Mãi đến khi trở lại nhà cũ Giang gia, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên đều không thể bình tĩnh trở lại.
Đây là chuyện bình thường, lúc đầu tất cả mọi người cho rằng trong bụng chỉ có một bánh bao, kết quả nào biết được lại có hai bánh bao, ai có có thể không hưng phấn sao? Hai người làm ba làm mẹ cũng sắp mừng đến điên rồi, hận không thể bắt lấy một người đi đường để chia sẻ sự hưng phấn này.
Vào phòng khách thì thấy những người khác trong Giang gia đang ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, bọn họ đồng loạt nhìn lại.
Đây là lần đầu tiên làm kiểm tra NT, đối với người khác mà nói cũng rất quan trọng.
Giang Tinh Tinh gần đây cũng rất vui vẻ, cô có một khuê mật cũng vừa được lên làm cô trong khoảng thời gian trước, mỗi ngày lôi kéo Giang Tinh Tinh nói cháu của mình đáng yêu thế nào, lúc ấy Giang Tinh Tinh còn xem thường, cũng không phải là mình làm mẹ mà hưng phấn như vậy.
Hiện tại cô ấy rất muốn nắm chặt tay khuê mật rồi chân thành xin lỗi, biểu hiện của khuê mật mới là bình thường, cô ấy chỉ cần nghĩ tới trong tương lai sẽ có một bánh bao mềm mại đáng yêu rồi lại nũng nịu gọi cô, cô ấy cũng sắp bị ảo tưởng của mình làm cho hôn mê, trong khoảng thời gian này mỗi ngày Giang Tinh Tinh dạo Taobao mua mua mua, nói tóm lại, mấy một quần áo nhỏ chỉ Giang Tinh Tinh mua thôi cũng đã đủ cho bánh bao nhỏ mặc cả một năm.
Giang Tinh Tinh chạy lên trước, vô cùng ân cần nhận lấy túi và áo khoác trong tay anh trai, cô ấy lại nhìn về phía Tô Yên, ngọt ngào hỏi: "Chị dâu, kết quả thế nào rồi?"
Cô ấy tin bảo bảo nhà mình tuyệt đối là đứa bé đáng yêu nhất khỏe mạnh nhất.
Tô Yên nhìn nhìn Giang Cảnh Xuyên rồi cô ngại ngùng cười với những người khác, "Có một tin tốt thì vẫn nên để Giang Cảnh Xuyên tuyên bố vậy."
Thật sự là một tin vô cùng tốt.
Đầu tiên Giang Cảnh Xuyên nói với ba Giang: "Ba, ba phải chuẩn bị thật tốt."
Anh rất sợ ba nhà mình đột nhiên không khống chế nổi sẽ nhảy dựng lên, làm mất mặt trước mặt con dâu, sau chuyện này lão ba xấu hổ rồi lại muốn giận chó đánh mèo.
Ông Giang đã sớm trông mong, ông thấy Giang Cảnh Xuyên còn đang thừa nước thả câu thì sắp cáu lên, ông cầm lấy quải trưởng muốn đánh Giang Cảnh Xuyên, cũng may có bà Giang ngăn lại, "Nói nhanh một chút! Lại thừa nước đục thả câu thì ông nội sẽ đánh con thật đấy."
"Bác sĩ nói trong bụng Tiểu Yên có hai bảo bảo." Giang Cảnh Xuyên còn chưa nói xong đã cười rất vui vẻ.
Đây có nằm mơ cũng cười tỉnh, sinh đôi đúng là không hiếm thấy nhưng xảy ra trên người mình thì giống như đang nằm mơ vậy.
"Cái gì? !"
Đây có lẽ là lần đầu tiên những người trong Giang gia trăm miệng một lời như thế, rõ ràng tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Mẹ Giang phản ứng đầu tiên, bà cũng không còn bình tĩnh như trước, vội vàng nói với Giang Tinh Tinh: "Chị dâu con mệt nhọc, mau đỡ chị dâu con ngồi xuống." Bà hơi dừng rồi lại gọi vào phòng bếp: "Dì, nhanh chóng bưng canh tổ yến lên đi!"
Ông Giang và ba Giang hai mắt nhìn nhau, cả hai đều cố gắng khắc chế miệng mình không nên vì kinh ngạc mà cong lên, bởi vì như vậy sẽ rất mất thể diện.
"Đôi, sinh đôi? Bà không nghe lầm chứ?" Bà Giang trong tức khắc vẫn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi.
"Dạ, bà nội, bác sĩ nói như vậy." Tô Yên ngồi bên cạnh bà Giang, cô kéo tay bà bắt đầu nũng nịu, "Ngay lúc đầu con còn không dám tin đâu, bác sĩ đã chỉ cho con nhìn, là có hai em bé."
Chuyện tốt này thế mà rơi xuống đầu cô, đến bây giờ Tô Yên còn choáng váng.
Bà Giang vô cùng vui, bà lôi kéo tay Tô Yên thì không nỡ buông ra, "Đây đúng là chuyện tốt! Một lần đã có hai đứa, người ngoài có hâm mộ cũng không được."
Ai cũng không nghĩ tới lần này Tô Yên sẽ mang song bào thai, sự ngạc nhiên này quá lớn, buổi tối lúc ăn cơm, tất cả mọi người rõ ràng còn chưa tỉnh táo lại.
"Nhà chúng ta không có trường hợp mang song bào thai, Tiểu Yên, nhà con chắc là có chứ, bà nhớ hình như từng có song bào thai."
Giống như mang thai đôi cũng nhiều khi phụ thuộc vào gen của ba và mẹ.
Tô Yên còn đang cố gắng nghĩ lại, dù sao cô cũng không tiếp xúc nhiều với người Tô gia, vẫn là Giang Cảnh Xuyên mở miệng cười nói: "Mẹ vợ có hai em trai sinh đôi."
Được Giang Cảnh Xuyên nhắc nhở như vậy, Tô Yên cũng nhớ tới, "Dạ, con có hai cậu sinh đôi nhưng bộ dáng hai người lại không giống nhau, một người mập, một người gầy."
Ánh mắt ba Giang nhìn Tô Yên lập tức khác đi, tựa như đang nhìn đại công thần vậy, gia đình như Giang gia đương nhiên sẽ không chê có nhiều trẻ con, lần này sinh đôi, một lần làm ông nội của hai đứa bé, ngẫm lại đều thấy rất tự hào, ông muốn nói đôi lời với Tô Yên nhưng từ xưa đến nay đều không hay nói chuyện, hiện tại lại nói cũng có chút không thích hợp, cuối cùng ông chỉ có thể làm bộ lơ đãng nói: "Vậy cần phải mời bà thông gia bên kia một bữa ăn thật to."
"Tháng sau không phải mừng thọ cho ba sao?" Mẹ Giang uống một hớp canh, bà cười nhẹ nhàng nhìn bà Giang nói: "Chúng ta và nhà Tiểu Yên đã sớm là người một nhà nhưng hai nhà thật sự lui tới cũng không nhiều, vào ngày mừng thọ của ba thì mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút cũng rất tốt."
Thật ra quan hệ của Giang gia và Tô gia cũng không thân thiết, trước kia ông Giang và bà Giang còn có qua lại với Tô gia, sau khi Tô Yên gả vào, hai ông bà tuổi cũng đã cao, bình thường cũng không thích ra ngoài đi dạo, Tô gia thì sao, họ cũng rất có mắt nhìn người, lúc bình thường cũng không chủ động tới Giang gia, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm một tiếng, sau đó sẽ để cho con cháu đưa chút quà tới.
Đương nhiên tình cảm giữa Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên cũng không tốt lắm, đây cũng là một trong những lý do.
Bây giờ hai vợ chồng trong mật thêm dầu, Tô Yên lại mang thai, về tình về lý, hai nhà đều quay lại gần gũi hơn một chút.
Bà Giang gật nhẹ đầu: "Tô gia và Tần gia đều là người nhà vô cùng tốt, con cháu hai nhà đều là người có tiền đồ, trước đó là không có cơ hội nào, bây giờ đúng lúc sắp đến tiệc mừng thọ, người một nhà cùng nhau tụ tập cũng tốt."
Cho dù là bà Giang hay ông Giang đều có thiện cảm với Tô gia, đề nghị như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Vừa hơn tám giờ thì Tô Yên bắt đầu mệt rã rời, Giang Cảnh Xuyên vội vàng đưa cô về nhà, sau khi hai vợ chồng vừa rời đi, những người khác cũng giải tán.
Ba Giang và mẹ Giang trở lại phòng ngủ cũng theo đó bắt đầu nói chuyện, lúc mẹ Giang ngồi trước bàn trang điểm dưỡng da, ba Giang ngồi ở tatami một bên đang lật báo, lật một vòng cũng không thấy gì, ông ném báo qua một bên, nói với mẹ Giang: "Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, bây giờ anh nhìn con dâu càng ngày càng thuận mắt."
Trước kia ba Giang vẫn không quá để ý Tô Yên, cảm thấy cô xuất thân từ một gia đình nhỏ, đương nhiên nguyên nhân lớn nhất chính là hôn sự của con trai mà ông lại không thể phát biểu ý kiến, điều này khiến ông rất là buồn rầu.
Đương nhiên ba Giang cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi tính toán chi li, cũng không tỏ vẻ khó ở với Tô Yên, chỉ là thái độ cũng ông cũng không quá thân thiện.
Mẹ Giang lườm ông một cái, tức giận nói: "Đó là bởi vì trong bụng của con dâu đang mang thai cháu trai cháu gái của anh, còn một lần đã sinh đôi. Anh đúng là đồ nịnh bợ."
Nghe nữ thần nói mình như vậy, ba Giang cũng không thèm để ý, bởi vì bà nói thật, "Anh là đồ nịnh bợ nhưng anh cũng chưa từng nghĩ sẽ khiến cho Cảnh Xuyên ly hôn với con dâu, đó là con dâu của anh, cho dù trước đó anh có bất mãn với con dâu, anh cũng có nói gì đâu? Chứ nói gì anh cũng không chỉ một lần nhắc nhở Cảnh Xuyên. Ba chồng những nhà khác có thể làm được như anh đến mức này cũng coi như không tệ rồi."
"Không ai muốn biết anh tốt với Tiểu Yên bao nhiêu đâu, dù sao thì có một việc, anh đừng quản chuyện của con trai và con dâu, như vậy là đủ rồi." Mẹ Giang nhớ tới gì đó, quay đầu nói: "Còn nữa, em muốn nói cho anh một chuyện, mặc kệ lúc sau Tiểu Yên sinh trai hay là gái, anh cũng không thể có ý kiến gì, một chút xíu cũng không thể có!"
Cũng không trách mẹ Giang sẽ không nhịn được mà nhắc nhở chồng mình, dù sao sống lâu trong hào môn, bình thường quen biết với những phu nhân kia cũng không khó biết, mặc dù những gia đình này cũng không phải là trọng nam khinh nữ nhưng trong lòng đều sẽ có một ít bất công, gia đại nghiệp đại (家大业大) vẫn muốn để cho bé trai thừa kế.
Ba Giang nghe đế đây thì không phục lắm, ông đứng dậy đi đến bên cạnh mẹ Giang, gõ gõ xuống mặt bàn trang điểm của bà, "Anh là người như vậy sao? Em cho là anh là người từ triều Thanh chuyển kiếp tới à? Hôm nay anh nói cho em biết, cho dù là cháu trai hay cháu gái, anh đều thích như nhau, tuyệt không thiên vị."
Nghe ba Giang nói như vậy, mẹ Giang cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù biết chồng không phải người như vậy nhưng trong chuyện này vẫn không thể xem thường.
Nào biết mới vừa thở phào một cái thì nghe được chồng đang thầm thì một bên: "Anh còn thích cháu gái hơn đấy."
"..." Mẹ Giang đắp mặt nạ mắt, mặt không thay đổi nói: "Cũng không thể trọng nữ khinh nam."
Hiện tại không cần lo lắng về tư tưởng phong kiến trọng nam khinh nữ, bà cảm thấy nên lo lắng cho bầu không khí trọng nữ khinh nam trong cái nhà này đây.
Tô Yên vẫn không xuất hiện hiện tượng nôn nghén mà trong khoảng thời gian này khẩu vị của cô trở nên tốt hơn, vừa về biệt thự với Giang Cảnh Xuyên, cô đã chạy tới phòng bếp nũng nịu với dì nấu ăn, nói muốn ăn mì lạnh thịt bò trộn, bởi vì vợ mang thai, Giang Cảnh Xuyên lo lắng Tô Yên sẽ thường xuyên ăn đêm nên cho dì nấu ăn tiền lương gấp đôi, để cho bà ở lại biệt thự, dì nấu ăn đương nhiên gật đầu liên tục không ngừng đồng ý.
"Anh muốn ăn không?" Dì nấu ăn đã mặc tạp dề lên, lúc này Tô Yên mới nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên, quay đầu hỏi.
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, vừa ăn xong cơm tối, đều chưa tiêu hóa xong, anh đâu còn khẩu vị ăn cái khác.
Tay nghề của dì nấu ăn không phải là dùng để trưng cho đẹp, một bát mì trộn thịt bò vừa ra, trong nhà đều tràn ngập mùi thơm mê người, Tô Yên dùng đũa gắp mì lên, cô nếm thử một miếng, thỏa mãn híp mắt: "Mùi thật thơm."
Mắt thấy thời gian cũng không sớm, Giang Cảnh Xuyên để cho dì nấu ăn đi nghỉ trước, lập tức trong nhà ăn chỉ còn lại hai người Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên.
Anh lấy điện thoại ra chụp Tô Yên đang cúi đầu ăn mì một tấm, trước đó Giang Cảnh Xuyên chụp ảnh của Tô Yên cũng chưa qua chỉnh sửa mà trực tiếp đăng lên vòng bạn bè, chọc cho Tô Yên vô cùng bực bội, Giang tiên sinh vô cùng tự giác cho thêm filter, lúc này mới show ân ái cho bạn bè.
—— 1+1=4, Vợ ăn thật ngon :)
Trên Wechat của Giang Cảnh Xuyên cũng không có bao nhiêu bạn tốt nhưng trong chốc lát Wechat như bị ném bom.
Tùy Thịnh: "Đậu xanh rau má! Sẽ không phải như tôi nghĩ chứ? Cậu con mẹ nó có vận khí cứt chó mà! Song bào thai! Tôi muốn tắm dâng hương, phù hộ là sinh đôi con gái."
Giang Cảnh Xuyên vô cùng đắc ý trả lời lại: "Tôi cũng không nghĩ tới là sinh đôi, có ghen tị không?"
Tùy Thịnh: "Lão tử muốn block cậu."
Giang Cảnh Xuyên: "À."
Tô Yên ăn một bát mì trộn thịt bò còn chưa đủ, cô lại uống một ly sữa chua lớn, lúc này mới thỏa mãn đi tắm rửa.
Khi biết Tô Yên kiểm tra được hai bánh bao, cô nghiễm nhiên trở thành đối tượng được bảo vệ cẩn thận trong Giang gia, thật ra người trong biệt thự đã đủ, chỉ là ba Giang và mẹ Giang cảm thấy thông báo tuyển dụng thêm mấy người sẽ tốt hơn, cũng không thể đến lúc bảo bảo ra đời lại luống cuống tay chân, gần đây ông Giang và bà Giang đang theo dõi một bộ phim dân quốc cung đấu, nghe vậy chỉ lắc đầu phản đối, lúc này làm sao có thể tuyển người được, nếu có ai tay chân không sạch sẽ lại làm lỡ Tô Yên thì thế nào, sau khi người một nhà thương lượng, quyết định chờ đến khi Tô Yên sắp sinh thì phái người giúp việc ở nhà cũ qua, dù sao người giúp việc ở nhà cũ đều quen thuộc và hiểu rõ.
Lục Dạng cũng từ Giang Cảnh Xuyên biết được Tô Yên mang thai đôi, hắn đưa tới không ít đồ dùng cho bảo bảo còn có cho mẹ, chỉ là từ sau buổi tối hôm đó, Lục Dạng cũng không nói quá một câu với Tô Yên, chẳng qua là thỉnh thoảng Tô Yên đăng bài lên vòng bạn bè sẽ lên khen đôi câu.
Điều này làm cho Tô Yên cảm thấy vô cùng an tâm, cô thích người thông minh biết điều, bởi vì người như vậy sẽ không tùy tiện tạo phiền phức.
Đương nhiên người như vậy ở trên thế giới này cũng vô cùng đáng quý.
Tô Yên rất may mắn, ba người đàn ông cô gặp trước kia đều không phải người ngu ngốc, Giang Cảnh Xuyên đương nhiên không cần phải nói, THẨM Bồi Nhiên cũng không phải kiểu bạn trai cũ cực phẩm lúc nào cũng dính chặt lấy, Lục Dạng cũng là một người thông minh, điều này thật khiến người khác cảm động.
Tối hôm đó, Tô Yên vốn đang ngủ, đến gần mười hai giờ thì lại tỉnh, cô ngồi dậy, đẩy đẩy Giang Cảnh Xuyên đã ngủ.
Giang Cảnh Xuyên biết cô muốn làm gì, cũng không đợi Tô Yên mở miệng, anh đã xoa xoa mi tâm, hỏi: "Em muốn ăn gì? Anh nhờ dì đi làm."
Ngay từ đầu Giang Cảnh Xuyên sợ Tô Yên ăn nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, vậy nên đi học hỏi kinh nghiệm từ mẹ vợ và mẹ ruột, biết được phụ nữ mang thai rất dễ đói, mà nếu như cô muốn ăn gì, có thể thỏa mãn thì cố gắng thỏa mãn cho cô, dù sao Tô Yên cũng đã mang thai bốn tháng rồi, cũng không béo lên chút nào.
Quan trọng nhất là, phụ nữ mang thai vô cùng nhạy cảm, nếu như cô muốn ăn gì, cô mà không ăn được, tâm tình sẽ rất tệ hại.
Tô Yên nghĩ nghĩ rồi tựa đầu lên vai Giang Cảnh Xuyên nói: "Em nhớ trước đó chưa mang thai, có một lần đi dạo với Vạn Dập, cô ấy đi em đi nếm thử Oden 7-11, bây giờ em thật muốn ăn. Chồng à, các con cũng nói muốn ăn."
Thật ra cô không còn nhớ rõ hương vị đó là gì, chỉ nhớ ngày đó cô và Vạn Dập ngồi ở trong cửa hàng tiện lợi ăn Oden ăn kem rất vui vẻ.
Khóe miệng Giang Cảnh Xuyên giật giật, 7-11 là cửa hàng tiện lợi 24/24, bây giờ muốn ăn cũng có thể mua được, anh cũng không chút do dự, đứng dậy mặc xong quần áo rồi vỗ vỗ đầu Tô Yên dụ dỗ nói: "Em ngủ một lát nữa đi, bây giờ anh ra ngoài mua cho em, còn muốn ăn gì không?"
Bây giờ cũng đã trễ thế này, nào có thể kêu người giúp việc ra ngoài mua Oden, tự anh lái xe đến một lần chắc cũng không quá nửa canh giờ, vợ muốn ăn, dù bên ngoài có là mưa đá cũng phải ra ngoài.
Tô Yên nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Anh xem rồi mua đi, hiện tại em rất đói."
Mọi người cũng không còn lạ với khẩu vị của Tô Yên, dù sao cũng không giống với phụ nữ mang thai bình thường khác, ai bảo có hai bảo bảo đang định cư ở trong chứ.
Hiện tại lượng cơm cô ăn cũng bằng ba người ăn, cho nên bây giờ cô ăn bao nhiêu cũng không lạ.
"Được." Giang Cảnh Xuyên lại hôn lên trán cô rồi anh cầm lấy chìa khóa xe đi ra.
Trong khoảng thời gian này anh thật sự rất mệt, trong công việc, trong sinh hoạt, chỉ là có cực khổ hơn nữa đều đáng giá, anh nghĩ tới Tô Yên còn cực khổ hơn mình, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy cho dù anh làm gì cũng nên thôi.
Lái xe đi cửa hàng tiện lợi, mua Oden còn có một ít đồ ăn vặt khác, Giang Cảnh Xuyên nhanh chóng chạy về, hai người ngồi ở trên thảm, em một miếng anh một miếng, bầu không khí vô cùng ấm áp."
"Thật xin lỗi anh." Sau khi đã ăn xong, Tô Yên chủ động ôm Giang Cảnh Xuyên, "Muộn như vậy còn muốn kêu anh ra ngoài mua đồ ăn cho em. Vất vả cho anh rồi."
Sau khi mang thai, trong lòng Tô Yên mềm mại hơn rất nhiều, cô nhìn thấy các ưu điểm của Giang Cảnh Xuyên, cũng không còn lý trí bình tĩnh mà tiếp thu mặt tốt như trước.
Nghĩ đến trong bụng là bảo bảo của cô và anh, Tô Yên cảm thấy trên đời này ngoài bảo bảo ra, Giang Cảnh Xuyên là người gần gũi nhất với cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...