Trong Bóng Tối


Rời khỏi trụ sở ứng dụng giao đồ ăn, Đào Long Dược có được địa chỉ của Trương Ngọc Xuân, tới căn phòng trọ của cậu ta thì mới thấy người không phòng trống từ đời nào.
Tạ Lam Sơn bám sát phía sau, anh đã lượn một vòng trong căn phòng trọ của Trương Ngọc Xuân.

Trương Ngọc Xuân ở một mình trong phòng đơn với diện tích tầm hai mươi mét vuông ở tầng dưới, không gian ẩm thấp u ám, trong phòng chỉ quét một lớp sơn đơn giản, trên tường đã lỗ chỗ vết ố vàng.
Có thể nhìn ra bình thường người này khá lôi thôi luộm thuộm, lọ đường và lọ muối được xếp bừa bãi trên bếp, hộp mì tôm và vỏ lon bia thì tán loạn khắp nơi, trên chiếc giường đơn làm bằng dây thép, có một tấm ga giường màu xám trắng, liếc qua là thấy rất nhiều vết bẩn màu trắng ngà, chắc hẳn là thứ lưu lại sau khi giải sầu của một tên đàn ông cô đơn.
Tạ Lam Sơn khẽ nhíu mày, tiện thể đi thăm dò chỗ khác.

Trên tủ đầu giường của Trương Ngọc Xuân có vài cuốn sách, là dạng sách tướng số tử vi và tạp chí khiêu dâm hay bán ngoài vỉa hè.

Trương Ngọc Xuân chưa hết cấp hai đã bỏ dở, rảnh rỗi đọc được mấy chữ trong sách giấy đã tốt lắm rồi, chỉ sợ nếu là bốn chữ “Đen Trắng Chưa Phân” thì có khi đọc lên thôi đã thấy khớp.
Những đặc điểm này thật sự khác xa mô tả của Thẩm Lưu Phi.
Tạ Lam Sơn nhớ lại hình ảnh hiện trường vụ thảm sát, hung thủ xếp hình cho mấy cái xác, sau khi xác chết cứng lại thì sẽ giống như tượng điêu khắc, dựng lại gần như nguyên vẹn bức tranh, ngập tràn mỹ cảm nghệ thuật quái gở quỷ quyệt.
Anh đưa ra mối nghi này với Đào Long Dược, nhưng Đào Long Dược lại đáp không cần nghĩ: “Tùng Dĩnh là học viên của Thẩm Lưu Phi, còn có sách của Thẩm Lưu Phi trong nhà, rất có thể sau khi giết người Trương Ngọc Xuân đã nhìn thấy cuốn sách đó nên nảy sinh h@m muốn bắt chước.”
Triển khai điều tra hàng xóm sống xung quanh Trương Ngọc Xuân, một gia đình sống ở tầng trên nói hai ngày trước có thấy Trương Ngọc Xuân về, hỏi gì cũng không đáp, chỉ vội vàng cầm ít đồ rồi rời đi, từ đó về sau không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Không giết người thì sao phải lẩn trốn.” Đào Long Dược đã gần như xác định Trương Ngọc Xuân có hiềm nghi gây án cực lớn.

Quả đúng như thế, bản thân cậu ta đã phạm tội nhiều lần, trải qua nhiều phi vụ trộm cắp lại còn từng hút m@ túy, cậu ta sinh lòng ái mộ nhưng lại không thể chạm tới với Tùng Dĩnh, từ đó động cơ giết người đã được xác lập.
“Đã xác định nghi phạm Trương Ngọc Xuân lẩn trốn.” Đào Long Dược lập tức dặn Đinh Ly xin giấy phép từ cấp trên, bọn họ sẽ phát lệnh truy nã đối với Trương Ngọc Xuân.
Hôm đó Tạ Lam Sơn đã nhớ kỹ tên nhà hàng mà Tùng Dĩnh đặt đơn cuối cùng, đó là một quán thịt quay tên là “Vị Ngon Triều Châu”, địa chỉ ở rất gần Cảnh Giang Hào Viên, nằm khiêm tốn trong một góc thuộc khu nhà giàu, một cuốc giao mất không quá năm phút.


Có thể tra được toàn bộ thông tin đặt đồ ăn của Tùng Dĩnh trên ứng dụng, Tạ Lam Sơn nhớ rõ đây là lần đầu tiên Tùng Dĩnh đặt đồ của quán này.
Tạ Lam Sơn bước vào quán, công khai luôn thân phận.

Anh thầm nghĩ đêm hôm buôn bán ế ẩm, có lẽ ông chủ sẽ nhớ chút gì đó về đơn hàng này.
Ông chủ nói vì món gà quay xốt xì dầu hoa hồng trên thực đơn đã hết nên mới gọi điện qua hỏi khách có muốn đổi món khác hay không, mới hỏi có hai câu mà bên kia đã hết sạch kiên nhẫn, chỉ đáp một câu “Gì cũng được, nhanh cái chân lên, giao chậm là tôi đánh giá xấu đấy!”.

Giọng nghe rất gấp gáp và gay gắt, sau đó thì vội vã cúp máy.
Tạ Lam Sơn cảm thấy kỳ lạ, tất cả những ai quen biết Tùng Dĩnh đều tâng bốc cô bằng những từ như dịu dàng, nhã nhặn hay lịch sự.

Tại sao chỉ có đúng đêm xảy ra vụ án, cô gái đó mới khác hẳn ngày thường?
Tạ Lam Sơn có một suy nghĩ to gan, người nhận cuộc gọi giao cơm ở nhà họ Tùng hôm đó không phải là Tùng Dĩnh thật.
Tiếc là hai hôm nay anh không thể thảo luận vụ án với Đào Long Dược một cách tử tế, giờ tên này mặt mày đỏ gay, nổi giận đùng đùng, không việc gì phải lảm nhảm với hắn, phác họa chân dung tâm lý tội phạm đều chỉ là thứ vô căn cứ không đúng sự thật, bằng chứng mới là căn cứ kết án chính xác nhất, kết quả pháp y sẽ không sai, camera theo dõi cũng không sai, vân tay trên hung khí càng không thể sai.

Trong thời gian cả nhà Tùng Dĩnh tử vong, chỉ có một mình Trương Ngọc Xuân ở đó.
Trước đây Tạ Lam Sơn cũng đồng ý với chuyện này, nhưng vụ nào ra vụ đó, những điểm đáng ngờ khó giải thích trong vụ án này vẫn còn rất nhiều.

Anh ngẫm nghĩ rồi móc điện thoại ra gọi một cuộc cho Thẩm Lưu Phi.
Chẳng bao lâu sau đã có kết nối, Tạ Lam Sơn khách sáo: “Ấy, thầy Thẩm nói sẽ mời tôi uống rượu, còn giữ lời không?”
Thẩm Lưu Phi cũng thoải mái đáp: “Để tôi đưa cậu địa chỉ.”

Có lẽ đã đoán được ý đồ của người còn lại, hiện giờ cả hai không hẹn ở nơi công cộng khó thảo luận vụ án nữa mà đi thẳng tới nhà Thẩm Lưu Phi.
Trời chạng vạng nhá nhem, những khu buôn bán trên phố dần lên đèn, nhìn từ nhà Thẩm Lưu Phi thì trông giống như mặt biển lấp lánh ánh sáng.
Hai người không nói về vụ án mà uống rượu trước, Thẩm Lưu Phi mang hai ly rượu vang đỏ ra để Tạ Lam Sơn nhấp thử.
Vị trái cây phức tạp độc đáo, mùi hoa hòa cùng mùi khói mang theo vị chát, va chạm kịch liệt nơi đầu lưỡi rồi để lại dư âm khó phai.

Tạ Lam Sơn chậm rãi đánh giá thứ rượu vang đỏ trong miệng, anh khẽ nhắm mắt lại, rượu này hiếm có thật đấy.
Thẩm Lưu Phi nâng ly nhấp nhẹ một ngụm rồi hỏi Tạ Lam Sơn: “Thấy sao?”
Tạ Lam Sơn đặt ly rượu xuống, anh quả quyết: “Château Latour.”
Thẩm Lưu Phi không phủ nhận: “Năm bao nhiêu?”
Tạ Lam Sơn ngẫm nghĩ rồi đáp: “1986.”
Sự kinh ngạc lóe lên trong mắt Thẩm Lưu Phi: “Sao cậu đoán được?”
“Đoán mò thôi.” Dường như Tạ Lam Sơn có hiểu biết khá sâu về thứ rượu vang cao cấp này, anh nói rất khiêm tốn, “Vị thế này ít nhất cũng phải trên ba mươi năm, mà rượu ở Bordeaux ‘có số 7 là tệ’* nên đoán tầm năm 86 là vừa.”
*Trên thị trường có tin đồn cứ đến năm có số “7” thì chất lượng của rượu vang đỏ Bordeaux sẽ bị giảm sút.

Thông tin ở đây.
“Bữa tối đã sẵn sàng rồi.” Thẩm Lưu Phi nhoẻn miệng cười rồi đứng dậy đi vào bếp.

Y mặc một chiếc sơ-mi trắng thoải mái chỉ gài đúng một cúc, tay áo tùy tiện xắn lên, có thể nhìn thấy rõ hình xăm mảng lớn tựa như dây leo hoa hồng, quấn từ bờ ngực cường tráng lên đến quanh cổ.
Bắt đầu với hàu sống ướp lạnh, Tạ Lam Sơn cười rạng rỡ: “Hàu sống cùng với rượu vang, phương thuốc kích d*c cổ truyền đấy.”

Thẩm Lưu Phi không hùa theo trò đùa lạc quẻ này, y chỉ nói: “Vận chuyển bằng máy bay từ Pháp về sáng nay đấy, cậu nếm thử đi.”
Hàu sống khá múp, có vị ngọt đặc trưng ẩn trong vị mặn của nước biển, ăn cực kỳ ngon.

Tạ Lam Sơn ăn hết nửa đ ĩa, đang đắn đo xem có nên lấy thêm một con không thì chợt biến sắc.

Mặt anh trắng bệch, hơi thở dồn dập lại còn càng ngày càng nhanh, chẳng bao lâu sau anh đã đấm lên ngực mình, hoàn toàn không thở nổi nữa: “Hình như tôi… không thở được…”
Triệu chứng dị ứng tới một cách mạnh mẽ, Tạ Lam Sơn gần như bị choáng, cũng may Thẩm Lưu Phi ứng phó kịp thời, y bế anh vào phòng ngủ đặt nằm thẳng trên giường.
Thẩm Lưu Phi cúi xuống, đưa tay nâng cằm Tạ Lam Sơn lên, sau đó y cúi đầu chạm môi mình vào môi anh, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho anh.
Thổi ngạt với tần suất bình thường trong hơn một phút thì triệu chứng bệnh của Tạ Lam Sơn mới dịu lại, cuối cùng hơi thở của anh cũng ổn định nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.
“Cậu bị dị ứng động vật có vỏ rồi.” Thẩm Lưu Phi đoán được bệnh của Tạ Lam Sơn, y đứng dậy đi lấy thuốc dị ứng cho anh.
Trong không gian mở, phòng ngủ và phòng khách không có cửa ngăn mà có thể thoải mái ra vào.

Sau khi Thẩm Lưu Phi ra ngoài, Tạ Lam Sơn đỡ hơn thì bắt đầu tò mò, anh bật dậy từ trên giường rồi đi vòng quanh phòng ngủ quan sát.
Có một giá vẽ gỗ bên cửa sổ bị phủ một tấm vải trắng, nhìn ra được bên trong có một bức tranh.
Thấp thoáng ẩn hiện làm người ta càng tò mò hơn, Tạ Lam Sơn nhấc tấm vải trắng ra, ai ngờ lại chấn động tới mức suýt không thở nổi lần nữa.

Anh vốn đã xây dựng tâm lý sẽ nhìn thấy một bức tranh máu me be bét, bạo lực u tối, nhưng anh không thể lường được thứ xuất hiện sau tấm vải trắng ấy lại là gương mặt của mình.
Thẩm Lưu Phi đi tới từ phía sau Tạ Lam Sơn, y đưa tay gõ lên tường, lịch sự nhắc nhở người nọ không nên xâm phạm không gian cá nhân của mình.
Tạ Lam Sơn quay đầu lại, huênh hoang giải thích với người ta: “Tôi chưa động vào tranh của anh đâu, do gió thôi, gió tò mò lắm.”
Nhìn Thẩm Lưu Phi có vẻ không tức giận, y đưa nước và thuốc dị ứng trong tay cho Tạ Lam Sơn: “Uống thuốc vào cậu sẽ thấy đỡ hơn một chút.”
Tạ Lam Sơn nhận nước và thuốc rồi ngửa đầu uống, anh ngồi trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, quả nhiên đã thấy ổn hơn nhiều.
Anh mở mắt ra, ánh nhìn lại hướng về bức tranh chân dung của mình kia: “Không giải thích gì à?”
“Yêu cầu nghề nghiệp.” Giống như lời giải thích khi bọn họ chạm mặt lần đầu trong rạp phim, Thẩm Lưu Phi bình thản nói, “Đôi khi tôi sẽ ra đường nhìn người ta đi qua đi lại, sau đó vẽ một người lạ suốt cả ngày.”

Y nói thật, Tạ Lam Sơn đã thấy rất nhiều tranh phác thảo hoặc tranh sơn dầu khuôn mặt của nhiều người trong nhà Thẩm Lưu Phi, một chuyên gia mô phỏng chân dung chắc hẳn phải liên tục mô tả những gương mặt muôn hình muôn vẻ, nắm bắt được hàng hà sa số các loại biểu cảm để duy trì trình độ chuyên môn của mình.
“Vẽ đẹp đấy,” Tạ Lam Sơn bĩu môi, “nhưng mà tóc dài quá.”
Trong bức tranh còn dang dở kia, tóc của anh hơi dài, có vẻ như đã chạm bả vai, rõ ràng một cảnh sát hình sự không được phép để kiểu tóc như vậy.
Thẩm Lưu Phi nhìn Tạ Lam Sơn, sau đó y ghé sát lại, đưa tay lên vuốt v e gương mặt anh.

Ngón tay mảnh khảnh lạnh lẽo luồn vào mái tóc anh, y nói: “Cậu để tóc dài sẽ đẹp hơn nhiều.”
Động tác này đã kéo hai người lại gần nhau hơn.

Trời sắp tối hẳn, những mảng màu và chấm sáng rơi xuống mặt đất bên ngoài cửa sổ, ánh sáng rực rỡ lại mờ ám xóa nhòa khoảng cách giữa hai người, bọn họ nhìn nhau, cảm thấy người kia khi xa khi gần, mùi rượu vấn vít trong không khí.
Nhớ lại vừa nãy mới chạm môi với người ta khi được hô hấp nhân tạo, ánh mắt Tạ Lam Sơn vô thức hạ xuống đôi môi của Thẩm Lưu Phi, cánh môi mỏng, góc cạnh rõ ràng, rất hợp với khí chất của y.
Khi hôn hẳn sẽ mãnh liệt lắm, y thả trí tưởng tượng.
Nửa là vui đùa nửa là khiêu khích, Tạ Lam Sơn không tránh không lùi, trái lại còn vừa nghiêng đầu vừa c ắn môi dưới, cọ má mình vào lòng bàn tay người kia: “Tôi không mặc gì là đẹp nhất.”
Thẩm Lưu Phi đỡ lấy má Tạ Lam Sơn, ngón tay thon dài lưu luyến trượt qua môi anh, sau đó ngón tay cái nhấn xuống cạy mở hai cánh môi của anh, bắt đầu vuốt dọc hàm răng.
Sắc mặt y bình tĩnh không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại hỗn loạn mơ hồ tựa như ngọn lửa âm ỉ còn sót lại trong đống tàn tro.
Nương theo ngón tay Thẩm Lưu Phi, Tạ Lam Sơn chợt cảm thấy một dòng điện chạy dọc sống lưng, nhanh chóng lan khắp tứ chi, da đầu cũng bị k1ch thích tới mức run rẩy.

Cảm giác cái vuốt v e từ người cùng giới này mang lại giống hệt như trong giấc mơ hôm qua, và nó không làm người ta phản cảm.
Thẩm Lưu Phi hờ hững khinh khỉnh nói, tôi phải thấy tận mắt cơ.
Chuông điện thoại phá tan bầu không khí kỳ quái mờ ám này.

Hai người ai về chỗ nấy, Tạ Lam Sơn nghe điện thoại, Thẩm Lưu Phi thì tiếp tục thưởng thức rượu vang.
“Tôi tìm cậu lâu lắm rồi đấy!” Đào Long Dược giận dữ gầm lên với Tạ Lam Sơn, thể hiện rõ bản sắc của Đào Gào Thét, “Mau tới đây, vừa nhận được tố cáo từ người dân, tìm được thằng súc sinh Trương Ngọc Xuân rồi!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui