Tạ Lam Sơn lại tới chỗ Lý Duệ, nhưng lần này anh phá án một mình, hoàn toàn vi phạm nội quy.
Nhưng anh vốn là một người không hợp với mấy quy tắc cứng nhắc, nhất là dạo gần đây.
Lý Duệ ngồi trong văn phòng, hai người đối mặt với nhau, Tạ Lam Sơn kéo ghế lại gần Lý Duệ, thể hiện như một kẻ đang tìm việc nhiệt tình quá mức.
Tạ Lam Sơn nói: “Tôi tới để báo cho anh, anh bị hạn chế xuất cảnh với tư cách là một trong những nghi phạm trong vụ án này.”
“Tôi cũng hi vọng có thể sớm bắt được hung phạm về quy án.” Hạn chế xuất cảnh sẽ mang tới phiền toái cho việc hoạt động của công ty, nhưng Lý Duệ không cảm thấy bực bội, hắn ta bình thản ứng đối, “Phối hợp với cảnh sát điều tra phá án vốn là trách nhiệm của công dân chúng tôi.”
Tạ Lam Sơn quay đầu nhìn giá sách khổng lồ đằng sau Lý Duệ, trên đó có John Dickson Carr, có cả Clayton Rawson*, đều là những ông hoàng mật thất, bậc thầy của những tội phạm bất khả thi.
*Clayton Rawson là một nhà văn, biên tập viên và ảo thuật gia nghiệp dư người Mỹ.
Tạ Lam Sơn đảo mắt một lượt rồi quay sang Lý Duệ, anh khẽ ngân nga một câu trích từ một trong những cuốn sách của Carr: “Ác độc của những con quái vật về đêm luôn làm người ta sởn da gà, có lẽ ban ngày còn chưa cảm nhận rõ vì khi đó chúng đội lốt những quý ngài lịch thiệp tao nhã hoặc những quý cô mỉm cười xinh đẹp.
Nhưng khi đêm xuống, chúng lập tức biến thành những con quái vật máu dây loang lổ trên móng vuốt.”
Người thông minh nghe là sẽ hiểu được hàm ý trong lời nói của đối phương, Lý Duệ mỉm cười không chút hoang mang: “Những cuốn sách này đều do tôi nhờ đồng nghiệp mua, mỗi thành viên trong công ty Quỳnh Lập đều là bậc thầy escape room, dù gì thì đây cũng là cần câu cơm của chúng tôi mà.”
Lý Duệ rũ bỏ hiềm nghi một cách nhẹ nhàng, hắn ta đoán rằng có lẽ bên kia đã tìm được bằng chứng mới, ví dụ như vân tay hoặc dấu chân của hắn ta trong nhà Tracy.
Nhưng Lý Duệ đã nghĩ xong hết lý do cho những điểm này, hắn ta là ông chủ, cũng coi như bạn bè, đến nhà bạn chơi vốn chẳng có gì kỳ lạ, ai trong công ty cũng đều có thể tới, ai cũng có thể để lại ADN của chính mình.
“Đúng vậy, mọi nhân viên trong công ty từng tới nhà Tracy đều có hiềm nghi giết cô ta.” Tạ Lam Sơn tỏ vẻ tán đồng với lời giải thích của hắn ta, anh gật đầu như thật rồi chợt nhướng mày, lời nói thay đổi, “Nhưng không phải người nào cũng sẽ mua hai chiếc váy Gucci giống y hệt nhau, chúng tôi mất rất nhiều công sức mới điều tra được, anh đã mua hai chiếc váy màu vàng nổi bật mà Tùng Dĩnh đã mặc hôm bị giết, mua ở hai cửa hàng khác nhau.”
“Trước đây tôi từng trải qua biến cố gia đình, là người thiếu hụt cảm giác an toàn, tôi mua gì cũng thích mua hai thứ, đặc biệt là những món đồ xa xỉ giới hạn có thể không bày bán lại nữa.”
“Vậy chiếc váy còn lại đâu?”
“Không biết.” Lý Duệ nhún vai, “Chắc làm rơi hoặc bị người ta mang đi rồi, hoặc bản thân nhìn ngứa mắt nên vứt, anh không thể bắt tôi chỉ vì tôi mua thêm một cái váy, một vụ án cần phải có bằng chứng thép mang tính then chốt thì mới có thể tuyên bố là đã phá án được.”
“Tôi có bằng chứng mang tính quyết định đây.” Tạ Lam Sơn nghiêng người ghé lại gần, cố gắng hết sức để hạ âm lượng giọng mình, “Hẳn là anh vẫn luôn muốn biết ai đã để lại dấu chân ở sau vườn, ai đã đốt phòng giám sát, hại anh suýt nữa mất đi bằng chứng không có mặt tại hiện trường quan trọng nhất nhỉ? Để tôi nói cho anh biết, chúng tôi đã tìm được người đó rồi, mà xui xẻo là cô ta lại tình cờ thấy anh lộn lại hiện trường vụ án để tẩy sạch bằng chứng.”
Giọng điệu của Tạ Lam Sơn khi nói những câu này rất quả quyết, dù toàn bộ nội dung ghi hình từ sau hai giờ sáng đã không còn do vụ Lang Lệ phóng hỏa, nhưng dạng tội phạm thông minh giả dối như Lý Duệ chắc chắn sẽ quay lại hiện trường phạm tội với lý do về lấy xe.
Vì xét từ thời gian phạm tội thì hắn ta đã giết cả nhà Tùng Dĩnh lúc mười một rưỡi, ngay sau đó phải giả vờ cãi nhau với Tùng Dĩnh thực chất là Tracy đóng giả để rời khỏi Cảnh Giang Hào Viên, hắn ta không thể kịp sắp xếp một cách kỹ lưỡng tỉ mỉ.
Mà người như hắn ta sẽ không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, kiểu gì cũng phải đích thân xác nhận hiện trường hắn dặn Tracy sắp xếp theo không có bất cứ sơ hở nào.
“Anh đang phô trương thanh thế.” Không ngờ Lý Duệ vẫn ngồi ngay ngắn bình tĩnh.
Cao thủ so chiêu thì kỵ nhất là bản thân tự sa vào luống cuống, đúng là hắn ta đã trở lại hiện trường để chắc chắn bản thân không để lại bất cứ bằng chứng nào.
Nhận thấy vị cảnh sát Tạ này có chuẩn bị thiết bị ghi âm, lần này đi một mình tới là muốn ép hắn ta khai ra, Lý Duệ cười nói, “Nếu anh có nhân chứng quan trọng như thế thì anh đã xin cấp trên lệnh bắt tôi lâu rồi, đúng chứ.”
“Được rồi, anh quá thông minh, tôi không lừa được anh.” Tạ Lam Sơn tỏ vẻ chán nản, lấy máy ghi âm mini mình mang tới ra ngay trước mặt Lý Duệ, căm tức tắt đi rồi đập lên bàn làm việc làm từ đá cẩm thạch, “Thời gian người phụ nữ kia nán lại ở sân sau nhà họ Tùng quá ngắn, sau khi người đó rời đi thì anh mới quay về bố trí hiện trường một lần nữa.”
Lý Duệ nở nụ cười, cười đến là đắc ý, mọi thứ đều y như hắn ta dự đoán.
Từ việc cảnh sát nghi ngờ hắn ta là hung thủ ngay từ ban đầu cho đến loại bỏ hiềm nghi và tìm hung phạm khác, rồi hiềm nghi lại quay về hắn ta khi Tracy “tự sát”, những người đối đầu với hắn ta vẫn hoàn toàn không có bằng chứng, chỉ có thể bị hắn ta đùa bỡn trong lòng bàn tay.
“Đen Trắng Chưa Phân” là tên một cuốn sách hắn ta cực kỳ yêu thích, đánh cờ vây phải chú trọng việc tấn công người ta và phòng thủ cho mình, sau khi giết người, trò chơi mới chính thức bắt đầu.
Cực kỳ thú vị.
“Nhưng không phải ai cũng thông minh như giám đốc Lý.” Tạ Lam Sơn ngồi dựa ra sau, quăng một bản báo cáo xét nghiệm nước tiểu dương tính tới trước mặt Lý Duệ, “Người phụ nữ đốt phòng giám sát kia là một con nghiện, tàng trữ trái phép chất ma túy, chịu án ít nhất ba năm.
Anh đoán xem, nếu tôi giao dịch với cô ta, đồng ý hủy ghi chép tiền án lại hứa không truy cứu việc tàng trữ thuốc phiện trái phép, liệu trí nhớ của người đó có thể sinh ra sai lệch, liệu có thể tình cờ nhìn thấy anh quay trở lại bố trí hiện trường phạm tội qua cửa sổ ở sau vườn không?”
Sắc mặt Lý Duệ hơi thay đổi, phản ứng của Tạ Lam Sơn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn ta, hắn ta không ngờ một người cảnh sát lại nói như vậy.
“Anh là cảnh sát, anh không thể…”
Tạ Lam Sơn chợt rướn người về phía trước, anh khẽ vươn tay thô bạo đặt sau gáy Lý Duệ.
Lý Duệ cố ngẩng đầu lên nhưng tay người kia như nặng cả ngàn cân, hai gã đàn ông đọ sức với nhau, sau đó hắn ta bị túm lấy cổ và ghì xuống thật mạnh.
“Anh nghe mà không hiểu lời tôi nói à, chỉ cần có thể khiến kẻ giết người phải chịu hình phạt thích đáng, tôi không quan tâm tới những thủ đoạn không chính quy.” Tạ Lam Sơn đè nặng lên cổ Lý Duệ rồi ghé mắt lại gần hắn ta, ánh mắt như một thợ săn bất chấp, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng loạn của con mồi.
Khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo, một người đàn ông đẹp, một đôi môi đẹp, nở một nụ cười đầy quyến rũ, giống như vết máu còn tươi nguyên rỉ ra từ một cái xác đã lạnh.
Tạ Lam Sơn ghé lại nói vào tai Lý Duệ, lấy ác chế ác, dĩ sát độ nhân, đây mới là triết lý nhân sinh của tôi.
*Dĩ sát độ nhân là một cách nói trong Phật giáo, ý rằng giết những kẻ ác làm việc xấu để siêu độ cho kiếp sau làm việc thiện, chỉ có những đấng toàn năng như Phật thì mới có quyền làm vậy và coi đó là việc đúng và nên làm.
Chính ánh mắt này đã khiến Lý Duệ nhạy bén nhận ra, bọn họ là đồng loại.
Chỉ có đồng loại mới để lộ ra thứ cảm xúc như thế từ trong nháy mắt khi đang nhoẻn miệng cười, ngập tràn lạnh lẽo, máu me và tăm tối.
Tạ Lam Sơn buông Lý Duệ ra rồi mỉm cười đứng dậy, anh lùi lại rồi rời khỏi văn phòng của hắn ta.
“Vậy nên chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, khi đó…” Tạ Lam Sơn để khép ngón trỏ và ngón giữa lại, ngón cái chĩa lên vuông góc với hai ngón kia, tạo thành động tác bắn súng xuyên táo cực kỳ phóng khoáng.
Sau đó anh lại đặt hai ngón tay kia lên môi, gửi một nụ hôn gió tới cô em tiếp nhận chức thư ký của Tracy, tới Emily, tới toàn bộ những nhân viên nữ đang nhìn anh bằng ánh mắt ái mộ ngay trước mặt Lý Duệ.
Anh xoay người, nghênh ngang rời đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...