Đúng sáu giờ ngay khi tiếng chuông nhạc vang lên ở đằng xa, Tang Nhất Phong đã hô hoán: “Cảnh sát! Chú cảnh sát! Chết người rồi! Chết người rồi!”
Hôm nay Tiểu Lương là người trực, cậu chàng bị tiếng la hét kéo tới, sau đó nghiêm mặt ra bộ sửa lời: “Đừng có gọi chú, ai là chú của anh! Làm sao?”
Theo ánh nhìn của Tang Nhất Phong, cậu chàng thấy Tạ Lam Sơn tái mét ngã xuống đất, môi anh run rẩy, nửa người đầm đìa máu tươi, tay áo sơ mi đã nhuốm màu đỏ.
Tiểu Lương hoảng sợ trước cảnh tượng máu me be bét trước mắt, cậu chàng vội hỏi Tang Nhất Phong: “Làm sao thế này?”
Tang Nhất Phong bám cả hai tay vào song sắt, nhìn vào phòng tạm giam của Tạ Lam Sơn với vẻ mặt bàng hoàng, bắt đầu phô bày kỹ năng diễn xuất: “Tôi không biết… Máu tự nhiên trào ra, không bao lâu sau thì cậu ấy ngã xuống, có khi nào vỡ động mạch rồi không?”
Đúng là Tạ Lam Sơn đã bị thương nặng vì phát súng kia, làm sao Tiểu Lương có thể ngờ được Tạ Lam Sơn tự rạch vết thương của mình, cậu chàng nghĩ có lẽ là động mạch vỡ thật nên đã vội vàng mở cửa.
Chưa nói đến ba năm tình đồng nghiệp thì dù là một phạm nhân xa lạ, cậu chàng cũng không thể để người ta chết ở đây.
“Đàn anh Tạ… Đàn anh Tạ cố chịu nhé, tôi gọi xe cứu thương ngay…”
Tay Tiểu Lương vừa đặt lên bả vai đối phương, Tạ Lam Sơn nãy giờ vẫn nhắm mắt đau đớn bỗng mở mắt, vẻ tiều tụy trên mặt bay biến sạch, tia lửa điện lóe lên trong mắt anh, sau đó anh ra đòn cực kỳ sắc bén.
Kỹ thuật của Tiểu Lương làm sao bằng được đàn anh Tạ của cậu chàng, chưa nói đến việc lần này không đề phòng gì mà dù có chủ động tấn công trước thì khả năng cao cũng sẽ bị đ è xuống đất đánh một trận.
Vậy nên sau hai chiêu qua lại, Tiểu Lương đã bị bẻ khớp và khống chế.
Vành mắt Tạ Lam Sơn đỏ hoe, anh ghìm chặt cổ cậu chàng rồi dí phần sau đầu của Tiểu Lương vào bức tường của phòng tạm giam, đập hai cái là Tiểu Lương đã bất tỉnh nhân sự.
Anh lục lọi túi của cậu chàng, móc ra một tờ một trăm tệ dùng để mua thuốc lá rồi buông người xuống đất.
“Ơ ơ, còn tôi thì sao?” Tang Nhất Phong thấy Tạ Lam Sơn đứng dậy định đi thì vươn một bàn tay ra cố níu lấy anh, “Tôi thì sao?”
“Buôn bán những mặt hàng không có tính chất ma t úy dưới dạng ma t úy thì cùng lắm chỉ tính là tội lừa đảo thôi, không chết được đâu.” Tạ Lam Sơn vẫn không thèm nhìn người này, anh bỏ lại một câu rồi bước đi.
Đương nhiên Tạ Lam Sơn với cái tính Bồ Tát năm xưa sẽ “Nói là phải tin, làm là phải có kết quả”, nhưng những điều đó có liên quan gì tới Diệp Thâm anh đâu.
“Tôi làm ăn ở khu Cam Đường Tử, nếu cậu cứu tôi ra ngoài thì có khi tôi sẽ giúp được cậu đó…” Cam Đường Tử là góc bên dưới của thành phố Hán Hải, đủ mọi loại người, là khu tập trung của những tên trộm và bán ma t úy.
Có lẽ Tang Nhất Phong không tin mình sẽ không bị bắn chết nên vẫn cố kêu gào với bóng lưng của Tạ Lam Sơn, nhưng người kia không thèm quay đầu, trong nháy mắt đã mất hút.
Tạ Lam Sơn bước thật nhanh ra ngoài cửa cục thành phố, người trong phòng giám sát phát hiện anh muốn “vượt ngục” thì vội vàng thông báo cảnh sát đang làm nhiệm vụ, chuông báo động lập tức vang lên inh ỏi trong cục.
Gần đây không có án lớn nên các sĩ quan cảnh sát trong cục cũng làm việc theo giờ hành chính sáng chín giờ đến chiều năm giờ về, lẽ ra sẽ không còn ai khác ngoài cảnh sát trực ban.
Nhưng oái oăm là Đào Long Dược lại lo lắng cho người anh em tốt của mình nên cứ lề mề không chịu rời đi.
Nghe tiếng chuông báo Tạ Lam Sơn vượt ngục, hắn lập tức bật dậy đi đến phòng thiết bị để lấy súng.
Đội trưởng Tiểu Đào vội vã đuổi tới cổng cục thành phố thì thấy những anh em trực ca mặt mũi bầm dập, ngã sóng soài dưới đất suốt dọc đường, tất cả đều không phải đối thủ của Tạ Lam Sơn.
Thấy bóng lưng Tạ Lam Sơn trước mắt thoáng hiện ra rồi biến mất về hướng con phố đối diện, Đào Long Dược điên cuồng đuổi theo và hô to với anh: “A Lam! Đừng phạm thêm sai lầm nữa, cậu mà chạy là tôi nổ súng đấy!”
Đúng lúc này, một nhóm trẻ con ùa ra từ trường tiểu học, ngay lúc Đào Long Dược chĩa súng về phía Tạ Lam Sơn, anh đã bế một đứa bé trai lên rồi quay đầu đứng lại, để thằng bé chắn trước người mình.
Hai người đàn ông nhìn nhau chằm chằm, sát khí tàn bạo ngập tràn trong mắt Tạ Lam Sơn, đã không còn dáng vẻ và khí chất của một người cảnh sát nhân dân nữa.
Đào Long Dược ngỡ ngàng đồng thời cũng thất vọng sâu sắc, hắn không thể ngờ người đàn ông cật lực cứu mình ra từ cơn động đất năm ấy hôm nay lại có thể dùng một đứa trẻ làm tấm khiên.
Tạ Lam Sơn ôm đứa bé trai bằng tay không bị thương rồi xoay người bỏ chạy.
Đào Long Dược không thể nổ súng để tránh ảnh hưởng đến người vô tội, hắn buộc phải cất bước đuổi theo, ai ngờ có một chiếc xe buýt từ gần đó chạy tới và phanh gấp, vừa khéo chặn đường đi của hắn.
Con đường chạy trốn của Tạ Lam Sơn đã được tính toán kỹ lưỡng, anh biết quá rõ mọi thứ trong khu vực này.
Chờ đến khi xe buýt rời bến, Đào Long Dược tiếp tục đuổi theo thì Tạ Lam Sơn và đứa bé trai kia đã mất hút rồi.
Ở góc đường vắng vẻ và tối tăm, Tạ Lam Sơn buông đứa bé vẫn đang hoảng hốt sợ hãi xuống, anh cúi đầu nhìn cậu bé với vẻ mặt vô cảm.
Đứa trẻ còn chưa từng bị súng chĩa vào người chứ đừng nói là bị bắt cóc, nó đã sợ đến độ xây xẩm mặt mày, thậm chí còn quên cả hét lên.
Thằng bé chỉ ngửa đầu nhìn chằm chằm người đàn ông đang chảy máu ròng ròng, nhưng bằng trực giác bẩm sinh của một đứa trẻ, nó nhanh chóng phát hiện ra người đàn ông này không hề đáng sợ, trái lại ánh mắt anh còn rất từ bi, cũng rất đau lòng.
Một lúc sau, Tạ Lam Sơn cúi xuống vuốt tóc cậu bé và nhẹ nhàng nói, xin lỗi cháu.
Trước khi đứa bé trai phản ứng với sự tương phản quá lớn này, người đàn ông đã xoay người rời đi.
Những ngày trước Tết trời tối rất sớm, chẳng mấy chốc bóng tối đã đuổi hoàng hôn đi, sau đó buông mình phủ xuống như một tấm rèm đen kịt.
Đứa bé trai nhận ra bóng lưng của người đàn ông ấy rất đỗi cô đơn, anh giữ chặt vết thương nhưng máu vẫn không ngừng chảy xuống từ đầu ngón tay mình và nhỏ tong tỏng xuống mặt đất.
Bóng dáng ấy toát ra bầu không khí của một cảnh phim thê lương, giống như một kiếm khách bị thương nặng phải chống bằng thanh kiếm gãy, dắt theo con ngựa gầy gò, cô đơn bầu bạn với con đường nhuốm ánh tà dương.
Nhưng trông anh còn thê thảm hơn cả bọn họ.
Anh không có kiếm để chống, không có ngựa đi theo, chỉ một mình cô độc biến mất trong màn đêm.
Cam Đường Tử là một nơi tuyệt vời ở thành phố Hán Hải, gần như phố nào cũng toàn là quán bar và câu lạc bộ đêm, còn có cả phòng tắm hơi và tiệm gội đầu kín đáo, hơn nữa tất cả đều đi theo con đường mại dâm.
“Mại dâm” đúng theo nghĩa đen, thậm chí còn có quy mô cực kỳ hoành tráng.
Hộp đêm lớn nhất ở Cam Đường Tử tên là Đông Cung, diện tích rất lớn, chất lượng cũng khá cao cấp.
Ông chủ cũng là tai to mặt lớn, phần lớn khách khứa tới đây đều là quan chức và doanh nhân, vậy nên khu vực này chưa bao giờ bị truy quét trong những chiến dịch chống hoạt động mại dâm và các hoạt động bất hợp pháp, hầu hết cảnh sát đi qua cũng chỉ khuất mắt trông coi.
Trước giờ mại dâm và ma t úy vẫn luôn khó tách biệt rạch ròi, đặc biệt là khi ma t úy đá có thể “trợ hứng”, vậy nên những tên buôn ma t úy ở đây rất ngang ngược càn quấy, lại còn vì không có ai quản lý nên đặc biệt thích hợp cho những hoạt động dơ bẩn.
Tạ Lam Sơn biết mình không còn nơi nào khác để đi, lời Tang Nhất Phong nói thực ra đã giúp anh, hiện giờ nơi tốt nhất để trú chân chính là Cam Đường Tử ít bị giám sát này.
Anh trốn từ phòng tạm giam của cục thành phố ra, ngoài một tờ một trăm tệ móc được trong túi Tiểu Lương thì không còn tiền nữa, chỉ có thể chấp nhận thực tế mà chọn một nhà nghỉ nhỏ ở tạm.
Nhà nghỉ nằm khuất trong góc phố, tường ngoài loang lổ nhìn không có gì nổi bật.
Ngoài cửa treo một tấm biển quảng cáo vừa to vừa màu mè, trên đó ghi giá tối thiểu cho một đêm là chín mươi chín tệ.
Tạ Lam Sơn đứng trước cửa nhà nghỉ suy nghĩ, sau đó quyết định đi vào thương lượng với chủ nhà nghỉ, ít nhất cũng phải để anh ở một đêm, sau đó mượn thêm mấy thứ như kim chỉ, cồn sát trùng gì đó để băng bó vết thương.
Chủ nhà nghỉ là một người phụ nữ, nhìn trông chỉ tầm ba mươi nhưng thực chất đã gần năm mươi tuổi.
Tuy vậy bà ta vẫn giữ được nét quyến rũ, môi đỏ mọng mắt to mi dài, cực kỳ lộng lẫy.
Nhà nghỉ này có cung cấp dịch vụ ngoài luồng, bình thường những người tới đây nghỉ cũng chẳng phải dạng đứng đắn tử tế gì cho cam, vậy nên bà chủ hoàn toàn không để ý vết máu trên người Tạ Lam Sơn, cũng chẳng cần kiểm tra chứng minh thư của anh đã dễ dàng cho anh vào ở.
Một nam một nữ nhìn nhau chằm chằm, lại thêm ánh đèn màu đỏ mờ ám tràn ra cả ngoài đường, thứ cảm xúc tinh tế s@c tình ẩn mình dưới lớp băng, khiến người ta cảm nhận được dòng nước ngầm đang dâng trào bên dưới.
“Cảm ơn… Chị dùng nước hoa gì mà thơm thế?” Tạ Lam Sơn ghé mặt vào bên cổ đối phương, anh khẽ nhắm mắt ra vẻ đang thưởng thức một đóa hoa.
Nếp mí mắt của anh vừa sâu vừa dài, trong hốc mắt trũng sâu có một chùm ánh sáng âm u nhảy nhót giống như những bông hoa nhài xào xạc bên sông.
Anh nở một nụ cười nhẹ đầy quyến rũ, phát huy hết vẻ đẹp ngoại hình của mình, tán tỉnh người ta một cách cực kỳ điêu luyện.
Bà chủ vốn không thể cưỡng lại được một người khác giới đẹp nhường này nên lập tức đưa một quyển vở dày cộp ra để Tạ Lam Sơn ký tên mình lên đó, còn tiện thể sờ sờ tay anh.
Tạ Lam Sơn mở vở ra rồi cầm bút, do dự một lát rồi cuối cùng cũng quyết định viết hai chữ, Diệp Thâm.
Một cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc, dường như đã bàn giao một phần quá khứ và mở ra một phần khác của cuộc đời anh.
Tạ Lam Sơn cúi đầu ký tên, mặc cho những lọn tóc mái dài của mình phủ lấp đi ánh nhìn buồn bã, khi viết tay anh run rẩy, toàn thân cũng rùng mình theo.
Anh có thể cảm thấy trái tim mình đang đập với cơn đau âm ỉ theo từng nét bút, đã từng có hai linh hồn đấu tranh với nhau trong đầu anh, anh cật lực giãy giụa phản kháng, cuối cùng chỉ còn một bên sống sót.
Tiếc là không phải bên mà anh mong muốn.
Lời tán tỉnh vô thưởng vô phạt giữa những người khác giới mang đến hiệu quả rõ rệt, bà chủ cho anh bữa tối miễn phí, còn mang tới cả quần áo sạch và kim chỉ y tế.
Ở đây gần như ngày nào cũng có những cuộc ẩu đả giữa đám nghiện hút, vì muốn thúc đẩy việc kinh doanh nên bà ta vẫn luôn chu đáo chuẩn bị những vật dụng y tế dùng để sơ cứu cho bọn chúng.
Trong phòng khách sạn, dưới ánh đèn nhá nhem, Tạ Lam Sơn cắn răng tỉ mỉ khâu lại vết thương gần như đã lòi cả xương.
Anh không thể tới bệnh viện để xử lý dạng vết thương do súng bắn này, với thân phận hiện tại là một kẻ chạy trốn khỏi nhà tù, anh chỉ có thể tự mình ra tay xử lý.
Đường kim mũi chỉ xuyên qua da thịt, ngoằn ngoèo như con rết, trông không đẹp đẽ gì nhưng cầm máu được là được.
Sau khi xử lý vết thương, Tạ Lam Sơn dựa lưng vào đầu giường và thở hổn hển từng hơi.
Không có thi thể của Thẩm Lưu Phi tại hiện trường thì chỉ có hai khả năng, một là Thẩm Lưu Phi đã chạy thoát, hai là y đã rơi vào tay Mục Côn.
Anh tin với tính nết của Mục Côn thì nhất định sẽ không bắt Thẩm Lưu Phi một cách vô ích, cũng sẽ không ôm cây đợi thỏ ở Thái Lan.
Chắc chắn gã đã đến Hán Hải và muốn dùng y để áp chế anh, đã vậy anh nhất định phải hành động trước, phải chủ động tìm đến tận cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...