Trong Cơn Gió Ấm FULL


Nguyên ngày hôm nay Lộ Miêu rất bức bối.

Cô không muốn nhìn lại phiếu điểm nữa, nhưng mỗi lần tới giờ giao tiết, bản thân như bị mê muội lấy nó ra.

Cẩn thận xem ai tiến bộ, ai thụt lùi, tiến bộ nhiều hơn hay thụt lùi nhiều hơn, môn nào kéo chân, môn nào tạm coi là không nát.
Vẻ mặt của cô không rạng rỡ lắm, nhưng cô không quan tâm.

Trong lòng dường như toét ra một cái lỗ lớn, gió rét thổi vù vù.
Hình như Tần Hoài chú ý tới nét mặt của cô.

Vào giờ giải lao, anh đứng bên ngoài gõ kính cửa sổ, cô dời mắt từ phiếu điểm nhìn sang, ánh mắt anh thoáng lo lắng: “Không sao chứ?”
Lộ Miêu thấy tủi thân, mà không biết sao mình lại tủi thân.

Tất cả kết quả đều do mình gây ra, cô chỉ có thể ráng gượng cười: “Tớ không sao, không có gì to tát cả.”
Tần Hoài gật đầu, rời đi.
Cô dõi mắt theo bóng lưng anh, chợt muốn khóc.

Tại sao cứ phải lúc này thích một người.

Cô phải chịu đựng, phải giả vờ như không có việc gì.

Phải tiến về phía trước không quay đầu lại, tuyệt đối không được hối hận.
Tan học, Lộ Miêu nán lại cổng trường mấy giây.

Cô chẳng muốn quay về, nơi tầng trọ chỉ có cô và Tần Hoài.
Bỗng nhiên cô nhớ mẹ vô cùng.
Lưng đeo cặp đi ngang qua phòng trọ.

Từng bước từng bước đi trên con đường ruộng đồng không mông quạnh.
Vùng hoang vu, một vùng hoang vu bao la vô tận, khiến cô cảm thấy bản thân quá nhỏ bé.

Bóng tối bao trùm nơi đây thật nặng nề.

Nhưng lúc này đây, gió đêm thổi qua, bỗng chốc cô cảm giác nơi hoang vu này thật dịu dàng làm sao.
Nó chứa vô số thứ, nào là ruộng đất, con đường nhỏ, đê sông, bụi cây và hoa dại từ mềm đến cứng, từ cao đến thấp nằm lộn xộn với nhau.

Mà ở nơi không thấy được, phía bên kia đường chân trời, nó cũng chứa vô số người và vật.

Cả thế giới dường như tụ lại ở nơi hoang vu này.
Nó có thể chứa đựng mọi thứ, người thành công và người thất bại, tất cả đều có thể tìm thấy một chỗ để nương náu tại đây.

Ở đây sẽ không có linh hồn nào bị phán xét, ngay cả kẻ thất bại cũng có thể thở thật thoải mái.
Lộ Miêu đến trước mộ.
Đã gần 10h rưỡi, xung quanh không một bóng người.

Chỉ có duy nhất một ngôi mộ lẻ loi này, nhưng Lộ Miêu không hề có xíu sợ sệt.
Cô ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Mẹ, tháng này điểm của con tụt xuống.

Con biết tại sao điểm mình tụt.

Mẹ, năm đó sao mẹ không lên đại học, đại học tốt như thế nào chứ, mẹ có từng hối hận không?”
“Con sẽ cố gắng.

Con sẽ không để mẹ thất vọng.


Tháng này quá hỗn loạn, tháng sau con sẽ sửa.

Mẹ chờ tin của con nhé.”
Lộ Miêu lảm nhảm một hồi lâu.

Cho đến khi hai chân tê rần cô mới đứng dậy.

Đầu hơi choáng váng vì thiếu dưỡng khí, loạng choạng suýt nữa ngã xuống.
Một đôi tay đỡ lấy cô.
Lộ Miêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Tần Hoài.
“Cẩn thận chút”
Lộ Miêu hơi xấu hổ: “Sao cậu ở đây?”
Vào nửa đêm, cô còn có thể gặp được người mình thích trước mộ mẹ mình.
Ai, là ai đã viết kiểu kịch bản này?
Thoạt nhìn Tần Hoài có tí ngại ngùng, anh buông tay ra: “Tớ đi phía sau cậu.

Nhìn cậu không có ý định trở về mà đi qua đây.

Đã trễ vậy rồi, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”
Lộ Miêu khẽ giật mình, vừa nãy cô không nghĩ nhiều như vậy, cô hỏi: “Cậu sợ à?”
Tần Hoài nhìn xung quanh: “Vẫn ổn, nhưng mà ban đêm chỗ này tối quá.”
Lộ Miêu nhìn anh, ánh mắt ấm áp nói: “Cậu không cảm thấy vừa nãy tớ rất kỳ quái sao? Nhỡ như đây không phải tớ, tình tiết như trong Liêu Trai Chí Dị thì làm sao?
Tần Hoài bất đắc dĩ nhìn cô: “Tớ là con trai, là người kiên cường chính trực.

Mấy tình tiết ở trong Liêu trai xảy ra cũng không sợ.”
“Không sợ thiệt à?”
“Được rồi được rồi, giờ cậu muốn trở về chưa?” Tần Hoài nhìn quanh bốn phía, tuy kiểm soát vẻ mặt rất tốt, nhưng Lộ Miêu nhận ra khắp người anh căng cứng.

Nếu lúc này mà có con gì thình lình chạy tới đây, liệu anh có bị dọa đến giật mình không nhỉ?
Lộ Miêu thấy hơi mắc cười.
Cô nghĩ tới nghĩ lui tìm một từ để hình dung Tần Hoài, vốn từ nghèo nàn nên chỉ có thể nghĩ ra từ “đáng yêu”.

Anh thực sự rất đáng yêu, khiến người ta vừa nhìn thấy sẽ vui vẻ, vừa vui vừa đau lòng.
Vóc dáng cao như vậy, mà lại sợ tối.

Tuy sợ nhưng vì lo lắng cho sự an toàn vẫn đi theo cô đến đây.

Anh biết đây là mộ của mẹ cô, nhưng anh không hỏi, cũng không hỏi cô tới đây làm gì, chỉ nhìn thôi.
Dù thế nào đi nữa, hiện tại anh là người rất rất tốt.
Khi Lộ Miêu đang suy nghĩ, hai người bọn họ đã đi bộ trở về.

Đầu tháng 11 vùng ngoại ô rất lạnh, gió thổi vù vù.

Vừa nãy cảm xúc có hơi mất kiểm soát nên không chú ý, Lộ Miêu thấy hơi lạnh, hai tay chà xát.
Tiếp đó, một túi ni lông được đưa tới trước mặt cô.
“?” Cô ngẩng đầu nhìn Tần Hoài.
Tần Hoài: “Lúc tan học có mua khoai lang nướng còn chưa kịp ăn.

Cho cậu đó.”
“Tớ không ăn đâu.”
“Cầm cho ấm tay cũng được, cầm đi.” Anh không nói lời nào đem khoai lang nhét vào tay cô.

Rồi ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước, dáng vẻ tự nhiên bình tĩnh.
Sau khi nhận lấy, cô cầm trong lòng bàn tay thật lâu rồi mới mở ra, lột vỏ khoai lang.

Thực tế khoai lang đã hơi nguội, ăn không mềm dẻo như trước, đây không phải thời điểm ăn ngon nhất.
Nhưng nó rất ngọt.
Thực sự vô cùng ngọt, ngọt đễn nỗi làm cô muốn khóc.
Anh là người rất tốt.
Bất kể quá khứ thế nào, giờ phút này Lộ Miêu biết mình đã rơi vào dòng sông gọi là tình yêu.

Cô không biết mình có chết chìm không, nhưng cô biết tạm thời bản thân chẳng thoát ra được.
Cô cười một mình, con người thật kỳ lạ.
Đã từng thề sẽ không đi chơi với anh nữa, nhưng cô vẫn đi.

Ban ngày cô thề sẽ tránh xa các rủi ro, tuyệt đối không bao giờ thích cậu ấy.

Nhưng đêm đến, không thể phủ nhận rằng bản thân thực sự rất thích anh.
Nhưng mà—
Dừng ở đây thôi.
Cô sẽ không đuổi theo anh nữa, sẽ không thổ lộ, cứ đặt anh ở chỗ đó và nhìn anh là quá tốt rồi.

Cô đã thề với mẹ, bản thân không được phép đi tới ngõ cụt nữa, sau khi trở về phòng trọ cô phải tiếp tục chăm chỉ học tập.
Có điều.
Sẽ tuyệt hơn nếu con đường này dài hơn.
Về tới phòng trọ, Lộ Miêu cầm điện thoại lên viết mail cho Vọng Thư.
“Vọng Thư:
Tớ đã hiểu lòng mình rồi, tớ thích cậu ấy.

Kỳ ha, biết rõ tình cảm con người là thế nào, nhưng vẫn không kiềm chế được thích người ta.

Tớ vô dụng và vô liêm sỉ quá.

Tớ rất có lỗi với mẹ mình.
Vẫn may, tớ đã quyết tạm thời từ bỏ tình cảm của mình.

Tuy khó để thực hiện.

Nhưng ít nhất ngày qua ngày, tớ sẽ hết sức cố gắng kiểm soát hành vi của mình.
Gần như khoảng thời gian này chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vài ngày trước học hành có hơi lơ là, song tháng này sẽ không thế này nữa.
Măng non.”
Cô cố dùng giọng điệu ôn hòa, kể rõ chuyện của mình cho Vọng Thư.

Viết xong, cô bấm gửi, rồi nằm trên giường ngơ ngẩn một hồi.

Qua một lát mới đứng dậy.
Ngồi vào bàn học, dù đã 11:30 nhưng cô thấy vẫn còn sớm, chải đầu lại, rồi bắt đầu làm bài.
Làm một mạch tới khuya, đợi đến khi đóng bút lại.

Cô mới phát hiện điện thoại hiện lên thư trả lời của Vọng Thư.
Lộ Miêu nằm trên giường, ấn mở ra xem.
“Măng non:
Đọc tin nhắn của cậu, không biết nên vui hay nên buồn nữa.

Vui là vì bạn tớ đã có người mình thích, cô ấy đã có thể cảm nhận được một loại tình cảm vô cùng quý giá đối với nhiều người.


Song không vui ở chỗ, thái độ của cậu đối với tình cảm của mình quá tệ.

Trong lòng cậu, tình cảm là tai hại, cậu thấy xấu hổ, tự dằn vặt bản thân chỉ vì thích một người.
Những lời tớ sắp nói có thể hơi thẳng thắn, nhưng cậu phải nghiêm túc đọc.
Thích hay thậm chí là yêu, cậu cho rằng nó là gì?
Trong tiềm thức của cậu luôn nghĩ rằng đó là thứ không thể nào kiểm soát được và nó mang đến nguy hiểm.

Cậu sợ hãi và chống lại nó.

Nhưng cậu đã quên con người là sinh vật sinh ra đã khao khát tình yêu.
Con người càng trưởng thành càng có nhiều chuyện không thể nói với người khác, càng ngày càng có nhiều cảm xúc không cách nào hiểu được.

Dù là anh em có khi cũng không thể thoải mái mở lòng với nhau.

Có ra sao đi chăng nữa, ai mà không thích có một người có thể cùng mình san sẻ giải bày mọi chuyện.

Các cậu sẽ là người thân quen nhất, cậu và cậu ấy hiểu nhau nhất.

Nghĩ đi, có phải cậu cũng thấy nếu có người như vậy ở bên cạnh, sẽ hết sức tuyệt vời lắm đúng không.

Tình yêu là nhu cầu tự nhiên, tựa như ăn uống vậy.
Thế nên, rõ ràng là chuyện bình thường, sao cậu lại cảm giác tội lỗi ở đây? Tớ không yêu cầu cậu phải xem lại bản thân, tớ nói thẳng luôn.
Lý do ở đây là ba mẹ cậu.”
Lộ Miêu trốn trông chăn, cắn răng nhìn màn hình điện thoại.

Tin nhắn này của Vọng Thư dài đến bất ngờ, cô đọc kỹ từng câu từng chữ.
“Di truyền của con cái và cha mẹ không chỉ là di truyền tự nhiên, mà còn về phương diện tinh thần.

Cách ứng xử và cách sống chung sẽ ảnh hưởng đến con cái của họ, điều này đáng sợ nhất.

Con người dần trưởng thành theo tuổi tác, dần dần tự lập, có gia đình và tài chính riêng.

Khả năng kiểm soát con cái bằng lời nói và tiền bạc của cha mẹ đương nhiên sẽ dần không có tác dụng, nhưng kiểm soát tâm lý lại là theo một đời.
Nếu như ba mẹ quen dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, thì hầu hết con cái cũng sẽ làm y vậy.

Nếu ba mẹ thất bại trong hôn nhân thì con cái cũng sẽ nghi ngờ về tình yêu.

Thậm chí là không tin vào bất kỳ mối quan hệ thân thiết nào.

Có nhiều nét tính cách, logic tâm lý đều bắt nguồn từ di truyền đời trước.
Tớ nói thẳng, vì cuộc hôn nhân thất bại giữa ba mẹ cậu.

Tình yêu có vẻ như xấu xí đối với cậu.

Một nửa sợ hãi đối với tình yêu của cậu đến từ ba cậu, nhưng nửa còn lại thực sự đến từ mẹ cậu.
Trong thế giới của cậu, tình yêu sẽ khiến một người đánh mất chính mình và phục tùng răm rắp người khác, khiến bản thân con người chịu tủi nhục mà không phản kháng, tự lừa dối bản thân, từ bỏ phẩm giá để lấy lòng người khác.

Đáng sợ nhất là những tổn thương nó mang đến không có điểm dùng, một khi sa vào, sẽ vĩnh viễn tra tấn con người không ngừng đến chết mới thôi.
Nhưng điều này cũng không đúng.
Đây có lẽ là một cách yêu, nhưng chắc chắn không phải là một tình yêu bình thường.

Nếu như yêu một người, thì người đó phải đáng để yêu.

Một khi đã không đáng để yêu, cậu đương nhiên có thể buông tay.

Chưa kết hôn thì chia tay, đã kết hôn rồi thì ly hôn, không thứ gì ràng buộc con người ta với nhau một cách ngang ngạnh được.

Nếu một người rõ ràng đau khổ nhưng vẫn không rời đi, đó tuyệt đối không phải là yêu, mà tám chín phần là nhu nhược.
Người đó e ngại những hậu quả sau khi từ bỏ mối quan hệ này.

Những người chưa kết hôn có thể sợ những rủi ro về việc quen nhau với đối tượng mới.

Những người đã kết hôn vướng vào kinh tế và gia đinh.


Sau ly hôn những thứ họ đối mặt sẽ rất lớn, đó là thể diện trước mặt bạn bè người thân, và số tiền trong sổ tiết kiệm mới là thứ đơn giản buộc chặt họ lại với nhau.

Nói cho cùng, nhiều người phải sắp xếp lại cuộc sống của họ nếu ly hôn, những người không đi làm cần phải nghĩ cách kiếm tiền, và những người có con phải lo lắng nghĩ làm sao nuôi dạy con cái.

Đây mới thực sự là lý do ngăn cản bọn họ buông tay.

Cậu hiểu chưa? Cậu không thể vì sự bộp chộp và nhu nhược của thế hệ trước mà ảnh hưởng đến tình cảm của bản thân.
Không phải tớ đang khuyên cậu bây giờ liền yêu đương với ai đó, tớ chỉ hy vọng nếu cậu thích ai khác, cậu phải làm hai việc.

Việc thứ nhất là thẳng thắn với tình cảm của mình, hãy quang minh chính đại và thật tự nhiên.

Việc thứ hai là tiếp tục chuyên tâm học hành, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, cậu vẫn có thể nuôi sống bản thân, tự lựa chọn con đường của mình.

Tự do thực sự là cậu thích ai thì cứ thích, không thích thì dứt khoát dứt ra.
Hôm nay viết cực kỳ dài, có vẻ khá khó hiểu, đọc xong có khả năng cậu sẽ giận tớ.

Nhưng tức giận cũng vô ích, vì cậu biết điều tớ nói là đúng.

Còn nữa, cậu chưa từng có lỗi với mẹ mình, cậu không hề có lỗi với bất cứ ai.

Ngược lại bọn họ làm ba làm mẹ phải xin lỗi cậu.
Vọng Thư.”
Lộ Miêu: “…”
Bọc trong chăn, cô lặng lẽ cắn chăn.
Vọng Thư nói không sai.

Sau khi đọc xong, cô bùng lửa ngay.
Cậu ấy nói gì vậy?
Cô hiểu ý của cậu ấy, đơn giản muốn nói rằng yêu đương không có vấn đề gì, cậu cũng không có vấn đề.

Mà coi như bản thân có vấn đề cũng do ảnh hưởng bởi ba mẹ.

Cậu ấy cố thuyết phục cô, thế nhưng cô cảm thấy thật tức giận và khó chịu.
Dựa vào đâu mà cậu ấy kéo Thẩm Tĩnh vào? Cậu ấy nói bà ấy nhu nhược? Cậu ấy nói Lộ Thành Quốc thì không sao, nhưng sao lại kéo Thẩm Tĩnh vô?
Cậu ấy thì biết cái quái gì.

Thẩm Tĩnh là người thương cô nhất trên đời, tuy cô rất ghét cái cách mà bà ấy nghe lời Lộ Thành Quốc, nhưng vào lúc khác bà ấy luôn làm mọi thứ vì Lộ Miêu.
Lộ Miêu nghiến răng, một ký ức sâu thẳm trong ký ức chợt hiện lên.
Cô đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Một năm nọ, Lộ Thành Quốc đã hung hăng tát Lộ Miêu một bạt tay trước mặt Thẩm Tĩnh, vì không đưa đồ đúng giờ cho ông ta.

Cái tát đó khiến Lộ Miêu hoa mắt chóng mặt, không ngăn được nước mắt chảy ra.
Thẩm Tĩnh vô cùng lo lắng nhìn cô, Mà sau đó thì sao, bà ấy dè dặt từng chút một nói với cô một câu: “Đừng khóc, ba con sẽ càng tức giận hơn đấy.”
Răng trong miệng Lộ Miêu lập cập, cô không ngờ rằng thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.

Vậy mà khi nhớ lại sự việc hôm đó, bản thân vẫn có thể nhớ rõ mọi thứ.
Giờ phút này, hết thảy đã kết thúc.

Sau hai năm, trong đêm nay cô thấy khó chịu muốn chết.
Tại sao? Tại sao lúc đó Thẩm Tĩnh không hỏi cô có đau hay không? Bà ấy chỉ biết lo lắng, chỉ đưa giấy cho cô lau nước mắt.

Trừ những cái đó ra, bà ấy không làm gì hết, thậm chí còn bảo cô đừng khóc vì lý do nếu tiếp tục khóc sẽ làm tâm trạng Lộ Thành Quốc càng tệ hơn.
Mắc gì cô phải nghĩ cho tâm trạng của Lộ Thành Quốc, ông ta mới là kẻ đánh người cơ mà!
Chẳng qua Thẩm Tĩnh làm vậy cũng bất đắc dĩ.

Bà ấy biết làm gì khác ngoài việc duy trì sự bình yên cho cái gia đình này.
Dù đã cố nghĩ theo hướng tích cực.

Lộ Miêu vẫn không kìm được run rẩy, thật sự là như vậy sao?
Lộ Miêu co rúm người lại, từ tận đáy lòng hỏi bản thân: “Nếu như con gái của mày bị ức hiếp, mày sẽ làm thế nào?”
Một lúc lâu sau, nước mắt Lộ Miêu lặng lẽ chảy xuống, cô hạ giọng, nói năng không rõ ràng: “Tôi sẽ bảo vệ con bé.”
“Ai đánh nó, tôi sẽ mạnh mẽ đánh trả lại.”
“Cho dù có chết, tôi cũng phải bảo vệ con bé.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận