Trâu Nhược Kỳ thật sự đã thức trắng cả đêm, cũng không ngồi cùng mấy người bạn khác cho an toàn.
Cô bé mở to mắt cả một đêm bên giường Lục Vi Vi theo lời dặn của Tạ Lam Sơn.
Quả nhiên đúng như lời Tạ Lam Sơn nói, Lục Vi Vi nôn mấy lần vào ban đêm, cũng may Trâu Nhược Kỳ kịp thời làm sạch chất nôn trong cổ họng của cô, nhờ vậy mới không bị ngạt thở do chất thải và sống sót.
Sắc trời mù mịt không rõ nhưng rồi cũng đã qua được một đêm.
Trâu Nhược Kỳ ghé vào đầu giường, vì cả đêm không chợp mắt nên giờ lưng cô bé đã mỏi nhừ, buồn ngủ tới mức mí mắt chập vào nhau.
Bỗng nhiên có tiếng đập cửa bên ngoài, Trâu Nhược Kỳ không dám bất cẩn, cô bé dè dặt đứng dậy, dán mặt lên cửa rồi hỏi: “Ai đấy?”
“Cô Tiêu Cốc đây.”
Cô bé mở cửa ra thì thấy bên ngoài đúng là cô giáo Tiêu Cốc và Vu Dương Tử.
Trên khoang thuyền chia hai người một phòng, vốn Vu Dương Tử ở cùng chị gái Vu Thấm, nhưng sau vụ hỗn loạn đêm qua, Vu Dương Tử không còn dám chung phòng với chị gái nữa, cô chủ động đề xuất chung phòng với Tiêu Cốc rồi trải qua một đêm tạm bợ.
Tiêu Cốc tới gọi Trâu Nhược Kỳ đi ăn gì đó nhưng Trâu Nhược Kỳ không chịu.
Đôi mắt cô bé hoang mang muốn mở ra nhưng không mở nổi, chỉ đang cố chống chịu: “Em đã hứa cả đêm nay phải ở cạnh trông Vi Vi.”
“Em hứa với ai? Với lại trời sáng rồi mà.” Cô giáo Tiêu vỗ nhẹ lên vai Trâu Nhược Kỳ, khuyên nhủ đầy ấm áp, “Em đi ăn gì đó với các bạn đi, cô trông chừng giúp em.”
Cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, Trâu Nhược Kỳ ngẫm nghĩ rồi bèn đứng dậy.
Đi tới cửa thì quay đầu lại như mới nhớ ra gì đó, cô bé nhìn thẳng Tiêu Cốc, hai mắt lấp lánh ánh sáng hoạt bát: “Cô Tiêu ơi, nếu không có anh cảnh sát Tạ kia thì giờ Vi Vi đã chết rồi.” Cô bé thỉnh cầu đầy thành khẩn, “Chúng ta thả anh ấy ra đi, anh ấy nói thật đó, là cảnh sát thật đó!”
Cô giáo Tiêu hiền lành gật đầu, sau một hồi trầm ngâm thì cuối cùng cũng khẽ mỉm cười.
Ngồi không cả một đêm nên giờ chân Trâu Nhược Kỳ đã tê cứng, ban đầu còn không đi thẳng được phải nhờ người khác giúp đỡ.
Cô bé hỏi Vu Dương Tử ở bên cạnh mình: “Đêm qua cậu ngủ thế nào? Còn chuyện gì lạ xảy ra nữa không?”
“Không, cả một ngày mệt rũ người nên nằm xuống là thiếp đi luôn.” Có lẽ vì còn nhỏ tuổi, Vu Dương Tử là đứa thần kinh thô nhất trong đám con gái này, lúc sợ hãi thì như trời sập đến nơi, đến khi hết sợ thì về phòng ngủ đầu tiên.
Cô bé chậm rãi đi về phía trước, bỗng nhiên sắc mặt chợt đanh lại như nhớ ra gì đó, “Có một chuyện khá kỳ lạ, đêm qua tôi ở chung với cô Tiêu, tôi phát hiện có một viên thuốc con nhộng rơi dưới gầm giường cô ấy.”
“Đau đầu thì uống thuốc thôi,” Trâu Nhược Kỳ không để ý, “có gì kỳ lạ đâu?”
“Tôi chưa nói rõ, không phải một viên con nhộng mà chỉ có nửa viên thôi, vỏ màu xanh dương khá giống thuốc kháng sinh mà chúng ta thường uống.
Có lẽ cô ấy đã bẻ vỏ con nhộng, bột phấn bên trong còn vãi ra ngoài nữa.” Vu Dương Tử không nói với Trâu Nhược Kỳ bản thân đã nhặt nửa viên thuốc lên và giấu đi, cô bé lắc đầu, “Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào, có thể là do tôi cả nghĩ, chú Thường chết rồi, Vi Vi lại ra nông nỗi này, tôi thật sự rất sợ hãi.”
Hôn mê do hạ đường huyết thì chỉ cần nước đường là đủ, nhưng cảm giác khó chịu do lượng đường trong máu tăng cao gây ra không dễ giải quyết.
Triệu chứng nhiễm toan đã giảm bớt một chút sau khi uống rất nhiều trà pha với muối, nhưng Lục Vi Vi vẫn đang bị suy giảm ý thức, cô bé rệu rã nằm trên giường, mê man thiếp đi nhưng có thể gặp nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.
Trâu Nhược Kỳ vừa đi theo Vu Dương Tử ra khỏi phòng thì Lục Vi Vi lại muốn ói ra.
Cô giáo Tiêu đỡ cô bé ngồi dậy khỏi giường, lấy khăn giấy ra lau chất nôn cho cô bé.
Chất bẩn trào ra bên môi tỏa ra thứ mùi khó ngửi.
Lục Vi Vi mở mắt ra thì thấy gương mặt Tiêu Cốc trong mông lung, cô bé biết mình còn sống thì nước mắt lập tức trào ra.
Cô bé nắm chặt tay Tiêu Cốc, lặp đi lặp lại rằng em hối hận lắm.
Người sắp chết thì lời nói ắt tốt lành, cố gắng chạy trốn được khỏi quỷ môn quan, giờ cô bé này đang nóng lòng sám hối, khao khát bộc bạch, hơn nữa còn chẳng màng đối tượng là ai.
“Em hối hận lắm.” Lục Vi Vi nằm vật xuống, giàn giụa nước mắt, “Hôm đó em không nên ích kỷ như thế… Hôm sau em có một cuộc thi múa, em đã chuẩn bị một năm trời cho trận đấu ấy… Thành tích của Vu Thấm rất tốt, múa là sở thích của chị ấy, Bành Nghệ Tuyền thì giàu có, múa là thú vui tiêu khiển của cậu ta.
Nhưng em thì khác, em thật sự rất sợ bị hủy tư cách thi đấu…”
Lục Vi Vi bỗng ho khan dữ dội như thể bị hình ảnh đáng sợ kia bóp nghẹt.
Tiêu Cốc ngồi ngược sáng, đôi mắt chị ta tối đen u ám, chị ta mặc cho cô bé ho khan đau đớn, chỉ lạnh lùng chờ người trước mặt nói tiếp.
“Em cũng không biết tại sao nhưng Bành Nghệ Tuyền rất ngứa mắt Diêu Dao.
Cậu ta biết ba Diêu Dao làm việc ở Tinh Hối nên thường xuyên bắt nạt cậu ấy, lột quần áo, tát rồi còn đe dọa cậu ấy không được nói ra.
Hôm đó Bành Nghệ Tuyền giội xăng lên người Diêu Dao, còn bảo Cầu Phỉ châm lửa dọa cậu ấy, ban đầu em có khuyên bọn họ, nhưng ai ngờ lửa bén rồi bùng lên quá nhanh, chỉ trong nháy mắt Diêu Dao đã biến thành một ngọn đuốc sống… Cậu ấy liên tục khóc lóc, không ngừng kêu gào, chúng em sợ đến ngây người…”
“Các người quá tàn nhẫn!” Vài câu nói của cô gái đã vẽ nên một hình ảnh vô cùng thảm khốc, Tiêu Cốc run bần bật, tim cũng đau như bị xé toạc, mãi lâu sau mới đủ sức hỏi một câu, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó Diêu Dao tự nhảy xuống bể bơi, khi bọn em vớt cậu ấy lên thì cậu ấy đã không còn thở nữa.
Bành Nghệ Tuyền hỏi bọn em phải làm gì, lúc ấy em chỉ nghĩ tới cuộc thi múa nên mới nói ‘Dù sao thì đã chết rồi, muộn thế này cũng không có ai nhìn thấy đâu, chi bằng lén chôn đi’…”
Ngực Tiêu Cốc lại nhói lên đau đớn, đau tới mức giọng của chị ta cũng run rẩy, như thể vết thương khó lắm mới khép miệng giờ lại vỡ toác ra: “Các người chôn thi thể cô bé ấy ở đâu?”
“Vì phải chuẩn bị cho cuộc thi múa hôm sau nên em đã rời đi đầu tiên, lúc em đi thì Vu Thấm, Cầu Phỉ và Bành Nghệ Tuyền vẫn còn ở đó, em không biết bọn họ chôn Diêu Dao ở đâu…”
Tiêu Cốc vẫn còn run rẩy, chị ta đau đớn nhắm mắt lại, nước mắt phẫn nộ ầng ậc nơi vành mắt nhưng lại không trào ra, chẳng khác nào máu tươi ùng ục rỉ ra, nóng bỏng đến độ tróc da tróc thịt.
“Nhưng… không ngờ em lại được chẩn đoán mắc tiểu đường sau cuộc thi đó, chắc hẳn chính là báo ứng rồi… Sau đợt đó, chúng em đã thề với nhau không một ai được nhắc đến chuyện này, em chỉ tập trung chữa bệnh nên cũng dần xa cách với nhóm bọn họ…”
Sau một khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, mặt Lục Vi Vi lại trắng bệch rồi chìm vào giấc ngủ mê man.
Ngay trước khi bất tỉnh, cô vẫn còn nghĩ về những lời buộc tội của Bành Nghệ Tuyền dành cho mình, gieo nhân nào gặt quả nấy, rằng cô chính là kẻ giả nhân giả nghĩa, đê tiện kinh tởm, lúc trước đòi cứu nhưng đến khi nguy cấp lại đẩy người ta xuống khỏi thuyền đầu tiên.
Gần đến giờ ăn trưa, Tiêu Cốc nhớ ra Tạ Lam Sơn vẫn còn đang bị nhốt trong phòng chứa đồ, chị ta chuẩn bị một suất cơm trưa rồi bưng khay xuống khoang đáy.
Nguyên liệu nấu ăn không còn lại bao nhiêu, bữa trưa có mì ống với xúc xích giòn và quả ô liu đen, trôi nổi trên biển thêm hai ngày nữa thôi là mọi người sẽ cạn sạch lương thực.
Rõ ràng vẫn là buổi chiều nhưng bầu trời lại tối đen như mực, vài tia sáng còn sót lại xuyên qua từng vầng mây len lỏi ra ngoài giống như những vết rỉ sét loang lổ.
Bầu không khí vô cùng nặng nề, nhìn từ ô cửa sổ nhỏ hẹp có thể thấy đàn hải âu chao liệng bên mặt nước, tiếng kêu thảm thiết, cả thế giới chìm trong bóng tối và sự hỗn loạn khi bão tố buông xuống.
Tiêu Cốc gõ vào ô cửa sổ nhỏ để Tạ Lam Sơn chú ý, chị ta nói: “Cảnh sát Tạ, tôi mang đồ ăn tới cho anh.”
Cửa bị khóa bên ngoài và Bành Nghệ Tuyền là người giữ chìa khóa.
Tiêu Cốc không thể chuyển đồ ăn qua cửa, ô cửa sổ hình tròn nhỏ trên cửa chính không đủ cho người đi qua, nếu muốn chuyển đồ ăn vào thì phải có người đập vỡ kính cửa sổ.
Tạ Lam Sơn đã nhịn đói một ngày rưỡi nhưng anh hoàn toàn không bị cơn đói lấn át lý trí.
Có một tên hung thủ trên con thuyền này, hiện tại anh đang cực kỳ lo lắng, suy nghĩ tập trung hết vào an nguy của mấy cô bé trên thuyền.
Tạ Lam Sơn ngẩng lên nhìn Tiêu Cốc đứng ngoài cửa rồi mỉm cười nói: “Giờ cô Tiêu lại tin tôi là cảnh sát rồi à?”
Tiêu Cốc gật đầu: “Trâu Nhược Kỳ rất tin tưởng anh, cô bé nói nếu không có anh thì chắc Lục Vi Vi đã chết rồi.”
“Cảm ơn sự tin tưởng của cô.” Tạ Lam Sơn thở phào một hơi, hiện giờ anh đang bị nhốt, việc khẩn cấp lúc này là phải mau chóng ra ngoài.
Anh giơ hai tay bị còng lên cho Tiêu Cốc nhìn, “Cô có chìa khóa mở cái còng này không?”
Tạ Lam Sơn nhớ rõ cuối cùng cái chìa khóa đó rơi vào tay Tiêu Cốc, nhưng Tiêu Cốc lại lắc đầu đáp: “Tôi không có chìa, thực ra Bành Nghệ Tuyền đã ném chìa khóa xuống biển rồi, chịu thôi, con bé đó thất thường lắm.”
Hi vọng thoát khỏi đây trở nên xa vời, Tạ Lam Sơn ngẫm nghĩ một lát lại nói: “Vậy có thể phiền cô đi kiểm tra thùng dụng cụ của Thường Minh xem có thứ gì kiểu như dây thép không?”
Tạ Lam Sơn định mở còng tay bằng cách thủ công, nhưng Tiêu Cốc ra ngoài tìm một lượt rồi cũng trở về tay không.
Chị ta nói không có dây thép, cũng không có cái gì tương tự cả, chẳng có gì hết.
Hai người đang nói chuyện thì tiếng hát lại vang lên từ đằng xa.
Cuối cùng lúc này Tạ Lam Sơn mới nghe rõ, là một bài đồng dao có giọng trẻ con, tiếng hát như âm thanh phát ra tự nhiên nhưng bất chợt nghe thấy vẫn khiến người ta sởn da gà, thứ âm thanh đó dữ dội như ngọn lửa, thiêu đốt tất thảy oán hận và căm thù.
“Là ai che giấu tội ác dưới ánh Mặt Trời/ Là ai tay vấy máu tươi trong bóng tối/ Nhìn kìa/ Kẻ đứng ngay sau lưng ngươi đã giơ con dao nhọn/ Vậy mà ngươi lại để mặc người chém giết như con chim nhỏ vô tri…”
“Mau đi xem mấy cô bé kia!” Trực giác mách bảo anh lại sắp có sự cố xảy ra.
Tạ Lam Sơn chỉ có thể trông cậy vào người trưởng thành duy nhất trên thuyền có thể chăm sóc mấy đứa bé vị thành niên kia.
“Được, được!” Tiêu Cốc ngẩn ra một lúc rồi lập tức xoay người chạy về hướng phòng khách, nơi mà mấy cô bé đang tập trung..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...