Lúc Lục Dạng mang theo mousse xoài tới, phát hiện Tô Yên không có ở đây thì đặt hộp bánh ngọt ở trên bàn, hắn làm bộ lơ đãng hỏi: "Tô Yên đâu rồi? Cô ấy còn chưa tới sao?"
Hắn căn thời gian để tới, hắn biết bình thường Tô Yên đều đến vào khoảng một hai giờ chiều, làm việc đến bốn giờ thì về. Thật ra công việc của hắn cũng rất bận, chỉ là những ngày này luôn muốn rút thời gian để tới, có thể cũng không nói được mấy câu với cô nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, có thể ở chung trong một phòng với cô, với hắn như thế đã đủ.
Thời gian một ngày một gần, cũng đến lúc kết thúc công việc thêu thùa của cô, nhiều nhất cũng chỉ còn một tuần lễ, cho dù biết hành động của mình đã rất không lý trí nhưng Lục Dạng vẫn vô cùng trân quý, chuyện này với hắn mà nói là thời gian quý giá nhất.
Về sau có thể sẽ rất khó gặp mặt giống như bây giờ, khả năng cũng chỉ nhìn thấy xa xa trên bữa tiệc một lần.
Trong lòng Lục Dạng cảm thấy mình thật vô cùng đáng buồn nhưng đáng buồn nhất là hắn thậm chí cũng không dám làm gì.
Lý trí và tình cảm đang dày vò hắn, khiến những ngày này hắn gần như đều trằn trọc khó mà chìm vào giấc ngủ.
Chu Lộ đang sắp xếp công việc, nghe hắn nói như vậy, cô ấy ngẩng đầu nhìn Lục Dạng một cái, "Gần đây thời tiết sắp thay đổi, thân thể Tiểu Yên có chút khó chịu, cho nên sau này em ấy sẽ ở nhà để hoàn thành kết thúc công việc. Anh cũng biết mà, cho dù nói thế nào thì cô ấy cũng là Giang phu nhân của Giang gia, vẫn luôn như vậy cũng không quá thích hợp."
Trước khi Tô Yên vẫn chưa tuyên bố, cô ấy tội gì lại làm chuyện người ngại chó ghét chứ, cũng không cần phải nói chuyện Tô Yên mang thai ra, nếu phạm vào cấm kỵ của Giang gia, cô ấy sẽ không chịu nổi.
Lục Dạng nóng nảy, hỏi tới: "Cô ấy sao vậy? Không thoải mái ở đâu? Có nặng lắm không?"
Trong lòng Chu Lộ chậc chậc hai tiếng, Tô Yên cũng thật sự có mị lực, nắm chặt lấy Giang Cảnh Xuyên rồi, bây giờ Lục Dạng cũng vậy, rõ ràng cô cũng kết hôn rồi, còn có thể khiến người khác cảm mến cô, "Cũng không có chuyện gì nhiều, có lẽ là thay đổi thời tiết, cô ấy vẫn chưa thích ứng được, mấy ngày sau là khỏe."
Lục Dạng còn muốn hỏi đôi chút nhưng thấy ánh mắt Chu Lộ, bởi vì sợ đối phương sẽ hoài nghi, hắn lại nuốt xuống một bụng lo lắng.
"Ừ, tôi đã biết, tôi đi trước đây." Lục Dạng miễn cưỡng cười một tiếng, quay người rời đi.
Chu Lộ thở dài một hơi, Lục Dạng cũng quá nghĩ quẩn, thích ai không thích, cứ phải thích Tô Yên, không chỉ là bởi vì Tô Yên đã kết hôn, quan trọng hơn đây chính là phu nhân của Giang Cảnh Xuyên đấy, ai dám mơ ước?
Lục Dạng trở lại xe, hắn lấy điện thoại ra, lúc trước hắn bởi vì tư tâm mà thêm Wechat của Tô Yên nhưng ấn mở cuộc trò chuyện, vẫn còn dừng lại ở cái ngày vừa thêm cô, chỉ lên tiếng chào hỏi mà thôi, về sau chưa từng nói chuyện qua.
Hắn cảm thấy có thể mình thật sự có khuynh hướng tự ngược, nếu không những bài cô đăng trong vòng bạn bè có liên quan tới Giang Cảnh Xuyên, hắn cũng xem rất nhiều lần.
Biết rõ rằng cô đăng lên vòng bạn bè sẽ không thể nào có quan hệ tới hắn nhưng hắn vẫn không nhịn được mà chú ý, mỗi lần hắn lướt vòng bạn bè, đều chỉ muốn nhìn thấy cô một chút.
Do dự thật lâu, Lục Dạng rốt cuộc nhắn tin.
Lục Dạng: "Nghe Chu Lộ nói thân thể cô không thoải mái, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?"
Lúc nhận được tin nhắn này, Tô Yên đang ngồi ở trên bàn cơm ăn chè (甜汤), thật ra thì cô vừa mới mang thai hai tháng, cũng chưa tới thời kỳ phản ứng lúc mang thai nhưng vẫn nhịn không được mà uống thuốc bổ nhiều chút, thấy Lục Dạng gửi tin tới, Tô Yên lập tức không còn thấy ngon miệng.
Đúng lúc này dì Vương tới liếc cô một cái, nói: "Phu nhân, tôi cũng không tin người khác nói người mang thai không thể chơi điện thoại và máy tính nhưng cô vẫn nên khắc chế chút, vẫn sẽ có phóng xạ đấy."
Tô Yên bất đắc dĩ, "TV còn có phóng xạ đấy, bóng đèn cũng có."
Vấn đề này đương nhiên ba bé cũng cân nhắc đến, hôm nay tra trên mạng, không phải là điện thoại không có phóng xạ, mà bắt đầu từ thời đại này, rất khó để phòng ngừa, cũng không cần phải uốn cong thành thẳng.
Dì Vương cũng không tiện nói gì, dù sao cũng từng được phổ cập kiến thức, cũng đâu thể cắt hết mạch điện trong biệt thự chứ?
Sau khi dì Vương ôm thảm sạch lên lầu, Tô Yên lại xoắn xuýt nhìn giao diện Wechat, cô nên đáp lại thế nào cho phù hợp lại lễ phép đây?
Tô Yên: "Tôi đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn anh, Lục tiên sinh."
Thái độ của cô đủ xa lánh mà cũng đủ lễ phép chứ? Giống như sợ Lục Dạng sẽ nhắn lại, cô lại tranh thủ thời gian bổ sung thêm một câu: "Hôm nay tôi còn có chút việc, lần sau tôi và tiên sinh của tôi sẽ mời anh ăn cơm, anh cần phải tham gia đấy."
Lục Dạng nhìn chằm chằm vào chữ 'Tiên sinh của tôi' này, cười khổ, hắn trả lời lại chữ “Được”.
Có lẽ từ đầu tới cuối, trong cuộc sống của cô, hắn cũng không bằng một vai phụ.
Thấy Lục Dạng không có ý định lại tán gẫu với mình, Tô Yên lập tức buông lỏng hơn nhiều, nếu như có thể, cô hy vọng Lục Dạng cứ như vậy không hề làm gì, để cô an an ổn ổn vượt qua một tuần cuối cùng này, dù sao về sau cô và hắn cũng sẽ rất ít khi gặp mặt.
Lục Dạng là người thông minh, từ hắn có thể lấy thân phận cháu ngoại, vượt qua con ruột và cháu trai tuột, cướp được quyền hành từ trong tay ông Trần là có thể thấy được.
Thủ đoạn năng lực của người này cũng không bình thường, cô tin người như vậy cũng sẽ rất lý trí, ít nhất cũng biết phải làm sao mới có lợi nhất cho mình.
Cô thưởng thức người như vậy, cũng sợ đối đầu với dạng người này.
Hiện tại trên cơ bản đã có thể xác định Lục Dạng có tâm tư với cô về mặt kia, Tô Yên kêu rên một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn chè.
Cô cũng không cảm thấy hạnh phúc, cô rất hy vọng Lục Dạng có thể nhanh chóng nghĩ thoáng hơn một chút, quay đầu là bờ.
Chưa đến ba giờ chiều, Giang Cảnh Xuyên đã trở về, vốn là nói hôm qua sẽ báo tin vui cho Tô gia nhưng mà Tô Yên lại vô cùng mệt, đành phải thôi.
Hôm nay Giang Cảnh Xuyên cố ý tan làm sớm, chỉ muốn đưa Tô Yên trở về Tô gia ăn cơm tối, nói tin tức tốt này cho người ở Tô gia.
Ngồi trên xe, Giang Cảnh Xuyên nhìn dáng vẻ còn buồn ngủ mơ màng của Tô Yên, anh không khỏi lo lắng nói: "Có phải rất buồn ngủ không? Nếu không thì em ngủ trước một giấc, đến nơi anh sẽ gọi em dậy."
So với trước khi Tô Yên mang thai, điểm khác nhau lớn nhất là cảm thấy ngày hôm sau ngủ thế nào cũng không đủ, trước kia khi không mang thai, hai người cô và Giang Cảnh Xuyên làm ầm ĩ đến rạng sáng, ngày hôm sau ăn bữa sáng cũng chẳng thấy buồn ngủ, bây giờ thì sao, buổi tối khoảng mười một giờ đêm đã nằm ngủ, hơn bảy giờ rời giường, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật sẽ khỏe mạnh nhưng cô vẫn ngủ không đủ.
Nghe xong lời của Giang Cảnh Xuyên, cô cũng không xoắn xuýt nữa, nhắm mắt ngủ, chưa được bao lâu, Giang Cảnh Xuyên xích lại gần đã nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, rõ ràng đã ngủ say rồi.
Giang Cảnh Xuyên điều chỉnh nhiệt độ trong xe đến hai mươi sáu độ thoải mái nhất, lại mở âm nhạc, rất nhanh bên trong xe đã phát ra khúc dương cầm chảy xuôi khiến lòng người thư giãn.
Anh không dám lái xe quá nhanh, cũng may bây giờ không phải là giờ cao điểm, nếu không với tốc độ đi đường này, có lẽ sẽ bị không ít người mắng chửi.
Lúc Giang Cảnh Xuyên đang chờ đèn đỏ, thỉnh thoảng nhìn về phía Tô Yên, cô ngủ rất say, có lẽ là ý thức được trong bụng mình có tiểu bảo bảo, cô sẽ theo bản năng mà dùng tay che chở bụng, động tác như vậy rất quý trọng, anh không nhịn được cũng vươn tay ra sờ, cũng may không đánh thức Tô Yên.
Khi Tô Yên kết hôn, ông Giang cho cô mấy chỗ bất động sản, ở gần vườn hoa tiểu khu này thì có hai nơi, sau khi cô kết hôn, Tô gia cùng Tần gia cũng chuyển vào, một nhà một nơi.
Đương nhiên ông Tô và ông ngoại Tần cũng cảm thấy trực tiếp dọn vào thì không ổn, cho nên cũng cho Tô Yên không ít tiền, trong lòng người hai nhà đều rõ ràng, căn nhà ở này vẫn là của Tô Yên, cho nên cũng không có ai thật sự muốn chiếm lấy căn nhà này.
Hai nhà kề nhau, Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên muốn trở lại ăn cơm, ông Tô sẽ để ba Tô đi gọi ông ngoại Tần qua, cũng chỉ có mấy bước chân.
Con gái và con rể trở về ăn cơm, đối với nhà bình thường thì rất bình thường nhưng với Tô gia là chuyện lớn, sáng sớm mẹ Tô đi chợ bán thức ăn mua cua đồng tươi mới nhất còn có hải sản, mấy cô thím cũng giúp đỡ ở một bên, làm cả bàn đồ ăn Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên thích.
Trong căn nhà của Tô gia có ba thất hai thính, ông Tô ở một gian, ba Tô mẹ Tô ở một gian, một gian còn lại là để cho Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên thỉnh thoảng trở về.
Những thân thích khác đều vẫn ở trong nhà của mình trước kia.
Nhà Tần gia cũng có cấu trúc giống Tô gia, cũng giữ lại một căn phòng cho Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên.
Tần Trạch Vũ vốn đang tăng ca cũng bị gọi về, người hai nhà ngồi ở trước bàn cơm lớn, Giang Cảnh Xuyên thấy Tô Yên gần cua đồng nhất, anh không khỏi cảnh giác.
Mẹ Tô còn ở bên cạnh hăng hái nói: "Đây chính là cua đồng tươi mới nhất, hôm nay mẹ vừa mới mua về, Tiểu Yên con nếm thử xem, Tiểu Giang cũng thử một chút."
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy tin tức tốt này không thể giấu nữa, chắc chắn phải nói bây giờ, nếu không nếu phạm vào kiêng kỵ của phụ nữ mang thai, vậy thì không ổn, nghĩ tới đây, anh để đũa xuống.
Thấy anh nghiêm túc như vậy, những người khác cũng rối rít không nói, đều nhìn về Giang Cảnh Xuyên, cho là anh có điều muốn nói.
"Khụ khụ, ông, ông ngoại... " Giang Cảnh Xuyên hơi dừng rồi lại tiếp tục nói: “Ba mẹ, còn có các chú thím, có một tin tốt con muốn chính miệng con nói cho mọi người biết, Tiểu Yên mang thai rồi ạ."
Mặc dù anh hết sức khống chế tâm tình của mình, thế nhưng lúc nói câu cuối, giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.
Lập tức trong nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh.
Vẫn là ông Giang phản ứng kịp, ông kích động trực tiếp đứng lên, vẻ mặt vô cùng phong phú, ông thận trọng nhìn Tô Yên, hỏi: "Tiểu Yên, đây là sự thật sao?"
Ông ngoại Tần vô cùng vui mừng, trực tiếp vỗ mạnh lên bàn, cũng không biết nên nói gì để biểu đạt sự hưng phấn của mình.
Bởi vì mang thai, Tô Yên có rất nhiều lòng cảm mến với nơi đây, đặc biệt là đối với người nhà nguyên thân, thân thiết hơn rất nhiều, cô thấp giọng dạ một tiếng rồi cũng không nói chuyện nữa.
Mẹ Tô có một bụng lời muốn hỏi, bà nghiêng mắt nhìn lên đĩa cua đồng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, bà tranh thủ thời gian bưng cua đồng vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Không thể ăn, cái này không thể ăn!"
Cậu em họ của Tô Yên thấp giọng kêu: "A, con muốn ăn... "
Cậu rất muốn ăn cua đồng, vẫn luôn ngồi chờ đây.
"Ăn cái gì mà ăn, chỉ có biết ăn!" Dì nhỏ của Tô Yên, cũng chính là mẹ ruột của em họ quát lớn, "Chị họ con đang mang thai đấy, con để chị ấy nhìn con ăn sao? Vào phòng bếp ăn đi!"
Cậu em họ vô cùng đáng thương nhìn Tô Yên một chút, chạy vào phòng bếp ăn cua đồng.
Ba Tô muốn trò chuyện với con gái nhưng nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên bên cạnh cô, ông lại nuốt xuống những lời dặn dò ân cần vào bụng, chỉ có thể hăng hái lặp lại tốt tốt tốt, hốc mắt đều đỏ lên.
Buổi tối đó, lúc đầu không cho phép ông ngoại Tần và ông Tô uống rượu, hai ông lại ngồi cạnh nhau uống thật nhiều, trên mặt người hai nhà đều thật lòng vui sướng.
Đứa bé trong bụng Tô Yên không phải thân thiết bình thường với bọn họ, dù sao trên người bảo bảo cũng mang giọt máu của Tô gia và Tần gia.
Nói thật, đối với bọn họ mà nói, Giang Cảnh Xuyên có thể là người ngoài nhưng đứa bé này tuyệt đối không phải người ngoài.
Ăn cơm tối xong, Giang Cảnh Xuyên bị ba Tô còn có một nhóm chú bác Tô kéo sang một bên trò chuyện, có lẽ là giao lưu giữa các người ba, Tô Yên thì bị mẹ nhà mình còn có các dì các thím kéo vào trong phòng thâm mật mà nói chuyện.
"Hiện tại con có cảm giác gì không? Con có muốn ăn gì không? Khẩu vị có tốt không?" Mẹ Tô quan tâm điều này nhất.
Bởi vì đều là người từng trải, mang thai vất vả mọi người đều biết.
Mợ và thím cũng bắt đầu lên tiếng, "Đúng đúng đúng, trước kia thím mang thai cũng rất muốn ăn món củ cải ngâm mẹ làm, có thể ăn khai vị."
Tô Yên nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Con không quá đói bụng nhưng mà dạo gần đây con rất mệt mỏi lại buồn ngủ, ăn bữa sáng xong còn muốn tiếp tục ngủ."
"Cái này thì không sao, mang thai đều như vậy." Mẹ Tô vỗ mu bàn tay Tô Yên, bà thấp giọng nói: "Nếu con muốn ăn gì thì cứ trực tiếp nói với mẹ."
Mợ nghe lời này thì vui vẻ, "Chị gái tốt của em ơi, chị nói vậy là sao chứ, Tiểu Yên cũng không giống với lúc chúng ta mang thai, đều ngại nói với mẹ chồng muốn ăn gì, Giang gia có nhiều người giúp việc cũng không phải chỉ cầm tiền lương không, chị yên tâm đi. Nếu chị thật sự đang lo lắng, có thể chờ bụng Tiểu Yên lớn hơn rồi qua đó chăm sóc cháu."
Tô Yên biết mẹ Tô đang quan tâm mình thì nhẹ giọng ôn tồn an ủi: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, nếu con thật sự muốn ăn gì thì sẽ được ăn mà."
Trước kia trong nhà không ai dám lạnh nhạt với cô, chứ nói gì là hiện tại, nhưng bây giờ cô đã làm mẹ, lại có thể trải nghiệm tâm tình của mẹ Tô, biết rõ con gái cái gì cũng không thiếu nhưng vẫn sẽ lo lắng ăn có ngon không, người có khỏe không, hận không thể bây giờ lập tức bọc quần áo chậm rãi đi qua chăm sóc.
Mấy phụ nữ đã lập gia đình ngồi cạnh nhau, hơn nữa còn nói tới chuyện mang thai, đương nhiên không thể tránh khỏi sẽ trò chuyện tới đề tài không thể miêu tả.
Mẹ Tô da mặt mỏng, ngại nói cái này với con gái nhưng các mợ các thím của Tô Yên đều rất dũng mạnh, trực tiếp rất thần bí nói với Tô Yên: "Tiểu Yên, lời này chúng ta nói có lẽ cũng vô ích nhưng làm trưởng bối luôn muốn căn dặn đôi lời, mấy tháng đầu này các con phải chú ý, cũng không thể làm ẩu được."
Làm ẩu?
Tô Yên nhanh chóng hiểu, hai tai đều đỏ, nói chuyện này với những người phụ nữ đã lập gia đình, thật sự đang thử thách giới hạn của cô, cô chỉ có thể ngập ngừng nói rồi gật gật đầu.
Hai vợ chồng ngồi trên xe trở về, không ai nói gì với nhau, Giang Cảnh Xuyên cũng không tốt hơn Tô Yên, các chú các cậu của Tô Yên cũng rất dũng mạnh, lời trong lời ngoài nói khoảng thời gian này phải tu thân dưỡng tính, cũng không thể làm ẩu.
Đàn ông nói làm ẩu cũng không quá giống với phụ nữ nói.
Làm ẩu, không chỉ là nói không nên động vào vợ mà cũng không để dính vào người đàn bà khác.
Dù sao Giang Cảnh Xuyên cũng rất bất đắc dĩ, anh không biết anh làm gì mà cần phải để chú bác thân thích đều muốn nhắc nhở anh.
Anh nhìn rất giống sắc lang sao?
Rất đói khát à?
Không hiểu nổi.
Nếu như ở lúc vợ đang mang thai mà ngoại tình, người như vậy thì dứt khoát chết đi cho xong.
"Lời của anh nói khi đó vĩnh viễn có hiệu lực." Giang Cảnh Xuyên cũng sợ vào lúc này Tô Yên sẽ lo được lo mất, anh nhịn không được chủ động đánh vỡ yên lặng.
Tô Yên còn đang suy nghĩ chuyện khác, nghe anh nói thì sửng sốt, "Cái gì?"
Lời anh nói không quá nhiều, rốt cuộc là câu nào? Cho cô gợi ý được không?
Giang Cảnh Xuyên hiếm khi có chút ngượng ngùng nhưng lại cảm thấy vào lúc vợ mang thai, đúng là nên cho cô một lời cam kết để cô yên tâm, anh nói: "Anh đã từng nói, anh không có hứng thú gì với bất kỳ hình thức ngoại tình nào, cũng sẽ không ngoại tình, những lời này sẽ luôn có hiệu lực."
Tô Yên ngẩn ra, ngay sau đó cười nói: "Em biết rồi."
Không biết tại sao, về góc độ trung thành này, cô tuyệt đối tin tưởng Giang Cảnh Xuyên, không biết lý do gì, cô vẫn tin, cô luôn cảm thấy người chính trực thanh cao như anh sẽ không làm chuyện như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...