La Vy Vy đi theo sau Phàm Nhất Hàng, cô nhẫm lên bóng của cậu.
Khi vào giữa trưa, bóng người rất ngắn, La Vy Vy nhẫm được mấy bước, người phía trước đột nhiên dừng lại.
Cô không dừng kịp nên cứ thế đâm thằng vào lưng cậu.
Lưng cậu giống như làm từ sắt thép, cô đập vào đến nỗi mũi cũng hơi đau, nước mắt cũng muốn chảy ra luôn.
Phàm Nhất Hàng đã quay người lại, La Vy Vy lấy tay xoa mũi, chỉ cảm thấy bây giờ Phàm Nhất Hàng còn lạnh nhạt hơn cả bình thường, ánh mắt nhìn cô cũng lạnh như băng, đến nỗi khiến người ta rét run cầm cập.
Phàm Nhất Hàng cảm thấy cánh tay mình cho La Vy Vy "mượn" vẫn còn hơi tê, tuần hoàn máu đến bây giờ vẫn còn chưa khôi phục lại.
Nhưng điều khiến cậu khó chịu chẳng phải cánh tay, còn có lồng ngực đang u sầu này nữa.
"Cậu đi theo tôi làm gì?" Cậu hỏi, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo khiết nhiều người phải cách xa vạn dặm.
La Vy Vy nhìn bốn phía, nhận ra không biết cô đã đi theo Phàm Nhất Hàng từ lúc nào.
"Tôi có đi theo cậu đâu, tôi cũng đi đến sân tập." La Vy Vy nói dối.
Nghe vậy, Phàm Nhất Hàng không hỏi lại, quay người tiếp tục đi đến sân tập.
La Vy Vy đuổi theo mấy bước, đi ngang hàng với cậu, tò mò hỏi: "Giữa trưa nắng nóng cậu đi đến sân tập làm gì?"
"Đi dạo."
"Vậy tôi đi với cậu!" La Vy Vy nhếch môi, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Việc Phàm Nhất Hàng giúp cô ở sân trường mặc dù hơi ngu ngốc, nhưng cô vẫn rất cảm động.
Đây là lần đầu tiên có người tình nguyện làm chuyện này vì cô.
Thế nhưng Phàm Nhất Hàng lại không chấp nhận ý tốt của cô: "Không cần."
Nụ cười trên mặt La Vy Vy vơi đi, cô hơi ủy khuất, bơ vơ hỏi: "Cậu sao thế? Tâm trạng không tốt à?"
"Không." Vẻ mặt Phàm Nhất Hàng lạnh lùng, không nhịn ra được là tâm trạng có tốt hay không.
Cậu luôn mang vẻ mặt như vậy, khiến người ta không đoán ra được trong lòng cậu đang nghĩ gì.
La Vy Vy hừ thầm trong lòng, cũng chỉ có cô mới chịu nổi cái tính khí khó chiều này của cậu thôi.
Đổi lại là người khác á, còn lâu!
Vừa mới nghĩ như vậy, trước mặt liền xuất hiện vài vị khách không mời.
Người đi đầu là Lâm Kỳ Hân, ô, người tình nguyện dính vào cái mông lạnh đã tới rồi này.
Lâm Kỳ Hân từng nhốt La Vy Vy trong nhà vệ sinh, còn muốn dùng nước lạnh tạt vào cô.
Bởi vì trang diễn đàn quái quỉ gì đó của trường chọn hoa khôi là cô mà cô ta làm như vậy.
Hoa khôi mịa gì đó cô cóc thèm, thủ khoa của trường may ra còn có hứng thú.
Sau khi cô bị nhốt, Lâm Kỳ Hân còn đứng ở ngoài nói một núi từ bậy, gì mà "Con mẹ nó cũng xứng sao? Nó chỉ xứng làm con gà xấu xí thôi."
Cô không phải người hay bắt nạt người khác, nhưng tế bào vận động lại rất phát triển, vài ba bước là có thể nhảy ra ngoài, thẳng thừng nhảy qua cả đầu Lâm Kỳ Hân.
Lâm Kỳ Hân bị cô đánh cho thảm bại, đương nhiên cô cũng dễ chịu gì, cô bị đám bạn của Lâm Kỳ Hân cào mấy vết ở cánh tay, sẹo vẫn còn rõ này.
La Vy Vy hếch cằm lên, ánh mắt khó chịu nhìn Lâm Kỳ Hân.
Lâm Kỳ Hân đi tới như một con thiên nga kiêu ngạo, theo sau là đám bạn của cô ta, ai cũng trang điểm lộng lẫy, trên người tỏa ra mùi nước hoa khó chịu.
"Anh Nhất Hàng." Lâm Kỳ Hân ngọt ngào hỏi: "Lần trước anh đồng ý mời em ăn cơm, bao giờ mới có thể làm được vậy?"
La Vy Vy nghiêng đầu, không dám tin Phàm Nhất Hàng lại còn hẹn Lâm Kỳ Hân ăn cơm?
"Hôm khác đi." Phàm Nhất Hàng nói.
"Dạ được." Lâm Kỳ Hân thẳng vai, nói: "Phải rồi, suýt nữa thì quên chuyện chính."
"Tan học anh đi cùng xe với bố em về nhé."
Phàm Nhất Hàng vừa định từ chối, Lâm Kỳ Hân đã ẩn ý nói: "Bố em muốn nói với anh chuyện ở lễ chào cờ hôm nay."
La Vy Vy nghiêng đầu nhìn cậu, hy vọng cậu có thể từ chối, thế nhưng sau khi im lặng mấy giâu, Phàm Nhất Hàng lại gật đầu đồng ý: "Được."
Lâm Kỳ Hân làm như vô tình nhìn sang La Vy Vy một cái, vô cùng đắc ý nói: "Vậy tan học em tới cửa lớp anh đợi anh, anh đỡ phải tìm xe."
"Được." Phàm Nhất Hàng vẫn không từ chối.
La Vy Vy nắm chặt tay lại, trong lòng biết rõ Phàm Nhất Hàng làm vậy đều vì chuyện của cô, nhưng cô vẫn hơi khó chịu.
"Lâm Kỳ Hân." La Vy Vy đột nhiên mở miệng: "Tan học tôi có thể đi nhờ xe nhà cậu không? Dù sao tôi cũng ở gần nhà cậu."
"Cậu nói gì cơ?" Lâm Kỳ Hân cười kinh ngạc, thật sự muốn hỏi da mặt La Vy Vy có phải làm bằng tường đồng đường sắt hay không mà dày thế? Nhưng ngại nỗi Phàm Nhất Hàng đang ở đây, cô ta nhìn ra Phàm Nhất Hàng đối xử khác với La Vy Vy, nếu không thì hôm nay cậu cũng sẽ không giúp La Vy Vy.
Cô ta hỏi rõ cả rồi, Phàm Nhất Hàng làm tất cả đều vì La Vy Vy.
Lâm Kỳ Hân véo đùi mình một cái mới không chửi thẳng vào mặt La Vy Vy, cô ta cố gắng từ chối một cách khéo léo: "Xin lỗi, đồ trong xe nhà tôi nhiều quá, không đủ chỗ cho cậu mất rồi."
Nói xong, cô ta giống như sợ La Vy Vy còn bám theo, không cả kịp chào Phàm Nhất Hàng, cứ thế đưa người chạy đi.
Bố cô ta đã nói, nếu còn gây sự với loại học sinh điên cuồng như La Vy Vy, cô ta sẽ không còn một đồng tiền tiêu vặt nào hết.
Đã không dây vào rồi, giờ trốn cũng không được hả?
La Vy Vy nhìn bóng La Vy Vy chạy như bỏ bùa, cô híp mắt lại, quay đầu nhìn Phàm Nhất Hàng: "Này, cậu có thể đừng ngồi xe nhà cô ta về được không? Dù sao nhà hai người cũng gần như vậy, cậu về nhà sau đó sang nhà hiệu trưởng, không phải tiện hơn sao?"
Phàm Nhất Hàng nhìn cô: "Giúp toi một việc."
"Cái gì?" Cô ngơ ngác chớp mắt.
"Sau khi tan học, cậu đạp xe của tôi về."
La Vy Vy đỏ bừng mặt: "Phàm Nhất Hàng! Cậu có phải đàn ông không hả? Để con gái đạp xe về cho cậu?"
Phàm Nhất Hàng nhẹ nhàng nói: "Có kêu cậu vác về đâu.."
"Cậu.." La Vy Vy nắm chặt tay, nể tình cậu ta đã ra mặt chịu phạt giúp cô, cô nhịn.
"Còn nữa." Yết hậu cậu di chuyển liên tục, giống như đã nhịn gì đó rất lâu: "Cậu bị cảm thì đừng uống rượu."
"Rượu?" La Vy Vy sững người, đột nhiên nhận ra Phàm Nhất Hàng đang nói gì.
Cô mở to mắt hỏi: "Cậu nhìn thấy tôi chúc sinh nhật anh Sơn Dương?"
Phàm Nhất Hàng nhướn mày, anh Sơn Dương là ai?
La Vy Vy khua tay: "Đó vốn dĩ không phải rượu của Tống Ninh Viễn, rượu Tống Ninh Viễn mang tặng anh Sơn Dương vừa lấy ra đã bị nhà trường thu rồi, còn bị trừ một điểm hạnh kiểm nữa."
Sắc mặt lạnh nhạt của Phàm Nhất Hàng dịu lại.
Nhưng La Vy Vy lại nói: "Thế nhưng anh Sơn Dương có mang rượu.."
Phàm Nhất Hàng liếc mắt nhìn cô.
La Vy Vy nói rất hăng sa, vừa cười hi hi vừa bổ sung: "Nhưng tôi không uống được rượu, thứ đó khó uống quá, nên tôi đã uống nước cam."
Cô nói xong, mắt long lanh nhìn Phàm Nhất Hàng, giống như đang mong được khen.
Thế nhưng Phàm Nhất Hàng chỉ nhìn một cái rồi quay đầu sang chỗ khác, rời đi.
La Vy Vy ngơ ngác chớp mắt, nhấc chân đuổi theo: "Cậu đi đâu đấy."
"Lớp học."
"Không phải cậu muốn đến sân tập đi dạo sao?"
"Không đi nữa."
"Tại sao?"
Phàm Nhất Hàng vô cảm đáp: "Nóng."
La Vy Vy: "..
Vậy vừa nãy cậu đòi đi làm gì?"
Đáp lại cô chỉ có tiếng bước chân của Phàm Nhất Hàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...