Ngừng thẩm vấn Lý Duệ, Đào Long Dược ra khỏi phòng lấy khẩu cung thì cũng đã tới giờ tan tầm.
Hắn bàn giao công việc cho Tiểu Lương hăng hái tích cực: “Cứ sắp xếp hồ sơ xét hỏi Lý Duệ trước, sau đó dò lại bản án người cha Lý Hướng Tiền của Lý Duệ tự sát lừa bảo hiểm mười mấy năm về trước, có khi tên này vẫn còn giấu giếm gì đó, có lẽ động cơ giết người thật sự của anh ta không đơn giản như những gì chúng ta đang thấy.”
Hắn dặn dò Tiểu Trương cần cù chịu khó: “Ngoài dấu vân tay của Lý Duệ có được ở hiện trường thì vẫn còn vân tay của người khác trên hung khí nữa, rất có thể kẻ này là đồng lõa của Lý Duệ, cũng chính là người phụ nữ đã đốt phòng giám sát kia.
Vì vân tay được lấy từ cán dao, không phải dấu vân tay trên mặt phẳng, bản thân nó cũng đã mờ đi không còn đầy đủ, rất khó để xác nhận nếu chỉ dựa vào hệ thống vân tay, các cậu phải làm cho kỹ.”
Hắn lại nhắc Tiểu Tiêu nghĩ gì làm đó: “Tiếp tục tìm kiếm lãnh đạo trong công ty đã quấy rối tình d*c Tùng Dĩnh, tập trung điều tra vợ, con gái hoặc người thân là nữ, tiến hành đối chiếu dấu chân, rất có thể người phụ nữ đốt phòng giám sát chính là một trong số họ.”
Hắn lại giao việc cho Đinh Ly mới nhậm chức: “Đi theo ban kỹ thuật, một khi dữ liệu camera được khôi phục thì báo lại ngay cho tôi, chỉ cần xem là biết ngay cái tên họ Lý kia có nói láo hay không!”
Đội trưởng Đào của đội trọng án phá án đâu chỉ dựa vào gào thét hét la, hắn phân chia công việc theo khả năng, sắp xếp lại những manh mối liên quan tới vụ án giết cả nhà này một cách rõ ràng rành mạch.
Đám người hỏi ngược lại: “Sếp thì sao?”
“Tôi phải tới phòng pháp y của đội hình sự để xác nhận lại một số vấn đề về khám nghiệm tử thi với pháp y Tô.” Đội trưởng Đào nói đến là hợp lý, hắn quay đầu bước đi, “Không có phát hiện mới quan trọng thì tối nay không một ai được phép call tôi.”
Khi nhân viên cảnh sát Tạ và thầy Thẩm uống rượu Cao Lương ở quán nhỏ của bác Đàm, đội trưởng Đào đã hẹn pháp y Tô tới một nhà hàng đồ Tây sang trọng cực nổi tiếng ở Hán Hải, trung bình cũng phải mất cả ngàn tệ, không gian cực kỳ tinh tế tao nhã.
Tiếc giày thì không bắt được sói*, đội trưởng Đào hiểu rõ nên ăn mặc rất trịnh trọng, vết sẹo dữ dằn trên lông mày cũng được dày công trau chuốt bằng dầu dưỡng thể.
*Muốn bắt được sói thì không được sợ trốn chạy, không sợ phí dép, ám chỉ muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương.
Ai mà ngờ Tô Mạn Thanh lại là khách quen của nhà hàng này.
Hai người ngồi xuống gần giá rượu vang của nhà hàng, bếp trưởng người Pháp cao to đẹp trai đi thẳng tới từ gian bếp mở, ân cần kề sát, đầu tiên là tặng Tô Mạn Thanh một nụ hôn bên má, kế đến lại chuyện trò vui vẻ với chị ta.
Bọn họ nói với nhau bằng tiếng Pháp, tiếng Pháp của Tô Mạn Thanh rất trôi chảy.
Bô lô ba la, Đào Long Dược không hiểu nổi một chữ, chỉ có thể cúi gằm mặt buồn bực uống soda của mình.
Càng nhìn hắn càng thấy cái gã người Pháp mặt mũi khó ưa, nhưng lại không nhận ra sắc mặt của mình thối hoắc, chẳng khác gì cà héo phơi sương.
Chờ lão người Pháp rời đi, Đào Long Dược cố nén chua xót trong bụng, hắn vờ vịt khen Tô Mạn Thanh: “Chị giỏi tiếng Pháp thật đấy.”
“Bình thường thôi,” Tô Mạn Thanh hờ hững đáp, “bà nội tôi là người Pháp.”
“Bảo sao!” Đào Long Dược thốt lên, hắn nhìn chằm chằm Tô Mạn Thanh mới nhận ra gương mặt của chị ta có nét hao hao Tạ Lam Sơn, cả hai đều là dạng ngoại hình con lai xinh đẹp diễm lệ, nổi bật giữa đám đông, liếc qua là nhìn thấy.
Hắn nói, “Chị với A Lam giống nhau, ngoại hình không giống người da vàng bình thường mấy, nhưng mà cậu ta là hàng nội địa trăm phần trăm, khí chất không bằng chị được, chẳng khác nào bọ đất.”
Bên Tạ Lam Sơn nói chuyện không nể nang thì Đào Long Dược ở đây cũng chẳng hề khách sáo, bọn họ hiểu rõ về nhau, sỉ nhục bịa đặt về nhau là chuyện như cơm bữa.
Bàn bên cạnh có một cô gái, vừa vào tới nơi đã bắt đầu lải nhải, nói bằng giọng nũng na nũng nịu, Đào Long Dược quay đầu nhìn cô gái đó, thật sự rất xinh nhưng lại làm mấy trò thả thính quá đà.
Thế là hắn chợt cảm thấy Tô Mạn Thanh căng tràn dũng mãnh trước mắt mang vẻ đẹp hoang dại không giống người phàm.
Hoàng hôn buông xuống, hiếm khi đội trưởng Đào có hẹn với người đẹp, nhưng món chính còn chưa lên thì Đinh Ly đã gọi tới.
Đào Long Dược bắt máy mà thật sự muốn phát rồ, chẳng qua ngại người đẹp đang ngồi gần không tiện làm khùng lên nên mới gượng gạo hỏi một tiếng: “Sao đấy?”
Đinh Ly đầu bên kia báo với hắn rằng cuối cùng cũng sửa được phần cứng, đã trích xuất được đoạn ghi hình ở Cảnh Giang Hào Viên vào ngày vụ án xảy ra.
Trước cửa nhà ngập tràn ánh nắng, trên giường nhà họ Tạ, Tạ Lam Sơn choàng tỉnh giấc trong sự giục giã của tiếng nhạc chuông, anh cầm điện thoại đầu giường lên mới biết vậy mà đã sắp chín giờ.
Không có hình ảnh giết người, không có người phụ nữ áo trắng, không có máu chảy trên sàn, cảm giác này vô cùng an bình và tĩnh lặng, tựa như năm tháng êm đềm.
Tạ Lam Sơn vào phòng tắm để tắm nước lạnh, rồi lại vỗ nước lạnh lên mặt, anh ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, cố gắng nhớ lại những đoạn ký ức vụn vặt hôm qua.
Chắc hẳn Thẩm Lưu Phi đã đưa anh về, đêm qua anh ngủ rất ngon nhưng cũng không hoàn toàn mất nhận thức.
Anh cảm nhận được có người sờ lên mặt mình trong lúc mê man, đó là một bàn tay, một bàn tay rất đỗi hiền hòa êm ái, trượt từ chân mày xuống hốc mắt, thăm dò từ sống mũi đến khóe môi, cuối cùng mới nhẹ nhàng luồn vào mái tóc.
Kiểu ve vuốt làm người ta khuây khỏa.
Đào Long Dược gào lên với anh trong điện thoại, vụ án có đột phá lớn, bảo anh mau vác xác tới cục thành phố.
Bụng Tạ Lam Sơn rỗng tuếch, tối qua chỉ lo uống rượu chứ chẳng ăn được gì.
Anh bước ra đường đã chạy tới quán bánh kếp của bác Đàm theo thói quen.
Nhưng hôm nay bác Đàm lại không mở hàng.
Khi Tạ Lam Sơn bước vào đội trọng án thì mọi người đã túm tụm quanh máy tính của nhân viên kỹ thuật, tất cả đã thức suốt một đêm.
Camera được lắp đặt dày đặc quanh biệt thự, một khi khôi phục thành công thì hung thủ sẽ không thể trốn được nữa.
Nhìn từ đoạn băng theo dõi, đúng là Lý Duệ đã hành động y như khai báo, hắn ta lái xe đưa Tùng Dĩnh về nhà họ Tùng lúc một giờ hơn chiều ngày xảy ra án mạng, xe tiến vào cổng sau của biệt thự rồi qua cổng ga-ra vào hầm.
Lúc mười một giờ bốn mươi, hai người lao ra khỏi nhà, bắt đầu to tiếng cãi vã trước cổng biệt thự, giọng Lý Duệ oang oang hùng hổ, Tùng Dĩnh thì cứ ôm mặt khóc lóc.
Lúc mười một giờ bốn mươi lăm, Lý Duệ hầm hầm lắc đầu bỏ đi, camera cho thấy hắn ta đi thẳng ra khỏi Cảnh Giang Hào Viên, không hề quay ngược lại hành hung người nhà họ Tùng.
Tạ Lam Sơn và Đào Long Dược quay sang nhìn nhau, không lẽ không phải hắn ta thật?
Chẳng bao lâu sau đã thấy kẻ tình nghi khác xuất hiện, một nhân viên giao đồ ăn đêm lái xe đi tới trước cổng nhà họ Tùng.
Lúc ấy trời âm u sắp mưa, nhiệt độ cũng hạ thấp, người nọ mặc áo khoác của ứng dụng giao đồ ăn nào đó, đầu thì đội mũ bảo hiểm, trông cậu ta hơi căng thẳng, tay cầm một hộp đồ ăn được đóng gói.
Cậu ta đứng ngoài cửa dáo dác nhìn quanh, còn xoa tay liên tục, sau đó cậu ta quay đầu ngửa mặt đối diện với ống kính giám sát, để lại một gương mặt rõ ràng đường nét.
Nhân viên điều tra nhấn tạm dừng đúng lúc rồi phóng to lên, Đào Long Dược thấy gương mặt này thì kinh ngạc: “Trương Ngọc Xuân?!”
Nhớ lại chồng hộp cơm ở nhà Tùng Dĩnh, các thành viên trong đội hình sự nhận ra chắc hẳn Trương Ngọc Xuân thường hay tới đây, người nhà họ Tùng cũng không đề phòng gì cậu ta.
Trong video, cậu ta cũng không giao cơm rồi rời đi mà lại bị người đằng sau cánh cửa gọi vào.
Camera không quay được cảnh bên trong, nhưng quay được thời điểm Trương Ngọc Xuân rời khỏi nhà họ Tùng, lúc đó là một giờ sáng.
Cậu ta đã ở nhà họ Tùng suốt một tiếng đồng hồ.
Trương Ngọc Xuân trên màn hình vẫn đội mũ bảo hiểm và mặc áo khoác, cậu ta hốt hoảng tránh né, bước vội tới chỗ xe máy của mình rồi rời khỏi hiện trường.
Đến hai giờ sáng thì một cơn mưa to bất thường đổ xuống, rửa sạch hết dấu chân và vết lốp xe cậu ta để lại.
Đoạn sau đó chỉ có một khoảng trắng vì phòng giám sát đã bị người ta phóng hỏa, cho đến khi toàn bộ camera đều không còn hình ảnh gì nữa, Lý Duệ vẫn không xuất hiện lại ở Cảnh Giang Hào Viên.
Đào Long Dược xem xong video thì vỗ đùi: “Tới trụ sở công ty giao đồ ăn này bắt người, bắt Trương Ngọc Xuân!”
Dọc đường đi, Đào Long Dược cảm thấy bản thân rất tội lỗi, cũng cực kỳ tức giận, thậm chí còn run lên trước sự ảnh hưởng của hai luồng cảm xúc này.
Hắn bỏ một tay khỏi vô-lăng, thọc vào túi quần móc một bao thuốc lá ra, thấy đó là bao Trung Hoa lấy từ chỗ Trương Ngọc Xuân thì lại hung dữ bóp nát.
Hắn lặp đi lặp lại một câu: “Ngựa quen đường cũ! Để tôi bắt được thằng súc sinh này tôi sẽ băm nó ra làm trăm mảnh.”
Vì chuyện bán thuốc lậu không giấy phép, hắn đã từng đánh tiếng với đồng nghiệp thay cho Trương Ngọc Xuân, thậm chí công việc giao đồ ăn hiện tại của Trương Ngọc Xuân cũng do hắn bảo lãnh giới thiệu.
So với Đào Long Dược đang tức giận không thể kiềm chế thì Tạ Lam Sơn lại giữ nguyên quan điểm của mình.
Đêm qua anh vừa mới đạt nhận thức chung với Thẩm Lưu Phi, rằng hung thủ là một người đàn ông vóc dáng cao lớn, tâm tư cực kỳ sâu xa kín đáo, trong bản mô phỏng bọn họ cùng dựng nên, hung thủ hẳn là người có thân hình cao to, quần là áo lượt, râu cạo sạch sẽ, không những được tiếp nhận giáo dục trình độ cao mà còn thuộc tầng lớp xuất sắc trong xã hội.
Nhưng Trương Ngọc Xuân này cao chưa được mét bảy, không tốt nghiệp nổi cấp hai, sao cậu ta có thể bắt chước một cuốn sách tranh kén người thưởng thức như “Đen Trắng Chưa Phân” để giết người?
“Lão Đào,” Tạ Lam Sơn nói, “giờ là quá sớm để kết luận, tôi và Thẩm Lưu Phi cho rằng…”
“Quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết như vậy từ khi nào thế? Camera giám sát không biết nói dối, chắc chắn hung thủ chính là thằng nhãi đó.” Đào Long Dược cộc cằn ngắt lời Tạ Lam Sơn, hắn đang sâu sắc kiểm điểm do bản thân lơ là không đôn đốc kiểm tra mà đã hại sáu mạng người.
Tới trụ sở app giao đồ ăn, dường như những nhân viên giao hàng đang chuẩn bị nhận đơn ở đây không mấy bất ngờ trước sự xuất hiện của cảnh sát.
Nhân viên phụ trách giao đồ ăn khu này chỉ có mấy người, ban ngày sẽ có tầm mười mấy hai chục, đêm xuống thì chỉ còn tám.
Vì là khu dân cư hạng sang nên vốn không có nhiều người thích gọi đồ ăn lúc đêm hôm khuya khoắt.
Thành viên đội hình sự kiểm tra thông tin đơn đặt hàng trên ứng dụng giao đồ ăn, quả nhiên thấy Tùng Dĩnh đặt cơm bằng điện thoại, thời gian đặt đơn là mười một giờ hai mươi phút, bao gồm thịt quay và bia.
Một nhân viên giao đồ ăn lâu năm nói đêm đó mình đã cướp được đơn qua điện thoại nhưng Trương Ngọc Xuân lại nằng nặc muốn đi giao thay, mỗi khi trời sắp mưa là đầu gối ông ta lại đau nhức, vậy nên cũng đồng ý để Trương Ngọc Xuân đi đưa đồ ăn giúp mình.
Một nhân viên giao đồ ăn khác nói chen vào: “Chỉ cần biết đơn đưa tới Cảnh Giang Hào Viên là chắc chắn Trương Ngọc Xuân sẽ chủ động xin đi giao thay chúng tôi, dù sao thì cậu ta cũng không lấy tiền, tiền công vẫn tính cho bọn tôi nên bọn tôi cũng kệ cậu ta.”
Đào Long Dược nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
“Tại sao ấy à? Cậu ta thích cô con gái nhà đó ấy mà.
Bọn tôi mỉa mai cậu ta đũa mốc chòi mâm son suốt mà cậu ta cũng chẳng ho he, chỉ ngẩn ra cười ngu.
Cô bé ấy cũng được lắm, không những xinh đẹp mà tính tình còn tốt nữa.
Hồi Tiểu Trương mới đi giao, cậu ta từng bị ngã cắm mặt xuống đất vì mưa to xối xả, khiến đồ ăn của cô gái đó đổ hết ra ngoài.
Cô gái đó không những không trách cứ mà còn đưa cho cậu ta một cái khăn ấm, bảo cậu ta vào nhà nghỉ một lát.” Nhân viên giao đồ ăn lắc đầu thở dài, “Bọn tôi cứ cảm thấy việc Tiểu Trương đột ngột từ chức rất quái lạ, nhưng thật sự không ngờ cậu ta lại gây ra chuyện như thế.”
Đào Long Dược phẫn nộ: “Mấy người cũng biết Cảnh Giang Hào Viên có người chết, cũng phát hiện Trương Ngọc Xuân có gì đó bất thường, vậy tại sao không báo cảnh sát?”
“Bản thân còn đang ăn bữa nay lo bữa mai, lấy đâu ra thời giờ rảnh rỗi mà để ý, còn tưởng là tin nhảm nhí trên mạng.” Mấy nhân viên giao đồ ăn cảm thấy vị cảnh sát này hung dữ quá, đã phối hợp điều tra mà cậu ta còn làm khùng làm điên.
Bọn họ quay đầu định chạy thì bị đội trưởng Đào ngăn lại, tiếp tục hỏi thêm chuyện về Trương Ngọc Xuân.
Có một chuyện để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tạ Lam Sơn.
Mấy ngày trước, một nhân viên giao đồ ăn cùng địa bàn làm mất năm ngàn tệ mới rút từ ngân hàng, tất cả mọi người đều ăn ý cho là Trương Ngọc Xuân ăn cắp, tuy cuối cùng vỡ lẽ ra là nhân viên kia để sai chỗ nhưng không một ai xin lỗi Trương Ngọc Xuân.
Bọn họ cho rằng người như cậu ta bị nghi ngờ, bị hiểu lầm là chuyện quá đỗi bình thường.
Trương Ngọc Xuân từng phạm tội, từng hút m@ túy, vân tay mười ngón của cậu ta đã được thu thập và lưu vào cơ sở dữ liệu thông tin tội phạm từ lâu.
Sau những nỗ lực không ngừng của các kỹ thuật viên, cuối cùng thì dấu vân tay trên vũ khí giết người cũng được khôi phục lại trạng thái ban đầu, sau khi đối chiếu thì đúng là của Trương Ngọc Xuân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...