Trong hôn nhân, cô cũng chỉ là gà mờ nhưng lời như vậy cũng hạ bút thành văn.
Chu Lộ đẩy cô, trêu ghẹo nói: "Em đừng đứng nói chuyện không đau thắt lưng*, em không có nỗi lo về sau, Giang tổng biết kiếm tiền như vậy, em chỉ cần xinh đẹp như hoa là đủ rồi, nếu chị là Giang tổng, trở về thấy một mỹ nhân như thế, đâu cam lòng cãi nhau với em, em cũng đừng ở đây mà kéo thêm sự ganh tỵ của chị, cho chị con đường sống."
*phải nhìn từ góc độ của người khác, phải hiểu mới được nói nên đặt điều cho người khác.
Tô Yên thấp giọng cười nói: "Cho nên em sẽ không để cho người nào có cơ hội phá hư cuộc sống bây giờ."
Giọng cô nói quá nhỏ, hơn nữa vừa rồi có hơi ồn ào, Chu Lộ không có nghe rõ.
Hai giờ dài đằng đẵng, thật vất vả đến Tô Yên, lại là một loạt kiểm tra, lúc Tô Yên lấy được bản báo cáo kiểm tra sau cùng, cô ngây ngốc đứng ở hành lang, tất cả âm thanh chung quanh đều biến mất.
Bên trên bản báo cáo viết rất rõ ràng ——
Siêu âm y khoa:
Trong tử cung có thai, phôi thai đang sống.
Căn cứ vào đo lường của sinh vật học, có lẽ mang thai khoảng bảy tuần bốn ngày.
Chu Lộ nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tô Yên, cô ấy không nhịn được đẩy cô một cái, cười nói: "Làm mẹ rồi đấy, hoàn hồn nào, chúc mừng em."
Có thể nói Tô Yên là người phụ nữ hạnh phúc nhất cô ấy từng gặp, không chỉ bởi vì chồng cô có tiền, có thể cho cô cuộc sống áo cơm không lo, mà sống chung với nhau, có thể rõ ràng cảm giác được Giang Cảnh Xuyên vô cùng để ý đến cô, cô cũng vô cùng hạnh phúc.
Như bây giờ thì tốt biết bao, tình cảm vợ chồng mỹ mãn, lại sinh một bảo bảo đáng yêu, thật giống như tất cả tốt đẹp có thể tưởng tượng được đều ở trên người Tô Yên.
Chu Lộ chuẩn bị đưa Tô Yên trở về nhà, nào biết vừa ngồi lên xe thì Tô Yên nói với Chu Lộ: "Phiền chị đưa em tới Giang thị, có được không vậy?"
"Ừ."
Ngồi ở ghế phụ, ánh mặt trời bên ngoài xuyên thấu qua kính xe khúc xạ vào, đúng lúc chiếu vào trên người Tô Yên, cô theo bản năng che chở bụng, từng luồng ấm áp truyền tới.
Cô không giống những người khác khi biết được mình mang thai sắp làm mẹ, biểu hiện của Tô Yên có thể nói là vô cùng tỉnh táo trấn định.
Không ai biết trong lòng Tô Yên kích động biết bao, lúc thật sự cảm giác trong bụng có một sinh mạng nhỏ, cô mới phát hiện, thật ra thì cô cũng mong đợi mình có một bảo bảo.
Đột nhiên cô nghĩ đến lời dì Vương, chỉ có sau khi làm mẹ mới hiểu cảm giác đó.
Cuộc đời này rốt cuộc có một người cùng huyết mạch với cô, là đứa trẻ thân nhất của cô.
Không có chuyện gì vui mừng hơn, bảo bảo ở trong bụng của cô lớn lên, Tô Yên thiếu chút nữa thì khóc, không phải khóc vì diễn trò mà là một sự cảm động không thể nói ra lời, thì ra cảm giác làm mẹ là như vậy.
Giờ phút này chuyện của người khác cũng không quan trọng, Vương Tư Kỳ hay Trình Ảnh đều không đáng nhắc tới, tất cả mọi chuyện nhanh tránh ra, không có gì quan trọng hơn bảo bảo của cô.
Rất kỳ quái, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng chia sẻ tin tức này với Giang Cảnh Xuyên, cô nghĩ, anh nhất định sẽ rất vui.
Đứa bé này xuất hiện vào lúc cô và anh vẫn còn chưa chuẩn bị, có thể mang đến ngạc nhiên vui mừng chưa từng có trước kia.
Đến cửa Giang thị, Chu Lộ xuống xe trước Tô Yên, cô ấy vươn tay ôm lấy cô, cười nói: "Chị rất mừng cho em."
"Ừm, em cảm ơn chị." Tô Yên nhếch môi cười, phản ứng của cô vẫn luôn hờ hững, không có cười to, cũng không có kinh ngạc vui mừng nói em sắp làm mẹ nhưng ai cũng có thể nhìn thấy sự thỏa mãn và chờ mong từ trên mặt cô.
Đưa mắt nhìn Chu Lộ lái xe rời đi, lúc này Tô Yên mới xoay người tiến vào Giang thị.
Bảo an trong đại sảnh cũng đều biết cô, họ vội vàng ân cần đi qua giúp cô tới thang máy riêng.
Cửa thang máy mở ra, Tô Yên lễ phép cười với bảo an: "Cảm ơn anh."
Chờ Tô Yên đi vào thang máy, cửa thang máy lần nữa khép lại, lúc này bảo an mới xoay người lại vỗ vỗ ngực, trong đầu nghĩ, ôi trời đối mặt với tổng tài phu nhân thật sự rất cần định lực, về sau ai còn dám nói những phu nhân nhà giàu có mắt cao hơn người thì hắn phải tranh cãi với người đó mới được.
Một bảo an khác tới, rung động nói: "Vẻ ngoài Giang phu nhân thật là đẹp, mỗi lần còn cười với chúng ta, nhìn là biết người rất dịu dàng."
"Đúng vậy, đưa vào thang máy cũng sẽ nói cảm ơn, câu cảm ơn này có thể cho tôi tâm tình tốt cả ngày."
Đúng vậy đúng vậy, các bảo an liều mạng gật đầu.
Tô Yên đi thẳng không chút trở ngại tới phòng làm việc của Giang Cảnh Xuyên, Linda rót cho cô một ly trà nóng, đặt ở bên tay cô, cười nói: "Giang tổng đang họp, có cần tôi nói cho ngài ấy một tiếng không?"
Bây giờ quan hệ của Linda và Tô Yên coi như không tệ, hai người thỉnh thoảng cũng sẽ trò chuyện qua Wechat, chia sẻ tin tức về quần áo trang sức.
Mặc dù bây giờ Tô Yên chỉ rất muốn gặp Giang Cảnh Xuyên, nói cho anh tin tức tốt này nhưng cô cũng biết công việc Giang Cảnh Xuyên bề bộn nhiều việc, ngẫm lại xem, cần tổng tài tham dự vào hội nghị chắc chắn rất quan trọng, cô lắc đầu, cười với Linda: "Không cần đâu, nếu cô không bận thì cùng ngồi tâm sự với tôi cũng được."
Linda cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Tô Yên, "Cô đã đến, chuyện khác đều phải đặt sang một bên, hôm nay cô tới tìm Giang tổng ăn cơm sao?"
Thân là thư ký tổng tài nên cô ấy không hề thiếu sự nhạy cảm, Linda cảm thấy giữ quan hệ tốt với Tô Yên, sau này cũng có thể tiếp xúc tới một số người cô ấy căn bản không với tới, đương nhiên, tính cách Tô Yên cũng rất hợp khẩu vị cô ấy, hai người cũng có thể trò chuyện cùng nhau, kết bạn với phu nhân tổng tài chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Tô Yên vẫn muốn nói cho Giang Cảnh Xuyên trước, chỉ có thể cười lắc đầu, "Không phải, tôi tới đón anh ấy tan làm."
Linda sờ cánh tay, trêu ghẹo nói: "Thấy không, tôi nổi da gà rơi đầy đất rồi này."
Hai người trò chuyện đôi chút thì Linda nghĩ đến chuyện chính, cô ấy thấy mình bây giờ cũng coi như thuộc đảng phu nhân, kiên định không dời đứng về phía Tô Yên, đương nhiên phải báo cáo cho Tô Yên một ít tình báo quan trọng, Linda ngẩng đầu lên không thấy có ai tới, lúc này mới thấp giọng nói: "Tôi nói với cô biết, buổi trưa hôm nay, Vương tiểu thư đó tới, không ở lại bao lâu, lúc đi ra sắc mặt không tốt lắm."
Tô Yên suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy Cảnh Xuyên thì sao, biểu hiện của anh ấy thế nào?"
Linda cẩn thận suy nghĩ lại, lắc đầu, "Cũng không khác với bình thường, nhưng Vương tiểu thư cũng thế, trước đó thì ba ngày hai bữa đều tới, cũng không biết làm gì."
Tô Yên thầm nghĩ, chắc là Giang Cảnh Xuyên đã làm gì đó cho nên Vương Tư Kỳ mới tìm tới cửa, trước buổi chiều hôm nay, Tô Yên đều có tâm tư đối phó Vương Tư Kỳ, để dạy dỗ cô ta sau này đừng làm phiền đến cô, bây giờ Tô Yên không còn tâm tư nghĩ đến người này, dù sao cũng đã đạt mục đích, huống chi Giang Cảnh Xuyên cũng không phải người không rõ ràng, bây giờ cô mang thai, nếu có ai làm ầm ĩ trước mặt cô, cũng không cần tự cô nói, Giang Cảnh Xuyên sẽ tự tới xử lý.
Nhưng mà Linda tiết lộ một điểm quan trọng, đó chính là Vương Tư Kỳ cũng không có ở lại lâu, hơn nữa sắc mặt rất không tốt.
"Vương tiểu thư cũng là bạn của Cảnh Xuyên." Tô Yên cười nhạt nói.
Cho dù có ghét Vương Tư Kỳ hơn nữa, ở trước mặt người ngoài, cô cũng không thể suy diễn mà cố ý lừa gạt người khác.
Cho dù Vương Tư Kỳ có như thế nào thì đó cũng là người thừa kế Vương gia, cô không hiểu chuyện làm ăn nhưng tuyệt đối sẽ không cản đường Giang Cảnh Xuyên.
Linda nhìn Tô Yên, phì cười, trong đầu nghĩ đây mới là phong phạm của chính thất.
"Thật ra Giang tổng đúng là rất tốt, có thể cô không biết, chúng tôi đều bí mật nói có lẽ Giang tổng là người ít xã giao nhất trong những người phú nhị đại, bây giờ mỗi ngày đúng giờ tan làm." Linda làm việc ở Giang thị mấy năm nhưng lúc vừa mới tới còn ôm trong lòng suy nghĩ ngốc bạch ngọt, cô ấy thật sự cảm thấy tác phong Giang Cảnh Xuyên rất tốt, ở bên cạnh ông chủ như vậy, cũng không nên có tâm tư gì, thành thành thật thật chăm chỉ làm việc.
Tô Yên gật đầu, về phương diện làm chồng của Giang Cảnh Xuyên, thật không có chỗ chê, mỗi ngày đúng giờ tan làm, cho dù thỉnh thoảng phải làm thêm giờ cũng sẽ gọi điện về nhà thông báo trước một tiếng, mặc dù thời đại này là chế độ một chồng một vợ nhưng nhiều người có tiền ai lại không nhiều tiểu tam tiểu tứ, Giang Cảnh Xuyên không có, nhưng đây cũng là gia phong chính của Giang gia, ba của Giang Cảnh Xuyên cũng không có.
Tô Yên sờ bụng, cô nghĩ về sau cũng phải dạy đứa trẻ của cô thật tốt, giống như Giang Cảnh Xuyên vậy.
Đây là chuyện rất kỳ quái, nếu như là con của cô, cô hy vọng về mặt tính cách con sẽ không giống cô.
Nên giống như Cảnh Xuyên vậy, chính trực hiền lành tích cực vươn lên, còn cô, đời này không thể chính trực được, số lần hiền lành lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Cô có thể là người như vậy, người khác cũng có thể là người như vậy nhưng đứa trẻ của cô không thể là người như vậy.
Giang Cảnh Xuyên đi ra phòng họp thì Linda đi tới, nhỏ giọng nhắc nhở: "Giang tổng, phu nhân của ngài tới, đã đợi một hồi rồi."
Nếu như là trước ngày hôm qua, Giang Cảnh Xuyên nghe được như vậy chỉ thấy lòng vô cùng vui mừng nhưng hôm nay trong lòng anh lại hơi lộp bộp.
Cô tới là muốn làm gì?
Có phải đột nhiên phục hồi tinh thần lại lại muốn tính sổ anh không?
Nếu như cô là tức giận thì anh nên làm gì?
Trời ạ, anh cũng chưa nghĩ ra cách dỗ cô.
Giang Cảnh Xuyên ừ một tiếng, thấp giọng hỏi: "Tâm tình cô ấy thế nào?"
Linda cảm thấy Giang Cảnh Xuyên hỏi vấn đề này rất khó hiểu nhưng vẫn gật đầu nói: "Hình như còn rất vui."
À... Rất vui?
Giang Cảnh Xuyên thở phào nhẹ nhõm, chỉnh sửa lại kiểu tóc, đi về phòng làm việc, vừa đi vào thì thấy khóe miệng Tô Yên cong lên, không biết đang suy nghĩ gì, trông vui thật, xem ra Linda không lừa gạt anh.
Giang Cảnh Xuyên mới vừa muốn mở miệng hỏi —— Sao em lại tới đây?
Anh ý thức được mình không thể hỏi như vậy, nếu như cô cho rằng anh không hoan nghênh cô thì sao? Vào lúc này, anh cũng không thể nói như vậy, nếu không lại phải thu dọn cục diện rối rắm.
Lời đến khóe miệng chuyển cái ngoặt: "Vợ à, lát nữa em muốn ăn món gì ngon?"
Tô Yên cố gắng nín cười, vẫy vẫy tay với Giang Cảnh Xuyên, tỏ ý anh ngồi ở bên cạnh cô, trịnh trọng nói: "Cảnh Xuyên, hai ngày nay cảm xúc của em có chút không ổn định, anh đừng giận em."
Giang Cảnh Xuyên nào dám đáp lời, chỉ có thể giả bộ người câm sững sờ nhìn cô.
Chuyện gì vậy?
Tô Yên lại nói: "Hôm qua hại anh lo lắng, hôm nay lại khiến anh bị ông nội khiển trách, đều là em không tốt, anh có thể tha thứ cho em không?"
Giang Cảnh Xuyên hoàn toàn ngơ ngác, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, anh lại chưa chuẩn bị tâm lý, cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Cho nên, em muốn tặng cho anh một món quà thật to!" Tô Yên kéo tay Giang Cảnh Xuyên, đặt ở trên bụng của mình, ánh mắt sáng lên, "Cảnh Xuyên, tương lai có thể có một bé trai yêu em như anh, cũng có thể có một bé gái giống như em yêu anh."
Cô thế mà thật sự làm mẹ, từ khi biết mang thai đến bây giờ cũng qua mấy giờ nhưng Tô Yên vẫn đắn chìm trong vui sướng ban đầu.
Ngay từ đầu, cô cho là mình sẽ không muốn làm mẹ, dù sao trên thế giới này, cô chỉ tin tưởng bản thân mình, cô không muốn bị bất kỳ ai bất kỳ cái gì ràng buộc, cảm giác như vậy cũng quá đáng sợ, nhưng khi cô sờ xuống bụng, cảm giác có một sinh mệnh nhỏ đang chậm rãi lớn lên, nội tâm cô dâng lên cảm giác thỏa mãn còn hơn lúc lên làm Hoàng Hậu nhiều lắm, không, phải là không thể so sánh được.
Đến giờ khắc này, cô mới phát hiện, thật ra thì cô muốn một ngôi nhà hơn ai khác, một ngôi nhà thuộc về mình.
Giang Cảnh Xuyên nửa ngày cũng chưa tỉnh hồn lại, anh ngơ ngác nhìn Tô Yên, sau đó lại nhìn bụng của cô, cuối cùng chỉ có thể ngơ ngác nói lên một câu: "Hả?"
Không nhìn thấy phản ứng mừng rỡ như điên theo dự đoán, Tô Yên giận vươn tay ra dùng sức véo thịt mềm nơi eo Giang Cảnh Xuyên, "Phục hồi tinh thần chưa! Phục hồi tinh thần lại chưa!"
Mỗi một chữ cô nói đều giống như lên xe buýt chạy trên cầu vượt giờ cao điểm vậy, vào lúc này rốt cuộc hiểu ra, từng chữ một đã thành công tới não anh, những chữ này xếp chung vào một chỗ ——
Cô, mang, thai!
Điều này như một quả pháo bông lớn nổ trong đầu anh vậy, nổ khiến cho Giang Cảnh Xuyên ù tai một trận.
Phản ứng Giang Cảnh Xuyên giống như Tô Yên, bề ngoài trông thì rất tỉnh táo trấn định, giống như người làm ba mẹ không phải bọn họ.
Hai mươi tám năm trong đời, cho tới bây giờ Giang Cảnh Xuyên cũng chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, giống như chỉ số thông minh lại một lần nữa trở về thuở còn bé vậy, hay là nói dứt khoát là toàn bộ về không.
Thẳng thắn mà nói, Tô Yên có chút thất vọng, cô vẫn cho rằng anh rất mong đợi có một bảo bảo, cho là anh sẽ có biểu hiện giống như trong phim truyền hình, ôm lấy cô không ngừng xoay vòng vòng, nhưng mà không có, không có! Không có gì cả!
Anh trấn định trở lại bàn làm việc, trấn định tắt máy vi tính, trấn định cầm âu phục lên không nói một lời dắt tay cô đi ra phòng làm việc.
Đương nhiên, khi sắp đi đến thang máy, toàn bộ thư ký nhân viên tầng hai mươi ba may mắn vây xem tổng giám đốc rớt trí thông minh ngàn năm khó gặp ——
Giang Cảnh Xuyên quay đầu nghiêm trang nói với trợ lý: "Tiểu Lâm, lấy xe tôi tới, tôi muốn chìa khóa trở về."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...