"Cho nên, giống như mẹ anh nói, em có gì bất mãn đều có thể nói ra, em phải nói ra anh mới có thể sửa chữa, Tiểu Yên, anh không chỉ là chồng của em, anh còn có thân phận khác, như là con trai của ba mẹ, như là tổng tài Giang thị, cho nên có lúc khó tránh khỏi sẽ có nhiều chỗ xem nhẹ em, em nói ra chắc chắn anh sẽ sửa đổi." Giang Cảnh Xuyên ôm chặt Tô Yên, "Anh không hy vọng chỉ một chút chuyện không giải quyết nhanh gọn rõ ràng mà từ mâu thuẫn nhỏ biến thành mâu thuẫn lớn, em hiểu chưa?"
Đây là chuyện Giang Cảnh Xuyên ghét nhất.
Cho dù là trong công việc hay là trong cuộc sống, nếu như có vấn đề gì, ban đầu nên giải quyết hết, không thể gác lại, càng không thể làm như không thấy, nếu như như vậy mà không hòa hoãn được mâu thuẫn, anh cảm thấy mình đang lãng phí sinh mạng lãng phí thời gian.
"Anh cho rằng em rất ngốc à?" Tô Yên biết Giang Cảnh Xuyên nói rất có lý nhưng vẫn không nhịn được nói anh một câu.
Giang Cảnh Xuyên xoa mạnh đầu cô, cười nói: "Anh biết, Giang phu nhân thông minh nhất."
Buổi triển lãm đồ gốm của ông nội Lục Dạng tiến hành thành công, Giang Cảnh Xuyên cũng tính thời gian, chờ bảo bảo được hơn ba tháng thì lập tức gọi điện cho Lục Dạng, nói hai vợ chồng bọn họ muốn mời hắn và Chu Lộ ăn cơm, Lục Dạng bận rộn ngay cả thời gian uống nước cũng không có, vốn định từ chối nhưng nghĩ đi qua sẽ thấy Tô Yên thì đồng ý.
Khi biết sắp ăn cơm chung với Lục Dạng, trong lòng Tô Yên muốn từ chối nhưng bữa cơm này cô lại phải đi.
Hẹn ăn cơm vào buổi tối, Giang Cảnh Xuyên tan làm trước rồi đưa Tô Yên đi dạo phố.
Phụ nữ có thai cũng phải ăn mặc xinh đẹp.
Tô Yên một hơi mua ba đôi giày đế bằng xinh đẹp, còn mua mấy bộ váy liền áo.
Dù sao mang thai đi dạo một hồi sẽ mệt, Giang Cảnh Xuyên đưa Tô Yên đến ghế ngồi ở trung tâm thương mại, bên cạnh có một bé trai chắc là đang đợi người, bé một tay chơi điện thoại một tay cầm socola đang ăn rất ngon miệng, Tô Yên ngửi thấy mùi sô cô la không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
Cô muốn ăn.
Rất muốn ăn.
Ban đầu cô cũng không thích ăn sô cô la, cô thấy có hơi đắng, không phải đồ ăn của cô nhưng vào lúc này nhìn người khác ăn thì cô lại thèm.
Sau khi bé trai đi, Tô Yên chọc chọc Giang Cảnh Xuyên, kéo tay anh qua vỗ lên bụng mình, cô bẹp miệng nói: "Bảo bảo nhà anh đang nói chuyện với anh kìa."
Mới ba tháng...
Giang Cảnh Xuyên rất hứng thú mà hỏi: "Bảo bảo đang nói gì, em có thể phiên dịch cho anh không?"
"Giang bảo bảo nói muốn ăn socola, hỏi ba có thể đi mua không." Tô Yên rất nghiêm túc, một đôi tình nhân vừa đi ngang qua nghe được câu này cũng phì cười lên.
Vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên rất khó khăn, cuối cùng lắc đầu, "Ba ba không thể đi mua."
"Tại sao!" Tô Yên không hài lòng, cô cả giận nói: "Ai quy định phụ nữ mang thai không thể ăn sô cô la chứ?!"
Cái này không thể ăn, cái kia cũng không thể ăn!
Tức chết mất!
Giang Cảnh Xuyên ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể lúng ta lúng túng nói: "Nếu ăn socola mà con gái của anh có làn da đen thì làm sao bây giờ?"
Socola là màu đen, ăn vào có thể nhuộm đen làn da của khuê nữ không?
Có nhà khoa học nghiên cứu, làm ba làm mẹ thì chỉ số IQ sẽ không online không?
Tô Yên lại nghe lọt lời của Giang Cảnh Xuyên hiếu kỳ hỏi: "Thật vậy sao?"
"Không biết, nếu như da mà đen thì làm sao bây giờ?" Từ khi lên làm ba, mỗi ngày trong đầu Giang Cảnh Xuyên đều lo lắng đủ thứ, Tô Yên nói chuyện ăn socola thì anh lại nghĩ đến chuyện này.
Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên lo lắng rất chính xác, lúc này cũng không còn thèm nữa.
Nếu như là con gái, cô vẫn hy vọng da của đứa bé sẽ mềm mại trắng nõn.
Buổi tối, trong phòng riêng, Lục Dạng cố gắng khắc chế chính mình không nhìn tới Tô Yên, hắn cười nói: "Hôm nay Giang tổng mời khách, chúng tôi cũng không thể nương tay, trước chọn một bình rượu ngon đi."
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy cơ hội trả đũa rốt cuộc đã đến!!
Anh chỉ chờ Lục Dạng nói như vậy!
Giang Cảnh Xuyên hắng giọng một cái, giả bộ như vô cùng tự nhiên, lại không nén được nội tâm hơi đắc ý, anh khoát tay nói: "Không thể, không thể uống rượu."
Mau hỏi tôi vì sao đi! Hỏi mau!
Trước đó Lục Dạng luôn bận rộn chuyện của công ty, cũng không biết chuyện phu nhân tổng tài Giang thị mang thai, cũng không có ai nói cho hắn, nghe vậy thì hắn trêu ghẹo nói: "Tôi nhớ cậu có thể uống rượu, mặc dù tửu lượng không tốt lắm."
A, cậu thì có tửu lượng tốt rồi, cậu có tửu lượng tốt để rồi thích vợ của tôi, vợ tôi cũng mặc xác cậu :)
"Trước đó có thể uống rượu, hiện tại không thể uống rượu. Quên đi, tôi cũng không thừa nước đục thả câu, hôm nay muốn nói tin tốt cho cậu, phu nhân của tôi mang thai." Giang Cảnh Xuyên ôm Tô Yên ở bên cạnh, cười nói với Lục Dạng đã cứng đờ: "Cô ấy mang thai thì lớn nhất trong nhà, tôi cũng không thể uống rượu, nếu không lại phải gặp tam đường hội thẩm."
Chu Lộ thấy Lục Dạng cũng không lên tiếng, chủ động nhảy ra hóa giải bầu không khí, "Ôi trời nghẹn chết tôi mất, rốt cuộc bây giờ cũng có thể nói, Giang tổng, tôi là người đầu tiên biết ngoài Tiểu Yên đấy, hâm mộ không hâm mộ không?"
Giang Cảnh Xuyên cười cười, "Không phải hâm mộ, là ghen ghét."
Tô Yên uống một hớp nước ấm, liếc mắt chú ý Lục Dạng, thấy vẻ mặt thất lạc của đối phương, trong lòng cô lại vô cùng sợ, sợ hắn biểu hiện ra gì đó khiến Cảnh Xuyên nhìn ra đầu mối, cô nghĩ nghĩ thì nói: "Trước đó đã muốn nói rồi, nhưng mà ông bà nói phải qua ba tháng mới có thể tuyên bố."
Lục Dạng nghe được giọng của Tô Yên, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng cúi đầu xuống che giấu cô đơn trong mắt, miễn cưỡng cười nói: "Vậy thì tốt quá, Cảnh Xuyên, chúc mừng cậu."
"Đúng là thật đáng mừng, chờ đứa bé đầy tháng cậu nhất định phải tới." Giang Cảnh Xuyên vui vẻ đâm dao vào tim Lục Dạng.
Chu Lộ cũng không đành lòng tiếp tục nhìn, cô ấy kẹp một đũa thức ăn vào trong bát Lục Dạng, "Những ngày qua Lục tổng bận rộn ngay cả thời gian xem tin tức cũng không có, hôm nay phải bồi bổ thật nhiều."
Một bữa cơm, Lục Dạng vẫn luôn không ngừng nói chuyện, nói liên miên.
Chu Lộ biết hắn đang che giấu.
Cuối cùng Lục Dạng đứng dậy cầm ly lên, nhìn về phía Tô Yên, cười cười: "Chúc mừng cô."
Thật ra đều không uống rượu nhưng Lục Dạng tỏ vẻ giống như là uống say vậy.
Tô Yên cũng đứng dậy theo, cầm ly lên cụng vào ly của hắn, khẽ mỉm cười: "Chúc Lục tiên sinh tiền đồ như gấm, vạn sự như ý."
Một câu tiền đồ như gấm, thật ra cũng là đang nhắc nhở Lục Dạng, không nên quên cái gì là quan trọng nhất.
Thẳng thắn mà nói, cô và Lục Dạng tới một trình độ nào đó là cùng một kiểu người, bọn họ đều vô cùng rõ ràng mình muốn gì, cho dù vì thế xảy ra cái gì cũng cam tâm.
Cho nên ban đầu cô cũng rất thưởng thức hắn.
Nếu biết mình muốn cái gì, cũng không cần bỏ dở nửa chừng, bởi vì như vậy quá ngu xuẩn.
Lục Dạng hơi sửng sốt, nhẹ gật đầu, "Cảm ơn cô."
Tô Yên đến đi phòng vệ sinh, đi được nửa đường để về phòng riêng thì đúng lúc thấy Lục Dạng dựa vào tường, đang cầm thuốc lá, không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Dạng thấy Tô Yên tới, vội vàng cất thuốc lá đi, hắn còn có chút luống cuống tay chân giải thích: "Tôi không hút thuốc."
Thật ra Tô Yên không muốn nói chuyện với Lục Dạng, cô chỉ gật đầu cười cười rồi về phòng riêng.
Vào lúc xoay người, Lục Dạng gọi cô lại, "Tô Yên..."
Hắn muốn gọi cô nhưng khi cô quay đầu lại, hắn lại không biết có thể nói gì, "Cẩn thận bậc thang bên kia."
"Ừ." Tô Yên không tiếp tục dừng lại thêm, cũng không quay đầu lại, cô đi đến phòng riêng.
Rõ ràng chưa từng chiếm được, lại cảm thấy giống như đã trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm vậy, bây giờ Lục Dạng có cảm giác như vậy.
Hắn biết mình vô cùng buồn cười, chuyện cho tới bây giờ chỉ sợ ngay cả ảo tưởng cũng là xa xỉ.
Hắn chưa bao giờ từng chân chính gần gũi với cô, mỗi lần trò chuyện đều tỏ ra lạnh nhạt lễ phép nhưng hắn có thể cảm giác được, cô thật sự cảm thấy hạnh phúc.
Nếu một người phụ nữ hạnh phúc, sự xinh đẹp đó là từ trong ra ngoài.
Không định mở miệng, không định theo đuổi, từ đầu tới đuôi, không có ai biết.
Nhưng Lục Dạng lại không hề cảm thấy tiếc nuối, hắn dùng một cách thức hoàn thành tình yêu đơn phương của hắn, cuối cùng kết thúc hoàn mỹ, tất cả đều hoàn chỉnh.
Lúc này, điện thoại hắn hơi rung, hắn lấy từ trong túi ra nhìn, là đối tượng hẹn hò trước đó ông ngoại hết sức giới thiệu, Lưu tiểu thư.
Bộ dạng Lưu tiểu thư cũng không phải là đẹp nhưng cũng không xấu xí, người cũng rất dịu dàng, quan trọng nhất là kết hôn với cô ấy có thể mang đến rất nhiều lợi ích.
【 Anh ăn cơm chưa? 】
Lục Dạng nhìn phương hướng Tô Yên rời đi, đã không thấy được bóng lưng của cô, hắn cúi đầu cười nhạo một tiếng, nhanh chóng trả lời lại: "Ăn rồi, cô thì sao?"
Hắn là Lục Dạng, là một kỳ tích mà người trong giới bí mật thảo luận, đúng vậy, có thể vượt qua con trai và cháu trai ruột, lấy được quyền hành, có ai không thở dài xúc động vì hắn còn trẻ mà lại rất có triển vọng?
Cố gắng nhiều năm như vậy, rốt cuộc có được thứ mình mong muốn, làm sao hắn có thể vì một ngày mai không còn tồn tại những tình cảm hư vô mờ mịt mà buông tha những thứ này?
Lục Dạng lần nữa đứng thẳng người, hắn ưỡn thẳng lưng, trên mặt lại lần nữa khôi phục nụ cười trước sau như một, nhấc chân đi tới phòng riêng.
Giang Cảnh Xuyên rất vui vẻ, cảm thấy Lục Dạng bị đả kích, Tô Yên cũng rất vui vẻ, cô có thể cảm giác được Lục Dạng là một người vô cùng có lý trí, hắn sẽ không làm chuyện điên rồ, sau khi xác nhận những chuyện này, tảng đá trong lòng hoàn toàn rơi xuống đất.
Ngày hôm saU, Giang Cảnh Xuyên đẩy công việc đi để đưa Tô Yên đi làm kiểm tra NT
*NT 检查: Là một phương pháp để kiểm tra thai nhi có bị mắc hội chứng Down hay không.
Kiểm tra NT là một cái phương pháp đánh giá bảo bảo có bị mắc hội chứng Đao không, thật ra đây là lần đầu khám dị tật, cần phải siêu âm.
Giang Cảnh Xuyên tỏ ra rất hưng phấn, anh đã sớm gọi điện thông báo cho bệnh viện, đi qua thì có thể trực tiếp bắt đầu kiểm tra, dọc theo đường đi Giang Cảnh Xuyên đều duy trì sự vui vẻ của một người ba nên có.
Bởi vì anh quá hưng phấn, thật sự không hợp lái xe cho nên do tài xế lái xe đưa bọn họ đến bệnh viện.
Lúc đầu ba Giang mẹ Giang cũng muốn đi cùng nhưng sau khi hai người thương lượng, quyết định vẫn không đi, chỉ sợ tạo áp lực không cần thiết cho con dâu.
Mặc dù như vậy, ba Giang vẫn đi tới đi lui trong phòng, hoàn toàn không thể ngồi yên, luôn luôn mở miệng hỏi mẹ Giang, có phải nên gọi điện cho con trai hỏi thăm tình huống không.
Mẹ Giang liếc ông, "Lúc em mang thai cũng không thấy anh vui mừng như thế."
Nữ thần nói thì vậy thì có nghĩa là đã tức giận, ba Giang nhanh chóng giải thích: "Không phải, làm sao có thể vậy chứ, hồi đó anh vui mừng đến nỗi nói cũng không trôi chảy, cũng không phải em không biết mà."
"Tiểu Xuyên nói đã ra ngoài." Mẹ Giang xem Wechat, "Có lẽ khoảng mười giờ đến bệnh viện, kiểm tra một loạt còn không biết bao lâu, em đã nói với con, buổi trưa con sẽ về đây ăn cơm, đến lúc đó có vấn đề gì thì anh hỏi cho rõ ràng, tóm lại, bây giờ anh nên làm gì thì làm cái đó đi, đừng có lắc lư trước mặt em, đầu em cũng choáng váng rồi."
Ba Giang đứng nghiêm: "Dạ vâng, thưa lãnh đạo."
Người ở bệnh viện vẫn rất nhiều nhưng bệnh viện này có Giang thị đầu tư, cho nên Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên vừa đến bệnh viện thì trực tiếp được kiểm tra VIP.
Kiểm tra NT là lần kiểm tra quan trọng nhất của cả một thai kỳ.
Lúc Tô Yên kiểm tra, Giang Cảnh Xuyên ngồi ở bên ngoài, anh nhìn mấy ông chồng đưa vợ tới cửa kiểm tra, thật lòng hận không được tiến lên bắt tay với bọn họ.
Dù sao điều may mắn nhất trên đời là được làm ba, cho nên phải làm quen.
Giang Cảnh Xuyên nhịn không được đắc ý, trong đám bạn bè, anh được làm ba sớm nhất, trêu chọc khiến bạn từ nhỏ ghen ghét không thôi, anh chụp một tấm ở bệnh viện, đăng lên vòng bạn bè ——
【 Đưa vợ đi kiểm tra :) 】
Đương nhiên sẽ lập tức có bình luận.
Tùy Thịnh: Cút, cút ngay cho ông! Suốt ngày chỉ biết show ân ái!
Tần Huyên: Oa oa, yêu đương thật tốt ~
Chu Lộ: Giang tổng hình như bị thiếu :) ký hiệu này đây, 886.
*886 là tạm biệt. Tiếng trung đọc là bài bài lā (拜拜啦).
Giang Tinh Tinh: Cạn ly cho tình bạn bè giữa chúng ta.gif
Ước mơ và sự thỏa mãn trong nội tâm Giang Cảnh Xuyên không ai có thể cảm nhận được, anh cảm thấy cuộc sống trước khi gặp được Tô Yên thật sự quá nhàm chán, mỗi ngày đi làm tan việc tăng ca, ngoài điều này ra hình như không có niềm vui thú gì.
Cưới một người vợ, nhanh chóng có một bảo bảo, đời người hướng tới hạnh phúc, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lúc Tô Yên đi ra, cô đang cầm báo cáo, bên tai vẫn là lời của bác sĩ, tất cả đều bình thường, không phát hiện vấn đề gì nhưng đây không phải là điểm chính.
Cô mơ mơ hồ hồ đi ra, Giang Cảnh Xuyên vội vàng nghênh đón, anh đỡ lấy cô, khẩn trương hỏi: "Thế nào thế nào?"
Nghe được giọng của Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên mới thoáng phục hồi tinh thần lại, cô ngơ ngác nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, nói: "Cảnh Xuyên, hình như chúng ta trúng số độc đắc."
"Trúng gì?" Lúc đầu thấy phản ứng của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên còn có chút sợ hãi, tưởng là xảy ra vấn đề gì, đâu biết Tô Yên sẽ nói một câu như vậy.
Cô thật sự trúng số độc đắc!
Một giải thưởng vô cùng lớn!
Trong hành lang người đến người đi, Tô Yên nắm bản báo cáo, cô nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, không thể nhịn được nữa, cô kinh ngạc vui mừng kêu lên, sau đó nhón chân lên ôm Giang Cảnh Xuyên, "A a a a a!! Chồng ơi!! Chúng ta trúng số độc đắc rồi!!"
"Sao vậy, em nói đi, gấp chết anh rồi!"
Tô Yên cười thần bí, ghé vào tai anh nói: "Theo siêu âm, bác sĩ nói có hai bảo bảo!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...