Trông anh rất có tiền nha!!

Nhắc tới cũng trùng hợp, taxi vừa tới cửa khách sạn, Tô Yên từ trên xe bước xuống lại đúng lúc nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên trầm mặt vội vã đi ra ngoài, Giang Tinh Tinh với khuôn mặt đầy nước mắt cùng với Chu Tùy đang rất sốt ruột đi theo sát phía sau.
 
"Cảnh Xuyên!" Tô Yên không hề nghĩ ngợi đã gọi Giang Cảnh Xuyên, cô còn dùng sức vẫy vẫy tay.
 
Sau khi trải qua sự lúng túng và nóng lòng như vậy, thấy Giang Cảnh Xuyên thì Tô Yên thật sự hận không được nhào tới trong ngực anh, ôm lấy anh.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe tiếng gọi thì nhìn lại, khi anh nhìn thấy Tô Yên, chân mày đang nhíu chặt của anh thoáng thả lỏng, môi mỏng mím chặt, anh nhanh chân lao đến, kéo lấy cổ tay Tô Yên, giọng rất là lo lắng, "Em đi đâu vậy?!"
 
Giang Tinh Tinh lảo đảo nghiêng ngã cũng chạy tới, cô ấy vừa khóc vừa cười ôm Tô Yên, đẩy Giang Cảnh Xuyên sang một bên khác.
 
"Chị dâu, chị không có sao, thật tốt quá, hu hu, làm em sợ muốn chết!"
 
Rõ ràng Giang Cảnh Xuyên không mắng cô ấy cũng không trách cô ấy nhưng khi nhìn thấy tư thái của anh như vậy, cô ấy cảm thấy vô cùng tội lỗi, cảm thấy mình không trông coi chị dâu, trước kia chị dâu cũng chưa từng sống quá lâu ở nước ngoài, chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì, cô ấy chắc chắn sẽ không tha thứ cho chính mình.
 
Tô Yên ôm Giang Tinh Tinh, ánh mắt lại nhìn Giang Cảnh Xuyên, cô không khỏi rùng mình một cái, rụt cổ lại giống như một con chim cút nhỏ vậy.
 
Cô có thể cảm giác được chồng mình tức giận, rất tức giận.
 
"Tinh Tinh thật xin lỗi em, khi đó chị đi ra ngoài, trở về lại không nhớ rõ đường, hại em lo lắng rồi." Tô Yên buông Giang Tinh Tinh ra, cô đưa tay lau nước mắt cho cô ấy cũng không ngừng nói xin lỗi, chuyện này nói cho cùng là lỗi của cô, là cô quá không cẩn thận, nếu như cô để tâm một chút thì hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
 
Nhìn Giang Tinh Tinh khóc nức nở như vậy, trong lòng Tô Yên áy náy, cô cũng đang lẩm bẩm, sẽ không phải là Giang Cảnh Xuyên mắng cô ấy chứ? Lát nữa cô phải hỏi một chút.
 
Giang Cảnh Xuyên đúng là lửa giận công tâm, những lo lắng còn có sợ hãi vừa rồi khi nhìn thấy cô thì toàn bộ đều thành lo lắng cùng tức giận, anh có ý muốn nói chuyện với Tô Yên nhưng lại sợ mình không thể khống chế được giọng nói, làm cho cô không có đường lui, dù sao ở đây còn có người ngoài, quan trọng nhất là anh không muốn nói chuyện với cô khi cảm xúc đang tăng vọt, chỉ sợ nói nặng lời lại tổn thương đến cô, sau đó anh lại hối hận, Giang Cảnh Xuyên nhịn lại nhẫn, hết sức khống chế tính khí của mình.
 
Vẫn là Chu Tùy phát hiện trong xe taxi còn có một người, cậu ta chủ động lên tiếng hỏi: "Giang phu nhân, đó là người đưa cô về sao?"
 
Câu hỏi này cũng là để hòa hoãn không khí, phân tán lực chú ý của Giang Cảnh Xuyên và Giang Tinh Tinh một chút.
 
"A, thiếu chút nữa thì quên mất!" Tô Yên vỗ trán, cô vội vàng xoay người chạy đến cạnh xe taxi, mở cửa xe ra, cô nói với cô gái: "Xin lỗi cô, vừa rồi nói chuyện với người nhà nên quên mất."
 
Đồng Viên nghiêm mặt, thật ra khi nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên, cô ấy cũng rất muốn cho tài xế lái xe nhanh rời đi, chẳng qua lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, nên buông xuống đã sớm buông xuống, nếu như lúc này cô ấy chạy trối chết thì có khác gì đào binh? Cô ấy cuối cùng đã buông xuống những nhớ nhung cần gì phải biểu hiện như mình vẫn canh cánh trong lòng?
 
"Không sao đâu." Đồng Viên siết chặt túi trong tay, sau khi hít sâu vài hơi, cô ấy mỉm cười từ trên xe bước xuống.
 
Chu Tùy đang lau nước mắt cho Giang Tinh Tinh, tầm mắt của Giang Cảnh Xuyên thì vẫn luôn dán trên người Tô Yên, khi anh nhìn thấy cô gái bên cạnh cô thì con ngươi nhanh chóng co lại, vẻ mặt không thể tin, thật lâu sau anh mới tìm lại giọng nói, anh hỏi dò: "Đồng Viên?"
 
Giang Tinh Tinh nghe vậy thì đẩy Chu Tùy ra, cô ấy nhìn sang, khi nhìn đến Đồng Viên, cả người đều sợ ngây người.
 

Tô Yên lại hoàn toàn ngơ ngác.
 
Đồng Viên? Tùy Thịnh Đồng Viên?
 
Cô ngơ ngác nhìn Đồng Viên, đầu óc trống rỗng, cũng không biết nên nói cái gì.
 
Thật sự quá mức kinh hãi, thế giới này sao lại nhỏ thế chứ? Người Tùy Thịnh tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm thấy mà hôm nay lại bị cô gặp phải?
 
So với những người khác kinh ngạc còn có thất thố thì Đồng Viên tỏ ra ổn định hơn nhiều, cô ấy khẽ vuốt cằm nhìn Giang Cảnh Xuyên, "Cảnh Xuyên, đã lâu không gặp."
 
Giang Cảnh Xuyên, Giang Tinh Tinh còn có Chu Tùy đều biết Đồng Viên nhưng trên đường đi đến nhà hàng lại là Tô Yên kéo tay Đồng Viên đi ở phía trước, ba người phía sau thì sắc mặt đều rất phức tạp.
 
Vốn cho rằng đời này sẽ không gặp được người, đột nhiên lại lấy phương thức như vậy xuất hiện, thật sự rất khó khiến cho người ta cảm thấy kinh hỉ.
 
Chỉ là chấp nhận sự việc ngoài ý muốn này cũng phải cần một khoảng thời gian tiêu hóa.
 
Không biểu hiện quá mức thất thố đã xem như tố chất tâm lý rất tốt rồi.
 
Tô Yên thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Đồng Viên, kỳ quái là cô ấy lại không giống như trong tượng tưởng của cô nhưng cô lại cảm thấy, người khiến cho Tùy Thịnh nhớ mãi không quên thì phải có bộ dạng này.
 
Đồng Viên không phải là người đẹp truyền thống, liếc mắt nhìn sang, vẻ bề ngoài cũng không quá xuất chúng, chỉ có thể coi là thanh tú mà thôi, làn da rất trắng, không biết là nguyên nhân gì, không phải trắng khỏe như Tô Yên mà tái nhợt giống như bệnh lâu mới khỏi, cô ấy mặc quần áo rất thoải mái, tóc dài cũng tùy ý buộc đuôi ngựa, khí chất trong trẻo lạnh lùng trên người rất là đặc biệt, cho dù đi cạnh Tô Yên cũng sẽ không bị người khác xem nhẹ.
 
"Không nghĩ tới cô là Đồng Viên." Tô Yên thở dài nói.
 
Thật sự là cảm giác rất kỳ quái, trước kia từng nghe Giang Cảnh Xuyên kể chuyện liên quan đến cô ấy và Tùy Thịnh, cô luôn cảm thấy Đồng Viên chẳng qua là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết cô đọc, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ có một ngày nữ chính này sẽ đi ra ngoài, đi tới trước mặt cô.
 
Đồng Viên nhàn nhạt cười: "Tôi cũng cảm thấy rất kinh ngạc, không nghĩ tới vậy mà Cảnh Xuyên đã kết hôn, càng không nghĩ tới cô là vợ Cảnh Xuyên."
 
"Cô rời đi quá lâu rồi." Tô Yên thuận miệng cười nói.
 
Đồng Viên rất thích cảm giác này, thái độ Tô Yên làm cho cô ấy cảm thấy vô cùng thoải mái, bởi vì trong lời nói của Tô Yên không có ý gì khác.
 
Đó chính là lý do cô ấy không muốn liên lạc lại với bạn cũ.
 
Khi một người muốn chân chính bắt đầu cuộc sống mới đều không hy vọng có người nào hoặc là chuyện gì nhắc nhở quá khứ đã qua.
 
Từ đầu tới cuối Tô Yên đều không nhắc tới Tùy Thịnh, chủ yếu là cô cảm thấy mình không có lập trường gì để hỏi Đồng Viên chuyện liên quan tới Tùy Thịnh, bởi vì đoạn quá khứ kia cô không tham dự, thậm chí cũng không được quan sát, chẳng qua cô chỉ lấy thân phận người đứng xem nghe Giang Cảnh Xuyên kể lại, không thêm bất kỳ dầu mỡ nào kể về một câu chuyện không có chút liên quan nào tới cô mà thôi.

 
Giang Tinh Tinh phục hồi tinh thần lại, hai mắt cô ấy vẫn sưng lên, cô ấy len lén kéo kéo tay áo Giang Cảnh Xuyên.
 
Giang Cảnh Xuyên nghiêng đầu liếc cô ấy.
 
"Anh à, anh véo em một cái đi, em nghĩ là em đang nằm mơ."
 
"..." Giang Cảnh Xuyên không để ý tới cô ấy, anh tiếp tục nhìn hai người đang chậm rãi đi ở phía trước như hai người đang đi dạo vậy.
 
"Chu Tùy... Nếu không thì anh véo em một cái đi?" Giang Tinh Tinh lại kéo bạn trai mình.
 
"Em không nằm mơ đâu." Chu Tùy đút một tay trong túi quần, cậu ta từ từ nói: "Chỉ là anh đang nghĩ một vấn đề."
 
Lời này mới vừa nói ra khỏi miệng, Giang Tinh Tinh còn chưa kịp hỏi là vấn đề gì thì cô ấy nghe được anh mình nhàn nhạt nói: "Trước xem tình hình một chút đã."
 
Chu Tùy gật đầu: "Ừ, được."
 
"Có phải em bỏ sót gì giữa hai người không? Nếu không thì sao em lại nghe không hiểu gì chứ?"
 
Giang Cảnh Xuyên và Chu Tùy đều không nói gì.
 
Đi vào phòng ăn, Tô Yên vì chú ý tới cảm xúc của Đồng Viên, cô cố ý ngồi cùng với cô ấy, sau khi năm người ngồi xuống thì nhanh chóng gọi thức ăn.
 
Đồng Viên chủ động đánh vỡ yên lặng, cô ấy cười nói với Giang Cảnh Xuyên: "Vừa rồi mới nghe nói bây giờ anh đã có hai cu cậu đáng yêu, chúc mừng anh."
 
Giang Cảnh Xuyên nhẹ gật đầu, "Cảm ơn cô."
 
"Tinh Tinh cũng cao lớn thế rồi à?" Đồng Viên lại nhìn về phía Giang Tinh Tinh và Chu Tùy, "Không nghĩ tới hai người ở bên nhau, chúc mừng chúc mừng."
 
Phản ứng của Chu Tùy cũng phải bình tĩnh hơn nhiều với Giang Tinh Tinh và Giang Cảnh Xuyên, cậu ta mỉm cười gật đầu: "Đồng Viên, nhiều năm không gặp như vậy, cô đúng là một chút cũng không thay đổi."
 
Ngay cả Tô Yên cũng không biết trong lời nói của Chu Tùy rốt cuộc có hàm ý gì không, lúc bầu không khí đang ngưng trệ, Đồng Viên sờ sờ mặt, cười trả lời: "Cho nên bây giờ trông tôi vẫn như hai mươi tuổi sao?"
 
"Tôi không biết lúc cô hai mươi tuổi như thế nào nhưng cô hoàn toàn không có gì khác với học sinh tốt nghiệp." Lời này là Tô Yên nói, cô nói thật, cũng không biết là do khí chất hay là trang phục, nói tóm lại, trông Đồng Viên thật sự còn nhỏ hơn tuổi thật mấy tuổi.
 
"Cảm ơn cô." Đồng Viên cầm ly rượu lên cụng với Tô Yên: "Tôi thích nghe lời như vậy nhất đấy."

 
"Nên nói là người phụ nữ nào cũng thích nghe lời như vậy." Tô Yên nháy nháy mắt với Đồng Viên.
 
Người ở đây bao gồm cả Đồng Viên đều rất vui khi lúc này có Tô Yên ở đây, mặc dù Tô Yên không làm gì để cho bầu không khí sôi động nhưng cảm giác có cô ở đây thì cũng không đến mức lúng túng.
 
Đồng Viên và Giang Cảnh Xuyên còn có Chu Tùy chỉ có thể xem như là bạn bình thường, vẫn chẳng thân thiết gì, Giang Tinh Tinh thì càng khỏi phải nói, năm ấy Đồng Viên rời đi cô ấy còn vừa mới lên tiểu học thôi.
 
Bạn bè bình thường gần mười năm không gặp, ngoài những lời hỏi thăm cơ bản ra thì còn có thể nói gì, chỉ có thể im lặng nhìn nhau.
 
Giang Cảnh Xuyên có ý muốn hỏi Đồng Viên một ít chuyện nhưng anh cũng biết, lúc này tất cả mọi người đang ở đây, anh mà nhắc tới chuyện này cũng không phải lúc thích hợp, anh đành phải chịu đựng tạm thời gác lại chuyện của Đồng Viên sang một bên.
 
Ăn được một nửa, Tô Yên rất hứng thú hỏi Đồng Viên: "Lại nói thì cô không sợ tôi là lừa đảo sao? Bây giờ nghĩ lại tôi đều thấy hai chúng ta đều rất to gan đấy, tôi tin cô cùng cô lên xe tìm khách sạn, cô tin tôi theo tôi giúp tôi tìm khách sạn."
 
Đồng Viên uống một ngụm rượu vang, lúc này trên khuôn mặt tái nhợt có chút ửng đỏ, nhìn vẻ mặt đã tốt hơn, "Không sợ."
 
"Tại sao? Vì tôi trông rất hiền lành, đúng không?"
 
"Không phải, tôi là đai đen Taekwondo."
 
"... À." Tô Yên không muốn nói chuyện, khó trách lại tự tin như vậy.
 
Có phải cô cũng nên đi luyện Taekwondo đó không nhỉ?
 
"Đúng rồi, cô có ảnh chụp hai bảo bối của cô không? Có thể cho tôi xem chút không?" Đồng Viên thật sự rất hứng thú với hai con trai của Giang Cảnh Xuyên, không không không, phải nói là cô ấy cảm thấy hứng thú với Tô Yên, trước kia cô ấy luôn cảm thấy người tỉnh táo tự biết kiềm chế như Giang Cảnh Xuyên mà thích người khác là một chuyện khó có thể tưởng tượng, không nghĩ tới vừa gặp lại, Giang Cảnh Xuyên không chỉ kết hôn mà lại còn có con, làm sao có thể không khiến cho người khác phải cảm khái thời gian trôi nhanh quá nhanh chứ?
 
Tô Yên theo bản năng mở túi ra, lúc này cô mới phát hiện hôm qua điện thoại cô bị sập nguồn, cô nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, đưa tay ra.
 
Giang Cảnh Xuyên trừng cô một cái nhưng anh vẫn đặt điện thoại lên lòng bàn tay cô.
 
Mặc dù Giang Cảnh Xuyên thường xuyên biểu hiện dáng vẻ rất ghét bỏ hai đứa con trai nhưng anh yêu bọn nhỏ cũng như Tô Yên vậy, mỗi ngày anh đều sẽ cầm điện thoại chụp những tấm ảnh đáng yêu của các con, bất tri bất giác điện thoại đã có rất nhiều ảnh chụp.
 
Tô Yên mở bộ sưu tập trong điện thoại ra, cô và Đồng Viên tụm lại xem.
 
"Đây là Đại Bảo, trông có phải rất lạnh lùng không? Bé không thích để ý tới người khác đâu, bé chỉ thích dính lấy tôi thôi." Làm mẹ chính là vậy, nếu như thảo luận với người khác về con của mình, tựa như sẽ luôn có chuyện nói mãi không hết, "Mặc dù bé không thích để ý tới người khác nhưng nếu như người khác muốn ôm bé hoặc hôn bé, bé cũng sẽ không tức giận, Đại Bảo vẫn là một đứa bé ngoan lễ phép đấy."
 
Đồng Viên nhẹ gật đầu, "Có thể đoán được hai mươi năm sau, bé sẽ là một tổng tài bá đạo.”
 
"Đây là Nhị Bảo, bé khá thích dính người, ai ai cũng đều thân mật, ăn cũng nhiều, đừng thấy bé là em trai, lúc sinh ra còn nặng cân hơn anh trai nhiều đấy. Tôi nghi rằng lúc ở trong bụng bé cướp hết dinh dưỡng của anh trai, đúng rồi đúng rồi, cô đừng có thấy bé ít hơn anh trai mấy phút, thật ra bé rất nghe lời anh trai... "
 
Tay Tô Yên lướt ảnh trên album rất nhanh, đột nhiên một tấm hình đập vào mi mắt.
 
Là ảnh chụp Tùy Thịnh ôm Nhị Bảo, một lớn một nhỏ đều cười vô cùng vui vẻ.
 

Trong lòng Tô Yên lộp bộp, cô vội vàng nhìn về phía Đồng Viên, phát hiện đối phương cũng không lộ vẻ gì khác lạ, chẳng qua cẩn thận nhìn một chút, ánh mắt kia vẫn có chút bất thường.
 
Cảm xúc của Đồng Viên quá khó đoán, bởi vì cho dù cô ấy cười hay không cười, nói chuyện hay là không nói lời nào thì cảm xúc biểu hiện ra đều rất lạnh nhạt, ngay cả trong giọng nói cũng không phập phồng gì, cho nên thật sự không nhìn ra, ánh mắt bất thường này rốt cuộc là có ý gì.
 
Sau khi cơm nước xong, năm người cũng chưa rời đi mà gọi món điểm tâm ngọt, bọn họ đều đặt tâm tư vào đồ ăn.
 
Nửa đường Đồng Viên đi vào phòng vệ sinh, Giang Cảnh Xuyên cũng lập tức đi theo, lúc Tô Yên vừa định gọi Giang Cảnh Xuyên lại thì Giang Tinh Tinh kéo cô, "Em nhắc nhở nhẹ cho chị nè, chị dâu, hôm nay cảm xúc của anh trai bất thường lắm đấy, có lẽ anh ấy rất tức giận, cho nên, không bằng chị nên chuẩn bị xem lát nữa về phòng nên dỗ anh trai thế nào cho nguôi giận sao?"
 
"A..." Tô Yên chợt cảm thấy không tốt, cô bỏ đi tâm tư gọi Giang Cảnh Xuyên lại.
 
Chuyện ngày hôm nay cô có thể tìm rất nhiều lý do giải vây cho mình nhưng Giang Cảnh Xuyên lo lắng và sợ hãi là thật.
 
Cho dù chuyện này có nói thế nào thì cũng là cô sai, đi ra ngoài, cho dù chồng có ở bên cạnh không, trong những chuyện quan trọng như vậy, cô vẫn nên để tâm mới đúng.
 
"Anh ấy có mắng em không? Chị thấy em khóc nức nở thế kia, nếu anh ấy mắng em nổi giận với em, em hãy nói với chị."
 
Nếu như bởi vì cô mà khiến cho Giang Tinh Tinh bị oan ức, như vậy trong lòng cô sẽ rất áy náy.
 
Giang Tinh Tinh tranh thủ thời gian lắc đầu, "Không không không, anh trai không mắng em, chỉ là bộ dạng hôm nay của anh ấy rất dọa người, em bị dọa một chút."
 
Mặc dù biết bộ dạng này của anh trai không phải chỉa về phía mình nhưng lúc này khi nhớ tới vẻ mặt của Giang Cảnh Xuyên ngay lúc đó, Giang Tinh Tinh chỉ nghĩ cũng thấy sợ.
 
Tô Yên thở dài một hơi, xem ra hôm nay cô phải thật lòng nhận lỗi, còn phải dỗ dành anh thật tốt.
 
Lúc Đồng Viên từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy Giang Cảnh Xuyên tựa ở một bên tường, thấy cô ấy ra, anh đứng thẳng người, trầm giọng nói: "Đồng Viên, chúng ta tâm sự đi."
 
"Được." Cô ấy biết chắc chắn Giang Cảnh Xuyên muốn nói với cô ấy điều gì đó, cũng đã chuẩn bị xong tâm lý.
 
Hai người đương nhiên sẽ không đứng trước cửa phòng vệ sinh mà đi ra bên ngoài nhà hàng, tìm một cái ghế trống ngồi xuống.
 
"Những năm này cô trôi qua có tốt không?" Giang Cảnh Xuyên hỏi.
 
Đồng Viên khẽ giật mình, cười nói: "Cũng không có vấn đề gì, dù sao cuộc sống chính là như vậy."
 
Mất đi người thân duy nhất giống như trời sập vậy, hiện tại cô ấy đã hiểu rõ, trên đời này có thiếu mất ai thì ngày hôm sau mặt trời vẫn sẽ mọc, người cũng giống như vậy, cũng không phải thiếu ai thì sẽ không sống nổi, chỉ là, có lẽ cũng sẽ không thể nào vui vẻ được.
 
Những năm này cô ấy đi tới đi lui, đi nhiều nơi như vậy, tâm tình cũng ngày càng khoáng đạt hơn, cũng là bởi vì thời gian, bây giờ cô ấy mới có thể thản nhiên ngồi thảo luận trò chuyện quá khứ đã qua với bạn cũ.
 
“Tôi không nghĩ tới còn gặp được cô, Đồng Viên, bây giờ cô kết hôn chưa?" Thật ra Giang Cảnh Xuyên không phải người giỏi giao tiếp với người khác, cũng không giỏi trò chuyện, yên lặng trong chốc lát, anh bỗng hỏi một vấn đề như vậy.
 
Đồng Viên như cười như không mà nhìn Giang Cảnh Xuyên, "Kết hôn thì sao? Không kết hôn thì sao?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui