Giang Cảnh Xuyên ngồi ở một bên, anh kéo tay Tô Yên làm cho cô nhìn về phía anh, lúc anh anh mới hỏi: "Xoài hay là anh đào?"
"Xoài."
"Sữa bò hay là sữa đậu nành?"
"Sữa đậu nành."
"Mèo hay là chó?"
"Chó."
"Anh hay là bảo bảo?"
"Bảo, à, anh!"
Tô Yên vô cùng bất đắc dĩ, từ tháng trước Giang Cảnh Xuyên bắt đầu lâm vào trong vòng tròn vô cùng mâu thuẫn, một mặt anh rất mong chờ các bảo bảo ra đời, mặt khác anh lại rất xoắn xuýt, nhất là khi nghe Tùy Thịnh ngồi ở một bên châm chọc, nói gì mà sau khi Tô Yên có con, hai bảo bảo kia chắc chắn là quan trọng nhất.
Không! Thể!
Điều này đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói là không thể tiếp nhận được.
Đương nhiên Tùy Thịnh bị đánh cho tê người, ai bảo anh ta cả ngày đều ngồi châm chọc Giang Cảnh Xuyên chứ?
Chính Giang Cảnh Xuyên cũng không chỉ một lần bày tỏ, cho dù có bảo bảo, cho dù có con gái bảo bối, với anh mà nói, vợ vẫn là quan trọng nhất.
Sau khi nói xong lời này, anh mong đợi nhìn Tô Yên, hy vọng cô cũng sẽ đáp lại anh, tốt nhất là nói em cũng vậy.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tô Yên, giọng rất là mất mát, "Vợ, bây giờ con gái bảo bối của chúng ta chắc là đang ngủ trưa đúng không?"
"Ừ, không ầm ĩ nữa, chắc là đang ngủ trưa, sao vậy?"
"Bây giờ anh nói có lẽ con gái không nghe được, vậy anh yên tâm nói rồi, thật ra thì anh rất hối hận, chỉ cần nghĩ đến sẽ có hai người cướp sự chú ý của em dành cho anh thì anh lại buồn.”
Không nghi ngờ chút nào, ba Giang Cảnh Xuyên được chẩn đoán chứng bệnh u buồn trước sinh.
Tô Yên sờ đầu anh tựa như đang dỗ con vậy: "Em thấy anh quá ít công việc cho nên cả ngày mới nghĩ gì không đấy."
Đang lúc Giang Cảnh Xuyên muốn phản bác, anh nhìn thấy Tô Yên khẽ nhíu chân mày, anh hỏi: "Sao vậy?"
Bác sĩ từng nói, bởi vì Tô Yên mang thai đôi cho nên xác suất Tô Yên sinh con trước so với phụ nữ có thai thông thường sẽ rất lớn.
"Chồng ơi, anh vừa nói có lẽ các bảo bảo đã nghe thấy... " Một tay Tô Yên vuốt vùng bụng nhô cao, "Cho nên các con quyết định đi ra làm phiền anh đấy."
Giang Cảnh Xuyên ngẩn ra, rất nhanh anh đã kịp phản ứng, vội vàng lao ra khỏi phòng xuống dưới lầu kêu người, trong chốc lát đã có mấy người mang cáng tới, những thứ này Giang gia đã sớm chuẩn bị xong, vốn Tô Yên sẽ vào bệnh viện trước mấy ngày, nào biết hai bảo bảo đã đợi không kịp rồi.
Giang Cảnh Xuyên bấm vào đùi mình rồi anh mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, anh để dì Vương chuẩn bị canh sâm còn có đồ ăn để bổ sung thể lực, lại bảo quản gia đang bận đến xoay vòng gọi điện thông báo đến nhà cũ còn có bên phía Tô gia, sau đó anh theo Tô Yên cùng lúc xuất phát đi bệnh viện, đây là xe bảo mẫu ba Giang tài trợ hữu nghị, Tô Yên có thể thoải mái nằm ở phía trên.
Ở mấy tháng trước Giang Cảnh Xuyên cố ý đến bệnh viện để phổ cập về khoa học và kiến thức, bây giờ đi bệnh viện cũng sẽ không được vào phòng sinh mà phải chuẩn bị ở phòng chờ sinh.
Bởi vì mang thai đôi cho nên bác sĩ đề nghị vì lý do an toàn thì sinh mổ sẽ tốt hơn.
Không biết có phải vừa mới bắt đầu không mà Tô Yên cũng không cảm thấy quá đau nhức, chỉ như đau khi ngã vậy, cô cũng không khó để chịu đựng, cô còn có hứng thú an ủi Giang Cảnh Xuyên đã gấp đến đỏ mắt, "Không sao đâu, rất nhanh là có thể gặp được bảo bảo của chúng ta."
Giang Cảnh Xuyên cầm tay của của cô, tay anh cũng bắt đầu phát run, "Ừ ừ ừ, sẽ không có chuyện gì, bác sĩ cũng nói không có việc gì rồi."
Nếu như ngay từ khi biết thấy vui mừng vì mang thai đôi, vậy thì hiện tại trong lòng anh chỉ còn lại sợ hãi, phụ nữ mang thai sinh một đều đau đớn như vậy, huống chi vợ anh sinh đôi chứ?
Chỉ tưởng tượng vậy thôi cũng cảm thấy rất nguy hiểm, Giang Cảnh Xuyên cũng không dám xem bụng cô, anh chỉ hôn một cái lên trán cô, muốn giảm bớt cảm giác khẩn trương của nhau.
"Chồng, em muốn ăn kẹo hồ lô." Tô Yên cảm giác được từng cơn đau đánh tới, cô cắn chặt môi dưới, lúc này cần phải giữ thể lực.
Giang Cảnh Xuyên nghe xong thì sắp khóc, ở bên cạnh Tô Yên lâu như vậy, có một số việc anh đã chậm rãi biết rõ, chỉ có khi cô vô cùng khó chịu, cô mới nói muốn ăn kẹo hồ lô.
"Ừ, anh đi mua cho em, em sẽ lập tức được ăn thôi." Giang Cảnh Xuyên cố nén lại, giọng coi như ổn định, bởi vì anh sợ nếu mình không chống đỡ nổi, tiếp theo sau đó Tô Yên cũng mất lòng tin.
Sinh con chính là chuyện đau đớn nhất, nếu như lúc này anh không thể ở bên cô, như vậy sẽ là chuyện tiếc nuối nhất trong cuộc đời anh.
"Ừm." Tô Yên gật đầu cười.
Nói cô không sợ chút nào là giả, làm sao có thể không sợ chứ, trong bụng có hai sinh mệnh nhỏ đấy, cô nhìn bụng mình lớn như vậy cũng có hơi sợ, nhưng mà, sự hạnh phúc khi nhìn thấy bảo bảo ra đời còn mãnh liệt hơn sự sợ hãi.
Mang thai mấy tháng tới nay, mỗi ngày cô đều bên cạnh các bảo bảo, có lúc cô cũng cảm thấy suy nghĩ trong lòng của cô, các con đều có thể nghe được.
Đi tới thế giới này cũng đã được một thời gian rất dài, điều khiến cô có lòng cảm mến với nơi đây chính là bé con, cô luôn cảm thấy cô lẻ loi một mình, rất nhiều thứ đều là sinh không mang đến chết không mang đi, nếu như ngày nào đó cô chết đi, cô may mắn trở về thời đại thuộc về mình kia, có phải cô sẽ nghĩ tất cả đều là một giấc mộng của cô không, giống như bây giờ cô đang nghĩ đến thời cổ đại vậy.
Bởi vì cô không để lại gì ở thời đại kia cho nên đến đây lâu như vậy, cô đều tránh đi tìm hiểu lịch sử của thời đại kia, cũng tránh nhớ tới những người ở đó.
Đã từng đối với cô mà nói, ở lại đây hay là trở về thời đại kia, thật ra đều giống nhau.
Cho dù là ở thời đại nào, cô đều có tự tin cô có thể sống rất tốt, nhưng sau khi có bảo bảo, suy nghĩ của cô đã thay đổi, cũng không giống như trên mạng nói, có con với người nào thì cả người đều thuộc về người đó, không phải vậy, đơn giản là xuất phát từ thân phận của một người mẹ, nếu như có một ngày cô có cơ hội trở về quá khứ thì cô cũng từ chối, không phải bởi vì điều gì khác, bởi vì có hai đứa bé cần cô phải chăm sóc.
Các con đã lựa chọn trở thành con của cô, cô đã có nghĩa vụ cũng có trách nhiệm hoàn thành sứ mệnh này.
Giang Cảnh Xuyên không dám hỏi Tô Yên có đau hay không, nếu như cô nói đau, anh sẽ không chịu nổi, cô nói không đau, anh càng không chịu nổi.
Anh chỉ có thể nắm tay cô, càng nắm càng chặt, dường như anh muốn thông qua cách này để truyền năng lượng của mình cho cô.
"Anh trò chuyện với em đi." Tô Yên gượng cười nói.
Hiện tại cô cần dời đi sự chú ý, không chỉ là cô mà còn có anh.
Cô luôn cảm thấy Giang Cảnh Xuyên còn khẩn trương hơn cả cô, cũng vì để trấn an anh cho nên khi cơn đau truyền cô, cô cũng chịu đựng.
"Ừ, em muốn nghe gì?" Trước mắt Giang Cảnh Xuyên biểu hiện đều rất tốt, ít nhất sẽ không phải không biết làm gì, anh vẫn cố nén, nếu như anh cũng luống cuống tay chân thì Tô Yên sẽ thiếu người để tin cậy.
"Không biết, anh nói gì cũng được."
Bảo bảo trong bụng cô cũng vậy, khi con nghe được giọng của anh sẽ bình tĩnh một chút.
Giang Cảnh Xuyên vắt hết óc, anh muốn kể chuyện cười lại sợ cô cười bụng sẽ đau hơn, "Thật ra thì cho dù là trai hay gái, chỉ cần là con của chúng ta, anh đều sẽ thích như nhau, chẳng qua nếu là con gái thì anh sẽ cưng chiều con gái hơn một chút, nếu như là con trai thì anh cũng sẽ yêu thương con như vậy, chỉ là cuộc sống quá dài, khoa học nghiên cứu con gái sẽ có tuổi thọ dài hơn con trai, nếu như ngày nào đó anh đi trước em một bước, anh hy vọng con trai của chúng ta sẽ chăm sóc em giống như anh vậy, cho nên anh có thể sẽ rất nghiêm khắc với con trai, có thể từ khi con còn nhỏ, anh sẽ lấy tiêu chuẩn của một người đàn ông để yêu cầu con."
Tô Yên từng nghe anh nói rất nhiều lời giàu tình cảm nhưng cũng sẽ không rung động giống như bây giờ, khóe mắt cô vương lệ, không biết là cảm động hay là đau.
Cô muốn đáp lại anh lại bị Giang Cảnh Xuyên ngăn cản, "Em đừng nói, để anh nói, em giữ sức đi."
"Chuyện anh đồng ý với em, anh đều có nhớ, cũng sẽ hoàn thành từng điều, ban đầu anh từng đồng ý, sau khi kết hôn trong vòng một năm sẽ tổ chức thêm cho em một hôn lễ kiểu Trung Hoa, anh cũng không biết có kịp không nhưng không sao, cuộc hôn lễ này anh chắc chắn sẽ tổ chức cho em. Em biết không? Có lúc anh thường sẽ cảm thấy em của bây giờ và em của ban đầu là hai người hoàn toàn khác nhau."
Nghe được Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, tim Tô Yên đập cũng chậm mất nửa nhịp.
Chẳng lẽ anh phát hiện? Không thể nào?
Nếu như là ba Tô hoặc là mẹ Tô hay bất kỳ một người thân vào phát hiện, cô đều chấp nhận, trước kia Giang Cảnh Xuyên vốn không tiếp xúc với nguyên thân, tại sao anh lại phát hiện ra?
"Thật ra thì điều này cũng không quan trọng, với anh mà nói thì bây giờ đã tốt nhất rồi, bởi vì em ở quá khứ đã bị em của hiện tại bao trùm lên, em bây giờ, từ đầu đến chân đều là của anh, vợ à, anh phải nhận sai với em. Có thể lát nữa anh sẽ không có dũng khí nói ra." Giang Cảnh Xuyên thấp giọng nói, "Về sau Thẩm Bồi Nhiên có gửi một ít đồ dùng cho phụ nữ mang thai tới nhưng đều bị anh ngăn lại, sau đó anh lấy đi đưa cho trợ lý, vợ cậu ta cũng đang chuẩn bị mang thai, những đồ kia đều dùng đến."
Đúng vậy, Thẩm Bồi Nhiên không biết từ nơi nào mà biết được chuyện Tô Yên mang thai, hắn gửi không ít đồ cho phụ nữ mang thai từ nước ngoài về, khoảng thời gian đó Giang Cảnh Xuyên vốn đang lo được lo mất, anh nhìn thấy những thứ này càng bực bội, trực tiếp bỏ túi đưa cho trợ lý.
Anh biết Thẩm Bồi Nhiên không có tâm tư khác, chẳng qua là xuất phát từ tình nghĩa bạn bè nên mua cho cô ít đồ mà thôi nhưng lòng ham muốn chiếm hữu của đàn ông lại không nghĩ tới điều này, ít nhất là không nghĩ ra vào lúc đó.
Suy nghĩ kỹ lại, nếu như lại cho anh cơ hội lựa chọn, anh vẫn sẽ làm như vậy.
Thẩm Bồi Nhiên đã không phải là cấm kỵ giữa hai người nhưng Giang Cảnh Xuyên vẫn không cho phép có đàn ông khác có một chút tâm tư nào khác với vợ của anh.
Tô Yên nghe như vậy, cô không nhịn cười được, "Em biết rồi."
"Sao?" Lần này đến phiên Giang Cảnh Xuyên nghi ngờ kinh hãi. Cô cũng biết? Anh tự nhận rằng anh làm rất bí mật mà? Chẳng lẽ lại có ai đó vụng trộm nói cho cô biết? Không phải chứ.
"Sao anh lại ngốc như vậy, thông tin chuyển phát nhanh lưu là số điện thoại của em mà." Tô Yên cảm thấy từ khi mang thai tới nay, người thỉnh thoảng có chỉ số IQ không online không chỉ là cô mà còn có anh, "Công ty chuyển phát nhanh có gọi điện cho em, lúc ấy em còn chuẩn bị nhờ dì Vương đi lấy, kết quả một lúc sau thì quên mất, anh biết đấy, sau khi em mang thai thì trí nhớ trở nên rất kém, sau này khi em nhớ tới lại phát hiện công ty chuyển phát nhanh không gọi điện cho em nữa, em đã đoán được có thể là anh đã chặn rồi.
"Em không trách anh sao? Không cảm thấy anh rất hẹp hòi sao?"
"Có chứ." Tô Yên cười cười, "Nhưng nếu như đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy. Cho nên em không trách anh."
Cô không biết người khác có phải cũng làm như vậy không, có lẽ một ít hành động nhỏ cô đã làm, Giang Cảnh Xuyên cũng đều biết, chẳng qua là anh cũng như cô vậy, đều lựa chọn không nói, giống như người lớn nghe trẻ con vụng về nói dối nhưng lại không cảm thấy tức giận mà lại cười híp mắt nhìn đối phương, sự dung túng này thật là khiến cho người mê luyến.
"Cho nên chúng ta đều là người có lòng dạ hẹp hòi, xứng đôi vừa lứa." Tô Yên nhẹ giọng nói.
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu, mũi anh chạm vào mũi cô, anh nhẹ nhàng nói: "Anh yêu em."
Trước khi vào phòng sinh, sắc mặt của Tô Yên hơi tái, ngay khi cửa sắp đóng lại trong chớp mắt, cô đột nhiên mở mắt ra, kêu chờ một chút.
Giang Cảnh Xuyên lo lắng lao đến, anh quỳ một chân trên đất, cầm tay của cô, giọng cũng đang run rẩy, "Sao vậy em? Có phải em khó chịu chỗ nào không?"
Hốc mắt của Tô Yên đều đỏ, cô cười lớn lắc đầu, cô khó khăn xích lại gần anh, thấp giọng nói bên tai anh: "Em cũng yêu anh."
Đúng vậy, cô đã xác định.
Xác định chuyện này. Vô cùng chắc chắn.
Ở quá khứ cô vẫn luôn không chịu thừa nhận với lòng mình rằng cô cũng yêu anh, cô luôn cảm thấy như vậy sẽ giống như lại có thêm một sự uy hiếp, điều này làm cho người ta rất là thất bại.
Giống như anh yêu cô, cô không yêu anh, như vậy cô là người thắng.
Trước kia cô nghe có người từng nói, phụ nữ sinh con thì giống như vừa đi qua quỷ môn quan, lần này cô mang thai đôi, cũng giống như tản bộ ở quỷ môn quan sao?
Càng đến lúc như vậy, cô càng cảm thấy không nỡ rời xa anh.
Cô lập tức sẽ vào phòng sinh con, cô luôn cảm thấy nếu không nói một câu như vậy với anh thì trong lòng cô sẽ bất an.
Mặc dù biết là sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghĩ tới khả năng này.
Ừ, nếu như có thể xảy ra, nếu như chưa từng nói một câu em yêu anh với anh, ngẫm lại thì thật là tiếc nuối.
Giang Cảnh Xuyên nghe lời này, anh cũng không để ý đến người bên ngoài, ánh mắt anh đỏ ngầu, anh run rẩy hôn lên môi cô, "Ừ, anh biết."
Tô Yên tiến vào phòng sinh.
Những người khác ở Giang gia đều tới, mỗi một người đều canh giữ ở bên ngoài phòng sinh.
Giang Cảnh Xuyên một mình ngồi ở trên ghế, chỉ cần nghe thấy tiếng vang thì anh lập tức đứng lên đi quan quẩn bên ngoài phòng sinh, vốn mẹ Giang còn muốn an ủi mấy câu nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh, biết lúc này nói gì đều vô dụng, dù sao người sinh con ở bên trong là vợ anh, không phải là người ngoài.
Tô Yên sinh con vẫn rất thuận lợi, bệnh viện này cũng rất nổi danh ở thành phố A thậm chí còn là cả nước, qua khoảng hơn một giờ, rốt cuộc nghe được tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Cửa phòng sinh mở ra, những người khác ở Giang gia cũng vây lại.
Lúc bác sĩ thấy viện trưởng ở bên cũng không kinh ngạc, dù sao đây là Giang phu nhân sinh con, hắn cười cười với mấy người, nói: "Mẹ con bình an. Là một một đôi con trai."
Bà Giang niệm A di đà phật nhiều lần liên tiếp, ông Giang thì miệng cười toe toét dù sao người thừa kế Giang gia ra đời rồi, ông có thể yên tâm.
Ba ba Giang Cảnh Xuyên nhìn vào trong phòng sinh, trong chốc lát thì có y tá đẩy giường nhỏ đi ra, Tô Yên nằm ở phía trên, hiệu quả của thuốc tê còn chưa hết, cô đang chìm trong giấc ngủ.
"Tiểu Xuyên, muốn đi nhìn bảo bảo không?" Mẹ Giang kêu một tiếng.
Một tay Giang Cảnh Xuyên đẩy giường, mắt anh không chớp nhìn Tô Yên, cũng không quay đầu lại nói: "Con sẽ trông nom cô ấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...