Trông anh rất có tiền nha!!

"Anh từng đọc sách, trong sách nói phụ nữ mang thai có thể sẽ hẹp hòi hơn tinh tế hơn và nhạy cảm hơn trước khi chưa mang thai, cho nên về sau anh sẽ cố gắng tan làm sớm, nếu như phải tăng ca thì cũng sẽ đưa công việc về nhà để hoàn thành, xã giao cũng sẽ hết sức mà thoái thác, toàn tâm toàn ý ở bên em." Anh có thể khác với đàn ông khác, Giang Cảnh Xuyên càng mong đợi quá trình mang thai này hơn, nhìn bảo bảo trong bụng cô từng chút từng chút lớn dần, hai vợ chồng trong lúc rảnh rỗi có thể sẽ thảo luận một chút chuyện liên quan tới tương lai của đứa trẻ, ngẫm lại đã cảm thấy rất có ý nghĩa.
 
Có thể ảo tưởng về giới tính của bảo bảo, vẻ ngoài, có thể trò chuyện về giáo dục cho bảo bảo sau này.
 
Tóm lại, có quá nhiều chuyện có thể nói.
 
"Thật sao?" Tô Yên có chút không dám tin.
 
Cô biết, công việc ở công ty rất quan trọng với Giang Cảnh Xuyên, cho dù trong lúc đi du lịch, mỗi ngày anh đều đúng giờ xem email, mỗi ngày đúng giờ đi làm tan làm, thậm chí có đôi khi vào hai ngày nghỉ cũng sẽ đến công ty một chuyến.
 
Cho dù anh có phải nói thật không, bây giờ anh có thể có lòng như vậy đã rất khiến cô cảm động.
 
"Đương nhiên là thật, mang thai cũng không phải chuyện của cá nhân em." Giang Cảnh Xuyên vươn tay ra sờ lên vùng bụng còn bằng phẳng của cô, "Em làm một người mẹ tốt đạt tiêu chuẩn, anh làm một người ba tốt ưu tú, thế nào?"
 
Lời nói này...
 
Tô Yên đánh anh, "Tại sao em là đạt tiêu chuẩn còn anh là ưu tú?"
 
"Ý trên mặt chữ, em đã tuyệt như thế rồi, cũng nên cho anh một cơ hội biểu hiện chứ?"
 
"... Miễn cưỡng đáp ứng anh."
 
Giang Cảnh Xuyên lại thở dài một hơi, "Bây giờ anh có hơi bận tâm đến nhân viên Giang thị, ngày mai anh cũng không muốn đi làm, nếu như chờ bảo bảo ra đời, thì còn đến đâu chứ? Làm ông chủ của bọn họ, anh vô cùng áy náy."
 
"Nói tới nói lui, là bảo bảo quan trọng hơn em." Tô Yên cũng không tức giận, cô chỉ muốn trêu chọc Giang Cảnh Xuyên một chút
 
"Nào có."
 
"Nào có ở đâu, anh nhìn xem, trước khi em mang thai, mỗi ngày anh đi làm đúng giờ rồi tan làm, bây giờ em mang thai anh lại nói không muốn đi làm, quả nhiên anh vẫn thích bảo bảo hơn." Ăn giấm vô thưởng vô phạt là một niềm vui.
 
Giang Cảnh Xuyên thấy trong mắt Tô Yên đều là ý cười, biết cô không phải thật sự tức giận, "Nói thật, chuyện này anh mới nên lo lắng đấy, đúng không? Anh cảm thấy em sẽ thích bảo bảo hơn thích anh."
 
Tô Yên khẽ hừ một tiếng, không có phản bác, bởi vì Giang Cảnh Xuyên thực sự nói thật, khi biết được bảo bảo trong bụng mình mới chỉ hai ngày, Tô Yên yêu thương bảo bảo còn hơn bất kỳ ai.
 
"Vậy mà em không cãi lại một chút, cứ chấp nhận như thế?" Giang Cảnh Xuyên còn tưởng rằng ít nhất Tô Yên cũng phải dỗ anh hai câu, nào biết cô thế mà không nói gì, trong lòng Giang Cảnh Xuyên cũng có chút cảm giác khó chịu.
 
"Em không muốn nói chuyện với người không có đầu óc."
 
Quên đi, lời này còn có chút ý phản bác, Giang Cảnh Xuyên cũng hài lòng.

 
Trở lại biệt thự, dì Vương còn chưa ngủ, bà nhanh chóng đi hâm hai cốc sữa bò nóng, sau khi dặn dò Tô Yên, bà mới trở về phòng đi ngủ.
 
Bắt đầu từ hôm qua Giang Cảnh Xuyên đã thích bài hát « côn trùng bay 》này, anh cảm thấy rất thích, vừa về phòng ngủ đã bắt đầu phát đi phát lại đơn khúc này, Tô Yên nghe một chút cũng hát theo.
 
"Tùy Thịnh nói sau khi có bản thiết kế sẽ cho em xem qua trước."
 
Trên giường lớn, Tô Yên nằm trên bụng Giang Cảnh Xuyên, nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, cô cười cười: "Anh cũng đã nói tin tưởng Tùy Thịnh thì cứ để anh ấy phát huy đi."
 
"Nhưng anh cảm thấy có thể sẽ là hai thái cực. Tùy Thịnh khá để ý đến phòng con gái nhưng lại không để bụng đến phòng con trai." Đây là nói thật, trong đầu Tùy Thịnh đều nghĩ tới con gái, còn nói nhất định phải bố trí một gian phòng tựa như thế giới trong truyện cổ tích vậy.
 
"Em thấy không chỉ Tùy Thịnh mà anh cũng vậy." Bây giờ Tô Yên không lo lắng Giang Cảnh Xuyên sẽ trọng nam khinh nữ, cô cảm thấy mình vẫn cần phải lo rằng anh sẽ trọng nữ khinh nam.
 
Cứ như vậy bị vạch trần, Giang Cảnh Xuyên sờ sờ mũi, cười ngượng: "Trong lòng anh thật sự thích con gái hơn một chút, con trai thật sự là quá nghịch ngợm càn quấy nhưng mà trai hay gái đều như nhau."
 
Con trai đến bảy tám tuổi, đến chó cũng chê, chứ nói gì là người.
 
"Nếu anh thích con gái như vậy, tại sao không tốt với Tinh Tinh hơn chút?" Tô Yên hiếu kỳ hỏi.
 
Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ, "Không phải là anh không thích Tinh Tinh, lúc em ấy ra đời anh rất thích em ấy, chỉ là khi đó anh có rất nhiều chuyện phải làm, chờ tới khi nó biết nói chuyện, anh lại ra nước ngoài, một năm cũng không gặp được mấy lần, dần dà cứ như vậy. Bây giờ nghĩ lại có chút tiếc nuối, nhưng mà cũng hết cách, em gái không giống với con gái, dù sao nếu như anh có con gái, anh chắc chắn sẽ không nỡ rời khỏi con."
 
"Vậy có con trai thì sao?" Tô Yên nín cười hỏi.
 
"À." Giọng điệu hưng phấn vừa rồi của Giang Cảnh Xuyên rõ ràng phai nhạt rất nhiều, "Con trai thì không giống vậy, phải bồi dưỡng cho nó ý thức độc lập từ nhỏ."
 
Ý nói là nên làm thì đi làm, chúng ta nên ra ngoài du lịch?
 
Đãi ngộ này cũng quá khác biệt.
 
"Đúng rồi, bây giờ em làm việc ở nhà sao? Bên Chu Lộ không nói gì chứ?" Giang Cảnh Xuyên nhớ tới chuyện này, làm bộ lơ đãng hỏi.
 
Mặc dù đời này anh và vợ là tuyệt đối không thể nào tách ra nhưng nghĩ tới Lục Dạng, hoặc là nhìn thấy Lục Dạng trên kênh kinh tế tài chính đưa tin, anh lại thấy phiền lòng.
 
Anh bấm ngón tay tính tính, chỉ có một phương pháp có thể trị phiền lòng của anh, chính là Lục Dạng nhanh chóng kết hôn.
 
Lục Dạng kết hôn rồi, anh mới có thể thật sự yên tâm.
 
Tô Yên nhẹ gật đầu: "Ừ, chủ yếu là mỗi lần đi cũng có hơn một giờ, bây giờ mỗi ngày em đều muốn ngủ, còn nữa, tầng kia có công ty đang sửa chữa, dù sao vì lý do an toàn em không có ý định lại đi qua, Chu Lộ cũng không có ý kiến gì, dù sao công việc này của em cũng sắp kết thúc."

 
"Vậy thì tốt." Giang Cảnh Xuyên muốn hỏi một chút chuyện của Lục Dạng nhưng trong lòng anh lại rõ ràng, vợ nhà mình vốn không có qua lại gì với Lục Dạng, bình thường cũng chưa từng liên lạc, nhắc tới Lục Dạng quá thường xuyên, anh thật sự sợ Tô Yên sẽ nghi ngờ.
 
Nếu như thông qua anh để cho Tô Yên biết Lục Dạng thích cô, anh thật muốn đập đầu vào tường mà tự vẫn.
 
Trong lòng Tô Yên cũng đang suy nghĩ chuyện Lục Dạng, không khỏi có chút phiền lòng, cô như đang trò chuyện việc nhà vậy: "Em vẫn cho là Lục tiên sinh sẽ yêu đương với cô gái cùng phòng làm việc đấy. Bây giờ lập tức triển lãm cũng sắp mở rồi, hai người còn chưa có tin vui."
 
Giang Cảnh Xuyên không nghĩ tới Tô Yên sẽ chủ động nhắc tới Lục Dạng, anh giả bộ điềm nhiên như không có việc gì sờ lên tóc cô, "Không nhìn ra em còn rất nóng lòng vậy đấy."
 
Tô Yên cảm thấy mình có thể chột dạ, nghe như vậy thì muốn lớn tiếng phản bác nhưng lại sợ Giang Cảnh Xuyên nhìn ra mánh khóe, chỉ có thể chịu đựng, nói lầm bầm: "Dù sao cũng không có chuyện gì đâu."
 
"Anh từng thấy cô gái ở phòng làm việc của em, không phải kiểu Lục Dạng thích, em cũng không cần quan tâm, chuyện này cũng không có quan hệ gì với em."
 
Tô Yên hỏi tới: "Vậy anh ta thích kiểu nào?"
 
Cô không cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề gì, đây chẳng qua là trò chuyện giữa vợ chồng bình thường thôi.
 
Không đề cập tới chuyện này thì thôi, nhắc tới thì Giang Cảnh Xuyên tức giận, "Trước kia anh cũng từng gặp mấy cô bạn gái mà cậu ta hay lui tới, dù sao cũng đều dịu dàng hào phóng, cô gái ở phòng làm việc các em không phải kiểu đó."
 
Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, trước kia Lục Dạng quen bạn gái đều là kiểu này, xinh đẹp hào phóng, dịu dàng quan tâm, Lục Dạng thích kiểu nào anh không xen vào, cũng không thể bởi vì vợ anh hợp gu hắn mà bị người này nhìn chằm chằm chứ?
 
Bỉ ổi!
 
Trong lòng Tô Yên cũng hơi hồi hộp như vậy, cảm giác không tốt lắm.
 
Hai vợ chồng mang tâm sự riêng, không thảo luận lại chuyện của Lục Dạng, nói chuyện khác một chút thì ngủ.
 
Hai ngày kế tiếp, Tô Yên nắm chắc thời gian hoàn thành thêu thùa, vào một nút kết thúc cuối cùng, cô thoải mái hơn nhiều, điều này chứng minh cô sắp cầm được tiền lương rồi, còn thể hiện rằng về sau cô và Lục Dạng cũng rất khó để gặp nhau nữa, tảng đá treo trước ngực cũng sắp rơi xuống đất.
 
Chu Lộ nói cho Lục Dạng, Tô Yên đã hoàn thành, "Lục tổng, thù lao này là trả sau triển lãm hay là trả bây giờ?"
 
Lục Dạng đang đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, vẻ mặt hắn rất mất mát, trầm mặc chốc lát, nói thật nhỏ: "Trả bây giờ."
 
Chu Lộ cũng đoán được tâm tư Lục Dạng, không hy vọng hắn tiếp tục sa xuống thì nói: "Nếu không anh đưa cho tôi trước, tôi lại chuyển cho cô ấy."
 
"Không." Lục Dạng không hề nghĩ ngợi đã từ chối, "Tự tôi chuyển khoản cho cô ấy."

 
Hắn không muốn bỏ qua bất kỳ lần nào có cơ hội được nói chuyện với cô.
 
Tô Yên nhìn tin nhắn Lục Dạng gửi tới, nếu như là lúc trước, cô sẽ rất buồn rầu, lần này lại khác, bởi vì Lục Dạng đang hỏi số thẻ của cô, điều này chứng tỏ cô sắp cầm được tiền lương đầu tiên trong cuộc đời mình!
 
Sao có thể không khiến người ta hưng phấn chứ?
 
Thật ra thì sau đó Tô Yên cũng phát hiện, nguyên thân rất có tiền, dựa theo tập tục ở thành phố A, trước kia kết hôn nhà trai sẽ cho tiền mừng, Giang gia cho tiền mừng vô cùng phong phú, khoản tiền này ba Tô mẹ Tô đều để nguyên chuyển vào trong thẻ Tô Yên, sau đó khi Tô Yên xuất giá, Tô gia và Tần gia có của hồi môn rất ấn tượng, ngay từ đầu, Tô Yên nhìn thấy nguyên thân để lại mấy tấm thẻ, cô lên mang tra thông tin, nếu quên mật khẩu thì cầm thẻ căn cước đến ngân hàng là được rồi, thế là có một lần cô mang theo dì Vương chạy tới ngân hàng mấy chuyến, đặt lại mật khẩu mới.
 
Nhìn số dư còn lại, tim Tô Yên đập rộn lên, không thể không nói, nguyên thân còn được xem là một thổ hào.
 
Về sau Tô Yên không chỉ một lần nghĩ tới, nếu như sớm phát hiện nguyên thân có tiền như vậy, vậy cô sẽ lựa chọn ôm đùi Giang Cảnh Xuyên không, dù sao trên đời này thoải mái nhất là cầm tiền mình tiêu sài, đáng tiếc suy nghĩ hồi lâu cô vẫn không có kết luận, cuối cùng chỉ có thể suy nghĩ, gạo sống cũng nấu thành cơm chín, tình cảm với Giang Cảnh Xuyên cũng đến nước này rồi còn ảo tưởng tới chuyện này, vướng mắc chuyện này mãi thật sự đau đầu.
 
Tô Yên vừa gửi số thẻ cho Lục Dạng, điện thoại đã thông báo một tin nhắn ngắn.
 
Dù sao thì trong tài khoản có thêm năm vạn rồi Σ(°△°|||)
 
Điều này không giống như từng nói!! Rõ ràng đã nói khoảng ba vạn mà! Hiện tại thế mà nhiều hơn hai vạn!
 
Tô Yên cũng không đoái hoài tới những thứ khác, vội vàng gửi tin nhắn cho Lục Dạng xác nhận: "Sao lại nhiều như vậy? Có phải anh chuyển thừa không?"
 
Lục Dạng thấy vậy thì cười: "Bởi vì cảm thấy tác phẩm của cô sẽ để cho triển lãm của ông nội tôi thành công hơn cho nên tiền thêm là tiền thưởng, cảm ơn khoảng thời gian này cô đã giúp đỡ."
 
Quên đi, hắn nguyện ý cho thêm thì cho thêm vậy.
 
Cũng không thể vì một hai vạn mà tiếp tục dây dưa với Lục Dạng, Tô Yên lễ phép biểu đạt lòng biết ơn sau đó vội vàng đi ra ngoài.
 
Phản ứng đầu tiên sau khi có tiền đó là muốn nhanh chóng mua lại cái ví tiền cô đã nhìn trúng!
 
Tô Yên đi tới trung tâm thương mại, nhân viên vừa liếc mắt đã nhận ra Tô Yên, cười híp mắt hỏi: "Tiểu thư, hôm nay là tới mua cái này sao?" Cô ấy vươn ngón tay chỉ vào ví tiền đàn ông trong quầy.
 
"Vâng!" Tô Yên nhẹ gật đầu, vô cùng khí phách lấy thẻ của mình ra, "Quẹt thẻ."
 
Dùng tiền mình kiếm được mua quà cho Giang Cảnh Xuyên, cảm giác này thật sự không phải tốt bình thường nữa."
 
Cô gái nhân viên có tâm tình tốt hơn, tiền chiếc ví này cũng bằng một tháng tiền lương của cô ấy, bây giờ vị tiểu thư này mua lại, tháng này lại có thể cầm tiền hoa hồng nhiều hơn rồi.
 
Sau khi quét thẻ ký tên, Tô Yên cầm túi đựng ví tiền của nhân viên đưa thì chuẩn bị rời đi, mới vừa đi ra hai bước, cô nhớ tới điều gì, lại vòng trở về, cô cười với cô gái nhân viên: "À thì, thật ra tôi đã kết hôn rồi, cho nên gọi tôi là phu nhân thì phù hợp hơn."
 
Cô gái nhân viên hơi sửng sốt, ngọt ngào gọi: "Vâng, vị phu nhân này, lần sau lại tới."
 
Tô Yên vốn định mua ví tiền rồi về nhà nhưng thấy trong trung tâm thương mại có tiệm kem thì không dời chân ra được, cô không biết mang thai có thể ăn được cái này không, trên mạng cũng không có lý luận cụ thể nhưng cô luôn cảm thấy những thứ lành lạnh như kem này, sợ ăn vào sẽ không tốt cho bảo bảo, cô chỉ có thể đứng ở cửa tiệm một hồi mà kìm nén cơn nghiện.
 
Nhìn thấy một đôi tình nhân đi ra từ trong tiệm kem, trong tay còn cầm kem, Tô Yên không nhịn được, cô lấy lấy điện thoại ra gọi cho Giang Cảnh Xuyên: "Cảnh Xuyên, em có thể ăn một chút xíu kem không? Chỉ ăn một chút thôi."

 
Giang Cảnh Xuyên đang lật báo cáo kế toán, nghe cô nói vậy cũng sắp nhảy dựng lên, "Em chờ một chút! Anh lên mạng tra đã!"
 
Chủ quản kế toán ở một bên nơm nớp lo sợ, rất sợ là mình làm sai chuyện, cũng không dám nhìn Giang Cảnh Xuyên.
 
Giang Cảnh Xuyên ở trên mạng tra thông tin, lúc vừa định mở miệng, anh thấy chủ quản kế toán còn đứng ở đây thì trầm mặt nói: "Báo cáo lát nữa tôi sẽ xem lại, anh đi xuống trước đi, có vấn đề tôi lại tìm anh."
 
... Người giữ tôi lại là anh! Người để tôi đi cũng là anh! Chủ quản kế toán thật lòng cảm thấy Giang tổng trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
 
"Có người nói có thể ăn, có người nói không thể ăn, vợ à, cái này cũng không nói rõ ràng, nếu không đừng ăn nhé?" Giang Cảnh Xuyên xem mạng trả lời, cũng không biết nên tin cái nào, "Như vậy đi, chờ anh làm xong, chúng ta cùng hỏi ý kiến bác sĩ, nếu bác sĩ nói có thể, anh lại dẫn em đi ăn được chứ?"
 
Tô Yên ừ một tiếng, lưu luyến không rời, đi một bước quay đầu ba lần.
 
Buổi tối thừa dịp Giang Cảnh Xuyên đi, Tô Yên cầm lấy thẻ trong ví tiền anh ra bỏ vào trong ví tiền mới, trong ví tiền của Giang Cảnh Xuyên không có tiền mặt, chỉ có mấy tấm thẻ.
 
Ví tiền cô mua so ra còn không bằng cái Giang Cảnh Xuyên đang dùng, Tô Yên vốn đang chần chờ có nên đưa ví tiền này không, nào biết được Giang Cảnh Xuyên tắt vòi hoa sen, thấy anh sắp ra, cô vội vàng thả ví tiền cũ vào trong ngăn kéo bàn trang điểm của mình, lại để ví tiền mới vào trong túi anh.
 
Ngày hôm sau Giang Cảnh Xuyên giống như thường ngày đi làm, khi đi ngang qua cửa hàng đồ dùng dành cho phụ nữ có thai và trẻ em, anh để cho tài xế ngừng lại, làm một người ba tốt, bây giờ anh hoàn toàn không thể nhìn thấy cửa hàng như vậy, vừa nhìn thấy đã muốn đi vào, vừa vào thì muốn mua mua mua, căn bản không dừng được.
 
Lần này anh không chú ý mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh mà lại không thể dời chân khi chuyển qua nhìn quần áo cho phụ nữ có thai.
 
Anh cũng không cân nhắc đến Tô Yên phải mấy tháng sau mới có thể mặc, một hơi mua liền ba bộ quần áo cho phụ nữ có thai anh cho là rất đẹp, khi lấy ví tiền ra chuẩn bị quét thẻ, cả người đều ngẩn ra.
 
Phản ứng đầu tiên chính là ví tiền bị trộm?
 
Nghĩ lại lại không thể!
 
Khi Giang Cảnh Xuyên mở ví tiền ra, trong nháy mắt kia, anh nhếch môi cười, cười rất vui vẻ, ngay cả nhân viên tiệm trong cửa hàng cũng không nhịn được nhìn anh.
 
Thật ra thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ là trong ví tiền có ảnh của Tô Yên, xem ra ví tiền này là cô giúp anh đổi, lại nghĩ tới đêm qua cô đắc ý nhiều lần, nói lấy được tiền lương, chẳng lẽ đây là quà tặng sao?
 
Đưa ví tiền, bên trong còn có ảnh chụp, vợ anh thật là ngọt :)
 
Chỉ là kinh hỉ rõ ràng còn ở phía sau...
 
Khi Giang Cảnh Xuyên đang cẩn thận ngắm nghía túi tiền, anh phát hiện thế mà cô bỏ tiền mặt vào trong.
 
Năm tấm một trăm, một tờ hai mươi.
 
520.
 
Em yêu anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui