Mặc dù cục thành phố đã yêu cầu các phương tiện truyền thông nhận được thư của Diêu Thụ Tân phải giữ im lặng để tránh gây hoang mang, nhưng vẫn có những đơn vị truyền thông thích gây chuyện và đục nước béo cò, đi đầu trong việc tiết lộ nội dung bức thư lên mạng, lập tức dấy lên một làn sóng dư luận khổng lồ.
Ngay rạng sáng ngày hôm sau, phụ huynh của những cô bé mất tích đã tập hợp người thân và bạn bè bao vây đội trọng án của cục thành phố.
Bọn họ yêu cầu cảnh sát đưa ra các phương pháp giải cứu cụ thể, đồng thời bất kể những gì điều tra được hay không điều tra được cũng đều phải báo cho người nhà đầu tiên.
“Đã một ngày trôi qua kể từ thời điểm ghi trong thư, chưa biết chừng Dương Tử nhà tôi đã gặp chuyện rồi!” Đây là mẹ của Vu Dương Tử.
Bà là một người mẹ đơn thân tự lực cánh sinh nuôi nấng con cái, bán hàng đi sớm về khuya, cuộc sống đã ban cho bà gương mặt dãi dầu mưa nắng cùng với giọng nói sang sảng, nhưng lúc này đây, còn chưa nói hết câu mà bà đã khóc toáng lên.
“Bệnh tiểu đường của Vi Vi nhà chúng tôi rất nặng, tôi cũng không biết con bé mang đủ insulin hay không, mấy người là cảnh sát, sao cứ ngồi im ở đó không nghĩ cách vậy!” Đây là cha của Lục Vi Vi.
Ông ta là lái xe cho một vị lãnh đạo, bình thường quen thói cúi đầu khom lưng, cười nói đon đả với tất cả mọi người, còn bây giờ, người đàn ông gầy gò thấp bé lại có thể vung nắm đấm về phía một cảnh sát cao hơn mình cả cái đầu.
Tiểu Lương và Đinh Ly kiên nhẫn làm công tác tư tưởng cho các bậc phụ huynh nhưng đều không có tác dụng, một phụ huynh đứng dậy ra tay, chẳng bao lâu sau những phụ huynh còn lại cũng mất kiểm soát.
Cằm Tiểu Lương bị đấm một phát nhưng cũng không dám chống trả, bím tóc đuôi ngựa của Đinh Ly cũng bị giật tung ra.
Vừa qua chín giờ, Mặt Trời xua tan màn sương sớm âm u, ánh nắng gay gắt làm người ta không mở nổi mắt.
Đào Quân đi qua văn phòng đội trọng án, ông ta dừng bước, lặng lẽ nghiêm mặt nhìn cảnh tượng loạn cào cào bên trong.
Ông ta khẽ thở dài, không thể đuổi hay khuyên những phụ huynh này đi về, thương thay tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ.
Cuối cùng Đào Long Dược buộc phải đích thân ra mặt, tách Tiểu Lương ra khỏi đám đông xung đột hỗn loạn.
Để xoa dịu cảm xúc của các vị phụ huynh, hắn cao giọng nói thẳng: “Tôi là đội trưởng đội trọng án Đào Long Dược, các vị phụ huynh nghe tôi nói một câu đã, có một đồng chí cảnh sát đang ở trên chiếc du thuyền đó.”
“Thật sao?” Tình hình được kiểm soát tạm thời, mẹ Vu Dương Tử thở phào một hơi nhưng vẫn không hoàn toàn tin tưởng, “Vị cảnh sát đó… có ổn không vậy?”
“Ổn!” đội trưởng Đào ăn nói hùng hồn, “Cậu ta là cảnh sát hình sự xuất sắc nhất cục thành phố Hán Hải, trình độ điều tra tội phạm cao, từng lập công và phá rất nhiều vụ án lớn!”
Nói thì nói vậy nhưng Đào Long Dược hoàn toàn không có tí chắc chắn nào.
Trải qua một đêm dài đằng đẵng, hắn cũng giống như mọi người, đều không biết chuyện gì đã xảy ra trên con thuyền sau một đêm, có lẽ một sinh mệnh trẻ tuổi nào đó đã lụi tàn khi Mặt Trời dần nhô lên.
Mặc dù cha của Lục Vi Vi không còn những hành vi bạo lực nữa, nhưng hai dòng nước mắt già nua đã trào ra ngay khi ông mở miệng, làm người ta nhìn mà xót xa: “Nhưng mà con gái tôi… sức khỏe của con gái tôi…”
Đội trưởng Đào kiên nhẫn an ủi: “Tôi tin đồng nghiệp của mình có thể chăm sóc con gái của chú thật tốt, cũng mong các vị phụ huynh tin tưởng một chút vào lực lượng công an cảnh sát chúng tôi, mọi người có thể về nhà chờ tin tức, còn chờ ở chỗ này thì cũng được thôi, nhưng vừa không giúp được gì còn trì hoãn quá trình phá án của chúng tôi.”
Đào Long Dược vừa tiễn phụ huynh về thì ngay sau đó đã phải gặp Trì Tấn của đội tỉnh.
Thái độ của Trì Tấn trước áp lực dư luận và tình hình cấp bách hiện tại là trực tiếp cho máy bay trực thăng tìm kiếm cứu nạn trên biển, sau đó tập kích chiếc du thuyền mất tích.
Đội trưởng Đào rất khó chịu, không phải vì những phụ huynh sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cũng không phải vì Trì Tấn hống hách gây sự, mà vì sự bất lực của bản thân.
Đào Long Dược nói: “Tạ Lam Sơn còn ở trên thuyền…”
Trì Tấn cười lạnh ngắt lời hắn: “Chính vì Tạ Lam Sơn ở trên thuyền thì tôi mới không yên tâm đấy.
Thay vì để anh ta muốn làm gì thì làm rồi lại gây tai họa, chẳng thà trực tiếp tấn công, ít ra vẫn có phần thắng.”
Đào Long Dược không thể chấp nhận những lời bôi nhọ anh em mình thế này, hắn đanh mặt nói: “Đội trưởng Trì, cậu tài giỏi hơn tôi, tuổi còn trẻ đã là giám sát viên cảnh sát hạng III, nhưng nơi này là Hán Hải, là đội trọng án, trừ phi có lệnh từ cấp trên, còn không thì cậu không có quyền can thiệp vào công việc của tôi.”
Trì Tấn lạnh giọng nói: “Đây là lệnh từ cấp trên.”
Đào Long Dược không tin: “Cái gì?”
Đúng lúc này, Đào Quân tiến vào văn phòng.
“Đó là sự thật.” Đào Quân sầm mặt mang lệnh từ cấp trên tới cho con trai ruột, ông ta nói cục phó Lưu đã giao vụ án này cho Trì Tấn chỉ huy, yêu cầu tất cả đội phải phối hợp toàn lực.
Gương mặt đẹp trai của Trì Tấn chẳng có biểu cảm gì, cậu ta vươn tay nhấc ống nghe điện thoại cố định lên rồi đưa tới trước mặt Đào Long Dược, giọng điệu đầy quả quyết: “Cảm phiền đội trưởng Đào liên hệ với phía cảnh sát biển, mau chóng sắp xếp tìm kiếm cứu nạn trên biển.”
Đào Long Dược không nhận ống nghe, hắn nhíu mày khiến vết sẹo nơi lông mày cũng trở nên méo mó, dù đang giằng co với Trì Tấn và cha ruột của mình nhưng mồ hôi lạnh sau lưng đã chảy ròng ròng, càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt khó thở.
“Đau ngắn còn hơn đau dài, không lẽ chờ mấy cô bé trên thuyền bị hung thủ giết sạch thì anh mới lên thuyền nghĩ cách cứu viện, đến khi đó thì mọi chuyện đã muộn rồi!” Trì Tấn thấy người trước mặt chần chừ không động đậy thì cười lạnh trong lòng, cậu ta đưa ống nghe lại gần định bụng tự bấm số.
Nhưng còn chưa kịp bấm thì có một bàn tay đã đè lấy tay cậu ta từ đằng sau.
Làn da của bàn tay ấy vừa mịn màng vừa lạnh lẽo, ấy vậy nhưng lực tay lại rất lớn, đè chặt cổ tay Trì Tấn khiến cậu ta không thể nhúc nhích.
Trì Tấn hoàn hồn, hắn dồn lực giãy giụa nhưng vẫn không dứt ra được, sau đó buộc phải thả ống nghe xuống.
Trì Tấn chưa bao giờ bị thiệt như thế, máu dồn lên não, cậu ta hầm hầm quay đầu nhưng sự thù địch của bản thân lại bị quăng vào mặt hồ băng sâu cả ngàn mét, đối diện cậu ta là một đôi mắt hẹp dài với ánh nhìn sắc lẻm.
Cậu ta nhận ra đôi mắt này, biết đây là chuyên gia tỉnh mời tới, thế là bắt đầu tỏ ra khách sáo gọi y: “Thầy Thẩm, có gì chỉ bảo à?”
“Chỉ bảo thì không.” Thẩm Lưu Phi buông tay, y khách sáo đáp, “Nhưng có một chuyện muốn xin ý kiến của đội trưởng Trì.”
Trì Tấn nói: “Anh nói đi.”
Thẩm Lưu Phi nói: “Nếu Diêu Thụ Tân đã nói trong thư là mỗi ngày sẽ giế t chết một cô bé bị mắc kẹt trên thuyền, vậy có khi nào gã ta đang ở đất liền, còn có một kẻ trong tám người trên thuyền là đồng bọn của gã ta?”
Phân tích của Thẩm Lưu Phi quả thực hợp lý, Trì Tấn gật đầu: “Tạm thời loại trừ khả năng lá thư này là Diêu Thụ Tân muốn phô trương tỏ vẻ, vậy thì nếu muốn giết mỗi ngày một người thì chỉ có hai khả năng, bản thân Diêu Thụ Tân đang ở trên thuyền, nhưng tôi cho rằng việc này khó xảy ra, gã ta còn phải theo dõi tình hình tìm người của chúng ta mọi lúc mọi nơi, vậy nên tôi thiên về khả năng như thầy Thẩm nói, có đồng bọn của gã ta trên thuyền, bọn chúng sẽ buộc phải liên lạc với nhau qua điện thoại vệ tinh khi cần.
Đây cũng là lý do tôi cho rằng cảnh sát phải tiến hành thật nhanh, thứ nhất là kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng thì sẽ khó lòng phòng bị, hai là gã ta sẽ cân nhắc tới tính mạng đồng bọn của mình, hẳn sẽ không thật sự cho nổ tung cả con thuyền đâu.”
“Chưa chắc.” Thẩm Lưu Phi nói, “Đội trưởng Trì cũng nhìn thấy những bậc phụ huynh kia, vì con của mình mà thái độ trở nên khác hẳn, từ một người hời hợt bỗng trở nên nhạy cảm, từ yếu đuối lại biến thành kiên cường.
Tôi mới đến thăm dò hàng xóm cũ của Diêu Thụ Tân, biết được rằng gã ta và vợ ly hôn do tính cách không hợp nhau, nhưng hai vợ chồng đều rất yêu thương con gái của mình, mọi người đều đã biết vụ án Diêu Dao mất tích, vậy tại sao đến tận giờ mẹ của Diêu Dao vẫn chưa xuất hiện?”
Trì Tấn nhíu mày, đúng là như vậy, người làm cha mẹ thật sự có thể bất chấp mọi thứ để có thể tìm được tung tích đứa con gái duy nhất của mình và rửa oan thay cho cô bé.
“Đây chỉ là một phỏng đoán của tôi.” Thẩm Lưu Phi nhíu mày, “Nhưng có một chuyện không phải phỏng đoán mà chắc chắn sẽ xảy ra.
Một chiếc du thuyền có ít nhất hàng ngàn gallon nhiên liệu dự trữ, một khi gặp nổ mạnh thì người bị nhốt trong không gian khép kín sẽ rất khó chạy trốn.
Nếu tấn công tùy tiện, có lẽ cái giá phải trả sẽ là tám mạng người.”
Trì Tấn nói: “Vậy ý của thầy Thẩm là gì?”
Thẩm Lưu Phi nói: “Tôi đề nghị mỗi người sẽ thực hiện một nhiệm vụ của mình, chuyện trên boong tàu sẽ giao cho Tạ Lam Sơn, còn việc chúng ta phải làm lúc này chính là điều tra bằng được sự thật về vụ mất tích của Diêu Dao năm đó.”
“Anh tin Tạ Lam Sơn sẽ làm được sao?”
“Tôi tin cậu ấy.” Thẩm Lưu Phi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Trì Tấn, giọng y đầy kiên định, “Tạ Lam Sơn là người như vậy đấy, dù phải liều chính mạng sống của mình thì chắc chắn cậu ấy vẫn sẽ bảo vệ an toàn cho những cô bé đó.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...