Pháo giao thừa vang lên, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên ở nhà cũ Giang gia đón đêm giao thừa, hai người đang ở trong phòng tân hôn, mặc dù sau khi cưới họ rất ít khi về đây ở nhưng mỗi ngày người giúp việc đều sẽ quét dọn.
Sau khi Giang Cảnh Xuyên tắm xong thì thấy Tô Yên ngồi xếp bằng trên giường đang đếm tiền trong lì xì, cô cười tươi, một bộ dạng vô cùng thỏa mãn khiến cho người nhìn cũng không nhịn được cười theo.
"Phát tài rồi sao?" Giang Cảnh Xuyên đi đến, anh nhìn tới trên giường, đúng là một khoản tiền lớn.
Tô Yên cười híp mắt gật gật đầu: "Ừm, thật là nhiều tiền."
Lúc ăn cơm tất niên, các trưởng bối chỉ cho ba bao lì xì lớn. Tại sao cho ba bao lì xì chứ? Ông Giang lên tiếng, một bao cho Tô Yên, hai cái còn lại cho bảo bảo, một cái cũng không thể thiếu.
Bao lì xì của ông Giang và bà Giang cho thì không cần phải nói, sờ độ dày kia đã biết có rất nhiều tiền.
Ba Giang và mẹ Giang cho thì ít hơn hai ông bà một chút nhưng cộng lại cũng làm cho người khác nhịn không được mà hét lên.
Tô Yên chuẩn bị gửi tiết kiệm tất cả số tiền này, bây giờ cô có một sở thích mới, cô muốn để dành thật nhiều vào ngân khố nhỏ, mặc dù thẻ phụ của Giang Cảnh Xuyên đang ở trên tay cô.
Mỗi lần nhìn số dư trong thẻ càng ngày càng nhiều, tâm trạng Tô Yên đều sẽ rất tốt.
Đây thật ra là một chuyện rất thực tế, đối với Tô Yên mà nói, cô thật sự rất thích Giang Cảnh Xuyên, có thể tình yêu của người đàn ông này mang đến cho cô cảm giác an toàn nhưng vẫn không bằng số dư trong thẻ.
Lời hứa hẹn có lẽ có một ngày sẽ biến chất thế nhưng có tiền ở đây, vẫn là của cô, ai cũng không thể cướp nổi.
Đương nhiên Giang Cảnh Xuyên không có lì xì, trưởng bối trong nhà nói, anh cũng là người lớn đã đi làm, anh còn không biết xấu hổ mà muốn tiền mừng tuổi?
Tô Yên cất kỹ từng đồng từng đồng tiền, cô thấy Giang Cảnh Xuyên còn ngồi một bên, cô vội vàng đưa tay đến trước mặt anh, cười hì hì nói: "Năm mới vui vẻ."
Cô cười mi mắt cong cong, bộ dạng tham tiền này cũng vô cùng đáng yêu.
Giang Cảnh Xuyên nhướn lông mày lên: "Thẻ của anh cũng đã ở chỗ em rồi, em muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, còn đòi anh tiền mừng tuổi sao?"
Sắc mặt Tô Yên trầm xuống, cô vươn tay ra đánh vào mu bàn tay anh, "Anh là đồ hẹp hòi."
Ngay cả một bao lì xì cũng không cho, thật là tức mà!
Giang Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm cô rồi cười, anh đứng dậy đi tới ghế sô pha một bên, từ trong túi áo to lấy ra một bao lì xì, sau đó anh làm bộ như vô cùng bất đắc dĩ đưa cho Tô Yên, "Tinh Tinh cũng chưa đòi tiền mừng tuổi của anh đâu đấy."
Tô Yên nhanh chóng đổi sắc mặt, cô thấy lì xì thì lập tức cười như một đóa hoa, cô nhanh chóng nhận lấy bao tiền lì xì, vừa mở ra nhìn, tâm tình đã tốt hơn, lúc này cô mới có tâm tư trò chuyện với Giang Cảnh Xuyên, "Em ấy không đòi anh mà đòi em đấy, không phải em nói chứ, trước đó Tinh Tinh mượn tiền anh tại sao anh lại không cho em ấy mượn? Anh không sợ em ấy thật sự thiếu tiền sao?"
Trên mặt Giang Cảnh Xuyên không có chút ý áy náy nào mà lại thản nhiên nói: "Theo anh đoán, tiền sinh hoạt ba mẹ anh cho em ấy cũng đủ cho nó ăn xài phung phí, anh không thể hại con bé, cho bao nhiêu tiền sinh hoạt thì nó phải tiêu bấy nhiên, không thể để cho nó dưỡng thành thói xấu."
"Anh thôi đi." Sau đó Tô Yên và Giang Tinh Tinh từng phân tích, Giang Cảnh Xuyên là ghen, anh thấy Giang Tinh Tinh gửi tới cô những hình ảnh soái ca có cơ bụng thì khó chịu nhưng mà Tô Yên là vợ anh, còn đang mang thai đứa bé, đương nhiên anh không thể tỏ thái độ với cô, Giang Tinh Tinh thì không giống vậy, cho nên Giang Cảnh Xuyên mới dám không nể mặt từ chối yêu cầu mượn tiền của Giang Tinh Tinh.
"Hơn nữa, con bé mượn tiền của anh, con bé có trả lại không? Rất rõ ràng, con bé sẽ không trả." Giang Cảnh Xuyên mỉm cười mở miệng, "Nó không phải vợ anh, cũng không phải là con gái anh, anh có quyền từ chối yêu cầu đòi tiền của nó."
Tô Yên phải thừa nhận, bây giờ Giang Cảnh Xuyên rất biết cách nói chuyện, nên nói là anh rất biết cách nói chuyện với cô, anh biết nên nói lời gì sẽ khiến cô vui vẻ, không phải sao, nghe xong lời của Giang Cảnh Xuyên, đầu tiên Tô Yên nghiêm mặt sau đó cô thật sự không nhịn nổi, cô phì cười lên, gắt giọng: "Như những gì anh nói thì em không thể đánh lại anh rồi."
"Bởi vì anh nói đúng. Tinh Tinh đòi tiền mừng tuổi của em, em cho không?" Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ rồi hỏi.
"Đương nhiên có chứ." Mặc dù Tô Yên thích tiền nhưng cô vẫn luôn hào phóng với người gần gũi với cô, "Em chuyển khoản cho em ấy, em ấy nói tiền mặt rất phiền phức."
"Thật là không hiểu chuyện." Giang Cảnh Xuyên thấp giọng thở dài.
"Nào có, trước đó vào lễ Giáng Sinh em ấy cũng đã tặng lại em một bộ đồ trang điểm đấy." Cô cũng không phải là đồ ngốc, ai tới đòi tiền cô thì cô sẽ cho, bình thường Giang Tinh Tinh cũng rất tốt với cô, mỗi lần đi dạo ở trung tâm thương mại cũng sẽ mua ít đồ cho cô, cái này gọi là lấy một trả một, cũng chính vì quan hệ của hai người tốt, Giang Tinh Tinh mới dám trực tiếp mở miệng đòi tiền mừng tuổi của cô.
Nhớ tới hôm nay Giang Tinh Tinh trò chuyện với cô, Tô Yên kéo Giang Cảnh Xuyên nói: "Tinh Tinh có bạn trai đấy, anh có biết không?"
"Không phải nó vẫn luôn có bạn trai à?" Giang Cảnh Xuyên nói lời này tuyệt đối không có ý tứ gì khác, em gái nhà mình có bạn trai thì anh vẫn biết một chút.
Tháng trước còn show ân ái trên vòng bạn bè đấy.
Tô Yên liếc mắt, "Anh đúng là không hề để tâm tới em ấy, em ấy đã chia tay với người tháng trước rồi."
"..." Giang Cảnh Xuyên không phản bác được.
"Người lần này không biết anh có ấn tượng không, em ấy nói là con trai lớn nhà Chu gia." Trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng Tô Yên sẽ đi uống trà cùng mẹ Giang, cô biết mẹ Giang là đang giới thiệu cô cho những phu nhân hào môn kia biết.
"Chu gia?" Giang Cảnh Xuyên cau mày, "Vậy có phải là Chu Tùy không? Nhưng anh nhớ Chu Tùy cùng khóa với anh."
"Đúng, em thấy dáng vẻ của Tinh Tinh lần này chắc là nghiêm túc." Tô Yên hơi ngừng rồi nói: "Anh có hiểu rõ về Chu Tùy kia không? Nhân phẩm anh ta như thế nào?"
Giang Cảnh Xuyên trầm giọng nói: "Trước kia anh từng ăn vài bữa cơm với cậu ta, cũng chẳng nhìn ra gì nhưng cũng chưa từng nghe cậu ta có đam mê không tốt nào."
"Vậy anh xem có muốn đi hỏi thăm chút không?" Nếu như là cùng tuổi với Giang Tinh Tinh hoặc là những nghệ sĩ nam tuyến mười tám thì Tô Yên sẽ không lo lắng như vậy nhưng Chu Tùy là người thừa kế Chu gia, tuổi tác lịch duyệt thủ đoạn cũng không bình thường, cô vẫn sợ Giang Tinh Tinh sẽ bị thua thiệt.
* 阅历 lịch duyệt
"Ừ, hình như Tùy Thịnh có quan hệ tốt với cậu ta để anh đi hỏi Tùy Thịnh một chút."
Tô Yên không thể tin nhìn Giang Cảnh Xuyên, "Anh đi hỏi Tùy Thịnh?"
Giang Cảnh Xuyên nhẹ gật đầu: "Là em muốn anh hỏi thăm mà, đúng lúc Tùy Thịnh biết cậu ta."
"Anh không có tâm tư gì khác chứ?" Tô Yên vẫn chưa tin Giang Cảnh Xuyên không có mục đích khác.
Giang Cảnh Xuyên đỡ Tô Yên nằm xuống, anh giống như thường ngày đặt tay ở vùng bụng nhô lên của cô, vuốt ve từng chút, "Từ đầu tới cuối anh đều không muốn tác hợp Tinh Tinh và Tùy Thịnh, có hai nguyên nhân, một là tâm tư của Tùy Thịnh không đặt trên người nó, hai là anh lười quan tâm, anh cũng rất bận, chỉ là quan hệ giữa Chu Tùy và Tùy Thịnh cũng không tệ lắm, rốt cuộc Tinh Tinh là vô tình hay cố ý, cả em và anh đều không biết, để cho Tùy Thịnh biết cũng tốt, cậu ta không có phản ứng gì mà còn nhiệt tình góp ý cho Tinh Tinh mà nói thì không chừng Tinh Tinh sẽ buông xuống."
"Vậy nếu như Tùy Thịnh có phản ứng thì sao?" Vừa nói ra lời, Tô Yên cũng không tin.
Giang Cảnh Xuyên cười cười: "Là anh hiểu rõ cậu ta hay là em hiểu rõ cậu ta vậy? Tinh Tinh từng yêu đương không biết bao nhiêu lần, nếu Tùy Thịnh có phản ứng, cậu ta đã sớm biểu hiện ra, còn phải chờ tới bây giờ sao?"
Tô Yên ngẫm lại cũng phải, cảnh nhân vật nữ chính yêu đương, vai nam chính đột nhiên công khai mình thích nữ chính nói cho cùng đã ít lại càng ít.
Đàn ông có thể không nhạy bén nhưng lúc đối mặt với người phụ nữ mình thích, EQ cũng sẽ online trong vài phút.
Nếu như Tùy Thịnh có ý khác với Tinh Tinh, anh ta đã sớm phát hiện ra, đã nhiều năm như vậy mà không phát hiện thì sẽ đột nhiên phát hiện được sao? Trừ khi Tùy Thịnh giống như cô vậy, cũng là người xuyên qua.
"Được rồi." Tô Yên có chút mất mát, cô vốn cho là Giang Tinh Tinh còn có một chút cơ hội, bây giờ bị Giang Cảnh Xuyên vạch rõ ra như vậy, cô phát hiện, đúng là Tinh Tinh không hề có chút cơ hội nào.
"Đứng ở góc độ của anh trai, anh cũng không hy vọng Tinh Tinh ở bên cạnh Tùy Thịnh." Giang Cảnh Xuyên nhắm mắt lại, từ từ nói: "Trong lòng Tùy Thịnh đã có người, cậu ta không chỉ thích Đồng Viên mà còn có áy náy, sau này cho dù cậu ta gặp được người như thế nào, cho dù cậu ta có ở bên cạnh ai, Đồng Viên cũng chiếm lấy vị trí quan trọng nhất kia, anh không hy vọng Tinh Tinh bị thiệt thòi, con bé cần gì ở bên cạnh một người mà người trong lòng của người đó không phải là nó chứ? Em gái anh không nên hèn mọn như vậy."
Đây là lần đầu tiên Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, sau khi nghe Tô Yên cảm thấy suy nghĩ của mình vẫn quá phiến diện, đúng là cho dù Giang Tinh Tinh thật sự ở bên cạnh Tùy Thịnh, đối với cô ấy mà nói cũng sẽ không nhất định được hạnh phúc.
Cô ấy cũng là phụ nữ, nếu như trong lòng của người đàn ông mình thích có một người phụ nữ rất quan trọng, chỉ cần suy nghĩ chút thôi cũng sẽ cảm thấy khó mà chịu đựng.
Mấy ngày sau thì bắt đầu đi thăm người thân, Tùy Thịnh cũng được Giang Cảnh Xuyên gọi tới biệt thự dùng cơm.
Bây giờ Tùy Thịnh thấy bụng bự của Tô Yên sẽ kinh hồn bạt vía, anh ta còn chưa chờ Tô Yên tới đã nhanh chóng đứng dậy, giúp cô kéo ghế ra, anh ta hết sức ân cần nói: "Tới, ngồi ở đây."
Một tay Tô Yên đỡ eo, cô ngồi xuống, trong chốc lát Giang Cảnh Xuyên đã bưng bữa sáng ra.
Tùy Thịnh nhìn Giang Cảnh Xuyên bận bịu bốn phía, anh ta không khỏi trêu ghẹo nói: "Thế nào, cảm giác là Hoàng Thái Hậu ra sao?"
"Rất tốt." Tô Yên uống một ngụm trà nóng, thuận miệng trả lời.
"Đúng rồi, hai gian phòng cho em bé cũng đã sửa sang xong rồi, chờ các bảo bảo ra đời thì có thể trực tiếp vào ở."
Đúng lúc Giang Cảnh Xuyên từ phòng bếp đi ra, anh đưa cho Tùy Thịnh một bình nước sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Yên, một tay anh khoác lên vai cô, anh nói với Tùy Thịnh: "Tôi xem rồi, cũng không tệ lắm, nhưng mà hôm nay gọi cậu tới dùng cơm không phải là vì chuyện này."
"Vậy thì là gì?" Tùy Thịnh ăn trái cây tùy ý hỏi.
"Cậu cảm thấy Chu Tùy thế nào?" Quan hệ của Giang Cảnh Xuyên và Tùy Thịnh thân thiết như vậy, anh có thể trực tiếp tiến vào chủ đề.
Tùy Thịnh ngẩn ra, "Cậu hỏi cái này làm gì?"
"Bây giờ cậu ta là bạn trai của Tinh Tinh, dù sao tôi cũng phải hỏi đến một chút." Giang Cảnh Xuyên hời hợt nói.
Đầu tiên Tùy Thịnh nhẹ gật đầu, sau đó anh ta vỗ đùi, suýt chút nữa không thể tin vào tai mình, "Cái gì? Cậu nói cái gì? Tinh Tinh và Chu Tùy? Tôi không nghe lầm chứ?"
"Đương nhiên là không, nếu không tôi gọi cậu tới làm gì?"
Tùy Thịnh liên tiếp nói tục mấy câu, thật vất vả mới bình tĩnh lại, trên mặt anh ta còn lộ ra chút phức tạp, "Tinh Tinh thích kiểu hình Chu Tùy kia à?"
"Không thể sao?" Lúc Tô Yên nói lời này đã cẩn thận quan sát đến vẻ mặt của Tùy Thịnh, khiến người ta thất vọng là ngoài kinh ngạc ra, anh ta đúng là không có cảm xúc gì khác.
"Không phải, tôi luôn cảm thấy hai người này đều không cùng một thế hệ." Tùy Thịnh cũng không ăn trái cây nữa, anh ta nói với Giang Cảnh Xuyên còn có Tô Yên: "Tôi vẫn cho rằng Tinh Tinh thích kiểu tiểu thịt tươi trẻ tuổi, tôi cũng vẫn cho rằng Chu Tùy thích kiểu phụ nữ ưu nhã tài trí, hai người này ở bên nhau thật sự khiến người khác kinh ngạc."
"Không có gì là không thể, nói chuyện chính, Chu Tùy là người thế nào?"
"Cũng không tệ, cuộc sống riêng tư cũng sạch sẽ, đương nhiên đến cùng cậu ta đối với Tinh Tinh như thế nào, vậy cũng chỉ có trong lòng con bé hiểu rõ." Tùy Thịnh buông tay, "Nếu như Chu gia biết, chắc là sẽ rất vui vẻ đấy."
Chu gia đang trên đường xuống dốc, bởi vì Chu Tùy trở về một mình nắm hết quyền hành nên bây giờ mới có khởi sắc, nhưng chân chính trở về thời rạng rỡ trước kia cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu như Chu gia có Giang gia là thông gia, đối với Chu gia mà nói tuyệt đối là chuyện vô cùng tốt.
"Chỉ cần Tinh Tinh thích là đủ rồi." Giang Cảnh Xuyên nói như vậy.
Tùy Thịnh cũng nhẹ gật đầu: "Yên tâm, Tinh Tinh cũng là em gái tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp em ấy trông coi, cậu vẫn nên chăm sóc kỹ cho vợ cậu đi."
Tô Yên hoàn toàn dừng lại tất cả ảo tưởng Giang Tinh Tinh có thể sẽ ở bên cạnh Tùy Thịnh, biểu hiện này của Tùy Thịnh đủ để cho thấy anh ta xem Giang Tinh Tinh chỉ là em gái, không có tình cảm nào nữa hết, thậm chí còn lời thề son sắt cam đoan nói muốn đi trông coi.
Buổi tối, Tô Yên nói chuyện này cho Giang Tinh Tinh nghe, thuận tiện cô biểu đạt áy náy của mình, bởi vì cô và Giang Cảnh Xuyên có xen vào chuyện của người khác.
Đầu tiên là Giang Tinh Tinh hơi sửng sốt, sau đó thì cô ấy không để ý lắm khoát khoát tay: "Không sao hết, em biết hai người quan tâm em, thật ra hai người cũng đừng quá nghiêm túc, em yêu đương với anh ấy thôi, cũng chẳng có gì đâu, khỏi cần phải nói, nếu em ở bên cạnh anh ấy ba tháng mà chưa chia tay thì hai người lại quan tâm cho em cũng không muộn."
Tô Yên cũng không biết nên nói gì cho phải, Giang Tinh Tinh từng yêu đương mấy lần nhưng không có lần nào lâu dài, Giang Tinh Tinh nói như thế, ban đầu cô ấy thật sự thích người khác, sau này không thích cũng là thật, nói tóm lại, chưa có một cuộc tình nào dài quá ba tháng phần lớn đều chừng khoảng một tháng đã chia tay, không có nguyên nhân nào khác, cô ấy đã thấy chán.
Giang Tinh Tinh còn nói, cô ấy sẽ sẽ không bạc đãi người khác, nếu như ai đó cảm thấy ở bên cạnh cô bị tổn thất tinh thần, cô có thể cho một khoản tiền chia tay.
Cách làm của Giang Tinh Tinh rốt cuộc là đúng hay sai, Tô Yên cũng không muốn đánh giá, dù sao cô cũng không phải là người trong cuộc.
"Anh ta có tốt với em không?" Tô Yên nghĩ nghĩ hỏi.
Giang Tinh Tinh giật mình, nụ cười trên mặt cũng chầm chậm thu lại, "Chị dâu, em nói thật với chị, ban đầu đúng là bởi vì Tùy Thịnh nên em mới tiếp xúc với anh ấy, anh ấy cũng biết nhưng anh ấy cũng không nói gì, sau một khoảng thời gian dài tiếp xúc, thật ra anh ấy không hề giống Tùy Thịnh nhưng em vẫn không muốn tách ra với anh ấy, thật đấy, ở bên cạnh anh ấy, em cảm thấy trong lòng rất an tâm."
Nghe Giang Tinh Tinh nói như vậy, Tô Yên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tựa như Giang Cảnh Xuyên nói vậy, chỉ cần Tinh Tinh thích là đủ rồi.
Vào trước khi Giang Tinh Tinh đi, cô ấy ôm Tô Yên một chút rồi cười nói bên tai cô: "Chị dâu, cảm ơn chị."
Tình yêu đơn phương trong vô vọng dài đằng đãng, một khi được một người đáng tin biết được, ngược lại sẽ cảm thấy gánh nặng trên người nhẹ hơn rất nhiều.
Có lẽ cảm thấy không cần phải gánh vác bí mật này một mình nữa cho nên cô ấy mới có sức lực từ từ nói ra.
Về phần Tùy Thịnh, cô ấy không biết mình có phải còn thích anh không nhưng cô ấy đã không mong đợi anh có thể đáp lại cô ấy nữa.
Có lẽ, người vẫn luôn chờ đợi Đồng Viên kia mới là Tùy Thịnh, mới là người cô ấy yêu.
Trong thời kỳ Tô Yên mang thai xảy ra mấy chuyện không lớn cũng không nhỏ, ví như chị họ Tô Yên là Tô Vân ly hôn sau đó từ chức, dưới sự ủng hộ của người nhà tự mở một cửa hàng nhỏ, mặc dù mỗi ngày bận rộn đến thời gian uống nước cũng không có nhưng làm ăn phát triển rất tốt, chồng trước của Tô Vân khỏi phải nói, khi người nhà của cô học sinh kia biết căn nhà đó không phải của hắn thì hoàn toàn lật mặt, tra nam còn muốn quay đầu cầu Tô Vân tha thứ, lại nhiều lần cũng muốn gây sự, cuối cùng Tô Vân dứt khoát tìm đàn em làm cảnh sát đóng vai bạn trai, dọa cho tra nam không còn dám tới, cô ấy nào biết được đàn em cảnh sát kia từ diễn lại yêu cầu được chuyển lên chính thức.
Sau khi thành phố A tiến vào mùa xuân, thời gian trôi qua thật nhanh, ngày Tô Yên dự sinh cũng chỉ có một tháng nữa, bây giờ Giang Cảnh Xuyên có thể không đến công ty thì đều không đến công ty, anh chuyên tâm ở nhà làm việc.
Cũng may mấy giám đốc cấp cao ở Giang thị đều là người rất có mắt nhìn, biết bà chủ mang thai đôi, đây chính là chuyện vui lớn, không ai dám đi quấy rầy Giang Cảnh Xuyên, cho nên những ngày chờ tới kỳ sinh, thời gian trôi qua vẫn vô cùng yên bình.
Cách ngày dự sinh ngày càng gần thì Tô Yên càng tràn ngập tình thương của mẹ.
Trong lúc rảnh cô sẽ thêu yếm để khi tiểu bảo bảo ra đời được mặc yếm đỏ, Tô Yên ngồi ở trên giường, khóe miệng cô cong cong, tay thì thêu từng đường kim mũi chỉ.
Lúc Giang Cảnh Xuyên tiến vào thấy cảnh này thì bày tỏ chút ghen tị với bảo bảo còn chưa ra đời.
"Em sắp thêu xong rồi, da của bảo bảo đều rất non nớt, hơn nữa qua một thời gian ngắn thời tiết sẽ nóng lên, mặc yếm rất đúng dịp."
Tô Yên tưởng tượng đến hai bé con trắng trắng mập mập mặc yếm đỏ, thật vui quá đi thôi.
Giang Cảnh Xuyên đi qua cầm lấy một cái yếm mà cô đã thêu xong mà nhìn kỹ, thật thoải mái, cái này còn thoải mái hơn quần áo của trẻ sơ sinh bán ở bên ngoài, "Em cần gì phải khổ cực như vậy, nhờ mẹ chuẩn bị cũng như nhau thôi."
"Làm sao có thể giống nhau được chứ? Tô Yên liếc nhìn Giang Cảnh Xuyên, "Em còn muốn thêu nhiều một chút đấy, thay cái này thì mặc cái kia."
... Trong lòng thật khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...