Những nước cờ lồ ng vào nhau thật giả lẫn lộn, những kế hoạch nối tiếp ẩn trong sương mù, trước khi bước vào cổng ngôi chùa nhỏ trên đỉnh núi, tất cả mọi chuyện đều đã diễn ra theo kế hoạch của Tạ Lam Sơn và Thẩm Lưu Phi.
Nhưng bọn họ không thể dự đoán được việc Mục Côn đã cử tay súng dưới trướng tới, mang súng thật đạn thật để bảo vệ ngôi chùa này, thậm chí còn đào hũ tro của Tạ Lam Sơn dưới chân tòa tháp cô độc kia lên.
Tình hình không ổn, sắc mặt Tạ Lam Sơn hơi thay đổi.
Ngoài Mục Côn thì ở đây còn thêm mười mấy tên tội phạm ma t úy, vài tên đóng quân ngoài cổng chùa, một số khác thì đi vào nội đường, có vẻ như là nghe theo sắp xếp của Mục Côn, bọn chúng đang ép hòa thượng trong chùa tụng kinh để siêu độ cho cảnh sát Tạ.
Sau hơn bốn tiếng đi đường, bầu trời đã ngả sang màu xám.
Tạ Lam Sơn nhìn thấy những cây cột trong nội đường, ánh sáng nhá nhem u ám, những hàng nến đỏ lung linh rung động, và hũ tro nền trắng hoa xanh lẳng lặng được đặt giữa vầng sáng từ những ngọn nến này.
Bốn thành viên Lam Hồ đã cạo tóc và mặc áo cà sa đỏ thẫm tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, tất cả chỉ có thể cúi đầu, cố nén dòng máu giận dữ sục sôi trong lồ ng ngực và khẩu súng giấu dưới áo cà sa, bọn họ vừa đi theo một vị hòa thượng khác tụng kinh vừa chờ đợi cơ hội.
“Mày sẽ chết ở đây, không có gì muốn nói à?” Mục Côn cầm súng chĩa vào đầu Tạ Lam Sơn, ép anh đi về phía bãi đất trống trước cửa chùa.
“Anh nói muốn tôi chết trước mộ của vị cảnh sát Tạ kia thì dù gì cũng phải cho tôi xem nơi chôn cất cậu ta chứ?” Tạ Lam Sơn thử mặc cả với Mục Côn, nhưng anh biết điều này là phí công vô ích.
Nếu đã đào được hũ tro ra thì hẳn là khẩu súng giấu dưới tòa tháp kia cũng đã bị người của Mục Côn nộp lên rồi.
Đó vốn là kế hoạch B của anh, nhưng giờ xem ra đã không thể thực hiện được nữa.
“Không việc gì phải thế.” Quả nhiên, ngay trước bãi đất trống ngoài cổng chùa, đối diện với những hòa thượng đang tụng kinh siêu độ bên trong, Mục Côn rút súng nhắm thẳng vào anh, “Mày là thằng con hoang đê tiện không xứng được sống bằng thân phận của A Lam, tao sẽ tiễn mày chầu trời ngay trước mặt em ấy.”
Tất cả tăng lữ bên trong đều nhìn thấy cảnh này, vì vậy mà tiếng tụng kinh cũng bị gián đoạn, Mục Côn giận dữ gầm lên: “Không được dừng! Niệm tiếp đi, to lên!”
“Anh đang nói gì thế? Tôi là A Lam còn gì…” Những âm chữ Phạn lùng bùng bên tai, dù sao thì nghe cũng không hiểu gì, Tạ Lam Sơn bị trói hai tay, anh đứng đối diện với họng súng của Mục Côn và cẩn thận lùi từng bước về sau.
Con dao nhỏ kẹp trong cổ tay áo đã sắp cắt đứt được dây thừng nhưng tình hình vẫn vô cùng căng thẳng.
Ở đây có mười mấy tên buôn ma t úy, bốn cảnh sát đặc nhiệm ngụy trang thành nhà sư, quân số chênh lệch là một nhẽ, quan trọng là hỏa lực không thể sánh bằng, gần nửa số tội phạm ma t úy đều có súng tiểu liên.
Tùy Hoằng đã sắp xếp đâu ra đó, có thể cho cảnh sát đặc nhiệm nhảy dù tấn công từ máy bay trực thăng bất cứ lúc nào, nhưng điều kiện là phải bắt giữ được Mục Côn và kiểm soát được tình hình trước, còn không thì có lẽ sẽ phải đánh đổi bằng tính mạng của sư sãi cả chùa này.
Mặt Tạ Lam Sơn trắng bệch, anh mím chặt môi, không hoàn toàn là vì sợ hãi mà phần lớn là tiếc nuối vì bản thân tay không tấc sắt nên chỉ có thể mặc người ta chém giết.
Dù anh đã hứa với Thẩm Lưu Phi sẽ yêu thương chính mình và không đồng quy vu tận với Mục Côn, nhưng anh lại càng không cam tâm cứ thế chết vô nghĩa dưới súng của gã.
“Mày không phải, mày đừng có âm mưu giả vờ mày là em ấy nữa!” Mục Côn chĩa súng vào Tạ Lam Sơn và hằn học nhìn anh, “Tao nhớ là tao đã nói với mày rồi, chắc chắn tao sẽ giết mày trước mặt A Lam…”
Ngón trỏ của Mục Côn sắp bóp cò, mồ hôi trên thái dương Tạ Lam Sơn túa ra, yết hầu cũng trượt lên xuống mất tự nhiên, nếu không nhớ rõ lời mà Mục Côn nói thì anh cũng sẽ không bố trí cục diện này, còn cố ý rơi vào thế yếu để gã đưa mình đến đây.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng vẫn kém một nước cờ.
Ngay trước khi súng cướp cò, một chú tiểu trẻ tuổi đột nhiên đứng dậy giữa những nhà sư mặc áo cà sa đỏ thẫm, cậu hô lên với Mục Côn: “Chờ chút.”
Vóc người chú tiểu không cao, lông mày thanh mảnh, miệng nhỏ mắt to, gương mặt cực kỳ thanh tú, nhìn thì có vẻ chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, giọng nói nghe cũng rất non nớt.
Chú tiểu này không hề sợ hãi khi đối diện với nòng súng, chỉ chắp tay hành lễ rồi nói với Mục Côn:
“Tục ngữ Trung Hoa có câu ‘Người phạm tội với trời thì đầu thân chia cách’, cũng có câu ‘Phạm tội với trời, cầu khẩn cách mấy cũng không thoát’, kết hợp hai câu lại thì với những người chết mà đầu một nơi thân một nơi thì dù có cầu siêu thế nào cũng chỉ phí công, dù không phải phí công thì cũng khó tránh được việc hao tổn phúc đức của người ấy.”
“Đầu một nơi thân một nơi” đúng là tình trạng hiện giờ của Tạ Lam Sơn, anh đã vùi th@n dưới đất nhiều năm nhưng linh hồn và tư tưởng lại bám vào một người khác.
Mục Côn tức giận: “Thằng nhãi hòa thượng mày dám nguyền rủa em ấy hả?”
Chú tiểu khẽ lắc đầu thở dài: “Siêu độ vong linh không chỉ vì mục đích giúp người chết thoát khỏi đau khổ đạt được hạnh phúc mà còn vì tu hành thiện nghiệp.
Tiểu tăng không có cách và cũng không thể khuyên can thí chủ không giết người, chẳng thà để tiểu tăng bưng hũ tro này tới phát nguyện vào giây phút sinh mệnh dừng lại, dựa vào sức mạnh nhà Phật để giúp đầu và thân người chết về lại với nhau, cũng có thể thoát khỏi bể khổ kiếp này và bước vào luân hồi.”
Sắc mặt Mục Côn trở nên bi thương, gã làm tất thảy những việc từ tụng kinh, siêu độ đến phát nguyện đều là vì A Lam của gã, gã thật sự cảm thấy đau lòng vì anh.
Môi gã mấp máy, giọng nói cũng run rẩy: “Mày đưa A Lam… đưa hũ tro của em ấy lại đây, nâng tới trước mặt tao.”
Chú tiểu bưng hũ tro bằng hai tay bước ra khỏi điện thờ rồi từ từ đi về phía hai người đàn ông.
Đi qua nội đường u ám, dưới ánh nắng ban ngày, Tạ Lam Sơn mới nhìn rõ chất liệu hũ tro này không phải gỗ trắc đen nạm tơ vàng hay là Hán Bạch Ngọc, cũng không có kỹ thuật chạm khắc cầu kỳ phức tạp.
Chỉ là một chiếc bình sứ thanh hoa bình thường nhất, đất sét trắng men xanh được vẽ tranh sơn thủy, thanh bạch sạch sẽ.
Khi sắp tới trước mặt Mục Côn, chú tiểu bỗng dồn hết sức ném cả cái bình sứ trong tay về phía Tạ Lam Sơn.
Choang, hũ tro vỡ vụn ngay bên chân Tạ Lam Sơn, giữa đống tro tàn trắng như tuyết vương vãi khắp mặt đất, khẩu súng anh đã giấu trong tòa tháp kia hiện ra.
Khi Tạ Lam Sơn thoát khỏi dây thừng và lăn đi lấy súng, Mục Côn đã hét lên một tiếng xé lòng: “A Lam!”
Gã hoàn toàn không chú ý đến cây súng, gã chỉ biết A Lam đang bay tứ tán dưới đất và sắp bị gió núi cuốn đi.
“Á! A Lam!” Mục Côn đã phát điên, gã không do dự chuyển hướng nóng sùng, không cần nhắm mà chỉ điên cuồng gào thét xả mấy phát đạn vào chú tiểu kia.
Viên đạn găm vào cơ thể, máu tung tóe b ắn ra, chú tiểu mỉm cười trúng đạn ngã xuống đất.
Nắm lấy cơ hội ngay tức khắc, Tạ Lam Sơn cầm súng trong tay, anh nheo mắt tập trung nhắm thẳng vào đầu Mục Côn rồi chớp thời cơ kéo cò súng.
Gần như cùng một lúc, Mục Côn nhận ra tình hình không ổn nên đã quay người lại và đồng thời nã súng vào anh.
Hai người cùng trúng đạn ngã xuống, Mục Côn bị bắn nổ đầu chết ngay tại chỗ, Tạ Lam Sơn bị đạn bắn xuyên qua ngực phải.
Bốn đặc công Lam Hồ tranh thủ cơ hội nhào lên đánh gục hai tên tội phạm ma t úy cầm súng tiểu liên bằng tốc độ nhanh nhất.
Ai trong số họ cũng đều rất quả cảm, có người bị trúng hai phát súng nhưng vẫn dâng cao ý chí chiến đấu của mình, giằng co máu lửa với đám buôn ma t úy.
Chú tiểu vẫn còn chút hơi tàn, tay chân cơ thể đều đang co giật, Tạ Lam Sơn ngã xuống đất nhìn vào chú tiểu, anh không hiểu tại sao người này lại phải làm thế.
Chiếc áo nhà sư đẫm máu dính chặt lên người, mơ hồ phác nên đường cong nữ tính.
Chú tiểu quay về phía Tạ Lam Sơn ngã xuống, vươn một bàn tay nhuốm máu ra, cô run rẩy như đóa hoa lan, cố sức mím môi rồi hộc ra một đống máu: “Anh còn… nhớ em không…?”
Khác với giọng nói thuần khiết thanh tịnh vừa rồi, dường như giọng nói yếu ớt này là của con gái.
Máu vẫn không ngừng chảy ra từ miệng vết thương, Tạ Lam Sơn cố gắng nhớ lại gương mặt của cô gái trước mắt, mấy lần cố chống người dậy nhưng rồi lại ngã xuống.
Anh cảm thấy cô rất quen.
“Em là…” Tạ Lam Sơn cố gắng xác định lại, cuối cùng cũng nhận ra cảm giác quen thuộc này tới từ đâu, anh mở to mắt kinh ngạc không tin nổi, “Em là… Annie?”
“Annie là chị gái của em…” Cô bé chậm chạp chớp mắt, ch ảy nước mắt mà mỉm cười, “Em chính là bé gái được anh cứu ra từ ổ mại dâm trẻ em.”
Đương nhiên Tạ Lam Sơn vẫn nhớ người phụ nữ xinh đẹp quả cảm ấy, vì cứu cả một ổ mại dâm trẻ em bao gồm cả em gái của cô mà anh suýt bị bại lộ, và cô thì đã trả giá cả tính mạng của mình để cứu chiến hữu của anh.
Anh cũng nhớ cô bé chín tuổi năm ấy.
Trong ổ mại dâm đó, cô bé bị một tên quan chức Myanmar c**ng hi3p, tên quan chức ấy đã hơn năm mươi tuổi, vừa béo vừa xấu, vào đúng thời khắc cô bé tuyệt vọng kêu trời kêu đất, dường như Bồ Tát trên cao đã nghe được lời cầu nguyện của cô, một người đàn ông từ trên trời giáng xuống và nã một phát súng vào gã béo xấu xí đang đè trên người mình.
Sau đó anh cởi áo khoác rồi quỳ xuống trước mặt cô bé, dịu dàng bọc cơ thể tr@n truồng chi chít vết thương của cô bé lại, tựa như bà đang gói nhân bánh chẻo hồi còn bé.
Anh thiêu rụi nơi ma quỷ ấy bằng một mồi lửa, sau đó dẫn theo cô bé cùng với những cô gái có số mệnh bi thảm giống cô bé chạy ra khỏi vực thẳm vô tận, chào đón một cuộc đời mới sáng tươi.
Người chị Annie đã lún sâu vào ổ ma t úy nên không thể tự quyết định vận mệnh của mình, cô bé chạy thoát xong cũng chẳng có nơi nương tựa nên đã trốn vào trong chùa.
Không ngờ cô bé lại gặp được đội trưởng của người đàn ông kia trong ngôi chùa đó, cô bé nghe trộm trụ trì nói chuyện với vị đội trưởng kia, biết được người đàn ông Trung Quốc ấy tên là Tạ Lam Sơn, là cảnh sát truy quét tội phạm ma t úy.
Về sau đám buôn ma t úy tàn bạo kia tìm đến cửa, để chuẩn bị phòng khi cần đến, cô bé đã tranh thủ giấu khẩu súng mà mình nhặt được trong lúc hỗn loạn, sau đó lặng lẽ bỏ vào trong hũ tro của anh.
Cả đời này cô bé cũng sẽ không thể quên người đàn ông Trung Quốc tên Tạ Lam Sơn đã cứu mình khỏi cảnh bị giày vò nhục nhã ấy ấm áp và anh tuấn nhường nào.
“Chị ơi…” Cô bé cam tâm chịu chết vì anh giống như chị của mình, cô mỉm cười nhắm mắt lại rồi khẽ nói, “Anh ấy thật sự… thật sự rất dịu dàng…”
Sau khi tình hình được kiểm soát toàn diện, trực thăng giải cứu cũng đã tới nơi, cánh quạt thổi tung đất cát bên dưới phủ kín bầu trời, đồng thời cũng mang theo làn gió nam lạnh giá nhưng dịu dàng nhất kể từ khi mùa xuân gõ cửa.
Cơn gió này thổi tung tro cốt của một người anh hùng chống tội phạm ma t úy, đưa anh bay lên ngày càng cao, ngày càng xa.
Vết thương của Tạ Lam Sơn vẫn chảy máu không ngừng, anh đã mệt mỏi đến mức không thể cử động, chỉ có thể bất lực nhìn đống tro tàn trắng như tuyết bị gió thổi tung lên.
Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như đang xem một phần của mình theo gió bay về không trung, bay về một nơi xa vời vợi.
Anh đến đây không phải vì hoa tươi trải rộng, không vì núi xanh hùng vĩ, cũng không vì dòng sông uốn lượn.
Anh thuận gió trở lại, cứ thế hướng về phương bắc, vượt qua bốn ngàn không trăm sáu mươi cây số đường biên giới chính là Tây Song Bản Nạp* tươi đẹp trù phú, xa hơn chút nữa chính là Hán Hải nơi anh sinh ra và lớn lên, cùng với toàn bộ lãnh thổ Trung Quốc rộng lớn.
*Châu tự trị dân tộc Thái Tây Song Bản Nạp hay Sipsongpanna là châu tự trị dân tộc Thái ở cực nam tỉnh Vân Nam, Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, giáp giới với Phongsaly, Oudomxay, Luangnamtha (Lào) và bang Shan (Myanmar).
Vì vị trí địa lý đặc thù mà đây là tỉnh có tình hình kiểm soát ma t úy gay gắt nhất cả nước, kể từ khi đội kiểm soát ma t úy đầu tiên được thành lập tới nay, hơn hai ngàn tấn nguyên liệu sản xuất ma t úy các loại đã bị chặn ở ngoài biên giới, mười mấy cảnh sát truy bắt tội phạm ma t úy đã anh dũng hi sinh, ngoài ra còn có mấy trăm người mang thương tật.
Thẩm Lưu Phi đã tới, Tùy Hoằng cũng đã tới, rất nhiều người đều có mặt.
Tất cả bọn họ đểu ngẩng đầu đưa mắt nhìn cơn gió lớn thôi về phương xa.
Anh mỉm cười nhìn xuống mặt đất, đây là hàng ngàn hàng vạn gia đình mà anh đã bảo vệ bằng mồ hôi máu thịt, đây là một chốn thái bình mà anh ấp ôm bằng trọn vẹn linh hồn trung thành của bản thân.
Cuối cùng anh cũng đã trở về nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...