Lời thổ lộ luôn là lay động lòng người như thế, bao nhiêu cô gái đều bởi vì nhất thời trầm mê mà lâm vào hoàn cảnh không thể tự thoát ra được, Bạch Trà Quân biết rõ là vậy, nhưng giờ khắc này nghe những lời ấy, tăng thêm tác dụng của cồn, một thứ cảm xúc không rõ từ sâu trong nội tâm bỗng ma xui quỷ khiến bùng lên đến không thể kiểm soát được "Tôi..."
"Không cần trả lời ngay đâu." Hồ Duyệt cúi đầu xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên trán nàng, "Dù gì tôi cũng đã lỡ thề rằng nếu lại thích gái thẳng sẽ bị thiên lôi đánh tơi bời~"
Câu đầu được rồi câu sau ai cần mấy người nói thêm, làm mất hết cả cảm xúc, Bạch Trà Quân thu hồi lại lời định nói, cảm thấy Hồ Duyệt đặc biệt biết dỗ dành làm con gái vui vẻ, còn lâu mình mới đồng ý!
"Thôi tôi đi trước, thật sợ cô bị sét đánh chết lại liên lụy tới tôi."
Hồ Duyệt ôm cánh tay cười ha hả, "Cần tôi tiễn về không?"
"Không cần." Loại thời điểm này, Bạch Trà Quân bắt đầu bật chế độ cục súc, tuy rằng tìm được người mình thích là một chuyện rất may mắn, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy lo lắng, ngược lại không biết phải đối mặt ra sao.
Đứng tại cửa ra vào, một tay vịn nắm cửa, Hồ Duyệt nhìn nhìn người đang đứng chờ ở cửa thang máy, nhẹ nói, "Con đường này không hề dễ đi, em hẳn là đã biết, cho nên..."
"Chị biết thứ tôi muốn chính là gì." Điều Bạch Trà Quân muốn, nói đơn giản cũng đơn giản, nói khó, cũng là khó khăn nhất.
"Đường, đi tiếp mới biết được có thể đi bao xa, có thể tới đâu, tôi tất nhiên hy vọng cả hai có thể cùng nhau đi đến điểm cuối cùng.
Em cũng nên biết, lời hứa hẹn không đại biểu được điều gì, tôi không muốn bỏ qua để rồi về sau mãi cảm thấy hối hận."
Hồ Duyệt nghiêm túc nói, cô chăm chú nhìn bóng lưng Bạch Trà Quân, điều gì có thể có gắng thì sẽ nỗ lực hết sức, những thứ khác, đại khái gọi là duyên phận.
- -------------
Đứng tại bệ cửa sổ, Hồ Duyệt đưa tay châm một điếu thuốc, dựa vào một bên tường hướng ánh nhìn thăm dò xuống phía dưới, trong đêm tối chỉ có hai bên đèn đường chiếu sáng, từ trên lầu nhìn lại, một dáng người nho nhỏ đang dọc theo ven đường, đi về khu chung cư bên cạnh.
Theo cử động của bóng người kia, Hồ Duyệt ánh mắt cũng nhìn theo không rời, thẳng đến lúc cửa sổ đối diện đã sáng đèn, lúc này mới đem điếu thuốc trên tay dập tắt vào gạt tàn, "Vẫn là nên cai đi thôi."
Nếu như là trước kia, Hồ Duyệt nhất định sẽ không để nàng trở về như vậy, thích hay không thích cũng chỉ là một loại cảm giác từ trong tâm mà thôi, không có gì cần cân nhắc cả, thích thì cùng nhau ở một chỗ, không thích thì lại tách ra, đơn giản như vậy.
Nhưng hiện tại Hồ Duyệt đã nhận ra, con đường này, không phải ai cũng có thể đi thẳng một đường, cũng không phải chỉ có tình yêu thôi là đủ, những chuyện vụn vặt trong sinh hoạt cũng có thể làm một người đổi thay, chính mình nếu thật sự muốn cùng nàng bên nhau, việc cần phải làm chắc chắn sẽ rất nhiều.
- ------------
Hôm sau, Bạch Trà Quân dùng phấn trang điểm che đi quầng thâm mắt đi đến phòng vẽ tranh, thoạt nhìn có chút tiều tụy, các học sinh đặc biệt bát quái hỏi lung tung, làm tâm tình nàng có chút bực bội.
Cả đêm hôm qua đều suy nghĩ có nên đáp ứng người kia hay không? Mình thực sự thích nàng sao? Suốt ngày chỉ biết đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự có thể chung tình với mình?
Suy nghĩ nhiều như vậy, lại phát hiện tất cả đều là tự mình phán đoán, Hồ Duyệt nói cũng đúng, rất nhiều chuyện, vẫn phải là vừa đi vừa nhìn, ai cũng không ngờ được cuối cùng kết cục sẽ như thế nào.
Nắm bút, Bạch Trà Quân một nét cũng chưa chạm tới khung vẽ trước mặt, nãy giờ chỉ ngồi đó ngẩn người, tự nhiên nghe ai đó hô lên, "A, Hồ Duyệt tỷ đến rồi!" làm nàng giật bắn người, cọ vẽ cũng từ trên tay rớt xuống đất.
Nhanh quay đầu lại, người trước mắt không phải Hồ Duyệt thì còn có thể là ai nữa, quần sao lại ngắn thế kia? Có thể che được cái gì?! Không đúng, nàng sao lại đột nhiên chạy tới nơi này.
"Tôi nói muốn học vẽ tranh mà lại không cho đi ké, bắt xe tới đắt lắm nha!" trời bên ngoài càng ngày càng nóng, có lẽ sắp vào mùa hè rồi, Hồ Duyệt vừa đi vừa lấy quạt phe phẩy qua lại.
"Chị hôm nay tới làm người mẫu sao?"
"Ai bảo, tỷ tỷ của cưng hôm nay là tới học vẽ tranh đó~" nói xong, Hồ Duyệt tiện tay nhấc lên chiếc túi giấy đang cầm, mở ra một cái hộp, nắp hộp vừa mở, hương vị ngọt ngào liền lan tỏa ra, "Còn có tâm chuẩn bị quà cho mấy nhóc nữa đó."
"Quaoo nhìn ngon ghê! Tỷ tỷ tốt bụng lại hiền lành vậy chờ em sau này lớn lên nhất định sẽ hỏi cưới chị."
"Chị đây sẽ chờ~" đám học sinh nữ túm tụm lại, Hồ Duyệt quả thực cười thành một đóa hoa.
"Cô tới làm gì?" Bạch Trà Quân thật muốn cầm cổ áo nàng ném ra ngoài cửa sổ, đừng làm hỏng những đóa hoa của tổ quốc kia.
"Bạch lão sư, lại ăn thử bánh tôi tự làm này." Hồ Duyệt bẻ một cái trực tiếp đút cho nàng.
Học sinh xung quanh nhiều như vậy lại dám uy nàng ăn bánh bích quy, ảnh hưởng quả thực quá ác liệt, Bạch Trà Quân trên mặt có chút hồng hồng, tuy rằng thật bất ngờ nàng còn có thể làm mấy thứ này, nhưng nhìn các học sinh ai cũng mỗi người một phần, nội tâm cảm thấy có chút bất công, còn tưởng là làm riêng cho mình ăn.
Gặp Bạch Trà Quân chậm rãi ăn nhấp miệng nhỏ ăn, Hồ Duyệt ngồi xuống cạnh nàng, cười hỏi, "Thế này chắc đủ học phí rồi nhỉ?"
"Hơ hai cái bánh liền đủ học phí?! " dẹp ngay đi.
"Ai nói là hai cái, về sau em muốn ăn bao nhiêu, tôi liền làm bấy nhiêu." phải biết rằng, muốn cho tên quỷ lười như cô động tay vốn không dễ dàng gì, cho nên lần này đuổi theo Bạch Trà Quân cũng tốn một phen công phu không nhỏ.
Hồ Duyệt nhích lại gần sát nàng, ngón tay nhẹ lau khóe miệng nàng, đem vụn bánh quy cọ rớt, thì thầm, "Dấm chua của học sinh em còn ăn, tôi đây không phải là đang giúp em kiếm tiền à."
Học sinh còn sờ sờ ở đây đã dám như vậy, Bạch Trà Quân đột nhiên có chút sợ hãi nếu như chỉ có hai người khéo liền trực tiếp bị ăn sạch! Quá nguy hiểm!
Đẩy người nọ ra, liếc cô một cái, "Tôi nếu là dựa vào ngươi bán đứng nhan sắc lôi kéo học sinh thì đã không mở phòng vẽ này."
Các học sinh trên mặt tuy đều đang rất nghiêm túc vẽ, nhưng thực chất nguyên một đám đều dựng thẳng lỗ tai, hận không thể có thêm mấy có tai khác để nghe cho rõ hai người nói gì.
"Đợi tí nữa tan học cùng tôi đi mua cái khung ảnh lồng kính nha? " Hồ Duyệt nói xong, lại cầm một cái bánh khác đưa đến miệng nàng.
Bạch Trà Quân ngại xung quanh còn có người, sao có thể thản nhiên ăn như vậy, đang định tự tay mình cầm lấy, kết quả Hồ Duyệt liền thụt tay lại, "Em xem trên tay đều là màu vẽ, không tiện cầm đâu, mở miệng ra nào~" nói xong lại đưa qua.
Bạch Trà Quân sợ chị tới em đi lại khiến tình hình sôi trào thêm, đành phải há miệng ăn hết, nghẹn đỏ cả tấm mặt mo này, tên đáng ghét dám ở trước mặt học sinh giở trò, chờ tí nữa biết tay tôi!
Hôm nay lại tan học sớm, mấy nhóc học trò quả thực yêu chết Hồ Duyệt, mỗi lần cô tới là lại có thể ra về sớm, cầm cặp sách mọi người nhanh chóng đi về hết để lại phòng vẽ tranh chỉ còn hai con người, lúc này đây, Bạch Trà Quân rõ ràng đang rất khẩn trương, hẳn là nhớ tới chuyện lần trước.
Hồ Duyệt buồn cười nhìn nàng, "Em sợ cái gì, tôi lại không thể làm gì em." đột nhiên kề gần sát tai nàng, nhẹ giọng thổi khí, "Ít nhất là không phải ở đây~"
Quả nhiên, Bạch Trà Quân theo bên tai đến cổ, toàn bộ đều đỏ lừ, như một loài động vật nhỏ sợ hãi hướng bên cạnh trốn.
"Biến thái!" Đẩy cô sang một bên, Bạch Trà Quân như trốn ôn thần vội vàng chạy biến ra cửa, đến công tắt điện trong phòng đều quên đóng.
Chúc mọi người có một mùa giáng sinh an lành nhe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...