Trong Bóng Tối


Lần theo manh mối về cái chết đột ngột của một nữ sinh trung học trong khuôn viên trường, sau quá trình điều tra tỉ mỉ, bên Trì Tấn và Lăng Vân đã khống chế được hai tên buôn ma t úy.

Để được hưởng khoan hồng giảm án do lập công, những kẻ này đã chủ động khai còn có đầu mối ở trên, nhưng chỉ biết người đó tới từ tập đoàn Tinh Hối, còn lại không biết gì nữa cả.

Nhưng tàu thuyền vận chuyển đường biển dài ngày của Tinh Hối nhiều không đếm xuể, rất khó có thể tra ra được chính xác chiếc thuyền vận chuyển ma t úy trong thời gian ngắn, vì vậy mọi người chỉ có thể tiếp tục canh me để tránh bứt dây động dừng.
Mãi cho đến buổi sáng sau khi cơn bão đi qua, Đào Long Dược mang tới một manh mối mới, Thường Minh bị mắc kẹt trên Tinh Hối không chỉ là cánh tay phải của Bành Hoành Bân mà còn là lái chính của một con tàu chở hàng viễn dương thuộc Công ty Vận tải biển Tinh Hối, gã đi tuyến Đông Nam Á, khi không phải ra biển thì sẽ đi chơi bời với con trai của Bành Hoành Bân là Bành Trình.
Kết hợp tình hình điều tra hiện tại với manh mối do Đào Long Dược mang đến, sau khi tập trung mục tiêu là Thường Minh thì tình hình vụ án băng đỏ còn lại cũng sáng tỏ hơn.
Tính cách của hai sĩ quan ưu tú trên tỉnh khác hẳn nhau, Trì Tấn lạnh lùng kiêu ngạo, Lăng Vân thì nhiệt tình ấm áp.

Trì Tấn không coi người ở cục thành phố ra gì, Lăng Vân lại rất khách sáo ngọt nhạt với Đào Long Dược.

Sau khi nghe báo cáo của Đào Long Dược, cậu cười tươi như ánh dương: “Đội trưởng Đào, anh có thể lập công lớn đấy.”
“Đâu có, đây là trách nhiệm công việc của tôi thôi.” Đào Long Dược liếc mắt qua Trì Tấn đang đanh mặt bên cạnh, “Đội trưởng Trì này, tôi cũng không phải người tra ra manh mối này đâu, hôm qua Tạ Lam Sơn đã gọi điện thoại từ thuyền Tinh Huy, cậu ấy mới là người cung cấp thông tin, giống như hồi cậu ấy nằm vùng ở Tam Giác Vàng vậy.”
Nghe ra đội trưởng Đào đang cố ý tranh công cho Tạ Lam Sơn, Trì Tấn không có phản ứng gì, giọng điệu cũng khá thái độ: “Ăn may thôi.”
Lăng Vân hỏi: “Anh cảm thấy liệu Bành Hoành Bân có biết về việc cấp dưới buôn lậu ma t úy không?”
Trì Tấn nói: “Hiện tại vẫn khó có thể xác định, nhưng dù lão có tham gia vận chuyển ma t úy hay chỉ là người biết chuyện thì Vận tải biển Tinh Hối cũng sẽ không tránh được việc bị niêm phong và chỉnh đốn.”

“Lưới trời lồ ng lộng, nên như thế.” Lăng Vân gật đầu, “Từ đống ‘thuốc làm đẹp’ thu giữ được, có thể thấy công nghệ bào chế băng đỏ đã rất phát triển, dù chỉ pha trộn một chút nhưng cũng mang tới nguy hại khôn lường.

Chỉ là tỉnh chúng ta tập trung phòng chống ma t úy đã lâu, đặc biệt là truy quét tội phạm buôn lậu ma t úy qua đường vận chuyển hàng hóa, bọn chúng đã vận chuyển ma t úy ra vào như thế nào?”
“Vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn, lũ buôn ma t úy này có thể bất chấp mọi thứ vì tiền, chúng ta tuyệt đối không thể xem thường.” Đã điều tra được trước khi Thường Minh và Bành Nghệ Tuyền ra biển, con tàu chở hàng mà gã phụ trách lái chính mới trở về từ Đông Nam Á, chưa kể lộ trình khá bất thường.

Trì Tấn nhanh chóng vào việc, “Dù thế nào đi nữa, giờ tôi sẽ qua Vận tải biển Tinh Hối kiểm tra!”
Vụ án bắt cóc và vụ án băng đỏ đan vào nhau, tính chất hết sức phức tạp.

Mặc dù Đào Long Dược ngứa mắt Trì Tấn, nhưng khi đối diện với vụ án lớn, hắn vẫn không do dự đi theo.

Xe cảnh sát tới cảng, bọn họ cho chó nghiệp vụ đánh hơi một lượt trên tàu chở hàng, nhưng ai ngờ lại không thu được kết quả.

Vốn tưởng có thể thu giữ ma t úy ngay tại hiện trường, nhưng hàng hóa trên tàu đã bị dỡ xuống hết.

Lăng Vân cảm thấy chán nản: “Không lẽ chúng ta chậm một bước rồi?”
Trì Tấn có quan điểm riêng, hàng hóa vừa cập cảng thì Thường Minh đã rời bến với Bành Nghệ Tuyền, lẽ ra nếu thuốc phiện được giấu trong hàng hóa thì dù có lệnh từ cậu cả nhà họ Bành thì gã cũng phải thận trọng hơn mới phải.


Nếu thế thì chắc chắn thuốc phiện sẽ vẫn còn ở trên tàu, sau khi kiểm tra tàu chở hàng một cách kỹ lưỡng, Trì Tấn chợt nói: “Tôi muốn xuống nước.”
Đào Long Dược kinh hãi, hắn không hiểu người này bị trúng phải cái gì?
Có vẻ Lăng Vân cũng không hiểu, cậu hỏi Trì Tấn hai lần liên tiếp: “Anh chắc chứ?”
Trì Tấn gật đầu, cậu ta nói: “Có một phương pháp buôn lậu ma t úy trên biển cực kỳ bí mật ở Nam Mỹ được gọi là ‘thủy lôi’, đó là đóng gói ma t úy vào các hộp kín khí rồi hàn chúng vào đáy tàu, như vậy thì dù có gặp OPI cũng không phải sợ.”
*Thủy lôi còn gọi là mìn hải quân là một loại mìn được đặt xuống nước để tiêu diệt các loại tàu thuyền đối phương.

Sau khi được gài, chúng sẽ nằm chờ đến khi phát nổ do tàu thuyền tác động.
OPI là thanh kiểm tra mở hàng, viết tắt của Open Package Inspection.
Vì Tạ Lam Sơn nên Đào Long Dược vẫn có thành kiến với Trì Tấn, cho rằng cậu ta chỉ được cái mã và đang ghen ghét với người hiền tài.

Không ngờ người này thật sự có kinh nghiệm phong phú trong việc truy quét tội phạm ma t úy, nói bừa một câu cũng đã khiến mọi thứ sáng tỏ.

Đào Long Dược thầm kinh hãi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, không cầm lòng được phải nói: “Việc đòi hỏi chuyên môn thì để dân chuyên làm đi, tôi sẽ tìm thợ lặn.”
Trời âm u, mưa xối xả, sóng biển ào ào vang dội, vì có cơn bão mới đi qua nên mặt nước vẫn còn đục ngầu do mưa lớn, đủ để thấy tầm nhìn dưới nước sẽ rất tệ.

Trì Tấn liếc hắn, gương mặt vẫn lạnh lùng như trước: “Tôi chính là dân chuyên.”
Lăng Vân bật cười, nét tuấn tú của chàng trai này pha lẫn chút trẻ con, khi cười lên thì hai mắt sẽ sáng ngời nhìn rất hấp dẫn: “Thợ lặn thì chuyên nghiệp trong việc lặn, nhưng phòng chống ma t úy không nhất thiết phải như vậy.

Đội trưởng Đào yên tâm đi, ông anh này có chứng chỉ đó.”
Đào Long Dược còn muốn ngăn cản thì Trì Tấn đã mất kiên nhẫn: “Chẳng phải tôi đã nói rồi còn gì, tôi phá vụ án thuốc phiện của tôi, anh lo cứu mấy con nhóc, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Trì Tấn nhanh chóng mặc đồ lặn và thiết bị hỗ trợ lên người, đồ lặn màu đen ôm lấy cơ thể trẻ tuổi khỏe khoắn của cậu ta, đường nét cơ bắp vừa mượt mà vừa săn chắc.

Sau khi gia nhập đội đột kích Lam Hồ do Tùy Hoằng lãnh đạo, bọn họ bèn dụ dỗ các thành viên khác trong đội cùng nhau hình thành một thói quen.

Đó là trước khi thực hiện các nhiệm vụ có yếu tố rủi ro cao, họ sẽ hô to “For the horde!”, tạm dịch là “Vì bộ lạc”, dùng câu nói này để động viên và khích lệ lẫn nhau thay cho câu “Vì tổ quốc và nhân dân”, dù sao thì mấy câu kiểu đó đã làm người ta phát ngán rồi, hô lên nghe rõ là xấu hổ.
Hồi ở trường cảnh sát, Lăng Vân và Trì Tấn học chung một lớp, cả hai đều là fan cuồng của World of Warcraft.
*World of Warcraft là một trò chơi trực tuyến nhập vai nhiều người chơi được Blizzard Entertainment tạo ra vào năm 2004. 
Nhưng về sau Trì Tấn đã sửa câu khẩu hiệu này.
Trước khi cắn ống thở, cậu ta chạm lên ngực mình rồi khẽ nói một câu:
For my captain.
Bầu trời xám xịt tựa như một cái nồi úp ngược, gió trên biển khiến sóng dâng lên rất cao, nước biển đánh rầm một tiếng xuống con tàu chở hàng cả chục ngàn tấn.

Trì Tấn đã ở dưới nước khá lâu, ngay đến Lăng Vân trên bờ cũng cảm thấy hơi sốt ruột, Đào Long Dược mân mê điếu thuốc trong tay mà đi qua đi lại.
Chẳng biết qua bao lâu mới thấy một người ngoi lên mặt nước, Lăng Vân sáng bừng hai mắt, khua tay ra hiệu với Trì Tấn: “Tìm được rồi à?”

Tầm nhìn dưới nước trong thời tiết này rất ngắn, vật lộn với sóng lớn lại càng khó khăn, có vẻ Trì Tấn đã kiệt sức, nhưng cậu ta vẫn giơ cao một cánh tay, bật thẳng ngón cái lên đầy vững vàng.
Đào Long Dược và Lăng Vân cùng kéo cậu ta lên.
Sau khi tháo ống thở và dỡ thiết bị lặn, Trì Tấn nằm ngửa trên bờ thở hổn hển.

Cũng chỉ trong một cái chớp mắt của Đào Long Dược, có vẻ như tên này đã nghỉ ngơi đủ, cậu ta lăn một vòng rồi đứng dậy nói với Đào Long Dược: “Tìm thợ lặn tới, mang theo mỏ cắt hơi dưới nước, đã tìm thấy một hộp sắt hàn kín khả nghi gần van ngầm*, rất có thể đó chính là băng đỏ.”
*Van được sử dụng trong môi trường dưới biển để cách ly và kiểm soát có thể được gọi là van ngầm.

Van subsea được đặc trưng bởi khả năng chịu áp lực cao, đường kính lớn và mô-men xoắn thấp, chủ yếu được sử dụng trong hệ thống đường ống kỹ thuật dầu khí ngoài khơi và đường ống vận chuyển, hoặc đôi khi chìm dưới biển sâu. 
Thợ lặn chuyên nghiệp mang dụng cụ chuyên nghiệp tới, sau một hồi nỗ lực, có mấy người đã hợp sức nâng được cái hòm sắt dưới nước lên.
Sau khi cắt ra, quả nhiên bên trong là những túi tinh thể trong suốt màu đỏ tím, màu sắc cực kỳ xinh đẹp.

Ước tính sơ bộ giá trị của lô hàng này phải lên tới năm mươi triệu, có thể nói đây là vụ buôn bán ma t úy lớn nhất trong lịch sử thành phố Hán Hải.
Trì Tấn nói: “Rõ ràng đường dây buôn lậu thuốc phiện này đã đặt cứ điểm tại Hán Hải, nhập hàng ở Đông Nam Á rồi sẽ phân phối khắp nơi trên cả nước.

Cân nhắc tính chất nghiêm trọng của vụ án, Vận tải biển Tinh Hối sẽ bị niêm phong chỉnh đốn ngay trong ngày hôm nay, tất cả nhân viên có liên quan sẽ phải phối hợp với công tác điều tra của cảnh sát.”Hết chương 80.
*Mỏ cắt hơi:
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui