Giang Cảnh Xuyên ôm lại cô, anh thấp giọng nói bên tai cô: "Em mới vất vả, chẳng qua buổi tối anh ra ngoài mua đồ ăn cho em, em còn phải vì bảo bảo của chúng ta mà vất vả rất lâu rất lâu."
Sau khi Tô Yên mang thai, Giang Cảnh Xuyên cố tình tìm hiểu những kiến thức mà trước đó chưa biết, anh biết phụ nữ lúc mang thai thì dáng người sẽ thay đổi, cũng sẽ có vết rạn, chân sẽ sưng, sẽ chuột rút, sẽ nôn nghén, cũng biết khi phụ nữ sinh con rất đau đớn, rõ ràng người cực khổ nhất là cô, bây giờ cô lại xin lỗi anh, trong lòng Giang Cảnh Xuyên vô cùng khó chịu, cũng càng muốn tốt với cô thêm gấp bội.
Tối hôm đó trong giấc mộng của Giang Cảnh Xuyên, một giấc mộng cũng không quá đẹp.
Trong mơ có hai bé trai nắm tay đi đến anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đứng đắn, giọng cố ép thật trầm, lạnh lùng gọi: "Ba."
Một đứa khác thì đang nắm cánh gà trong tay, ăn đến cả mép miệng đều là dầu, chân ngắn đạp đạp rồi chạy tới anh, cái mông còn lắc qua lắc lại, "Ba ~"
Ở trong mơ Giang Cảnh Xuyên ngơ ngác, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, mẹ nó con gái của tôi đâu? Con gái của tôi đâu?
Sau khi tỉnh lại một hồi lâu Giang Cảnh Xuyên vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Anh có một hành động rất ngây thơ, đó là nằm trên bụng của Tô Yên, lặng lẽ nói: "Ba biết con là bé gái, đừng đùa ba đấy."
Sau khi lặng lẽ nói với khuê nữ nhà mình, tâm tình của Giang Cảnh Xuyên cũng bình tĩnh lại, anh thấy Tô Yên đang ngủ say, cũng không gọi cô thức dậy, mình thì ngoan ngoãn lăn đi làm.
Rất nhanh đã đến tiệc mừng thọ của ông Giang, mặc dù dựa theo ý của ông Giang là thân thích hai nhà tụ tập lại ăn bữa cơm là được rồi, không muốn mời quá nhiều người ngoài tới nhưng Giang gia có địa vị cao ở thành phố A, người muốn nịnh hót Giang gia lại nhiều không đếm xuể, hơn nữa ở cái tuổi này của ông Giang tổ chức tiệc mừng thọ là chuyện lớn, cho dù ông muốn đơn giản thì ba Giang và Giang Cảnh Xuyên cũng không thể làm một tiệc mừng thọ đơn giản được.
Bây giờ Tô Yên đã hơi lộ vẻ mang thai, vốn làm cháu dâu cô phải bận rộn bên trong bận bịu bên ngoài mà chiêu đãi người khác nhưng bây giờ có ai dám để cô bận tâm chuyện đó chứ, chuyện chào hỏi các cô gái đã sớm giao cho Giang Tinh Tinh.
Ban đầu Tô Yên vẫn chưa mặc lễ phục, mắt thấy tiệc mừng thọ không lâu nữa sẽ bắt đầu thì Tô Yên đóng cửa lại chuẩn bị thay quần áo.
Bộ lễ phục này dựa theo thân hình cô mà may, thiết kế khóa kéo sau lưng, chỉ còn một đoạn nhỏ nữa cô làm sao cũng không kéo lên được, vào lúc này thật sự không biết có thể kêu ai.
Chỉ là mẹ Giang và Giang Tinh Tinh đều đi chào hỏi khách, bà Giang cũng không biết đang làm gì, những người giúp việc khác càng bận rộn tới mức chân không chạm đất, lúc này thật sự là không biết có thể gọi ai.
Giang Cảnh Xuyên tới nhìn xem Tô Yên đang làm gì, nào biết vừa mở cửa lại thấy một cảnh hương diễm như vậy ——
Lễ phục của Tô Yên là màu đỏ, vai hơi lộ ra, mái tóc dài màu đen hơi búi, thấy anh đi vào, cô nhìn sang, gò má hơi ửng đỏ.
Anh không biết phụ nữ khác mang thai có phải như vậy không, tóm lại, cho dù mỗi ngày anh đều bên cạnh cô, lực cám dỗ của Tô Yên đối với anh càng ngày càng lớn.
Từ khi biết được Tô Yên mang thai đến bây giờ, Giang Cảnh Xuyên đã ăn chay hai tháng, vốn đang kìm nén đến khổ cực, bây giờ thấy một màn này, nói gì cũng không nhịn được.
Anh trở tay đóng kỹ cửa, lại khóa trái rồi đi tới hướng Tô Yên.
Tô Yên vốn không thấy gợn sóng trong mắt Giang Cảnh Xuyên, cô nhỏ giọng nói: "Anh tới đúng lúc quá, mau giúp em kéo dây kéo lên đi."
"Ừ." Giang Cảnh Xuyên đi tới sau lưng cô, một tay vịn eo cô, một tay đặt lên trên khóa kéo nhưng lại là kéo xuống.
Tô Yên cảm giác được lễ phục lỏng hơn nhiều, cô vội vàng che ngực, trợn mắt nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên: "Em bảo anh kéo lên cho em, anh làm gì vậy?!"
Giang Cảnh Xuyên trực tiếp vươn tay ra, ôm chặt cô hơn nữa, "Anh đang đùa giỡn lưu manh."
"Anh điên rồi đúng không? Hiện tại ở dưới lầu nhiều người như vậy!" Tô Yên bắt đầu giãy giụa, nói cái gì cũng không thể đồng ý làm bừa vào lúc này, "Em còn có con đấy!"
Giang Cảnh Xuyên thuận thế cắn vào rái tai cô một cái, thấp giọng cười khẽ nói: "Anh từng hỏi bác sĩ rồi, bây giờ đã có thể, anh sẽ cẩn thận."
"Giang Cảnh Xuyên, anh có tin em cắn chết anh không hả!" Tô Yên được mẹ mình kín đáo phổ cập qua, qua ba tháng chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không có vấn đề gì, cũng không phải bây giờ, bây giờ vẫn đang trong tiệc mừng thọ của ông nội đấy. Nếu bây giờ có người nào tới gõ cửa hoặc là nghe được động tĩnh bên trong, cô thật sự không muốn sống nữa.
"Vậy buổi tối trở về nhé?" Giang Cảnh Xuyên cũng hết sức nhịn nhưng trong lòng anh hiểu rõ, lúc này có người tới gọi bọn họ, vậy thì không tốt lắm.
Thật ra thì anh cũng chỉ muốn trêu chọc Tô Yên một chút, không muốn làm chuyện đó ở đây.
"Lăn."
"Vậy anh cũng chỉ có thể tiếp tục."
Tô Yên vô cùng tức giận, vừa xấu hổ vừa giận, mắt thấy Giang Cảnh Xuyên càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, cô chỉ có thể cắn cắn môi, thấp giọng ừ một tiếng.
"Vậy mới đúng." Giang Cảnh Xuyên buông lỏng cô ra, giúp cô mặc xong lễ phục, lại kéo khóa kéo cho cô.
Sau khi mặc xong lễ phục, Tô Yên xoay người lại tức giận mắng Giang Cảnh Xuyên, nào biết vô tình liếc đến nơi nào đó của Giang Cảnh Xuyên đang có phản ứng, thật sự rất gây chú ý, cô bực bội chỉ chỉ trong phòng tắm: "Không xử lý xong thì hôm nay anh cũng đừng đi ra ngoài."
"Dạ, thưa bà chủ."
Trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng Tô Yên sẽ cùng tham gia một vài bữa cơm cần thiết với Giang Cảnh Xuyên, bây giờ trong giới đều biết Giang phu nhân đẹp biết bao, tình cảm vợ chồng với Giang Cảnh Xuyên tốt biết bao, khi Tô Yên đỡ ông Giang từ trên lầu đi xuống, làm người khác chú ý không còn là gương mặt của cô mà là bụng cô.
Trước khi chính thức bắt đầu, Giang Cảnh Xuyên đỡ ông Giang đứng ở một bên, những người khác cũng từ từ an tĩnh lại.
Ông Giang cũng để Tô Yên tới, hai vợ chồng cùng đứng bên cạnh ông Giang.
Tô Yên đối mặt với trường hợp như vậy không lộ vẻ e sợ chút nào mà lại bình thản, trên mặt còn mang theo một nụ cười thoải mái, người Tô gia và người Tần gia nhìn thấy cũng rất vui vẻ yên tâm, cảm thấy Tô Yên đã trưởng thành rồi, trở thành một Giang phu nhân chân chính.
Bọn họ cũng tự hào, cô gái nhà mình đã trưởng thành, cho dù là khí chất lễ nghi cũng không thua kém bất kỳ phu nhân tiểu thư nhà giàu nào, vậy làm sao có thể không để cho người khác kiêu ngạo?
"Cảm ơn chư vị trong lúc bận rộn đã tới chúc mừng tôi." Ông Giang đã sắp tám mươi tuổi, dáng vẻ vẫn vô cùng có tinh thần, giọng nói chuyện cũng rất có lực, một tay ông chống gậy, ông nhìn mọi người híp mắt cười, "Một năm tổ chức bữa tiệc này thì cũng sẽ già đi một tuổi, hôm nay tôi muốn chia sẻ cho mọi người một tin tốt, tôi tin cũng có một ít người đã sớm biết, không nên trách lão già tôi nói nhiều, gặp chuyện vui mừng như vậy, một ngày nói mười lần cũng chê ít."
Người phía dưới đều rối rít cười lên, mọi người đều biết ông Giang muốn nói gì, chỉ là cũng có thể hiểu được, dù sao đến tuổi này, có thể thấy được cháu chắt ra đời, cho dù nói thế nào đều khiến người ta vui mừng.
"Cháu dâu của tôi mang thai." Trong ánh mắt ông Giang nhìn Tô Yên đều là thương yêu và hài lòng, "Đây là một tin tốt, còn có một tin tức tốt hơn nữa, đó chính là cháu dâu tôi mang thai đôi."
Mấy ông bạn hồi trẻ của ông Giang tuổi cũng đã lớn nhưng lại như lão ngoan đồng vậy, ồn ào ở phía dưới: "Ông cũng đã nói hơn tám trăm lần rồi đấy! Cái này không còn mới gì nữa đâu!"
Đúng là tức chết mất, bọn họ còn chưa thấy chắt trai đâu, ông Giang này một lúc có liền hai cháu, sao có thể không khiến người khác hâm mộ?
Ông Giang vô cùng đắc ý nói: "Không phục thì mấy ông cũng phải nhịn."
Đây là lời mà ông mới học được từ cháu gái Tinh Tinh đấy, lời này là từ tận sâu trong lòng ông, không phục cũng nhịn, tránh qua một bên.
Tô Yên bị chọc cười nhưng cô nhớ tới phía dưới còn có nhiều người nhìn như vậy, chỉ có thể kìm nén lại, trước kia sao cô lại không biết ông Giang còn có một mặt này chứ.
Hôm nay ba Giang cũng ưỡn thẳng lưng, ông có cảmgiác có không ít người đều hâm mộ nhìn ông, thật ra điều này cũng có thể hiểu được, dù sao ông cũng sắp làm ông nội của hai đứa bé, người bình thường chỉ có thể nhìn mà hâm mộ.
Tô Yên vốn muốn đi chào hỏi khách nữ với mẹ Giang, mẹ Giang cho là cô đang chán nên để cho Giang Tinh Tinh tới trò chuyện với Tô Yên.
Lúc đang nói chuyện trời đất với Giang Tinh Tinh, Tô Yên phát hiện một chuyện vô cùng lớn.
Ban đầu trong lòng Giang Tinh Tinh có chút không yên, Tô Yên cho là cô ấy đang nhàm chán, muốn cho cô ấy đi chơi, lời còn chưa nói ra thì cô thấy tầm mắt của Giang Tinh Tinh nhìn sang, phát hiện Giang Tinh Tinh lại vẫn đang ngó nhìn Tùy Thịnh.
Chẳng lẽ Giang Tinh Tinh thích Tùy Thịnh? Tô Yên bị chính suy đoán của mình hù dọa, khi cô đang an ủi mình suy nghĩ quá nhiều, Giang Tinh Tinh đột nhiên mở miệng nói: "Chị dâu, em cảm thấy thật không có ý nghĩa."
"Sao vậy?" Tô Yên thận trọng hỏi.
Cô luôn cảm thấy Giang Tinh Tinh muốn nói gì đó. Cô vẫn cảm thấy Giang Tinh Tinh rất không có khả năng thích Tùy Thịnh, không phải nói tuổi hai người cách nhau có hơi lớn mà là trước đó Giang Tinh Tinh rõ ràng từng thích người khác.
"Em thích một người rất lâu rất lâu rồi, anh ấy cũng thích một người khác rất lâu." Giang Tinh Tinh bưng ly champagne lên, uống một hớp, cô ấy ép giọng xuống thật thấp, "Em cho là em có thể thích người khác, thật ra về sau em mới phát hiện người em tìm đều có một vài điểm giống anh ấy nên em xem những người đó là anh ấy, có phải em rất khốn nạn không?"
Tô Yên khiếp sợ không thôi, cô cũng không biết nên nói cái gì.
"Là rất khốn nạn." Giang Tinh Tinh tự hỏi tự trả lời, cô ấy tự giễu cười cười, "Anh ấy thích một người sẽ không trở lại, biết rõ cho dù có tìm được thì đó cũng không phải là cô ấy năm đó, có lẽ anh ấy còn muốn chờ, chị nói anh ấy có phải rất ngu ngốc không?"
Có lẽ là tin tưởng Tô Yên, có lẽ là nhất thời xúc động nên Giang Tinh Tinh muốn tìm một người cô ấy rất tin cậy để nói ra bí mật cất giấu nhiều năm của mình.
"Chị dâu, thật ra thì em không có ý định muốn nói cho anh ấy biết, cũng không có khả năng nói cho anh ấy bởi vì từ nhỏ em cũng biết, không nên làm chuyện vô ích, vậy sẽ tỏ ra mình rất ngu ngốc, cũng sẽ lãng phí thời gian." Giang Tinh Tinh lại im lặng nhìn Tùy Thịnh đang nói chuyện với người khác, rất nhanh cô ấy thu hồi tầm mắt, cô ấy bước chân ra, nhìn giày cao gót trên chân, ung dung cười cười, "Em sắp phải xuất ngoại rồi."
"Xuất ngoại cũng rất tốt, nói không chừng sẽ bắt đầu lại, chị dâu, trước kia em có đọc một quyển sách, trên đó có viết thật ra trên đời này tình yêu mà đại đa số người cầu đều không được, trước kia em còn không tin, bây giờ thì nên nhận mệnh rồi."
Trong ấn tượng của Tô Yên, thật ra Giang Tinh Tinh có chút giống Giang Cảnh Xuyên, dù sao cũng là anh em, cô ấy có lúc thì rất thành thục chững chạc, có lúc lại như một cô gái nhỏ ngây thơ, cho dù nói thế nào, Giang Tinh Tinh đều là cô gái khiến người yêu thích.
Nếu như là người khác mà nói, Tô Yên có thể sẽ để cho Giang Cảnh Xuyên đi hỏi thăm giúp một chút nhưng đối phương là Tùy Thịnh, lúc nghe câu chuyện của Tùy Thịnh và bạn gái cũ, cô không thể nào có tâm tư muốn kết hợp hai người lại.
Tô Yên không nhịn được ôm Giang Tinh Tinh rồi rất nhanh buông cô ấy ra, cô lại sờ sờ gò má Giang Tinh Tinh, "Là của em thì cuối cùng chính là của em. Chuyện này có thể đã sớm được định."
"Còn có rất nhiều tiểu thịt tươi đang chờ em chinh phục." Giang Tinh Tinh thầm nghĩ, Tô Yên có thể đã biết, cô ấy nháy mắt với Tô Yên, “Em cũng không thể nhớ thương mãi một trai già nữa."
Sau khi nói xong lời này thì Giang Tinh Tinh lại dời đề tài, bát quái với Tô Yên về drama trong giới giải trí, cô ấy lại lần nữa khôi phục dáng vẻ ngây thơ kia, thật giống như sự cô đơn vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên đứng cạnh nhau, nhìn Tô Yên và Giang Tinh Tinh không biết đang nói chuyện gì, hai người cũng cười rất vui vẻ, anh ta không khỏi lấy cùi chỏ đụng vào Giang Cảnh Xuyên, "Có phải Tinh Tinh có bạn trai không? Đoạn thời gian trước tôi thấy con bé đi dạo phố với một chàng trai."
"À, phải không?"
"Cậu cũng không quan tâm tới em gái ruột của cậu à."
Giang Cảnh Xuyên nghiêm trang nói: "Con bé cũng không quan tâm tới tôi, tôi và con bè hòa nhau."
Nói là nói như vậy, thật ra trong lòng anh tin tưởng em gái mình, mặc dù quan hệ không quá gần gũi nhưng anh cũng biết em gái không phải là người hay làm bừa, hơn nữa, em gái cũng trưởng thành, yêu đương chẳng lẽ cần anh thay ba quản lý em gái sao? Cũng không phải ăn no rửng mỡ.
"Tôi luôn cảm thấy Tinh Tinh vẫn là..." Tùy Thịnh so chiều cao, cũng khoảng đến phần eo của mình, "Tôi luôn cảm thấy con bé vẫn là một cô bé cao như vậy. Không nghĩ tới trong chớp mắt con bé cũng có bạn trai rồi. Thời gian trôi thật nhanh mà."
"Đúng thế." Giang Cảnh Xuyên mỉm cười nói: "Tinh Tinh cũng có bạn trai nhưng cậu vẫn độc thân."
"Cút, cút ngay cho ông!"
Đúng lúc này, một người phụ nữ đi tới hướng bọn họ giống như đang có việc gấp, cô ta không cẩn thận đụng vào Giang Cảnh Xuyên, người phụ nữ kinh hoảng không ngừng xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!"
Giang Cảnh Xuyên theo bản năng lui về sau một bước, lạnh nhạt lễ phép nói với người phụ nữ: "Không sao."
Người phụ nữ tựa hồ còn muốn nói điều gì, điện thoại càng không ngừng vang lên, cô ta đỏ bừng cả mặt hơi cúi đầu với Giang Cảnh Xuyên, cầm điện thoại rồi chạy ra ngoài.
Xem ra là thật sự có việc gấp.
"Đó là bạn gái của cậu con trai nhỏ nhà Trương gia, tôi nghe nói cô ta vẫn còn là học sinh đấy, trông còn rất thanh thuần." Tùy Thịnh thuận miệng nói một câu, thật ra anh ta rất hay hóng chuyện, ví như trong giới ai đã có quan hệ với nữ minh tinh trong giới giải trí, vợ của người đó lại chỉ mở một mắt nhắm một mắt, chẳng qua là lười quản mà thôi, những chuyện này anh ta cũng biết rõ.
Bình thường Giang Tinh Tinh thích nhất là trò chuyện với Tùy Thịnh rồi từ trong miệng Tùy Thịnh biết được chút chuyện khiến tam quan sụp đổ.
"Ừ." Giang Cảnh Xuyên cụng ly với người bên cạnh, đúng lúc có nhân viên tạp vụ bưng đồ đi qua anh.
Giang Cảnh Xuyên nhìn kỹ chung quanh một chút, thật ra trong phòng khách của nhà cũ Giang gia rất lớn, hơn nữa vào lúc này có người đã đến phòng khiêu vũ rồi, nơi này cũng không còn đông đúc nữa, bây giờ anh đã là người có vợ, với tất cả những chuyện cẩu huyết có thể bất ngờ xảy ra, anh đều phải tập trung tinh thần, Giang Cảnh Xuyên đặt ly rượu ở một bên, nghiêng người sang sờ lên túi, quả nhiên anh mò được một tờ giấy.
Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi về hướng sảnh bên*, anh tới phòng vệ sinh, mở tờ giấy ra nhìn, trên đó viết một chuỗi số, là số điện thoại.
*Nguyên văn: Thiên thính – 偏厅 Đại sảnh ở chính giữa, còn thiên thính ở hai bên…
Giang Cảnh Xuyên trầm tư một hồi, anh nghĩ cái này có lẽ là người phụ nữ kia vừa rồi đụng vào anh rồi bỏ vào.
Anh không hề nghĩ ngợi mà ném tờ giấy vào thùng rác, anh nhìn vào gương, chỉ cảm thấy mình vừa mới trải qua một kiếp nạn.
Nếu như anh không phản ứng kịp thời, nếu như Tô Yên vô ý nhìn thấy tờ giấy có số điện thoại, hậu quả kia anh cũng không dám tưởng tượng.
Giang Cảnh Xuyên chỉnh sửa lại cổ áo, thầm nghĩ, đầu năm nay không mang theo IQ mà yêu đương là không được.
Cho dù có thế nào, anh đúng là cơ trí quá mà
_(: 3" ∠)_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...