Vào một buổi tối sương mù dày đặc, cảnh sát già Song Saa đột nhiên bị tập kích trên đường về, kẻ tấn công là cao thủ, động tác công kích vừa hoang dã vừa phóng khoáng, vừa tàn nhẫn vừa mạnh mẽ.
Song Saa không thể phản kháng nên đã nhanh chóng đầu hàng, thực ra hồi còn trẻ ông ta cũng có thể đánh nhau, nhưng hai năm gần đây dấu hiệu tuổi già rõ rệt quá, kỹ năng cá nhân đã không còn thuần thục như trước nữa.
Dường như người nọ không có ác ý, anh buông lỏng cánh tay đang ghìm ông ta rồi tự bóc chòm râu giả trên mặt xuống, khẽ nhếch môi với vị cảnh sát già: “Chú già rồi.”
“Tạ Lam Sơn?” Nhận ra gương mặt lôi cuốn đa tình trước mắt, Song Saa giật nảy, bản tin mới lên sóng còn vừa nói anh là kẻ tình nghi giết hại Răng Vàng, ông ta không nghĩ Tạ Lam Sơn lại dám đến tìm mình vào lúc này.
Nhớ lại tình nghĩa ngày xưa, Song Saa mới nói với anh cảnh sát trưởng Khang Thái chỗ bọn họ đã chắc chắn anh giết Răng Vàng, đã báo cáo tin này cho lãnh đạo bên Trung Quốc của anh.
Đi đâu cũng bị người ta đổ oan, Tạ Lam Sơn thật sự muốn bật cười, anh quả quyết: “Tôi không giết người.
Nếu cảnh sát trưởng của chú một mực khăng khăng là tôi giết thì không phải do gã đó không có năng lực, mà là gã đó chột dạ.”
Tạ Lam Sơn mạo hiểm tới tìm Song Saa vốn là để ông ta về báo cho lãnh đạo, nhờ Lam Hồ và cảnh sát Thái Lan cùng tới dinh thự của Chung Trác Hải cứu người.
Dù vừa rồi anh chỉ thuận miệng oán hận một câu, nhưng ngẫm lại cũng thấy có điểm đáng ngờ.
Chưa biết chừng có quỷ trong cục cảnh sát thật.
Song Saa cứng người không nhúc nhích, không đáp lại suy đoán của Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn nhận ra ông ta không tin mình nên quyết định tự phá vỡ sự bế tắc hiện tại.
Anh hỏi: “Chú thật sự cho rằng tôi là hung thủ à?”
“Nếu đối tượng tình nghi là cậu ngày trước thì chắc chắn tôi không tin đâu,” Song Saa nhìn thẳng vào Tạ Lam Sơn, tinh tế nhận ra sự thay đổi rất nhỏ nơi ấn đường của anh, một lát sau ông ta mới thở dài, “nhưng cậu bây giờ… thì tôi không biết.”
Vị cảnh sát già này có kinh nghiệm phá án dày dạn, mắt sáng như đuốc, tất nhiên là ông ta không thể tưởng tượng được những thứ rối rắm đằng sau, chỉ là bản năng cảm thấy Tạ Lam Sơn trước mắt và chàng cảnh sát nằm vùng ông ta quen ngày ấy có vẻ như là hai người hoàn toàn khác biệt.
“Tôi đánh thằng đó, hoặc chính xác hơn thì là tra tấn thằng đó, vì một mối thù cũ mà tôi không thể tha thứ.” Ánh mắt Tạ Lam Sơn ẩm ướt như có thể thối rữa bất cứ lúc nào, anh nhìn chằm chằm người đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng và ướt át ấy, sau đó gằn lại từng chữ, “Nhưng tôi không giết người.”
Hai người im lặng đối diện nhau rất lâu, cuối cùng Song Saa cũng buông bỏ hoài nghi và nói: “Được rồi, tôi tin cậu, tối nay cậu tới tìm tôi làm gì?”
Đoán rằng một doanh nhân giàu có như Chung Trác Hải sẽ không chỉ có một bất động sản, Tạ Lam Sơn hỏi: “Chú có biết gần đây Chung Trác Hải đang sống ở đâu không?”
Dù trước đó có tra được một trong số những nhà đầu tư của Sin House là Chung Trác Hải thì phía cảnh sát cũng không tìm thấy thêm thông tin gì khác, một doanh nhân với hồ sơ sạch, còn quyên góp cho công tác giáo dục, hỗ trợ người khó khăn, thật sự không có một hành động xấu nào.
Song Saa cảm thấy khó hiểu trước câu hỏi của Tạ Lam Sơn, ông ta ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chung Trác Hải tham gia diễn đàn thịnh vượng ở châu Âu, đêm nay mới về bằng máy bay riêng.”
Tạ Lam Sơn sầm mặt, anh nghiêm túc nói: “Tôi có hai điều cần nhờ chú, thứ nhất, chú mau giúp tôi tra bằng được sau khi về Chung Trác Hải sẽ ở đâu, báo địa chỉ cho tôi và thành viên của Lam Hồ biết nhưng đừng nói cho những cảnh sát khác trong sở của chú, bất kể là ai, bao gồm cả cảnh sát Khang Tín cộng sự của chú.”
Tạ Lam Sơn không thể chắc chắn Trì Tấn và Lăng Vân tin tưởng Song Saa bao nhiêu nên muốn để cho bọn họ một tờ giấy viết tay.
Anh hỏi mượn giấy bút từ Song Saa, sau đó viết hết từ đầu đến cuối vào.
Lại nghĩ đến chuyện có thể hai tên này sẽ không nhận ra nét chữ của anh nên còn vẽ lại huy hiệu của Lam Hồ ở phần chữ ký.
Vẽ tranh là một nghệ thuật, chắc chắn Tạ Lam Sơn là người khuyết thiếu tế bào nghệ thuật về mặt này, miễn cưỡng lắm mới nhận ra con cáo trên mặt giấy.
Việc này khiến anh lại nhớ đến Thẩm Lưu Phi, để trái tim cũng theo đó mà quặn thắt.
Chẳng biết giờ y đang ở phương nào, anh suy nghĩ lạc quan rằng nếu Thẩm Lưu Phi cũng kiên trì truy vết tung tích của Đường Tiểu Mạt thì rồi bọn họ sẽ gặp được nhau mà thôi.
Nhưng chẳng mấy chốc anh lại nhớ tới cơn ác mộng vừa chóng vánh vừa bi thương kia, hình ảnh Thẩm Lưu Phi bị đạn xuyên qua trái tim không thể xua khỏi tầm mắt, anh vô cùng sợ hãi, không muốn đối mặt với nguy cơ mất y một chút nào.
Vì vậy anh đưa ra lời nhờ vả thứ hai với vị cảnh sát già: “Thứ hai là cho tôi mượn khẩu súng.”
***
A Lương nhận một nhiệm vụ trong hai ngày này, yêu cầu chúng áp giải nô lệ lao động được đánh số 49 tới một nơi.
Thẩm Lưu Phi âm thầm sắp xếp cho Ôn Giác tráo đổi thân phận với nô lệ số 49, cũng chủ động xung phong muốn làm nhiệm vụ này.
Vừa khéo số 49 chính là đứa bé trai đã từng được cậu ta chia lương khô cho.
Nạn buôn người đang hoành hành ở Đông Nam Á, người bị bán ngoài việc phải đi làm nô dịch thì một phần sẽ trở thành người hiến tạng cho hoạt động buôn bán nội tạng ở chợ đen.
Vậy nên bị đưa đi cũng chẳng phải chuyện đáng để vui mừng, mọi nô lệ lao động ở đây đều biết chuyện này chẳng khác nào có đi mà không có về, kết quả chờ bọn họ chắc chắn còn bi thảm hơn.
Đứa bé trai kia mang ơn người ta nên mới lặng lẽ níu lấy tay áo Ôn Giác, lắc đầu với cậu ta.
Với cái nết của Ôn Giác thì chắc chắn sẽ khóc lóc chết đi sống lại nhất quyết không chịu mạo hiểm, nhưng có lẽ vì ngoại hình của Thẩm Lưu Phi quá giống người bạn cũ của cậu ta, khiến cậu ta tin tưởng y một cách vô điều kiện, nhất nhất nghe theo những gì y dặn không cãi lại.
Hơn nữa có lẽ đau khổ trên đời này đã khiến cậu ta cảm động, Ôn Giác không thể ngờ một đứa bé trai còn biết đền ơn đáp nghĩa, cậu ta nắm lấy tay đứa bé trai đang níu áo mình rồi cười cười với nó.
Nhóm A Lương vừa mới dùng ma t úy, lại còn bận đánh bài ăn tiền, đang phê tới nóc thì làm gì có chuyện chịu dừng lại đi làm việc khổ sai như áp giải người.
Thẩm Lưu Phi xung phong nhận việc bọn chúng lại chẳng mừng quá.
A Lương ngồi im tại chỗ, chỉ dặn dò hai câu bảo Thẩm Lưu Phi mua rượu ngon trên đường về.
Thẩm Lưu Phi biết trước trong lòng, cũng dự đoán được mấy kẻ này lười biếng thành thói, y thản nhiên nhận lời rồi áp giải Ôn Giác lên đường.
Vốn kế hoạch là y sẽ đưa người đi, đợi ra khỏi khu vực nguy hiểm thì có thể đưa Ôn Giác bỏ trốn giữa đường.
Tiếc là người tính không bằng trời tính, vừa rời khỏi nhà máy thì đã có một chiếc xe từ xa đi tới, có vẻ như bên kia không yên tâm nên vẫn cho người tới đón bọn họ.
Mấy ngày qua y đã làm quen được với tình thế.
Nơi đây là vùng núi hoang vu, trống trải không người, sau khi trốn được thì cũng không biết sẽ trốn đi đâu, bị đuổi kịp thì hậu quả càng khó lường.
Thế là y dứt khoát ra quyết định tráo đổi thân phận với Ôn Giác.
Tranh thủ lúc đoàn xe còn chưa đến nơi, Thẩm Lưu Phi nhanh chóng cởi chiếc sơ mi sạch sẽ trên người mình để đổi qua bộ quần áo rách rưới bốc mùi của Ôn Giác.
Tình thế cấp bách không thể kén chọn, cũng chẳng màng người này đi sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào, Ôn Giác cũng lột áo ra theo.
Trong một phút ngẩng đầu, cậu ta nhìn thấy thân trên để trần của Thẩm Lưu Phi, cơ thể khỏe khoắn rắn rỏi như điêu khắc, hình xăm lộng lẫy sau lưng nhìn như tô-tem phượng hoàng sắp tung cánh bay lên, cậu ta kinh hãi thốt lên một tiếng bàng hoàng.
Hình xăm này quá quen thuộc với cậu ta.
Là hình xăm của Bạch Sóc.
Thẩm Lưu Phi vừa thay đồ vừa dặn dò, tốc độ nói của y rất nhanh: “Tên trùm thuốc phiện Quan Nặc Khâm có thể nghênh ngang như thế này thì chắc chắn có người của lão ở trong sở cảnh sát, chưa biết chừng còn là lãnh đạo.
Nếu cậu có cơ hội thoát hiểm thì tuyệt đối đừng báo cảnh sát, đi thẳng tới đại sứ quán Trung Quốc tại Thái Lan hoặc tìm gặp thành viên của Lam Hồ…”
Đã thay xong quần áo nhưng lời dặn dò lại không nhận được hồi đáp, Thẩm Lưu Phi quay đầu lại thì thấy Ôn Giác vẫn đang há hốc mồm nhìn mình lom lom, có lẽ đoán được cậu ta đang nghĩ gì, nhưng y vẫn giữ nguyên biểu cảm, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu không muốn chết thì nhớ cho kỹ từng câu của tôi.”
Thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê, Ôn Giác gật đầu lia lịa, không dám nghĩ đến thân phận thật sự của người này nữa.
Thẩm Lưu Phi giấu kỹ dao găm, ấn tay xuống bùn đen rồi quẹt lên mặt, trong nháy mắt chiếc xe đã ở ngay trước mặt, đây là một chiếc jeep màu đen, đầu xe vuông chằn chặn nhìn rất hầm hố.
Ngoài tài xế thì còn hai người nữa ngồi trên xe, mỗi tên lăm lăm một khẩu súng, Thẩm Lưu Phi phán đoán tình thế, y không định hành động thiếu suy nghĩ.
Vừa rồi thông tin địa chỉ của bọn chúng lại thay đổi nên mới phải lâm thời phái người đến đón, rõ ràng bên kia cực kỳ cẩn thận.
Thẩm Lưu Phi bị đẩy vào ghế sau của xe, hai gã đàn ông kẹp chặt y hai bên trái phải, Ôn Giác thì nơm nớp lo sợ ngồi ở ghế phó lái.
“Bẩn thế?” Gã đàn ông cùng ngồi ghế sau nhìn Thẩm Lưu Phi với vẻ mặt ghê tởm, sau đó đột nhiên lại không kìm được mà quan sát y một hồi, càng quan sát mắt càng sáng lên, cuối cùng buộc phải tấm tắc khen ngợi đi kèm với tiếc nuối, “Thằng nhóc này xinh xẻo phết, bán đi hầu hạ phú bà có phải tốt không, tự nhiên lại phải móc tim ra như vậy thì tiếc quá.”
“Người ta là nhà giàu nhất mà, tiền vung ra đủ để chơi trai bao cao giá cả đời, tiếc là hết cách rồi, ai bảo tim phù hợp chứ.” Gã đàn ông cười nham hiểm, “Dù là đại gia giàu có hay nhà từ thiện hảo tâm đi nữa, chẳng phải khi chết đến nơi cũng đều ham muốn sống sót bằng được hay sao!”
Tất nhiên Thẩm Lưu Phi nghe hiểu tiếng Myanmar, nhưng y cũng nhanh chóng nhận ra điểm khó hiểu, cùng là trùm buôn thuốc phiện tung hoành Tam Giác Vàng, phạm vi thế lực của Quan Nặc Khâm luôn là Thái Lan, chẳng nhẽ tay sai của lão lại tới từ Myanmar? Thực ra y từng nghe Tạ Lam Sơn đề cập tới chuyện của Mục Côn, Mục Côn không rõ tung tích, có thể vẫn còn tàn dư sót lại, chưa biết chừng đã bị Quan Nặc Khâm thu nạp vào dưới trướng mình.
Xe càng đi càng xa, rời khỏi vùng núi không người, sương mù trong rừng vẫn luôn tụ ngoài cửa xe bắt đầu lượn lờ tản đi, con đường cũng bắt đầu mở rộng và trở nên bằng phẳng hơn.
Gã đàn ông trên ghế lái quay đầu liếc nhìn Ôn Giác, sau đó cũng tham gia vào cuộc trò chuyện vô nghĩa này: “Thằng nhãi này trông cũng được phết!”
Gã nói những lời thô thiển bằng tiếng Thái, ba gã đàn ông trên xe nghe hiểu thì cùng cười khả ố.
Điệu cười kia quá xấu xa, chẳng khác nào khạc từng bãi đờm lên mặt Ôn Giác.
Ôn Giác hoàn toàn không biết tiếng Thái, tiếng Anh cũng tệ hại, cậu ta chỉ cảm thấy sợ hãi nên môi cứ run bần bật mấp máy liên tục, âm thanh quái lạ trong cổ họng cũng không thể khống chế được mà thoát ra.
Nhưng không cần quay đầu lại thì cậu ta cũng biết, lúc này Thẩm Lưu Phi ngồi đằng sau mình chắc chắn vẫn bình thản như không.
Vậy nên cậu ta quyết tâm dốc hết tất cả kỹ năng diễn xuất từ khi vào nghề đến giờ để tỏ ra bình tĩnh, không hoảng loạn, không hành động hấp tấp, không run rẩy, quan trọng nhất là không thể bị lộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...