Trông anh rất có tiền nha!!

"Nếu như cô kết hôn rồi, tôi có thể không cần cân nhắc quá nhiều lập tức gọi điện cho Tùy Thịnh, để cho cậu ta chết tâm. Nếu như cô chưa kết hôn, tôi sẽ phải cân nhắc rất nhiều chuyện."
 
"Suy nghĩ vẫn nhạy bén như trước." Đồng Viên cười nói, sau lại từ từ thu lại ý cười, chân thành nhìn Giang Cảnh Xuyên: "Cảnh Xuyên à, tôi cho là anh biết, tôi và anh ấy đã sớm kết thúc."
 
"Hoàn toàn chính xác, gần mười năm, mỗi người chúng ta đều rõ ràng, cô và cậu ta đã kết thúc."
 
"Tôi còn chưa kết hôn nhưng kết hôn với ai thì cũng sẽ không kết hôn với anh ấy, còn có nên nói cho anh ấy biết không, đó chính là chuyện của anh, tôi cũng không quản được miệng anh." Lúc Đồng Viên nói lời này, vẻ mặt rất kiên định, không chút do dự.
 
Giang Cảnh Xuyên giơ tay lên nhìn đồng hồ, giọng anh trầm thấp, "Tiếp đây tôi cũng chỉ muốn thuật lại một ít chuyện với cô thôi, sẽ không xen vào bất kỳ tình cảm riêng tư nào, cô biết đấy, thật ra cho dù là tôi hay là Chu Tùy, đều không muốn quan tâm tới chuyện đã biết trước là sẽ rất phiền phức này."
 
"Ừ." Đồng Viên gật đầu.
 
"Năm đó tuổi của cô và Tùy Thịnh cũng quá nhỏ, cô gái mà lúc ấy cô thấy với Tùy Thịnh thật ra không phải là quan hệ mà cô nghĩ, chẳng qua cậu ta thấy cô không để ý tới cậu ta nên đã nghĩ tới một biện pháp vụng về hấp dẫn sự chú ý của cô, hy vọng cô sẽ ghen mà biểu hiện ra chút quan tâm với cậu ta."
 
Vẻ mặt Đồng Viên cũng không có quá nhiều dao động, "Tôi biết."
 
Qua nhiều năm như vậy, những chuyện chưa rõ thì cũng đã sớm suy nghĩ rõ ràng, dù sao không chỉ tuổi tác tăng lên mà còn có thông minh cùng lý trí.
 
"Lúc ấy Tùy Thịnh làm chuyện ngây thơ như vậy cũng không biết bác gái xảy ra chuyện, sau khi cô đi, cậu ta vẫn luôn tìm cô, cô rời đi bao lâu, cậu ta đều tìm bấy lâu."
 
Trên thế giới này có nhiều quốc gia như vậy, nhiều người như vậy, nếu thật sự có lòng muốn trốn, nếu thật sự không muốn gặp lại đối phương, thật sự có thể cả đời cũng không thấy được.
 
Đồng Viên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, vẻ mặt rốt cuộc có chút biến hóa, "Anh ấy vẫn luôn tìm tôi?"
 
Mấy năm bắt đầu kia, Đồng Viên đúng là muốn trốn Tùy Thịnh nhưng về sau thì không còn, cô ấy cảm thấy, lấy tính tình Tùy Thịnh, anh ta lại sinh ra ở gia đình như thế, nói không chừng đã kết hôn sinh con, đột nhiên nghe được Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, Đồng Viên rất giật mình, cô ấy tin rằng ban đầu Tùy Thịnh có tìm cô ấy nhưng cô ấy không tin Tùy Thịnh vẫn luôn tìm mình.
 
"Ừ, còn nữa, những năm này cậu ta không bắt đầu một cuộc tình nào, không kết hôn, đương nhiên, tôi nghĩ, có lẽ cậu ta cũng không có ý định kết hôn, dù sao tôi cũng cảm thấy cậu ta kết hôn với người khác là hại người hại mình, tôi đã nói những điều nên nói cho cô nghe, có một số việc cần chính cô phán đoán."
 
Thật ra mặc kệ là Giang Cảnh Xuyên hay là Chu Tùy đều không muốn quan tâm tới chuyện này, không phải bọn họ không quan tâm Tùy Thịnh, cũng là bởi vì quan tâm, cho nên không biết nên làm gì mới tốt cho anh ta.
 
Đồng Viên rơi vào trầm mặc, qua thật lâu, cô ấy mới lần nữa nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, "Tôi rời đi không phải là vì trừng phạt anh ấy, tôi cũng không phải muốn thấy được kết quả như vậy."
 
Giang Cảnh Xuyên gật đầu, "Tôi biết."
 
Từ đầu tới cuối Đồng Viên cũng không phải người như vậy, nếu như vì muốn trừng phạt Tùy Thịnh thì cần gì nhiều năm không gặp mặt, sở dĩ không gặp chỉ đơn thuần là bởi vì không muốn gặp lại anh ta mà thôi.
 
"Giống như hiện tại tôi xuất hiện trước mặt anh, cũng không phải vì muốn gương vỡ lại lành với anh ấy, Cảnh Xuyên, tôi không muốn nói những năm này mình trôi qua thế nào, bởi vì cho dù không tốt thì điều này cũng không có quan hệ gì tới Tùy Thịnh, cuộc sống của tôi thế nào cũng không phải anh ấy tạo thành, cho dù tôi và Tùy Thịnh từng có tình cảm thế nào, bây giờ tôi chỉ có thể xác định rằng từ lâu trước kia tôi đã không muốn ở bên cạnh anh ấy nữa."
 
"Anh ấy yêu hay là không yêu, kết hôn hay là không kết hôn thì đều không có quan hệ với tôi, đây là cuộc sống tự anh ấy chọn, không thể bởi vì tất cả những điều này của anh ấy mà đổ lên đầu tôi, tôi phải gánh chịu trách nhiệm đã thay đổi anh ấy chứ? Cảnh Xuyên, thật xin lỗi, tôi chỉ có thể phụ trách cuộc sống của mình."
 

Giang Cảnh Xuyên nghe lời này, trầm ngâm nói: "Đồng Viên, đây là chuyện của cô và Tùy Thịnh, cô thấy tôi cũng không có ý định muốn khuyên cô làm gì, tôi chỉ nói tình hình những năm gần đây của Tùy Thịnh cho cô biết, có nên nói cho Tùy Thịnh chuyện ngày hôm nay không, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô."
 
Đồng Viên nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Tôi không có ý kiến, anh muốn nói thì nói cho anh ấy biết, không muốn nói thì cũng là chuyện của anh, Cảnh Xuyên, tôi không muốn can thiệp vào quyết định của anh.
 
"Được rồi." Giang Cảnh Xuyên hơi dừng lại, lần này anh nhìn về phía Đồng Viên, trên mặt có thêm chút ý cười, "Cho dù có thế nào, có thể lại gặp lại cô, hơn nữa còn có thể ngồi xuống trò chuyện như vậy, tôi vẫn rất vui vẻ."
 
Ít nhất xác định được một chuyện, đó chính là Đồng Viên còn sống.
 
Chuyện này rất đáng để vui mừng.
 
Trước kia Tùy Thịnh từng đỏ mắt nói, anh ta sẽ vẫn luôn tìm kiếm, dù cho cô ấy chết rồi, anh ta cũng muốn thấy được bia mộ của cô ấy, cho dù là nói như vậy nhưng trong lòng vẫn sợ sẽ có khả năng này.
 
"Chúng ta trở về thôi, nếu không bọn họ sẽ lo lắng." Đồng Viên đứng dậy, cô ấy nói với Giang Cảnh Xuyên.
 
Giang Cảnh Xuyên: "Cô đi vào trước đi, lát nữa tôi qua.”
 
"Ừ."
 
Giang Cảnh Xuyên ngồi một mình, tay gõ lên bàn không theo tiết tấu nào, anh đang suy nghĩ có nên nói chuyện này cho Tùy Thịnh biết không.
 
Trong chốc lát Chu Tùy tới, cậu ta ngồi ở một bên, hỏi: "Cần nói cho Tùy Thịnh không?"
 
"Ý Đồng Viên là tùy tôi, cô ấy sẽ không quay lại với Tùy Thịnh. Cậu biết đấy, cô ấy luôn rất bình tĩnh, bởi vì thái độ của cô ấy cho nên tôi còn do dự."
 
Quan hệ của Chu Tùy và Tùy Thịnh cũng rất tốt, "Tôi cảm thấy vẫn nói cho cậu ta đi, cậu ta tìm Đồng Viên nhiều năm như vậy, có lẽ đã đến lúc kết thúc rồi."
 
"Cậu làm tôi cảm giác rằng cậu rất hy vọng bọn họ sẽ gặp lại sau đó lại dây dưa."
 
"Đúng." Chu Tùy hào phóng thừa nhận.
 
"Đàn ông thật nhỏ mọn."
 
Bởi vì quá khứ Giang Tinh Tinh thích Tùy Thịnh, cho nên Chu Tùy vẫn còn đang để ý chuyện này.
 
Sau khi Giang Cảnh Xuyên và Chu Tùy nói xong trở về, Đồng Viên chuẩn bị đi, Tô Yên nói với Giang Cảnh Xuyên rằng cô tiễn Đồng Viên, vốn Giang Tinh Tinh còn muốn đi theo hỏi thăm lại bị Chu Tùy kéo lại không cho đi.
 
Đi trên đường, Tô Yên muốn hỏi một chút nhưng lại không biết nên hỏi thế nào hoặc là nói không biết nên hỏi gì mới tỏ ra chẳng quá đột ngột.
 
Không hề nghi ngờ, Tô Yên vô cùng hiếu kỳ về Đồng Viên.

 
Đồng Viên là một người rất khéo hiểu lòng người, cô ấy thấy bộ dạng này của Tô Yên, cười cười, "Tô Yên, sau này chúng ta vẫn giữ liên lạc, tôi rất thích cô."
 
"Đương nhiên rồi, nếu như sau này cô trở về thành phố A, tôi sẽ đưa cô đi ăn ngon."
 
"Ừ." Đồng Viên hơi dừng, nhìn lên bầu trời, thấp giọng nói: "Tô Yên, mấy năm trước tôi từng xem một bộ phim, bên trong có một câu như vậy, em không thể nào không chế nỗi nhớ nhung của mình với anh nhưng mà em đã không còn chờ mong tất cả những gì liên quan tới anh. Lúc ấy tôi nghe được lời này thì khóc đến ngốc cả người ở trong một phòng trọ nhỏ hẹp đấy."
 
Đồng Viên hời hợt nói, Tô Yên nghe lại thấy trong lòng có chút khó chịu.
 
"Nếu như hai người ở bên nhau còn không tự tại như một người thì không bằng cô độc mà sống." Đồng Viên hít sâu một hơi, cười ung dung, đây là lần cô ấy cười vui vẻ nhất từ vừa rồi đến bây giờ.
 
Tô Yên vốn muốn hỏi Đồng Viên rất nhiều chuyện, cô nghe được câu này, lại cảm thấy không còn gì để hỏi nữa, cô gái trong trẻo lạnh lùng này từ đầu đến cuối đều biết rõ hơn ai khác cuộc sống cô ấy muốn là như thế nào.
 
Cho nên cô ấy mới có thể ở lúc vẫn còn trẻ tuổi mà kiên quyết quyết định như vậy.
 
"Đúng vậy." Tô Yên mỉm cười gật đầu, "Cô độc cũng rất tốt."
 
"Thật tốt."
 
"Hả?"
 
"Cô có thể hiểu tôi, điều này thật tốt."
 
Tô Yên kéo kéo tay Đồng Viên, cô thấp giọng nói: "Chọn một cuộc sống để mình thoải mái hơn, có phải cô độc không thì đều không sao."
 
Thật ra thì Đồng Viên và Tùy Thịnh đều giống nhau về điểm này, tới ngày hôm nay, Tô Yên vẫn không tin Tùy Thịnh lựa chọn không kết hôn hoàn toàn là bởi vì Đồng Viên, có lẽ anh ta cũng cảm thấy cô độc còn tốt hơn nhiều khi sống chung cùng một người khác.
 
Cuộc đời này có tình bạn như này không, dù chỉ là mới quen nhưng thật giống như đã biết rất nhiều năm.
 
Đến khi lên xe taxi cùng mọi người rời đi, Tô Yên còn đắm chìm trong cuộc đối thoại vừa rồi, Giang Cảnh Xuyên đi tới bên cạnh cô, anh nắm cả bả vai cô, thấp giọng nói: "Mệt không?"
 
"Có."
 
Trở lại khách sạn, trước khi Giang Cảnh Xuyên đóng cửa lại, anh cố ý dặn dò Giang Tinh Tinh không nên tới, cũng đừng gọi điện thoại hỏi bất kỳ chuyện gì, Giang Tinh Tinh giận mà không dám nói gì, chỉ có thể đồng ý.
 
Tô Yên ngồi ở trên giường, cô nhìn Giang Cảnh Xuyên, hỏi: "Em còn tưởng rằng anh sẽ đưa Đồng Viên về."
 

Dựa theo kịch bản phát triển, Giang Cảnh Xuyên hoặc là Chu Tùy nên đưa Đồng Viên về, biết địa chỉ của cô ấy, sau đó nói hết tất cả những điều này cho Tùy Thịnh, không nghĩ tới cả hai người đàn ông mà cũng không có ai chủ động mở miệng nói đưa Đồng Viên về.
 
"Cô ấy sẽ không thích." Giang Cảnh Xuyên hơi dừng một chút, "Anh cũng không có ý định hỏi địa chỉ của cô ấy."
 
"Hả?"
 
"Đồng Viên cũng là bạn của anh. Bởi vì anh có quan hệ tốt hơn với Tùy Thịnh, cho nên anh sẽ nói chuyện này cho Tùy Thịnh, về phần tìm Đồng Viên thì đó là chuyện của Tùy Thịnh."
 
Mặc dù quan hệ với Đồng Viên không phải là quá tốt nhưng Giang Cảnh Xuyên vẫn cảm thấy, lấy tính cách của Đồng Viên, cô ấy sẽ chào hỏi bọn họ, dù hôm nay gặp phải Tùy Thịnh, cô ấy cũng có thể mặt không đổi sắc mà nói đã lâu không gặp nhưng điều này không có nghĩa là cô ấy nguyện ý những người bọn họ lần nữa tiến vào trong cuộc sống của cô ấy.
 
Tô Yên tán dương Giang Cảnh Xuyên.
 
Cô đồng ý với cách làm của Giang Cảnh Xuyên, nói cho Tùy Thịnh cũng xuất phát từ tình bạn, không đuổi theo hỏi địa chỉ của Đồng Viên cũng xuất phát từ tình bạn.
 
"Được rồi, không nói chuyện của người khác, nói chuyện của ngày hôm nay đi." Giang Cảnh Xuyên kéo một cái ghế qua, anh ngồi xuống, mặt không thay đổi liếc nhìn Tô Yên nói.
 
Vẫn phải tới...
 
Tô Yên bất đắc dĩ cúi thấp đầu, "Chuyện này không có quan hệ với Tinh Tinh đâu."
 
"Anh biết."
 
"Em ấy đi đến một bên nghe điện thoại, lúc đầu em đang chờ em ấy nhưng có một bà cần giúp đỡ nên em theo bà đi đến trạm xe buýt bên cạnh, chờ đến khi em trở lại thì em phát hiện em không nhớ đường... " Lúc Tô Yên nói lời này vô cùng chột dạ.
 
Mặt Giang Cảnh Xuyên không thay đổi vỗ vỗ tay, "Vợ anh thật sự rất nhiệt tình đấy, lấy việc giúp người làm niềm vui."
 
"Anh đừng nói như vậy chứ."
 
"Sau đó thì sao? Nói tiếp." Giang Cảnh Xuyên lạnh lùng nói.
 
"Lúc đầu em muốn gọi điện thoại cho Tinh Tinh hoặc là anh, anh cũng biết mà, điện thoại của em bị sập nguồn... "
 
"Sydney có buồng điện thoại, em cũng có thể mượn điện thoại của người khác. Anh tin rằng sẽ có người nguyện ý giúp em."
 
Sắc mặt của Giang Cảnh Xuyên không hề tốt, ngay cả nhìn Tô Yên cũng không có chút tươi cười nào.
 
Tô Yên hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Em không nhớ số điện thoại của mọi người... "
 
Giang Cảnh Xuyên bực bội, mặc dù ngờ tới chuyện như vậy xảy ra nhưng nghe cô nói vẫn phát bực.
 
Anh chợt đứng dậy, bắt đầu giáo dục cô, "Em giúp người khác làm niềm vui, muốn giúp một bà lão thì anh không có ý kiến nhưng em phải suy nghĩ tĩnh cảnh của mình một chút chứ, em lại không phải là người bản xứ, được rồi, em muốn giúp bà ấy anh không có ý kiến, em có thể đợi sau khi Tinh Tinh quay lại rồi đi cùng em ấy giúp đỡ bà ấy được mà, đúng không? Anh tin rằng người khác sẽ không cảm thấy yêu cầu này vô lý."
 
Tô Yên cúi đầu sám hối, bây giờ nhớ lại cô cũng có chút hối hận, nếu như có thể chờ Tinh Tinh nói chuyện điện thoại xong rồi cùng đưa bà lão đi qua thì tốt rồi, như vậy thì những chuyện sau này cũng không xảy ra.
 
"Còn có, hôm nay người em gặp được là Đồng Viên đấy, nếu như là người khác có dụng tâm thì sao? Em có nghĩ tới hậu quả không? Tô Yên, em là người trưởng thành, anh cho là em phải có năng lực cảnh giác cơ bản nhất đối với nguy hiểm, tại sao em có thể đi theo một người xa lạ, cùng ngồi trên xe tìm khách sạn? Bây giờ không có nơi nào là thật sự an toàn, nếu như nếu như hôm nay em đã xảy ra chuyện gì... "Giang Cảnh Xuyên hít sâu một hơi, anh quay đầu qua, giọng có chút run rẩy, "Em có nghĩ tới anh sẽ như thế nào không? Bọn nhỏ nên làm gì?"
 

Tô Yên thấy bộ dạng này của Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cô cực kỳ khó chịu, nếu như Giang Cảnh Xuyên mắng cô rồi dừng, cô có thể còn không áy náy như vậy, cô vội vàng tiến lên phía Giang Cảnh Xuyên, không ngừng lặp đi lặp lại, "Em sai rồi, em sai rồi.... Anh đừng như vậy mà... "
 
"Hôm nay Tinh Tinh đều lo lắng, em ấy và Chu Tùy đi khắp phố tìm, em cũng biết chuyện này không có quan hệ tới em ấy, nếu như em thật sự đã xảy ra chuyện, em có nghĩ tới Tinh Tinh sẽ như thế nào không?"
 
Bây giờ Tô Yên cảm thấy mình là người đáng ghét nhất trên thế giới này, cô không nói thêm gì nữa, chỉ ôm Giang Cảnh Xuyên thật chặt.
 
"Em không biết đường anh có thể hiểu, không nhớ tên khách sạn anh cũng có thể hiểu, bởi vì có lúc anh cũng sẽ quên. Nhưng em lại không nhớ số điện thoại của anh." Giang Cảnh Xuyên đẩy cô ra, "Hôm nay anh có thế nào thì cũng phải cẩn thận mà trừng phạt em."
 
Tại sao Tô Yên không nhớ số điện thoại? Đó là bởi vì cô cảm thấy có điện thoại di động, chỉ cần mở danh bạ ra là có thể gọi điện, cũng không cần phải nhớ một chuỗi số chứ?
 
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy rất có lỗi với Giang Cảnh Xuyên, bởi vì cô có thể cảm nhận được, vì hành động này của cô mà Giang Cảnh Xuyên rất tổn thương.
 
"Được." Tô Yên cúi đầu, rầu rĩ nói.
 
"Để sau hãy nói, em đi tắm trước."
 
Hiện tại mặc kệ Giang Cảnh Xuyên nói gì, Tô Yên cũng sẽ đồng ý, cô nhanh chóng đi đến phòng tắm tắm rửa.
 
Giang Cảnh Xuyên rất hài lòng với thái độ nhận sai này của cô, anh cầm điện thoại mình ra, trở lại bàn sách, cầm giấy cùng bút ra, anh bắt đầu sao chép số điện thoại.
 
Khi Tô Yên đi ra, Giang Cảnh Xuyên đang ngồi ở một bên ghế sô pha, trên bàn trà nhỏ có một tờ giấy, anh tỏ ý cô đi tới.
 
Tô Yên ngoan ngoãn đi đến, cô đứng ở một bên, chờ xử lý.
 
Chuyện này là cô đuối lý, anh có trừng phạt gì cô cũng nhận.
 
Giang Cảnh Xuyên chỉ chỉ tờ giấy kia, "Em nhìn đi."
 
Tô Yên cầm lên nhìn, cô cũng ngạc nhiên.
 
Phía trên có một ít số điện thoại, có của anh, Giang Tinh Tinh, ba Giang, mẹ Giang, còn có của ba Tô và mẹ Tô
 
"Trước bữa cơm trưa mai, em phải thuộc hết toàn bộ. Anh sẽ không làm khó em, những số của người khác em không cần phải thuộc nhưng những số này em phải học thuộc, có ý kiến gì không?"
 
Đương nhiên Tô Yên không có ý kiến, vốn cô cũng quyết định nhất định phải nhớ kỹ số điện thoại của Giang Cảnh Xuyên, cô gật đầu đồng ý.
 
Giang Cảnh Xuyên không yên lòng bổ sung một câu, "Trưa mai nếu còn chưa thuộc, em sẽ biết tay anh."
 
"Em biết rồi."
 
Hai người yên lặng một hồi, Giang Cảnh Xuyên đột nhiên ôm lấy cô, Tô Yên trong nhất thời chưa kịp phản ứng, cô có chút thẫn thờ.
 
"Vợ à, nếu như em đã xảy ra chuyện gì, dù chỉ là ngã một cái thì với anh mà nói đều là một tai nạn nghiêm trọng, cho nên, hãy vì anh mà thật tốt, được chứ?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui