Hồi chưa bị bắt đi, việc ăn, mặc, ở, đi lại của ngôi sao lớn Ôn Giác đều do Hàn Quang Minh chăm sóc chuẩn bị, cậu ta sống một cuộc đời không tí liên quan gì đến mấy chữ giản dị cần kiệm hay tao nhã khiêm nhường.
Không phải khách sạn năm sao thì không ở, bình thường phải được Ferrari đưa đi đón về, tắm rửa bằng nước khoáng, cá hay thịt có xương là Hàn Quang Minh sẽ tự mình gỡ sạch, thái độ hoạnh họe như vậy là chuyện rất bình thường, suốt ngày đổi cách gây khó dễ cho người khác.
Ôn Giác thích khóc, một đứa con trai lớn đùng hở ra là khóc lóc nức nở, fan còn tâng bốc cậu ta là người nhạy cảm tinh tế.
Cậu ta vẫn luôn cảm thấy dù cho sống giữa những tràng pháo tay, hoa tươi và ánh mắt hâm mộ của vô vàn phái nữ, cậu ta vẫn rất khổ sở hồi trước khi thành danh, đã từng đi làm bán thời gian, bưng bê đồ ăn, khi túng quẫn nhất còn phải cắt giảm ba bữa ăn, mỗi khi nuốt cơm là muốn rơi nước mắt.
Cậu ta không thể ngờ bản thân sẽ có một ngày còn thê thảm tuyệt vọng hơn hồi ấy, cũng không ngờ được hóa ra thế giới này còn có một phương diện khác biệt hoàn toàn, tàn khốc, nguyên thủy, tràn đầy thú tính.
Mấy trăm người bị giam tại chỗ không nhúc nhích như đang chờ đợi một mệnh lệnh quan trọng hơn.
Vì sợ đám nô lệ lao động ăn no dửng mỡ sinh sự, hàng ngày chúng cũng không cho bọn họ ăn no, về cơ bản bữa ăn chỉ có vụn cá thối tôm hôi trộn với cơm, bỏ vào mấy cái hộp thiếc rỉ sét cỡ lớn, cả đám người lao vào cướp bóc, không tranh được thức ăn thì chỉ có thể trách mình số phận hẩm hiu.
Dạng vóc người như Ôn Giác thì đương nhiên đừng hòng cướp nổi miếng cơm, mà dù có cướp được thì cậu ta cũng nuốt không trôi cái thứ mùi vị ôi thiu tanh tưởi này.
Tuy nhiên cậu ta thật sự không chịu nổi cơn đói, cứ nhìn lom lom về phía Thẩm Lưu Phi rồi khẽ gọi y: “Anh Thẩm ơi.”
Thẩm Lưu Phi ném một thanh lương khô cho cậu ta.
“Anh…” Ôn Giác vẫn chưa hài lòng, tiếp tục xin xỏ, “Có thể cho em cái gì đó uống không, sữa cũng được, ít béo càng tốt.”
Cậu ta còn định bắt bẻ cái bánh quy trong tay, nhưng thấy vẻ mặt lãnh đạm của Thẩm Lưu Phi thì lặng lẽ dằn xuống.
Sốt sắng mở gói lương khô ra, mùi lúa mạch lâu không được ngửi kích thích làm cậu ta lại muốn rơi nước mắt, Ôn Giác đang định ngoạm một miếng to thì chợt phát hiện có một cậu bé đang nhìn mình không chớp mắt bên cạnh.
Nhìn đâu cũng thấy gầy, tay chân gầy nhẳng, người ngợm cũng gầy, mặt thì tiều tụy, rõ ràng đang độ mười ba mười bốn tuổi tươi đẹp nhất nhưng lại giống như cây khô đã cạn nguồn sống.
Thằng bé nhìn lom lom thanh lương khô trên tay cậu ta, nhãn cầu sáng rực, còn nuốt nước miếng ừng ực.
“Tôi sắp chết đói tới nơi rồi…” Ôn Giác cảm thấy khó chịu trước ánh mắt này, cậu ta quay lưng đi để ăn lương khô, nhưng lại vẫn cảm nhận được thằng nhóc kia vẫn đang nhìn mình.
“Thôi bỏ đi, chia cho chú mày một miếng… Một miếng thôi đó…” Cậu ta quay lại, bẻ nửa thanh lương khô, so sánh kích cỡ của hai miếng một hồi, cuối cùng mới luyến tiếc đưa miếng nhỏ ra.
Đang thưởng thức khẩu phần ăn hiếm hoi thì lại có chiếc xe từ xa đi tới, trên xe có một đội ngũ nhân viên y tế mặc áo blouse trắng, nói là đến để kiểm tra sức khoẻ cho hơn một trăm nô lệ ở đây.
Từng người lấy số rồi bắt đầu lấy máu, có một nô lệ tranh thủ cơ hội ngàn năm có một này để bỏ chạy, sau đó bị A Lương no bụng tràn trề năng lượng sải bước đuổi theo, tay vung con cá đuối phơi khô đánh thẳng vào mặt người đó.
Những chiếc gai trên lưng cá cứng như mũi khoan, đâm thẳng vào cổ của người nọ.
Máu b ắn ra tung tóe, người đàn ông trợn mắt ôm cổ gục xuống đất.
A Lương không mảy may nao núng trước cái chết.
Những kẻ này giống như vi khuẩn sinh sôi khắp nơi trên mảnh đất Tam Giác Vàng, thiếu đi một đứa cũng chẳng hề ảnh hưởng.
Nhưng Thẩm Lưu Phi lại lập tức tiến tới, bắt đầu băng bó cấp cứu cho người đàn ông đang chảy máu ròng ròng.
Thực ra lỗ thủng rất nhỏ, cũng không gây thương tổn lên khí quản, nhưng suy cho cùng vẫn là vết thương ở vị trí quan trọng như cổ, không thể chần chừ trì hoãn.
Thẩm Lưu Phi giật một mảnh áo tơi tả trên người đối phương, giơ cao tay anh ta để miệng vết thương ở cổ khép gần lại rồi bắt đầu ấn chặt để cầm máu.
Vừa mới chạm vào tay người này, người đàn ông ngã dưới đất đã vươn bàn tay chảy máu đầm đìa về hướng Thẩm Lưu Phi như đang cầm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, sau đó bập bẹ nói với y bằng tiếng Myanmar: “Cứu tôi… Cứu tôi với…”
Anh ơi… Em cũng là người Trung Quốc… Cứu em với…
Trong cảnh tuyệt vọng, người bị thương và máu b ắn ra tung tóe tạo thành k1ch thích giác quan mạnh mẽ, khung cảnh như đã từng quen biết làm Thẩm Lưu Phi bỗng chốc ngẩn người, hình ảnh liên tục xẹt qua trước mắt như một bộ phim nhựa ngày xưa.
Y đang đứng ra bảo vệ một cô gái trong quán bar, ai ngờ đắc tội với bọn buôn ma t úy, kẻ đó dùng chai bia vỡ đâm vào cổ y.
Đám buôn ma t úy chạy tan tác chim muông, xe cảnh sát và xe cấp cứu rú còi lao tới, cứu được cậu trai bị rạch vào động mạch cổ đã hấp hối lên xe, chỉ suýt chút nữa thôi cậu trai kia đã chết ở nơi đó.
Chính vì lúc đầu được cứu chữa kịp thời nên cuối cùng mới may mắn nhặt được mạng về.
Đêm nay, cuối cùng y cũng nhớ ra người đàn ông từng cứu mạng mình.
Sau khi cứu được người bị thương, Thẩm Lưu Phi ngồi sang một bên, cúi đầu nhìn viên đạn xỏ dây quấn trên cổ tay mình.
Màn đêm lại buông xuống nơi núi hoang cằn cỗi như một dòng sông đen mênh mông, ấy thế nhưng Mặt Trăng lại vừa to vừa tròn với ánh sáng vằng vặc.
Ôn Giác đã lấy máu xong, sau khi bị áp giải về lồ ng thì lại ghé vào gần Thẩm Lưu Phi và tò mò hỏi y: “Sao anh cứ ngẩn ra nhìn cái vòng tay này thế, bạn gái anh tặng à?”
Thẩm Lưu Phi không đáp, vẫn cứ nhìn cái vòng kia đăm đăm, máu trên ngón tay y đã khô lại, mười ngón thon dài khỏe khoắn, màu đỏ thẫm tương phản hoàn toàn với màu da tái nhợt, khiến chúng vừa cay nghiệt vừa xinh đẹp.
“Yo, anh Thẩm? Anh Thẩm?”
Thẩm Lưu Phi vẫn không trả lời.
Một lúc lâu sau, Ôn Giác thấy khóe môi người này giật giật, tựa như lớp sương mỏng đã tan đi, để lộ một đường cong tuyệt đẹp trên gương mặt trước giờ vốn lạnh lùng.
Vô tình bùn tuyết lưu dấu móng*, ấn ký chôn giấu đã lâu cuối cùng xuất hiện trở lại trong đêm nay, nhân quả thế gian tuần hoàn khó chịu, tôi anh hội ngộ nơi tốt đẹp nhất đời.
*Câu thơ trích từ Hoạ bài “Nhớ Mãnh Trì xưa” của Tô Thức.
Thẩm Lưu Phi cụp mắt, y mỉm cười khẽ nói, hóa ra là em.
Tạ Lam Sơn không chắc ngoài Răng Vàng có còn ai khác nhận ra mình hay không, muốn xâm nhập vào câu lạc bộ Freak Show kia thì chỉ có thể cải trang để điều tra.
Mà Hàn Quang Minh là người trong giới văn nghệ, cũng có bản lĩnh hóa trang đóng phim, gã ta chuẩn bị đầy đủ cho Tạ Lam Sơn bao gồm cả một bộ râu giả, cẩn thận dán cả ria mép và râu cằm cho anh, trông khá là tự nhiên.
Tóc được cố ý uốn xoăn và búi cao sau đầu, trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính, kế đến là thay một bộ vest hàng hiệu, khí chất toàn thân cũng theo đó mà thay đổi theo, để lộ ra cái vẻ mê người của công tử bất lương trí thức rởm.
Tạ Lam Sơn ngắm nghía chính mình trong gương, đưa ngón tay lên cào cào râu trên mép và cằm xong cũng thấy khá hài lòng.
Anh quay đầu lại thấy Hàn Quang Minh cũng đang trang điểm thì hết hồn: “Anh trang điểm làm gì?”
“Tôi cũng phải đi! Không đi theo cậu thì tôi không yên tâm được.” Hàn Quang Minh đang khom người soi gương, còn nghiêm túc dán cả mi giả lên mắt mình, động tác bôi keo, thổi mi cực kỳ điêu luyện, như thể bình thường cũng làm vậy thật.
Gã ta vừa sửa soạn vừa nói, “Với lại không có tiền của tôi thì cậu cũng chẳng vào được.”
Nói xong câu này thì cũng dán xong lông mi, Hàn Quang Minh hạ cánh tay che kín hơn nửa gương mặt xuống rồi đột nhiên ngoái đầu lại nhìn, nháy mắt phóng điện với Tạ Lam Sơn rồi nói bằng giọng eo éo: “Chồng ơi, có đẹp không?”
Một khuôn mặt phì nộn lòe loẹt mắt xanh mỏ đỏ thình lình xuất hiện trước mắt làm Tạ Lam Sơn suýt sặc không khí mà ngỏm.
Anh nghĩ ngay đến “Liêu trai chí dị”, mấy kiểu như miệng đỏ như chậu máu, răng như nanh quỷ, tóm lại là xấu khôn tả.
Hàn Quang Minh vốn thấp lại còn béo đến mức mất cả vẻ nam tính, thành ra ăn mặc thế này trông cũng không có gì kệch cỡm.
Quần áo của cả hai đều được mua tại chỗ, sau khi giả gái, gã ta còn cố ý đổi sang một bộ váy nhung dài màu đỏ rượu.
Chiếc váy dài che đi lông chân vừa rậm vừa đen như lông lợn và đôi chân mập mạp, ôm chặt lấy lớp mỡ lùng bùng của gã ta, khiến gã ta trông y như một cây xúc xích trắng*.
Kế hoạch của Hàn Quang Minh là giả dạng một đôi vợ chồng có sở thích đặc biệt.
Xét cho cùng thì câu lạc bộ Freak Show này cũng cung cấp dịch vụ tình d*c, thậm chí có thể dùng đủ loại thủ đoạn tàn nhẫn để ngược đãi và tra tấn người phục vụ, mà những kẻ bằng lòng tiêu cả đống tiền để mua thứ dịch vụ này thì đều là đám nhà giàu bi3n thái cả.
Cũng may gã ta có tiền, tiền có thể mua thần bán thánh, cũng có thể mua được hai tên vệ sĩ của câu lạc bộ, tóm lại là bọn họ đã trà trộn vào thành công.
Ở trước mặt người ngoài, “hai vợ chồng” cải trang ra vẻ thân mật kề mặt hôn nhau, nhìn trông thật sự giống một phú bà đ ẫy đà lắm tiền nhiều của dẫn theo anh chồng vừa đẹp trai vừa bi3n thái của mình tới tìm vui.
Hôn hết từ má trái đến má phải, đôi môi anh đào của Hàn Quang Minh lại đột nhiên hướng lại gần môi Tạ Lam Sơn.
Để tránh lòi đuôi, Tạ Lam Sơn không thể trốn tránh, chỉ đành cắn răng nghênh đón, môi kề môi một chút với gã ta.
Nhân viên phục vụ cầm một khoản tiền típ kếch xù, sau đó mỉm cười dẫn đường cho hai người, đưa bọn họ vào trong phòng riêng bí mật.
Tạ Lam Sơn sợ bị người ta vạch trần bọn họ đang giả mạo nên chỉ có thể treo nụ cười trên mặt, sau đó nhỏ giọng cảnh báo với Hàn Quang Minh: “Còn hôn nữa là tôi giết anh.”
Dường như giải phóng được bản tính nào đó trong người, Hàn Quang Minh lại tỏ ra rất vui vẻ, cứ kéo tay Tạ Lam Sơn, vặn eo lắc hông tạo dáng suốt dọc đường, còn ghé lại bên tai anh và nói: “Tôi đẹp thế này, cậu không muốn hôn tôi hay sao?”
Tạ Lam Sơn vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, môi không thèm nhấp: “Tôi muốn chết.”
Không giống ánh đèn neon lập lòe và không khí sôi động của quán bar bên ngoài, ánh sáng bên trong câu lạc bộ nhá nhem u ám, một vài tia sáng đỏ kỳ lạ lóe ra từ những góc khuất, như thể chúng đang cắt và xoắn vặn mọi thứ trong căn phòng này.
Xung quanh ngập tràn mùi cần s@ và các loại thảo mộc kỳ lạ, từ khi bước vào cổng câu lạc bộ này, Tạ Lam Sơn đã nghe thấy những tiếng khóc dấm dứt, tiếng khóc ấy liên miên không ngừng như đang kể lể nỗi bất hạnh của bản thân.
Hàn Quang Minh luôn có cảm xúc tích cực cũng bị dọa chết khiếp, gã ta kéo Tạ Lam Sơn đi xuyên qua những luồng sáng màu đỏ ở đây, có lúc nghiêng đầu lại thấy một vệt sáng đỏ chiếu lên mặt Tạ Lam Sơn tựa như máu tạt vào mặt anh.
Có tổng cộng hai mươi người cung cấp dịch vụ đặc biệt này, có nam có nữ trong đó nữ nhiều hơn.
Bọn họ đều có khuôn mặt xinh đẹp và thân hình tươi trẻ, hàng ngày phải chịu đựng nỗi sợ hãi hủy hoại bào mòn để thỏa mãn những d*c vọng tối tăm và dị dạng nhất của thế gian.
Tạ Lam Sơn thấy một cô gái trẻ bị xích lại, nửa người tr@n trụi, làn da sau lưng đã bị một loại axit mạnh làm tổn thương diện rộng, vảy đỏ phủ kín trông như da rắn.
Cô gái nhận ra có người đang nhìn mình chằm chằm thì quay phắt đầu lại, nhe răng há mồm với đối phương.
Tạ Lam Sơn phát hiện đầu lưỡi của cô đã bị phẫu thuật chia làm hai, cô ta thật sự đang đóng vai một con rắn cái xinh đẹp.
Trong ngoài câu lạc bộ đều có vệ sĩ canh gác, hẳn chính là tay sai của Quan Nặc Khâm, Tạ Lam Sơn không cách nào thể hiện bản lĩnh, chỉ có thể tùy cơ ứng biến tìm cơ hội.
Chọn lựa một hồi thì bọn họ rút ra kết luận, không có Đường Tiểu Mạt lẫn Ôn Giác ở nơi này.
Tạ Lam Sơn giả vờ kén chọn, chê đàn ông và phụ nữ ở đây không hợp gu mình, sau đó hỏi phục vụ gần đây có hàng mới tới không.
Nhân viên phục vụ tỏ ra khó xử, cứ ấp úng không chịu nói thật.
Hàn Quang Minh kịp thời rút một chiếc nhẫn trên ngón tay ra lặng lẽ dúi vào trong lòng bàn tay cậu ta.
Kim cương nạm trên cái nhẫn đó phải chừng hai carat.
Nhân viên phục vụ rất tinh ý nên đã cố tình phớt lờ ngón tay thô kệch lộ rõ thân phận nam giới của người này, cậu ta hào phóng tiết lộ đúng là có lô hàng mới, nhưng hàng mới đã được đưa đến dinh thự của đại gia giàu nhất ở đây là Chung Trác Hải.
“Có một số người Thái Lan rất mê tín, lão ta sắp phải trải qua một ca phẫu thuật cực kỳ quan trọng, vậy nên cần phải có người làm mẫu cho lão trước khi lên bàn mổ, hoặc có thể nói là,” Nhân viên phục vụ cười cười, nhả ra hai chữ nhẹ tênh, “hiến tế.”Hết chương 134.
*Xúc xích trắng là một món ăn nổi tiếng của thành phố München, miền nam nước Đức.
Zen: “Anh ơi… Em cũng là người Trung Quốc… Cứu em với…” nếu đã quên thì có thể đọc lại chap 8 nhé..