Đào Long Dược vừa lái xe ra khỏi khu dân cư thì đã nhận được điện thoại của Thẩm Lưu Phi, có người dân trong thành phố gọi điện cung cấp manh mối, rằng Tiêu Cốc từng ra vào khu dân cư nhà bọn họ trước khi vụ bắt cóc trên du thuyền xảy ra.
Đào Long Dược lái xe tới thẳng khu dân cư, tới nơi mới biết Thẩm Lưu Phi đã đến trước rồi.
Thời tiết tháng Mười se lạnh, Thẩm Lưu Phi mặc một chiếc áo khoác da màu đen cứng cáp, để lộ một phần hình xăm rực rỡ trên cổ, buộc phải thừa nhận là khí chất của y khác hoàn toàn so với thường ngày ở cục thành phố.
Bên cạnh y là một chiếc mô-tô phân khối lớn, người và xe bổ trợ cho nhau trông càng ngầu hơn.
Đào Long Dược thèm thuồng nhìn con xe một lúc rồi lại ngẩng lên nhìn Thẩm Lưu Phi, hắn chợt mỉm cười: “Trước giờ thầy Thẩm vẫn luôn giữ thái độ kiểu ‘chẳng liên quan tới mình, mình không việc gì phải tốn công’, sao anh lại để ý tới vụ án này thế?”
Thẩm Lưu Phi không thèm đáp, y chỉ nói: “Tôi nghi ngờ Diêu Thụ Tân trốn ở đây.”
Người dân trình báo vụ việc là một nhà môi giới bất động sản sang tay tự xưng họ Lý, anh ta môi giới khá nhiều nhà trong khu vực này nên thường xuyên ra vào khu dân cư.
Nghe người ta nói ở đây có một căn nhà đã khóa cửa hơn một năm trời, không thấy chủ nhà cũng không thấy khách thuê, vậy nên anh ta cứ nhớ mãi căn hộ đó.
Có một hôm anh ta đưa khách tới đây xem nhà thì tình cờ gặp một người phụ nữ đi ra từ trong căn nhà kia, bằng sự nhiệt tình trong nghề, anh ta lập tức chạy tới tự giới thiệu.
“Không phải khoe chứ tôi làm môi giới bất động sản nhiều năm rồi, chuyện gì cũng trải qua hết, mắt nhìn cực kỳ tinh tường luôn đó.
Người phụ nữ kia nói cô ta là chủ nhà nhưng lại né tránh, ấp úng khi tôi nói chuyện, tôi nhìn là biết ngay cô ta có vấn đề! Đến hôm qua xem bản tin mới phát hiện chính là cô gái đó! Vậy nên tôi mới mau chóng gọi điện thoại báo cảnh sát.” Môi giới Tiểu Lý biết Đào Long Dược là đội trưởng nên hăm hở hỏi hắn trước, “Đội trưởng, trên bản tin nói sẽ thưởng ba mươi ngàn nếu cung cấp manh mối quan trọng, tôi có thể nhận số tiền đó không?”
Đào Long Dược đanh mặt nói: “Vậy phải xem manh mối anh cung cấp có giá trị hay không.”
Tổ trưởng tổ dân phố đi cùng ông bác thợ khóa cùng tiến vào chung cư, bọn họ mở cửa căn hộ mà môi giới Tiểu Lý kia chỉ điểm.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ, không có mở cửa sổ cũng không có rèm cửa, một thứ mùi kỳ dị xộc thẳng vào mũi, Đào Long Dược và Thẩm Lưu Phi nhìn nhau rồi rút súng, cẩn thận tiến vào từng bước một, môi giới Tiểu Lý cũng ghé vào cùng.
Đào Long Dược quay đầu nạt: “Anh theo vào làm gì?”
Tiểu Lý nói đến là hợp lý: “Đương nhiên tôi cũng phải vào chứ, tôi phải xem manh mối của mình có đáng giá ba mươi ngàn không!”
Đào Long Dược nhíu mày nhăn nhó rồi lại quay đi: “Nếu thật sự là manh mối hữu ích thì sẽ không quỵt thưởng của anh đâu.
Anh cứ đứng ngoài cửa trước đi, chứ lát nữa thấy cái gì đó khéo lại sợ chết khiếp.”
Tiểu Lý hoàn toàn không e ngại, ngửi thấy mùi lạ nhưng vẫn hăm hở như trước: “Tôi sợ gì, tôi kinh doanh bất động sản mấy năm qua gặp đủ thứ chuyện rồi, đến cả nhà ma từng có người chết cũng bán được mấy căn ấy chứ.”
Anh ta vừa nói vừa đi vào phòng khách, sau đó rướn cổ lên định hóng hớt.
Đào Long Dược đẩy cửa phòng ngủ ra, phòng ngủ còn tối hơn, láng máng thấy được một người đang ngồi trước bàn đọc sách bên cạnh giường, nhìn theo hình dáng và quần áo thì đó là một người đàn ông, một người đàn ông rất gầy.
Thẩm Lưu Phi nhìn qua Đào Long Dược rồi lên tiếng trước: “Anh Diêu, chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi muốn nói chuyện với anh về vụ án của cô con gái Diêu Dao của anh.”
Người đàn ông vẫn đưa lưng về phía bọn họ, không mảy may nhúc nhích.
Thẩm Lưu Phi khẽ chau mày, y lại nhìn sang Đào Long Dược một lần nữa, Đào Long Dược sải bước tiến lên túm lấy người đàn ông ngồi trước bàn làm việc.
Ngay khi ngón tay chạm vào cổ tay của người nọ, Đào Long Dược tái mặt vì sợ, hắn lập tức buông ra, người đàn ông kia cũng ngã xuống.
Tiểu Lý đi theo vào thấy khuôn mặt của người đàn ông ngã dưới sàn thì sợ đến mức ré lên một tiếng rồi loạng choạng ngã xuống theo.
Tất cả những chuyện anh ta trải qua lúc trước đều vứt đi hết, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh kinh dị như vậy từ khi sinh ra đến giờ.
Một gương mặt đã bị rút sạch nước, hai mắt trợn trừng, hai bên má hóp vào bên trong, làn da có màu xanh vàng giống như đồng thau mới khai quật, nhưng vì cơ thể con người mềm oặt nên trông kinh tởm lạ thường.
Thẩm Lưu Phi tiến lên kéo rèm ra mới có thể nhìn rõ người này, hoặc nói một cách chính xác thì là cái xác khô này.
Thi thể được bảo quản rất tốt, hình dáng có thể hơi thay đổi nhưng căn cứ vào gương mặt khô quắt trước mắt thì có thể đoán được cái xác khô này chính là Diêu Thụ Tân.
Phải mất từ sáu đến mười hai tháng để thi thể một người trưởng thành có thể hoàn toàn biến thành xác ướp, rõ ràng Diêu Thụ Tân đã chết từ lâu, không thể là kẻ giật dây phía sau vụ bắt cóc trên du thuyền.
Tuy Diêu Thụ Tân đã tử vong nhưng Đào Long Dược và Thẩm Lưu Phi vẫn tìm được vài manh mối trong nhà của gã ta, người này để lại một cuốn nhật ký nặng trịch, vài báo cáo bệnh lý, một tấm ảnh chụp chung gia đình ba người cùng với thuốc nổ tự chế chưa hoàn thành.
Tiêu Cốc chính là người mẹ Trương Tố Vân của Diêu Dao.
Diêu Dao trong ảnh vẫn còn nhỏ, chỉ tầm bảy tám tuổi, có thể nhìn ra được đó là một cô bé thanh tú điềm đạm.
Cô đứng giữa cha và mẹ, ôm hai người lớn bên trái và bên phải, dáng vẻ mím môi cười rất đáng yêu, cũng rất hạnh phúc.
Cuốn sổ của Diêu Thụ Tân đã ghi lại chi tiết tất cả những phát hiện của gã ta về bốn cô gái và người nhà Bành Nghệ Tuyền, Vu Thấm làm càn trước kỳ thi, Cầu Phỉ buôn ma t úy, Lục Vi Vi bị tiểu đường nặng… Thậm chí gã ta còn ghi lại sở thích và thói quen của bọn họ, ví dụ như Thường Minh thích uống rượu, Bành Trình háo sắc, còn Bành Hoành Bân cũng chẳng phải một doanh nhân thích làm từ thiện được truyền thông ca ngợi, lão là một tên đạo đức giả mặt người dạ thú, có vẻ như lão có sở thích với những học sinh nữ chưa thành niên.
Đồng thời Đào Long Dược cũng phát hiện Diêu Thụ Tân được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan giai đoạn cuối sau khi con gái mất tích không lâu, về lý thuyết thì thông thường bệnh nhân ung thư gan giai đoạn cuối chỉ sống được sáu tháng, nhưng người cha này đã chịu đựng sống được ba năm bằng nghị lực đáng kinh ngạc.
Ghi chép cuối cùng trong cuốn sổ là sự hối hận của người cha già, Diêu Thụ Tân nói mình đã hiểu lầm con gái, bỏ bê con gái, không tìm thấy con gái thì xuống mồ cũng không yên, cũng sẽ không bao giờ an nghỉ.
Trở lại cục thành phố, Tô Mạn Thanh tiến hành khám nghiệm tử thi cho Diêu Thụ Tân, chị ta nói nguyên nhân thi thể biến thành xác ướp là do có ai đó đã cố tình loại bỏ một số cơ quan nội tạng để giảm bớt sự phát triển của vi khuẩn.
Kết quả khám nghiệm sơ bộ cho thấy khối u ác tính của Diêu Thụ Tân đã di căn vào xương toàn thân, chắc chắn phải chết.
Đào Long Dược nói: “Cũng hợp lý, Diêu Thụ Tân biết mình không còn nhiều thời gian nên mới bí quá hóa liều, định chế thuốc nổ trả thù nhà họ Bành, nhưng cuối cùng vẫn không thể hoàn thành vì lý do sức khỏe.
Vậy nên gã ta đã tìm người vợ Trương Tố Vân, cũng chính là Tiêu Cốc đã ly hôn ra nước ngoài trở về, nói cho cô ta biết chuyện của con gái và kế hoạch của bản thân.
Tiêu Cốc giấu giếm sự thật về cái chết của Diêu Thụ Tân, đồng thời cũng chế thi thể thành xác ướp, sau đó thu xếp hoàn thành nguyện vọng của chồng cũ là trả thù cho con gái của mình.
Nhưng tôi không hiểu một điểm,” Đào Long Dược ngẫm nghĩ rồi bổ sung, “dù gì Trương Tố Vân cũng đã chuẩn bị sẵn thân phận giả Tiêu Cốc, sao cô ta phải mượn danh nghĩa Diêu Thụ Tân để gửi thư cho chúng ta và phía truyền thông? Không lẽ chỉ là vì một câu ‘xuống mồ cũng không yên’ của chồng cũ sao?”
“Diêu Thụ Tân là kỹ sư cao cấp trong nhà máy hóa chất, trước khi xin vào làm bảo mẫu ở nhà họ Bành thì Tiêu Cốc là bác sĩ chuyên khoa nội trong bệnh viện.” Thẩm Lưu Phi nhắm mắt lại, y suy tư một lát mới nói, “Tôi nghĩ ngoài việc hoàn thành nguyện vọng của chồng cũ thì còn một khả năng khác, Tiêu Cốc hi vọng cảnh sát tin việc có bom trên thuyền, cô ta muốn dùng điều đó để ngăn cản cảnh sát tìm kiếm và cứu hộ, hòng câu giờ cho bản thân.”
Đào Long Dược nói: “Nếu đã vậy thì giờ chúng ta có thể cho trực thăng tới tìm kiếm cứu nạn rồi?”
Dường như Thẩm Lưu Phi còn tính toán khác, y trầm ngâm hồi lâu mới nghiêm mặt nói: “Chờ chút đã.”
Đào Long Dược lại hỏi: “Vậy Diêu Dao đâu, cô bé còn sống không?”
Thẩm Lưu Phi cau mày, y khẽ thở dài: “E là lành ít dữ nhiều.”
Thực ra Đào Long Dược cũng nghĩ như thế, hắn thở dài theo: “Tiếc thật đấy, cô bé còn nhỏ như thế, cuộc sống tươi đẹp chỉ vừa mới bắt đầu.”
Đang tiếc nuối thì Đinh Ly gọi tới, Đào Long Dược bắt máy nghe Đinh Ly bên kia báo cáo tiến trình điều tra cho mình.
Bọn họ đã tra ra không lâu sau khi Diêu Dao mất tích, ông bố Bành Hoành Bân của Bành Nghệ Tuyền đã quyên tặng một sân vận động tổng hợp cho trường trung học nữ sinh Thánh Nặc, bao gồm một hội trường đa năng trong nhà và một sân điền kinh có khán đài.
Thẩm Lưu Phi đăm chiêu: “Xem ra còn phải tới nhà họ Bành nữa.”
Tô Mạn Thanh đứng cạnh chen lời: “Báo chí đưa tin hai hôm nay Bành Hoành Bân đã đưa bà Trình Nhã của lão trở về từ nước ngoài, hiện tại làn sóng dư luận cả nước đang tập trung hết vào tập đoàn Tinh Hối, có thể đây là cửa đột phá.”
Đào Long Dược bĩu môi: “Con trai là công tử quần là áo lượt không bắt nổi tay, nếu lão già này muốn giữ thể diện và bảo vệ cơ nghiệp thì chắc chắn lại càng không chịu mở miệng.”
Tô Mạn Thanh mỉm cười: “Nhưng cậu đừng quên vẫn còn một bà mẹ.”
Thẩm Lưu Phi gật đầu: “Một cuộc điều tra trong nước về tội phạm vị thành niên cho thấy hơn bốn mươi phần trăm tội phạm vị thành niên xuất thân từ những gia đình cưng chiều con cái.
Trên đời này có thể tồn tại cái ác không có lý do, nhưng đằng sau một cô gái như Bành Nghệ Tuyền thì chắc chắn có một người cha hoặc một người mẹ nuôi mà không dạy, cưng chiều dung túng con cái vô điều kiện.”
Đào Long Dược gặp Tô Mạn Thanh là lập tức ton hót như tôi tớ, hắn nói bằng vẻ mặt nịnh nọt lại ân cần: “Công nhận là bà xã nhà tôi nói chuẩn, mà mấy hôm vừa rồi bận quá không ăn cơm với đằng ấy được, vụ án này thật sự rất khó giải quyết.”
“Phá án quan trọng hơn.” Xem ra hai người này tiến triển khá ổn, nói “bà xã” mà cũng không thấy gượng gạo, Tô Mạn Thanh cười hiểu ý.
Chị ta đưa tay chỉnh lại áo của Đào Long Dược, tuy lời nói nghe như ra lệnh nhưng gương mặt lạnh lùng trời sinh giờ đây lại để lộ ra nét dịu dàng hiếm thấy, “Đừng để đám ưu tú trong tỉnh tới xem thường cục thành phố Hán Hải chúng ta, nhất định phải phá vụ án này trước cái đám đó, đè bẹp uy phong của bọn họ!”
“Tuân lệnh bà xã!” Đào Long Dược được cổ vũ thì sôi trào nhiệt huyết, hắn giơ tay lên chào nghiêm, năng lượng và sự phấn chấn của tên này cứ như con ngựa cong đuôi, sểnh ra là chạy được cả ngàn dặm.
Đến lúc nhận thấy Thẩm Lưu Phi đã chờ mình bên ngoài, hắn mới bước nhanh đuổi theo.
Dự báo thời tiết nói buổi tối sẽ có một trận siêu bão đổ bộ dọc theo bờ biển, lúc bọn họ rời cục thành phố thì sắc trời đã thay đổi.
Ngẩng lên nhìn mới thấy Mặt Trời đã bị một đám mây đen ẩm ướt khổng lồ che khuất, gió thổi càng lúc càng mạnh hơn, chẳng còn biết thổi tới từ hướng nào mà đập vào hết chỗ này tới chỗ kia, đập vào đâu cũng phát ra âm thanh nghe như còi quân đội.
Ngoài cổng cục thành phố Hán Hải có hai hàng cây bách xanh đối xứng nhau run rẩy thổn thức trong gió, phố cũ lặng im, quạnh quẽ tiêu điều.
Thẩm Lưu Phi còn chưa nói gì, Đào Long Dược đã tự cảm thấy ngại, hắn lên tiếng trước: “Chim chuột hơi quá nhỉ?”
Thẩm Lưu Phi hờ hững nhìn hắn, vẻ mặt của đội trưởng Đào lúc nói câu này rất chính trực, như thể không phải đang khoe mẽ.
Đào Long Dược nói: “Đợi vụ án này kết thúc, Tạ Lam Sơn bình an trở về, hai người khéo còn chim chuột hơn tôi.”
Gương mặt tươi cười giễu cợt hiện ra trước mắt, vẻ mặt Thẩm Lưu Phi vẫn lạnh tanh, y ngăn cản tất thảy sóng cuộn biển gầm nơi đáy mắt bằng khuôn mặt tươi cười này, giống như y vẫn luôn đè nén thứ gì đó nặng nề trong lòng.
“Tuy tôi không hiểu lắm về cái kiểu của mấy người, cũng chẳng hiểu tại sao tự nhiên thằng nhãi đó lại đột ngột thay đổi khẩu vị, nhưng tôi luôn cố gắng tôn trọng đa dạng sinh học.” Đào Long Dược khẽ thở dài, hắn thật sự vẫn lo lắng cho thằng bạn lâu năm còn ở trên thuyền, vừa lo cho an nguy của anh cũng vừa lo vụ án này, nếu không thể kết thúc như người đời mong muốn thì hắn đừng hòng nghĩ đến chuyện tiếp tục mặc bộ đồng phục cảnh sát này nữa.
“Hôm nay còn là sinh nhật của thằng nhãi đó nữa chứ.” Đội trưởng Đào tiếc nuối, “Cũng chẳng biết giờ cậu ta sao rồi?”
Trái tim Thẩm Lưu Phi dần thắt lại, nhưng y vẫn không nói gì.
Một tiếng thở dài lặng lẽ bị gió cuốn trôi, Đào Long Dược nói: “Nhà họ Bành ở xa lắm, thôi để tôi chở anh đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...