Trông anh rất có tiền nha!!

Nghe được Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, Tô Yên vốn chuẩn bị rất nhiều lời giải thích cũng không cần dùng tới, cô chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn anh.
 
Giang Cảnh Xuyên liếc cô một cái, đặt chân ở trên bàn trà, anh thoải mái dựa vào ghế sô pha, hơi lim dim mắt thấp giọng nói: "Trung thực khai ra đi, thẳng thắn sẽ khoan hồng ngồi tù mục xương."
 
Tô Yên đẩy đẩy anh, thầm nghĩ nếu anh cũng đã thấy Sở Hạ rồi thì cô cũng vò đã mẻ lại sứt, cố ý ác thanh ác khí* nói: "Ai mà không có người yêu cũ chứ? Chuyện là như vậy đấy."
 
*破罐破摔: Vò đã mẻ lại sứt là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.
 
*Ác thanh ác khí (恶声恶气): Giọng nói tức giận và lời lẽ nặng nề.
 
Trong chuyện của Sở Hạ này, Tô Yên cảm thấy nguyên thân thật sự không có lỗi với Giang Cảnh Xuyên, đó đều là chuyện trước khi kết hôn với Giang Cảnh Xuyên.
 
Giang Cảnh Xuyên nặng nề thở dài một hơi, "Anh đang làm khó em, còn nữa chuyện như này thì không có biện pháp nào."
 
Nói không ghen đó là giả nhưng trong lòng anh cũng rất rõ ràng, chuyện cũng đã qua, khi đó anh và cô cũng không quen biết nhau, muốn quản cũng không xen vào được.
 
Hơn nữa với điều kiện của cô như vậy thì bên cạnh chắc chắn sẽ không thiếu người theo đuổi, cũng không nghĩ xem, cho dù cô kết hôn thì không phải tên Lục Dạng kia còn giương mắt thích cô sao? Ngoài Thẩm Bồi Nhiên ra, cô chắc chắn cũng có tình cảm với người khác.
 
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng vẻ mặt thật sự không quá vui vẻ.
 
Tô Yên chậm chậm nói: "Em đã sớm không liên lạc gì với cậu ta, cũng chỉ từng thấy cậu ta trên TV thôi, họp lớp cậu ta cũng không đi, anh còn có gì không yên lòng không?"
 
"Không phải anh không yên tâm." Giang Cảnh Xuyên uốn nắn cô: "Tiểu Yên, anh cũng mong em hiểu một chút về lòng ham muốn chiếm hữu của con người, được rồi được rồi, không nói cái này nữa, tranh luận tiếp cũng không có ý nghĩa gì."
 
Nếu tranh luận tiếp chuyện như vậy nói không chừng sẽ sẽ biến thành cãi vả.
 
Tuy Giang Cảnh Xuyên rất khó chịu vì Sở Hạ từng ở bên cạnh cô một khoảng thời gian nhưng anh cũng không muốn bởi vì một quá khứ đã qua mà xảy ra mâu thuẫn với cô.
 
Như vậy cũng quá không có lời, đồ ngu mới làm chuyện này.
 
"Ừ." Tô Yên nhẹ gật đầu. Nếu thật sự bởi vì Sở Hạ mà vợ chồng bọn họ cãi nhau một trận to thì cô sẽ nghi ngờ trí thông minh của mình và Giang Cảnh Xuyên cũng không bằng Đại Bảo Nhị Bảo.
 
"Em sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới chuyện này, vậy thì em muốn nói gì?" Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía cô hỏi.
 
Tô Yên cầm lấy điện thoại rồi lướt đến doanh tiêu hào trên Weibo cho Giang Cảnh Xuyên, ra hiệu cho anh nhìn, "Lúc họp lớp thì từng có người nói rằng bởi vì bây giờ cậu ta cũng là sao hạng nhất, có người nhìn ngứa mắt nên muốn chỉnh cậu ta, nói lúc trước ở trường học cậu ta từng có một người bạn gái, nếu như có người có tâm đi đào đoạn thời gian này rồi liên lụy tới Giang gia thì làm thế nào đây?"
 
Yêu đương chia chia hợp hợp vậy cũng là bình thường, chỉ sợ có người cố ý lợi dụng tin đồn này mà trắng trợn thổi phồng lên, Giang gia vốn cũng không phải là gia đình bình thường, người như vậy chắc chắn không hy vọng sẽ dính líu thị phi trong giới giải trí.
 
"Ngày đó ông chủ cậu ta đưa theo Sở Hạ đến tìm Tùy Thịnh cũng là bởi vì chuyện này."
 
Giang Cảnh Xuyên chưa nói rằng ngày đó ý của Sở Hạ là những chuyện khác của cậu ta cũng không đáng kể nhưng không thể để cho bạn gái cũ bởi vì cậu ta mà bị quấy rầy.
 
Tùy Thịnh còn bí mật nói người như Sơ Hạ cũng không tệ, đúng là vậy, bây giờ danh tiếng của Sở Hạ tăng cao, cậu ta từng có bạn gái thì cũng không có gì nhưng dù sao trong fans còn có nhiều người nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nếu như đào ra được một chút tin tức của bạn gái, như vậy cuộc sống của người này cũng sẽ có ảnh hưởng.
 

Lúc ấy Giang Cảnh Xuyên cũng chỉ là quần chúng ăn dưa, anh không nói gì, bây giờ suy nghĩ lại, đúng thật là đáng ghét mà.
 
Tô Yên nghe vậy, cô cũng không cảm thấy kỳ quái, gia đình Tùy Thịnh vẫn rất có trọng lượng trong giới giải trí, có thể nói Sở Hạ tìm Tùy Thịnh giúp đỡ là bình thường.
 
Chẳng qua là Sở Hạ chắc biết chồng cô là Giang Cảnh Xuyên chứ?
 
"Ừ, sau đó thì sao?"
 
"Tùy Thịnh đồng ý, việc này phải nên được bình ổn lại, lát nữa anh lại gọi điện thoại cho Tùy Thịnh, nói chuyện với cậu ta một chút."
 
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đều cùng một ý nghĩ, đều cảm thấy trước khi chuyện này còn chưa xảy ra thì tốt nhất nên bóp chết tất cả những gì có thể quấy rầy đến cuộc sống bọn họ từ trong trứng nước.
 
Thấy Giang Cảnh Xuyên cũng không tức giận, chuyện này cũng có thể thuận lợi được giải quyết, Tô Yên yên tâm rất nhiều, cô tắm xong thì chạy đến phòng trẻ em ngắm hai bảo bảo.
 
Giang Cảnh Xuyên đứng ở trên ban công, anh bấm điện thoại gọi cho Tùy Thịnh.
 
Tùy Thịnh: "Gì vậy? Có phải wuli Nhị Bảo nhớ tôi không?"
 
*Wuli là 우리 trong tiếng Hàn, phát âm giống nhau, nghĩa là "của chúng tôi, nhà tôi".
 
Giang Cảnh Xuyên: "Ở đây không có ai nhớ đến cậu đâu."
 
Tùy Thịnh: "À, cúp đây."
 
Giang Cảnh Xuyên: "Chuyện trước đó của Sở Hạ xử lý thế nào rồi."
 
Tùy Thịnh còn hơi sửng sốt: "Cái gì mà thế nào rồi? Cậu hỏi cái này làm gì?"
 
Thật ra thì Giang Cảnh Xuyên không muốn nói quan hệ của Sở Hạ và vợ mình cho bất kỳ người nào khác nhưng anh lại hiểu rõ, chỉ có thẳng thắn nói cho Tùy Thịnh thì Tùy Thịnh mới dùng hết toàn lực để làm tốt chuyện này.
 
Trầm mặc chốc lát, Giang Cảnh Xuyên nói: "Sở Hạ là bạn học của vợ tôi, trước đây quen biết."
 
Chỉ số EQ của Tùy Thịnh cũng cao, anh ta vừa nghe lời này đã hiểu, thật ra với người yêu cũ, không chỉ phụ nữ cũng để ý mà đến đàn ông cũng quan tâm, đương nhiên Tùy Thịnh không thể thiếu đòn mà tiếp tục hỏi nữa, anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: "Chuyện này cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt."
 
"Cậu làm việc tôi luôn luôn yên tâm, đúng rồi, ngày mai tôi và Tiểu Yên phải đi Sydney, Nhất Thần và Nhất Trạch sẽ được đưa đến nhà cũ, cậu bớt chút thời gian cũng có thể đi thăm hai đứa một chút."
 
Nói đến đề tài này thì Tùy Thịnh hứng thú, "Được được được, tôi vừa mới nhờ người đưa đồ chơi từ nước ngoài về, Đại Bảo và Nhị Bảo chắc chắn sẽ thích."
 
Bây giờ Giang Cảnh Xuyên đã lười để sửa chữa cho những người này, dù sao anh nên tranh thủ cho con trai cũng đã tranh thủ rồi, là những người này rất cố chấp.
 
Anh tin hai bạn nhỏ Giang Nhất Thần và Giang Nhất Trạch sau này sẽ không đổ lên đầu anh.
 
Sau khi cúp điện thoại, Giang Cảnh Xuyên cũng chuẩn bị tắm, cởi quần áo ra mở ra vòi hoa sen, anh cúi đầu liếc qua thân hình của mình, Giang Cảnh Xuyên cũng không phải là người thường xuyên tập thể dục, nhiều nhất sau khi bận rộn thì bơi lội thư giãn một chút, cho nên tuy không có cơ bụng, trên người anh không có dư thừa chút thịt thừa nào, như người bình thường thì vóc người anh xem như rất tốt, nhưng so với minh tinh, ví dụ như Sở Hạ thì lại kém xa.

 
Sở Hạ có tám múi cơ bụng :)
 
Giang Cảnh Xuyên có chút tức ngực, mặc dù bây giờ Sở Hạ không có quan hệ gì với vợ nhà mình nhưng dù sao trước kia cũng từng có.
 
Anh là một người vô cùng nhỏ mọn, trước là Thẩm Bồi Nhiên, anh sẽ thầm so sánh từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài với Thẩm Bồi Nhiên một lần, phát hiện đối phương trẻ hơn anh ra thì không có chỗ nào hơn anh, lúc này Giang Cảnh Xuyên mới được vuốt lông.
 
Vội vàng xả nước lạnh tắm xong, Giang Cảnh Xuyên đi ra phòng tắm, phát hiện Tô Yên còn chưa trở lại, lúc này anh mới cầm điện thoại lên bắt đầu tra thông tin về Sở Hạ.
 
Cao 186?
 
Giang Cảnh Xuyên hơi cau mày, cậu ta cao hơn anh 2 cm, cũng không biết chiều cao Sở Hạ có báo sai không, dù sao minh tinh báo sai chiều cao là chuyện thường xảy ra.
 
Nhìn lại ảnh chụp Sở Hạ, Giang Cảnh Xuyên lại tiến tới trước gương trang điểm của Tô Yên mà cẩn thận so sánh.
 
"Anh đang làm gì vậy?" Tô Yên đi vào đúng lúc, cô thấy Giang Cảnh Xuyên đang soi gương, thuận miệng hỏi.
 
Giang Cảnh Xuyên không chút hoang mang mà thu tay cất điện thoại, anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra trả lời: "Không có gì, trên mặt anh có chút không thoải mái, chỉ tùy tiện nhìn thôi."
 
"Để em xem cho." Tô Yên đi lên trước, cô cẩn thận ngắm khuôn mặt Giang Cảnh Xuyên, vỗ vỗ ngực anh, "Ngày mai ở sân bay em mua cho anh một ít mặt nạ dành cho nam giới nha? Da anh rất khô đấy."
 
Giang Cảnh Xuyên xoa kem dưỡng da cũng ngại phiền phức thì kiên quyết từ chối mặt nạ, anh không hề nghĩ ngợi đã vội lắc đầu, "Không cần không cần, anh không cần thứ đồ chơi kia."
 
Tô Yên thấy anh kháng cự như vậy thì cũng không ép buộc anh nữa.
 
Bởi vì ngày mai phải ngồi máy bay, Tô Yên lên giường chuẩn bị ngủ thật sớm, trước khi ngủ, cô hết sức nghiêm túc nhấn mạnh với Giang Cảnh Xuyên, hôm nay không làm gì hết, không nên chạm vào cô, cũng đừng có trêu chọc cô.
 
Bây giờ Giang Cảnh Xuyên đang đắm chìm trong trong bầu không khí long trọng so vóc người so chiều cao với tình địch, đâu còn tâm trạng mà chú ý tới điều này.
 
Chờ khi Tô Yên ngủ, Giang Cảnh Xuyên vén áo mình lên, anh sờ sờ bụng, hoàn toàn không cảm giác được cơ bụng, anh có chút bi phẫn, âm thầm hạ quyết định, sau khi đi Sydney về, anh nhất định phải kiên trì đi tập thể dục, tranh thủ cũng phải tập được cơ bụng và đường nhân ngư, nếu không thề không làm người.
 
Sở Hạ vừa hoàn thành xong hành trành một ngày, đã mệt mỏi kiệt sức, cậu ta ngồi ở trên xe bảo mẫu, nhắm mắt lại, cả một câu cũng không muốn nói.
 
Người đại diện ở cạnh cậu ta nhiều năm ngồi một bên, anh ta nghiêng đầu nhìn xem Sở Hạ, bùi ngùi không thôi, người người đều nói Sở Hạ may mắn nhưng anh ta cảm thấy Sở Hạ là hậu tích bạc phát*. 
 
*厚积薄发 Hậu tích: để dành nhiều nhiều
Bạc phát: từ từ phát ra
---> Để dành nhiều nhiều, từ từ phát ra. Có nghĩa: Chỉ có chuẩn bị đầy đủ thì mọi việc mới được giải quyết tốt.
 
Trên đời này có rất ít người may mắn.
 

Sở Hạ bắt được một kịch bản tốt, gặp được một đạo diễn tốt, hai bộ phim truyền hình kia đương nhiên sẽ hot, chỉ là người nổi tiếng nhiều thị phi, cuộc sống riêng tư của Sở Hạ mấy năm nay vô cùng sạch sẽ, cũng không quen bạn gái, mỗi ngày đều một lòng một ý cố rắng rèn luyện kỹ năng diễn xuất nhưng có người lại có lòng muốn chỉnh cậu ta, cho dù không có tin xấu thì cũng sẽ có người tạo ra.
 
"Ông chủ nói những ngày này cậu cũng không cần đăng Weibo, cũng đừng xem những bình luận kia, những chuyện này sẽ được xử lý tốt.”
 
Trong lòng người đại diện cũng đang lẩm bẩm, thật ra Sở Hạ hoàn toàn có thể nghĩ thoáng một chút, mặc dù Giang gia không liên quan đến giới giải trí nhưng Giang gia và Tùy gia có quan hệ tốt như vậy, chỉ cần Sở Hạ nói với Tô Yên một chút thì những doanh tiêu hào kia còn dám nói bậy bạ sao?
 
Anh ta còn nhớ đoạn thời gian mà Sở Hạ khổ cực nhất đó, anh ta không thể chịu được, nói với Sở Hạ, nếu nói với Tô Yên thì có thể sau này sẽ khác.
 
Chỉ cần Tô Yên nguyện ý, Sở Hạ ít nhất cũng sẽ có một ít tài nguyên.
 
Một lần kia Sở Hạ rất tức giận, Sở Hạ luôn tốt tính mà cũng tức giận đến lật bàn, khi đó anh ta mới biết, có thể trong lòng Sở Hạ, Tô Yên là khác biệt.
 
Cậu ta không thể nào ăn nói khép nép đi cầu Tô Yên.
 
Lần này Sở Hạ biết rõ quan hệ của Tùy Thịnh và Giang gia, còn đi theo ông chủ nhờ Tùy Thịnh giúp đỡ cũng chỉ là vì sợ tin đồn trên mạng liên lụy đến Tô Yên.
 
Người đại diện nặng nề thở dài một hơi, có lẽ trong lòng Sở Hạ còn nhớ nhung đến cô.
 
Sở Hạ nhẹ gật đầu, "Tôi biết rồi."
 
Cậu ta vốn không có thời gian cũng không hứng thú đăng Weibo, những hình chụp trước kia cũng đều là người đại diện thúc giục cậu ta đăng lên.
 
"Ông chủ nói bên Tùy tiên sinh sẽ xử lý tốt, cậu cứ chuyên tâm quay phim, những tin trên mạng kia, qua mấy ngày nữa sẽ có tin mới thay thế."
 
Đây chính là một tính chất đặc biệt lớn của thời đại internet, cho dù hôm nay chuyện này có ồn ào như thế nào thì có thể một tuần sau sẽ không còn ai nhớ kỹ.
 
"Ừ." Sở Hạ đeo chụp mắt chuẩn bị ngủ một giấc.
 
Bây giờ đang nổi tiếng, thông báo còn có hẹn trước của các tạp chí cũng nhiều hơn, sắp có một bộ phim chuẩn bị khai mạc, gần đây cậu ta bận rộn tới mức thời gian ngủ cũng không có.
 
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên thức dậy, Đại Bảo và Nhị Bảo đã dậy từ sớm, hai đứa đang chơi trò chơi trong phòng vui chơi, nói mà chỉ cả hai mới có thể nghe hiểu.
 
Đại Bảo nhìn thấy Tô Yên thì rất vui vẻ nhếch môi, lộ ra mấy cái răng sữa, trông vô cùng đáng yêu, cậu không ngừng vẫy tay muốn Tô Yên ôm ôm.
 
Tô Yên cũng đã từng nhức đầu vì quan hệ cha con giữa Đại Bảo và Giang Cảnh Xuyên, dù sao Đại Bảo không thân với Giang Cảnh Xuyên chút nào, khi đó cô còn nghĩ rất nhiều biện pháp, ví như để cho Giang Cảnh Xuyên ở bên cạnh Đại Bảo, nói chuyện với cậu nhiều hơn, đáng tiếc Đại Bảo hoàn toàn không thèm chịu nể mặt mũi.
 
Sau đó vẫn là Giang Cảnh Xuyên đề tỉnh Tô Yên, có thể tính cách của chính Đại Bảo là như vậy, chỉ có thể nói, Đại Bảo rất thích Tô Yên, hành động của cậu cũng không có nghĩa là cậu không thích Giang Cảnh Xuyên.
 
Chẳng qua là Đại Bảo thích dính bên cạnh Tô Yên hơn thôi.
 
Tô Yên vội vàng đi qua ôm Đại Bảo lên, dáng người Đại Bảo còn khống chế được rất tốt, cô ôm cậu, cậu sẽ ngoan ngoãn nằm trên ngực cô, theo bản năng bắt đầu tìm lương thực, mặc dù cậu đã dứt sữa nhưng Đại Bảo vẫn vô cùng nhạy cảm với mùi trên người mẹ, thấy con trai lớn nhà mình không ngừng chui vào ngực vợ, Giang Cảnh Xuyên cũng không đoái hoài tới Nhị Bảo đang giương mắt cầu ôm ôm, anh cướp lấy Đại Bảo từ trong ngực Tô Yên, thấp giọng nói: "Tiểu tử, đàng hoàng một chút."
 
Đó là vợ ba, cảm ơn :)
 
Ngôn ngữ tay chân của Nhị Bảo khá phong phú, Giang Cảnh Xuyên thường thường sẽ hoài nghi sau này tiểu tử này sẽ bị tăng động.
 
Không phải sao, phát hiện ba mẹ mình đều không có ý ôm mình, Nhị Bảo gào khan hai tiếng, sau đó nằm sấp ra làm động tác sư tử biển ngẩng đầu, khó khăn di chuyển đến bên chân Tô Yên.
 
Nhị Bảo có chút mập, cậu di chuyển như vậy tốn rất nhiều sức, mặt đỏ rần, thở hổn hển hổn hển.
 

Tô Yên bị chọc cười, cô vội vàng khom người ôm tiểu tử mập mạp nhà mình lên, cô xoa lên đầu tóc ngắn của Nhị Bảo, lại lên hai bàn tay đang run run của cậu, "Cục cưng, con có ngủ ngon giấc không vậy?"
 
"Mẹ ~ "
 
Không biết là có phải Giang Cảnh Xuyên nhạy cảm không, anh luôn cảm thấy thái độ của tiểu tử mập này rất là nịnh nọt.
 
"Bảo bảo thật ngoan!" Tô Yên hôn lên gương mặt mập mạp của cậu, ngửi thấy mùi sữa trên người Nhị Bảo, cô đột nhiên có hơi hối hận vì đã đồng ý đi Úc với Giang Cảnh Xuyên.
 
"A a ô."  Nhị Bảo cũng hôn lung tung lên mặt Tô Yên mấy cái, ngay sau đó cũng giống như Đại Bảo vậy, cậu đi tìm lương thực của mình.
 
Giang Cảnh Xuyên chán nản, đúng là hai anh em mà, cùng một đức hạnh!
 
Sau khi dứt sữa thì quyền sử dụng nơi đó chỉ một mình anh có, những người khác ra ngoài.
 
Anh đặt Đại Bảo xuống đất, sau đó anh nhanh chóng ôm Nhị Bảo qua, cũng đặt cậu xuống đất.
 
"Con thành thật một chút." Giang Cảnh Xuyên lời ít mà ý nhiều.
 
Đại Bảo Nhị Bảo nghe không hiểu cũng không biết nhưng hai bé cũng không dám gào khan ngay trước mặt ba, chỉ có thể tiếp tục cos sư tử biển mà di chuyển đến bên Tô Yên.
 
Có thể trẻ con là như vậy, cho là động tác nhỏ của mình sẽ không có ai phát hiện, Đại Bảo Nhị Bảo cho rằng mình di chuyển rất nhỏ, nhỏ đến mức ba mặt đen có lẽ sẽ không phát hiện được hai đứa đang động.
 
Tô Yên trừng Giang Cảnh Xuyên một cái, cô ngồi xuống, giang hai cánh tay ra, có được sự đồng ý của mẹ thì hai con sư tử biển lập tức bò nhanh qua, nhào vào trong ngực mẹ, thỏa mãn mà khanh khách cười không ngừng.
 
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, "Thật sự là khó có thể tin, đây sao có thể là con trai anh chứ."
 
"Này anh!" Tô Yên bất mãn nhìn anh, sao anh có thể nói như vậy?
 
Đại Bảo và Nhị Bảo tựa hồ cũng đã nhận ra, đều đồng loạt nhìn Giang Cảnh Xuyên.
 
"Ba ba!"
 
"Đúng, là ba ba." Tô Yên còn chưa nói hết thì phì cười lên.
 
Hai nhóc con mập mạp. 
 
"Thật không nỡ rời hai bảo bảo của mẹ mà." Tô Yên hôn lại hôn hai con trai, càng hôn lại càng không nỡ.
 
Cô và bọn nhỏ chưa từng xa nhau quá một ngày, bây giờ liên tiếp rất nhiều ngày đều không được gặp nhau, Tô Yên nào chỉ là không nỡ, cô hận thời gian không thể dừng lại để cô có thể vẫn luôn ở bên cạnh hai cục cưng.
 
Giang Cảnh Xuyên nâng hai bảo bảo sư tử biển lên, nhét hai đứa vào trong tay dì, anh mỉm cười nói: "Tiếp đó thì phải làm phiền mấy người rồi."
 
Dì hết sức lo sợ.
 
Giang Cảnh Xuyên thừa dịp lực chú ý của hai con trai đặt lên trên bình sữa, tranh thủ thời gian lôi kéo Tô Yên ra cửa.
 
Tô Yên quay đầu nhìn biệt thự dần dần biến mất trong tầm mắt, cô oán hận đánh Giang Cảnh Xuyên, "Rõ ràng còn rất sớm, tại sao phải ra sân bay bây giờ chứ!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui