"Chân thật sự khỏi rồi? Đừng đến lúc đó lại nói vì tôi chân cô mới tàn thành vầy." Bạch Trà Quân ghé mắt nhìn người ngồi bên cạnh điều chỉnh tốt tư thế ngồi, chân bắt chéo, hai tay gối ở sau ót, một bộ lười biếng, nhịn không được muốn thở dài.
Hồ Duyệt phản bác lại "Yên tâm, tôi mà què thật chắc chắn sẽ theo cô cả đời." Không phải là trêu chọc, sở dĩ cảm thấy không quá thích gái thẳng là vì không thể cà khịa trở về, nếu không chẳng khác nào quấy rối tình dục, nhưng là đối với người nửa cong không thẳng như này lại rất phù hợp mẫu người mình thích, Hồ Duyệt rất thích cùng nàng trêu chọc, xem ai thét ra lửa trước.
Bạch Trà Quân rất phiền người miệng lưỡi trơn tru như này, bởi vì đoán không ra nàng câu nào thật sự, câu nào là đang nói đùa, cho nên đều không nên tưởng thật thì tốt rồi, quay đầu trở lại mặc kệ nàng.
"Thật ra tôi muốn sẵn chuyến này xin phép nghỉ mấy ngày, đi làm quá mệt mỏi." Hồ Duyệt thoải mái tự đầu vào ghế quay qua nhìn nàng, sau đó ánh mắt cũng rất tự nhiên dịch xuống phía dưới, chứng kiến lồng ngực của nàng bị dây an toàn làm ra thật sâu khe rãnh, người này bình thường hay mặc rộng quấn áo rộng thùng thình chính mình trước kia lại không có chú ý qua, không nghĩ tới cũng lớn như vậy, chậc chậc.
Bởi vì đang lái xe Bạch Trà Quân cũng không có chú ý tới tầm mắt của cô, nếu không nhất định là muốn đâm bạo cặp mắt của ai kia, Bạch Trà Quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng nàng, "Mệt mỏi vậy sao tôi nghe nói cũng không đến nỗi nào."
Hồ Duyệt bất đắc dĩ cười, "Được rồi, nói cô cũng không hiểu được." lại thật dài thở dài một hơi, " tôi đây đời trước tạo cái gì nghiệt, đời này mới làm tiếp viên hàng không."
Hai người không có lại nói tiếp, trong xe chỉ có thanh âm của động cơ, lần này là Bạch Trà Quân chủ động tìm chủ đề, "Ngày hôm qua cô có xem tập mới nhất?" lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Trà Quân liền hối hận, hỏi cái này làm gì vậy, cũng không phải mình ngóng trông nàng chú ý, sứt sẹo tăng thêm một câu, "Cô chắc chắn sẽ không xem."
"Xem nha~" Hồ Duyệt ôm cánh tay ý vị thâm trường mà cười cười nhìn về phía nàng, "Phải xem xem tôi không ở đấy cô có nói nói xấu tôi miếng nào không."
"Tôi mà còn phải sau lưng cô nói bậy, muốn nói đã nói thẳng ngay mặt." Bạch Trà Quân cảm thấy chính mình như thế nào trở nên càng ngày càng ngạo kiều, trước kia đâu phải thế này, đại khái là vừa thấy được cái dáng vẻ vênh váo của Hồ Duyệt liền không muốn làm cho nàng chiếm được tiện nghi đi.
Hồ Duyệt che miệng cười cười, có đôi khi cảm thấy nàng tức sắp hổn hển bộ dạng đặc biệt đáng yêu, nhịn không được muốn đi ghẹo nàng.
"Ngày hôm qua cô làm gì nói mình không thể sinh con vậy, bao nhiêu người xem biết rồi về sau người chọn cô cũng giảm hẳn, cô còn thế nào tìm đối tượng được."
Hồ Duyệt tận tình khuyên bảo tựa như giáo dục nàng, ta nói người này đều lập tức nhanh 30 còn tùy hứng thế này, "Trước tiên có thể cùng hắn đến với nhau, đợi xuống đài nói cho hắn biết, nếu lúc đó không tiếp thu được có thể chia tay, sau đó lại trở về, đối mọi người tuyên bố các cô tính cách không hợp."
Bạch Trà Quân một mực mím môi, gương mặt lạnh lùng nghe nàng ở đằng kia nói xong, cuối cùng vẫn là không nổi nữa, "Vậy là đang lừa gạt người, họ Hồ, ở đời nên sống lương thiện."
"Thiện lương cái gì, còn không phải là muốn tốt cho cô " Hồ Duyệt không phục, rõ ràng là vì nàng suy nghĩ, ngược lại thế nào trách mình ích kỷ còn nổi giận lên.
Nhìn xem Hồ Duyệt nín thở ủy khuất bộ dáng, Bạch Trà Quân một điểm khí cũng không còn rồi, cười nhàn nhạt nói ra, " Tôi rất hâm mộ tình yêu của bố mẹ, nhiều năm như vậy vẫn chân thành như lúc ban đầu, có thể không để ý hết thảy lời đồn nhảm bên ngoài, đã có được người mình yêu rồi, tựu sẽ không để ý mặt khác.
Đại khái, đó cũng là hình mẫu con trai của tôi."
Hồ Duyệt ở một bên nghe, lòng có chút ít chìm, xem ra người này thật sự là thẳng như cột sắt, nhưng mà tiêu chuẩn này của nàng đoán chừng là rất khó tìm được người như ý, "Vậy có nghĩa là mẹ cô không thể sinh con? Ba của cô cũng không quan tâm?"
Bạch Trà Quân gật đầu, "Mẹ có thể gặp được ba ba, tôi tin tưởng mình cũng có thể gặp được một người toàn tâm toàn ý yêu mình."
"Cô người này thật sự là quá lý tưởng hóa." tuy rằng Hồ Duyệt đã từng giống như thế chờ đợi, nhưng là trải qua nhiều như vậy về sau, cô mới biết chính mình sai rồi, cảm tình, đúng là vẫn còn muốn phụ thuộc vào những chuyện khác, dù là một chuyển nhỏ cũng có thể trở thành đề tài khiến hai người cãi lộn, cũng không phải chỉ mình tình yêu là có thể vượt qua tất cả.
Hồ Duyệt mặt một bộ thương tiếc lắc đầu thở dài, thuận miệng hỏi, "Vậy cô không sinh con được cũng là di truyền? Di truyền đoán chừng khó chữa lắm."
Bạch Trà Quân nghe xong lời này thiếu chút nữa đem xe tung phải cột điện! Trên thế giới này tại sao có thể có người ngu xuẩn như vậy! Hết thuốc chữa.
"Chủng tộc như cô làm cách nào có thể sống tới tận bây giờ!"
Đột nhiên tâm huyết dâng trào cùng nàng nói về chuyện của mình, kết quả đâu rồi, người này không khác gì cái kẻ ngốc là bao, về sau không cùng nàng nói nữa, tốt nhất lập tức đem nàng đá xuống xe.
"A? Tôi làm sao vậy? Cô trở mặt nhanh thế tôi theo không kịp." Hồ Duyệt mặt còn đơ đơ ra, nãy lỡ nói sai chỗ nào rồi, không phải là bảo nàng đi chữa bệnh làm gì sai chỗ nào, nàng nếu muốn tìm ý trung nhân khẳng định vẫn là phải nghĩ biện pháp nếu không giả dụ hắn ta đồng ý rồi, người nhà thì sao?, kết hôn cùng yêu đương không giống nhau, đằng trai bên kia phiền toái vô cùng.
"Ngu ngốc đừng tìm tôi nói chuyện, cách xa ra một chút, thật sợ bị ngu xuẩn của cô lây bệnh." Đại khái là ở nhà ngốc mấy ngày nay, dĩ vãng thông minh lanh lợi Hồ Liệt lúc này mới lấy lại chút chỉ số thông minh, vừa rồi nàng nói mẹ của nàng không thể sinh, thế nàng từ đâu ra?! "Cô...!là nhặt được?!"
Nhìn bộ dạng người nọ đăm chiêu suy nghĩ cẩn thận vậy, còn đang nghĩ thầm nếu như nàng biểu hiện ra đồng tình chuyện đó, còn rất xấu hổ, kết quả, lời vừa nói ra thật muốn cho người xé rách miệng nàng!
"Hồ Duyệt, đi xuống xe." vẻ mặt nghiêm túc.
"Ấy đừng, giỡn thôi mà, chẳng lẽ lại nói thẳng ra, tiểu Bạch Bạch thật đáng thương~" vừa mới còn cười đùa tí tửng, bây giờ lập tức nghiêm túc xuống, "Tính tình kiêu ngạo như cô ngoài tôi ra ai mà chịu được? Dù ba mẹ ruột không có nhưng ba mẹ hiện tại tối với cô tốt vậy cô cảm thấy hạnh phúc là được rồi.
Cô xem tôi, rõ ràng là con ruột lại như được gà rừng nuôi lớn, tôi còn hâm mộ cô đây này."
Vốn vừa rồi tâm tình còn có chút trầm trọng, nhưng là bị nàng nói như vậy, Bạch Trà Quân ngẫm nghĩ cái hình ảnh này lại cảm thấy buồn cười, "Gà rừng đâu ra là con mèo xù đuôi thì có."
"Mèo? mèo cũng rất xinh đẹp nha." nói xong, Hồ Duyệt còn đem thân thể uốn éo thành cái chữ S, hai tay còn ôm ôm lấy mình chu mỏ tỏ vẻ dễ thương hướng về phía Bạch Trà Quân nháy nháy mắt.
"Không biết xấu hổ." Bạch Trà Quân nhịn không được bật cười, đẩy nàng một cái, "Rồi rồi ngồi xong chưa, dây an toàn đều buộc không được cô."
Vốn Hồ Duyệt là muốn nói tiếp câu ' mèo xù đuôi muốn động dục rồi', nhưng chỉ số thông minh trở về may vẫn còn có chút lý trí, các nàng hiện tại quan hệ chưa là gì nói vậy quả thực như là quấy rối tình dục, thật là, như thế nào gặp nàng, chính mình tựu trở nên như vậy tao lãng, thật sự là nhìn không được.
Ho nhẹ một tiếng, Hồ Duyệt điều thẳng thành ghế, quy củ ngồi thẳng, yên tĩnh như gà.
Không biết Hồ Duyệt vì cái gì đột nhiên trở nên bình thường, dù sao người này chả khác học sinh tiểu học mấy, "Kỳ thật tôi không có vấn đề gì về sinh dục."
Hồ Duyệt mở to hai mắt nhìn, "Cô! Cô đây không phải gạt người ư!"
"Thì sao, như thế nào? " Bạch Trà Quân nâng mi, loại lừa gạt này tính là gì.
"Bạch Liên Hoa!"
"Mèo xù đuôi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...