Mấy tháng sau, mẹ Giang và mẹ Tô cũng đề cập tới lúc dứt sữa.
Điều này đối với Đại Bảo Nhị Bảo mà nói không thể nghi ngờ là sấm sét giữa trời quang, may mắn lúc này hai đứa còn chưa nghe hiểu nhiều từ, nếu như biết mỹ vị mỗi ngày của mình sắp phải ngừng cung ứng, hai đứa bé chắc chắn sẽ ầm ĩ lật trời.
Bây giờ Đại Bảo Nhị Bảo đã biết gọi mẹ, từ lần gọi này cũng có thể thấy được tính tình của hai bảo bối, Đại Bảo ngoài lúc gọi mẹ ra thì tất cả những lúc khác đều không lên tiếng, cho dù là đối mặt với đủ kiểu uy hiếp của Giang Cảnh Xuyên, cậu cũng uy vũ bất khuất, Nhị Bảo thì lại không giống vậy, gọi ba rất lưu loát, phát âm của ba mẹ cũng rất đơn giản, ông nội bà nội thì có chút khó khăn.
Dứt sữa là chuyện không dễ dàng, mặc dù Tô Yên cũng rất đau lòng cho con trai nhưng cô cũng biết lúc này thật sự nên dứt sữa rồi.
Mỗi ngày Tô Yên tẩm bổ không ngừng, trong sữa có đầy đủ dinh dưỡng, Đại Bảo và Nhị Bảo rất giảo hoạt, chỉ vài phút đã có thể phân biệt được sự khác nhau giữa sữa mẹ và sữa bò, chỉ khi không nhìn thấy Tô Yên, hai cậu mới có thể miễn cưỡng há miệng uống sữa bò, cũng bởi vì các mặt khác đều được chăm sóc rất tốt, Đại Bảo và Nhị Bảo trông thông minh trắng trẻo hơn nhiều đứa trẻ cùng lứa khác.
Trong lúc dứt sữa, Đại Bảo Nhị Bảo cũng thay nhau tìm ra được thú vui mới, không còn đợi mẹ tới cho ăn nữa.
Đại Bảo rất thích chơi xếp gỗ, hiện tại cậu đã biết ghép đôi lại những vật thể có hình dạng giống nhau, hơn nữa càng ngày càng chơi tốt hơn, bình thường cậu tỏ vẻ rất an tĩnh nhưng khi chơi xếp gỗ thì vẻ mặt cậu vô cùng nghiêm túc, nếu có ai muốn quấy rầy cậu, cậu sẽ tức giận.
Ba Giang và ông Giang thấy bộ dạng này của Đại Bảo đều vô cùng vui mừng, làm trưởng tử, từ nhỏ đã biểu hiện ra sự thông minh hơn những đứa trẻ cùng trang lứa, vậy làm sao có thể không khiến người khác không cao hứng chứ?
Niềm vui thú của Nhị Bảo là soi gương, không khoa trương chút nào khi nói cậu có thể nhìn chằm chằm tấm gương nửa ngày mà không ngán, còn thường xuyên nhìn mình trong gương rồi vui vẻ cười lên.
Giang Tinh Tinh nói nếu như Nhị Bảo biết nói chuyện, cậu chắc chắn sẽ nói tại sao trên đời này lại có bé trai anh tuấn như vậy.
Tô Yên cảm thấy đáng yêu đồng thời cũng rất bất đắc dĩ với trình độ tự luyến mà con trai nhỏ biểu hiện ra, rõ ràng cô và Giang Cảnh Xuyên đều không phải là người tự luyến mà.
Bây giờ Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đều cảm thấy đứa bé trước ba tuổi thì ở trong cùng một phòng sẽ khá tốt, như vậy sẽ tăng thêm tình cảm giữa anh em, ngoài ra có một phòng mà Tùy Thịnh tỉ mỉ chế tạo cho cô công chúa tạm thời làm thành phòng vui chơi.
Trong phòng phủ một tấm thảm dày rất thoải mái, Tô Yên và Đại Bảo Nhị Bảo đều ngồi ở trên thảm chơi đồ chơi, rất kỳ quái là rõ ràng là những đồ chơi nhàm chán ngây thơ nhưng Tô Yên có thể chơi cả ngày với hai đứa cũng sẽ không thấy chán.
Lúc xế chiều Giang Cảnh Xuyên tan làm trở về, sau khi ăn cơm tối xong thì hai vợ chồng đẩy xe cho trẻ nhỏ đi ra ngoài.
Khu biệt thự có hồ bơi cho trẻ em, trẻ em bơi lội có rất nhiều lợi ích nhưng với Nhị Bảo mà nói, mục đích bơi lội của cậu chỉ có một, đó chính là tiêu hao mỡ dư thừa, Nhị Bảo ăn rất nhiều, bây giờ lúc ba Giang ôm cậu hơi lâu một chút thì tay cũng sẽ mỏi.
Lúc nhân viên huấn luyện chuyên môn đưa Đại Bảo Nhị Bảo đi bơi thì Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đứng ở một bên lấy điện thoại di động quay video.
Tô Yên xem nhẹ mấy tin nhắn đến từ trong nhóm Wechat của gia tộc, không bao lâu thì có người bắt đầu gào khóc.
Tần Huyên: "Wuli hai tiểu soái ca thật là đáng yêu QAQ, thật muốn bóp bóp hai chân nhỏ của các bé quá hu hu hu!"
Giang Tinh Tinh: "Úi giời ơi! Bây giờ em muốn bay về nước quá! Chị dâu à, lần sau em cũng muốn đưa hai đứa ra ngoài bơi lội!"
Ba Giang đang tham gia một bữa tiệc, ông xem điện thoại thì vui vẻ cười, ông chọc chọc người bên cạnh, ra hiệu người đó nhìn qua, giọng điệu ông vô cùng đắc ý, "Nhìn xem, hai cháu trai của tôi đang nghịch nước thật vui vẻ."
Người ở bên sợ hãi không thôi, vội vàng gật đầu, vắt hết óc mà khen ngợi, "Cháu trai của Giang tổng thật đáng yêu thật thông minh."
Ba Giang đã xin nghỉ hưu sớm nhưng bây giờ ra ngoài, người khác vẫn có thói quen gọi ông là Giang tổng, mặc kệ người khác có thật lòng không, tóm lại ba Giang rất thích người khác khen cháu trai ông.
Lời như vậy nói càng nhiều càng tốt, ba Giang lại chuyển tới một bên khác rồi chia sẻ video này cùng những người khác.
Lập tức những người khác trong bữa tiệc bắt đầu nịnh bợ khen Đại Bảo Nhị Bảo.
Bên hồ bơi đương nhiên cũng có thời gian quy định, sau khi nhân viên chuyên nghiệp tắm rửa rồi mặc quần áo cho Đại Bảo Nhị Bảo thì hai thiếu gia lại không hài lòng, hai đứa còn chưa chơi tận hứng mà, hai đứa cũng bắt đầu gân cổ mà gào khóc nhưng một giọt nước mắt cũng không có, chọc cho mấy đôi vợ chồng bên cạnh cười không dứt.
Giả khóc cũng là việc cần kỹ thuật nhưng kỹ năng này của Đại Bảo Nhị Bảo vô hiệu với Giang Cảnh Xuyên.
Một tay anh ôm Nhị Bảo rồi vỗ chừng mấy lần lên mông cậu, "Ồn ào quá."
Đại Bảo Nhị Bảo có thể thật sự là thần đồng trong truyền thuyết, hai đứa như hiểu ý của Giang Cảnh Xuyên, lập tức đã an tĩnh lại.
Cũng không dám lại tùy tiện giả khóc nữa.
Nhưng điều buồn cười là sau khi trải qua lần này, cho tới bây giờ Đại Bảo Nhị Bảo không còn giả khóc ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên thầm nghĩ, chỉ số thông minh của hai con trai cô có lẽ thật sự không phải cao bình thường đâu.
Buổi tối, Giang Cảnh Xuyên nằm ngồi ở trên giường, Tô Yên ngồi ở bên hông của anh, cô giúp anh xoa bóp.
Từ khi Tô Yên khó có được một lần có ý tốt giúp anh xoa bóp một lần thì người này hoàn toàn vứt bỏ máy mát xa còn có thợ đấm bóp, mỗi ngày anh đều muốn Tô Yên rút ra một ít thời gian xoa bóp cho anh.
Đương nhiên, Giang Cảnh Xuyên còn từng nói, anh hy vọng Tô Yên có thể giúp anh xoa bóp một vị trí, hy vọng cô có thể học kỹ năng này còn bị Tô Yên thưởng cho mấy cú đá.
Hai người sống chung với nhau đã lâu, nói chuyện chắc chắn sẽ không còn e ngại nhiều như lúc mới bắt đầu, Tô Yên vừa giúp xoa bóp cho Giang Cảnh Xuyên vừa lảm nhảm việc nhà, cô nhắc tới chuyện nào đó còn vô cùng hưng phấn, "Em nhận được một cuộc điện thoại, là của lớp trưởng thời đại học, cậu ấy nói hai ngày nữa sẽ mở họp lớp nên muốn em tới đấy."
Đời trước cộng thêm đời này cô cũng chưa đi học, mặc dù đời trước cũng học được không ít thứ nhưng dù sao cũng không có thời gian đi học, đời này thì nguyên thân cũng đã đi học rồi, cũng đã học xong đại học, có thể lúc cô xuyên tới, nguyên thân cũng tốt nghiệp được gần một năm rồi, cô lại một lần nữa vô duyên với trường học.
Họp lớp nghe thật có ý nghĩa, Tô Yên chưa từng được trải qua nên cô vô cùng tò mò.
Từ khi xuyên qua tới bây giờ, cô đúng là chưa từng đi họp lớp.
Mặc dù cô không có chút ấn tượng nào với những người gọi là bạn học đó nhưng điều này cũng không quan trọng, thời gian dài như vậy cũng không có người nào liên lạc với cô, cho dù cô tỏ vẻ không nhớ rõ bộ dạng của người khác thì cũng không ai sẽ nghĩ tới chuyện mượn xác hoàn hồn, cho nên cô rất yên tâm.
"Họp lớp với bạn học đại học sao?" Giang Cảnh Xuyên thuận miệng hỏi.
"Ừm" Tô Yên nhẹ gật đầu.
Trước khi kết hôn cùng Tô Yên, anh vẫn tìm hiểu một chút tình huống cơ bản của cô, anh nói: "Em học trường học viện điện ảnh, chắc là em muốn debut làm minh tinh nhỉ? Anh từng nghe nói, hình như người nhà em không đồng ý em đi con đường này, hiện tại em tham gia họp lớp, trong đám bạn học chắc chắn có người cũng đã debut, em có cảm thấy tiếc nuối không?"
Đứng ở góc nhìn của Giang Cảnh Xuyên, tính cách trước kia của Tô Yên thì cho dù có vào giới giải trí thì có lẽ cũng rất khó để hot lên được, dù sao phía sau không có hậu trường mà cô lại quật cường như vậy.
Đương nhiên cho dù nói thế nào, dù sao đó cũng là mơ ước của cô, dựa theo ý của Giang Cảnh Xuyên, anh cảm thấy Tô Yên thật sự không có khả năng đặt chân vào ngành giải trí, anh nguyện ý thì trưởng bối trong nhà cũng sẽ không đồng ý, nhưng nếu như cô thật sự rất muốn quay phim truyền hình hay điện ảnh, anh có thể đầu tư một hai bộ để cho cô thoải mãn cũng được.
Tô Yên lắc đầu, "Hiện tại em không nghĩ tới điều này, em nào có thời gian này suy nghĩ. Bây giờ em không cảm thấy tiếc nuối."
Nếu như nguyên thân còn ở đó, vậy chắc chắn sẽ tiếc nuối nhưng bây giờ trong thân thể này chính là cô, dù sao Tô Yên cũng không có chút hứng thú nào với việc debut làm minh tinh.
Cũng không phải bởi vì xuất đầu lộ diện, bây giờ cô cũng đã quen với xã hội này, diễn viên minh tinh cũng là người đáng tôn trọng, cô từng xem một ít phỏng vấn của các minh tinh, còn có ảnh chụp, tháng bảy trời nóng như vậy mà còn phải mặc quần áo dày đứng dưới mặt trời quay phim, Tô Yên tự hỏi mình không thể chịu khổ được như vậy chứ đừng nói đến mùa đông lại diễn cảnh mùa hè, sau khi thoáng hiểu rõ cái nghề này, Tô Yên thật lòng cảm thấy bát cơm này của minh tinh thật đúng là không phải ai cũng có thể ăn, giá phải trả cũng sẽ không nhỏ.
Cô vẫn thích cuộc sống dễ dàng yên ổn như bây giờ.
"Thật ra nếu em thích thì nói, nhà Tùy Thịnh có quan hệ tới phương diện này, anh vẫn có thể đầu tư cho em thỏa mãn yêu thích của mình."
Tô Yên không ngừng khoát tay, "Được rồi được rồi, em là kiểu người gì không phải anh không biết, anh cảm thấy em sẽ chịu khổ như vậy sao?"
Cho cô tiền để mua mua mua thì được chứ để cho cô diễn kịch sẽ được sao?
Cô vốn không có thiên phú về mặt này.
Dù sao cô không thể giống như những diễn viên trong phim truyền hình kia nói khóc thì khóc.
Nhưng Giang Cảnh Xuyên nói khiến cô rất cảm động, có một người chồng như vậy, cô thật đúng là may mắn, lại còn nói đầu tư cho cô vui chơi một chút, cô thật không biết nên nói gì, nói gì cũng đều có ý khoe khoang.
"Tiểu Yên, anh hy vọng em có thể làm chuyện em muốn làm, chỉ cần anh có thể làm được, anh đều sẽ hết sức giúp em."
"Em biết." Tô Yên giúp anh xoa bóp cổ, "Anh yên tâm đi, nếu em có chuyện gì muốn làm, em chắc chắn sẽ nói cho anh."
Lời này của Giang Cảnh Xuyên nhắc nhở Tô Yên, bây giờ cô không quá nhàn rỗi, mỗi ngày đều phải học tiếng Anh với gia sư nước ngoài, còn phải chăm sóc cho hai đứa bé, thật ra thời gian riêng tư rất ít nhưng Giang Cảnh Xuyên không chỉ một lần tiết lộ rằng, chờ hai con trai trưởng thành, cho dù anh không muốn, ông Giang và ba Giang cũng muốn bắt đầu bồi dưỡng hai con, đây chính là chuyện cần phải làm khi được sinh ra trong Giang gia, không có ai có đặc quyền hưởng thụ một cuộc sống không buồn không lo.
Giang Cảnh Xuyên còn nói, từ lúc anh còn nhỏ đã bắt đầu học tiếng Anh, còn có những năng khiếu khác, giờ Tô Yên mới hiểu được, không có ai trời sinh đã ưu tú, bây giờ cô cảm thấy Giang Cảnh Xuyên như vậy cũng tốt, vậy cũng tốt, đều là thảnh quả mà Giang gia dùng hết toàn lực mà bồi dưỡng anh.
Càng sinh ra ở gia đình như vậy thì càng không thể thua kém người khác.
Dù sao Tô Yên không định nhúng tay vào vấn đề giáo dục các con, vậy chờ các con lớn thêm một chút, thời gian của cô cũng nhiều thêm, vậy đến lúc đó cô phải làm gì đây?
Sau khi sinh con, suy nghĩ của Tô Yên cũng theo đó mà thay đổi, cô không còn xem nơi này như có cũng được mà không có cũng không sao.
Ừm... Cô thật sự muốn làm gì đây?
Vấn đề này cần được suy nghĩ.
Nhưng mà không vội, cô còn có thời gian rất dài để từ từ suy nghĩ.
Đến ngày họp lớp, vốn Giang Cảnh Xuyên nói muốn đích thân đưa cô tới, thuận tiện cho cô thêm thể diện trước mặt các bạn học nhưng tạm thời có công chuyện, Tô Yên cũng chỉ nhờ tài xế đưa mình đến.
Buổi họp lớp được tổ chức ở một phòng ăn riêng có giá cả trung bình ở thành phố A.
Lúc Tô Yên đến thì có lớp trưởng ra đón cô, lớp trưởng là một chàng trai trông rất đẹp trai, lưng ưỡn thẳng, nhìn cũng biết là người rất tốt, cậu ta vừa nhìn thấy Tô Yên thì khoa trương che mắt nói: "Ôi ôi ôi, ai đây này, đây không phải là bảo vật của lớp chúng ta sao?"
Dù sao cũng là học viện điện ảnh, mọi người trong lớp đều là trai xinh gái đẹp, nếu muốn bình chọn hoa khôi thì thật không tử tế, cho nên các chàng trai đều gọi Tô Yên là bảo vật của lớp, bảo vật của lớp một.
Tô Yên bị lớp trưởng chọc cười nhưng cô cũng không biết người này tên gì, chỉ có thể cười cười.
Cũng may trước kia Tô Yên là người không thích nói chuyện cho nên cũng không có ai cảm thấy kỳ quái, lớp trưởng dẫn Tô Yên đi tới phòng riêng, "Hôm nay có rất nhiều bạn học đều tới, còn có một số người thì đang bận quay phim, thật sự bận quá không có thời gian."
"Cậu thì sao, bây giờ đang quay phim sao?" Tô Yên hỏi.
Cô chưa từng liên lạc với những bạn học này cho nên không biết tình hình gần đây của lớp trưởng cũng là điều bình thường."
Lớp trưởng vui vẻ nói: "Tớ à, gần đây vẫn đang quay phim đấy."
"Vậy... " Tô Yên muốn hỏi xem là quay phim gì, cô cũng đi ủng hộ tăng tỉ lệ người xem.
Ngay sau đó lớp trưởng lại cười hì hì nói: "Nhưng mà bộ phim này còn chưa được truyền bá, tức chết mất mà!"
Vừa nói xong thì đã đến phòng riêng, khi Tô Yên xuất hiện ở trước mặt mọi người, các bạn học nam đều kêu lên, một bạn học nam có hơi mập trong đó vui vẻ nói với Tô Yên: "Kìa, bảo vật của lớp lại tới thật kìa, tớ còn tưởng rằng lớp trưởng đang khoác lác đấy."
"Đồ mập chết bầm, nữ thần có nhớ cậu không cũng là một chuyện đấy." Một cô gái có tính cách khá hào sảng cười mắng một câu.
Tô Yên quan sát những người này, còn có mấy gương mặt quen thuộc đấy, trước đây không lâu cô mới thấy trên TV, nhưng mà đều diễn vai phụ.
Cậu bạn mập mạp như muốn chống đối lại, cậu ta đi tới trước mặt Tô Yên, chỉnh sửa lại tóc, nghiêm túc hỏi: "Nữ thần chắc là nhớ tớ chứ, nếu không tớ khóc cho cậu xem."
Tô Yên phì cười, nói: "Trước đây không lâu mới thấy cậu trên TV, đâu có thể quên chứ, cậu diễn nhân vật đó còn vô cùng tốt đấy."
Cậu bạn mập mạp nghe vậy thì như được uống máu gà vậy, quay đầu đắc ý với những người khác, "Thấy chưa, nữ thần còn thấy tớ trên TV đấy!"
Sau khi trò chuyện, Tô Yên ngồi xuống bên cạnh lớp trưởng, nghe mọi người nói đến cuộc sống riêng tư của mình, mặc dù cô thật sự không học cùng bọn họ nhưng mà nghe thì tâm tình cũng rất tốt.
Có người nói lúc đóng phim Hoành Điếm có rất nhiều fans tới, nhưng không có ai là fans của cô ấy, sau khi cô ấy quay xong, có một cậu trai tuổi rất nhỏ đưa cho cô ấy một cái quạt nhỏ, còn nói sau này muốn làm fan của cô ấy.
Cũng có người nói đạo diễn cũng không thành thật, suốt ngày chỉ muốn ăn bớt.
Đột nhiên có một bạn gái nói: "Phải nói lớp chúng ta có hai người có tiền đồ nhất, một người đương nhiên là Tô Yên rồi, vừa tốt nghiệp đã gả vào hào môn, đời này không buồn không lo."
Năm đó Tô Yên vừa tốt nghiệp đã tổ chức kết hôn thật sự khiến cho không ít người kinh hãi, dù sao Tô Yên là một người có điều kiện tốt nhất trong các cô, chỉ cần có người nâng, không lo không hot, đương nhiên khi biết cô gả cho tổng tài Giang thị, từng sự khiếp sợ biến thành đã hiểu rõ.
Tô Yên bưng ly lên uống một hớp nước trái cây, cô vừa nghe lời này thì cười nói: "Nào có, mẹ chồng tớ gần đây cũng đang xem bộ phim truyền hình cậu đóng đấy, đại minh tinh."
Các bạn học cũng phát hiện, bây giờ Tô Yên thân thiện hơn trước kia nhiều, không phải sao, các bạn gái nghe được Tô Yên nói như vậy, biết rõ mình diễn chỉ là nữ bốn nữ năm thì cũng có chút tâm hoa nộ phóng.
"Một người khác có tiền đồ nhất chính là Sở Hạ, cậu ấy diễn hai bộ phim truyền hình thì gặp thời, đều được chiếu trên truyền hình, gần đây nhân khí của cậu ấy đang tăng cao, đã nhảy lên ngôi sao hàng đầu rồi đấy."
Tô Yên nghe thì rất kinh ngạc, cô rất có ấn tượng với Sở Hạ, gần đây hai bộ phim truyền hình quốc dân có tỉ lệ người xem cao nhất đều là cậu ta diễn, cô cũng xem mấy tập với dì Vương đấy.
Tạm thời không nhắc tới kỹ năng diễn xuất, ngoại hình thì thật sự rất đẹp.
Trông là một chàng trai đẹp trai tràn ngập sức sống, diễn vai sĩ quan lại quang minh lẫm liệt, người này trời sinh sẽ là đại minh tinh trong ngành giải trí rồi.
"Tớ còn tưởng rằng hôm nay cậu ấy sẽ đến chứ, còn chuẩn bị xin cậu ấy chỉ dạy một chút." Một người trong đó tiếc nuối nói.
"Thôi đi, người nổi tiếng thì thị phi nhiều." Một bạn gái vừa ăn vừa nói, "Tớ nghe người đại diện của tớ nói, cậu nghĩ xem tài nguyên trong giới nhiều như vậy, bây giờ địa vị của Sở Hạ tăng lên, đương nhiên cậu ấy muốn cướp tài nguyên của người khác, vậy một số người có thể sẽ để yên như vậy sao? Công ty quản lý của Sở Hạ lại không hỗ trợ, nội bộ còn mâu thuẫn làm loạn, muốn tính kế cậu ấy thì cũng trong đôi phút, nghe nói có người muốn chỉnh cậu ấy, hai ngày này tiêu không ít tiền bắt đầu ngấm ngầm hại người, có lẽ những ngày qua Sở Hạ cũng bề bộn nhiều việc, nói thật, có lúc tớ cảm thấy cứ thế mà diễn, không nóng không lạnh cũng rất tốt, ít nhất không có nhiều chuyện bị phá hỏng."
Cũng chỉ là nói như thế, ngay cả Tô Yên cũng không tin bạn gái này thật sự không muốn nổi tiếng.
"Sở Hạ cũng không có tai tiếng* gì, lúc đi học thì nghiêm túc cố gắng, tớ nghe nói cậu ấy cũng rất may mắn, nam chính ban đầu tạm thời không sắp xếp lịch trình được, công ty quản lý Sở Hạ tìm quan hệ, lúc này mới có được vai diễn đó."
*黑料 Hắc Liêu: những tin tức tiêu cực về nghệ sĩ, tai tiếng, truyền thông bẩn...
"Đầu năm nay trên mạng không phải đều có những tin như vậy sao, cho dù không có thì bị người khác bịa đặt, giả cũng biến thành thật, nào có người nào quan tâm đâu là thật đâu là giả chứ."
Nói là họp lớp nhưng thật ra là bát quái mới đúng, Tô Yên hóng được rất nhiều chuyện.
Lúc kết thúc buổi họp lớp, Giang Cảnh Xuyên tới đón cô, Giang Cảnh Xuyên lên tiếng chào với những bạn học khác, lúc này anh mới đưa Tô Yên lên xe rời đi.
Sau khi Tô Yên rời đi, một bạn gái khẽ nói: "Thật là hàng so với hàng thì càng kém, người so với người càng ghen tị mà.”
Các cô vì cuộc sống mà chịu khó khăn vất vả, có người lại có thể dễ dàng trải qua cuộc sống thoải mái.
Tô Yên ngồi trên xe cầm điện thoại bắt đầu lướt Weibo.
Vừa rồi cô vẫn nhớ, cô muốn xem đến cùng Sở Hạ xảy ra chuyện gì, trước hôm nay, cô không quan tâm chút nào, dù sao cũng không có quan hệ gì với cô, hiện tại cô có chút hứng thú, dù sao trước kia còn là bạn học mà.
"Lúc ngồi trên xe không nên xem điện thoại." Giang Cảnh Xuyên liếc cô, nói.
"Ồ, em biết rồi, một chút nữa thôi." Tô Yên nhìn tiêu đề Weibo, cô tắt điện thoại, quay đầu nói với Giang Cảnh Xuyên: "Anh biết không? Người tên Sở Hạ đó là bạn học của em, gần đây rất nổi tiếng đấy, bạn học em nói có người muốn chỉnh cậu ấy, em đã xem mấy cái tiêu đề đang nổi, trên đó viết gì mà Sở Hạ dựa vào bà chủ, còn nói trước kia Sở Hạ có bạn gái... Chuyện này đều là sao chứ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...