Tạ Lam Sơn đã liệt kê một vài địa điểm để gặp mặt, tất cả đều ở quân khu thứ ba của Lào, Mục Côn sẵn sàng đồng ý và cuối cùng chọn một quán rượu.
Thành viên của Lam Hồ đã mai phục ở gần quán rượu này, kế hoạch của bọn họ đan xen lồ ng vào nhau, mắt xích đầu tiên chính là một khi Mục Côn xuất hiện thì các thành viên Lam Hồ sẽ bắn tỉa hoặc tiến công vây bắt.
Anh tin chắc người đến chỗ hẹn sẽ là Mục Côn thật sự, kẻ này không thể buông bỏ tình cảm kỳ lạ của mình dành cho Tạ Lam Sơn.
Quả thực Mục Côn đã có mặt đúng giờ hẹn, tổng cộng có ba chiếc xe jeep chống đạn màu đen nối đuôi nhau đi tới và dừng ngay trước cửa quán rượu.
Cửa xe mở ra, người bước xuống đầu tiên là một bé gái tóc xoăn, Mục Côn đi theo sau rồi lập tức bế cô bé lên qua đầu.
Ba chiếc xe jeep chống đạn đều đỗ ngoài cửa, có thêm hai tên buôn ma t úy vũ trang đầy đủ xuống khỏi xe và gác ở ngoài cửa quán rượu, còn người ở lại trên xe thì có vẻ còn có kế hoạch khác.
Mục Côn nở nụ cười hiền hòa, một mình ôm bé gái vào trong quán rượu.
Tất nhiên gã đã tính toán kỹ khi lựa chọn nơi này.
Ban ngày tiết xuân ấm áp, rất ít nơi để tay bắn tỉa có thể ẩn nấp, vì phải chịu nhiều yếu tố hạn chế về mặt hoàn cảnh môi trường bên trong nên góc bắn tỉa cũng cực kỳ có hạn.
Đúng như trong dự tính, bên Lam Hồ không còn khả năng tập kích hay tiến công.
Kẻ này vừa tàn nhẫn vừa giảo hoạt, gã hoàn toàn không quan tâm đ ến việc dùng một đứa bé làm bia ngắm sống hay chết thay cho mình.
Quán rượu không đuổi khách để tránh rút dây động dừng, vài ba gã trai trẻ ngồi quanh quầy bar, một ca sĩ da đen đang ngân nga một bài hát.
Tạ Lam Sơn đến quán rượu trước Mục Côn và đã ngồi bên cửa sổ.
Anh không xắn tay áo hay mở cúc cổ áo, chỉ mặc một chiếc sơ-mi trắng chỉnh tề cùng với một chiếc quần suông đen.
Ánh Mặt Trời bối rối chiếu lên sườn mặt và hàng mi đang cụp xuống của anh, dường như anh đang đắm chìm trong suy tưởng, khí chất trong trẻo chất phác toát ra quanh người.
Mục Côn lặng lẽ nhìn Tạ Lam Sơn một hồi mới buông cô bé đang ngồi trên cánh tay xuống, gã đi tới chỗ anh rồi ngồi xuống.
Tạ Lam Sơn nghe tiếng thì ngẩng đầu, khi thấy bé gái đi theo cạnh Mục Côn thì khẽ nhíu mày.
Cô bé này còn đáng tin cậy hơn cả áo chống đạn, Mục Côn cực kỳ thỏa mãn.
Gã ra hiệu bảo Na Gia đứng ở cửa sổ, hiền hòa dỗ dành cô bé: “Cháu đứng ở đây nhé, hát một bài cho chú nghe được không.”
Cô bé hoàn toàn không biết ông ngoại mình đã chết dưới âm mưu của gã đàn ông này, thậm chí còn thật sự coi gã là chú, nó nở một nụ cười ngọt lịm rồi ngoan ngoãn đứng bên cửa sổ cất tiếng ca.
Giọng trẻ con trong veo trầm bổng, Mục Côn mỉm cười vỗ tay bắt nhịp theo cô bé, dường như rất vui vẻ với cái vai diễn “người chú tốt” này.
Ánh mắt hướng thẳng về cô bé, Mục Côn gật gù đắc ý gõ nhịp, sau đó lại nói với Tạ Lam Sơn: “Để tôi lục soát người em.
Hẳn là em không muốn để một đứa bé mới từng này tuổi thành kẻ vô tội chết thay đâu nhỉ.”
Tạ Lam Sơn khẽ thở dài, anh đứng dậy dang hai tay hướng về phía Mục Côn.
“Quay lưng qua đây.”
Vài vị khách thưa thớt trong quán rượu nhìn bọn họ chằm chằm, Tạ Lam Sơn nghe lời quay lưng lại.
Mục Côn đứng dậy đi tới phía sau lưng Tạ Lam Sơn rồi bắt đầu nghiêm túc lục soát người, không bỏ sót chỗ nào.
Ngón tay gã vuốt v e cơ thể căng tràn rắn rỏi của anh qua lớp vải mỏng, từ bả vai xuống dưới sườn, sờ đến vòng eo thon và phần háng nhỏ hẹp.
Mục Côn quỳ xuống xác nhận Tạ Lam Sơn không giấu súng dưới ống quần, gần như đã dán mặt vào mông anh.
Gã không thể khống chế bản thân ngừng nghĩ về cơ thể này.
Gã cố gắng tìm kiếm dấu vết tồn tại của một người khác từ trên cơ thể ấy, ánh mắt, động tác, thậm chí là ngữ điệu, mùi hương, dù chỉ một điểm giống nhau bé nhỏ cũng khiến gã si mê, đồng thời cũng làm gã đau khổ.
Nhưng không lâu sau, Mục Côn đã tìm ra một cái máy nghe trộm và một quả lựu đạn phân mảnh giống hệt thứ mà Trì Tấn giấu trên người.
“Đám Trung Quốc mấy người thích đồng quy vu tận thế cơ à?” Mục Côn bật cười ném máy nghe trộm và lựu đạn lên bàn.
Mấy gã trai trong quán rượu nhìn thấy thì sợ hãi gào lên chạy hết ra ngoài.
Chỉ có cô bé bên cửa sổ không biết về thứ đồ chơi chết người kia, con bé hát xong một bài chẳng có nhịp điệu gì thì quay lại khúc khích cười hỏi Mục Côn: “Chú ơi có hay không?”
“Hay, hát bài nữa cho chú nào.” Mục Côn nhe răng cười với con bé rồi lại quay đầu phẫn nộ chất vấn Tạ Lam Sơn, “Bọn chúng lợi dụng em, hiểu lầm em, tổn thương em, vậy mà em vẫn bằng lòng đi vào chỗ chết vì chúng nó à?!”
“Tôi không vì bọn họ, tôi chỉ muốn anh chết.” Tạ Lam Sơn ngồi xuống trước mặt đối phương, dù bị vạch trần cũng không xúc động, anh chỉ hờ hững nói, “Tôi đã nói rồi, tôi là cảnh sát, anh là tội phạm.”
Mục Côn lại thất thần trước dáng vẻ nghiêm túc quen thuộc này của Tạ Lam Sơn, gã bỗng vỗ tay bôm bốp rồi lớn tiếng cười: “Hay lắm, tôi cũng học được trò này đấy.”
Gã hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói tiếp: “Tôi đã chất đầy thuốc nổ vào ba chiếc xe ở bên ngoài, chỉ cần em dám hành động thiếu suy nghĩ hay cố chết chùm với tôi thì toàn bộ khu vực vài trăm mét xung quanh đây đều sẽ bị san thành bình địa, em, tôi, còn có tất cả những người ở đây đều sẽ nổ tung thành thịt vụn…” Gã đàn ông này đã thật sự phát điên, gã cúi đầu với đôi mắt đỏ bừng, sau đó nở nụ cười quái gở nói vào cái máy nghe trộm trên bàn, “Đội trưởng Tùy, tao không biết chính phủ bên mày gây áp lực gì với phía Lào mà bọn nó lại chấp nhận cho đội đặc nhiệm của chúng mày bắt người tại nơi đóng quân của chúng.
Nhưng tao biết nửa còn lại của Lam Hồ cũng ở đây, giờ hẳn là đang mai phục ngoài cửa, chẳng nhẽ mày muốn bỏ luôn cả nửa quân số còn lại à.”
Tùy Hoằng chờ ở bên ngoài biến sắc, anh ta và các thành viên nhìn nhau, sau đó giơ tay ra hiệu rút lui.
Ngay sau đó, Mục Côn bắt đầu hùng hồn nói với Tạ Lam Sơn về vụ khủng hoảng tên lửa ở Cuba*, gã nói Kennedy và Khrushchev* đang đối đầu với nhau xem ai tàn nhẫn hơn, ai điên hơn, ai chán sống hơn.
Cuộc khủng hoảng thế giới hơn một trăm năm trước cũng gần giống như tình hình hiện tại, nếu gã dám cho nổ tung cả một doanh trại của quân đội Lào, tức là đã ép Lào phải giao nộp hang ổ của mình, như vậy chẳng khác nào chui đầu vào lưới.
*John Fitzgerald Kennedy là một chính trị gia và Tổng thống thứ 35 của Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, tại nhiệm từ năm 1961 đến năm 1963.
Nikita Sergeyevich Khrushchyov là nhà lãnh đạo của Liên bang Xô viết trong cuộc Chiến tranh Lạnh, đồng thời là Bí thư thứ nhất Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Liên Xô từ năm 1953 đến 1964, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Liên Xô (tức Thủ tướng) từ năm 1958 tới 1964.
“Anh điên thật đấy.” Tạ Lam Sơn mở to mắt ngỡ ngàng, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ cười lạnh một tiếng.
“Thỉnh thoảng điên một lần, vì em… à không, không phải…” Mục Côn sửa lại lời nói sai lầm của mình, sự đau khổ lại hiện ra trên mặt gã, “không phải vì mày, vì A Lam của tao.”
Mục Côn cầm một bình rượu lên, đập nát cái máy nghe trộm trên bàn.
Âm thanh chói tai truyền tới thiết bị nghe lén, Tùy Hoằng đang rút lui tới khoảng cách an toàn sẽ không thể phán đoán tình hình bên trong quán rượu nữa.
Sau đó Mục Côn lại nhìn vào mắt Tạ Lam Sơn, gã lạnh lùng nói: “Chắc chắn trên người mày còn thiết bị định vị, lấy ra đây.”
Tạ Lam Sơn xắn tay áo trái lên, lấy con dao cắt đồ ăn trực tiếp khoét thịt để lấy con chip GPS nho nhỏ kia ra.
“Mày có biết vì sao tao đồng ý chốt địa điểm gặp mặt ở đây không?” Có vẻ Mục Côn rất hài lòng, gã dùng súng ép Tạ Lam Sơn đứng dậy, sau đó trói hai tay anh ra sau bằng dây thừng đã chuẩn bị sẵn.
Ra hiệu cho anh đi theo hướng mà mình chỉ, gã nói tiếp, “Chiến tranh luôn song hành với cuộc sống của người dân ở Tam Giác Vàng, vậy nên tầng hầm quán rượu nào ở đây cũng thông với các lối đi dưới lòng đất.”
Dẫn theo nhiều người thì chắc chắn sẽ vướng víu tay chân, bọn chúng bỏ lại đứa bé kia rồi đi ra ngoài từ đường hầm dưới lòng đất, sau đó ngồi vào chiếc xe riêng đã chờ sẵn ở đây.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” Tạ Lam Sơn ngồi vào ghế phó lái rồi nhíu mày hỏi, sau đó lại chợt nở nụ cười.
Anh nhẹ nhàng li3m khóe môi, đầu lưỡi lướt qua từng chiếc răng trắng tinh của mình, “Thế giới hai người cũng tốt.”
Người đàn ông này và A Lam của gã vốn chỉ khác nhau một chút ít nhưng giờ lại như cách xa cả ngàn dặm.
Không chịu được cái vẻ ngả ngớn cợt nhả của đối phương, ánh mắt Mục Côn chợt tối lại, gã vung tay đánh ngất Tạ Lam Sơn.
Mục Côn nhìn người đàn ông mê man bất tỉnh dựa vào cửa kính xe, gã mở động cơ rồi lập tức rời đi trước khi đội viên của Lam Hồ đuổi đến.
Gã khẽ khàng nói với người bên cạnh, chẳng nhẽ em không muốn biết xương cốt của mình đang được chôn ở đâu hay sao.
Cách Muang Khon chừng bốn giờ xe chạy, suốt dọc đường Tạ Lam Sơn mơ mơ màng màng, anh mơ về thời điểm trước khi triển khai nhiệm vụ lần này, Thẩm Lưu Phi nói với anh bây giờ em không còn một mình, em không được phép nghĩ đến chuyện đồng quy vu tận với Mục Côn.
Y đã nói câu này không biết bao nhiêu lần, đúng là Tạ Lam Sơn đã nghĩ như thế trước khi y nói.
Anh đã chứng thực với Bành Hoài Lễ, Môn Đồ chính là lão Tạ, nhưng giờ có phải hay không cũng không còn quan trọng nữa, anh chưa bao giờ chắc chắn như giờ phút này, anh muốn làm một người tốt, làm một cảnh sát tốt, không vì bất cứ ai.
Có lẽ không khí nóng dồn dập ập tới để xua đi tàn tích của mùa đông, mưa cứ rả rích không ngừng.
Tiếng mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ dẫn theo đôi phần k1ch thích tình d*c, hai người đàn ông luyến lưu quấn lấy nhau trên giường, triền miên hôn môi và gi@o hợp, trao đổi dịch cơ thể của nhau, hít lấy hơi thở của người còn lại.
Thực ra việc dùng nơi chôn cất của Tạ Lam Sơn để dụ Mục Côn mắc bẫy là kế hoạch của Thẩm Lưu Phi.
Sau khi hai người gặp lại, Tạ Lam Sơn đã kể lại những gì anh đã trải qua trong mấy ngày bị Mục Côn bắt đi, anh nói Mục Côn muốn tìm tới nơi chôn cất của Tạ Lam Sơn và muốn kết liễu sinh mạng anh ở nơi đó.
Điều này thực sự vô lý, bản thân Tạ Lam Sơn cũng không chắc kế hoạch này có thành công hay không, anh vừa r3n rỉ vừa hỏi Thẩm Lưu Phi đang nằm trên người mình: “Sao anh lại chắc chắn là gã sẽ bất chấp liều mạng để tìm Tạ… tìm được em?”
“Sao lại không chứ,” Bên dưới của Thẩm Lưu Phi đang cắm sâu trong cơ thể Tạ Lam Sơn, y thay đổi nhịp thúc, từ đưa đẩy điên cuồng biến thành rong ruổi chậm rãi, y khẽ khàng hôn lên mắt, mũi và môi anh, “Những ngày gần như quên mất em khiến tôi nhận ra một điều, tôi khao khát em như khát khao ánh sáng, đây là bản năng chỉ có ở những người đem lòng yêu em.”
Thực ra mơ đến đây thì Tạ Lam Sơn đã tỉnh.
Vì đoán có lẽ sẽ gặp phải tình cảnh như vậy nên anh đã lén giấu một lưỡi dao nhỏ trong cổ tay áo, thành công thoát được trò khám người của Mục Côn.
Tạ Lam Sơn vẫn giả vờ hôn mê, anh cẩn thận lấy lưỡi dao trong cổ tay áo ra rồi tỉ mỉ cắt dây thừng.
Mới cắt được một nửa thì bỗng cảm giác được xe đã dừng lại, có một bóng đen tiến đến gần, sau đó dừng lại ở rất gần mặt anh.
Gần đến mức anh có thể nghe thấy tiếng thở của gã, từ chậm đến gấp như đang rơi vào trong nỗi đau đột ngột.
Mục Côn nhìn Tạ Lam Sơn rất lâu, khuôn mặt này làm gã đau đớn nhưng cũng khiến gã luyến lưu, khi đã sắp không thể kiềm chế được tình cảm của chính mình nữa, gã vỗ lên mặt Tạ Lam Sơn và đánh thức anh.
Tạ Lam Sơn mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Mục Côn đang gần mình trong gang tấc, anh thấy đáy mắt của gã đàn ông này ướt nước, giống như vừa mới rơi vài giọt lệ rát bỏng vì anh.
Mục Côn thấy anh tỉnh lại thì cả ánh nhìn và giọng nói đều trở nên lạnh lùng, gã nói, đến rồi.Hết chương 165.
*Khủng hoảng tên lửa Cuba hay còn được biết với tên gọi Khủng hoảng tháng 10 tại Cuba, là cuộc đối đầu giữa Liên Xô – Cuba với Hoa Kỳ vào tháng 10 năm 1962 trong thời Chiến tranh Lạnh.
Tháng 9 năm 1962, Chính phủ Cuba và Liên Xô bắt đầu bí mật xây dựng các căn cứ trên đất Cuba để khai triển một số tên lửa đạn đạo hạt nhân tầm trung có khả năng đánh trúng đa số các mục tiêu trên Hoa Kỳ lục địa.
Hành động này xảy ra sau sự kiện Hoa Kỳ triển khai tên lửa PGM-17 Thor trên đất Vương quốc Anh vào năm 1958 và tên lửa Jupiter IRBM trên đất Ý và Thổ Nhĩ Kỳ năm 1961; tổng cộng có hơn 100 tên lửa do Hoa Kỳ chế tạo có khả năng đánh trúng Mát-xcơ-va bằng đầu đạn hạt nhân.
Ngày 14 tháng 10 năm 1962, phi cơ do thám U-2 của Hoa Kỳ chụp được những bằng chứng không ảnh cho thấy các căn cứ tên lửa của Liên Xô đang được xây dựng tại Cuba..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...