Xe hỏng ngay lập tức, người hôn mê tại hiện trường, may nhất chính là cái xe bị va đập nát bét nhưng khung xe lại rất cứng cáp, không hề bị biến dạng quá nhiều.
Góc va chạm cũng khá may mắn, tuy não Tạ Lam Sơn bị xuất huyết bên trong, hai bên phổi bầm dập nhưng chưa tới mức trí mạng, âu cũng nhờ vào dây an toàn và túi khí.
Anh không cần thực hiện phẫu thuật mở sọ não, chỉ cắm máy thở và cuối cùng đã tỉnh lại sau bốn ngày hôn mê.
Mở mắt ra đã thấy một người phụ nữ mặc áo trắng đang cúi đầu hí hoáy cắm ly trắng bên cửa sổ.
Hôn mê nhiều ngày nên mắt tạm thời chưa thích ứng được với ánh sáng, anh còn tưởng là gương mặt mình đã nhìn thấy khi gặp ảo giác lúc tai nạn xe.
Tạ Lam Sơn kinh hãi cố ngồi dậy: “Cô là…”
Người phụ nữ bên cửa sổ quay đầu lại, hóa ra là Tống Kỳ Liên.
Trong phòng bệnh không có y tá, người chăm sóc anh suốt mấy ngày nay là Tống Kỳ Liên.
Tống Kỳ Liên thay hoa cũ đã hơi héo bằng hoa ly mới mua, tỉ mỉ cắt bớt cành lá rồi mới cắm vào bình.
Quay đầu lại thấy Tạ Lam Sơn đã tỉnh, cô bèn rót cốc nước cho anh.
“Ngại quá.” Tạ Lam Sơn nhận nước, “Lại còn phiền em tới chăm sóc tôi nữa.”
“Việc nên làm mà,” Giọng Tống Kỳ Liên rất hay, vài chữ giản đơn lại tựa như đang ngâm thơ, làm người nghe cực kỳ thoải mái.
Cô nhìn thẳng vào Tạ Lam Sơn, nói lời cảm ơn với anh từ tận đáy lòng, “con em là một trong số những đứa bé được anh cứu.”
Cũng may là Tạ Lam Sơn đã quyết định hi sinh bản thân vào thời khắc cuối cùng nên không một ai trong đám trẻ con ra ngoài đi chơi kia bị thương, nặng nhất chỉ có một nhóc mập bị vấp ngã trong lúc luống cuống, sợ đến mức tiểu cả ra quần.
Đứa con trai Lưu Sướng của Tống Kỳ Liên cũng ở đó.
“Cảm ơn anh đã cứu con em,” Tống Kỳ Liên nghiêng người tới, nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Lam Sơn rồi lặp lại, “cảm ơn anh.”
Trong vòng tay mềm mại thơm ngát của người phụ nữ đã lâu không gặp, Tạ Lam Sơn vô thức cảm thấy thấp thỏm không yên, lòng cũng khẽ run lên sợ hãi.
Sự rung động nhỏ đến mức không thể phát hiện ra này tựa như viên đá ném xuống mặt hồ, nước bắn ra tung tóe.
Tống Kỳ Liên nhắm mắt lại rồi vùi mặt vào cổ anh, cô vẫn một mực ôm anh, khắng khít không rời.
“Cảm ơn gì chứ.” Tạ Lam Sơn giơ tay lên định đáp lại cái ôm của Tống Kỳ Liên nhưng rồi vẫn thấy không ổn.
Do dự một lát, cuối cùng anh chỉ lịch sự vỗ vỗ lên lưng Tống Kỳ Liên, anh nói, “Giống như mười năm trước vậy, tôi vẫn bằng lòng đánh đổi cả mạng sống vì em.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một người đàn ông đi vào: “Không làm phiền hai người chứ.”
Tống Kỳ Liên nghe thấy giọng nói của người thứ ba thì hốt hoảng rụt tay lại, cô lén gạt nước mắt nơi khóe mi, quay đầu nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa.
Cô nói với Tạ Lam Sơn: “Hôm qua đội trưởng Tùy qua thăm anh, lâu rồi hai người không gặp mặt, có gì cứ tâm sự nhé.”
Tống Kỳ Liên ôm lấy bó hoa ly được thay rồi đi lướt qua người đàn ông, rời khỏi phòng bệnh.
Một người đàn ông rất anh tuấn, không nóng nảy nhiệt tình hừng hực như Đào Long Dược, cũng không lãnh đạm xa cách như Thẩm Lưu Phi, người này có khí chất không hề tầm thường nhưng lại hiền hòa thân thiện, nụ cười làm người ta vui lây luôn nở trên môi.
Tạ Lam Sơn giương mắt lên thấy người kia thì hốc mắt nóng bừng.
Số may nên sống sót, chẳng qua hiện tại cả người anh đều đau nhức, ruột gan quặn thắt, phổi thì rát bỏng, xương cốt toàn thân cũng rất èo uột, khẽ chạm vào thôi là kêu răng rắc.
Nhưng anh vẫn ưỡn thẳng người với tư thế đẹp trai nhất của mình, hô một tiếng đầy kính nể: “Đội trưởng.”
Người đàn ông nọ gật đầu rồi cười với anh: “A Lam, lâu rồi không gặp.”
Tùy Hoằng, trung đoàn phó của trung đoàn phòng chống ma túy trên tỉnh, năm đó chính người này đã chọn ra Tạ Lam Sơn từ mấy ngàn sinh viên học viện cảnh sát chỉ bằng một lần liếc mắt.
Trước đây lãnh đạo thường xuyên đến thanh tra trường cảnh sát, Tạ Lam Sơn và bạn học của anh đã từng gặp vài ba tốp.
Có người là công an lâu năm leo lên từng bước một, đã trải qua thời gian dài thực chiến, mang trên mình khí chất ngang tàng buộc phải có, dù sao thì không có sẽ không át vía được phần tử phạm tội, còn không thì sẽ là những cán bộ được điều chuyển từ những đơn vị chính trị pháp luật khác, tuy ngoài mặt thì gần gũi bình dị nhưng ít nhiều vẫn giữ tác phong bề trên của nhà quan.
Gần như vị lãnh đạo nào đến thị sát cũng mang khí chất trộn lẫn giữa quan liêu và ngang ngược như vậy, chỉ duy mình Tùy Hoằng là dịu dàng thân thiết, khác hẳn với những người kia.
Hôm đó Tạ Lam Sơn vẫn ngồi dưới tàng cây, cầm dao nhỏ khắc gỗ như mọi khi.
Ngồi chung dưới bóng cây với anh còn có mấy cậu trai tuổi tác xấp xỉ, túm năm tụm ba tranh thủ ghép nhóm đánh nhau để xả hết tinh lực dư thừa.
Có vài người đi từ xa tới, xem chừng lại là lãnh đạo, nhưng bọn họ không gióng trống khua chiêng hay phô trương dọn đường, Tạ Lam Sơn ngẩng đầu nhìn lướt qua, chỉ một cái liếc nhìn thôi nhưng anh cảm thấy mắt mình như bị lóa vì ánh nắng xiên qua những chạc cây.
Một người đàn ông cao lớn với tấm lưng thẳng như sắt thép, mái tóc màu nâu nhạt tự nhiên tôn lên gương mặt điển trai và đường nét rõ ràng, cảm giác khác biệt lạ lùng.
Tạ Lam Sơn sống từng đó năm nhưng cũng chưa bao giờ gặp người đàn ông nào có khí chất nổi bật đến thế.
Lúc ấy Tùy Hoằng phải tới trường cảnh sát chọn người, nói một cách đơn giản là muốn tìm vài đứa nằm vùng chống tội phạm ma túy có thể xâm nhập vào Tam Giác Vàng.
Anh ta liếc mắt đã nhắm ngay Tạ Lam Sơn.
Cậu trai đó thoạt nhìn lãnh đạm im lặng lại không hòa đồng, những ấn tượng ấy không giống kiểu sau này mới được dựng nên mà như đã ở trên người cậu ta từ khi lọt lòng.
Mắt nhìn người của Tùy Hoằng rất tinh tế, anh ta biết đây là một tài năng đáng để bồi dưỡng.
Trên tán cây tỏa bóng mát xuống đỉnh đầu Tạ Lam Sơn, vốn có một con chim hoang cực kỳ xinh đẹp đang đậu và cất tiếng hót líu lo.
Chẳng biết có cơn gió từ đâu thổi tới, con chim kia vội đập cánh phành phạch bay đi mất giống như bị đá ném vào người.
Gió quá lớn, lay động những chạc cây, lá cây rơi lả tả đầy đất, theo đó là cả một trận mưa sâu róm.
Mấy tên con trai đang trao đổi võ nghệ dưới tàng cây bị đống sâu róm rơi xuống từ trên cây tập kích bất thình lình, thế là ngay lập tức chửi loạn hết cả lên, đứa nào đứa nấy nhao nhao “đ*t mẹ”.
Đám con trai điên cuồng giẫm đạp sâu róm trên mặt đất, tiếng nổ bẹp bẹp vang lên nghe y hệt mấy chùm pháo dài được treo lên mỗi độ Tết đến.
Vừa ghê tởm vừa thích thú, mấy đứa con trai lại càng ồn ào hơn.
Có một con sâu rơi xuống vai Tạ Lam Sơn, Tạ Lam Sơn rất thờ ơ, cũng rất yên lặng, thằng nhóc này không gia nhập trận cuồng hoan với đám con trai kia, anh bỏ con dao điêu khắc xuống, bắt con sâu róm trên vai rồi cẩn thận thả nó vào chỗ đất trồng ẩm ướt rữa nát trong luống hoa đằng sau.
Sau đó anh lại tiếp tục khắc miếng gỗ của mình, chẳng thèm nhìn bất cứ ai khác.
Tùy Hoằng cảm thấy rất bất ngờ trước hành động này.
Anh ta hỏi chỉ đạo viên đi cùng, rằng tên đứa bé kia là gì?
“Tạ Lam Sơn.” Rõ ràng có rất nhiều cậu trai dưới tàng cây nhưng dường như chỉ đạo viên đã biết Tùy Hoằng hỏi người nào, “Thằng nhóc đó nghị lực lắm.”
“Hay chỉ được cái mã thế.” Tùy Hoằng cười cười, anh ta thầm nghĩ, đúng là nghị lực thật.
“Không phải chỉ được cái mã đâu, kỹ năng nghiệp vụ cảnh sát của cậu ta cực kỳ vượt trội, điểm huấn luyện thể năng và nội vụ cũng đạt tối đa.” Chỉ đạo viên nói, “Nếu phải bới khuyết điểm thì chính là không thích nói chuyện, lúc rảnh cũng chẳng giao tiếp gì với người khác, chỉ lủi thủi khắc gỗ một mình, chẳng giống cảnh sát tương lai gì cả, giống thợ mộc hơn.”
“Hành động nhạy bén nhưng lời nói lại thận trọng, đội ngũ công an đang thiếu những người như thế.” Tùy Hoằng cảm thấy hứng thú với cậu thanh niên này, anh ta hỏi, “Biết đánh nhau không?”
“Đánh được,” Chỉ đạo viên gật đầu lia lịa, “trình độ võ thuật tổng hợp của nhóc ấy đủ để đi đánh UFC* chuyên nghiệp.”
*UFC (Ultimate Fighting Championship hay Giải vô địch đối kháng đỉnh cao) là tên một hiệp hội tổ chức các trận đấu MMA.
MMA là Mixed Martial Arts được hiểu là võ thuật tổng hợp hay võ tự do, môn thể thao mang tính chất đối kháng toàn diện.
Khi thi đấu môn võ này thì người tham gia có thể sử dụng tất cả các đòn như đấm, đá, vật hay kẹp… Mục đích của MMA là tìm ra một kỹ năng chiến đấu hoàn hảo nhất từ những môn võ khác nhau trên thế giới.
“Giỏi vậy cơ à?” Tùy Hoằng tỏ ra ngờ vực, anh ta cười nói, “Sắp xếp một trận đấu đi, đấu một trận với người tôi đưa tới, để xem thế nào.”
Cao thủ đối kháng nhất nhì trong tỉnh, đã đạt tiêu chuẩn chuyên nghiệp chân chính, suy cho cùng Tạ Lam Sơn vẫn chỉ là một sinh viên mới vào học viện cảnh sát, chỉ đạo viên cũng đã nói quá sự thật một chút.
Nhưng Tùy Hoằng lại khắc sâu ấn tượng trước ý chí chiến đấu mà Tạ Lam Sơn thể hiện, anh bị đánh ngã liên tục rồi lại đứng lên, đổ máu trầy da cũng quyết không lùi bước, lúc này đây tên con trai kiệm lời hòa nhã này lại tràn đầy nhiệt huyết, không chịu thua cũng không sợ chết.
Cao thủ của tỉnh vác Tạ Lam Sơn lên rồi ném anh ra xa, Tạ Lam Sơn phản ứng rất nhanh, anh giơ chân vặn cổ người nọ, để cả hai ngã sấp xuống cùng nhau.
Hai người sử dụng những ngón đòn bẻ khớp tương tự nhau để vặn khớp đối thủ, ép người còn lại phải nhận thua.
Sau năm phút giằng co, cho đến khi cao thủ kia kêu lên oai oái thì Tạ Lam Sơn vẫn không rên tiếng nào.
“Được rồi.” Tùy Hoằng đích thân tách hai người ra.
Nhìn Tạ Lam Sơn mặt mũi trắng bệch, một bên bả vai bị lệch bất thường, từng giọt mồ hôi như hạt đậu chảy xuống trên vầng trán, anh ta hỏi: “Trật khớp rồi à?”
Tạ Lam Sơn cắn răng chịu đau, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Vâng”.
Tùy Hoằng phất tay vặn vai Tạ Lam Sơn một cái đầy khéo léo, cứ thế giúp khớp của anh về lại vị trí cũ.
“Cố gắng rèn luyện thêm hai năm nữa.” Lúc gần đi, Tùy Hoằng vỗ vào lưng Tạ Lam Sơn, trịnh trọng nói với anh, “Quốc gia cần cậu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...