Nếu Phàm Nhất Hàng không nhắc, thì với tính hay quên của La Vy Vy, cô đều đã quên mất bản thân mình còn nợ Phàm Nhất Hàng tám chuyện nữa rồi!
Vậy nên mới nói, con người thật sự không thể nói suông được. Bởi vì sẽ có người cho rằng lời nói đó là thật! Ví dụ như mười chuyện này! Người bình thường sẽ thật sự muốn mười chuyện này hay sao hả?
Có điều, chuyện thứ ba này cũng quá dễ làm rồi.
La Vy Vy ngay cả nghĩ cũng không thèm, cô gật đầu luôn: "Được! "
Cằm Phàm Nhất Hàng vốn đang căng chặt khi nghe vậy liền thả lỏng một chút. Cậu cúi đầu, đọc sách, ôn tập.
Trong thế giới của cậu giống như chỉ còn lại việc đọc sách. La Vy Vy nhìn mà thấy phiền lòng, bản thân cô là người học không tốt, khi trông thấy người ở bên cạnh lại liều mạng học hành như vậy, thì cô liền cảm thấy có hơi mắc ói. Vì vậy cô dứt khoát quay người đi ra ngoài.
Sau khi cô đi ra ngoài, Phàm Nhất Hàng mới nhớ ra tiết ba là tiết Thể dục, khi đó cậu lại nhìn thấy cô nữa.
Buổi sáng hôm nay có hơi nóng nực, có lẽ tiết ba thể dục chiều này cũng có thể sẽ không nóng hơn mấy độ đâu.
Ở Thất trung, có thể nói La Vy Vy là nữ sinh cao hơn hẳn những người con gái khác trong trường. Vừa đúng Phàm Nhất Hàng cũng tương tự như cô. Vậy nên khi xếp thành hai hàng theo kiểu hàng một trước một sau thì hai người đều đứng ở vị trí cuối cùng của hàng.
Một tiết trước đó, cũng không biết La Vy Vy đã chạy đi đâu mà chơi đến nỗi trên vầng trán trơn bóng thấm đẫm mồ hôi. Gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bị một tia nắng chiếu vào lại càng đỏ hơn, đôi môi trông cũng đỏ thẫm. So với bình thường còn rạng rỡ hơn mấy phần. Khi cô đi qua chỗ nào, nam sinh đứng ở đó đều từng người rồi lại từng người ngoái đầu lại nhìn.
Mấy nữ sinh ở bên cạnh đều bị những ánh nhìn ấy làm cho khó chịu. Ngược lại thì bản thân La Vy Vy lại mù tịt nhìn về phía trước, trong lòng cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Mà sự thật chính là, La Vy Vy chỉ thấy mệt nên ngây người ra mà thôi.
Sau khi điểm danh xong, giáo viên thể dục nói: "Vẫn theo luật cũ, sau khi chạy hai vòng sân thì tự do hoạt động. Nữ sinh phải nhớ là nên vận động một chút, đừng có mà tự do hoạt động như trong giờ nghỉ trưa đấy. Ủy viên thể dục nữ đâu? "
La Vy Vy chính là ủy viên thể dục nữ.
Cô vẫn còn đang ngây người, nữ sinh ở bên cạnh gọi cô một tiếng, cô mới hoàn hồn, vội vã nói câu "có".
Giáo viên thể dục đối với kiểu nữ sinh thích thể thao như La Vy Vy có ấn tượng rất tốt. Cũng không để ý đến chuyện La Vy Vy vừa mới mất hồn, ông dặn dò: "Lát nữa sau khi chạy xong, em đi đến phòng dụng cụ lấy cầu lông ra hết đi, rồi gọi mấy người không tập gì ra tập."
"Vâng ạ." La Vy Vy đáp, sau đó chạy quanh theo hàng trên bãi tập.
Mới chạy một vòng, phía trước đã có một nửa người rớt lại phía sau. La Vy Vy và Phàm Nhất Hàng thì ngược lại, hai người họ từ cuối cùng đã vượt lên đầu tiên, giống như hai người tiên phong vậy.
La Vy Vy vừa chạy vừa nói chuyện, cô ngoảnh đầu sang nhân thể nói với Phàm Nhất Hàng: "Bạn cùng bàn, cậu có biết chơi bóng rổ không? "
Phàm Nhất Hàng vẫn không nói gì. La Vy Vy tự hỏi tự trả lời: "Được rồi, kiểu người mọt sách như cậu ấy, sao có thể biết chơi bóng rổ được. Đôi tay mảnh mai của cậu vẫn là nên cầm bút viết là hơn. "
Phàm Nhất Hàng cũng không đáp lại cô, chỉ là cách La Vy Vy xa hơn một chút.
La Vy Vy bỗng dưng bị bỏ lại, cô hô lên: "Aiya! Cậu đợi tôi với! "
Cô không gọi còn đỡ, gọi rồi thì cái tên Phàm Nhất Hàng này dường như còn chạy nhanh hơn vậy.
Trước đó La Vy Vy đã chơi bóng trong tiết một, nên thể lực không thể theo kịp được, cuối cùng là bị Phàm Nhâtd Hàng bỏ xa.
Vội cái gì chứ? Bộ muốn đi vứt gì hay sao?
Cô dứt khoát dừng lại, thở dốc một hồi.
Tống Ninh Viễn ở phía sau La đuổi được lên, cậu ta cũng dừng lại với cô, nhắc nhở: "Lão đại, cậu không nhìn thấy gì sao? Bạn cùng bàn của cậu vừa chiêu phong dẫn điệp* đấy."
*Chiêu phong dẫn điệp: dụ dỗ ong mật, hấp dẫn hồ điệp, ý muốn nói là hấp dẫn người khác.
"Có ý gì? " La Vy Vy gạt mồ hôi trên trán, không hiểu hỏi.
Tống Ninh Viễn không đáp, nỗ lực chạy về đường chạy phía trước, tỏ ý cô đi tự mà nhìn.
La Vy Vy quay đầu nhìn lại, những nữ sinh từ cùng khối cho đến năm ba đều đang ra sức chạy. Họ đều đang đuổi theo một người nào đó trên đường chạy.
La Vy Vy bĩu môi, khinh thường nói: "Phàm Nhất Hàng, trên người cậu có nam châm hay sao thế hả? Một người lại một người đều hận không thể cầm con ngươi dán lên trên người tên tiểu tử như cậu! "
Tại sao cô lại nhìn không ra Phàm Nhất Hàng có gì tốt đẹp cơ chứ?
"Yên tâm đi lão đại, cho dù mọi người đều thấy tên tiểu tử đó như vậy thì có sao? Không phải vẫn là bị cậu đánh bại hay sao? " Tống Ninh Viễn cười hắc hắc khuyên giải La Vy Vy.
Thế mà La Vy Vy nghe được lời này lại cảm thấy cả đầu mình đều đau.
"Sau này! " Cô nghiến răng cảnh cáo: "Không được phép nhắc đến sự việc hẹn khiêu chiến của tôi với cậu ta nữa! "
Tống Ninh Viễn muốn hỏi vì sao, nhưng thấy biểu cảm muốn giết người của La Vy Vy, những nghi hoặc vốn có lập tức đều nuốt ngược trở lại.
Nguyên nhân là gì đều không quan trọng, nghe lão đại nói vậy là cậu Ok rồi.
"Hai người các em đang nói chuyện hay là đang chạy hả? " Tiếng nói của giáo viên thể dục từ xa vọng lại. Hai người chậm rì rì chạy vào hàng sau cùng.
Nguyên tắc nhân sinh của La Vy Vy chính là: Nếu không thể đứng được thứ nhất, thì phải lật đổ người đứng thứ nhất đó. Dù sao thì nếu không phải thứ nhất thì thứ mấy cũng đều không sao cả.
Vậy nên đợi đến khi La Vy Vy và Tống Ninh Viễn chạy xong hai vòng sân, giáo viên thể dục đã cho mọi người bắt đầu tự do hoạt động. Nhưng vẫn không quên dặn đi dặn lại La Vy Vy: "Em dẫn mấy người đi lấy dụng cụ cho các bạn nữ tập luyện đi."
La Vy Vy đồng ý ngay. Cô đang định giu Tống Ninh Viễn, nhưng Tống Ninh Viễn lại đang bị ủy viên thể dục nam gọi cùng đi lấy dụng cụ cho các bạn nam tập luyện.
La Vy Vy thở dài một hơi, tự mình lết đến phòng dụng cụ. Bởi vì cô biết, không có nữ sinh nào chủ động nguyện ý giúp cô đi lấy dung cụ đâu.
"Chị! " Tần Thiên Thiên chạy tới bên cạnh cô: "Em giúp chị đi lấy đồ nhé!"
Trên mặt Tần Thiên Thiên treo một nụ cười vô hại hơn nước.
Tướng mạo của cô ta so với tính cách hung hăng của La Vy Vy hoàn toàn bất đồng. Cô ta chính là kiểu người có khuôn mặt ôn hòa, khiêm tốn. Khi cười lên trông càng ấm áp hơn. La Vy Vy đoán cô ta cũng giống như bệnh nhân của mẹ cô vậy. Bởi vì trông Tần Lạc Viễn là kiểu người nhanh nhẹn, năng động, không có điểm nào là tương đồng với Tần Thiên Thiên cả.
"Được thôi." La Vy Vy do dự trong một khắc, rồi đột nhiên kéo ra một nụ cười: "Vậy xin nhờ cô rồi ha, tôi ở trong này đợi cô."
Tần Thiên Thiên sững sờ, nụ cười trên mặt cứng lại, ngạc nhiên hỏi: "Không phải là đi cùng chị hay sao?"
"Hả? " La Vy Vy nhướn lông mày hỏi: "Không phải là cô giúp tôi đi lấy hay sao? "
Tần Thiên Thiên ngây người một lúc, vội vàng giải thích: "Em là nói muốn cùng chị..."
"Vậy nên ý của cô là, không muốn đi lấy sao? " La Vy Vy híp mắt lại, trên môi vẫn còn treo nụ cười, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Tần Thiên Thiên lặng lẽ nắm tay lại, sự buồn phiền nổi lên trong lòng. Nhưng ở bên cạnh vẫn còn rất nhiều người đang nhìn hai bon họ, cô ta chỉ đành cắn môi, tự mình một mình đi đến phòng dụng cụ.
Ha ha.
La Vy Vy nhìn chằm chằm bóng hình Tần Thiên Thiên không tình không nguyện bỏ đi, cười lạnh hai tiếng. Cô tự mình tìm một bậc thềm ngồi xuống, ngắm trời đất.
Một bóng người cao gầy khoác lên trên người cô, La Vy Vy ngước mắt nhìn người trước mặt mình.
Khuôn mặt như tảng băng ngàn năm không đổi của Phàm Nhất Hàng ở trước mặt cô.
"Bạn cùng bàn, có chuyện gì sao? " Cô lại một lần nữa treo lên biểu cảm ngoài cười nhưng trong không cười, trông rất nguy hiểm.
Phàm Nhất Hàng xoay người khom lưng xuống, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Vừa nãy." Phàm Nhất Hàng dừng lại một chút, vẫn là nói ra những gì mình nghe được: "Bon họ nói cậu lại bắt nạt em gái cậu."
La Vy Vy chống khuỷu tay lên đầu gối, hất cằm lên, hỏi Phàm Nhất Hàng: "Thật sao? Bọn họ cảm thấy tôi lại bắt nạt cô ta hả? Vậy cậu nghĩ như thế nào hm? Bạn cùng bàn của tôi?"
Hết chương 34
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...