Như nguyện vọng ban đầu của Tô Yên, cô thật sự muốn làm một con sâu gạo trải qua cuộc sống thoải mái.
Mỗi sáng thức dậy vào bảy giờ rồi ăn bữa sáng, sau khi đưa Giang Cảnh Xuyên đi làm cô lại tiếp tục đi ngủ, ngủ đến mười một giờ thì lại rời giường, ngây ngốc một hồi thì chuẩn bị ăn cơm trưa, ăn cơm trưa xong lại tiếp tục ngủ, ngày kế, cũng chỉ có Giang Cảnh Xuyên tan làm xong rồi trở về ăn cơm tối với cô, sau đó hai người ra ngoài tản bộ, vậy coi như đã vận động một lần mỗi ngày rồi.
Tô Yên vẫn luôn đợi thời kỳ nôn nghén trong truyền thuyết, bất đắc dĩ là bảo bảo nhà cô vô cùng hiểu chuyện, đều không dày vò cô chút nào.
Giang Cảnh Xuyên nói, bảo bảo giống như cô, cũng đã sớm tiến nào trạng thái ngủ đông, hoặc là đang ngủ gật.
Bây giờ Tô Yên giống như là koala vậy, koala mỗi ngày ngủ hai mươi giờ, ăn mất hai ngờ, lại ngẩn ngơ hai giờ.
Ba Giang vẫn luôn đếm ngày trôi qua, đợi đến khi Tô Yên mang thai quá ba tháng thì ông sẽ lập tức đưa mẹ Giang theo đến Giang thị phát lì xì.
Lúc đầu các nhân viên cầm bao lì xì đầu óc còn mơ hồ, ngay sau đó thì nghe được ông chủ đương nhiệm cười híp mắt nói Giang thị có một chuyện lớn, chuyện lớn gì chứ, ông chủ đương nhiệm của bọn họ sắp làm ba rồi, đương nhiên cũng có thể nói đó là ông chủ tương lai của bọn họ.
Chuyện vui lớn đáng được ăn mừng khắp chốn này đương nhiên phải cùng nhau chúc mừng, ba Giang cũng có cổ phần và tài sản của mình, ông hào phóng lấy ra không ít tiền làm bao lì xì phân phát cho tổng công ty còn có các nhân viên trong chi nhánh công ty, đúng là đừng nói chứ, bóp bóp bao tiền lì xì, các nhân viên Giang thị cảm thấy vô cùng thân thiết với ông chủ tương lai này.
"Nếu như lần này bà chủ sinh con trai, có lẽ đến lúc đó còn muốn phát lì xì tiếp, tôi đoán lần tiếp theo sẽ là lão chủ tịch phát đấy."
Lão chủ tịch là nói ông Giang.
Nhóm nhân viên nữ nghe như vậy thì không vui, tức giận nói: "Có biết nói chuyện không thế, con trai con gái đều giống nhau, chẳng lẽ phải có đãi ngộ khác nhau?"
Đúng vậy, chẳng lẽ bởi vì sinh con gái thì không được phát bao lì xì sao? Cảm giác vui sướng sẽ giảm rất nhiều sao?
Trong đó có đồng nghiệp đi ra giảng hòa, "Cho dù sinh trai sinh gái, có lẽ đều sẽ phát bao lì xì, cái này có gì hay mà tranh cãi, cũng không phải nàng dâu nhà mấy người sinh con."
"Ôi, nàng dâu nhà tôi sinh con cũng không có ai phát lì xì cho tôi, đương nhiên là không giống rồi."
Nói tóm lại, mấy ngày kế tiếp, đầu đề ở Giang thị vẫn là... Bụng của Tô Yên.
Giang Cảnh Xuyên hết cách với ba nhà mình, cũng nên phát lì xì nhưng có thể đợi đến khi sinh đứa bé xong rồi lại phát mà.
Giang Cảnh Xuyên vẫn không thể trải nghiệm tâm tình của ba Giang, trong nhóm bạn từ nhỏ của ba Giang, đại đa số đều đã sớm làm ông nội hoặc ông ngoại rồi, tuy nói ba Giang thường thường nói mình không già, còn có thể giả làm tiểu thịt tươi nhưng nhìn đến những đứa bé mềm mềm tròn tròn vẫn vô cùng thích.
Bây giờ thì tốt rồi, không thèm nhìn đứa bé của người khác nữa, trong bụng con dâu nhà mình đã có một bé con, chờ tiểu bảo bối này ra đời, nghĩ cũng cảm thấy vui vẻ.
Mẹ Giang đương nhiên cũng muốn thưởng cho Tô Yên, lúc này bà đã đưa Tô Yên đi dạo phố mua đồ, cũng thuận tiện đến trước mặt mấy người bạn khoe khoang đắc ý một phen, bạn bài của mẹ Giang đương nhiên không phú thì quý, đều là phu nhân hào môn, những người này bình thường cũng không có việc gì thì họp thành một nhóm nhỏ cùng nhau hoạt động, cùng nhau đánh bài cùng nhau dạo phố cùng nhau ăn cơm, tình cảm cũng không tệ lắm.
"Hôm nay thật sự xin lỗi, mấy người cũng biết mà, bây giờ con dâu tôi đã là phụ nữ có thai, phải đi từ từ." Mẹ Giang và Tô Yên đi vào phòng riêng thì bà cười xin lỗi.
"Hôm nay tôi xem hoàng lịch, không nên đi ra ngoài, sớm biết hôm nay bà muốn khoe khoang con dâu của bà cho tôi, nói gì tôi cũng sẽ không ra ngoài." Đáp lời là một người phụ nữ trung niên có khí chất ưu nhã, chỉ việc nói như vậy, cũng không có cảm giác không hài hòa mà lại tỏ ra là người rất cởi mở.
Mẹ Giang không để ý tới bà ấy, bà quay đầu nói với Tô Yên: "Vị này con cũng không còn lạ đâu, là mẹ của Tùy Thịnh, lúc kết hôn con còn từng gặp qua."
Đều nói con trai giống mẹ, Tô Yên cảm thấy Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên hoàn toàn đều dính ánh sáng của mẹ, may là gen của những phụ nữ này mạnh, bộ dáng đẹp trai của Tùy Thịnh cũng hơn phân nửa là di truyền từ mẹ Tùy.
Tô Yên vội vàng cười nói với mẹ Tùy: "Cháu chào dì ạ."
Mẹ Tùy hâm mộ không thôi, bà ấy vỗ mu bàn tay Tô Yên, lại nghiêng đầu nói với mẹ Giang: "Những cái khác tôi không hâm mộ bà, trừ người con dâu này ra, Cảnh Xuyên nhà bà thật không phải khiến người khác bận tâm, nên kết hôn thì kết hôn, nên sinh con thì sinh con, nào giống Tùy Thịnh nhà tôi, thật là gấp đến mức tóc cũng sắp bạc trắng."
Một phu nhân trong đó tiếp lời: "Tóc bà rõ ràng còn đen nhánh, Tùy Thịnh nhà bà có gì mà phải lo lắng, đó là nó còn chưa quyết định được, nếu thật sự muốn kết hôn, đó không phải chuyện trong chớp mắt sao? Bà cũng đừng quan tâm, tôi thấy trong lòng Tùy Thịnh nhà bà cũng nắm chắc rồi đấy."
Trong lòng Tô Yên tán thành gật nhẹ đầu, hoàn toàn chính xác, có gì phải quan tâm đâu, Tùy Thịnh năm nay tính tới tính lui cũng chỉ hai mươi tám, là con nhà giàu đẹp trai, gia tộc xí nghiệp cũng phát triển không ngừng, mấu chốt là Tùy Thịnh cũng không phải người cặn bã gì, nhân phẩm vẫn rất tốt, người như vậy còn cần lo lắng vấn đề riêng tư ư? Còn để lại đường sống cho những người khác không vậy?
Mẹ Tùy nhìn người kia một chút, "Sợ là nó vẫn luôn không ổn định thôi."
Con trai nhà bà đương nhiên bà hiểu rõ, muốn kết hôn cũng là chuyện đôi phút nhưng bà sợ con trai lại không có tâm tư về mặt kia.
Mẹ Tùy lại nhìn về phía Tô Yên, bà ấy dịu dàng nói: "Nghe nói con đã hơn ba tháng rồi đúng không?"
"Dạ." Tô Yên nhẹ gật đầu.
Mẹ Tùy lôi kéo Tô Yên ngồi xuống bên cạnh bà, càng nhìn cô thì càng thích, nhưng nghĩ tới đây là nàng dâu nhà khác, trong lòng bà vô cùng mất mát, "Tùy Thịnh nhà bác hôm qua vẫn lẩm bẩm, khỏi cần phải nói, cũng đã mua một phòng đồ chơi cho bảo bảo này rồi, hiện tại bác nghĩ, chờ sau khi bảo bảo này ra đời, nói không chừng Tùy Thịnh nhà bác nhìn thấy thì hâm mộ, cũng muốn kết hôn sinh con đấy."
Mẹ Giang gọi người phục vụ, lấy đồ uống cho Tô Yên rồi bà mới lên tiếng: "Bà không phải hâm mộ, Tiểu Xuyên đã nói rồi, Tùy Thịnh chính là ba nuôi của bảo bảo, bà nghĩ đi, không phải bà sẽ là bà nội của bảo bảo à? Không cần nhìn mà hâm mộ, bảo bảo cũng sẽ gọi bà là bà nội."
Mẹ Tùy nghe vậy, hai mắt bà sáng lên, đúng là trước kia không nghĩ tới điều này!
Bà cũng có thể ăn nhờ mà được làm bà nội đấy!
"Bà cũng đừng đổi ý đấy, vai bà nội này là tôi đảm nhiệm rồi! Dù sao Tùy Thịnh nhà tôi cũng là đồ không có chí tiến thủ, nói không chừng chờ tôi già không ngồi dậy được nữa, nó còn chưa kết hôn đâu, đúng, tôi không cần hâm mộ người khác, đứa bé trong bụng này chính là cháu trai cháu gái của tôi!"
Mẹ Tùy trông là một người vô cùng đoan trang như vậy nhưng bà nói chuyện thì...
Vừa mở miệng thì khác xa.
Tô Yên nhìn mẹ chồng nhà mình, cô cảm thấy mình phải học tập bà nhiều hơn, Tùy gia ở thành phố A so ra còn kém Giang gia nhưng cũng rất có mặt mũi, bảo bảo nhận người thân như vậy cũng không tính là trèo cao, nhưng làm mẹ, cô vẫn hy vọng bảo bảo nhà mình có được nhiều sự chú ý và yêu thương hơn.
Sau khi uống trà chiều xong, vốn Tô Yên đi dạo phố cùng mẹ Giang, mẹ Tùy tạm thời quyết định cũng đi theo cùng.
"Trước đó có người tặng một ít thuốc bổ, buổi tối bác sai người đưa cho cháu." Mẹ Tùy ra tay hào phóng, lúc bụng Tô Yên chưa nhìn ra dấu hiệu mang thai, bà đã mua chừng mấy vòng tay vòng cổ nhỏ, nhìn vô cùng đáng yêu.
Thật ra thì không chỉ là mẹ Tùy, ngay cả mẹ Giang cũng mua không ít đồ dùng cho trẻ em, nhìn những thứ chỉ to bằng bàn tay hay những đôi giày nhỏ thì bà cũng không thể rời chân được.
Tô Yên thầm nghĩ, mẹ con Tùy gia đúng là giống nhau, chỉ là những ngày này cũng không biết Tùy Thịnh đã mua bao nhiêu vật dụng cho đứa bé rồi, đương nhiên là phần lớn đều dành cho bé gái dùng, còn đồ cho bé trai lại ít đến đáng thương.
Sau khi mẹ Tùy rời đi, mẹ Giang kéo tay Tô Yên chậm rãi đi, trò chuyện về cuộc sống mang thai sau này, mẹ Giang đột nhiên chuyển đề tài, "Tiểu Yên, đàn ông ấy à, tâm tư tinh tế không bằng phụ nữ đâu, trong thời gian mang thai phụ nữ rất vất vả, sự vất vả kia người chưa trải qua thì sẽ không hiểu, cho dù là chồng của con, lúc mà mẹ mang thai, cái gì cũng ăn không vào, một chút khẩu vị cũng không có, tâm tình rất không tốt nhưng ba Tiểu Xuyên như không thể lý giải sự khó chịu và thống khổ của mẹ khi đó, nói thật, thời gian mang thai rất nhiều lần mẹ cảm thấy thất vọng với ba Tiểu Xuyên."
Mẹ Giang nói rất chậm, Tô Yên nghe rất nghiêm túc.
"Sau khi sinh con, mặc dù Giang gia có người giúp việc giúp đỡ chăm sóc nhưng làm mẹ vẫn luôn muốn tự mình làm, khi đó Tiểu Xuyên thì ở phòng bên cạnh, còn có dì chăm sóc nhưng nó vừa khóc thì mẹ có thể nghe được sau đó lập tức tỉnh dậy, vừa quay đầu muốn gọi ba Tiểu Xuyên đi qua xem, kết quả thấy ông ấy ngủ ngon như vậy thì mẹ tức giận. Về sau mẹ đã hiểu rõ, đàn ông à, chính là như vậy đấy, có một số việc bọn họ thật sự sẽ xem nhẹ, cho nên Tiểu Yên, hôm nay mẹ nói điều này với con là muốn nói cho con biết, nếu như Tiểu Xuyên có những chỗ không chăm sóc con được, con đừng nhịn, thích làm loạn thì làm, cần mắng cứ mắng, con phải biết, bây giờ tất cả mọi người đều sẽ đứng bên cạnh con."
Cùng là phái nữ, mẹ Giang cảm thấy mình nên có một cuộc trò chuyện với con dâu như vậy, lúc bà đã từng mang thai, rõ ràng tức giận cũng không thể kịp thời phát tiết ra ngoài, khi đó thiếu chút nữa bà mắc chứng bệnh trầm cảm sau sinh, bà muốn con dâu không thể giống bà như năm đó, có bất mãn cũng không thể nói ra.
Tô Yên nghe lời này vẫn rất cảm động, so với những bộ phim truyền hình, cô cảm thấy mình vô cùng may mắn, mẹ chồng biết lý lẽ còn quan tâm cô như vậy, làm sao không khiến người cảm động được chứ.
Buổi tối Tô Yên nói lời này cho Giang Cảnh Xuyên nghe, lúc này Giang Cảnh Xuyên đang cầm bấm móng tay cắt móng tay cho cô, nghe lời như vậy anh cũng không ngẩng đầu một chút, "Mẹ anh nói đúng, nếu em có những bất mãn không thích gì với anh hoặc là với người khác, em hãy nói thẳng ra, cũng đừng nhẫn nhịn, em có nhịn thì cũng không ai biết được."
"Thật ra thì... " Tô Yên cố gắng nghĩ lại, "Em cũng không có gì bất mãn, nếu như anh có thể cho em ăn kem thì tốt quá rồi."
Giang Cảnh Xuyên thản nhiên nói: "Nếu vào mùa hè, em muốn ăn kem thì anh có thể cho em liếm hai cái, hiện tại đang là mùa thu, chuyện này không bàn nữa."
Mùa hè đến mùa thu dường như không cho con người thời gian làm quen, rõ ràng một tháng trước thời tiết vẫn rất nóng, hiện tại đi ra ngoài còn phải mặc áo dài tay.
Tô Yên cũng biết đây không phải là chuyện đùa, cô bĩu môi không nói gì nữa, Giang Cảnh Xuyên đang nghiêm túc cắt móng tay cho cô, máy điều hòa trong phòng đã tắt nhưng thời tiết rất thoải mái dễ chịu, trên đùi đắp một chiếc chăn mỏng, giờ phút này trong lòng chỉ có an bình.
"Hôm nay em gặp mẹ Tùy Thịnh, bà ấy hình như rất sốt ruột cho chuyện của Tùy Thịnh." Cũng không biết là do mang thai hay không, bây giờ Tô Yên trở nên hóng chuyện hơn nhiều, cô nghĩ Giang Cảnh Xuyên và Tùy Thịnh có quan hệ tốt như vậy, nói không chừng anh cũng sẽ biết một chút chuyện riêng tư đấy.
Liên quan tới tình cảm của Tùy Thịnh, Tô Yên vẫn vô cùng hứng thú.
Nhìn bề ngoài Tùy Thịnh thì giống kiểu người hoa hoa công tử, lúc đầu Tô Yên cũng cho rằng anh ta là người có trái ôm phải ấp cũng không hài lòng, nào biết được người này trên thực tế đều trôi qua những ngày thanh tâm quả dục, không cần nghĩ, chắc chắn trong này có chuyện xưa.
Giang Cảnh Xuyên đúng lúc cắt xong móng tay, anh thổi thổi móng tay cô, để bấm móng tay sang một bên, anh nói: "Sốt ruột cũng phải, dù sao có một vật tham chiếu ưu tú như anh mà."
"Thôi." Tô Yên cũng chẳng thấy lạ với độ dày của da mặt anh.
"Tùy Thịnh không giống anh, cậu ta không thể nào kết hôn với người cậu ta không thương, thật ra thì người nhà cậu ta đều biết, cho nên mới lo lắng." Giang Cảnh Xuyên thuận miệng nói.
Tô Yên nghe lời này thì không vui, biết rõ người bắt đầu kết hôn với Giang Cảnh Xuyên là nguyên thân nhưng nghe anh nói như vậy, nội tâm cô vẫn không khỏi tức giận, cô hất tay của anh ra, nghiêm mặt nói: "Anh có ý gì, anh có thể kết hôn với người anh không yêu, ý của anh là nói không yêu em phải không?"
Giang Cảnh Xuyên dám thề với trời, anh tuyệt đối không có ý đó, anh cũng chỉ thuận miệng nói một câu, nào biết sẽ khiến vợ mình xù lông.
"Không đúng không đúng, em nghe anh nói." Giang Cảnh Xuyên vội vàng kéo cô qua, "Anh vừa nói như vậy, thật sự không có ý gì khác."
Anh cũng nói thật, nếu như anh giống như Tùy Thịnh, chỉ có thể kết hôn với người yêu, ban đầu nói gì anh cũng sẽ không kết hôn với Tô Yên.
Bây giờ anh vô cùng biết ơn bản thân mình khi đó giả nhân giả nghĩa, mặc dù trải qua nửa năm ngột ngạt nhưng cho dù nói thế nào, bây giờ cũng xem như thoải mái.
Sắc mặt Tô Yên đã khá nhiều nhưng giọng vẫn không tốt hơn, "Vậy anh nói cho em một chút chuyện về Tùy Thịnh đi. Em muốn nghe."
Giang Cảnh Xuyên thật sự không muốn nói nhưng nhìn vợ mình giống như rất tức giận, chỉ có thể thầm xin lỗi với Tùy Thịnh, anh lập tức chịu trận, mở miệng nói: "Chuyện kia trôi qua cũng đã sắp mười năm rồi, khi đó Tùy Thịnh có bạn gái tên là Đồng Viên, Đồng Viên sống trong gia đình đơn thân, có thể là bởi vì gia đình nên cô ấy rất nhạy cảm cũng rất kiêu ngạo, thật ra thì khi mới bắt đầu tình cảm của hai người rất tốt, anh còn nhớ có một năm giáng sinh, Đồng Viên đan khăn quàng cổ cho Tùy Thịnh, khiến tiểu tử này vô cùng vui vẻ, sau đó mẹ của Đồng Viên bị bệnh, cần một khoản tiền, Đồng Viên không muốn mở miệng xin Tùy Thịnh, tự mình làm mấy công việc, sau cùng thế chấp nhà để vay tiền làm phẫu thuật, Tùy Thịnh là người cuối cùng biết chuyện này, hai người cãi nhau một trận."
"Lúc ấy Tùy Thịnh quá trẻ tuổi, thích cãi nhau với người khác, luôn muốn là người thắng, nói một ít lời khiến người tổn thương, Đồng Viên cảm thấy cô ấy và Tùy Thịnh chẳng qua là người yêu mà thôi, cô ấy không muốn làm phiền bất kỳ ai, hai người chiến tranh lạnh rất lâu, nghe nói mẹ của Đồng Viên làm phẫu thuật phải tốn một khoản tiền rất lớn, cũng không muốn liên lụy đến cô ấy, trực tiếp nhảy sông tự vẫn, Đồng Viên rất sụp đổ, những điều này Tùy Thịnh cũng không biết, còn vì tức giận với Đồng Viên mà cố ý so đo với con gái, Đồng Viên tìm đến Tùy Thịnh thấy được những chuyện này, cũng không làm loạn, sau khi ăn bữa cơm với Tùy Thịnh thì ngày hôm sau đã biến mất."
Tô Yên chăm chú nghe, cô vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao, sau đó thì sao."
Sau đó?
Làm gì có sau đó? Nếu như có sau đó, Tùy Thịnh sẽ có bộ dạng này sao?
"Sau đó à." Giang Cảnh Xuyên buông tay, "Sau đó Tùy Thịnh tìm cô ấy như muốn điên lên cũng không tìm được, em đừng thấy suốt ngày Tùy Thịnh hi hi ha ha, thật ra thì trong lòng cậu ta rất khó chịu."
Tô Yên nghe cũng cảm thấy thật tức giận, "Tùy Thịnh sao có thể như vậy? Anh có cảm thấy kiểu như vậy có ngu xuẩn không chứ?"
Cô cảm thấy trong tình cảm, để chứng minh đối phương quan tâm mình hay là để chứng minh mình mới là phía chiếm ưu thế, cố ý dùng cách này ép đối phương ghen, thật quá ngu ngốc, một lần chứng minh như vậy, tình cảm sẽ tiêu hao một lần.
Cô không biết Đồng Viên, thế nhưng trong miêu tả của Giang Cảnh Xuyên, đó là một cô gái rất kiên cường rất nhạy cảm, cô ấy đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ sai ở lòng tự trọng quá mạnh mẽ sao?
Khó có thể tưởng tượng được sau khi Đồng Viên mất mẹ, muốn tìm đến bạn trai ôm ấp và an ủi, lại nhìn thấy một cảnh kia thì sẽ có tâm tình gì.
Càng khó có thể tưởng tượng lúc cô ấy đang quyết định rời đi nơi này, lại có tâm trạng gì.
Giang Cảnh Xuyên nhẹ gật đầu, "Cho nên Tùy Thịnh vẫn luôn rất tự trách, những năm gần đây cũng luôn tìm cô ấy, thế giới này quá lớn, nếu thật sự có ý trốn tránh một người lại rất dễ dàng."
Chỉ cần Đồng Viên có ý muốn trốn tránh Tùy Thịnh, Tùy Thịnh có thể cả một đời đều không tìm được cô ấy. Tựa như bây giờ, Tùy Thịnh tìm khắp nơi anh ta có thể tìm được, vẫn không thể nào tìm thấy cô ấy.
"Tự trách thì làm được cái gì?" Tô Yên cười nhạo, "Sau khi tổn thương người khác, không phải nói thật xin lỗi, không phải tự trách thì có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra."
Giang Cảnh Xuyên ôm Tô Yên vào trong ngực, trấn an cô, hôn lên đỉnh đầu cô xúc động nói: "Cũng bởi vì từng tận mắt thấy Tùy Thịnh thống khổ, từ đó về sau anh đã cảm thấy chỉ cần thích đối phương, cũng không cần bởi vì cảm xúc nhất thời mà bỏ lỡ người này, bởi vì sẽ không biết sau khi bỏ lỡ sẽ như thế nào."
Khi Tô Yên nói muốn trôi qua cuộc sống hạnh phúc với anh, anh cũng hoài nghi, thậm chí trong lúc này ngẫu nhiên cũng khó có thể tránh khỏi nghĩ đến Thẩm Bồi Nhiên.
Anh sẽ hỏi mình, anh có thích người này không, có muốn bên cạnh người này không.
Nếu câu trả lời là khẳng định, như vậy có một số việc cũng không cần phải để ý.
Anh biết bỏ qua người mình thích sẽ đau lòng thế nào, cho nên tuyệt đối không thể nào để cho mình cũng dẫm lên vết xe đổ.
Thật sự thích một người, đều sẽ không muốn thấy đối phương không vui.
"Ừ, anh nói đúng." Tô Yên rất tán thành với lời nói này.
Nhiều khi cái gọi là ngược luyến tình thâm còn không phải bởi vì tình cảm của một người?
Không phải em thương tâm anh thống khổ, tình cảm mới khắc sâu nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...