"Đúng rồi, có chuyện này muốn thương lượng với em." Giang Cảnh Xuyên ngồi dậy, anh nhìn về phía Tô Yên, "Bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị phòng cho trẻ sơ sinh, bởi vì không biết giới tính của bảo bảo, cho nên phải chuẩn bị hai phòng, một phòng cho con trai, một phòng cho cô con gái nhưng bây giờ mà trang trí trong biệt thự thì lại không tốt cho thân thể em, trước khi kết hôn anh cũng có một tòa biệt thự khác, nếu không trang trí ở đó vậy, chờ bảo bảo ra đời thì một nhà chúng ta vào đó ở, em thấy sao?"
"Bây giờ đã trang trí? Có phải là quá sớm hay không? Trang trí hai gian phòng, có lãng phí không?"
Giang Cảnh Xuyên thiếu chút nữa thì khóc, vợ anh cũng hiền huệ quá, quá cần kiệm (cần cù tiết kiệm), nhìn xem, trang trí một phòng cũng sợ lãng phí.
"Sẽ không, em vẫn chưa nghĩ tới cũng có thể sinh đôi đâu, nếu như bảo bảo là trai thì cải tạo thành một phòng chơi, nếu như là con gái thì cải tạo thành phòng chứa quần áo, tóm lại sẽ không lãng phí ."
Quần áo, phòng chứa quần áo?!
Tô Yên nghĩ thầm, may là Chu Lộ không ở đây, nếu không có lẽ sẽ muốn mắng người.
Nhỏ như vậy đã có phòng chơi và phòng chứa quần áo, cô cũng đều bắt đầu hâm mộ bảo bảo nhà mình TAT, "Ừm, được rồi."
Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến mình sắp được làm ba, một chút buồn ngủ cũng không có, "Em không biết đâu, Tùy Thịnh rất có thiên phú trong việc thiết kế nhà, chỉ là người nhà cậu ta không để cho cậu ta phát triển về mặt này, tự cậu ta học lén một ít, anh xem qua bản thiết kế của cậu ta rồi, trang trí còn hữu mô hữu dạng*, đúng lúc khoảng thời gian này cậu ta đang rảnh, vậy nhờ cậu ta thiết kế nhỉ?"
* 有模有样的 hữu mô hữu dạng: mô phỏng/đóng giả/diễn tả rất giống (trông ra dáng)
Tô Yên rất kinh ngạc, không nghĩ tới Tùy Thịnh lại biết thiết kế nhà cửa.
Bà nội nói, sau ba tháng mới tuyên bố, trước ắt có thể nói cho người nhà, Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên có quan hệ tốt như vậy, nói cho anh ta cũng không có vấn đề gì chứ?
Tô Yên gật đầu: "Vậy thì làm phiền Tùy Thịnh rồi."
"Không phiền đâu." Giang Cảnh Xuyên khẽ mỉm cười, "Cậu ta sẽ tranh làm ba nuôi. Nếu nói như vậy, những chuyện này đều là chuyện cậu ta nên làm."
Bỗng nhiên Tô Yên khó kìm lòng nổi, cô ôm Giang Cảnh Xuyên, một chân cô đè lên người anh, cô cọ cọ vào ngực anh, thỏa mãn híp mắt: "Cảnh Xuyên, em rất vui."
Cô thật sự vui, thấy Giang Cảnh Xuyên còn có người nhà của anh vui mừng như vậy, cô càng vui vẻ hơn. Cảm giác giống như toàn thế giới đều đang mong đợi bảo bảo của cô.
Giang Cảnh Xuyên ôm Tô Yên vào trong ngực, anh hôn lên đỉnh đầu cô, giọng vô cùng dịu dàng: "Anh cũng rất vui vẻ, trước kia luôn nghĩ phải trải qua thế giới hai người thật lâu dài sau đó mới có con, bây giờ anh lại có cảm giác, anh và em đã thành người thân thiết nhất, chúng ta cùng nhau nuôi dạy một đứa bé."
Trước kia Giang Cảnh Xuyên luôn cảm thấy chờ sau khi tình cảm giữa anh và Tô Yên ổn định hơn thì mới phù hợp để có con, rất kỳ quái là, theo đứa bé này đến, anh cảm thấy anh và Tô Yên giống như ngay lập tức thân thiết hơn rất nhiều, tựa như hai người thân thiết nhất trên thế giới này.
Đứa trẻ là kết tinh tình yêu của bọn họ, để cho trái tim bọn họ càng gần nhau hơn.
Không có cái gì thân thiết hơn thế này, trong bụng cô là đứa bé của cô và anh, bọn họ sẽ nhìn bảo bảo lớn lên từng chút, cho đến khi thấy bảo bảo đi ra thế giới này.
Tô Yên sờ mặt Giang Cảnh Xuyên, "Em cũng có cảm giác này."
Cảnh Xuyên, anh biết không?
Vì đứa bé này, em nguyện ý từ nay về sau làm người tốt.
Làm chuyện tốt nhiều hơn, để tích lũy toàn bộ những hạnh phúc lên trên bảo bảo.
Giang Cảnh Xuyên nằm ngang, anh nhìn lên trần nhà xúc động nói: "Anh cũng chưa muốn ngủ, chỉ sợ sáng sớm ngày mai tỉnh dậy, là do anh đang nằm mơ."
Anh lảm nhảm một vài điều, như là bây giờ có phải nên chọn bệnh viện không, còn có trung tâm ở cữ gì đó?
Lại như có nên đặt tên cho bảo bảo rồi không?
Tên chính không biết có tới phiên anh không nhưng quyền lợi lấy nhũ danh anh vẫn có thể tranh thủ một chút.
Vừa nói thì càng ngày càng hưng phấn, anh nghiêng đầu nhìn sang, Tô Yên thế mà đã ngủ, vừa định đánh thức cô tiếp tục nói chuyện trời đất nhưng nghĩ đến trong bụng cô còn có con, không thể làm gì khác hơn là giúp cô đắp kín chăn mỏng, ôm cô đi ngủ.
Bữa sáng hôm sau phong phú không ít, Tô Yên dưới cái nhìn soi mói của Giang Cảnh Xuyên, uống một bát cháo gà nấm hương, lại uống một ly sữa đậu nành, lúc này ba bảo bảo mới hài lòng.
Tô Yên vẫn kiên trì tiễn Giang Cảnh Xuyên ra ngoài đi làm, đứng ở cửa biệt thự, Giang Cảnh Xuyên thúc giục cô mau trở về, "Bên ngoài nóng như vậy, mau trở lại phòng đi, đừng để bị nóng."
"Này, trước đó em tiễn anh, tại sao anh không nói như vậy, quả nhiên anh quan tâm bảo bảo còn nhiều hơn quan tâm em mà!"
Tô Yên thật hết cách, mặc dù nói Giang Cảnh Xuyên quan tâm bảo bảo khiến cho cô vui vẻ nhưng lúc này cô mới mang thai bao lâu chứ, thật sự không cần phải khẩn trương như vậy.
Giang Cảnh Xuyên thừa dịp tài xế không chú ý, kéo kéo tay cô, trêu ghẹo nói: "Bây giờ đã bắt đầu tranh giành cưng chiều rồi?"
"Tranh đầu anh đấy, mau đi làm đi." Tô Yên đẩy anh.
Giang Cảnh Xuyên vẫn không nỡ đi làm, đến khi không nhìn thấy được đuôi xe, lúc này Tô Yên mới trở lại biệt thự, không biết là do mang thai phải không mà rõ ràng ngày hôm qua chưa tới mười một giờ cô đã đi ngủ, còn là một đêm không mộng ngủ đến bảy giờ sáng nhưng bây giờ ăn sáng xong cô lại bắt đầu mệt rã rời.
Trước kia cô ăn bữa sáng lại tiếp tục ngủ, dì Vương cũng sẽ nói đôi câu, hiện tại dì Vương không nói gì, còn căn dặn đám người hầu trong biệt thự phải nhẹ nhàng một chút.
Chờ tới lúc Tô Yên thức dậy đã gần trưa rồi, cô nhớ hôm nay còn phải tới phòng làm việc Chu Lộ, thật ra công việc may thêu đã gần hoàn thành xong hết rồi, còn thiếu chút nữa, chỉ là mỗi ngày chạy tới phòng làm việc Chu Lộ cũng có chút không chịu nổi, quan trọng nhất là, phòng làm việc ở tầng tòa nhà kia có công ty đang sửa chữa, trước kia cô còn có thể nhịn một chút, bây giờ trong bụng có đứa trẻ, cô cũng không muốn nhịn nữa.
Trong lòng chuẩn bị sẵn sàng, Tô Yên bấm gọi cho Chu Lộ.
Chu Lộ trêu nói: "Sao vậy? Có phải Giang tổng không để cho em qua làm việc chứ?"
Tô Yên có chút chột dạ, "Cũng không phải, chỉ là sau này em có thể ở nhà làm được không, chị cũng biết mà, bây giờ bên cạnh đang có sửa chữa, cũng có chút khó chịu... "
Bây giờ trời đất bao la đều không quan trọng bằng con cô.
Chu Lộ tỏ vẻ đã hiểu, "Không thành vấn đề, dù sao cũng không còn mấy ngày, em ở nhà cũng được, chị không biết những người trong nhà chồng em có thói quen như vậy đấy, nhất định không tuyên bố với bên ngoài khi trước khi mang thai ba tháng, dù sao ngay cả lão Từ chị cũng không nói."
Thật tri kỷ mà. Tô Yên nghĩ như vậy.
Cô chỉ thích người hiểu chuyện quan tâm như vậy, "Chu Lộ, cảm ơn chị, đúng rồi..." Tô Yên ôm gối ôm, làm bộ lơ đãng nói: "Mấy ngày sau làm xong, Cảnh Xuyên nói mời chị còn có Lục tiên sinh ăn một bữa cơm, phiền chị nói với Lục tiên sinh một tiếng."
Chu Lộ hơi dừng rồi cười to nói: "Thật sao, vậy mấy ngày nay chị phải ăn uống điều độ, cần phải giữ bụng rỗng mà làm thịt Giang tổng nhà em."
Thật ra thì Tô Yên nghĩ không ra phương pháp giải quyết Lục Dạng sao cho thỏa đáng, bởi vì người ta không biểu hiện cái gì ra ngoài, trong lòng Tô Yên vẫn có chút bận tâm, nếu ngày nào đó Lục Dạng thật sự muốn làm gì đó, vậy thì hỏng bét, cho nên cô chắc chắn phải bóp chết tất cả từ trong trứng nước.
Lúc ấy Lục Dạng nói thêm Wechat, cô không nghĩ quá nhiều, bây giờ nghĩ trong sổ địa chỉ của mình có một quả bom hẹn giờ như vậy, Tô Yên cũng rất nhức đầu.
Chuyện này cô cũng không nên thương lượng với Giang Cảnh Xuyên, dù sao quan hệ giữa Lục Dạng và Giang Cảnh Xuyên cũng không tệ lắm, cô cũng không có chứng cớ.
Tô Yên nghĩ nghĩ, mở vòng bạn bè ra, cô từ trong album ảnh chọn một tấm ảnh chụp lúc Giang Cảnh Xuyên ăn cơm, đăng lên vòng bạn bè ——
Hôm nay đưa cơm cho chồng đấy, vẫn là đưa cơm đấy, vẫn là đưa cơm đấy :)
Về sau xem ra phải show ân ái nhiều hơn, ít nhất Lục Dạng có thể thấy, chỉ cần để cho Lục Dạng thấy tình cảm giữa cô và Giang Cảnh Xuyên rất tốt, cô tin với lý trí của Lục Dạng, hắn sẽ không làm chuyện khác người.
Rất nhanh thì có bình luận.
Giang Cảnh Xuyên: Hôm nay sẽ tan làm sớm, đưa em ra ngoài ăn ngon.
Tần Huyên: ... Ựa! Anh rể ngược rồi lại đến chị, có thể yêu mến cẩu độc thân một chút không hả!
Giang Tinh Tinh: Bảo bảo vẫn thật kích động, nếu sưng thì làm sao đây.
Chu Lộ: ... Bảo bối, đưa cơm cho chị thật sao.
Tùy Thịnh: Xảy ra chuyện gì? Tại sao hôm nay lão Giang lại phơi phới thế?
Tô Yên cười không nói, cô chưa đáp lại bình luận của người khác, để điện thoại xuống rồi xuống lầu ăn cơm trưa.
Khi Tùy Thịnh nhìn thấy bài của Tô Yên trong vòng bạn bè, đúng lúc vừa đến dưới lầu Giang thị, anh ta cũng không hiểu tại sao sáng sớm Giang Cảnh Xuyên đã gọi điện thoại cho anh ta bảo anh ta tới công ty một chuyến.
Luôn cảm thấy không phải chuyện gì tốt.
Đi vào phòng làm việc Giang Cảnh Xuyên, Tùy Thịnh cảm thấy hết sức kỳ lạ, bởi vì Giang Cảnh Xuyên lại không phải đang làm việc, chuyện này coi như thôi, thế mà anh còn bật nhạc thiếu nhi!!
Tùy Thịnh đi tới bên cạnh Giang Cảnh Xuyên, nhìn xem trang web trên máy anh, sau đó không nhịn được mà sờ trán anh, "Đại huynh đệ, cậu phát sốt sao?"
Đàn ông không hề tinh tế tỉ mỉ như phụ nữ, ít nhất Tùy Thịnh còn không liên tưởng đến bảo bảo.
Giang Cảnh Xuyên không nhịn được mà hất tay anh ta ra, đổi một bài 《 côn trùng bay 》
"Cậu thật sự có bệnh." Tùy Thịnh đặt mông ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo hai chân, "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"
Giang Cảnh Xuyên ném sơ đồ mô hình biệt thự tới trước mặt anh ta, hết sức kìm nén tâm tình muốn đắc ý khoe khoang, "Cậu giúp tôi thiết kế hai phòng cho trẻ con, một cho con trai, một cho con gái đi."
"À, phòng trẻ con... Hả, phòng trẻ con?!" Tùy Thịnh kinh ngạc cũng sắp nhảy dựng lên, trợn tròn hai mắt, "Là tôi nghe lầm sao?"
Giang Cảnh Xuyên vô cùng khắc chế cười cười, "Là như cậu nghe được đấy."
Tùy Thịnh thật lâu mới hoàn hồn lại, lấy một ánh mắt hâm mộ ghen tị đến mức tận cùng nhìn Giang Cảnh Xuyên, hận không thể đánh anh, "Con bà nó, cậu là người thắng trong cuộc sống rồi!"
Còn không phải sao, cưới một người vợ xinh đẹp như hoa, bây giờ thì ngồi chờ làm ba, làm sao có thể không khiến người khác hâm mộ?
"Nhưng mà đã nói rồi, tôi sẽ làm ba nuôi."
Quan hệ của Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên thân thiết nhất, từ hồi trung học hai người từng nói, về sau sẽ là ba nuôi của đứa bé, vị trí này đã sớm dự định xong.
"Cậu xốc lại tinh thần cho tôi, thiết kế phòng cho tốt." Giang Cảnh Xuyên thật ra có thể giao cho những người khác thiết kế, những người này thiết kế còn tốt hơn Tùy Thịnh, chẳng qua là nên nói thế nào đây, anh biết Tùy Thịnh hứng thú yêu thích với chuyện này, chẳng qua dưới áp lực của gia tộc nên cũng hết cách, Tùy Thịnh không thể nào thực hiện mơ ước, anh tin, Tùy Thịnh sẽ rất vui lòng nhận lấy chuyện xui xẻo này.
Đúng như dự đoán, Tùy Thịnh vô cùng vui vẻ nhìn sơ đồ mô hình, "Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, chắc chắn là phòng cho trẻ em tuyệt nhất, cậu cứ chờ đi."
Đúng lúc cũng có thời gian, Giang Cảnh Xuyên mang theo Tùy Thịnh đến biệt thự, anh giao chìa khóa cho anh ta, theo anh ta mà phát huy, tất cả chi phí thì đến lúc đó tìm anh thanh toán.
Đứng trên sân thượng tầng hai của biệt thự, Tùy Thịnh nhìn phong cảnh cách đó không xa, hỏi: "Như thế nào, cảm giác làm ba đấy?"
Giang Cảnh Xuyên thấp giọng ừ một tiếng, "Vô cùng vui, Tùy Thịnh, tôi cảm thấy đời tôi thật viên mãn."
Đúng là rất viên mãn, tìm được người mình thật sự thích, hơn nữa còn là vợ anh, bây giờ còn có bảo bảo, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy mình khả năng giống như bạn bè từng nói, được trời ưu ái.
Tùy Thịnh nhẹ gật đầu, thở dài: "Lúc cậu kết hôn tôi còn lo lắng cho cậu, bây giờ thấy cậu và Tô Yên hạnh phúc như vậy, coi như tôi cũng yên tâm."
Thật ra thì ngay từ đầu vấn đề giữa Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên, không chỉ người Giang gia biết, anh ta làm bạn tốt cũng biết đôi chút nhưng giữa đàn ông với nhau mà, tập hợp lại cũng rất ít nói những việc tư như này, bây giờ nhìn Giang Cảnh Xuyên có tình yêu sự nghiệp gia đình đều tốt như vậy, Tùy Thịnh hâm mộ sau đó trong thâm tâm cũng cảm thấy cao hứng cho anh.
Trên đời này có rất nhiều người không thể yêu, Giang Cảnh Xuyên may mắn biết bao, tìm được chân ái còn trôi qua hạnh phúc như vậy, thật sự nằm mơ cũng muốn cười tỉnh.
Lúc Tùy Thịnh đi qua cửa hàng đồ dùng cho trẻ em, phải kéo Giang Cảnh Xuyên vào dạo một vòng, kết quả hai người đàn ông to lớn vào thì không ra được, cảm thấy như vậy cũng tốt, vậy cũng tốt, hận không thể chuyển cả cửa hàng về nhà.
Nhìn một đống đồ chơi lớn trong phòng, Tùy Thịnh thở dài một hơi, "Ban cho con một cô gái, sau đó sinh đứa bé đi mà!"
Giang Cảnh Xuyên liếc anh ta một cái, trong đầu cũng đang lập kế hoạch nên bố trí phòng trẻ em ra sao mới có thể biểu hiện ra tình cha như núi ở mức độ lớn nhất.
Trên căn bản phần lớn đàn ông, ừ, chỉ là đàn ông bình thường không có tư tưởng trọng nam khinh nữ, trong lòng bọn họ đều có một tiểu công cử*, họ thích con gái hơn con trai, Tùy Thịnh chính là người như vậy, lúc anh ta chọn đồ chơi và quần áo đều là cho bé gái dùng.
*小公举 xiǎo gōng jǔ: Tiểu công cử (Cử ở đây có nghĩa là nâng lên, đưa lên, ý nói còn hơn Tiểu công chúa) phát âm gần giống [小公主 xiǎo gōng zhǔ: Tiểu công chúa]
Lúc này anh ta đặt một bộ quần áo ngủ liền thân màu đỏ hoa hồng, Barbie còn có một bộ vịt con đáng yêu lên bàn trà, lải nhải đọc: "Thiên linh linh địa linh linh, phù hộ là một bé gái, phù hộ phù hộ!"
Tùy Thịnh có chấp niệm rất sâu với con gái, trong ảo tưởng của anh ta, anh ta sẽ mua váy công chúa cho con gái mặc vào xinh đẹp nhất, đưa con gái đi học, hoặc là đi công viên trò chơi chơi.
Anh ta cõng con gái mềm mại đáng yêu, con gái sẽ nhẹ nhàng nói: "Ba có mệt không vậy ~"
Hình ảnh như vậy quá cảm động, chỉ là bây giờ ngay cả bạn gái anh ta cũng không có, chỉ có thể ảo tưởng lần này Tô Yên sinh con gái, đó cũng coi như là con gái nuôi của anh ta, đều giống nhau.
Giang Cảnh Xuyên nhìn Tùy Thịnh như vậy, không nhịn được mà đạp anh ta một cái, "Thần kinh, làm phép gì vậy?"
Tùy Thịnh "Xuỵt" một tiếng, "Tôi đang cầu xin thần tiên phù hộ, phù hộ nhất định phải là bé gái."
Giang Cảnh Xuyên và Tùy Thịnh sở dĩ là anh em tốt, điều này chứng minh bọn họ đều nhất trí với nhau trong rất nhiều chuyện, quan niệm, ví như Giang Cảnh Xuyên cũng giống như Tùy Thịnh, muốn có một bé gái nhỏ mềm mềm đáng yêu, tốt nhất là mập mạp, tay chân mũm mĩm.
Nghĩ tới đây, Giang Cảnh Xuyên từ trong túi lấy ra một cái gương nhỏ màu đỏ hồng đặt ở trên bàn trà, trong lòng cũng thầm thì theo một câu ——
Vậy tính thêm tôi nữa.
Tôi cũng muốn có con gái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...