Cùng thường ngày không có gì khác nhau, đã ở sân bay ba ngày, mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn, Hồ Duyệt mấy ngày này bắp chân trở nên có chút sưng đỏ, nhất là chỗ xung quanh miệng vết thương, vừa đau lại ngứa, đụng cũng không dám đụng.
Hồ Duyệt giật giật trên đùi tất chân, đau ra một đầu đổ mồ hôi, cô làm gì nghĩ một vết thương nhỏ còn có thể trở nên nghiêm trọng như vậy.
"Cậu nên cẩn thận chút, sưng đến nghiêm trọng như vậy nhất định là lây nhiễm rồi, tranh thủ thời gian đi bệnh viện kiểm tra một chút." Đồng sự ngồi ở một bên lại đây xem xem chân của Hồ Duyệt.
"Thế nhưng lúc này bác sĩ đều tan tầm hết rồi." giờ đến nội thành đã muốn mười hai giờ đêm.
"Mai rồi tôi đi."
"Không sao đâu còn có khoa cấp cứu nha, hơn nữa lỡ vết thương thực nghiêm trọng sau này phải cưa chân làm sao bây giờ."
"Cút cút! Đã biết còn trù ẻo! Chỉ là trầy da sương sương thôi." Hồ Duyệt lại cúi đầu nhìn nhìn bắp chân, "Vết thương nhỏ như vậy còn đi cấp cứu, cậu muốn tôi không còn chút mặt mũi nào à."
"Vậy mai nhớ đi bệnh viện đấy." Đồng sự cùng cô tạm biệt xong cũng chuẩn bị ra về.
Theo sân bay hồi nội thành, gần một giờ đi xe, Hồ Duyệt mỏi mệt ôm cánh tay dựa vào ghế, mỗi lần đều là như thế này ngủ, nhưng là hôm nay không biết làm sao, có thể là bản thân quá để ý, cảm giác chân ngày càng đau, còn nóng lợi hại, đừng thật sự là biến nghiêm trọng, cái nước bùn ven đường kia ai biết bên trong có loại ký sinh trùng vi rút gì.
Hồ Duyệt trong nội tâm bắt đầu sợ hãi, vội vàng cùng lái xe nói, "Bác Lý đến nội thành ven đường qua bệnh viện nhớ dừng một hồi, cháu muốn đi một chuyến bệnh viện."
"Cháu bị sao thế?"
"Chân bị trầy, đoán chừng có chút nhiễm trùng."
"Ai nha, vậy cũng được tranh thủ thời gian đi không nên để lâu." Lái xe trực tiếp đem xe đứng tại bệnh viện cửa lớn.
Không biết có phải bị các nàng hù hay không, vẫn còn có chút tâm lý lo sợ, Hồ Duyệt cảm giác đi đường đều khập khiễng, vịn tường, một đường nhảy tới khoa cấp cứu, đăng ký giao nộp phí xong ngồi ở xem bệnh cửa phòng chờ.
Nhìn người khác đến xem bệnh cũng không phải đầu rơi máu chảy như trên phim, Hồ Duyệt bắt đầu nghĩ bị thương như mình chắc cũng thường thấy đi, ngay lúc cô đưa chân ngồi xuống trên ghế dài, bên cạnh có người đi tới, "Cô bị thương ở đâu?"
Hồ Duyệt nghe tiếng quay qua, người tới dĩ nhiên là cô của Bạch Trà Quân, dù cho nàng đeo khẩu trang, nhưng này một đầu xám trắng tóc ngắn thật sự làm cho người ta khắc sâu ấn tượng.
"Hai ngày trước chân bị xước xa, hiện tại lại đau vừa sưng, sẽ không trở nặng thêm?"
Bạch Trà Quân cô cô ngồi xổm xuống xem xét miệng vết thương của cô, "Có chút lây, lại để cho y tá cho ngươi xử lý thoáng một phát." Đưa cho Hồ Duyệt chút ít thuốc chống viêm.
Hai người đang chuẩn bị xong xuôi rồi trong phòng khám một bác sĩ nam đi tới, nhìn thấy Bạch Trà Quân cô cô nói, " Đỗ chủ nhiệm, ngài như thế nào còn không trở về? Thân thể không thoải mái nên về nghỉ ngơi sớm chút đi, chúng em ở đây có thể lo được mà."
Nghe xong bác sĩ nam nói, Hồ Duyệt lúc này mới chú ý tới, sắc mặt của bác ấy xác thực không tốt lấm, vội vàng vịn người ngồi xuống ghế, "Bác thân thể khó chịu nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi vết thương của cháu nhỏ lắm không cần quan tâm đâu." Hồ Duyệt không tự giác bắt chước theo Bạch Trà Quân đồng dạng kêu, bằng không cảm giác người ta tuổi cũng không tính lão, hô a di tốt không được tự nhiên.
"Ta không sao, khả năng hai ngày này có chút bề bộn, mệt đến." nàng đưa tay theo như xoa huyệt Thái Dương vị trí.
"Hay là đem Bạch Trà Quân gọi tới? " Hồ Duyệt lấy điện thoại di động ra, lại bị đè lại, " Không cần tổng phiền toái Trà quân đâu, nó hôm nay trợ về nhà ba mẹ, ta trở về đi nghỉ ngơi một đêm thì tốt rồi."
"Vậy để cháu đưa bác trở về người không thoải mái còn trễ như vậy thật không quá yên tâm."
Đại khái là lúc biết được cô cô cũng giống như mình đều ưa thích nữ nhân, Hồ Duyệt tự nhiên có cảm giác thấu cảm, khó tránh khỏi liên tưởng đến tương lai của mình, nếu như mình một nửa khác rời đi trước, chỉ còn lại một mình mình ở lại, nghĩ tới đã cảm thấy cô độc đáng sợ, cho nên gặp phải cô cô lúc này liền nghĩ vì bác ấy giúp chút việc.
"Chân ngươi còn đang bị thương...!"
"Vết thương nhỏ thôi máu đều chỉ đổ vài giọt.
Đoán chừng là hai ngày này đi làm bận quá không chú ý nên mới thành như vầy.
" Hồ Duyệt vừa cười vừa nói.
Ngồi trên xe, Bạch Trà Quân cô cô rõ ràng có chút mỏi mệt tựa ở trong ghế, Hồ Duyệt ngồi ở một bên, lại đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, bác ấy không phải cô cô của Bạch Trà Quân sao, như thế nào lại họ Đỗ?! Nhưng nhìn nhìn người bên cạnh đang nhắm hai mắt nghỉ ngơi, đành đem cái này nghi vấn nuốt trở lại trong bụng.
Cùng vị này họ Đỗ cô cô trở về nhà, Hồ Duyệt thật đúng là sợ lại gặp trúng Bạch Trà Quân, lần trước đều nói cũng sẽ không tới nữa, kết quả lúc này mới vài ngày, lại bước vào nhà, bất quá nếu Bạch Trà Quân nhìn không thấy, vậy không tính nuốt lời đi.
Vừa vào nhà, Hồ Duyệt bận trước bận sau chiếu cố, kỳ thật cô cũng không phải sẽ không chăm sóc người khác, mà là bình thường cơ bản tay đều là chẳng muốn động.
Hồ Duyệt nghĩ thầm, cô cô bình thường không ra có gì khác thường, nhưng người ta thế này lại một mình một người ở nhà lỡ nghĩ quẫn làm gì thì sao càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, " Hay tối nay cháu ở lại đây cùng bác có việc cũng giúp đỡ lẫn nhau được."
Hồ Duyệt quen tay hay việc đi một mạch vào phòng ngủ Bạch Trà Quân, leo lên giường nằm một hồi, lại lật áo ngủ của Bạch Trà Quân đem ra mặc, đột nhiên đã cảm thấy, chính mình làm sao lại thực đem nhà người ta như nhà mình thế này!
Gần chuẩn bị đi ngủ Hồ Duyệt muốn đi ra xem nàng cô cô thế nào rồi, nhưng là ở ngoài cửa, mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng nói chuyện, cô cô hình như là đang cùng người nào đó nói chuyện vậy, còn an ủi đối phương không cần quá lo lắng.
Nghe Hồ Duyệt phía sau lưng lạnh cả người, ôi mẹ ơi, trong đây chẳng lẽ thực sự có thứ gì đấy không nhìn thấy được?! Cô cô vậy mà có thể thấy được?!
Hồ Duyệt bị hù đến lòng bàn tay đều bốc đổ mồ hôi lạnh, không dám dừng lại, chạy như bay trở về phòng Bạch Trà Quân đóng cửa xong liền trốn ở trong chăn, thầm nghĩ, "Biết thế sớm gọi Bạch Trà Quân về nằm cùng." thôi tốt nhất không nên để ý mấy thứ này, lỡ thứ đó nhập vào mình thì làm sao bây giờ!
Trốn ở trong chăn, Hồ Duyệt căn bản ngủ không được, dựng thẳng lỗ tai nghe thanh âm, lại không dám mở mắt, sợ lại thấy thứ gì thứ không nên thấy.
"Ngươi tên Hồ Duyệt đúng không? " trong tai đột nhiên vang lên một giọng nữ.
Hồ Duyệt bị hù thét lên cũng kẹt tại trong cổ họng người co lại như con tôm, lạnh rung run, trong nội tâm kêu rên, "Chính mình có phải hay không tìm đường chết! Biết rõ nơi này có quỷ, còn cần phải muốn tới! "Sớm biết như vậy vô luận thế nào cũng Bạch Trà Quân trở về bằng được phải hơn không, chính mình còn bày đặt làm anh hùng rơm!
"Đừng sợ, ta sẽ không hại ngươi." Nữ quỷ kia thanh âm càng ngày càng gần bên tai, còn cố gắng nói nhỏ, " ta chỉ là lo lắng cho Hạ Hi, nhìn nàng như vậy...!Ta lại...!" thanh âm kia nghẹn ngào, sau đó im bặt.
Hồ Duyệt nghe, chẳng lẽ nàng người yêu không may chết sớm của cô cô về sau thành quỷ hồn còn ở tại chỗ này? Nghe có chút đáng sợ, nhưng Hồ Duyệt vẫn là không dám mở mắt, đặc biệt sợ nhìn trúng bộ mặt dữ tợn nào đó.
"Ngươi...!Ngươi thật là quỷ? Ngươi đừng dọa ta nha."
"Ta đây không hiện thân."
"Đừng, ngài vẫn là hiện thân đi, tiếng vẫn nghe còn người không thấy đâu...!Ta sợ...!" Hồ Duyệt lúc nói chuyện thanh âm đều run cầm cập.
"Được, vậy hiện thân, ngươi mở mắt ra đi."
"Không không không, ta thích từ từ nhắm hai mắt nói chuyện, ngài cứ ngồi đối diện là được, có cái gì phân phó cứ việc nói.
" đây chính là đắc tội không nổi.
"Hôm nay thật sự cám ơn ngươi, nếu như về sau ngươi muốn theo đuổi Trà Quân, ta có thể giúp ngươi." thanh âm kia mang theo vui vẻ nói.
Nghe thế, Hồ Duyệt sắp nhịn không nổi rồi, "Đừng! Ta đối với nàng không có ý gì khác!" vừa mở mắt, lại phát hiện trong phòng đã không còn ai, xem ra lần này thực thật là gặp phải quỷ, Hồ Duyệt phía sau lưng mồ hôi lạnh đều chảy xuống.
"Ta nhìn nàng lớn lên, nàng thích thứ gì, nguyện ý ăn cái gì, ta đều biết." tuy rằng trước mắt không có một bóng người, nhưng Hồ Duyệt xác định thanh âm này xuất phát từ ngay trước mặt, "Cám ơn ngài, ta thực không có gì muốn biết."
Người nọ nhẹ nhàng nở nụ cười, thanh âm gần sát bên tai Hồ Duyệt, "Đừng hối hận là được, được rồi, ngươi cũng sớm đi ngủ đi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...