Tô Yên vốn thông minh, trước đó sở dĩ cô không nhớ số điện thoại là vì cô cảm thấy không cần thiết, bây giờ chuyện này xảy ra, hơn nữa Giang Cảnh Xuyên cũng vì vậy mà tức giận, cho nên cô nhất định phải nhớ kỹ, sáng ngày hôm sau bắt đầu thì không tốn nhiều thời gian đã nhớ kỹ những dãy số mà Giang Cảnh Xuyên bảo cô học thuộc kia. Hai người Giang Cảnh Xuyên và Chu Tùy đều có chuyện phải xử lý, đương nhiên không thể ở cùng các cô, sau khi ăn cơm trưa xong, hai người đàn ông đã rời khỏi khách sạn.
Lần này Giang Cảnh Xuyên không dặn đi dặn lại, bởi vì anh tin Tô Yên không phải là người không biết hối cải, sau một lần phạm vào sai lầm như vậy, cô sẽ không tái phạm lần thứ hai, cho nên không cần phải nói thêm lời thừa thải.
Trải qua ngày hôm qua, hai người Giang Tinh Tinh và Tô Yên cũng không dám ra ngoài khách sạn, phải mất một hai ngày mới dám ra ngoài.
Bên trong khách sạn có bể bơi, đúng lúc hai người cũng rảnh đến chán nên họ tới bể bơi, vì Tô Yên còn chưa học bơi, cô đành phải mua một chiếc phao rồi mới lao mình xuống nước.
Nghịch nước xong cả hai đều mệt mỏi, hai người dứt khoát ngồi ở một bên trò chuyện, có mấy lần Giang Tinh Tinh muốn nói lại thôi, Tô Yên biết cô ấy muốn hỏi gì, cô duỗi lưng rồi cười nói: "Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, ở đây cũng không có ai khác."
"Vậy em hỏi nha." Giang Tinh Tinh bưng nước trái cây lên uống một ngụm, suy nghĩ trong đầu một hồi mới mở miệng hỏi: "Đồng Viên sẽ một lần nữa ở bên cạnh Tùy Thịnh sao?"
"Em rất quan tâm chuyện này hả?" Tô Yên hỏi.
"Chị yên tâm đi, chuyện đã lâu như vậy, em đã sớm buông bỏ chút tâm tư với Tùy Thịnh rồi, chẳng qua quen biết anh ấy lâu như vậy, xem như là em gái quan tâm thì sẽ không có gì lạ chứ?" Bây giờ Giang Tinh Tinh rất rõ ràng người mình thích là ai, chỉ là cô ấy buông bỏ Tùy Thịnh không có nghĩa là sẽ không quan tâm anh ta.
Tô Yên sờ lên đầu Giang Tinh Tinh, cười nhẹ nói: "Tinh Tinh à, trước đó anh trai em từng nói với chị một câu, anh ấy nói, có thể tương lai Tùy Thịnh sẽ kết hôn nhưng anh ấy sẽ không hy vọng em gả cho Tùy Thịnh, con người Tùy Thịnh thật sự rất tốt, các mặt khác cũng không tệ, chỉ là anh ta lại rất khó để thích lại người khác."
Sau khi gặp Đồng Viên, Tô Yên mới chậm rãi cảm nhận được dụng ý của Giang Cảnh Xuyên khi mà anh nói lời này, anh nhìn khá xa, trải qua thứ tình cảm này với Đồng Viên, trải qua nhiều năm dài đăng đẵng chờ đợi trong vô vọng như vậy, Tùy Thịnh thật rất khó để thích người khác.
Mũi Giang Tinh Tinh chua xót, cô ấy dùng sức gật đầu, "Em biết, cho nên em vốn cũng không định nói gì với anh ấy, bây giờ người em thích là Chu Tùy."
"Vậy chị sẽ yên tâm to gan phân tích chuyện này với em." Quan hệ của Tô Yên và Giang Tinh Tinh gần như đã phát triển đến mức không còn gì để giấu nhau nữa, hơn nữa cô tin rằng lý trí Giang Tinh Tinh đủ tỉnh táo, lúc này cô mới nói cho cô ấy cái nhìn của mình, "Trên căn bản Đồng Viên và Tùy Thịnh không có khả năng ở bên nhau nữa. Đương nhiên đây chỉ là quan điểm của chị."
"Tại sao vậy?" Giang Tinh Tinh rất khó hiểu, "Em thấy Đồng Viên chắc vẫn còn thích Tùy Thịnh mà, vậy tại sao lại không thể ở bên nhau nữa, chẳng lẽ chị ấy không biết Tùy Thịnh đã đợi chị ấy biết bao năm qua sao?"
"Đúng là vẫn còn là một cô bé mà. Này, Chu Tùy chắc chắn rất tốt với em, nếu không làm sao hai năm nay em không thay đổi gì vậy chứ?" Tô Yên cười nói.
Giang Tinh Tinh bất mãn, "Chị nói gì đấy, nói em ngốc hả?"
"Đương nhiên không phải rồi, Tinh Tinh, chị hỏi em, nếu như em còn thích một người, vậy cái gì thúc đẩy em gần mười năm đều không đi tìm anh ta? Em nghĩ tới vấn đề này chưa?"
Tô Yên hỏi vấn đề này khiến Giang Tinh Tinh rơi vào trong trầm tư.
Cô ấy trầm mặc một lát, nhìn về phía Tô Yên nói: "Vậy thì vì sao? Em nghĩ không ra. Thật ra chuyện bọn họ năm đó em đều biết, em không cho rằng đây là vấn đề không thể hòa giải, họ cần bình tâm tĩnh khí ngồi xuống trò chuyện một chút là được mà."
Tô Yên nhẹ gật đầu, "Ừ, sau khi trò chuyện thì sao?"
Giang Tinh Tinh lập tức á khẩu không trả lời được, cô ấy chưa từng gặp phải chuyện như vậy, cho nên tất cả đều dựa vào tượng tưởng của mình, khi Tô Yên hỏi sau đó thì sao, vậy mà cô ấy không biết nên trả lời sao.
Sau đó thì sao? Sau đó khôi phục mối quan hệ như trước kia, như keo như sơn? Ngẫm lại đã thấy rất không được tự nhiên rồi.
"Em có thể nghĩ tới, Đồng Viên cũng có thể nghĩ đến, cô ấy có thể không chùn bước mà rời đi, hơn nữa cũng gần mười năm không có bất kỳ liên lạc nào, thật ra đó đã đủ để nhìn ra quyết tâm của cô ấy, cũng không nhất định là chuyện của Tùy Thịnh làm không có cách nào vãn hồi mà cô ấy hiểu rõ rốt cuộc điều cô ấy muốn là gì." Đồng Viên cũng không nhắc tới Tùy Thịnh nhiều với Tô Yên nhưng cô vẫn nhớ tối hôm qua Đồng Viên nói câu kia, cô ấy nói, hai người ở cạnh nhau mà không tự tại như một người thì cần gì phải cưỡng ép viên mãn chứ? Còn không bằng cô độc mà sống.
"Lấy ví dụ đơn giản nhất nhé, nhà chị và nhà em chênh lệch quá lớn, vốn không môn đăng hộ đối, theo lý mà nói thì không hợp nhưng chị có thể làm quen với cuộc sống này, đổi lại là Đồng Viên thì sẽ không thích ứng được."
Cô nói xem như dễ nghe, cô và Đồng Viên không phải giống nhau, cô khao khát một cuộc sống dễ chịu yên ổn và thoải mái cho nên cô có thể vì điều này mà thay đổi rất nhiều làm quen rất nhiều, Đồng Viên lại không được, cô ấy rất quật cường cũng rất hiếu thắng, nếu không nhiều năm như vậy đã không bặt vô âm tín.
Đồng Viên đã tìm được lối sống thích hợp nhất mà cô ấy cũng cảm thấy thoải mái nhất, dù cô ấy khó mà quên Tùy Thịnh, cô ấy cũng sẽ không lại ở bên cạnh anh ta.
Giang Tinh Tinh dường như đã nghe hiểu, cô ấy như có điều thắc mắc nói: "Vậy Tùy Thịnh làm sao bây giờ?"
"Những năm này Đồng Viên không có ở đây, anh ấy cũng sống rất tốt, về sau cũng giống vậy." Không phải Tô Yên máu lạnh, không quan tâm Tùy Thịnh mà cô cảm thấy thật ra Tùy Thịnh hiểu rõ Đồng Viên hơn những người ngoài bọn họ, giống như lúc ấy Giang Cảnh Xuyên nói, nói Tùy Thịnh đang đợi Đồng Viên còn không bằng nói rằng anh ta thích trạng thái bây giờ hơn là bắt đầu một tình cảm khác với người khác.
"Ài, em thấy thật phức tạp." Tay Giang Tinh Tinh vịn đầu gối, cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía Tô Yên, "Thích thì ở bên nhau, không thích thì tách ra, Đồng Viên và Tùy Thịnh thật sự là quá phức tạp."
"Bởi vì quá phức tạp, bởi vì nghĩ quá thấu triệt cho nên chỉ có thể tách ra."
"Quá thâm ảo. Em không hiểu."
"Không hiểu là chuyện tốt."
"Đúng rồi, hôm qua anh em không hung dữ với chị chứ?" Mới vừa nói xong, Giang Tinh Tinh lại cảm thấy mình nói nhảm, "Anh ấy chắc chắn không nỡ hung dữ với chị rồi, vậy ngày hôm qua chị làm gì mà lắng xuống cơn giận của anh ấy vậy, chị dạy em một chút đi."
"Cũng không phải quá hung dữ, phải nói là giáo dục, dù sao chuyện này đúng là chị sai. Ngày hôm qua anh em để cho chị học thuộc mấy dãy số điện thoại, học thuộc rồi thì coi như đã xong."
Tô Yên biết, lần này Giang Cảnh Xuyên cũng xem như chỉ phạt nhẹ.
Giang Tinh Tinh trợn tròn mắt, sau lại thở dài: "Anh ấy đúng là đối xử với em gái khác xa với vợ luôn, anh em thật khoan dung với chị."
"Không phải Chu Tùy với em cũng giống vậy sao?"
"Đương nhiên không giống nhau, ngoài chị ra thì em chưa thấy có người thứ hai mà anh em bao dung vậy đâu."
"Điều này có phải là em đang than phiền về Chu Tùy không? Cần chị chuyển báo lại cho anh ta không?"
"Cần, chị cố uyển chuyển một chút, đừng nói là em nói đấy."
Ngây ngẩn trong hồ bơi một hồi, Tô Yên và Giang Tinh Tinh vội vàng trở về phòng tắm riêng, lúc mới từ phòng tắm đi ra, cô nghe được tiếng gõ cửa, Tô Yên mở cửa nhìn, Giang Tinh Tinh ôm một đống đồ ăn vặt cười hì hì nói với cô: "Chị dâu, mau cho em vào đi, em có một bộ phim rất hay muốn chia sẻ với chị."
Vừa nghe thấy Giang Tinh Tinh muốn chia sẻ một bộ phim hay thì tai Tô Yên đã đỏ lên.
Đoán cũng không cần đoán cô cũng biết là loại phim gì.
Tô Yên thật sự nghĩ không hiểu, trông Giang Tinh Tinh là một thiếu nữ xinh đẹp bình thường, tại sao lại thích xem mấy bộ phim hạn chế này chứ?
Giang Tinh Tinh chui vào từ một bên, cô ấy đặt toàn bộ đồ ăn vặt xuống đất, tự mình tìm một cái gối còn tìm một góc độ thoải mái để ngồi trên thảm, còn vẫy vẫy tay với Tô Yên, "Chị mau tới đây, phim lần này chắc chắn hay hơn lần trước."
Lần trước? Tô Yên cũng không nguyện ý hồi tưởng, kịch bản rất nhàm chán, tên là gì xám ấy nhỉ.
Tô Yên cầm một chai nước suối đưa cho Giang Tinh Tinh, bất đắc dĩ nói: "Em xem đi, chị đi ngủ một giấc."
"Không được, phim kiểu này cùng nhau xem mới hay." Tô Yên bị Giang Tinh Tinh dây dưa đến bất lực, cô không thể làm gì khác hơn là ôm gối ôm ngồi ở bên cạnh Giang Tinh Tinh.
Lần này Giang Tinh Tinh tìm phim Hàn quốc, nam chính và nữ chính là ngoại tình, hai người lén lén lút lút mà lui tới, vợ của nam chính tự sát.
Tô Yên quá mức ghét bỏ, cô dời tầm mắt, nói với Giang Tinh Tinh: "Phim loại này thì có gì hay mà xem."
Giang Tinh Tinh ăn một miếng khoai tây chiên, nhướng nhướng mày nói: "Không có gì hay nhưng đàn ông đều thích xem, anh em chắc chắn cũng từng xem rồi."
"..."
Thấy Tô Yên không nói lời nào, Giang Tinh Tinh hăng hái, cô ấy ấn nút dừng, quay đầu nghiêm túc nói với Tô Yên: "Thật đấy, anh trai chắc chắn đã từng xem, Chu Tùy cũng từng xem rồi, anh ấy thừa nhận rồi."
"Chu Tùy cũng xem?" Vẻ mặt Tô Yên rất là kỳ quái, trông Chu Tùy là một người đường đường chính chính vậy mà, nghĩ tới bộ dạng lúc cậu ta xem bộ phim này, Tô Yên cảm thấy bộ phim này rất hay.
Giang Tinh Tinh ra vẻ chua xót gật đầu: "Đúng vậy, anh ấy còn nói cho em, anh ấy và Tùy Thịnh đều chia sẻ cho nhau xem đấy."
"Á..."
Tô Yên cảm thấy đề tài này đã đến lúc ngừng lại, nếu không hình tượng của đám người Chu Tùy khó giữ được.
Về phần Giang Cảnh Xuyên à, nếu anh có xem cái này thì cô cũng không cảm thấy gì, một người xấu như vậy, hình tượng có xấu thêm một chút cũng không ảnh hưởng gì đâu."
"Quan hệ của Tùy Thịnh và anh trai em tốt như vậy, em chắc rằng anh em cũng từng xem rồi!" Giang Tinh Tinh trực tiếp hạ phán đoán suy luận, "Nếu không đợi lát nữa anh ấy về thì hỏi, anh ấy chắc chắn đã xem!"
... A, đương nhiên cô sẽ không hỏi.
Cô hoàn toàn cũng có thể đoán được Giang Cảnh Xuyên sẽ nói gì, anh chắc chắn sẽ nói, anh đã xem, em có muốn cùng nhau xem không?
Giang Cảnh Xuyên ở trước mặt người khác vô cùng đứng đắn, một bộ dạng thanh tâm quả dục, trong cuộc sống riêng tư hoàn toàn có thể dùng bốn chữ hình dung anh —— mặt người dạ thú.
Chu Tùy và Giang Cảnh Xuyên đều ở cùng nhau để xử lý công chuyện, sau khi xong xuôi thì cùng đi uống cà phê, quan hệ của hai người bọn họ trước đó rất bình thường, chỉ gật đầu làm quen, khi Chu Tùy và Giang Tinh Tinh yêu đương thì mới phát triển về mặt bạn bè này.
"Chuyện của Tùy Thịnh cậu cân nhắc thế nào rồi?" Chu Tùy hỏi.
Giang Cảnh Xuyên uống một ngụm cà phê, ung dung nói: "Nói cho cậu ta. Nếu không thì có thể làm gì?"
"Ngày hôm qua biểu hiện của Đồng Viên đã rất rõ ràng, cô ấy và Tùy Thịnh là không thể nào."
"Tôi biết, Tùy Thịnh cũng biết."
Đã sớm biết không thể nào, chẳng lẽ Tùy Thịnh không biết sao? Đương nhiên không phải, một người có thể biến mất nhiều năm như vậy, xem như ngày nào đó gặp lại thì cũng rất khó để trở về như trước, trong lòng Tùy Thịnh biết rõ, còn tại sao anh ta muốn kiên trì chờ đợi, đến cùng là vì Đồng Viên hay là vì chính anh ta, chỉ có chính anh ta biết.
Chu Tùy gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, "Hy vọng lần này Tùy Thịnh có thể suy nghĩ rõ ràng, có đôi khi còn sống là phải đối mặt với rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, cậu ta có thể đợi một năm, chờ mười năm, đó là bởi vì cậu ta còn trẻ."
Đều là sinh ra ở hào môn thế gia, nếu như Tùy Thịnh còn có anh chị em thì ba mẹ anh ta còn có thể tùy theo anh ta, gia nghiệp của Tùy gia lớn, luôn không có khả năng giao đến tay thân thích dòng thứ, đến cuối cùng Tùy Thịnh vẫn phải thỏa hiệp.
"Đúng rồi, có chuyện này muốn báo cho cậu." Giang Cảnh Xuyên đổi đề tài, giọng cũng đổi thành nghiêm túc.
"Cậu nói đi." Chu Tùy cũng thay đổi thái độ không đếm xỉa trước đó.
"Ngày kia tôi sẽ làm xong, đến lúc đó tôi muốn dẫn vợ đi chụp ảnh cưới, cậu biết đấy, những lúc này cũng không thích những người không có phận sự ở đó."
Mặc dù không hài lòng với từ "những người không phận sự" nhưng Chu Tùy vẫn tỏ vẻ đã hiểu, "Ừ, chiều mai tôi sẽ đưa Tinh Tinh đi Melbourne."
Giang Cảnh Xuyên cho cậu ta một ánh mắt tán thưởng, anh thích người thức thời.
Sau khi Giang Cảnh Xuyên trở lại khách sạn, Tô Yên vội vàng kéo anh gọi video về nhà, cô nhớ hai con trai muốn chết rồi.
Khi trên màn hình xuất hiện hai cái mông mũm mĩm, Tô Yên thiếu chút nữa bật khóc, từ khi hai con trai ra đời đến bây giờ, cô còn chưa từng rời các con lâu như vậy, cô hận trông được xuyên qua màn hình mà ôm các con thật chặt.
Mẹ Giang cầm điện thoại lại gần hai bảo bảo sư tử biển, Đại Bảo thấy mẹ ở trong điện thoại trước, cậu thay đổi khí chất cao lãnh trước kia, bẹp miệng vươn tay muốn ôm ôm, miệng thì không ngừng gọi mẹ.
Nhị Bảo vốn đang nhìn chằm chằm bình sữa trong tay, cậu vừa nghe thấy anh trai gọi mẹ, vội vàng hưng phấn nhìn lại, lập tức cả người đều không bình tĩnh.
Mắt của hai tiểu bảo bối đều đang tỏa sáng, miệng non nớt gọi mẹ mẹ, kích động đến khoa tay múa chân.
Tô Yên dời ống kính đến bên Giang Cảnh Xuyên, "Các bảo bảo cũng nhìn ba nào, chào hỏi với ba nào."
Khi chứng kiến kỳ tích đến ——
Hai con vừa nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên, cảm xúc hiển nhiên đã bình tĩnh rất nhiều, trong giọng nói cũng không còn cao hứng như vậy, bình tĩnh gọi một tiếng ba.
Tô Yên có chút lúng túng giải thích cho hai đứa con trai, "Thật ra các con cũng rất nhớ anh, chỉ là không giỏi biểu đạt thôi."
Giang Cảnh Xuyên ừ một tiếng, anh lấy danh sách ra sửa lại, gạch mất dòng chữ "Mua đồ chơi cho con trai."
Sau này bọn họ vẫn làm ba con không giỏi biểu đạt thôi.
"Đại Bảo Nhị Bảo đều rất ngoan, mặc dù nhớ con, à, các con." Mẹ Giang bỗng lỡ lời, bà vội vàng sửa lại, "Hai đứa đều rất nhớ ba mẹ, vẫn luôn tìm các con đấy, đêm qua trời mưa còn sét đánh mà đã dọa Nhị Bảo sợ rồi, tới khi chúng ta tới phòng thì Đại Bảo đang ôm Nhị Bảo, thật là thân mật mà."
Tô Yên nghĩ đến dáng vẻ sợ sét đánh của hai con trai, cô hận không được trở về bây giờ, liếc mắt nhìn qua Giang Cảnh Xuyên, cô đè xuống nội tâm chân thật nhất rồi cười nói với mẹ Giang: "Nhị Bảo luôn luôn đều nghe Đại Bảo, mẹ, lần này đã làm phiền mẹ rồi, hai đứa chắc là rất ầm ĩ nhỉ?"
"Không không không, hai đứa rất ngoan, còn ngoan hơn Tiểu Xuyên khi còn bé đấy, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, cũng không làm ồn, ông cụ trong nhà đều nói hai đứa bé như này rất ít gặp. Đúng rồi, Tiểu Yên, con có quen sống bên Sydney không? Có quen với khí hậu không?"
Nói đến đây Tô Yên cũng rất chột dạ nhưng chuyện này nói với mẹ chồng cũng không nên, "Cũng quen rồi ạ, trong khách sạn có đồ ăn Trung ạ."
Giang Cảnh Xuyên cũng từng nói với Giang Tinh Tinh, không nên nói chuyện hôm qua cho người nhà.
"Từ khi con bắt đầu mang thai cũng chưa được ra ngoài nghỉ ngơi, bọn nhỏ thì con đừng lo lắng, mẹ bảo đảm khi con về bọn nhỏ sẽ vẫn trắng trẻo mập mạp, con hãy ở bên kia chơi thật vui đi."
Ba Giang nghe được câu này, ông vội vàng đến tìm cảm giác tồn tại, "Tiểu Xuyên à, con đưa vợ con đi khắp nơi đi, đừng về quá sớm."
Hai người này vừa về thì các cháu sẽ phải rời khỏi nhà cũ cho nên ba Giang chỉ mong đôi vợ chồng này ở bên ngoài chơi lâu một chút.
"... Vâng." Giang Cảnh Xuyên ngẩng đầu đáp một tiếng.
Ở nhà cũ Giang gia, sau khi kết thúc gọi video, Đại Bảo Nhị Bảo không nhìn thấy mẹ trong màn hình điện thoại nữa, hai đứa đều ngơ ngác.
Bây giờ hai bảo bảo còn chưa có suy nghĩ độc lập, chỉ có thể bò thật nhanh, tìm mẹ ở các ngõ ngách.
Tìm một vòng lớn cũng không tìm được, Đại Bảo còn đỡ, cậu rất bình tĩnh ngồi ở cái nôi trên giường không biết đang suy nghĩ gì, tóm lại bộ dáng rất nghiêm túc, Nhị Bảo lại không vậy, trước đó không thấy mẹ còn khá tốt, hiện tại để cậu thấy được, kết quả lại không thấy mẹ nữa, ý gì vậy chứ, có phải cố ý trêu chọc cậu không? Ngay khi Nhị Bảo muốn gân giọng gào khóc thì đúng lúc Tùy Thịnh tới, anh ta vội vàng bế Nhị Bảo lên, vươn tay ra không ngừng xoa đầu tóc ngắn của Nhị Bảo, lại sờ sờ cái cằm mũm mĩm của cậu.
Tùy Thịnh cảm thấy Nhị Bảo được anh sờ thì mắt càng phát sáng, tự nhủ: "Con trai à, sau này nếu có cô gái nào thích con, trực tiếp sờ nơi này của con thì con sẽ hấp tấp chạy theo người khác hả."
Nhị Bảo giống như nghe hiểu vậy, cậu cố gắng ủi ủi bàn tay Tùy Thịnh.
"Nếu sau này đầu con có hói thì đừng trách ba đấy."
Tiếp tục xoa mạnh lên đầu tóc ngắn.
Nhị Bảo lẩm bẩm một tiếng, cũng không biết là đáp ứng vẫn là không có đáp ứng.
Ngày hôm qua Tô Yên chú ý đến Weibo của Đồng Viên, Đồng Viên theo dõi một ít tiết mục ngắn còn có tin tức tạp chí.
Khi cảm thấy hứng thú với một người, rất có thể sẽ lướt xem weibo của cô ấy từ đầu tới cuối, thật ra cuộc sống của Đồng Viên còn rất đơn giản, bây giờ cô ấy làm việc cho một tạp chí, nhìn hình trên Weibo, Đồng Viên đang ở căn hộ đơn*, trang trí cũng rất đơn giản, có đôi khi cô ấy sẽ đến nhà ăn ở bên cạnh nhà trọ để ăn cơm, đấy là lúc được phát tiền lương mấy ngày nay, có nhiều lúc sẽ tự mình ở nhà làm, có cánh gà nướng, có bánh quy, vào ngày ngủ sẽ cùng bạn hoặc là đồng nghiệp lượn một vòng ở ngoại ô, hoặc là đi xem ca kịch, hoặc là đi thư viện học một ngày.
*单身公寓: Nhà trọ đơn thân
Đồng Viên không phải là người hay giả bộ, Tô Yên tin rằng những điều cô ấy biểu hiện ra đều là thật, có lẽ Đồng Viên cũng không giàu có nhưng cô ấy rất vui vẻ.
Khi Tô Yên đang lướt xem Weibo của Đồng Viên, Giang Cảnh Xuyên từ phòng tắm đi ra, vừa lau tóc vừa nói: "Em xem có cần đắp mặt nạ không, ngày mai chuẩn bị chụp ảnh cưới đấy."
"...A, thiếu chút nữa là em quên mất." Tô Yên vội vàng để điện thoại di động xuống, cô xuống giường tìm mặt nạ trong vali hành lý.
"Vừa rồi em xem Weibo của Đồng Viên à?" Giang Cảnh Xuyên thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy, anh có muốn theo dõi cô ấy không? Chắc là cô ấy sẽ không để ý đâu." Đúng là sẽ không để ý, nếu không cũng sẽ không gặp Giang Cảnh Xuyên.
Giang Cảnh Xuyên hơi dừng rồi lắc đầu: "Không cần, anh cũng không có thời gian lướt Weibo người khác."
"A, vậy anh có thời gian giám sát Weibo em hả?"
"Anh là đang quan tâm em."
... Tạm thời coi như là quan tâm, đoạn thời gian trước Tô Yên có chia sẻ một Weibo, đó là một ít đồ dưỡng da, kết qua chưa bao lâu mà Giang Cảnh Xuyên đã mua toàn bộ cho cô.
Kể từ khi biết Giang Cảnh Xuyên có thói quen xem Weibo của mình, Tô Yên cũng có chút mưu kế, mỗi ngày không có việc gì cô sẽ chia sẻ mỹ phẩm trên trang chủ Weibo, chỉ cần lúc cô chia sẻ nói một câu muốn mua, không bao lâu cô có thể nhận được.
Trước đó Tô Yên chưa từng chụp ảnh cưới, phong cảnh bên Sydney đẹp như vậy, còn có lâu đài cổ, cô vẫn luôn rất chờ mong chuyện này.
Chờ chụp xong một loạt ảnh cưới, Tô Yên cảm thấy mình sắp tàn phế rồi.
Chụp ảnh cưới thật là một chuyện vô cùng vất vả, mặt cười cũng cứng đờ rồi.
Tô Yên nhìn thoáng qua ảnh mà nhiếp ảnh gia vừa chụp, trong đó có một tấm cô hài lòng nhất chính là trong giáo đường của lâu đài cổ, cô mặc áo cưới, khăn cài đầu kéo lê trên mặt đất, tay cầm hoa tươi đứng ở cuối chờ Giang Cảnh Xuyên đi tới, nhiếp ảnh gia chỉ chụp bóng lưng cô.
Vốn cho rằng cũng đã chụp xong, cô chỉ muốn nhanh chóng trở về khách sạn tắm rửa ăn cơm, nào biết nhiếp ảnh gia nói còn có một tấm hình muốn chụp.
"Không phải nói chụp xong rồi à?" Tô Yên kéo kéo ống tay áo Giang Cảnh Xuyên, nhỏ giọng thì thầm.
Giang Cảnh Xuyên cười không nói, nhìn dáng vẻ là biết có điều mờ ám.
Khi nhân viên làm việc đưa cô lên xe dã ngoại(房车), lúc Tô Yên thấy bộ cổ trang kia, cả người đều ngơ ngẩn.
Hai nữ nhân viên vô cùng nhiệt tình cũng không giải thích gì, họ giúp Tô Yên thay váy, lại lần nữa trang điểm cho Tô Yên dựa theo trong ảnh.
Khi Tô Yên từ trên xe bước xuống, đừng nói là Giang Cảnh Xuyên, ngay cả mấy nhiếp ảnh gia thâm niên đều ngây ngẩn.
Cô mặc hoa phục màu trắng như trăng(1), tóc được vén lên một ít, mấy lọn tóc rơi trước ngực, trên đầu là một cây trâm bạch ngọc, nhìn thấy ánh mắt sững sờ của Giang Cảnh Xuyên, cô hơi cúi đầu, trên khuôn mặt trắng nõn từ từ đỏ ửng.
Rất kỳ quái là, mặc đồ cổ trang xuất hiện ở trước mặt anh, cô luôn có một cảm giác rối loạn thời không, tựa như về tới lúc còn là thiếu nữ vậy.
Không, nói chính xác, tựa như lấy một mặt chân thật nhất, lấy thân phận Tô Yên ở thời không kia xuất hiện ở trước mặt anh.
Tô Yên vốn cho rằng Giang Cảnh Xuyên cũng sẽ thay cổ trang, nào biết anh vẫn mặc trang phục hiện đại.
Sau đó, khi Tô Yên nhìn thấy ảnh của nhiếp ảnh gia đã xử lý qua, cô thật sự vô cùng kinh diễm.
Một tay cô che ô, một tay đưa ra ngoài, đúng lúc chạm vào tay Giang Cảnh Xuyên.
Cảnh tượng chia làm hai, cô đứng trước bậc thang đá cẩm thạch trắng hùng vĩ, anh thì đứng trên con đường nhựa với không khí hiện đại dày đặc, loáng thoáng có thể thấy đại thụ hai bên đường.
Tựa như hai thời không hội tụ làm một vậy.
Tô Yên biết có thể đây là ý tượng chợt lóe của Giang Cảnh Xuyên nhưng với cô mà nói, dường như cô đã trọn vẹn rồi.
"Em yêu anh."
Tim Giang Cảnh Xuyên nhảy lên, rõ ràng anh vô cùng kích động nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Ừ, anh biết."
Tô Yên khẽ cười lắc đầu.
Tô Yên yêu Giang Cảnh Xuyên, không phải Tô Yên Tô gia, không phải Tô Yên hiện đại, anh biết không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...