La Vy Vy ra khỏi văn phòng nhưng trái tim lại lạc lõng nơi đâu.
Phàm Nhất Hàng nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Là cậu làm sai rồi hay sao?
Nhưng cậu thật sự..
không nhịn nổi, không nỡ để cô chịu ủy khuất.
Mặc dù nguyên do của suy nghĩ này không được rõ ràng, nhưng việc không nỡ để cô chịu ủy khuất lại sáng tỏ như ban ngày.
Vậy nên cậu mới làm như vậy, cho dù điều cậu không thích nhất chính là rơi vào tầm quan sát của mọi người.
Ở chỗ rẻ cầu thành, Thẩm Mộ Thành đang buồn bực đứng phía trước, phía sau là một đám đàn em.
Thất trung hoàn toàn có thể mua được danh hiệu trường học top đầu, trong trường có rất nhiều học sinh không thích học hành nhưng trong nhà lại có cả tá tiền.
Mà tên đầu sỏ khiến giáo viên đau đầu nhất chính là Thẩm Mộ Thành.
"Thành sao thế? Từ lúc chào cờ xong tới giờ mặt mày cứ sao sao ấy." Có người hỏi.
"Các cậu còn không biết hả?" Nam sinh lúc sáng đi cùng Thẩm Mộ Thành tới trường thấp giọng nói: "Bởi vì tên kiêu ngạo ở sân trường hôm nay chính là tình địch của Thành đấy! Tôi nghe nói tên đó vì để ra mặt giúp La Vy Vy, người Thành đang theo đuổi, nên mới làm như vậy."
"Ồ..
Tôi hiểu rồi! Thành đang ghennnn!"
Lời này nói hơi to nên đã khiến Thẩm Mộ Thành đang bước lên bậc thang cuối cùng chợt dừng lại, bực bội quay đầu nhìn: "Các cậu.."
Bang..
Có thứ gì đó mềm mề đâm vào ngực anh ta, cắt ngang lời đang nói dở.
Thẩm Mộ Thành vốn đang nôn nóng khó chịu mặt lại càng khó chịu hơn, anh ta đang định kéo người không biết tốt xấu này ra thì người đó đã tự lùi về sau rồi.
"Xin lỗi xin lỗi.." La Vy Vy vừa xin lỗi vừa xoa trán, không nhìn người mình đâm phải vào là ai.
Thẩm Mộ Thành ngây người, vẻ mặt lập tức rạng rỡ như ngày nắng, lông mày cong lại, cười nói: "Đàn em, em không chịu nổi chút sao mà lại phải vội vã chui vào lòng anh như thế?"
La Vy Vy bỏ tay xuống, ngơ ngác, phiền muộn cắn môi, trừng mắt nhìn Thẩm Mộ Thành.
Không cần nhìn, chỉ cần dựa vào danh xưng "đàn em" cũng đủ biết đối phương là ai.
Sao cứ năm lần bảy lượt chạm mặt anh ta ấy nhỉ?
Đám nam sinh phía sau Thẩm Mộ Thành nghiêng người ngó nhìn mặt La Vy Vy.
Thất trung không phải trường học top 1 của Thành Đô, nhưng về diện tích và số lượng học sinh chễm chệ đầu bảng, vậy nên có những người chỉ nghe thấy tiếng chứ chưa thấy người là rất bình thường.
Thấy vẻ mặt như mùa xuân đến của Thẩm Mộ Thành, không phải kẻ ngốc thì đều có thể đoán ra cô gái này là ai.
"Xin lỗi, tôi không để ý." La Vy Vy cố gắng coi như không nhìn thấy ánh mắt quan sát của đám nam sinh phía sau Thẩm Mộ Thành, quay người chuẩn bị đi.
Thẩm Mộ Thành nhấc tay lên ngăn cô lại: "Đâm vào anh rồi là muốn đi luôn? Không muốn chịu trách nhiệm hả?"
Anh ta cố ý nhấn mạnh ba chữ chịu trách nhiệm.
La Vy Vy tức tới nỗi muốn túm cổ anh ta.
Cô hối hận vừa nãy đã không quay về lớp học với Phàm Nhất Hàng.
"Anh muốn thế nào?" La Vy Vy ngước mắt lên nhìn, giọng điệu không vui vẻ lắm.
Một là bởi vì bây giờ tâm trạng cô rất tệ, hai, cô không có kiên nhẫn với Thẩm Mộ Thành, vậy nên chỉ muốn giải quyết cho nhanh mọi chuyện.
Thẩm Mộ Thành là một người tinh mắt, mặc dù thành tích học tập của anh ta không tốt lắm, nhưng thân là con của gia đình làm kinh doanh, anh ta đương nhiên có mắt quan sát rất tốt.
Anh ta nghiêng đầu nói với người phía sau một câu, đám người đó nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại hai người.
Thẩm Mộ Thành tốt bụng mở miệng hỏi: "Việc danh sách vi phạm kỷ luật vẫn chưa được giải quyết xong à? Chưa giải quyết xong thì em cứ nói với anh một câu, anh gạch thẳng tên em đi là được."
Các cụ đã nói không ai tát vào mặt kẻ đang cười, thấy Thẩm Mộ Thành tốt bụng nói vậy, La Vy Vy cũng không thể khịa người ta được, hơn nữa đối phương cũng chẳng phải Phàm Nhất Hàng.
Phàm Nhất Hàng nhìn có vẻ khó gần, nhưng tiếp xúc rồi mới thấy tính tình Phàm Nhất Hàng rất rất tốt, cậu ta thật sự sẽ không cáu gắt, ngoại trừ lần ném khung ảnh đó ra.
La Vy Vy điều chỉnh lại cảm xúc, giọng điệu dịu xuống: "Xử lí ổn thỏa cả rồi, cảm ơn anh."
Thẩm Mộ Thành hoàn toàn trái ngược.
Nhìn anh ta có vẻ dễ gần, nhưng thật ra không dễ dây vào.
Trong giọng điệu của cô mang theo sự khách sáo và xa cách rõ rệt.
Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Thành nhạt dần, anh ta đau đầu, bất lực hỏi: "La Vy Vy, em muốn thế nào hả?"
La Vy Vy nghi hoặc nhướn mày: "Cái gì thế nào?"
"Em muốn anh phải làm sao..
em mới chịu nhìn ông đây một cái?" Thẩm Mộ Thành tiến lên hai bước, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.
Anh ta cắn môi, thở hắt một cái: "Em thật sự không muốn thử với anh sao? Yêu anh có lẽ cũng thú vị lắm đấy."
Anh ta đang tỏ tình sao?
La Vy Vy ngây người, nhưng đây không phải lần đầu tiên cô được người khác tỏ tình.
Từ nhỏ tới lớn, bởi vì có khuôn mặt xinh đẹp nên cô đã nhận được vô số thư tình từ bạn học, cũng được tỏ tình rất nhiều lần.
Vậy nên cô nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ẩn ý nói với Thẩm Mộ Thành: "Anh Thẩm, tôi gọi anh một tiếng anh là đang tôn trọng anh.
Thế nhưng anh cũng lớn cần này rồi, sao vẫn không hiểu đạo lí học tập mới công thành danh toại được vậy?"
"Học hành chăm chỉ?" Thẩm Mộ Thành nhướn mày, giống như nghe được chuyện gì đó buồn cười lắm vậy.
Thế nhưng anh ta không cảm thấy chuyện học hành nghiêm túc là buồn cười, thứ anh ta buồn cười là câu này lại được nói ra từ miệng La Vy Vy.
Anh biết cô học không giỏi, vào cuối tuần này anh đã hiểu rõ hết tình hình của La Vy Vy rồi.
"La Vy Vy, cái cớ em từ chối anh tệ quá đấy, anh không chấp nhận." Da mặt Thẩm Mộ Thành rất dày, ánh mắt anh ta vẫn nhìn cô một cách nóng bỏng như cũ.
Bên cạnh có người đi qua hiếu kỳ nhìn bọn họ.
Vì để tránh phiền phức, La Vy Vy lùi về sau hai bước rồi mới nói: "Đây không phải là viện cớ."
"Tôi quyết định rồi, Thẩm Mộ Thành, từ hôm nay trở đi, tôi phải học hành nghiêm túc! Anh cũng lớp 12 rồi, cũng mau học hành chăm chỉ đi.
Đại dương bao la, quay đầu là bờ."
Tinh tinh tinh..
Tiếng chuông vào lớp vang lên, La Vy Vy vẫy tay: "Vào lớp rồi, tôi đi đây."
Nói xong, cô cũng không đợi Thẩm Mộ Thành có phản ứng gì, cứ thế chạy đi.
Thẩm Mộ Thành đứng nguyên tại chỗ, im lặng mấy giây, sau đó bật cười.
Học hành chăm chỉ? Anh ta không tin, La Vy Vy, sớm muộn gì em cũng là của anh.
La Vy Vy quay về phòng học, giáo viên đã ở trong lớp rồi, khó tránh khỏi việc bị mắng một trận.
Lần đầu tiên cô không hề chậm chạp đi vào lớp mà lại nhanh chóng ngồi vào chỗ, động tác nhanh gọn, dứt khoát bỏ sách vở ra.
Đây là tiết Vật lí mà cô không hiểu một chút nào.
Thế nhưng La Vy Vy biết, Phàm Nhất Hàng rất giỏi vật lí.
Tuần trước làm bài kiểm tra, cậu đã được điểm tối đa.
Phải biết rằng đề kiểm tra lần đó là đề Olympic Vật lí, giáo viên chỉ cho bọn họ làm để cảm nhận chút thôi.
Thế nhưng niềm hăng hái học hành này cuối cùng vẫn không chống lại được uy lực của thuốc cảm.
Cô ngồi mãi ngồi mãi liền ngả đầu về phía Phàm Nhất Hàng, sau đó bất giác tựa vào cánh tay cậu ngủ gật.
Phàm Nhất Hàng vỗn dĩ đang vừa nghe giảng vừa quay bút, cánh tay phải bỗng nhiên nặng hơn.
Cậu cúi xuống liền nhìn thấy La Vy Vy đang ngối đầu vào tay mình ngủ.
Rõ ràng một phút trước cậu còn để ý thấy La Vy Vy đang chép nội dung không có chút trọng lượng nào của giáo viên vào vở, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, mà giờ đã..
Cậu im lặng nhìn cô, sau đó di chuyển tầm mắt sang chỗ khác, tiếp tục nghe giảng.
Suốt cả tiết học, cậu không động đậy tay phải lần nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...