Trong Bóng Tối


Dù Tạ Lam Sơn đã cung cấp định vị của du thuyền, nhưng vì thời tiết quá tệ, tình hình trên biển không ổn định nên không thể cứu hộ dựa vào tàu thuyền khác, chỉ có thể dùng máy bay trực thăng.
Ban đầu đội trưởng đội bay cứu hộ không đồng ý với yêu cầu tham gia đội bay cứu hộ của Lăng Vân, người này khá kiêu ngạo, cũng cảm thấy kỹ thuật bay của thành viên đội mình chẳng thua kém gì Lam Hồ.
Không kiêu căng động tí là lôi quân hàm ra dọa dẫm người khác như Trì Tấn, Lăng Vân vừa nhiệt tình vừa khiêm tốn, khi bên kia nói chuyện thì cậu gãi đầu cười không ngớt, nói xong sợ người ta hiểu lầm còn vội vã giải thích thêm: “Chuyện này không liên quan tới kỹ thuật bay, chủ yếu là vì anh cảnh sát trên con thuyền kia là đồng đội của tôi.”
Đội trưởng đội bay không hiểu câu này là sao, anh ta ngạc nhiên thấy rõ: “Thông tin về vụ án này được đăng đầy trên mạng, tôi nghe nói nhân viên cảnh sát ở trên thuyền chỉ là một cảnh sát hình sự bình thường thôi mà, đâu phải người của Lam Hồ.”
“Anh ấy từng là người của Lam Hồ, cũng sẽ mãi là người của Lam Hồ.” Thực ra hồi Tạ Lam Sơn được điều tới Tam Giác Vàng thực thi nhiệm vụ thì Trì Tấn còn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát, Lăng Vân còn nhỏ hơn cậu ta hai tuổi, vốn hoàn toàn không có cơ hội xuất hiện chung với anh.

Nhưng lúc này ánh mắt cậu lại sáng ngời, giọng điệu cũng đầy kiên định, “Đội trưởng chúng tôi nói, một ngày là đội viên Lam Hồ thì mãi mãi sẽ là một phần tử của Lam Hồ, vậy nên chúng tôi là đồng đội, anh ấy đang cố gắng để bảo vệ mạng sống của mọi người, tôi cũng muốn kề vai chiến đấu cùng anh ấy!”
Lăng Vân dũng cảm nhưng thận trọng, đồng thời cậu cũng giải thích với đội trưởng đội bay rằng trước đó đã liên lạc được với du thuyền, có một cô bé nhiễm toan ceton do tiểu đường đang trong tình trạng nguy kịch, những người còn lại đã bị mắc kẹt hơn sáu ngày, rất có thể trên thuyền còn có người bị thương và bị bệnh khác.

Lăng Vân yêu cầu chuẩn bị các thiết bị y tế như máy thở, bình ô-xy cao áp, ống tiêm insulin tĩnh mạch cùng với các loại thuốc men, cậu cũng thông báo cho nhân viên y tế đi theo máy bay đến hiện trường, bệnh viện cũng phải chuẩn bị sẵn sàng cấp cứu bất cứ lúc nào.
Dạng máy bay trực thăng cấp cứu y tế loại nhỏ sẽ không thể chịu được gió giật mạnh như thế này, vậy nên hai chiếc trực thăng cỡ lớn đã được lệnh cất cánh trong tình trạng ngược gió.

Nhưng càng tới gần vùng biển nguy hiểm, máy bay lại càng rung lắc dữ dội, tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt không thấy rõ.
“Điều kiện thời tiết quá tệ, gió giật lớn nhất ở vùng biển nguy hiểm đạt cấp mười hai, độ cao sóng lên tới ba bốn mét, ngoài ra còn có mưa bất chợt.” Sức gió quá lớn, thân máy bay bị nghiêng một cách nghiêm trọng, đội trưởng đội bay nỗ lực điều khiển máy bay, anh ta hỏi Lăng Vân đang lái một chiếc trực thăng khác thông qua bộ đàm, “Tình hình bên cậu thế nào?”
Đương nhiên tình hình không hề ổn, Lăng Vân bình tĩnh điều khiển, cậu khẽ hô một câu khích lệ bản thân: “For the Horde!”
Ngày thứ bảy sau khi vụ án bắt cóc xảy ra, sóng biển vỗ theo từng đợt gió, đại dương cho thấy rõ sức mạnh có thể nuốt chửng mọi thứ của mình, bầu trời u ám tối tăm.

Sau cơn bão và trận hỏa hoạn, thuyền Tinh Huy đã thủng lỗ chỗ, có thể bị lật úp bất cứ lúc nào.
Công tác cứu hộ bị trì hoãn, mấy cô gái vừa lo lắng vừa sợ hãi, đã có hai người hôn mê, mùi hôi thối của xác chết nồng nặc trong khoang thuyền khiến bầu không khí kinh hoàng trước tử vong càng dày đặc.

Sau khi xử lý vết đâm cho Trâu Nhược Kỳ, Tạ Lam Sơn kiệt sức ngồi ngửa đầu ra đằng sau, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, sau lưng đã ướt sũng nhưng cũng chẳng rõ là mồ hôi, mưa hay nước biển.
Tất thảy cảm xúc tiêu cực lập tức bay biến hết khi tiếng động cơ máy bay trực thăng truyền tới, mấy cô gái đồng loạt chạy ra boong, bọn họ huơ khói vàng dùng để cứu hộ, la hét gào lên vì vui mừng.
Xuyên qua từng tầng mây mù, Lăng Vân quan sát từ trên không, chiếc du thuyền xa hoa giờ đây đã ủ rũ tiêu điều, thoạt nhìn cực kỳ bất ổn.
Gió biển vẫn rít gào, sóng vỗ ào ào khiến nhiệm vụ cứu hộ chấn động lòng người lại càng căng thẳng hơn.


Trực thăng lần lượt hạ hai chiếc cáng xuống để nhân viên cứu hộ đặt Lục Vi Vi và Trâu Nhược Kỳ đã hôn mê lên cáng, chiếc cáng lắc lư nghiêng ngả trên không giữa cuồng phong, nhân viên y tế trên máy bay sẵn sàng tiếp ứng, sau khi xác định tình hình bị thương của hai người thì bắt đầu tiến hành cấp cứu.

Những cô gái còn lại cũng lần lượt được đưa lên máy bay, Bành Nghệ Tuyền và Tạ Lam Sơn ở lại cuối cùng.

Bành Nghệ Tuyền đã bị còng hai tay, Tạ Lam Sơn buộc dây cứu hộ ngang hông cô nàng.
Trước khi dây thừng được kéo lên, Bành Nghệ Tuyền tỏ ra rất thiệt thòi, cô nàng chớp đôi mắt trong veo vô tội, vẻ mặt cũng tỏ ra đáng yêu: “Động vật trong tự nhiên thường không ăn thịt đồng loại của mình, sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”
Tạ Lam Sơn cảm thấy rất buồn cười, anh ngước mắt lên, chạm vào ánh nhìn của cô nàng qua hàng mi xinh đẹp: “Chúng ta là đồng loại à?”
Bành Nghệ Tuyền lại gần, cô nàng ghé vào tai Tạ Lam Sơn và nói: “Đồng loại rất dễ nhận biết lẫn nhau, thậm chí không cần xác định bằng mắt, giống như sói và cú thích hoạt động về đêm có thể phân biệt lẫn nhau bằng mùi vậy.” Cô gái khịt mũi rồi ra vẻ bí hiểm, “Vậy nên tôi có thể ngửi được mùi trên người anh, chúng ta là đồng loại, tàn nhẫn khát máu, lòng đầy tà ác.”
Tạ Lam Sơn bật cười: “Chị gái à, chị trưởng thành rồi đó, có thể bớt cái kiểu nói chuyện tuổi dậy thì phản nghịch như vậy được không?”
Anh siết chặt dây đai buộc quanh hông Bành Nghệ Tuyền, sau đó giơ hai tay ra tín hiện “sẵn sàng” với trực thăng cứu hộ.
Tạ Lam Sơn lên đúng chiếc máy bay do Lăng Vân cầm lái, Lăng Vân cởi mũ để lộ gương mặt tuấn tú, cậu quay đầu lại cười với Tạ Lam Sơn, chào đúng kiểu quân nhân rồi nói: “Đồng đội, tôi là Lăng Vân của Lam Hồ, đội trưởng bảo tôi tới đưa anh về nhà.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, đồng đội, Lam Hồ, đội trưởng, về nhà… nhưng từng chữ đều mang ma lực diệu kỳ, ý nghĩa sâu xa ẩn chứa trong từng từ cũng khác nhau rất nhiều.

Tạ Lam Sơn cảm thấy trái tim lang thang phiêu đãng của mình cuối cùng cũng chạm được vào bình yên và tĩnh lặng trong thoáng chốc.

Anh không đáp mà chào lại theo nghi thức, sau đó ngửa đầu ra phía sau lắng nghe tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Máy bay trực thăng ngược gió tới cũng ngược gió mà đi, phá tan mây mù hướng thẳng đường về.
Tại sân bay của bệnh viện, khi Tạ Lam Sơn gặp lại Thẩm Lưu Phi, anh bỗng cảm thấy rất nhếch nhác và thảm hại.
Tạ Lam Sơn còn không tin được mình đã về bờ, lênh đênh ngần ấy ngày trên thuyền, chân vừa mới chạm xuống đất đã gặp Thẩm Lưu Phi.

Không lo lắng sốt ruột như những nhân viên y tế đứng chờ ở đó, y đút hai tay vào túi, đứng tựa vào cầu thang, dáng vẻ lạnh lùng khắc chế vượt xa mọi người.
Tạ Lam Sơn trước mắt y bị thương khắp toàn thân, trên mặt có nhiều vết cắt sắc nhọn do thủy tinh tạo thành, ngón cái gãy xương sưng vù như củ cải dù anh đã băng bó qua loa.
Trời bão xơ xác tiêu điều, đứng trên sân thượng gió lại càng lớn, thổi qua quần áo nghe phần phật.

Thẩm Lưu Phi ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Lam Sơn, y nhìn chằm chằm vào anh không dời mắt, ánh mắt ban đầu vừa lạnh lẽo vừa tĩnh lặng, sau đó trong một thoáng chốc lại sinh ra sự thay đổi bé nhỏ không báo trước, cuối cùng trở nên hừng hực như lửa cháy khắp đồng, phừng phừng thiêu đốt.

Hai người đứng đối diện nhau, sau bảy ngày sống chết chưa rõ, vô số hồi ức giữa hai người tựa như chiếc vòng ngọc trai đứt rời, từng viên từng viên rơi xuống.
Tạ Lam Sơn cũng nhìn Thẩm Lưu Phi, anh muốn cười nhưng miệng không nhếch lên nổi, muốn khóc lại thấy xấu hổ và mất mặt, cuối cùng đành nói về vụ án một cách cộc lốc: “Ngại quá thầy Thẩm ạ, tôi đã cố hết sức rồi, không thiếu cô gái nào nhưng vẫn có hai người chết.”
Kết quả này đã quá may mắn rồi, có thể nói là ai cũng vui vẻ, cần phải đưa lên bản tin và ghi danh cống hiến.

Tạ Lam Sơn còn đang tự ảo tưởng, ai ngờ Thẩm Lưu Phi lại chẳng hùa theo, y chỉ lãnh đạm gật đầu: “Người chết có một tên buôn ma t úy, một nghi phạm hình sự, tuy nói có thể làm tốt hơn nhưng thôi kết quả này cũng tạm được rồi.”
Nói một câu như phủi sạch hết nỗ lực của anh, máu lạnh đến cùng cực.

Nhớ lại lần trước Thẩm Lưu Phi nghi ngờ và công kích mình, Tạ Lam Sơn lại càng tức giận hơn, như thể anh là một phần tử xấu xa lòng toàn ác ý, một con quái vật ăn sống nuốt tươi.

Trước ánh nhìn và thái độ bức bách này, Tạ Lam Sơn phát rồ tại chỗ, anh giơ tay phô bày những vết thương của mình về phía Thẩm Lưu Phi rồi phẫn nộ gào lên: “Đ*t mẹ ông đây cũng suýt chết ở cái chỗ đó đấy! Lần tới nếu chuyện này lại xảy ra, ai muốn cứu người thì đi mà cứu, so với một thuyền toàn phần tử kh ủng bố thì cả cái thuyền toàn đám phụ nữ điên còn…”
Tạ Lam Sơn không còn cơ hội để nói thêm bất cứ điều gì, vì Thẩm Lưu Phi đã giữ chặt mặt anh, phủ kín môi mình lên môi anh, đặt xuống một nụ hôn thật sâu.
Bình thường sân bay trên sân thượng không có mấy người, hiện tại là thời điểm đặc thù cần cấp cứu nên xung quanh vẫn có người, nhưng bọn họ chẳng quan tâm.
Lưỡi luồn vào khoang miệng, dây dưa nhảy múa, Tạ Lam Sơn trợn mắt được vài giây rồi cũng thỏa mãn nhắm mắt lại, như thể sau khi trải qua cả trăm ngàn kiếp, cuối cùng những giày vò nổi trống gõ chiêng sâu trong tâm hồn anh cũng được xả ra tất thảy, giờ đây tất cả đều trở nên phẳng lặng và mềm mại.
Tất cả đều trở nên đúng đắn.
Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, anh nhíu mày, răng cũng mất kiểm soát muốn cắn nát môi Thẩm Lưu Phi.
Gương mặt như núi băng vạn năm không thay đổi bỗng có dấu hiệu sụp đổ, Thẩm Lưu Phi buông Tạ Lam Sơn ra, giọng y đầy nóng nảy: “Tập trung vào.”
“Anh họ, em vừa nhớ ra một chuyện,” Tạ Lam Sơn chau mày, thành thật hỏi y, “cái từ ‘goke’ có thể coi như một thuật ngữ nhỉ, một người không biết gì về cờ vây thì liệu có thể thốt ra từ đó không?”
Thẩm Lưu Phi là họa sĩ thật, y cũng rất yêu thích văn hóa truyền thống Trung Hoa, có thể nhìn ra được từ cuốn “Đen Trắng Chưa Phân” rằng y có kiến thức về cả cầm kỳ thi họa.
“‘Goke’ là cách gọi hộp đựng cờ trong tiếng Nhật, tương tự còn có goban và goishi*, tất cả đều không phải kiến thức gì quá chuyên môn, nhưng có lẽ người không biết gì về cờ vây thì sẽ không biết được.” Một cái hôn khơi lên cảm xúc khác, Thẩm Lưu Phi th ở dốc, nét mặt y cũng để lộ vẻ nóng ruột, “Cậu chắc chắn muốn nói về mấy chuyện này với tôi bây giờ à?”
*Gốc là Kayaki/kayanoki goban – 榧木碁盤: Bàn cờ làm từ gỗ cây kaya và Hamaguri goishi – 蛤碁石: Quân cờ làm từ sò.
“Chưa chắc, xem anh ăn nói thế nào đã.” Tạ Lam Sơn nhận ra ngọn lửa bập bùng nơi đáy mắt người đối diện, anh cảm thấy cực kỳ mở mày mở mặt, cố ý rướn lên rồi nghiêng đầu, môi ngậm lấy tai Thẩm Lưu Phi rồi nhẹ nhàng cọ xát bằng răng nanh, “Trước khi điện thoại bị bão cắt đứt, anh nói một chữ ‘Tôi’, rốt cuộc anh muốn nói gì với tôi?”
Hơi thở của Thẩm Lưu Phi ổn định lại, y vẫn không thay đổi sắc mặt khi đối diện với Tạ Lam Sơn, đôi môi mỏng bình thản hé ra: “Tôi muốn ch1ch cậu.”
Tạ Lam Sơn giật mình, anh sượng mặt quay đầu rời đi, chưa được hai bước đã ngoảnh lại nói một câu “Nói là phải làm” rồi lại xoay người, bước thẳng tới tận cửa cầu thang.


Đến khi quay đầu lại, tên khốn mặt dày này lại nở nụ cười ngại ngùng, cười một lúc lâu mới nói tiếp: “Lập tức chấp hành!”
Đào Long Dược đi lên muốn tìm Tạ Lam Sơn hỏi chuyện vụ án nhưng người đã đi mất dạng từ bao giờ, anh để lại cho hắn một câu trong wechat:
Đêm nay ai làm phiền tôi người đó chết.
***
Mơ màng thiếp đi một lúc, Tạ Lam Sơn mở mắt ra thì mưa vẫn đang rơi.

Ngoài cửa sổ trời đã tối đen, mọi âm thanh đều biến mất, chỉ có một tia sáng từ tòa nhà cao tầng đằng xa hắt vào, lờ mờ có thể thấy được xung quanh.
Thẩm Lưu Phi đã tỉnh, y đã mặc quần áo chỉnh tề và đang vắt tréo chân ngồi bên sofa trước cửa sổ, tay gác trên trán nhìn thẳng về phía giường.
Vì ngược sáng nên Tạ Lam Sơn không thấy rõ ánh mắt của Thẩm Lưu Phi, bản thân anh cũng chưa tỉnh táo hoàn toàn, anh thử ngồi thẳng dậy nhưng vị trí bí ẩn nơi th@n dưới lại nhói đau như lửa đốt, cơ thể vẫn còn chìm đắm trong dư vị cực kh0ái, mềm nhũn không động đậy nổi.
Thực ra Tạ Lam Sơn không so đo chuyện “ai trên ai dưới” lắm, dù sao sống một đời người, trăm năm cô đơn, gặp được một người yêu từ cái nhìn đầu tiên, tâm đầu ý hợp vốn đã chẳng dễ dàng.

Nhưng khi khung xương và cơ bắp đàn ông tiếp cận mình, anh lại muốn chống cự và cạnh tranh theo bản năng.

Thẩm Lưu Phi nhận ra, dù người này đang tỏ ý muốn phối hợp, cộng thêm việc gập ghềnh trên biển suốt bảy ngày, người ngợm đầy vết thương, nhưng y vẫn phải dốc hết sức ra để khống chế anh.

Y buộc phải vừa hôn anh vừa thúc vào trong suốt quá trình, dùng cách đó để xoa dịu trấn an cơ thể căng cứng quá mức của anh, kết thúc một cuộc ái @n như đánh trận.
“Đang nhìn gì vậy?” Nói được một câu là Tạ Lam Sơn nhận ra ngay giọng mình không ổn, chắc là vì sướng quá mà rên khản cả cổ rồi.
“Nhìn cậu.” Thẩm Lưu Phi vẫn giữ thái độ hờ hững thờ ơ, giọng nói lãnh đạm như rượu để lạnh thơm nồng, như thể y hoàn toàn chẳng phải là kẻ đói khát hừng hực trên giường khi nãy.
“Nhìn tôi bao lâu rồi?”
“Không nhớ nữa, dường như thời gian chưa từng trôi.” Thẩm Lưu Phi bình thản nói, “Tôi cứ nhìn cậu như vậy mãi, cho đến tận hừng đông.”
Tạ Lam Sơn khàn khàn bật cười, anh vươn tay xốc tấm chăn bông mềm mại ra, để lộ cơ thể trần như nhộng: “Đẹp như vậy cơ à?”
Chân tay thon dài, cơ eo và cơ bụng rắn chắc xinh đẹp, d**ng v@t nặng trịch bên dưới lớp lông mu dày đặc, đây là một lớp vỏ ngoài ai nhìn vào cũng phải đố kỵ, đàn ông ba mươi hiếm người trắng trẻo tinh tế thế này, huống hồ còn là cảnh sát.

Tạ Lam Sơn đã quen việc đùa cợt không biết ngượng ngùng, vậy mà Thẩm Lưu Phi lại đổ người về phía trước một chút, nghiêm túc quan sát cơ thể tr@n truồng của anh dưới ánh sáng nhá nhem ngoài cửa sổ, sau đó y trịnh trọng đáp: “Đẹp như vậy đấy.”
Tạ Lam Sơn bật cười rồi vẫy tay với Thẩm Lưu Phi: “Vậy anh còn đang chờ gì nữa?”
Thẩm Lưu Phi lập tức đứng dậy đi về phía anh.

Nói ra cũng lạ, rõ ràng chỉ cách nhau mấy bước, Tạ Lam Sơn nheo mắt nhìn Thẩm Lưu Phi đi về phía mình, nhìn y từ xa đến gần, từ mơ hồ đến khi trở nên rõ nét, giống như một người dần dần hiện rõ trong những thước phim, khiến anh chợt muốn đóng băng khoảnh khắc này vĩnh viễn, để nâng niu trân trọng cả đời.
Thẩm Lưu Phi tới bên giường thì cúi xuống hôn lên môi Tạ Lam Sơn, y hôn bằng tất thảy đắm say nóng rẫy, m*t mát nước bọt của anh, cắn đầu lưỡi của anh rồi nuốt vào trong miệng mình, Tạ Lam Sơn buộc phải nâng cằm lên nỗ lực đáp lại.

Nụ hôn quyến luyến kết thúc, cuối cùng Tạ Lam Sơn cũng nhìn rõ ánh mắt của Thẩm Lưu Phi giữa khoảng cách hơi thở giao hòa.

Y cúi đầu nhìn anh, vì mày hơi nhíu lại mà ánh mắt trông rất khó lường, dường như xen lẫn với vẻ lãnh đạm tự chủ thường ngày là đôi phần bi thương và buồn bã.
Tạ Lam Sơn cũng nhíu mày theo, y vươn tay vuốt v e gương mặt của Thẩm Lưu Phi, ngón cái lướt qua chân mày rồi phủ lên mí mắt mềm mại của y: “Hình như anh không vui…”
“Vậy à?” Thẩm Lưu Phi nghiêng đầu ngậm lấy ngón cái của Tạ Lam Sơn, dùng lưỡi mình vẽ vòng tròn trên làn da anh, rồi lại li3m ướt ngón tay anh từng chút một.
“Xin đấy, tôi là cảnh sát mà, sức quan sát kém như thế thì còn phá án kiểu gì.” Tạ Lam Sơn được li3m thoải mái, th@n dưới nhanh chóng căng lên ứ máu, khao khát nhận được an ủi.

Anh nắm lấy một bàn tay của Thẩm Lưu Phi kéo xuống đặt giữa háng mình.
Thẩm Lưu Phi thuận thế đ è xuống, Tạ Lam Sơn cũng quay sang một bên, hai người cứ thế nằm nghiêng ôm lấy nhau.

Thẩm Lưu Phi vừa gặm và hôn phần da thịt sau tai người trong ngực vừa khuấy đảo bên dưới của anh.
“Có liên quan tới mẹ anh sao?” Lỗ nhỏ trên đỉnh quy đ@u được ngón tay cào lên nhẹ nhàng, Tạ Lam Sơn sướng tới độ r3n rỉ thành tiếng.

Mới từ biển về nên thể lực chẳng có bao nhiêu, chưa kể khi nãy đã bắn một lần nên tạm thời bên dưới không cương hẳn được, nhưng chỉ cần được vỗ về chơi đùa cũng đã rất thoải mái rồi, “Ngoài lần ở chợ đồ cổ thì không nghe anh nhắc về bà ấy nữa.”
“Sau này tôi sẽ nói cho cậu.” Đụng chạm người khác mà bản thân lại cứng lên, Thẩm Lưu Phi dùng một tay c ởi quần, móc d**ng v@t đã căng đau bên trong ra.
“Sao không thể là hôm nay?”
“Vì đó không phải một câu chuyện tốt đẹp, đừng để nó ảnh hưởng đến đêm xuân đáng giá ngàn vàng.” Dường như Thẩm Lưu Phi không có hứng nói chuyện, ngón tay y trượt từ gốc d**ng v@t của Tạ Lam Sơn xuống đáy chậu, nhẹ nhàng đẩy mấy cái rồi lại luồn xuống dưới lỗ sau.
“Anh đừng hiểu nhầm, bình thường tôi không đa sầu đa cảm như vậy đâu, chỉ là…” Một người mẹ có liên quan tới một vụ giết người thì đương nhiên không phải là câu chuyện tốt đẹp.

Cơ thể nhận được sự xâm nhập mạnh mẽ của ngón tay, Tạ Lam Sơn run lên, anh không định hỏi nữa mà nhắm mắt lại, “chỉ là… quá mệt mỏi…”
Sáu năm nằm vùng tựa như một giấc chiêm bao, đã bao nhiêu lần muốn buông bỏ khi cận kề bên bờ tuyệt vọng, ngoài cái tính không chịu thua di truyền từ lão Tạ, thứ giúp anh chống đỡ cũng chỉ còn câu nói ấy của Tùy Hoằng, thái bình thịnh trị.
Thật sự, đã quá mệt mỏi rồi.
“Tôi mệt mỏi tới nỗi, có vài lần tôi thậm chí còn cảm thấy có lẽ mình không phải chính mình, có lẽ tôi không phải… Tạ Lam Sơn…” Nói tới đây, Tạ Lam Sơn đã dựa hẳn vào trong ngực Thẩm Lưu Phi, anh cầm lòng không được mà nhoẻn cười, “Hoang đường lắm, đúng không?”
“Cậu hơi sốt, mai phải tới bệnh viện kiểm tra.” Thẩm Lưu Phi không trả lời câu hỏi kia, y đưa tay sờ lên trán Tạ Lam Sơn, sau đó năm ngón tay luồn vào mái tóc y, vuốt những lọn tóc mái ướt đẫm mồ hôi của y ra sau đầu.

Gương mặt lộ ra khi tóc vuốt ngược lên nhìn rất đỗi khoan khoái nhẹ nhàng.
“Tôi…” Tạ Lam Sơn còn muốn nói, nhưng lại bị Thẩm Lưu Phi hôn lên.
Y vừa hôn vừa dùng chăn kê vào sau mông Tạ Lam Sơn, trước lạ sau quen, Thẩm Lưu Phi nâng một chân anh lên, lại bắt đầu tiến vào từ phía sau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui