Nhà họ Phàm.
Bát sứ men xanh để dầu ở trước mặt Phàm Nhất Hàng, được ánh đèn ảm đạm soi sáng, ánh sáng lan tỏa ra khắp mọi nơi.
Cậu vừa mới định gạt tàn hương ở trong bát ra thì bỗng nhiên vang lên một tiếng "hắt xì", suýt chút nữa nước miếng bị phun đã ra làm phụt tắt ngọn đèn.
"Cẩn thận một chút! " Ông Phàm vội vàng đi lên trước để ngăn cháu trai. Ông nói với hai tấm di ảnh đối diện: "Tiểu tử này chắc là cảm rồi, hai người các con đừng quá lo lắng nha. "
Thành Úc có một tập tục đó chính là: ngọn nến phía trước bài vị của người đã qua đời một năm không được để tắt, nếu không thì linh hồn của người đã khuất sẽ không có cách gì để đầu thai.
Vậy nên ở thành Úc, trước di ảnh của người đã khuất đều sẽ đặt một hai bát sứ men xanh dùng để đựng dầu hạt cải* để thắp nến. Một bát dầu hạt cải có thể dùng trong vài ngày. Mà loại dầu này không dễ dàng tắt giống như những ngọn nến.
*Dầu hạt cải: Được dịch từ tiếng Anh-Dầu canola, hay gọi tắt là cải dầu, là một loại dầu thực vật có nguồn gốc từ nhiều loại hạt cải dầu có hàm lượng axit erucic thấp, trái ngược với dầu colza. Wikipedia (tiếng Anh)
"Đi đi, đi đi. Con đi học đi. Bên này để ông thu dọn được rồi." Chắc ông Phàm chỉ lo Phàm Nhất Hàng lại hắt xì làm dập tắt ngọn nến nên đã thẳng thừng đuổi cậu ra ngoài. Chính những việc này đã khiến La Vy Vy bị hù dọa, cô thật sự run sợ căn phòng tối đen này.
Luồng không khí luồn vào trong căn phòng tối, ngọn lửa đỏ đung đưa chiếu sáng hai tấm ảnh lớn đặt trên bàn bát tiên*. Trong hai tấm ảnh là một nam một nữ, vùng trán của hai người họ cực kỳ giống với Phàm Nhất Hàng. Phía trước tấm ảnh đặt rất nhiều đĩa trái cây và một vài viên đường, bên trên còn có hai bát chè.
*Bàn bát tiên hay còn được gọi là bàn vuông. Bàn to, mỗi phía ngồi được hai người.
Phàm Nhất Hàng nhìn kỹ hai tấm ảnh một lúc rồi quay người rời đi. Cậu sắp xếp lại cặp sách một chút sau đó ra khỏi cửa.
Hôm nay là một ngày âm u, cả đất trời đều mờ mịt, khiến con người không thể tự kiềm chế được tâm tình của mình. Cậu đi thẳng đến đầu đoạn đường rẽ thì nhìn thấy phía trước xuất hiện một vùng màu sắc chiếu sáng cả con đường.
Hôm nay La Vy Vy mặc một chiếc váy màu đỏ rất ngắn, vừa vặn có thể che đi bắp đùi.
Chiếc váy màu đỏ càng tôn lên đôi chân trắng mịn, làm cho người khác phải chú ý.
Trong ấn tượng của cậu, từ trước đến giờ La Vy Vy đều mặc quần mang màu thuần sắc, hoặc là màu đỏ như máu, hoặc là màu trắng như tuyết. Cô không bao giờ mặc quần áo có xen lẫn với những màu khác.
Không phải ai cũng giống như cô, trong lòng nghĩ gì miệng đều nói ra hết. Bởi vì những người mà cậu đã gặp qua, rất ít người thực sự có thể trở thành một người có lời nói đi đôi với việc làm.
Có lẽ cũng là do nguyên nhân này nữa, cậu từ ngày đầu tiên bắt đầu nhìn thấy La Vy Vy đã cảm thấy cô là một người bạn cùng bàn kỳ quặc rồi.
Lần đầu tiên nhìn thấy La Vy Vy...là tình cảnh gì nhỉ?
Phàm Nhất Hàng hồi tưởng lại một lúc, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu. Không kìm lại được mà nhéo lông mày của mình.
Đó quả thực không phải là một hồi ức tốt đẹp gì.
Hôm đó, trước khi đi gặp mặt thầy chủ nhiệm, cậu đã đi đến lớp học mới. Cậu đưa tay đẩy một nửa cửa lớp ra, vừa mới bước được một bước cậu liền cảm thấy bất thường.
Một giây sau, một đống nước trong thùng nước liền hất lên đầu cậu. Nước không nhiều, nhưng đã vẩy hết lên người khiến chiếc áo sơ mi của cậu hầu như đã ướt một nửa.
Điều chết tiệt nhất là, thùng nước kia đã chụp lên cả đầu cậu.
"Ha ha ha----". Đột nhiên trong phòng học phát ra một tràng tiếng cười ồn ào náo động.
Sau đó, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng thầy chủ nhiệm giận dữ gầm lên ở sau lưng: "La Vy Vy! Sao lại là em nữa hả?!! "
Thầy chủ nhiêmh khiến La Vy Vy phải đi ra. Cậu ngước mắt lên liền nhìn thấy một nữ sinh rất đẹp trong chiếc quần trắng. Trên mặt cô ấy đầy vẻ buồn phiền. Cô ấy từ trên ghế nhảy xuống.
Sự thật là, cậu rất ít khi dùng từ "xinh đẹp" để miêu tả một nữ sinh. Bởi vì cậu không hề biết một nữ sinh như thế nào thì được gọi là đẹp, cậu cũng sẽ không bao giờ đánh giá diện mạo của nữ sinh.
Nhưng lần đầu nhìn thấy La Vy Vy, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, cũng chỉ nhảy ra được hai chữ này mà thôi.
Nhưng nhìn lại lần thứ hai, trong đầu cậu bật ra hai chữ khác: du côn.
La Vy Vy là một người đẹp, là một nữ sinh cả người đều đậm chất du côn.
Thậm chí bị thầy chủ nhiệm gọi ra, cô vẫn có thể chạy trốn được. Đợi đến khi thầy chủ nhiệm hổn hển đi tìm cô thì cô đã từ sau cánh cửa chạy đi rồi. Nhưng sau đó, cô lại nảy ra một suy nghĩ nhỏ.
Cô cố ý phát ra âm thanh, điều đó đã thu hút cậu, khiến cậu quay đầu lại về phía cô.
Khi cậu nghe thấy âm thanh kỳ lạ liền quay đầu lại. Chỉ thấy La Vy Vy ngồi xổm ở sau cánh cửa, biểu tình xinh đẹp. Đôi mắt cô cố tình nháy hai cái, trong mắt lóe lên một tia sáng, gian xảo dùng khẩu hình hỏi cậu thầy chủ nhiệm đã đi chưa.
Tính cách cậu lạnh nhạt nên không quen giao tiếp cùng với người vừa mới gặp qua một lần. Thế là cậu dứt khoát không chú ý đến. Sau đó, cô bỗng nhiên quay trở lại chỗ ngồi rồi phát hỏa lên với cậu.
Và kết quả của khi đó chính là, La Vy Vy không thích cậu. Cậu có thể cảm nhận được điều đó, nhưng cậu vẫn vui vẻ, thong dong như thường. Bởi vì mỗi một bạn cùng bàn khác giới của cậu đều không thích cậu.
Tính cậu rất lạnh lùng, không biết như thế nào mới có thể dùng phương thức khéo léo nhất để từ chối người khác. Vậy nên cậu luôn thương hại đối phương, có khi cậu sẽ bởi vì vậy mà trong lòng xuất hiện một loại cảm giác tự trách mình, thậm chí là cảm thấy tội lỗi.
Nhưng nếu đối phương không thích cậu, cậu liền không cần phải lo lắng như vậy nữa rồi. Vì vậy xảy ra việc này với bạn cùng bàn La Vy Vy, cậu không chỉ không cam tâm, mà còn cảm thấy rất thoải mái.
Chỉ là, cậu ngàn lần không nghĩ tới hai ngày sau đó, La Vy Vy lại đưa thư tình cho cậu.
Đương nhiên, cậu cũng sẽ lại quên sự việc thư tình này. Lâu không nhìn thấy nó nữa, thậm chí cậu còn không nhớ là đã đặt nó ở đâu rồi nữa.
Nhưng cậu đã đồng ý với La Vy Vy là sẽ xem nó một chút. Hôm nay, sau khi tan học về, cậu liền lập tức đi tìm bức thư tình đã vứt xó kia.
Nghĩ tới chuyện này, lông mày Phàm Nhất Hàng lại nhíu chặt lại lần nữa.
Cậu nhìn thấy hai người La Vy Vy và Tần Thiên đang đi ở phía trước, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, cậu liền tiến lên hai bước, gọi: "La Vy Vy. "
La Vy Vy và Tần Thiên Thiên đồng thời dừng bước chân, hai người quay lại nhìn phía sau. Trước tiên là bị dọa đến hoảng sợ cực điểm, sau khi bị hoảng sợ trong giây lát, hai người liền để lộ ra biểu tình phức tạp.
Phàm Nhất Hàng không quan tâm đến sự tồn tại của Tần Thiên Thiên, tầm mắt của cậu trong suốt khoảng thời gian đó đều rơi xuống người La Vy Vy.
La Vy Vy ra sức nuốt nước bọt, theo phản xạ nắm chặt hai tay lại.
Cô vẫn nhớ việc xảy ra trong cơn ác mộng kia, vậy nên cô thậm chí còn có chút lo lắng. Cô lo Phàm Nhất Hàng sẽ thẳng thừng bổ nhào về phía này rồi cắn đứt cổ cô.
"Có, có chuyện gì?" Cô hất cằm lên, cố gắng không để lộ ra sự sợ hãi của mình, hỏi.
Phàm Nhất Hàng bước lên phía trước, đến khi cách La Vy Vy khoảng nửa mét thì dừng lại. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô: "Bữa trưa cậu đã có kế hoạch gì chưa? "
"Kế hoạch? " La Vy Vy chớp hai mắt. Suy nghĩ của cô không vì câu hỏi của cậu mà bị trì hoãn, ngược lại cô hỏi: "Cái gì mà kế hoạch ở đây? "
Phàm Nhất Hàng nín nhịn, giải thích: "Bữa trưa. Bữa trưa cậu có kế hoạch gì chưa? "
La Vy Vy lại một lần nữa vang lên tiếng nuốt nước bọt "ừng ực".
"Kế hoạch... Đến giờ vẫn chưa có kế hoạch gì cả. "
Phàm Nhất Hàng cúi đầu xuống, giọng nói trầm thấp: "Vậy thì tốt. Buổi trưa cậu cùng tôi ăn đi. "
Nói xong, cậu cũng không đợi La Vy Vy nói tiếp mà bước từ bên cạnh cô đi về phía trước. Vẻ măth trước sau như một đều là lạnh nhạt.
Bước chân của Phàm Nhất Hàng dài nên không tốn mấy bước đã đi đến trước chỗ quẹo, rồi dần dần mất hẳn.
Hai mắt La Vy Vy chợt bừng tỉnh, sau đó cô chợt nhận ra mọi chuyện.
Dựa vào đâu cơ chứ?! Nhất định là tối qua Phàm Nhất Hàng đã xem bức thư tình của cô rồi nên bây giờ mới muốn khiêu chiến với cô!
Nhưng cô vẫn chưa tìm ra cách để dạy dỗ Phàm Nhất Hàng. Nếu cô mà không suy nghĩ kỹ càng thì sẽ chịu thiệt mất!
Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
La Vy Vy lo không ổn. Ban đầu cô buồn bực giậm chân, vẻ mặt nôn nóng của cô rơi vào trong mắt Tần Thiên Thiên liền biến thành e thẹn không biết phải làm sao.
Tần Thiên Thiên âm thầm nắm chặt lòng bàn tay lại, cảm giác trong lòng khó mà nói rõ được.
Là đố kị? Là ngưỡng mộ? Là căm ghét?
Cô không nói rõ được, nhưng trong phút chốc cô quả thực đã nảy sinh ra một loại ý nghĩ, cô muốn La Vy Vy biến mất. Và cô lại có hứng thú với việc này. Trong đầu cô, những từ ngữ kia đều thay đổi thành ba chữ: Dựa vào đâu?
Dựa vào cái gì mà chị ta có thể gắn bó với nam sinh như Phàm Nhất Hàng? Dựa vào đâu mà Phàm Nhất Hàng lại nhìn chị ta bằng con mắt khác?
Thành tích của La Vy Vy rất kém, tính tình cũng kém, còn có một người cha nát rượu. Chị ta đúng là một con người tập hợp đủ mọi thứ tồi tệ, xấu xa.
Người như vậy, dựa vào đâu mà có thể cướp đi ánh hào quang vốn có của cô?
Nếu không có La Vy Về, mỗi ngày cô đều có thể cùng Phàm Nhất Hàng đến trường, tan học. Chỉ có thể là một mình cô thôi...
Tần Thiên Thiên nắm chặt tay. Nếu không bởi vì cô có thói quen cắt mong tay thì móng tay nhất định đều đã khảm vào trong thịt rồi.
Hết chương 24
Bà Thiên linh linh này thật sự mắc bệnh ảo tưởng sức mạnh rồi, lại còn mãn tính nữa. =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...