Tạ Lam Sơn giữ đúng lời hứa, tập trung rèn luyện bản thân suốt hai năm trời.
Tùy Hoằng đến đón anh rời trường cảnh sát đúng hẹn, anh ta giao cho anh một nhiệm vụ thoạt nghe như bất khả thi, đó là nằm vùng ở Tam Giác Vàng, bắt giữ và tiêu diệt Mục Côn, trùm buôn thuốc phiện vũ trang lớn nhất địa bàn.
Để trải nghiệm “sa ngã” của bản thân trở nên đáng tin hơn, Tạ Lam Sơn tự nguyện ăn cơm tù nửa năm, làm thân với một tên đầu sỏ cấp thấp vừa nghiện hút vừa buôn ma túy trong trại giam, thành công mở ra cánh cửa đầu tiên trong việc tiến vào nằm vùng Tam Giác Vàng.
Thân là trinh sát, Tạ Lam Sơn biết rõ tình hình chống tội phạm ma túy gay gắt đến thế nào, nếu muốn chặt đứt nguồn cung thuốc phiện thì phải nhanh chóng tiêu diệt trùm buôn thuốc phiện Mục Côn ở biên giới, không được sơ suất, không được chậm trễ.
Ai ngờ cô gái mà anh luôn đặt trong trái tim cũng không sơ suất được, không chậm trễ được.
Trong năm thứ hai nằm vùng, anh nghe được tin Tống Kỳ Liên kết hôn.
Đó là lần đầu tiên Tạ Lam Sơn tự tiện hành động, anh trở lại Hán Hải từ tận Vân Nam, chạy hơn hai ngàn cây số.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Hôn lễ được tổ chức ở khách sạn năm sao, cực kỳ linh đình long trọng.
Chú rể là Lưu Minh Phóng, con trai của phó cục trưởng cục thành phố Hán Hải Lưu Diễm Ba.
Con trai của cục phó Lưu không kế thừa nghiệp cảnh sát của cha mà lại hô mưa gọi gió trong giới tài chính đầu tư, có thể nói là một người tuổi trẻ tài cao.
Từ đầu đến cuối mẹ Tống Kỳ Liên đều cười không khép nổi miệng.
Bà biết ai mới là người con gái mình thật sự đem lòng yêu thương, nhưng bà không quan tâm.
Ngoài ngoại hình không đẹp như Tạ Lam Sơn thì xét về mọi mặt, Lưu Minh Phóng mạnh hơn Tạ Lam Sơn mấy trăm lần.
Có của cải, có sự nghiệp, lại có ông bố làm quan to.
Còn Tạ Lam Sơn thì sao? Nghèo rớt mồng tơi, ăn bữa nay lo bữa mai, anh có dốc sạch túi ra thì cũng chẳng được mấy đồng.
Bên cạnh người mẹ vui mừng phấn khởi là cô dâu với gương mặt xinh đẹp lại thê lương.
Tạ Lam Sơn không tiến vào lễ đường, anh chỉ đứng lưỡng lự ở quầy ghi tên.
Phù dâu phù rể đều là bạn của chú rể, không một ai nhận ra Tạ Lam Sơn.
Phù dâu khá đẫy đà, gương mặt khi cười lên tươi như quả đào chín, khi lên tiếng thì ngọt như nước quả chảy ra: “Tiền mừng thì cứ đưa cho tôi, tôi sẽ giữ giúp cặp vợ chồng son.”
“Cảm phiền… đưa giúp tôi cho Tống Kỳ Liên.” Tạ Lam Sơn không mang tiền mừng, anh chỉ nắm chặt trong tay một pho tượng gỗ lớn hơn bàn tay một chút, anh nhét nó vào tay phù dâu rồi quay đầu rời đi.
Phù dâu nhìn thấy rõ pho tượng gỗ trong tay thì ré lên kinh hãi.
Bức tượng gỗ loang lổ những vết máu, thoạt nhìn giống như được quét nhiều lớp sơn đỏ không đều nhau.
Cô nào hay biết, Tạ Lam Sơn đã khắc món quà này cả đêm, vô số lần dao khắc đã cứa vào lòng bàn tay anh mà anh chẳng hề hay biết.
Một bức tượng gỗ hình người đầm đìa máu chảy mà tặng người ta khác gì trù ẻo, nhưng cô phù dâu nhìn thật kỹ thì thấy bức tượng gỗ được điêu khắc rất tỉ mỉ kỹ càng, hình như gương mặt của bức tượng chính là cô dâu.
Tùy Hoằng quen cả cô dâu và chú rể nên cũng được mời tới, anh ta nhìn thấy Tạ Lam Sơn vội tới lại vội đi.
Anh ta lặng lẽ rời khỏi lễ đường, dùng số máy mà chỉ hai người bọn họ biết với nhau để gọi một cuộc cho cấp dưới của mình.
Hẹn nhau ở tầng thượng của một tòa nhà chọc trời, Tạ Lam Sơn tới sớm hơn Tùy Hoằng, anh lẳng lặng đứng ở rìa mái nhà, cho đến khi bóng tối choán hết nửa tầm nhìn, gió đêm ập tới từ khắp xung quanh.
Anh siết chặt bàn tay bị thương, máu tươi tí tách nhỏ xuống theo từng khe hở.
Tùy Hoằng tiến lại từ phía sau anh.
Tạ Lam Sơn nghe tiếng thì quay đầu, thấy đội trưởng của mình thì nước mắt kìm nén đã lâu bắt đầu lã chã rơi xuống: “Đội trưởng, em không làm nổi nữa…”
Tùy Hoằng chẳng nói chẳng rằng đi tới bên cạnh anh, anh ta khoác vai Tạ Lam Sơn, nhìn về hướng thành phố chìm trong bóng đêm cùng anh.
Vốn là ngày đẹp trong tháng, ngoài vô số cặp đôi lựa chọn hôm nay để tổ chức đám cưới thì hoạt động diễu hành xe hoa hưởng ứng lễ hội du lịch hàng năm cũng bắt đầu.
Những con đường rộng lớn nơi hướng vào trung tâm đã chật kín du khách, một vài tiết mục múa hát biểu diễn trên vỉa hè đã gạt phăng vô số những bộ phim trong và ngoài nước, hàng chục ngàn khán giả đang chăm chú lắng nghe, đông như mắc cửi.
Tạ Lam Sơn nhìn xuống từ trên cao chỉ thấy một đống lúc nha lúc nhúc, người như con kiến, xe như con rùa.
Một lúc lâu sau, Tùy Hoằng mới lên tiếng: “Nếu tiêm heroin vào tĩnh mạch, mỗi ngày hai lần, mỗi lần không phẩy một gram thì tối đa ba ngày sẽ trở thành con nghiện.
Nếu hút thuốc phiện thì một lần là nghiện rồi, không phẩy hai gram đủ để khiến người mất mạng.
Dựa theo những gì cậu điều tra được và báo về, trong hơn một năm qua, những chiến hữu của cậu đã bắt được tổng cộng bảy tên tội phạm cả trong và ngoài nước đang cố gắng tuồn ma túy vào trong nước, đồng thời thu giữ tổng cộng chín trăm sáu mươi sáu ki-lô-gam heroin, bốn trăm bảy mươi tư ki-lô-gam ma túy đá nguyên chất và một trăm hai mươi hai gói methamphetamine dạng viên.
Cậu thử nghĩ mà xem, nếu lượng ma túy này được đưa vào Trung Quốc thành công thì hậu quả sẽ thảm khốc đến mức nào.”
Cứ đến đúng giờ, một số tòa nhà cao tầng mang tính biểu tượng ở thành phố Hán Hải sẽ bật màn hình LED cùng một lúc, phát ra những chùm tia sáng đủ màu rực rỡ.
Xe hoa bắt đầu diễu hành, người dân đứng quanh cũng vỗ tay không ngớt.
Tùy Hoằng cười nói: “Cậu nhìn đi, thái bình thịnh trị.”
Tạ Lam Sơn không trả lời.
Anh đứng ở trên cao ngắm nhìn cảnh đêm phồn hoa của thành phố rất lâu, sau đó anh chợt ngộ ra, niềm vui và nỗi buồn của bản thân anh nhỏ bé chẳng hề đáng kể.
Đúng vậy, đây là một thời đại hòa bình thịnh vượng, mọi người nuôi dạy con cháu, an cư lạc nghiệp.
Trong khoảnh khắc đất trời như chao đảo, Tạ Lam Sơn hiểu ra rồi, anh nhìn thành phố đặc quánh màu mực nhưng trong mắt đã chẳng còn gì khác, anh khẽ bật cười.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Tạ Lam Sơn vắt áo khoác lên vai rồi quay đầu bước đi.
Tùy Hoằng gọi với theo sau lưng anh: “Sao thế, giờ đi luôn à?”
Tạ Lam Sơn dừng bước, nghiêng nửa bên mặt lại ra dáng như một tên côn đồ: “Thưa sir, tôi phải về làm việc mà.”
“Ăn nói cho tử tế, đừng có bắt chước giọng điệu trong phim Hồng Kông với Đài Loan.” Tùy Hoằng cười nạt anh rồi nói, “A Lam, anh chờ cậu trở về, cậu là một cảnh sát giỏi, cũng là cấp dưới mà anh tự hào nhất.”
Lúc này, trong phòng điều trị tích cực của bệnh viện, tuy rằng đã lâu không gặp nhưng Tùy Hoằng vẫn mang dáng vẻ một đội trưởng tốt hiền từ với cấp dưới của mình, anh cười với Tạ Lam Sơn: “Từ khi tới đội cảnh sát hình sự, gần như ngày nào anh cũng đọc được tin về cậu trên mạng, lần trước thì thể hiện kỹ năng cách trăm bước bắn súng trúng đầu, lần này thì lại trình diễn một màn ‘Fast & Furious’ trên cầu vượt.
Sao nào? Không muốn làm cảnh sát nữa mà muốn chuyển qua làm người nổi tiếng trên mạng à?”
Hồi trước Tạ Lam Sơn suốt ngày dính vào phê bình, cuối cùng đến giờ cũng giành được chút tán dương, anh móc điện thoại ra lướt xem tin tức.
Trong bản tin, anh lâm nguy không loạn, xả thân cứu người, rực rỡ oai hùng như một chiến sĩ sắp ôm bom nổ lô-cốt.
Tạ Lam Sơn cảm thấy vui vẻ trước những tin tức này, lúc đó anh đâu có lo lắng nhiều như thế, anh chỉ hành động theo bản năng.
Tùy Hoằng rất quan tâm tới cấp dưới cũ của mình: “Đã quen với chỗ mới chưa?”
Tạ Lam Sơn lập tức đáp: “Quen chứ, hành động nhất trí với lãnh đạo, chỉ đâu đánh đó, đừng nói phá án truy bắt tội phạm, điều khiển giao thông cũng được luôn.”
Nghe ra được nỗi canh cánh vì điều chuyển công tác trong lòng anh, Tùy Hoằng bật cười: “Oán giận hả?”
Tạ Lam Sơn nghiêm túc suy nghĩ rồi cũng cười: “Thật sự không mà.”
Hai người hàn huyên một lúc, Tùy Hoằng hỏi thăm tình hình dạo này của Tạ Lam Sơn, cũng nói về công tác truy quét ma túy sắp tới của tỉnh, đại để là bên trùm buôn thuốc phiện có vũ trang bên Tam Giác Vàng đang trên đà trỗi dậy lần nữa, tình hình tội phạm ma túy vẫn phức tạp như trước.
“Được rồi, không làm phiền cậu nữa, cố gắng nghỉ ngơi đi.” Thấy y tá sắp tới thay thuốc cho Tạ Lam Sơn, Tùy Hoằng xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta đứng ở cửa, quay đầu lại nói với Tạ Lam Sơn rằng, cậu mãi mãi là thành viên trong đội của anh, là cấp dưới mà anh tự hào nhất.
Nhắc lại chuyện cũ nhưng giờ đây người mất cảnh còn, Tạ Lam Sơn cảm thấy cổ họng mình chua xót, anh không nói nổi một câu chào tạm biệt, chỉ có thể giơ tay chào Tùy Hoằng bằng tư thế quân nhân.
Tùy Hoằng ra khỏi phòng bệnh của Tạ Lam Sơn thì đụng phải Tống Kỳ Liên vẫn đang chờ ngoài cửa.
Ánh mắt hai người va vào nhau trong khoảnh khắc, Tống Kỳ Liên không còn chút khách sáo nào như khi ở trước mặt Tạ Lam Sơn, ánh mắt cô tối lại, sau đó cô cúi đầu bước đi.
Tống Kỳ Liên ôm chút oán hận với Tùy Hoằng.
Chính người đàn ông này đã cướp Tạ Lam Sơn khỏi cuộc sống của cô, từ đó thay đổi cả cuộc đời cô.
Anh ta nói với cô về trách nhiệm và sứ mệnh, về lòng trung thành và chữ tín, cô hiểu nhưng không thông cảm được.
Tống Kỳ Liên định đi nhưng Tùy Hoằng lại không cất bước, anh ta gọi tên cô từ đằng sau, rằng Kỳ Liên này, tôi cần nói chuyện với cô.
Nội dung cuộc trò chuyện xoay quanh Tạ Lam Sơn.
Tùy Hoằng kể lại chi tiết những gì Tạ Lam Sơn trải qua suốt sáu năm nằm vùng, về những tháng ngày căng thẳng và áp lực cao, phải bước đi trên mũi dao sắc nhọn.
Tống Kỳ Liên nghe mà lòng đau như cắt, nghĩ lại mà sợ hãi không thôi.
Tùy Hoằng nói: “Không cứu được người mình muốn cứu, đồng đội bên cạnh lại hi sinh vì mình, cậu ấy phải gánh chịu áp lực, hiểu lầm và đau đớn khổng lồ, tôi rất lo lắng cho tình trạng tâm lý của cậu ấy.”
“Tôi có thể làm được gì chứ?” Tống Kỳ Liên vừa đau lòng vừa hoang mang, “Tiêu chuẩn nghề nghiệp đối với người làm công tác tư vấn tâm lý quốc gia” quy định rõ ràng tư vấn viên phải tránh tối đa mối quan hệ song phương với khách hàng, nói một cách ngắn gọn thì khách hàng không thể là người quen hay bạn bè thân thích.
Tuy không phải quy định cứng nhắc buộc phải tuân theo nhưng suy cho cùng thì sắp xếp này của Tùy Hoằng vẫn không đủ chặt chẽ và cẩn thận.
“Đừng coi cậu ấy là một đối tượng để đánh giá, cô cũng không cần phải tiến hành điều trị tâm lý cho cậu ấy, cứ coi cậu ấy như người bạn mà cô quen năm mười hai tuổi, khuyên bảo, an ủi, khích lệ cậu ấy,” Tùy Hoằng dặn Tống Kỳ Liên, “dù sau này cậu ấy gặp phải khó khăn gì, hoặc cậu ấy xuất hiện những trạng thái bất thường thì mong cô liên hệ ngay với tôi.”
Tạ Lam Sơn nghỉ ngơi điều dưỡng trong bệnh viện nửa tháng, trong khoảng thời gian này đội trưởng Đào chỉ vội vã tạt qua một lần, sau đó thì sốt sắng kết thúc vụ án rồi đi tán gái, không hề tới phòng bệnh thêm lần nào.
Tạ Lam Sơn cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt, rảnh rỗi đến mức chỉ có thể mở điện thoại ra xem phim chiếu mạng, một bộ phim trinh thám điều tra tội phạm trong nước, tập trung vào điều tra hình sự, được tâng bốc là rất hồi hộp nhức não, nhưng chỉ xem chưa đầy năm phút của một tập là có thể đoán ra được hung thủ, xem được ba tập thì anh lại càng chán hơn.
Rảnh quá thì cũng chỉ có thể chơi đấu địa chủ với mấy cô em y tá thôi.
Mấy ngày qua tóc của Tạ Lam Sơn đã mọc dài ra, máu tụ trong sọ còn chưa tan hết, cũng không tiện xử lý ở trong phòng bệnh, anh đành hỏi xin y tá một chiếc dây chun, tự chải hết tóc ra sau đầu rồi buộc thành một cái bím nhỏ.
Tạ Lam Sơn đánh bài rất giỏi, nhân phẩm cũng cực cao nên về cơ bản là chỉ thắng không thua.
Người thắng sẽ trừng phạt người thua, anh cho mấy cô y tá chọn một trong hai giữa búng trán hoặc hôn mình một cái.
“Sao anh lại thắng nữa rồi!”
Trên mặt Tạ Lam Sơn đã có năm sáu dấu son môi nhàn nhạt, không còn chỗ nào để đặt môi nữa, cô bé y tá thua cuộc lâm vào thế khó, lại sợ đau không muốn bị búng trán.
“Sợ đau thì có thể hôn ở đây này.” Tạ Lam Sơn nâng chiếc cằm xinh đẹp về hướng cô gái rồi đưa ngón tay ra chạm lên môi mình.
Hai cô y tá bên cạnh nháo nhào vỗ tay hùa theo, cô gái thua cuộc đỏ bừng cả mặt, lí nhí từ chối.
“Tôi búng đau lắm đó nha.” Tạ Lam Sơn mỉm cười ngọt ngào, lên tiếng dọa người ta.
Cô em y tá rất nhát gan, nhưng vẫn khẽ chu môi ra rồi đưa mặt lại gần.
Khi Thẩm Lưu Phi bước vào phòng bệnh, cảnh tượng này vừa khéo đập vào mắt y..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...