Trông anh rất có tiền nha!!

Sau khi Giang Cảnh Xuyên đi làm, Tô Yên trở về phòng ngủ tiếp tục ngủ bù, ngủ một giấc đến giữa trưa, cô tựa trên gối ôm lớn nằm ở trên giường bắt đầu chơi điện thoại, Giang Cảnh Xuyên không cấm cô chơi điện thoại và máy tính, anh chỉ căn dặn phải cố gắng hạn chế chơi một ít, cô mới vừa mở Wechat ra thì thấy mấy tin nhắn thoại của Giang Tinh Tinh gửi tới.
 
Giang Tinh Tinh: “Em nghe nói ở nhà có tuyết rơi rồi đúng không? Chị dâu, em thấy canh chua cá chị đăng lên vòng bạn bè kìa, em cũng rất muốn ăn.”
 
Giang Tinh Tinh: "Chị dâu, em có một bạn học cũng là người Trung quốc, tối hôm nay cậu ấy nói với em muốn làm một nồi lẩu, cậu ấy cho em tới ăn, bây giờ em thật sự rất thèm ăn."
 
Giang Tinh Tinh: "Em nghĩ rằng cậu ấy có ý với em đấy, chị dâu, chị cảm thấy thế nào?"
 
Ngày đó sau khi trò chuyện với Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên cũng không nghe thấy Giang Tinh Tinh lại nhắc tới Tùy Thịnh, cũng không lâu sau đó thì cô ấy xuất ngoại, Tô Yên còn nhớ ngày đó ở sân bay Giang Tinh Tinh khóc đến không thở được, rõ ràng muốn tới ôm Tùy Thịnh một cái, vừa đi tới trước mặt anh ta lại vòng trở lại, tiếp tục ôm mẹ Giang khóc.
 
Trong lòng Giang Tinh Tinh rõ ràng đã sóng to gió lớn nhưng trên mặt lại tỏ ra là một cô gái vô cùng bình tĩnh.
 
Cũng không ai biết cô ấy thích Tùy Thịnh bao nhiêu nhưng Tô Yên vẫn nhìn thấu cô ấy vẫn luôn đang đè nén tình cảm của mình.
 
Đương nhiên Giang Tinh Tinh cũng là người thông minh, cô ấy biết cái gì có thể, cái gì không thể làm, nếu để cô nói cho Tùy Thịnh, nếu làm ầm ĩ cho mọi người đều biết, đối với Giang Tinh Tinh mà nói, đây không phải là một chuyện tốt.
 
Nếu có kinh nghiệm mà nói, tuổi của Giang Tinh Tinh còn nhỏ, rất nhiều điều tốt đẹp trong đời cô ấy còn chưa kịp trải qua, như Giang Cảnh Xuyên nói vậy, cô ấy thấy quá ít, cũng trải qua quá ít nhưng cho dù thế nào, Tô Yên đều hy vọng tương lai Giang Tinh Tinh có thể tìm được một người lưỡng tình tương duyệt, từ bỏ tình cảm đơn phương này.
 
Tô Yên trò chuyện với Giang Tinh Tinh một hồi, điện thoại di động vang lên, là Giang Cảnh Xuyên gọi tới.
 
"Em rời giường chưa?" Giang Cảnh Xuyên vừa cơm nước xong xuôi trở lại văn phòng, giống như thường ngày, anh gọi điện cho Tô Yên hỏi một chút tình huống cơ bản.
 
"Em dậy rồi, lập tức đi xuống ăn cơm đây." Tô Yên lấy từ điển tiếng Anh trong ngăn kéo ra bắt đầu lật xem, cho dù mang thai, cô cũng không quên học những thứ này, chỉ là bản thân không có chút nền tảng nào nên học vẫn rất khó khăn, Giang Cảnh Xuyên vẫn cho là trước kia ở Học Viện Điện Ảnh không học ở lớp văn hóa, bây giờ nhìn vợ muốn học tập, sau khi thương lượng mời một gia sư người nước ngoài dạy cho cô, khoảng thời gian này gia sư trở về nước, mỗi ngày Tô Yên đều luyện tập khẩu ngữ và củng cố nền tảng. Bây giờ cô có thể bắt đầu một cuộc đối thoại đơn giản, nhìn mấy câu từ đơn giản cũng không thành vấn đề, Tô Yên cũng không mong rằng mấy tháng là có thể tinh thông tiếng Anh, cho nên với tiến độ học tập chậm rãi này cô cũng không nóng nảy.
 
"Đúng rồi, có chuyện này chưa nói với em." Giang Cảnh Xuyên đang sắp xếp các lịch họp hàng năm từ bộ phận nhân sự gửi tới, "Hàng năm Giang thị sẽ có một cuộc họp thường niên trước năm mới, em có muốn tham gia không?
 
"Họp thường niên cần phải làm những gì vậy?" Tô Yên cũng cảm thấy hứng thú vô cùng với những thứ mới mẻ này.
 
"Tổng kết công việc một năm, nên phê bình thì phê bình, nên khen ngợi sẽ khen ngợi, sau đó ăn bữa cơm, tổ chức một bữa tiệc, đúng rồi, còn có rút thưởng."
 
Lúc đầu Tô Yên cũng không có hứng thú lắm, khi nghe được câu sau cô mới hào hứng, "Rút thưởng? Em cũng có thể rút không?"
 
"... Chắc là không thể."Giang Cảnh Xuyên rất bất đắc dĩ, "Em muốn gì anh mua cho em là được rồi, chỉ có nhân viên Giang thị mới có thể tham gia rút thưởng."
 
"... À." Tô Yên hơi dừng rồi lại hỏi: "Vậy nếu như em không đi cùng anh, anh sẽ tìm một cô bạn gái khác sao?"
 
Giang Cảnh Xuyên lập tức cảnh giác lên, "Đương nhiên sẽ không. Anh không có bạn gái."
 

"Vậy nếu như em không đi, có người muốn làm bạn gái của anh, muốn xin Wechat hoặc số điện thoại của anh thì anh làm thế nào?"
 
Giang Cảnh Xuyên vô cùng bất đắc dĩ, các nhân viên Giang thị đều biết anh sắp làm ba rồi đấy...
 
Tô Yên lầm bầm lầu bầu một mình sau đó cô hạ quyết định: "Cho nên em phải đi. Em muốn đi theo anh."
 
Nói thì nói như thế, những ngày qua Tô Yên cũng ngột ngạt sắp chết, trước kia thời tiết khá tốt, không khí ô nhiễm cũng chẳng nghiêm trọng, chiều nào Giang Cảnh Xuyên cũng sẽ đưa cô ra ngoài tản bộ, thỉnh thoảng còn đi xem phim ăn cơm, hiện tại ngay cả cơ hội ra khỏi cửa cô cũng không có.
 
Rất nhanh đã đến cuộc họp thường niên, các nhân viên Giang thị cũng vô cùng hưng phấn, có thể không hưng phấn sao? Rút thưởng hàng năm, cho dù là giải thưởng tham dự hữu nghị cũng có thể được thẻ mua sắm giá trị hai trăm đồng chứ nói gì tới trước đó đã phát thưởng cuối năm, năm nay làm việc rất có hiệu quả, hơn nữa có tin vui bà chủ một lần mang thai đôi, cuối năm này thưởng còn nhiều hơn cả năm ngoái.
 
Mẹ Giang cố ý cho người thiết kế cho Tô Yên một bộ lễ phục vừa đẹp mắt lại thoải mái cho phụ nữ có thai, nghĩ rằng mình rốt cuộc cũng được ra ngoài hóng gió, cả ngày Tô Yên đều rất hưng phấn.
 
Họp thường niên được cử hành tại một hội sở cao cấp ở thành phố A, Giang thị hào phóng bao một tầng lầu, bốn phía đều bày những chiếc bàn thật dài, bên trên là đồ ăn, mỗi một người cũng mặc trên mình bộ đồ đẹp nhất, tay nâng ly rượu tụ ba tụ năm lại trò chuyện, bầu không khí hết sức hòa hợp.
 
Khi Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên cùng tới thì có một ít người có chức cao tới chào hỏi, sau đó mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía bụng bự của Tô Yên.
 
Nằm ở trong chính là ông chủ tương lai đấy.
 
Dựa theo lệ cũ của năm trước, vốn là Giang Cảnh Xuyên và mẹ Giang ra nhảy một điệu, năm nay Giang Cảnh Xuyên cưới vợ, tình cảm vợ chồng cũng rất tốt, đương nhiên là do hai vợ chồng nhảy điệu mở màn.
 
Sau một điệu nhảy ăn ý, cuộc họp thường niên chính thức bắt đầu.
 
Linda mặc một bộ lễ phục màu đen tới, quan hệ của cô ấy và Tô Yên rất tốt, xem như là phe bên bà chủ.
 
"Tôi nhờ mẹ tôi cầu xin bùa bình an ở trong chùa miếu ở quê tôi, hôm nay tôi không mang đến, lần sau sẽ đưa tới cho cô."
 
Tô Yên ngẩn ra, cười nói: "Cô có lòng là được rồi."
 
"Sinh đôi là phải nên cẩn thận một chút, làm sao đây, bây giờ nhìn bụng cô tôi cũng muốn kết hôn sinh con." Có thể ban đầu Linda đúng là có ý nịnh bợ nhưng bên cạnh Tô Yên lâu dài, cô ấy cảm thấy con người Tô Yên vô cùng tốt, ít nhất làm bạn bè thì không thành vấn đề, cho nên lúc lui tới cũng rất thật lòng.
 
"Mặc dù nói mang thai thật mệt mỏi nhưng nghĩ tới mấy tháng sau có thể gặp được hai bảo bối nhỏ, cảm thấy tất cả đều đáng giá." Mặc dù Giang gia có không ít người giúp việc bận trước bận sau, rất nhiều chuyện cũng không cần cô bận tâm nhưng người bụng bự là cô, cô vẫn không tránh khỏi nôn nghén, khi đó gần như một ngày nôn tám lần, khoa trương nhất là lúc uống nước cũng nôn, Giang Cảnh Xuyên nhìn cực kỳ đau lòng, vừa muốn tìm phương pháp để cô thoải mái một chút, vừa hung tợn nói sớm biết mang thai khổ cực như vậy thì lúc ấy anh nên khắc chế...
 
"Đúng rồi, ngày dự sinh của cô là lúc nào?" Linda hỏi.
 
"Bởi vì là sinh đôi cho nên cũng không biết ngày dự sinh có đúng không, bác sĩ nói là khoảng vào ngày 10 tháng 6."
 
Khoa học kỹ thuật ở đây thật sự rất phát triển, lại có thể tính được đại khái ngày dự sinh, điều này khiến Tô Yên rất là ngạc nhiên.

 
Linda bấm ngón tay tính toán, cười nói: "Xem ra là bảo bảo song tử. Tháng sáu sinh cũng rất tốt, khi đó thời tiết cũng không quá nóng."
 
Bây giờ Tô Yên cũng đã biết những chòm sao nhưng cũng không quá tin tưởng vào những chòm sao đó. Nếu tính cách con người có thể quyết định qua các chòm sao, vậy cũng quá qua loa rồi.
 
Rất nhanh đã đến khâu rút thưởng, đây là lúc mà các nhân viên quan tâm nhất, ngay cả Tô Yên cũng khẩn trương mong đợi theo, biết rõ cho dù ngay cả giải thưởng an ủi cũng không có phần của cô.
 
Linda rút được một giải thưởng hạng ba, là một chiếc điện thoại, cô ấy rất kích động, nói rằng bởi vì trò chuyện với Tô Yên mà cọ được may mắn từ cô.
 
Cuộc họp thường niên tổ chức đến rất khuya, hơn nữa sau khi kết thúc, công ty cũng sắp xếp cuộc sống về đêm, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên không đợi đến khi cuộc họp kết thúc đã rời đi.
 
"Người đàn ông đeo kính kia thật may mắn, lại rút trúng giải hạng nhất là một vé đi du lịch Châu Âu hai người sang trọng kéo dài trong mười ngày, ài."
 
Giang Cảnh Xuyên kéo tay cô, mặc dù tay cô rất ấm áp nhưng anh vẫn sợ cô lạnh, anh nắm chặt, "Những giải thưởng rút thăm trong hôm nay, anh đã nói cho bên nhận sự làm nhiều thêm một phần."
 
"... Hả?" Tô Yên phản ứng chậm nửa nhịp, cô nghi hoặc nhìn Giang Cảnh Xuyên.
 
"Anh thấy em mong đợi phần thưởng như vậy nên cũng chuẩn bị cho em." Hiếm khi thấy Tô Yên lộ ra nét mặt hưng phấn như một đứa bé vậy, Giang Cảnh Xuyên tỏ vẻ anh chắc chắn phải thỏa mãn vợ đại nhân.
 
"Cái gì chứ... " Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng đã sớm vui vẻ.
 
Tô Yên có chút ngượng ngùng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trên trời đã có tuyết rơi, cô vội vàng kêu dừng xe rồi làm nũng với Giang Cảnh Xuyên: "Chồng ơi, chúng ta đi xuống một chút đi, tuyết rơi đấy."
 
Giang Cảnh Xuyên chắc chắn sẽ không đồng ý, không biết làm sao mà không nhịn được khi Tô Yên quấn quít đòi hỏi, anh không thể làm gì khác hơn là nói tài xế dừng xe ở ven đường cách biệt thự một đoạn rồi anh cho tài xế lái xe về trước, anh và Tô Yên cùng chậm rãi đi bộ về.
 
Tô Yên đã chuẩn bị đầy đủ, dùng cách nói của cô là sắp bị bọc thành một quả bóng rồi.
 
Giang Cảnh Xuyên dắt tay cô từ từ đi, anh ngửa đầu nhìn, dưới ánh đèn đường, bông tuyết chậm rãi rơi xuống tựa như được thêm kính lọc hình ảnh vậy, cực kỳ xinh đẹp.
 
"Anh nhớ có một năm, khi đó anh ở nước ngoài, anh đi mua một suất ăn nóng hổi từ bên ngoài rồi chuẩn bị trở về chung cư, lúc đó trời cũng có tuyết rơi nhưng anh chỉ muốn nhanh về nhà, vô tình anh thấy một đôi tình nhân cũng tay trong tay từ từ đi như vậy, em biết khi đó anh nghĩ gì không?"
 
"Hâm mộ sao?"
 
"Đương nhiên không phải." Giang Cảnh Xuyên đặt tay Tô Yên ở trong túi áo mình, cười lắc đầu, "Lúc ấy anh nghĩ bọn họ thật ngốc, tuyết đang rơi, thời tiết còn lạnh như vậy, nhanh chóng về nhà không phải tốt hơn sao?"
 

Tô Yên phì cười nhưng bởi vì lời này của Giang Cảnh Xuyên làm cô cũng nhớ tới một chuyện.
 
Ngày đó tuyết cũng rơi nhiều, cô mặc áo choàng được người kia dắt đi ở trên đường dài có lát đá xanh, hắn đưa cô đi đến trên tầng cao nhất hoàng thành, ôm lấy cô nói rằng thiên hạ này hắn đều muốn chia sẻ tất cả cho cô.
 
Thật ra cô đã rất ít khi nhớ tới người kia, thật giống như cô vẫn luôn là Tô Yên, cuộc sống cổ đại chẳng qua là một giấc mộng của cô mà thôi.
 
"Bây giờ anh đang nghĩ gì?" Tô Yên hít một hơi không khí lạnh, hỏi anh.
 
"Anh đang nghĩ, chuyện trước kia mà anh cảm thấy không có chút ý nghĩa nào, nếu như làm cùng em, thì không phải là lãng phí thời gian."
 
Tô Yên không nói gì, cô chỉ cười cười, kỳ lạ là, ý nghĩ của cô cũng giống như của Giang Cảnh Xuyên vậy, những chuyện đã từng thấy không có chút ý nghĩa nào, tình cảm vô nghĩa kia, chỉ cần đối tượng là anh mà nói thì dường như đều có thể chấp nhận.
 
Hai người đi rất chậm, tới lúc về đến biệt thự thì cũng đã hơn mười một giờ, mùa đông trời nhanh tối, người giúp việc ở trong biệt thự cũng đã có tuổi, đã sớm ngủ rồi.
 
Giang Cảnh Xuyên vô cùng thuần thục nấu mì cho Tô Yên, anh lấy thịt bò kho mà dì nấu ăn đã chuẩn bị xong còn có thêm trứng gà và rau xanh bỏ vào, ngay lập tức trong phòng bếp tràn ngập hơi nóng, nhìn thôi cũng cảm thấy trong lòng ấm áp.
 
"Mùi vị như thế nào?"
 
Thật ra thì nấu mì rất đơn giản, nguyên liệu đã chuẩn bị xong, chỉ cần bỏ mì vào trong nồi nấu một chút rồi lại bỏ thêm chút muối là được rồi.
 
Tô Yên ăn một miếng mì, cô không kén ăn, huống chi hiện tại cô rất đói bụng, dù cho cô bánh bao trắng, cô cũng có thể ăn rất ngon lành nhưng cũng nên khen đầu bếp, làm một người đàn ông tốt cũng nên khen, cô giơ ngón tay cái lên khen ngợi anh: "Rất ngon, không tin thì anh ăn một miếng chứ?"
 
Giang Cảnh Xuyên khoát khoát tay, vừa rồi trong cuộc họp thường niên anh đã ăn no, anh nghĩ tới những chuyện khác, "Vậy em không nên thưởng cho anh một chút sao?"
 
Từ khi mang thai cho tới nay, Tô Yên nghe được hai chữ muốn thưởng thì tai sẽ đỏ lên, không vì điều gì khác, cái mà Giang Cảnh Xuyên muốn được thưởng thật sự không thể miêu tả.
 
Anh giúp cô xoa lưng, muốn thưởng.
 
Nấu mì, muốn thưởng.
 
Tóm lại làm gì anh đều muốn được thưởng.
 
"Con gái anh còn chưa ngủ mà anh dám nói những lời này trước mặt con gái sao?" Tô Yên ra đòn sát thủ.
 
Quả nhiên Giang Cảnh Xuyên vừa nghe thấy lời này, anh lập tức thu lại dáng vẻ không đứng đắn kia, "Vậy chờ con ngủ, anh sẽ nói tiếp vậy."
 
Anh vốn cho rằng sau khi mang thai, về chuyện đó chắc chắn sẽ có ít nhiều bất hòa, Giang Cảnh Xuyên cũng đã chuẩn bị nhẫn nhịn trong một năm, trước đó anh còn nhịn được hơn hai mươi năm, không có khả năng chỉ một năm mà cũng không nhịn được.
 
Đàn ông ở phương diện này có thể nói không dạy cũng biết, trước mắt Giang Cảnh Xuyên đã tìm được phương pháp khác để giải quyết nhu cầu sinh lý, thuận tiện xúc tiến tình cảm vợ chồng.
 
Sau khi ăn xong thì chuẩn bị lên giường đi ngủ, Giang Cảnh Xuyên đang cầm một quyển sách nghiên cứu, Tô Yên tựa vào bên cạnh anh nhắn tin Wechat với người khác.
 
Hai người ai cũng đều bận rộn, không ai quấy rầy nhau.

 
Tô Yên đang nói chuyện với Giang Tinh Tinh về chuyện của minh tinh rất sôi nổi, đột nhiên cô ấy gửi tới mấy tấm ảnh soái ca ngoại quốc để trần nửa thân trên.
 
Giang Tinh Tinh: "Thế nào, đẹp trai chứ, tám múi cơ bụng đấy!! Đây đều là bạn ở nước ngoài của em đấy. Đàn ông có cơ bụng và đường nhân ngư thật sự rất có mị lực!"
 
Tô Yên thẹn thùng nhìn mấy tấm ảnh chụp này, cũng vì phản ứng của cô quá chân thực quá ngượng ngùng nên Giang Cảnh Xuyên cũng phát hiện.
 
Anh để quyển sách xuống, hỏi: "Em đang xem gì vậy? Sao mặt lại đỏ thế?"
 
Tô Yên vội vàng giấu điện thoại vào trong chăn, cô liều mạng lắc đầu: "Không có gì đâu! Em không xem gì đâu!"
 
Giang Cảnh Xuyên xích lại gần cô, hai người cũng sắp mặt kề mặt, anh đột nhiên nói: "Sẽ không phải là em đang xem gì đẹp chứ?"
 
Tô Yên ngượng ngùng tránh tầm mắt anh.
 
Còn tưởng rằng Giang Cảnh Xuyên sẽ nổi giận nào biết anh hơi dừng rồi nói: "Có thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ."
 
... !
 
Giang Cảnh Xuyên thừa dịp Tô Yên không chú ý cướp lấy điện thoại của cô từ trong chăn, anh biết mật khẩu của Tô Yên, anh mở ra xem thì trực tiếp nhìn thấy trên màn hình là Wechat, cô vẫn đang trò chuyện với Giang Tinh Tinh.
 
Nhìn hình Giang Tinh Tinh gửi tới, mặt Giang Cảnh Xuyên cũng tái đi.
 
Anh mặt không đổi sắc xóa những hình kia, lúc này mới trả lại cho Tô Yên, anh vỗ vỗ đầu cô, tình ý sâu xa nói: "Con gái còn chưa ngủ, cái này không hợp cho thiếu nhi, anh thay em làm chủ sẽ xóa hết cho em."
 
Tô Yên đâu dám nói gì, cô vội vàng tắt điện thoại rồi kéo chăn nhắm mắt vờ ngủ.
 
Đợi sau khi cô ngủ, Giang Cảnh Xuyên mở điện thoại mình ra, nào biết Giang Tinh Tinh lại chủ động đụng họng súng, cô ấy nhắn tin Wechat mượn tiền anh.
 
Giang Tinh Tinh: "Anh, anh có thể có em mượn chút tiền không? Em sẽ lập tức trả lại cho anh [ đáng thương ][ đáng thương ][ đáng thương ] "
 
Giang Cảnh Xuyên: "A."
 
Giang Tinh Tinh: "...??"
 
Giang Cảnh Xuyên: "Anh có tiền."
 
Giang Cảnh Xuyên: "Nhưng anh không cho em mượn :)"
 
Ừ, anh có rất rất nhiều tiền nhưng một phân cũng sẽ không cho em mượn. :)

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui