Mấy ngày nay phòng tranh Hạc Mỹ luôn đóng cửa, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, đã có hai vụ án lớn nghe thôi đã sởn da gà xảy ra liên tiếp, chưa kể vụ thứ hai còn diễn ra ngay trước buổi triển lãm mà cả nước trông chờ.
Giám đốc phòng tranh Trương Văn Lễ bị dư luận đưa lên đầu sóng ngọn gió, e rằng sau khi vụ án này được giải quyết xong thì phòng tranh Hạc Mỹ cũng sẽ đặt dấu chấm hết bằng việc đóng cửa.
Tạ Lam Sơn phải xuất trình thẻ cảnh sát mới có thể vượt qua một đống dây phong tỏa để đi cùng Thẩm Lưu Phi tới khu đặt tượng sáp ở gian phía đông của phòng tranh.
Khi hoàng hôn buông xuống, bên trong phòng triển lãm lại không có ai, chỉ còn vài ngọn đèn quạnh quẽ ở gian phía đông, giống y như ánh sáng vào đêm trước buổi triển lãm.
Nương theo ánh sáng mờ nhòe, Tạ Lam Sơn nhìn thấy mấy bức tượng sáp Lạc Thần đã bị nhân viên quản lý bọc nylon, dù biết đều là tượng sáp nhưng nếu chỉ liếc mắt qua thì quả thực sẽ nghĩ thứ đằng sau lớp nylon mỏng đó là người sống sờ sờ.
Những cô gái ấy xinh đẹp y hệt nhau nhưng ánh nhìn lại khác biệt, vui vẻ, e lệ, ưu sầu, đau đớn, tóm lại khi vui thì tươi cười rạng rỡ, khi buồn thì đau đáu thê lương, khiến người ta có cảm giác như nhìn thấy mặt thật, như lạc vào không gian khác.
Sau khi nhìn lướt qua những bức tượng sáp Lạc Thần trong phòng tranh, vậy mà Tiểu Châu lại không nhớ sai, quả thực có bảy bức.
Tạ Lam Sơn kinh ngạc: “Không lẽ chúng ta đoán sai rồi?”
Thẩm Lưu Phi không đáp mà chỉ nhíu mày, xem ra không mấy hài lòng với kết quả này.
Tượng sáp mềm mại như người sống, ngay cả biểu cảm cũng sống động như người thật.
Tạ Lam Sơn ghé sát lại nhìn kỹ gương mặt của một bức tượng sáp.
Khuôn mặt rất đẹp, mang cảm giác “rạng rỡ như Mặt Trời mọc buổi bình minh”, nhưng khuôn mặt lại chất chứa u sầu, bi thương nơi đáy mắt như muốn trào ra.
Nhớ đến Tào Phi và Chân Mật trong lịch sử, Tạ Lam Sơn bỗng cảm khái: “Tình yêu giữa con người và thần thánh không cùng đường, người trong cuộc hẳn phải đau đớn lắm.”
*Chân hoàng hậu, còn được gọi là Chân Mật, là nguyên phối phu nhân của Tào Ngụy Văn Đế Tào Phi, vị Hoàng đế đầu tiên nhà Tào Ngụy.
Nổi tiếng với nhiều truyền thuyết xoay quanh mình, Chân phu nhân được lưu truyền trong dân gian với sắc đẹp lộng lẫy, đã làm say mê Tào Tháo, Tào Phi cùng Tào Thực.
Tào Thực, tự Tử Kiến, còn được gọi là Đông A vương, là một hoàng thân của Tào Ngụy thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
Thẩm Lưu Phi cũng nhìn bức tượng sáp này: “Trước kia có một lời đánh giá, rằng người xem bức tranh này mà không hiểu là vì chưa bao giờ rung động.”
Tạ Lam Sơn quay đầu nhìn y rồi mỉm cười: “Thầy Thẩm chắc hẳn là người hiểu bức tranh này rồi.”
Thẩm Lưu Phi không có biểu cảm gì, y dẫn Tạ Lam Sơn đi từ trái qua phải, bắt đầu tham quan từ bức tượng sáp Lạc Thần đầu tiên trong khu triển lãm.
Y nói: “Tập đầu tiên của ‘Lạc Thần Phú Đồ’ miêu tả cảnh Tào Thực gặp gỡ Lạc Thần lần đầu tiên bên bờ sông Lạc Thủy, bức tượng sáp này chính là dáng vẻ Lạc Thần xuất hiện lần đầu, cưỡi sóng mà tới.”
Tạ Lam Sơn nhìn kỹ bức tượng sáp này, tư thế của bức tượng giống hệt như Lạc Thần trong tranh, nàng ngoái đầu nhìn Tào Thực đằng xa, tay cầm quạt đuôi hươu, ngượng ngùng che cằm, ánh mắt đong đầy tình ý.
Thẩm Lưu Phi bước thêm vài bước rồi lại chỉ vào bức tượng thứ hai: “Đây là cảnh Lạc Thần múa cùng các vị tiên trong tranh.”
Tạ Lam Sơn đi theo gật đầu, cảnh Lạc Thần nhảy múa dưới nước xuất hiện nhiều lần trong “Lạc Thần Phú Đồ”, bức tượng sáp này là một trong số đó, Lạc Thần phất tay áo khiêu vũ, vạt áo tung bay, ngay cả tia nước nơi lòng bàn chân nàng cũng được làm bằng nhựa xốp nhìn rất giống thật.
Thẩm Lưu Phi nói tiếp: “Đây là cảnh Lạc Thần đính ước với Tào Thực trong tranh, tháo ngọc bội trao nhau rồi cùng thủ thỉ tâm sự.”
Tạ Lam Sơn đi theo Thẩm Lưu Phi, nghe y giảng giải hình tượng của Lạc Thần trong “Lạc Thần Phú Đồ” khi đi qua từng bức tượng sáp, một người nghiêm túc nói, một người cẩn thận lắng nghe.
Đôi khi Tạ Lam Sơn sẽ ngẩng đầu nhìn Thẩm Lưu Phi, dáng vẻ y khi thuyết minh đầy mạnh mẽ, sắc mặt cũng giữ vẻ tĩnh lặng bình thản, chỉ có đôi mắt y lấp lánh ánh sáng dưới ánh đèn mờ ảo.
Thoáng nhìn qua rồi lại không tài nào dời mắt, Tạ Lam Sơn chợt nghĩ, có lẽ Tào Tử Kiến trong lịch sử cũng tuấn tú phóng khoáng, nói năng ung dung như thế này, khiến cho chị dâu của ông ta rung động không thôi, càng nghĩ đến lại càng thấy đáy lòng chộn rộn.
Thẩm Lưu Phi không để ý ánh mắt Tạ Lam Sơn chưa từng rời khỏi mặt y, y chỉ vào tượng sáp Lạc Thần: “Đây là lần xuất hiện cuối cùng của Lạc Thần trong toàn bộ các phần của ‘Lạc Thần Phú Đồ’, con người và thần tiên không chung đường, Lạc Thần buộc phải rời bỏ Tào Thực, ngồi trên xe mây sắp đi nhưng vẫn dùng dằng, quay đầu lại luyến lưu không nỡ.”
Y nói xong thì quay đầu lại, ánh mắt hai người vừa khéo va vào nhau.
Thẩm Lưu Phi hờ hững hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Tạ Lam Sơn bối rối ho mấy tiếng rồi quay lại chủ đề chính: “Nếu sáu bức tượng sáp đều được sắp xếp dựa hoàn toàn theo mạch phát triển của ‘Lạc Thần Phú Đồ’, từ lần đầu tiên Lạc Thần xuất hiện cho đến lần cuối khi nàng rời đi, vậy thì bức thứ bảy…” Tạ Lam Sơn tiến tới trước mặt bức tượng sáp Lạc Thần thứ bảy, cẩn thận quan sát qua tấm bạt nylon dưới ánh sáng nhá nhem.
Anh láng máng cảm thấy bức tượng thứ bảy này có hơi quen quen.
Đang tập trung hết cỡ để quan sát, nghi ngờ rồi tính toán thì bức tượng sáp Lạc Thần thứ bảy này bỗng cử động, đôi mắt nàng lóe lên đầy âm u, một bàn tay thon dài tái nhợt vươn ra từ sau tấm nylon mỏng, dữ dằn nhào tới bóp cổ Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn phản ứng nhanh nhạy, anh đưa tay đỡ đòn tấn công của người nọ, rồi vặn ngược cổ tay để túm được tay đối thủ, sau một cú xoay kéo người tới trước mặt, anh lập tức dùng cùi trỏ ghìm chặt cổ đối phương.
“Úi úi, buông ra buông ra! Đau chết mất!”
Giọng nói rất quen tai, sang sảng ầm ĩ, là Đường Tiểu Mạt.
Tạ Lam Sơn buông lỏng tay ra, vừa bực mình vừa buồn cười: “Nguyên một ngày mất hút không thấy đâu, tự nhiên lẻn vào đây làm gì?”
Đường Tiểu Mạt vội biện bạch: “Tôi cũng đến phá án mà.
Tôi đã suy nghĩ mấy ngày, lần mất điện thứ hai chỉ kéo dài trong vài phút ngắn ngủi, hung thủ không thể lẻn vào giết người rồi bỏ trốn được, nhưng nếu kẻ đó đã nấp ở đây từ lần mất điện thứ nhất thì sao?” Ngừng một lát, cô nàng tưởng không ai chú ý đến chi tiết này nên bắt đầu vênh mặt tự đắc, gật gù ra vẻ, “Nhân viên bảo vệ đều nói bản thân làm đúng trách nhiệm của mình, đã kiểm tra WC, từng ngóc ngách và toàn bộ những nơi khuất có thể ẩn nấp ngay sau lần mất điện đầu tiên, nhưng sao bọn họ ngờ được hung thủ hoàn toàn không trốn đi, kẻ đó công khai đứng trước mặt bọn họ, ở ngay điểm mù của camera!”
Phân tích của Đường Tiểu Mạt chính là suy nghĩ trong lòng Tạ Lam Sơn.
Ban đêm phòng tranh này không bật nhiều đèn, ánh sáng hạn chế, anh nhìn lướt qua lần đầu cũng không hề nhận ra bức tượng sáp thứ bảy là Đường Tiểu Mạt.
Thêm vụ án giết cả nhà họ Tùng dấy lên xôn xao dư luận cộng với tâm lý e dè khi tuần tra đêm, chẳng trách bảo vệ và Đào Long Dược không chú ý tới hung thủ ở ngay trong tầm mắt mình.
“Sao cô em vào được?” Tạ Lam Sơn nghiêm mặt hỏi.
“Tôi là ăn trộm mà, anh nói xem tôi vào kiểu gì.” Đường Tiểu Mạt cợt nhả đáp.
Tạ Lam Sơn nhìn Đường Tiểu Mạt từ trên xuống dưới, cô nàng đội tóc giả, mặc trang phục cổ xưa, lòe loẹt sặc sỡ như con gà lôi, anh bèn hùa theo: “Thế bộ quần áo này của cô em là ở đâu ra?”
“Taobao chứ đâu nữa.” Tóc giả quá nặng, váy dài quá nóng, Đường Tiểu Mạt tháo tóc giả và cởi váy dài, cô nàng mặc áo phông và váy ngắn bên trong lớp váy cổ chấm đất, nhìn bên ngoài không thể nhận ra.
Đường Tiểu Mạt xoa xoa cổ tay bị vặn đau.
Vừa nãy Tạ Lam Sơn dùng khá nhiều sức, vết bầm tím lộ ra rõ ràng, cô nàng cảm thấy khó chịu, miệng nói không thèm nể nang: “Hai vị cảnh sát nhân dân đây cởi mở ghê nhỉ, hay là giờ cảnh sát có thể công khai xu hướng tính dục hết rồi? Vừa nãy nói gì tôi nghe thấy hết đấy nhé, gì mà ‘người xem bức tranh này mà không hiểu là vì chưa bao giờ rung động’ với cả ‘thầy Thẩm chắc hẳn là người hiểu bức tranh này rồi’.
Ôi chà, làm tôi ê hết cả răng.”
Đường Tiểu Mạt rất giỏi bắt chước, diễn thần thái của Thẩm Lưu Phi và giọng điệu của Tạ Lam Sơn giống y như đúc, cô nàng ưỡn ẹo chỉ trỏ trước mặt hai người, dáng vẻ tôi biết thừa đó làm người ta cảm thấy vừa khó chịu vừa xấu hổ.
Tạ Lam Sơn cảm giác mặt mình hơi nóng lên, Thẩm Lưu Phi thì chẳng hề hoang mang, y nói với Đường Tiểu Mạt: “Có lẽ ông cô vẫn còn sống.”
Đường Tiểu Mạt kinh ngạc: “Sao anh lại nói như vậy?”
Thẩm Lưu Phi bình tĩnh hỏi cô: “Cô từng nói Trương Văn Lễ từng bắt ông cô mang tranh thư pháp và tranh vẽ ở phòng trưng bày nghệ thuật của Học viện mỹ thuật tỉnh về nhà để vẽ đúng không?”
Đường Tiểu Mạt gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Lưu Phi nói mà sắc mặt không hề thay đổi: “Trương Văn Lễ bất chấp vi phạm pháp luật mà yêu cầu ông của cô mang bộ sưu tập thư họa đi không phải vì quan hệ giữa bọn họ thân thiết mà là vì muốn ‘đổi giả lấy thật’, lén bán văn vật thật ra nước ngoài để kiếm một khoản lợi nhuận khổng lồ.
Vậy nên những bức thư họa bị trộm ở phòng tranh Hạc Mỹ đều là tranh in giả, hẳn là bản gốc đã bị hắn ta lợi dụng chức vụ để đánh tráo rồi.”
Đường Tiểu Mạt ngẫm nghĩ lời y nói rồi kinh hãi thốt lên: “Không đâu! Ông tôi là họa sĩ, là thợ thủ công, sẽ không làm chuyện phạm pháp như thế đâu!”
“Ông ấy tự nguyện, bị ép buộc hay vốn không biết gì về chuyện này thì phải chờ tìm được người mới hỏi rõ được.” Thẩm Lưu Phi nói, “Theo như cô nhớ lại và kể ông nội mình và Trương Văn Lễ từng có mâu thuẫn gay gắt, tôi đoán rằng ông ấy biết rõ mọi chuyện, và việc ông ấy mất tích sau đó không phải sự cố mà là bị người khác nhốt ở một nơi nào đó, ép phải hoàn thành bức ‘Lạc Thần Phú Đồ’ để đánh tráo.”
Tạ Lam Sơn hỏi: “Vậy tức là ông cụ Đường không muốn tiếp tục hợp tác với Trương Văn Lễ nữa nên mới bị bắt cóc sao?”
Thẩm Lưu Phi gật đầu: “Có khả năng như thế.”
Đường Tiểu Mạt nói: “Vậy Trương Văn Lễ cũng giết Lý Quốc Xương à?”
Tạ Lam Sơn lắc đầu: “Không đâu, Trương Văn Lễ chỉ cần đưa bọn trộm vào để chúng lấy cắp tranh, sau đó hủy tranh diệt khẩu là sẽ không còn bằng chứng cho chuyện này nữa, gã đó có thể phủi sạch liên can, chẳng việc gì phải giết thêm Lý Quốc Xương, khác nào mua dây buộc mình.”
Đường Tiểu Mạt sốt ruột: “Theo như phân tích của hai anh thì rốt cuộc ông tôi bị giam ở đâu? Tranh đã xong rồi, và đúng là nó đã qua mặt được cả những người sành sỏi nhất, liệu có khi nào ông ấy cũng đã bị bịt miệng không?”
Thẩm Lưu Phi cau mày: “Một người bị giam giữ chắc chắn sẽ tìm cách truyền tin ra ngoài, mà công cụ có thể truyền tin duy nhất của ông ấy là tranh, tôi phải cẩn thận nghiên cứu bức ‘Lạc Thần Phú Đồ’ này trước rồi mới trả lời cô được.”
Tạ Lam Sơn thở dài lắc đầu: “Chịu thôi, đây là bức tranh quốc bảo nghìn năm tuổi, chưa kể người bên lãnh sự quán đã tới rồi, nếu không thể chứng minh tranh có liên quan trực tiếp tới vụ án thì sẽ phải trả lại cho cô vợ Tây của Lý Quốc Xương trong vòng ba ngày.”
Tai to mặt lớn nước ngoài đã gióng trống khua chiêng tìm đến cửa, mọi việc sẽ trở nên khó khăn hơn, hiện giờ đứng đây cũng không nghĩ ra cách gì, ba người quyết định rời khỏi phòng tranh Hạc Mỹ trước.
Đêm đã khuya.
Bão đi rồi còn quay lại chạm mặt thoáng qua với thành phố Hán Hải, mang theo cơn mưa rào trút xuống cả thành phố.
Lúc này mưa vừa mới tạnh, những cây tiêu huyền bên đường bị mưa to gột rửa đổi thịt thay da, gió lùa qua làm những giọt nước đọng trên khe lá rơi xuống, tạt lên mặt như gãi ngứa.
“Tôi và thầy Thẩm sẽ đưa cô em về.” Ba người ra khỏi phòng tranh Hạc Mỹ, đang đứng bên vỉa hè chuẩn bị băng qua đường, Tạ Lam Sơn quan tâm Đường Tiểu Mạt, ánh mắt anh lạnh lùng, sắc mặt lại nghiêm túc, “Hai ngày tới cô em phải tuyệt đối cẩn thận, cô là người duy nhất có thể chứng minh ‘Lạc Thần Phú Đồ’ là bản sao chép do ông nội mình vẽ, cũng chỉ có mình cô em chứng minh được việc Trương Văn Lễ là kẻ tráo đồ giả lấy đồ thật để biển thủ chiếm đoạt tài sản.
Tôi sợ Trương Văn Lễ và kẻ đứng sau hắn ta sẽ ra tay với cô, giống như chúng đã diệt khẩu ba tên trộm vậy.”
Vừa nói dứt câu thì có một chiếc xe màu đen đỗ cách đó chừng mười mét bắt đầu khởi động, tựa như ấu trùng ngủ đông lặng lẽ tỉnh dậy, sau đó tăng dần tốc độ, lao đến nhanh như gió.
Một chiếc Buick với vỏ ngoài cực kỳ cũ kỹ, biển số bị bắn đầy bùn nên có vài số không nhìn thấy rõ, Thẩm Lưu Phi đi đằng trước nên nhận thấy có vấn đề đầu tiên, y hô lên: “Tạ Lam Sơn!”
Cửa sổ của chiếc ô tô màu đen hạ xuống, một nòng súng trường chìa ra từ bên trong, đạn b ắn ra liên tiếp hướng về Thẩm Lưu Phi.
Tạ Lam Sơn không cần nghĩ ngợi đã đẩy Thẩm Lưu Phi xuống bằng toàn bộ phản ứng bản năng của mình, hai người ôm nhau lăn một vòng trên mặt đất, bụi đất và nước mưa dính khắp người.
Bảo vệ đang trực nghe thấy tiếng súng thì lập tức báo cảnh sát rồi lao ra ngoài, chiếc Buick màu đen kia lập tức phóng đi, chẳng bao lâu sau đã tan biến trong màn đêm đen mờ mịt.
“Anh không sao chứ?” Tạ Lam Sơn đè Thẩm Lưu Phi dưới thân, chẳng màng bản thân vừa nãy đã va vào nhiều chỗ khi lăn trên đất, bả vai nhức buốt đau đớn, anh chỉ một mực lo cho an nguy của người trước mắt.
“Tôi không sao.” Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Lưu Phi nhìn qua, không chỉ nhìn mà là hướng về.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, sống sót sau tai nạn, hai người một trên một dưới nhìn chằm chằm vào nhau, ánh mắt vừa mang sự sắc bén lại ẩn chứa tình ý dịu dàng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lưu Phi mới nói, “Cậu đứng dậy đi.”
Tạ Lam Sơn đứng lên trước rồi lại vươn tay kéo Thẩm Lưu Phi bên dưới lên.
Bọn họ nghe thấy tiếng nhân viên bảo vệ hô hoán thì cùng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra Đường Tiểu Mạt đã trúng đạn, mắt nhắm nghiền nằm trên vũng máu.Hết chương 55.
*Cây tiêu huyền là một loài cây rụng lá được trồng rộng rãi ở nhiều thành phố trên thế giới.
.