Trông anh rất có tiền nha!!

Đêm này, ngoài việc ý nồng triền miên mà không có áp lực ra, hai người còn có một ước định.
 
Đó chính là sau này mỗi một tháng đều sẽ hẹn hò như vậy, cùng trải qua thế giới hai người thật vui vẻ, như vậy có thể duy trì tình cảm mới mẻ như lúc mới yêu.
 
Ba Giang và mẹ Giang cũng biết được tình huống của buổi tối hôm nay từ các bảo mẫu, đôi vợ chồng này đều chưa về nhà.
 
"Bọn nó không về nhà mà đi làm cái gì chứ? Tại sao không nói trước một tiếng, cho người đưa Đại Bảo Nhị Bảo tới đây không phải tốt hơn sao?" Ba Giang xem như là một người đàn ông thẳng thắn cương nghị, đương nhiên sẽ không giống mấy bà hay nói nhiều để ý tới việc con trai và con dâu thỉnh thoảng rời khỏi vị trí, ông chỉ để ý tại sao hai người này đi ra ngoài lại không đưa hai bảo bảo tới để cho ông nội chơi đùa chứ?
 
Mẹ Giang liếc nhìn ông, "Hai vợ chồng người ta muốn làm gì thì làm cái đó, liên quan gì đến anh?"
 
"Bọn nó có lên trời cao thì anh cũng chẳng quan tâm, thế mà lại ném hai cháu trai bảo bối không ai chăm sóc là có ý gì?" Ai cũng không nghĩ ra, bây giờ người cưng chiều Đại Bảo Nhị Bảo nhất không phải ông Giang và bà Giang, cũng không phải Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, mà là bá đạo tổng tài đời trước - ba Giang.
 
Ai cũng không nhìn ra ông lại có thuộc tính như vậy, ngay cả Giang Tinh Tinh cũng không chỉ một lần ghen tị, nói rằng trước kia ba cũng chưa từng tốt với cô ấy như vậy! Cần phải phạt! Muốn túi xách!
 
Lúc ấy ba Giang không phản ứng Giang Tinh Tinh, Giang Tinh Tinh đứng ở một bên hát cải lương.
 
"Không có ai chăm sóc?" Mẹ Giang suýt nữa cho là tai mình có vấn đề, "Không nói cái khác, chỉ việc thay tã thôi cũng đã có một người chứ đừng nói tới cho bú, dỗ ngủ, thái tử cũng không được chú ý như cháu trai của anh đâu!"
 
Những người này đều là ba Giang cố ý sắp xếp, mẹ Giang có ý nói hai đứa bé thì cần hai bảo mẫu là đủ rồi, ba Giang lại không nghĩ như vậy, ông nói ông từng làm ông chủ của người khác, mỗi người quản lí chức vụ của mình mới là cách sắp xếp hiệu quả nhất trong công việc.
 
"Anh mặc kệ, dù sao ngày mai em nói với Tiểu Yên, sau này nếu con dâu và Tiểu Xuyên có đi Châu Phi thì cũng không ai quản đâu, chỉ cần đưa bọn nhỏ tới đây là được."
 
Những chuyện của con trai và con dâu, ông cũng không còn lạ mà quan tâm. Ai để ý chứ?
 
Mẹ Giang nhíu lông mày, bà muốn tranh đấu với ba Giang, "Anh tự đi mà nói, suốt ngày chỉ để cho em đi làm người xấu, anh được nhỉ?!"
 
"Nói thì nói, ngày mai anh sẽ nói với Tiểu Xuyên."
 
Ban đầu ba Giang hy vọng Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên có thể dọn về nhà cũ là tốt nhất, dù sao người giúp việc trong nhà cũ cũng đã làm mười mấy năm, đủ yên tâm, nhưng ông nghĩ lại, hai bảo bảo mới sinh chắc chắn sẽ rất ồn ào ầm ĩ, ông Giang và bà Giang lớn tuổi, sợ ảnh hưởng đến bọn họ nghỉ ngơi, ông không thể làm gì khác hơn là bỏ ý định này.
 
Trước khi dì Vương ngủ sẽ đến phòng trẻ em nhìn một chút, bây giờ hai bảo bảo cũng hơn bảy tháng rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, ngũ quan của hai anh em cũng đã chậm rãi có nét, đúng là từ bây giờ cũng có thể thấy được hai đứa sau này sẽ là cao phú soái, hai đứa cũng rất ngoan, chẳng qua vào lúc chạng vạng tối sẽ đi tìm mẹ, dưới tình huống không tìm được, hai đứa đều ăn ý không ầm ĩ, à, phải nói là không dám ầm ĩ.
 
Chỉ nhìn từ điểm này, dì Vương đã cảm thấy sau này hai đứa sẽ là người thông minh, chắc chắn sẽ có tiền đồ lớn, nhỏ như vậy đã biết khí thế và địa vị của ba mình không thể lay động, đều không có ý đồ làm loạn, vậy không phải có mắt nhìn thì là gì?
 
Đại Bảo đã ngủ rồi, Nhị Bảo có lẽ vừa ngủ xong một giấc, cậu đang mở con mắt tròn vo nhìn chằm chằm dì Vương đang nhìn cậu.
 
Bây giờ cậu đã biết xoay người, lộ ra cái bụng trắng, cậu nhìn về phía dì Vương ê a hai tiếng nhỏ, dì Vương hiểu ý, bà vươn tay ra xoa bụng cho cậu, quả nhiên Nhị Bảo vui vẻ cười híp mắt với dì Vương.
 
Dì Vương đã lớn tuổi, trên tay cũng có vết chai mỏng, bà không dám dùng quá nhiều lực, chỉ sợ làm bị thương làn da mịn màng của tiểu bảo bảo.
 

Tiệc trăm ngày cũng tổ chức rất lớn, lúc ấy không ít người nịnh bợ Giang gia đều nói hai đứa bé rất thông minh, dì Vương vừa nghe thì muốn cười, sau đó bà còn nói cho Tô Yên chuyện này, không nói cái khác, là đứa bé của Giang gia, riêng điểm này thôi đã không cần bắt đầu từ vạch xuất phát mà đã chiến thắng ở vạch đích rồi.
 
Tô Yên cười cười, cô rất tán thành với lời này của dì Vương.
 
Chẳng qua là bây giờ cô và mẹ Giang năm đó có suy nghĩ khá giống nhau, về sau cô không cần lo lắng cho tiền đồ của hai đứa con trai, đầu thai vào Giang gia thì đã là người thắng cuộc rồi, làm mẹ cũng chỉ còn lo cho tam quan và tính cách của hai con trai.
 
Có gương mẹ Giang đã thành công dạy dỗ, thật ra Tô Yên có áp lực rất lớn.
 
Hiện tại cô không cầu sau này con trai thăng quan tiến chức nhanh chóng, cũng không cần các con trở thành người tốt vô tư, chỉ cần không phải người xấu là được rồi.
 
Cho dù là trong cuộc sống hay là trong tình cảm, có thể không phải là người tốt nhưng tuyệt không thể là người xấu.
 
Lúc đầu Tô Yên còn có chút lo lắng rằng với đức hạnh của mình có lẽ không tốt trong việc dạy con nhưng cô nghĩ lại, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối là một người cha nghiêm, có anh ở đây, hai đứa bé hoàn toàn không sai lệch được.
 
Nhị Bảo được dì Vương xoa bụng thì thoải mái nhắm hai mắt lại, trong chốc lát cái bụng nhỏ đã phập phồng, dì Vương nhìn thì vui vẻ, đứa nhỏ này lại ngủ thiếp đi.
 
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Yên tỉnh lại trước Giang Cảnh Xuyên, cô cầm điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, phát hiện cũng sắp chín giờ rồi, cô vội vàng đẩy Giang Cảnh Xuyên, "Chồng ơi, hôm nay anh còn phải đi làm, cũng sắp chín giờ rồi."
 
Bàn tay Giang Cảnh Xuyên ôm cô vào trong ngực, anh cũng không mở mắt ra, "Hôm nay anh bỏ bê công việc một ngày."
 
Ngày hôm qua tâm trạng rất tốt, bầu không khí cũng rất tốt, vừa không khống chế được đã dày vò đến rạng sáng mới ngủ.
 
Tô Yên không nói, ngoan ngoãn nằm trong ngực Giang Cảnh Xuyên, trong lòng nhớ hai đứa con trai muốn chết, cô chỉ có thể lấy điện thoại ra nhìn ảnh của con.
 
Đợi đến khi Giang Cảnh Xuyên rốt cuộc cũng tỉnh lại rời giường, hai người cùng đi xuống phòng ăn dưới lầu ăn bữa sáng, lúc này đã mười giờ.
 
"Thật muốn ở đây một ngày." Giang Cảnh Xuyên uống một hớp cà phê, anh thỏa mãn híp híp mắt.
 
Đêm qua không chỉ tận hứng mà sáng hôm nay thức dậy cũng không có ai cướp cô với anh, thời gian này trôi qua thật thoải mái.
 
Lúc trước sao anh lại không nghĩ ra chứ, sao lại hy vọng sớm được làm ba chứ?
 
Cuộc sống thần tiên như vậy, tại sao lại tạo thêm hai tên tiểu tử thối cho bản thân ấm ức.
 
Tô Yên ăn trứng chiên, sau khi cô nuốt xuống mới hỏi: "Anh không nhớ Đại Bảo Nhị Bảo một chút sao?"
 
"Anh cần phải uốn nắn em hai điều." Giang Cảnh Xuyên chậm rãi mà nói, "Thứ nhất, con của chúng ta gọi là Nhất Thần, Nhất Trạch, thứ hai, sáng sớm hôm qua anh ra ngoài còn thấy bọn nó, hơn nữa đã tiến hành hội đàm hữu nghị, cho nên không tồn tại tình huống mới cách xa một ngày đã nhớ đâu."
 
Tô Yên thở dài một hơi, đây chính là điểm khác nhau giữa ba và mẹ, không không không, cũng có thể là khác nhau giữa con trai và con gái.
 

Cô không chỉ một lần oán thầm, nếu như có cô con gái, Giang Cảnh Xuyên chắc chắn sẽ không có dáng vẻ như bây giờ ╭(╯^╰)╮ "Thật ra em thấy nhũ danh ba đặt cho con cũng rất được mà." Tô Yên đã lặp lại câu này vô số lần.
 
Giang Cảnh Xuyên liếc mắt nhìn cô, anh mỉm cười mở miệng: "Bốn năm sau, a, không, ba năm sau, em có tin là hai đứa con trai của em sẽ cưỡng ép lệnh cưỡng chế không cho phép bất kỳ ai nhắc tới hai nhũ danh này không."
 
Thật ra sự chênh lệch trong chuyện đặt tên giữa ông Giang và ba Giang có thể thấy được ở tên của hai anh em Giang gia.
 
Giang Cảnh Xuyên là ông Giang đặt, Giang Tinh Tinh là cái tên mà ba Giang cố hết sức để đòi quyền được đặt tên.
 
Tô Yên không phản bác lời Giang Cảnh Xuyên, đúng là chờ các con lớn một chút nữa, có thể Nhị Bảo sẽ không có ý kiến gì nhưng Đại Bảo thì khó mà nói được.
 
Nhất là bây giờ xã hội này có thứ gọi là quảng cáo, có quảng cáo tên là Đại Bảo, có khẩu hiệu quảng cáo là hẹn gặp lại mỗi ngày, Đại Bảo đấy.
 
Nếu nhắc tới nhũ danh thì Tô Yên không nhịn được tò mò hỏi: "Năm đó ba không lấy nhũ danh cho anh sao? Không thể nào."
 
Tên Giang Tinh Tinh là ba Giang lấy, vậy nhũ danh của Giang Cảnh Xuyên thì sao? Ba Giang nóng lòng muốn đặt tên cho con không có khả năng không lấy nhũ danh cho anh chứ?
 
Nào biết được Giang Cảnh Xuyên nghe vậy thì biến sắc, không còn lên tiếng.
 
Tô Yên nhìn anh như vậy cũng biết có chỗ là lạ, cô vội vàng hỏi tới: "Có phải anh cũng có không? Mau nói mau nói, không nói thì em sẽ tự đi hỏi ba."
 
Nếu như có nhũ danh thì tại sao hiện tại không một ai trong Giang gia gọi anh chứ?
 
Ngay cả ông Giang cũng gọi Tiểu Xuyên.
 
“Em đi hỏi đi." Khóe miệng Giang Cảnh Xuyên giật giật.
 
"Được rồi, anh nói đấy." Tô Yên quyết chống lại anh, cô lấy điện thoại mở Wechat ra chuẩn bị hỏi ba Giang.
 
Mắt thấy Tô Yên thật sự có dấu hiệu muốn hỏi, Giang Cảnh Xuyên cướp lấy điện thoại cô, anh trầm mặt nói: "Không nên hỏi."
 
Tính cách của ba nhà mình anh vẫn hiểu rõ, vốn ông đã quên, hiện tại Tô yên nhắc tới, ba chắc chắn lại muốn gọi anh như thế.
 
Năm đó Giang Cảnh Xuyên cũng là phí đi sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng uốn nắn được tật xấu của trên dưới Giang gia này, trong một thời gian dài đằng đẵng mọi người rốt cuộc cũng quên đi nhũ danh này, nếu như bây giờ Tô Yên nhắc tới, hậu quả khó mà lường được.
 
"Vậy anh nói cho em đi, yên tâm em chỉ nghe một chút mà thôi, sẽ không nói cho người khác đâu, em thề."
 
Vốn Tô Yên cũng không phải rất hứng thú với vấn đề này nhưng khi thấy phản ứng của Giang Cảnh Xuyên, cô lại nghĩ đến trình độ đặt tên của ba Giang, sự hứng thú của cô đã dâng cao.
 

Giang Cảnh Xuyên nhịn lại nhẫn, anh nhìn ánh mắt mong đợi của vợ, từ kẽ răng phun ra hai chữ, "Mao Mao."
 
Tô Yên ngơ ngác chốc lát, sau khi phản ứng kịp thì phì cười.
 
"Ha ha ha ha ha ha, Mao Mao!"
 
Giang Cảnh Xuyên lẳng lặng mà nhìn cô, "Buồn cười không? Còn nữa, anh đếm ba tiếng, nếu như em còn cười thì cũng đừng trách anh."
 
Tô Yên thật sự không cách nào liên hệ giữa nhũ danh Mao Mao và Giang Cảnh Xuyên lại, xem nhũ danh này thì biết ba Giang đã rất có lương tâm với Đại Bảo Nhị Bảo rồi.
 
Nếu bá đạo tổng tài lấy nhũ danh là Mao Mao thì mỗi một phút đều chọc người cười.
 
Tô Yên không dừng được, Giang Cảnh Xuyên đứng dậy, mặt anh không cảm xúc đi tới bên cạnh cô, sau đó tay anh giữ vai cô, cúi người hôn lên.
 
Lúc này trong phòng ăn còn có những người khác, Tô Yên kịp phản ứng vội vàng kinh hoảng đẩy anh ra, cô thấp giọng nói: "Anh làm gì vậy?"
 
"Sau này nếu như em nhắc tới hai chữ kia, anh cũng sẽ làm như vậy. Cho đến khi em quên mới ngưng."
 
Hai người ở nơi công cộng, nhiều nhất cũng chỉ nắm tay ôm eo, cho tới bây giờ đều chưa từng hôn như vậy, Tô Yên gật đầu liên tục không ngừng.
 
Trong đầu nghĩ, vậy em sẽ thầm gọi anh là Mao Mao.
 
Ăn bữa sáng xong, Giang Cảnh Xuyên lại kéo Tô Yên ra ngoài dạo chơi một vòng, trước khi Tô Yên sắp tức giận, rốt cuộc lái xe chuẩn bị về nhà.
 
"Em đừng quên chuyện em đồng ý anh ngày hôm qua." Giang Cảnh Xuyên nhắc nhở.
 
Tô Yên chỉ hy vọng nhanh chóng về nhà gặp các con, cô vội vàng gật đầu, "Em nhớ rồi."
 
Còn đang trên đường về thì Giang Tinh Tinh gửi Wechat tới.
 
Giang Tinh Tinh: "Hôm nay tại sao chị lại không đăng ảnh Đại Bảo Nhị Bảo lên vậy TAT em nhớ các cháu chết mất."
 
Cô ấy còn đang học ở nước ngoài, vì vậy cô ấy đã kính nhờ mỗi ngày Tô Yên đều chụp ảnh hai bảo bối lên cho cô ấy xem, bớt đi sự nhớ nhung.
 
Tô Yên: "Hôm nay chị còn chưa thấy các con đâu TAT."
 
Cô cũng nhớ con trai chết mất.
 
Đáng tiếc ba của hai bảo bảo không hề hy vọng được nhanh chóng về nhà.
 
Giang Tinh Tinh: "Chị và anh trai trải qua thế giới hai người sao?"
 
Thật không hỗ là em gái Giang Cảnh Xuyên, vừa nghe đã đoán được điểm chính rồi.
 
Tô Yên: "Ừ, bây giờ chị đang về nhà đây, lát nữa chị gửi hình qua cho em."
 

Giang Tinh Tinh: "Ừm, em còn phải xem một đoạn video ngắn của boy lạnh lùng và boy ấm áp."
 
Giang Tinh Tinh có nói rằng, cô ấy rõ ràng thích boy lạnh lùng nhưng mà lại luôn muốn ôm ôm boy ấm áp, biết rõ rằng boy ấm áp có rất nhiều bà cô dì bác, cô ấy vẫn không thể buông bỏ boy ấm áp được.
 
Mắt thấy ngày càng gần về biệt thự, tâm tình của Tô Yên càng ngày càng tốt, cũng không biết ngày hôm qua hai đứa bé có đòi cô không.
 
Giang Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ hưng phấn của cô, anh nhàn nhạt nói: "Thu lại vẻ mặt của em đi."
 
"... Ờ."
 
Bây giờ cô cũng không được hưng phấn, chồng sẽ có ý kiến.
 
Tô Yên không hiểu, tại sao Giang Cảnh Xuyên lại ngây thơ như vậy, thế mà lại ghen với con trai, sau này được Chu Lộ chỉ bảo, Chu Lộ nói, nếu như sinh ra một tiểu công cử, mỗi ngày Giang Cảnh Xuyên đều hận không được ôm tiểu công cử mà ngủ chung thì em sẽ có tâm trạng gì.
 
Tô Yên nhanh chóng hiểu ra.
 
Thôi, sau này vẫn nên chú ý đến chồng nhiều hơn chút vậy ^_^
 
Sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo tỉnh dậy uống sữa thì bắt đầu có ý thức tìm bóng dáng của mẹ.
 
Dì chăm sóc bọn họ vừa nhìn đã biết, bà nói với Đại Bảo: "Hôm nay mẹ sẽ trở về."
 
Đương nhiên Đại Bảo nghe không hiểu lời này nhưng cậu có thể nghe hiểu được từ mẹ, cậu dừng ánh mắt tìm kiếm bóng người mẹ lại, cúi đầu chơi gấu bông.
 
Nhị Bảo là một đứa bé không tim không phổi, mặc dù cũng muốn mẹ nhưng trước mắt cậu lại cảm thấy hứng thú với sữa trong bình hơn, cậu không chớp mắt nhìn bình sữa trong tay dì bảo mẫu.
 
Khi Tô Yên vừa vào biệt thự, cô đều không chú ý tới lời chào hỏi của dì Vương đã chạy thẳng tới phòng trẻ em, Giang Cảnh Xuyên cũng theo sát phía sau.
 
Nói rằng không nhớ con trai thì cũng không có khả năng, chẳng qua là mức độ nhớ nhung của anh mà so với Tô Yên thì như kiến gặp voi*.
 
*Nguyên văn: Tiểu Vu kiến Đại Vu 小巫见大巫了: phù thuỷ nhỏ gặp phù thuỷ lớn; người có năng lực kém gặp người có năng lực tốt...
 
Trước đó Tô Yên đã phát hiện, bây giờ Đại Bảo và Nhị Bảo đã bảy tháng rồi, có đôi khi sẽ ê ê a a, hiện tại trong giọng nói còn thay đổi cường độ và cao độ.
 
Đại Bảo và Nhị Bảo ngồi ở trong một cái nôi lớn, hai cậu vừa ăn uống no đủ, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.
 
Vừa nhìn thấy mẹ tiến vào, hai cậu đều rất hưng phấn.
 
Đại Bảo vươn cánh tay ra, cậu phát ra một âm tiết: "A"
 
Nhị Bảo cũng tập theo sau, cậu cười nhếch môi: "Ô"
 
A! Ô! Mỹ nữ, mẹ về rồi!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui