Trên đường đi làm về, cô gái bị một kẻ đột ngột tập kích từ đằng sau, cô bị đánh vào sau đầu rất mạnh bằng một vật nặng như gậy gỗ, sau đó nhanh chóng bất tỉnh.
Cô mở mắt trong cơn đau đớn khủng khiếp, sau đó nhận ra miệng mình đã bị khâu lại.
Trên cổ cô có một cái dây xích chó, vòng cổ bằng da có mùi mốc meo hôi thối, đinh tán trên đó khiến da thịt cô đau nhói.
Gã đàn ông đứng trước mặt cô đang cầm dao mổ và nhìn cô từ trên xuống.
Cô gái điên cuồng lắc đầu, muốn cầu xin nhưng lại không nói được câu nào.
Mỗi khi cố mở miệng thì sợi chỉ khâu quanh miệng sẽ thô bạo xé rách da thịt cô, khiến cô đau chết đi sống lại, miệng ngập trong mùi máu tươi và nước bọt.
Kiều Huy ngồi xổm xuống, thở dài mấy tiếng với cô gái trước mặt.
Gã đeo găng tay cao su mỏng, vuốt v e gò má cô gái: “Ngoan nào, đừng kêu cũng đừng nói chuyện.
Kêu là sẽ kéo cảnh sát tới đấy, lần trước tao đã suýt bị bắt rồi.”
Cô gái nghiêng đầu sang chỗ khác, cố tránh né những ve vuốt kinh tởm của kẻ này.
Nước mắt cô giàn giụa chảy ra, nửa là vì sợ hãi nửa là vì ghê tởm, cô không hiểu tên bác sĩ nhìn trẻ tuổi nhã nhặn này sao lại biến thành một con quái vật như thế.
Nhìn ra ngoài từ góc của Kiều Huy, những hàng thông trắng thường xanh bao vây khắp chốn, thế giới chìm trong một màu tốt tươi.
Đây là một khu dân cư cao cấp đang được đưa vào khai thác, được quảng cáo là “Thành thị có núi rừng” nên mới cố ý xây dựng bên cạnh dòng sông mẹ của thành phố*, thậm chí còn gom đất thành gò để phủ xanh bằng hoa và cây cảnh, quả đúng là “có cây có núi, có khúc lượn quanh”.
*Trích từ bài thơ Thơ viết khi dạo Sư Tử Lâm của Càn Long.
Câu đầy đủ: Một cây một núi đều vào tranh; mấy khúc uốn quanh tránh lòng phàm.
*Sông mẹ là con sông lớn đóng vai trò quan trọng trong đời sống sản xuất và tinh thần của con người quanh lưu vực sông.
Hoàng Hà được gọi là “sông Mẹ của Trung Quốc” vì phù sa màu mỡ của Hoàng Hà đã tạo nên một vùng đồng bằng châu thổ phì nhiêu, thuận lợi cho hoạt động sinh hoạt và sản xuất của con người, lưu vực Hoàng Hà cũng chính là cái nôi của văn minh Trung Quốc.
Nơi này khá gần bệnh viện Phổ Nhân ở đoạn đường trung tâm.
Kiều Huy rất thích mang nạn nhân đến những nơi như vườn hoa, bãi đỗ xe hoặc một vài tòa nhà bỏ hoang.
Thành phố này có rất nhiều góc ít người chú ý, con người ở đây chỉ bé nhỏ và yếu ớt như con sâu cái kiến mà thôi.
Cô gái bị đập mạnh vào đầu nên giờ đã không còn sức nữa, cũng không thể đứng dậy được vì bị xích chó trói chặt hai tay, cô chỉ có thể trườn bò ngọ nguậy để chạy trốn.
Kiều Huy cảm thấy tư thế vừa phí công vừa xấu xí này rất nực cười.
Gã đưa chân đạp mạnh cho cô gái ngã ra, sau đó lại nhìn cô với tràn trề tình cảm.
Hình ảnh cô gái váy đỏ lần nữa xuất hiện trong mắt, gã cười khúc khích, ánh mắt cũng lấp lánh ánh đỏ như máu tươi.
Người phụ nữ váy đỏ tóc đen giống hệt như cây dong riềng đỏ đúng độ bùng nổ khoe sắc, rực rỡ chói mắt vô cùng.
Kiều Huy quỳ xuống, vẻ mặt khi c ởi quần áo cô gái rất nghiêm túc tập trung, thậm chí gần như si mê.
Cơ thể cô gái lộ ra theo cách nhục nhã nhất, gã cầm con dao mổ sáng loáng, lựa chọn mảng da trắng trẻo không tì vết trên người cô và chuẩn bị lột ra.
Tiếng chó sủa bỗng truyền tới từ hàng thông trắng bên ngoài, sau đó là tiếng bước chân dồn dập và tiếng động cơ xe máy.
Kiều Huy biến sắc, lại có người tìm tới!
Sau khi làm rõ danh tính hung thủ Kiều Huy, Tạ Lam Sơn lập tức liên hệ bệnh viện Phổ Nhân để những y tá khác liên lạc với cô gái kia.
Nhưng điện thoại của cô đã tắt, khả năng cao là đã mất tích sau khi rời bệnh viện.
Sau đó cảnh sát tiếp tục phân tích địa điểm phát hiện thi thể trong những vụ án trước để xác định những nơi có thể xảy ra chuyện, cục thành phố quyết định dùng tới chó nghiệp vụ.
Cái chết cận kề khiến cô bộc phát h@m muốn sống sót mạnh mẽ của mình, cô dồn hết sức mở miệng đã bị khâu lại, hét lên trong tình trạng máu chảy đầm đìa: “Cứu với! Cứu với!”
“Tôi ở đây!”
Một chiếc xe mô-tô màu đen lao ra khỏi rừng cây xanh mướt, đầu xe có một vệt đỏ rực như một đàn đom đóm trong bóng đêm.
Kiều Huy biết tình hình không ổn thì lập tức bỏ lại cô gái để chạy trốn, Thẩm Lưu Phi vít ga tối đa phóng như bay đuổi theo.
Kiều Huy chỉ có thể chui vào rừng rồi chạy về phía bờ sông, nhưng đằng trước có mô-tô chắn đường, phía sau là chó nghiệp vụ đuổi giết, hoàn toàn không có đường trốn nữa.
Gã bị ép chạy tới bờ sông, cuối cùng đành cắn răng đưa chân nhảy xuống.
Tạ Lam Sơn đuổi theo từ đầu đến giờ, thấy Kiều Huy định nhảy sông tự sát thì cũng định nhảy theo.
Vừa mới cởi áo đã bị Thẩm Lưu Phi lao tới từ đằng sau kẹp ngang cổ giật lại.
Tạ Lam Sơn căng người giãy giụa, anh phản đối: “Gã sắp thoát rồi!”
Thẩm Lưu Phi ôm chặt Tạ Lam Sơn, cánh tay y dồn sức, giọng nói trầm như lồ ng giam dịu dàng nhất: “Quá nguy hiểm.”
Mặt sông quá rộng, nước lại chảy xiết, trời thì tối đen như mực, đương nhiên nếu xuống nước sẽ rất nguy hiểm.
Đưa cô gái bị thương vào viện rồi đợi cảnh sát biển đến trục vớt.
Nhưng không thể tìm được xác của Kiều Huy trong làn nước mênh mông đen ngòm kia, có lẽ mạng của con quỷ này chưa tới đường cùng, vậy mà lại may mắn trốn thoát.
Lại một cái xác nữa được tìm thấy trong khi Kiều Huy bị truy nã, là Hạ Hồng, thư ký của Lưu Minh Phóng.
Tình trạng tử vong của Hạ Hồng giống hệt với ba cô gái trước đó, miệng bị khâu, da bị lột, nửa th@n dưới bị xâm hại tàn nhẫn, cổ còn đeo một cái vòng cho chó có đinh tán.
Theo kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y, thời gian tử vong của Hạ Hồng rơi vào năm ngày trước, chính là sáng sớm ngày tiếp theo hôm Đào Long Dược đánh nhau với Kiều Huy ở bãi xe rồi Kiều Huy bị thương trốn thoát.
Nhìn từ góc độ thủ pháp gây án giống hệt nhau, rõ ràng vụ này cũng thuộc vào vụ giết người hàng loạt kia, Lưu Diễm Ba đích thân chỉ huy những công việc điều tra phá án tiếp theo, lão cho rằng nạn nhân vụ án này có thể là một con mồi khác mà Kiều Huy đã tập kích sau khi thất bại trước đó.
Và ngoài Hạ Hồng được phát hiện cuối cùng, hai nạn nhân còn lại trong vụ án hi3p d@m giết người hàng loạt này đều đã từng mặc váy đỏ tới bệnh viện để khám bệnh hoặc thăm người thân theo như camera giám sát của bệnh viện Phổ Nhân.
Đầu tiên là truy nã treo thưởng đối với Kiều Huy, sau đó cục thành phố cũng đưa ra thông báo chính thức, nhắc nhở phụ nữ phải chú ý an toàn khi ra ngoài.
Nhưng chẳng có vách tường nào là không có khe hở, có một số kênh đưa tin đã tung toàn bộ những chi tiết rằng nạn nhân đều từng mặc váy đỏ và để tóc dài lên mạng, cũng có người ngồi lê đôi mách liên hệ vụ án này với vụ án ở Thương Nam, sau đó phóng đại lên với ý đồ xấu.
Mọi người luôn sợ những gì mình không biết, vậy nên khi hung thủ từ trong bóng tối bị đưa ra ánh sáng, cảm giác hoảng sợ không còn mạnh mẽ như lúc trước nữa, hướng đi của vụ án dần thay đổi từ truy bắt Kiều Huy thành công khai lên án Tiểu Mạn.
Những chi tiết trong vụ án hi3p d@m và giết người ở Thương Nam được tung lên mạng, theo đó mà danh tính của Tô Mạn Thanh cũng lộ ra, ban đầu chỉ là vài ba đơn vị truyền thông tranh thủ tạo tin giật gân thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng chẳng bao lâu sau quả cầu tuyết càng lăn càng to hơn, trở thành một cơn sóng thần chấn động internet.
Kỳ lạ là có lẽ mọi người sẽ bao dung mà nói nhẹ nhàng với Tiểu Mạn nhỏ tuổi, nhưng lại nhất quyết không buông tha việc Tô Mạn Thanh trưởng thành trong cơ quan công quyền.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, sau hàng loạt lời chỉ trích, câu chuyện từ hơn hai mươi năm về trước ngày càng trở nên bí ẩn.
Một số người còn nghiêm túc đặt vấn đề về hội chứng Stockholm, suy luận rằng Tiểu Mạn mười một tuổi đã yêu tên sát nhân bi3n thái kia; số đông lại đưa ra nghi vấn một cách lý trí: sao một cô bé mười một tuổi lại có thể còn sống khi rơi vào trong tay một tên bi3n thái ác độc như vậy, hoặc nói một cách đơn giản hơn thì liệu con bé đó có trở thành đồng lõa của hung thủ không?
Tất cả mười một nạn nhân trong vụ án Thương Nam đều bị lột da, khóe miệng bị rạch ra rồi khâu lại, duy chỉ có một trường hợp đặc biệt duy nhất.
Xét từ góc độ này, Tiểu Mạn không có bất cứ tổn thương nào bỗng trở nên thiếu hoàn hảo.
Chỉ chờ hung thủ sa lưới là có thể kết thúc vụ án, nhưng Tạ Lam Sơn vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nếu Kiều Huy chỉ đơn thuần bắt chước vụ án hi3p d@m và giết người ở Thương Nam thì gã có thể biết những chi tiết trong vụ án cũ như xâm hại tình d*c, giết người, lột da, khâu miệng.
Nhưng đã qua hai mươi lăm năm, sao gã biết được chi tiết “váy đỏ” mà ngay đến cảnh sát cũng không hề hay biết?
Tạ Lam Sơn và Thẩm Lưu Phi đã tìm được cô gái mà Kiều Huy từng định tỏ tình, nhưng bọn họ nhận ra ngoại hình của cô gái đó hoàn toàn khác biệt so với hình thượng váy đỏ tóc đen dài mà gã điên cuồng si mê.
Cô gái này để tóc ngắn, hơi mũm mĩm, hàm rộng mắt to, cô mặc quần jeans gọn gàng, nói giọng phổ thông với khẩu âm phương bắc sang sảng.
Cô gái quen biết Kiều Huy khi đang làm t ình nguyện viên ở bệnh viện Phổ Nhân, ai ngờ người nọ trúng tiếng sét ái tình với mình, cứ thế cưa cẩm không buông.
Người nọ là một sinh viên y khoa học rộng biết nhiều, vóc người cao ráo ngoại hình cũng đứng đắn, thực ra cô cũng định phát triển mối quan hệ với Kiều Huy, nhưng hẹn hò được vài ba bữa thì cô nhận ra tâm lý người này hơi bất thường.
Cô gái nói, thực ra cô đã xác định sẽ từ chối Kiều Huy một tuần trước khi gã bật đèn tỏ tình rồi.
Tạ Lam Sơn hỏi cô: “Thời gian hai người ở gần nhau không dài, cô nhận ra điểm bất thường nào ở Kiều Huy?”
“Tôi cảm thấy anh ta là một kẻ bám váy mẹ, hoặc nói một cách nặng nề hơn thì tôi cảm thấy anh ta bị phức cảm Oedipus*.” Sau khi biết tin Kiều Huy chính là tên giết người lột da hàng loạt, cô gái vẫn chưa thôi sợ hãi, chỉ thở dài và lắc đầu liên tục, “Một người thoạt nhìn rõ là dịu dàng thành thật, ai mà ngờ lại có thể bi3n thái xấu xa như thế.”
*Phức cảm Oedipus được Sigmund Freud dùng trong thuyết Phân tâm học nhằm lý giải cho những giai đoạn phát triển tâm lý tính dục ở trẻ nhỏ, được hiểu là sự khao khát của trẻ nhỏ dành cho bố (nếu là bé gái) hoặc dành cho mẹ (nếu là bé trai).
Biểu hiện của sự khao khát này được thể hiện thông qua việc chúng tỏ ra khó chịu, xuất hiện cảm giác ganh tỵ hoặc giận dữ, la khóc với bố (nếu là bé trai) hoặc mẹ (nếu là bé gái).
Tạ Lam Sơn cực kỳ ngạc nhiên: “Cậu ta còn có mẹ nữa à? Cô gặp bà ấy chưa?”
Cô gái lắc đầu: “Chưa gặp bao giờ.
Có lẽ không phải mẹ mà chỉ là một người phụ nữ đi trước hơn tuổi thôi, vì mỗi khi nhắc đến người này anh ta đều chỉ nói là ‘người trong nhà’.
Có một lần tôi đi dạo phố với anh ta, ngang qua một cửa tiệm đồ trang sức, anh ta mới buột miệng nói muốn mua quà tặng mẹ.
Cuối cùng anh ta mua một chiếc dây chuyền pha lê, anh ta cũng hai tư hai lăm rồi, mẹ anh ta hẳn cũng phải gần năm mươi mới phải chứ.
Nhưng chiếc vòng anh ta chọn lại có kiểu dáng dễ thương ngộ nghĩnh, nhìn như chuột Mickey hay sao ấy, anh ta còn khắc tên mình vào phía sau mặt dây chuyền nữa, tóm lại là rất kỳ quái.”
Thẩm Lưu Phi hỏi tiếp: “Vậy tại sao lại nói là Oedipus?”
Cô gái trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chắc cũng không hẳn là Oedipus đâu, nhưng mà dường như anh ta luôn nghe lời mẹ mình răm rắp, rất sợ người đó tức giận.
Anh ta dành rất nhiều thứ cho tôi, có rất nhiều suy nghĩ lạ kỳ, giống như lần tỏ tình khá phô trương cường điệu như thắp sáng cả tòa nhà ấy, vậy nên ban đầu tôi cũng cảm động lắm, còn từng hỏi tại sao anh ấy đối xử với tôi tốt như vậy? Anh ta nói bản thân chưa bao giờ hẹn hò với con gái, tôi là người đầu tiên.”
Tạ Lam Sơn gật đầu: “Cũng dễ hiểu, có những người khá trì trệ trong chuyện tình cảm.” Nếu không phải vì đang phá án thì Tạ Lam Sơn đã muốn đào binh giữa chừng mà liếc nhìn Thẩm Lưu Phi rồi nói “Có lẽ vì vẫn chưa gặp đúng người.”
Cô gái nói: “Đúng là không có gì lạ, nhưng ngay sau đó anh ta đã nói ra lý do, anh ta nói người nhà mình quản lý rất nghiêm ngặt, hà khắc đến độ bi3n thái, không cho phép anh ta thích con gái, không phải sợ anh ta yêu sớm mà đơn giản là không cho phép thôi.
Anh ta kể hồi trung học đã từng thích một cô bạn, sau khi bị người nhà phát hiện thì đã gây ra tai họa lớn.
À phải rồi, anh ta còn nói người nhà ép anh ta phải kế nghiệp cha mình mà học y, cũng vì mấy lời này mà tôi nghĩ người nói những câu đó chắc chắn là mẹ anh ta.”
Tạ Lam Sơn và Thẩm Lưu Phi đều để ý đến mấy chữ “kế nghiệp cha” kia.
Cô gái nói tiếp: “Anh ta nói mình hoàn toàn không muốn học y, từ bé đã cảm thấy cơ thể người rất kinh tởm, anh ta còn nói bản thân cảm thấy phụ nữ tóc dài mặc váy rất tởm… Khi nói câu đó vẻ mặt anh ta rất dữ tợn, tôi cũng sợ chết khiếp.
Sau đó tôi nhất quyết nói với anh ta, từ nay trở đi sẽ không gặp anh ta nữa.”
Kết thúc cuộc nói chuyện thẩm vấn, hai người lái xe quay về.
Xe là của Tạ Lam Sơn nhưng lúc này người cầm lái là Thẩm Lưu Phi.
Tạ Lam Sơn ngồi bên ghế phó lái, sắc trời vẫn còn sớm, người xe trên đường tấp nập vội vàng, ánh nắng chiều tà rực rỡ muôn màu phủ khắp mọi nơi.
Cả hai vẫn đang không dứt được suy nghĩ khỏi vụ án này.
Thẩm Lưu Phi hơi nghiêng đầu thì thấy Tạ Lam Sơn nhíu mày bĩu môi, vẻ mặt đăm chiêu.
Y chủ động lên tiếng: “Vẫn đang nghĩ về vụ ‘kế nghiệp cha’ kia à, cậu đang nghi ngờ thực ra Kiều Huy là con trai của Khổng Tường Bình?”
Sự ăn ý không cần nói ra giữa hai người, Tạ Lam Sơn cũng nghiêng đầu nhìn Thẩm Lưu Phi, thấy người kia vẫn đang hết sức tập trung nhìn thẳng về phía trước như ngày thường thì bắt đầu cợt nhả: “Nếu không phải anh đang lái xe thì tôi đã nhào lên hôn anh rồi.”
Tuy lời âu yếm này chỉ là đùa giỡn nhưng cũng thật sự hàm chứa đôi phần mong đợi nhiệt tình, anh mong ngóng có thể lời qua tiếng lại chòng ghẹo với người ta, nhưng Thẩm Lưu Phi lại vẫn chẳng có biểu cảm gì.
Tạ Lam Sơn thấy xấu hổ, anh lẩm bẩm: “Anh họ Tiểu Thẩm bạc tình ghê…”
Còn chưa dứt lời thì Thẩm Lưu Phi đã bẻ lái cho xe đỗ vào ven đường.
Y thoăn thoắt tháo dây an toàn rồi nhào về hướng Tạ Lam Sơn, phủ lên đôi môi anh bằng một nụ hôn sâu.
Nụ hôn tuyệt vời quá đỗi làm người ta không kịp đề phòng.
Tạ Lam Sơn đã quen cái kiểu chỉ nói không làm, chỉ nói bậy bạ cho đã cái miệng mà thôi, ai mà ngờ Thẩm Lưu Phi lại thuộc phái hành động dứt khoát, anh chưa kịp phản ứng thì đầu lưỡi của người kia đã luồn vào.
Lưỡi lướt qua từng chiếc răng, cuối cùng tỉ mỉ phác từng nét lên cổ họng của anh.
Tạ Lam Sơn bị hôn tới mức yết hầu cũng tê dại, miệng anh đầy nước bọt, chân cũng mềm nhũn theo.
Anh vươn tay ôm lấy Thẩm Lưu Phi, vòng quanh tấm lưng vững chãi của y, nghênh đón một cách triệt để bằng cả đầu lưỡi và cơ thể mình.
Sau nụ hôn sâu đầy sảng khoái, Tạ Lam Sơn thỏa ước muốn quẹt tay lau miệng, Thẩm Lưu Phi thì tiếp tục lái xe, mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì, thậm chí y còn phân tích vụ án rạch ròi đâu ra đó, âm giọng lạnh nhạt, hơi thở không hề hỗn loạn: “Cậu còn nhớ những gì Chu Minh Vũ từng nói không, có một ít đồ dùng cho trẻ con được phát hiện trong nhà của Khổng Tường Bình, khi đó ông ấy cho rằng món đồ đó thuộc về những bé gái mà gã từng xâm hại, nhưng giờ xem ra có lẽ đồ dùng ấy thuộc về con của gã.”
“Nếu Kiều Huy là con trai của Khổng Tường Bình thật thì hai mươi mốt năm trước tên đó cũng chỉ mới ba bốn tuổi,” Về tuổi tác thì khá hợp lý, Tạ Lam Sơn vẫn cảm thấy khó hiểu, “theo thông tin trên tài liệu thì Khổng Tường Bình chưa kết hôn cũng chưa có con, người từng tiếp xúc với gã cũng không biết gã có một đứa con trai, chứng tỏ đứa bé này không sinh ra theo cách hợp pháp.
Mà kỳ lạ hơn nữa là trước khi Kiều Huy bại lộ, tôi đã từng lấy lời khai của Tô Mạn Thanh, chị ta không hề nhắc đến đứa bé nào khác trong nhà.”
Thẩm Lưu Phi im lặng vài giây rồi nói: “Còn một khả năng.”
Tạ Lam Sơn biết người kia định nói gì, anh tiếp lời theo hướng suy nghĩ này: “Cảnh sát không phát hiện đồ dùng cho phụ nữ ở nhà của Kiều Huy, rõ ràng tên này không ở chung với người ‘mẹ’ kia, có lẽ ‘mẹ’ này không phải mẹ ruột của cậu ta, mà chỉ là mẹ tự nhận trên danh nghĩa mà thôi.”
Phân tích như vậy thì Tô Mạn Thanh vẫn còn hiềm nghi, thậm chí còn hiềm nghi rất lớn, có lẽ vào năm mười một tuổi, chị ta đã nảy sinh tình hữu nghị kỳ quái nào đó với đứa bé trai bốn tuổi kia.
“Nhưng vụ án này vẫn rất kỳ quái,” Có lẽ Đào Long Dược sẽ không tránh được cảnh bối rối và đau khổ, Tạ Lam Sơn khẽ thở dài, “nếu kẻ giật dây trong vụ án này là Tô Mạn Thanh, vậy thì sau hai mươi năm, chuyện gì đã biến chị ta từ người bị hại trở thành hung thủ?”
“Tôi nghĩ có lẽ La Hân không phải nạn nhân đầu tiên trong vụ giết người hàng loạt này.” Thẩm Lưu Phi ngẫm nghĩ rồi lạnh lùng nói, “Schopenhauer đã nói mọi hành động của con người đều phải được thúc đẩy bởi một trong số ba loại động cơ gồm sự vị kỷ ước muốn hạnh phúc cho bản thân, ác ý muốn người khác đau khổ và lòng trắc ẩn mong cầu hạnh phúc cho người khác, dù có là một kẻ giết người tàn bạo cùng cực cũng vậy.”
Màn đêm dần buông, đèn đuốc cũng lần lượt sáng lên, vào giờ này, trên đường chỉ toàn là “dân tan tầm” hối hả vội vàng.
Tạ Lam Sơn nhận ra đây không phải đường về nhà, anh vội hỏi: “Đang đi đâu thế?”
Thẩm Lưu Phi dừng đèn đỏ: “Đưa cậu tới chỗ Đào Long Dược, cậu không có gì muốn hỏi cậu ta à?”
Xe dừng lại ở cổng bệnh viện Phổ Nhân, trước khi tháo dây an toàn xuống xe, Tạ Lam Sơn chợt nhớ tới hôm Thẩm Lưu Phi ôm ngang hông anh, không cho anh nhảy sông đuổi theo hung thủ.
Anh quay đầu lại nhìn y rồi nói một câu nghiêm túc dưới ánh đèn mờ ảo: “Sau này anh cứ lái xe của tôi đi.”
Thẩm Lưu Phi khẽ nhíu mày, dường như không hiểu ý anh muốn nói.
“Bốn bánh là thép bọc thịt, hai bánh là thịt bọc thép.” Vẻ mặt Tạ Lam Sơn rất chân thành, đôi mắt lấp lánh cùng ánh đèn sáng rọi nhìn vừa duyên dáng lại vừa tình cảm, “Tôi không chịu được cái kiểu lái xe kia của anh, quá nguy hiểm.”
“Lúc đó là vì phải đuổi theo hung thủ…” Thẩm Lưu Phi cố gắng giải thích, nhưng khi va vào ánh mắt người trước mặt, y lại thấy lòng mình cũng mềm theo, sau đó y chỉ lạnh nhạt đáp một câu, “Được.”
Tạ Lam Sơn vui vẻ trong lòng, trước khi cởi dây an toàn xuống khỏi xe thì lại quay đầu nói thêm câu nữa: “Nếu không phải chúng ta còn đang ở trên đường, tôi sẽ lao lên ch1ch anh.”
Nhớ đến nụ hôn tức thời đầy thỏa mãn vừa rồi, ý tứ trong lời khiêu khích này lại càng mãnh liệt hơn.
Thẩm Lưu Phi vẫn không đổi sắc mặt, y vươn tay vỗ vào mông Tạ Lam Sơn nghe “bốp” một tiếng như trách móc, y nói: “Phá án đi đã, sau đó sẽ xử lý cậu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...