Thứ hai sau kỳ nghỉ cuối tuần, chú Lý gác cổng của cục thành phố Hán Hải lại đến phòng bảo vệ sớm như thường lệ, ông thấy có một chiếc hộp chuyển phát nhanh bên ngoài phòng bảo vệ, cầm lên xem thì thấy tờ giấy dán trên hộp có ghi: “Yêu cầu đội trưởng Đào Long Dược của tổ trọng án đích thân ký nhận”, chữ viết rất ngay ngắn, đoan chính hết cỡ như thể sợ người ta đọc không hiểu.
Chú Lý lập tức trở nên cảnh giác, sau khi thảo luận ngắn gọn với bảo vệ ca trước đang bàn giao, ông quyết định gửi hộp bưu kiện cho Đào Long Dược.
Tất tả chạy vào văn phòng của đội trọng án, chú Lý gõ cửa phòng của đội trưởng Đào rồi gọi hắn: “Đội trưởng Đào, cậu có một món đồ chuyển phát nhanh.”
Khi chú Lý gõ cửa đi vào thì đội trưởng Đào vừa mới trải qua thêm một đêm ngủ lại cục thành phố, đầu tóc bù xù, mắt đỏ hoe thêm bộ râu lún phún dưới cằm, ngay cả vết sẹo hung hãn dữ tợn trước kia cũng trở nên rệu rã bệ rạc.
Hắn vừa tra thông tin vừa chửi tục: “Đ*t mẹ nó chứ Tạ Lam Sơn chết mất xác ở đâu rồi?!” Hắn đã quen bàn bạc vụ án với anh em thân thiết, nhưng giờ lại không liên lạc được với cái tên kia.
Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Đào Long Dược ngẩng đầu nhìn chú Lý, hắn xoa đôi mắt thâm quầng của mình rồi nói: “Cảm ơn chú, cứ để đó đi, lát tôi xem.”
Trước khi ra khỏi cửa, chú Lý vẫn không quên quay đầu lại nhắc nhở hắn: “Tôi cảm thấy thứ này rất đáng nghi, đội trưởng Đào cẩn thận nhé.”
Không thể trách đội trưởng Đào thiếu chủ động và tính cảnh giác, cuối tuần này hắn phải phối hợp với người ở tỉnh phá án cùng nhau, đã thức trắng hai đêm, tổng thời gian chợp mắt không quá ba tiếng, còn chịu khó hơn cả gà gáy hàng ngày.
Mặc dù Trì Tấn là một tên tự phụ nhưng kinh nghiệm truy quét tội phạm ma t úy phong phú, thậm chí xử lý vụ án còn hiệu quả hơn, không cần những suy luận và phân tích dư thừa, chẳng bao lâu sau cậu ta đã đưa ra kết luận: Tuyên truyền phòng chống ma t úy đã bén rễ trong khuôn viên trường học từ lâu, đối với dạng nữ sinh cấp ba ngày thường rất kiên định, cuộc sống chỉ xoay quanh trường học và nhà mình như Đào Tĩnh, hai chữ “ma t úy” không những là ác mộng khủng khiếp, trong tình huống bình thường sẽ không chủ động dính vào ma t úy khi đã biết rõ hệ lụy, cũng sẽ không dễ dàng nhận ma t úy từ người lạ.
Khả năng cao là cô bé bị người ta lừa gạt tình cờ hít thuốc phiện, mà người này không những có quen biết mà khả năng cao cũng là nữ sinh trung học như nạn nhân.
Dù sao thì cừu sẽ sợ hãi và tránh xa loài sói theo bản năng, nhưng lại không đề phòng đồng loại của mình.
Đào Long Dược nghe Trì Tấn phân tích mà không nói nên lời, thời buổi này nữ sinh học cấp ba ghê gớm quá thể, vậy mà còn dám buôn lậu thuốc phiện sao?
Đội trưởng Đào đã phá nhiều vụ án giết người phóng hỏa nhưng ma t úy thì chưa được bao nhiêu, phần lớn trong số đó đều là những kẻ liều mạng mặt mũi dữ dằn chứ hắn chưa bao giờ gặp nữ sinh trung học dám cả gan đói quá hóa liều như vậy, đây là vụ đầu tiên trong lịch sử truy quét tội phạm ma t úy tại cục thành phố Hán Hải.
Đội trưởng Đào nửa tin nửa ngờ, hắn đi hỏi cô bạn thân nhất của Đào Tĩnh theo như suy luận của Trì Tấn, không ngờ người kia nhờ được gợi ý mà đã nhanh chóng nhớ ra một chuyện vốn bị cô bé bỏ qua.
Cô bạn thân khai với cảnh sát rằng hiện tại có một thứ “thuốc làm đẹp” bí ẩn rất phổ biến trong đám con gái học cấp ba, bảo là uống vào không những giảm cân trắng da mà còn có thể giúp tinh thần sảng khoái, tác dụng của thuốc vô cùng kỳ diệu.
Vì bài kiểm tra chạy tám trăm mét mà Đào Tĩnh đã nhờ một người bạn của bạn lấy một ít để “nâng cao tinh thần”.
Còn về việc người bạn của bạn này là ai thì cô bé không biết bất kể nguyên nhân, quá trình hay kết quả.
Thành phố Hán Hải được mệnh danh là “Dạ Minh Châu Phương Đông”, quán bar, quán karaoke và các tụ điểm ăn chơi khác mọc lên khắp nơi như nấm sau mưa, sẽ không thể lần ra được nguồn gốc và điều tra rõ bí mật về “thuốc làm đẹp” từ manh mối “em gái mồi thuốc* học cấp ba” này một sớm một chiều.
*Bản gốc là 冰妹 (băng muội) dùng để chỉ những cô gái dụ dỗ khách hàng sử dụng m@ túy trong khi cung cấp dịch vụ khiêu dâm cho khách.
Ngày nay, các loại m@ túy mới như m@ túy đá phổ biến ở các tụ điểm ăn chơi, do hầu hết những người sử dụng methamphetamine đều có h@m muốn tình d*c mạnh mẽ ở giai đoạn đầu nên họ cần “trượt băng” thông qua các hành vi tình d*c, từ đó cụm từ này ra đời.
Mình lựa chọn dịch là “em gái mồi thuốc”.
Chờ chú Lý đi ra, Đào Long Dược định nhìn xem có bỏ sót manh mối nào trong góc hay không, hắn lại tiếp tục tìm đọc tài liệu về các tụ điểm giải trí ở thành phố Hán Hải thêm một lúc, cho đến khi mí trên và mí dưới dính vào nhau thì mới nhớ ra còn cái hộp đồ chuyển phát nhanh trên bàn.
Đào Long Dược mở bưu kiện ra với tâm lý muốn giải tỏa chút áp lực phá án, bên trong là một bức thư và vài tấm ảnh.
Hay đấy, thời buổi này có rất ít người viết thư tay, chưa kể nét chữ còn ngay ngắn gọn gàng thế này, đội trưởng Đào xốc lại tinh thần rồi mở phong thư ra, kiên nhẫn đọc từ đầu…
“Kính gửi đội trưởng Đào Long Dược, xin lỗi vì đã mạo muội viết cho đồng chí bức thư này khi thấy tên đồng chí trong bản tin trên mạng…”
Dùng kính ngữ khi mở đầu thư, thái độ cũng rất thân thiện.
Người viết thư tự xưng là Diêu Thụ Tân, giới thiệu rất chi tiết, đính kèm cả chứng minh thư và bằng cấp kỹ sư cao cấp, người này trình bày ở phần đầu thư như sau: “Tôi là một công nhân bình thường trong nhà máy hóa chất, bốn năm trước, cô con gái Diêu Dao đang học lớp tám của tôi đã mất tích, sự biến mất của con gái tôi có liên quan tới vài người bạn cùng lớp của con bé.”
Người đàn ông liệt kê ra vài cái tên, Đào Long Dược có ấn tượng với một cô gái tên Bành Nghệ Tuyền trong số đó, sau khi suy nghĩ kỹ, chẳng phải đó là viên ngọc quý trong lòng bàn tay ông chủ Tinh Hối, người giàu nhất thành phố Hán Hải hay sao?
“Sau ba năm ngấm ngầm điều tra, tôi có thể chắc chắn những cô bé thoạt nhìn đơn thuần đáng yêu đó đều có bí mật không thể nói cho người khác, vậy nên tôi đã lén chụp vài bức ảnh để phục vụ yêu cầu điều tra và thu thập bằng chứng trong tương lai của đồng chí.”
Đào Long Dược đặt bức thư xuống, cầm những bức ảnh tán loạn trên bàn làm việc lên xem, có sáu cô bé với ngoại hình khác nhau xuất hiện trong ảnh, nhìn khung cảnh trong ảnh thì đúng là không phải chụp cùng một thời điểm, trên đường đến trường, tan lớp tự học buổi tối, chơi đùa cùng bạn bè, hôn trộm con trai… Góc chụp của những tấm ảnh này đều rất bí mật, có thể nhìn ra tất cả đều được chụp lén.
Một người đàn ông trung niên dành ra ba năm để theo dõi và chụp lén sáu cô gái trẻ đương độ tuổi đời đẹp nhất, Đào Long Dược nổi hết cả da gà trước hành vi rình rập hơi dị dạng này, đồng thời cũng cảm thấy bất an mơ hồ.
Hắn tiếp tục đọc thư, Diêu Thụ Tân nói trong thư rằng vì không thể xác định được ai trong số những cô bé kia gây ra vụ mất tích của con gái mình, vậy nên gã ta đã nghĩ ra một cách, đó là nhốt tất cả họ vào chung một chỗ, trên một chiếc du thuyền.
“Tôi cũng muốn nhờ đội trưởng Đào hỗ trợ tìm kiếm con gái mình, nhưng vì bản thân tôi đang mắc bệnh nặng và không còn nhiều thời gian, vậy nên thành thật xin lỗi, tôi chỉ có thể cho đồng chí và các thành viên trong đội bảy ngày.
Sống phải thấy người chết phải thấy xác, dù kết quả ra sao đi nữa, tôi chỉ muốn gặp lại Diêu Dao của tôi một lần trước khi chết mà thôi.
Tất nhiên, để có thể giúp đồng chí và các thành viên trong đội có thể tập trung tìm kiếm Diêu Dao của tôi hơn, trong khoảng thời gian này, cũng chính là từ thời điểm đồng chí nhận được bức thư, mỗi ngày tôi sẽ giế t chết một đứa con gái.
Đồng thời tôi còn chế ra vài quả bom bằng kinh nghiệm làm việc nhiều năm, tất cả đều được gài trên thuyền, nếu đến ngày thứ bảy mà tôi không nhận được câu trả lời mình muốn, tôi sẽ cho nổ tung cả con thuyền, thương thay cho tấm lòng bậc làm cha mẹ trong thiên hạ, tôi nghĩ trên đời này không có người cha người mẹ nào bằng lòng nếm trải mùi vị của việc không thể tìm thấy xác chết cốt nhục máu mủ của mình.
Ngoài ra tôi cũng muốn nhắc nhở đồng chí, tuyệt đối đừng cố điều máy bay trực thăng ra biển tìm kiếm và cứu hộ, vì mặt biển và bầu trời đều trống trải như nhau, một khi phát hiện bất thường, tôi sẽ nhấn kíp nổ bom trước… Hi vọng đồng chí có thể thông cảm cho tấm lòng thương con cùng với nỗi nhớ nhung thấu tận tâm can của một người cha già dành cho con gái trong suốt một ngàn ngày đêm, cũng chính vì vậy mà tôi cũng đã gửi hàng chục lá thư khác với nội dung tương tự như lá thư này đến các đơn vị truyền thông lớn, có lẽ ngay tại thời điểm đồng chí đọc thư, toàn Trung Quốc cũng đã biết tới yêu cầu nhỏ nhoi của một người cha luống tuổi…”
Đào Long Dược đập mạnh lá thư xuống mặt bàn, đây không phải một kẻ theo dõi có sở thích rình mò mà là một kẻ điên!
Từ đầu đến cuối thái độ trong bức thư đều rất lịch sự, phần kết thúc còn thêm một câu chào tỏ lòng kính trọng, nhưng dụng ý của nó lại cực kỳ xấu, không khác nào ép cục cảnh sát thành phố phải công khai tiến trình điều tra trong bảy ngày tới trước mặt nhân dân cả nước, chỉ sơ suất chút thôi là sẽ phải gánh chịu áp lực dư luận dữ dội như trời long đất lở.
Ảnh hưởng của việc Tạ Lam Sơn bắn chết tên côn đồ trên đường vẫn còn sờ sờ ở đó, nhưng lúc này đội trưởng Đào lại không nghĩ đến những chuyện này, một tờ giấy viết thư mỏng manh trói buộc mạng sống của sáu cô bé nhỏ tuổi, dù có là trò đùa dai thì cũng không phải chuyện nhỏ, tuyệt đối không thể qua loa coi thường.
Hắn lấy hai trong số những bức ảnh ra rồi ném sang bàn của Tiểu Lương, sau đó gào lên với cậu ta và Đinh Ly ngồi cạnh: “Hai người dừng việc đang làm lại đã, tới trường của mấy nữ sinh này điều tra một chút!”
Đinh Ly vẫn còn đang ăn sáng, cô nàng phồng mang trợn má nói: “Gài bom trên thuyền? Không thể đâu, chúng ta đâu có ở Mỹ, lấy đâu ra lắm súng đạn vậy?”
Ánh mắt đội trưởng Đào cực kỳ nghiêm nghị, hắn rống lên: “Không thể? Diêu Thụ Tân này là kỹ sư cấp cao thuộc ngành hóa chất, chuyên nghiên cứu thuốc nổ nhũ tương* năng lượng cao và kíp nổ điện với độ trễ tính bằng mili giây, cô nói xem có thể không?!”
*Thuốc nổ nhũ tương là loại thuốc nổ công nghiệp chịu nước, dùng kỹ thuật nhũ hoá liên tục tạo nên dạng nhũ tương kiểu nghịch (dầu bọc nước).
Biết được tính chất nghiêm trọng của sự việc, hai người lập tức bỏ cơm và bánh kếp trên tay xuống rồi đứng dậy xuất phát.
Đào Long Dược ngồi lại bàn làm việc, hắn cầm những bức ảnh còn lại lên, quan sát cẩn thận từng tấm từng tấm một.
Nội dung của những bức ảnh này không chỉ riêng tư mà thậm chí còn rất nguy hiểm, một cô gái mặt dài tóc dài đang ôm hôn một người đàn ông trung niên đáng tuổi cha mình, một bức khác thì là cô gái tóc ngắn tóc hơi đỏ đang chào bán thứ gì đó cho một cô bé khác.
Đào Long Dược nhìn thoáng qua đã nhận ra cô bé được chào hàng kia chính là Đào Tĩnh đã chết do dùng ma t úy quá liều.
Nếu theo thói quen trước giờ thì chắc chắn hắn sẽ tìm Tạ Lam Sơn để bàn luận về vụ án trước, nhưng giờ thời gian cấp bách, hắn không thể chờ Tạ Lam Sơn nữa.
Ngẫm đi ngẫm lại, hắn cảm thấy Thẩm Lưu Phi là ứng cử viên đáng tin và đáng để nhờ cậy nhất trong vụ án này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...