Hiệu suất làm việc của Tùy Thịnh rất nhanh, Giang Cảnh Xuyên vừa mới tới công ty trong chốc lát đã nhận được tài liệu Tùy Thịnh gửi tới, mấy năm gần đây Vương thị đều đang xuống dốc, hiện tại cũng chỉ đang ăn vốn ban đầu, bề ngoài nhìn náo nhiệt, thật ra càng ngày càng tệ, vốn đoạn thời gian trước Vương thị chuẩn bị nắm trong tay một vụ đấu thầu, không nghĩ tới bị Lục Dạng chặn ở nửa đường, khi Giang Cảnh Xuyên đang xem tài liệu, thư ký Linda vào nói rằngVương tiểu thư đến đây.
Giang Cảnh Xuyên do dự một hồi, anh nhẹ gật đầu, "Để cho cô ta vào đi."
Mặc dù Tùy Thịnh rất chán ghét Vương Tư Kỳ nhưng ba mẹ hai nhà cũng xem như là bạn cũ, anh ta cũng lo lắng Giang Cảnh Xuyên thật sự sẽ làm gì đó với Vương thị cho nên lúc đang thu thập tư liệu, thông qua những người khác tiết lộ cho họ một ít tin tức, dưới dự ép hỏi của ba mẹ Vương Tư Kỳ, lúc này mới biết con gái bảo bối nhà mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì, buộc cô ta đến cửa xin lỗi Giang Cảnh Xuyên, hy vọng Giang Cảnh Xuyên có thể nể mặt trước kia, cũng không cần so đo với bọn họ như vậy.
Vương Tư Kỳ có ngu dốt thế nào thì bây giờ cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng chạy tới.
Vốn đang chuẩn bị một lý do thoái thác, khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Giang Cảnh Xuyên, dường như tất cả đều bị kẹt lại, một chữ cũng không thể nhả ra.
Lúc này Vương Tư Kỳ mới ý thức được, thật ra cho tới bây giờ, cô ta vẫn thích anh, vẫn hy vọng xa vời anh có thể đáp lại mình.
Trong chớp mắt cô ta hận không thể quay đầu rời đi, bởi vì một người phụ nữ đê tiện trong miệng cô ta, anh lại còn muốn đối phó nhà cô ta, vậy cũng thôi đi, thế mà cô ta lại còn khóc lóc van nài, hy vọng anh tha cho mình một lần, chuyện này không hề nghi ngờ sẽ kéo mặt mình xuống mặc cho người khác tùy ý chà đạp, trên mặt Vương Tư Kỳ nóng hừng hực, trong lòng lại ấm ức không thôi.
Vương Tư Kỳ không nói lời nào, Giang Cảnh Xuyên cũng không chủ động mở miệng, tiếp tục cúi đầu nhìn tài liệu.
Cứ như vậy qua chừng mười phút đồng hồ, Vương Tư Kỳ không thể chịu nổi trước, cô ta vốn muốn chất vấn anh tại sao phải làm như vậy nhưng lời đến khóe miệng lại thiếu một phần khí thế lớn, "Cảnh Xuyên, anh muốn làm gì với nhà em thế?"
Lúc này cô ta đã quên mất lời ba mẹ dặn dò, trong lòng đầy chua xót khiến cô ta không thể nào cúi đầu về phía anh.
Dựa vào cái gì chứ, cô ta đã làm gì sai? Thế mà anh lại nhẫn tâm như vậy?
Cô ta làm gì? Chỉ là gọi điện thoại nói một ít sự thật cho Tô Yên mà thôi, chẳng lẽ cũng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy mà muốn ra tay với gia tộc của cô ta?
Giang Cảnh Xuyên buông bút máy trong tay xuống, đóng máy tính lại, hai tay nắm vào nhau, anh vẫn ung dung nhìn cô ta, trên mặt không hề có ý cười, "Tư Kỳ, tôi vẫn cho rằng cô là người thông minh."
Anh vẫn cho là Vương Tư Kỳ sẽ tiếp thu được cái tốt, dù sao trong ấn tượng của anh, cô ta không phải là người không biết nặng nhẹ như vậy.
Thẳng thắn mà nói, lần này Giang Cảnh Xuyên cũng không có ý định làm gì với Vương gia, dù sao chuyện của công ty đều liên quan tới toàn thể, anh không thể nào không cân nhắc lập trường của Giang thị, chẳng qua nếu như còn lần tiếp theo thì anh cũng sẽ không tốt tính nói chuyện cùng cô ta, mọi người đều trong một hội, từ khi bắt đầu hiểu chuyện đã biết nhau, anh không thể nào thật sự đuổi tận giết tuyệt, nếu như lúc này Vương Tư Kỳ có thể thông minh một chút, có thể nghe hiểu cảnh cáo của anh, vậy anh cũng sẽ không thật sự làm chuyện giận dữ vì hồng nhan.
Vương Tư Kỳ trầm mặc chốc lát, siết chặt tay, hỏi: "Anh cũng không nghe em nói một chút sao? Chẳng lẽ anh cứ tin tưởng Tô Yên như vậy?"
Giang Cảnh Xuyên nhìn về phía cô ta, hỏi ngược lại: "Tôi không tin vợ mình, chẳng lẽ đi tin tưởng một người ngoài?"
Trong chuyện như vậy, Giang Cảnh Xuyên tuyệt đối tin tưởng Tô Yên vô điều kiện chứ nói gì tới một người có tiền án như Vương Tư Kỳ.
Người ngoài?
Thân hình Vương Tư Kỳ gần như không thể đứng thẳng, thật lâu sau mới miễn cưỡng bình ổn tâm thần, "Nếu nói như vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì? Phá đổ Vương thị sao? Cảnh Xuyên, em không tin anh sẽ làm như vậy."
Giang Cảnh Xuyên rốt cuộc đứng dậy, từ trước anh đã không thích nói chuyện, cũng không thích cười nhưng trong mắt vẫn còn nhiệt độ, bây giờ anh nhìn Vương Tư Kỳ như nhìn người xa lạ vậy, "Tôi nhớ lần trước đã nói rõ với cô rồi, tôi không có kiên nhẫn với những người phụ nữ khác, rõ ràng cô không để lời của tôi ở trong lòng."
"Em phải làm sao anh mới bỏ qua cho nhà em?" Cuối cùng Vương Tư Kỳ nói ra điểm chính của ngày hôm nay.
Cô ta đã sớm thấy rõ, người đàn ông trước mắt này cho dù cô ta có làm gì cho anh, cho dù cô ta thích anh bao nhiêu, đời này cô ta cũng không thể có anh.
Chuyện ngu xuẩn cũng đã làm, bây giờ cô ta cũng biết, cô ta khiến anh phát bực, chuyện cho tới bây giờ, cô ta cũng nên tỉnh táo lại bởi vì cô ta hiểu hơn ai khác, người đàn ông này rất ngoan tuyệt, anh không còn thừa nhiều kiên nhẫn với cô ta.
Cô ta là một người phụ nữ bình thường, vì thích một người đàn ông mà làm chuyện ngu xuẩn nhưng cô ta là con gái Vương gia, tình yêu và gia tộc cái nào quan trọng hơn, cô ta tự hiểu rõ, cho nên cô ta nguyện ý từ bỏ tôn nghiêm nói xin lỗi với anh.
Giang Cảnh Xuyên đi tới trước mặt Vương Tư Kỳ, "Tư Kỳ, lời tiếp theo tôi chỉ nói một lần, cô thích nghe thì nghe, trước kia tôi không có cảm giác gì khác ngoài tình cảm bạn bè với cô, bây giờ cô ngay cả bạn bè củatôi cũng không phải, bởi vì cô tổn thương đến vợ của tôi. Từ sau khi cô bước ra phòng làm việc này, cô và tôi cũng chỉ là người xa lạ, sau này, xin đừng xuất hiện trước mặt phu nhân tôi nữa, cũng đừng quấy rầy đến cuộc sống của tôi và phu nhân."
Giọng anh rất bình thản, thậm chí cũng không có uy hiếp cô ta nhưng Vương Tư Kỳ lại rùng mình.
"Vậy lần này thì sao?" Vương Tư Kỳ kinh ngạc hỏi.
Sắc mặt Giang Cảnh Xuyên lạnh lùng: "Cảnh cáo. Tư Kỳ, tôi tin cô có thể nghe hiểu được."
Đương nhiên cô ta nghe hiểu, ý anh là, nếu như có lần tiếp theo, anh sẽ không hạ thủ lưu tình nữa, đến lúc đó anh sẽ không cho cô ta cơ hội nữa.
Giờ khắc này Vương Tư Kỳ lại rất muốn cười, cô ta vì một người đã định trước sẽ không thuộc về mình, nếu bồi thường bằng cả gia tộc, vậy cô ta ngu xuẩn biết bao.
"Cảnh Xuyên, nếu như từ lúc ban đầu em đã nói cho anh, anh có thể... " Có thể cũng thích em một chút như vậy không?
Đây là chấp niệm sâu nhất trong nội tâm Vương Tư Kỳ, bạn tốt nói cho cô ta, đàn ông đều có quan niệm vào trước là chủ, ban đầu anh cũng chỉ xem cô ta như bạn bè, như vậy tiếp theo cũng rất khó thay đổi, nếu như từ khi vừa mới bắt đầu, cô ta đã nói cho anh, cô ta thích anh, có phải tất cả đều sẽ khác không?
Trình Ảnh không phải ví dụ điển hình nhất sao? Ban đầu anh với Trình Ảnh không phải cũng không thích nhau sao? Nhưng Trình Ảnh dũng cảm hơn cô ta, cho nên anh và Trình Ảnh ở bên nhau.
Bây giờ nghĩ lại, không phải Vương Tư Kỳ không hối hận.
Nếu như cô ta may mắn ở bên cạnh Giang Cảnh Xuyên, cô ta tuyệt đối sẽ không giống như Trình Ảnh nói buông tay là buông tay, dù anh cả đời đều sẽ không thích cô ta, cô ta vẫn sẽ không buông tay.
Cho dù là Trình Ảnh hay là Tô Yên, lại có người nào là thật sự thích anh? Hay là nói thích anh hơn cô ta?
Lúc Trình Ảnh không được đáp lại, có thể dễ dàng buông tay, Tô Yên thì càng khỏi phải nói, ngay từ đầu cô đã bất trung!
Giang Cảnh Xuyên biết lời mà Vương Tư Kỳ chưa nói ra là gì, anh nhìn về phía cô ta, thản nhiên nói: "Sẽ không."
Vương Tư Kỳ sửng sốt, cô ta không nghĩ tới anh sẽ trực tiếp như vậy, đến bây giờ, thậm chí ngay cả lừa gạt cô ta anh cũng không muốn.
Nếu như anh nói sẽ, ít nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng, cô ta có thể ôm mộng tưởng mà trải qua, còn có thể ảo tưởng mình đã từng bỏ lỡ cơ hội yêu đương, cũng không phải là nói chưa bao giờ gặp.
"Tôi không phải cố ý để cho cô tuyệt vọng mới nói như vậy, Tư Kỳ, tôi không thích cô, cũng sẽ không thích cô." Giang Cảnh Xuyên thật sự sẽ không thích Vương Tư Kỳ, từ khi mới bắt đầu, cô ta cũng không phải kiểu người anh thích, có thể làm bạn, nhưng cũng tối đa chỉ là bạn.
Không liên quan tới vấn đề tỏ tình sớm muộn, không thích chính là không thích.
Bây giờ ngay cả cảm giác hận Vương Tư Kỳ cũng không có, lần này Giang Cảnh Xuyên có thể nói là đánh rắn đánh bảy tấc, anh biết điểm yếu của cô ta, coi như trong lòng cô ta có bi phẫn đi nữa cũng không dám làm gì thêm, cô ta cũng bắt đầu tin rằng, một người đàn ông bởi vì không có chút tình cảm gì với mình cho nên mới có thể hời hợt nói ra lời đả thương người khác như vậy.
"Em đi đây." Vương Tư Kỳ trịnh trọng khom lưng với Giang Cảnh Xuyên, "Tạm biệt."
Giang Cảnh Xuyên không nói gì, trở lại vị trí tiếp tục công việc, cũng không liếc nhìn cô ta một cái.
Cô ta đã nằm mơ một giấc mộng dài thật dài, vốn cho rằng mình là nhân vật chính, vạn vạn không nghĩ tới, tại trong thế giới của anh, cô ta chỉ là vai phụ, người xem chỉ mong cô ta nhanh chóng nhận cơm hộp.
Vương Tư Kỳ đi, Giang Cảnh Xuyên đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, nhìn dòng xe chạy, cho dù là Vương Tư Kỳ hay là Trình Ảnh, đều tới rồi đi như khách qua đường, các cô đi, ảnh hương lưu lại lại không biến mất, anh tin Vương Tư Kỳ sẽ không lại xuất hiện trước mặt anh, cũng tin rằng Vương Tư Kỳ không dám xuất hiện ở trước mặt anh, vấn đề này đến cùng có quan hệ với anh hay không, hiện tại không ai nói rõ được, anh chỉ biết là anh đã thu dọn xong cục diện rối rắm còn sót lại.
Tô Yên quan tâm là một chuyện nhưng lần này cô tỏ ra thương tâm khổ sở tuyệt đối chưa từng có trước đó, không có khả năng nói ra là cô sẽ hoàn toàn quên đi.
Giang Cảnh Xuyên có chút đau đầu, anh không biết nên làm sao dỗ dành cô, dù sao anh đứng ở trên vai người khổng lồ, hôm nay ba vụng trộm nói cho anh, đừng tưởng rằng việc này coi như xong, các cô gái rất giỏi ghi thù, chờ đến ngày nào đó cãi nhau, vậy có thể lấy ra nói lần nữa.
Anh nên làm như thế nào đây?
Cùng lúc đó Tô Yên đi tới phòng làm việc Chu Lộ, cô không yên lòng nắm kim châm, Chu Lộ gần như kinh hồn táng đảm nhìn cô, khi Tô Yên thiếu chút nữa đâm vào ngón tay, cô ấy vội vàng nắm tay cô lại, thấp giọng hỏi: "Hôm nay em sao vậy? Sao lại không có tinh thần thế?"
Chu kỳ của Tô Yên đến chậm, cô không biết chu kỳ của nguyên thân có đúng không cho nên không dám kết luận, chỉ là trong đầu vẫn luôn nghĩ tới chuyện này, thật sự không cách nào tập trung tinh thần, nghe được Chu Lộ nói như vậy, cô buông đồ dùng thêu trong tay xuống, kéo Chu Lộ đến phòng rửa tay, hạ thấp giọng không thể thấp hơn, "Chu Lộ, chị có thể đi gặp bác sĩ với em không?"
Đối với chuyện này, cô cũng không dám ôm may mắn trong lòng, bây giờ cô chỉ muốn tìm một người đi gặp bác sĩ với cô, nếu không trong đầu sẽ luôn nghĩ tới chuyện này, thật sự không thể nào tập trung tinh thần.
"Em bị bệnh rồi? Khó chịu chỗ nào?" Chu Lộ kéo Tô Yên hỏi.
Có lẽ là bởi vì giọng Chu Lộ quá lớn, trái tim Tô Yên cũng không ngừng nhảy, cô vội vàng che lại miệng Chu Lộ, thấp giọng nói: "Nói nhỏ thôi, chị nghe em nói."
"... Ừ, được." Thấy Chu Lộ chớp chớp mắt tỏ vẻ mình biết rồi, lúc này Tô Yên mới buông cô ấy ra.
"Em cũng không dám xác định nhưng đã một thời gian rồi em không tới cái đó, trước đó em còn không chú ý... Chu Lộ, chị đi bệnh viện với em kiểm tra chút được không?" Buổi trưa hôm nay ngay cả cơm Tô Yên cũng không được mấy miếng, cô vốn muốn nói với dì Vương nhưng nghĩ lại tình tình của dì Vương, chỉ sợ còn chưa có kết quả, những người khác trong Giang gia đều biết hết, mang thai thì tốt, nếu không mang thai không phải làm trò cười sao?
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Chu Lộ thích hợp nhất, bây giờ Vạn Dập đang đi làm, thật sự không nên làm phiền cô ấy, Tần Huyên và Giang Tinh Tinh thì... Không hơn dì Vương là bao.
Chu Lộ trợn tròn hai mắt, tầm mắt từ từ dời xuống, cuối cùng xác định nơi bụng Tô Yên, cô ấy a một tiếng, nhanh chóng che miệng, không thể tin nhìn Tô Yên, thấp giọng nói: "Em mang thai?"
Bây giờ Tô Yên không nghe được lời này, mí mắt cô không ngừng nhảy, "Em còn chưa xác định, cho nên muốn đi gặp bác sĩ, chị đi với em nhé, có được không?"
Cô cũng không quá quen biết với bệnh viện nơi này cho nên phải đi tìm một người mới được.
Trong mắt Chu Lộ đều là kích động, cô ấy dùng sức gật đầu, "Được được được, sẽ đi ngay bây giờ, chị có người quen ở bệnh viện."
Chu Lộ cũng không biết tại sao mình lại kích động, cũng không phải mình làm mẹ, nhưng nghĩ tới trong bụng Tô Yên có thể có một tiểu bảo bảo thì không nhịn được mà vui vẻ, cũng không đoái hoài gì tới công việc, cô ấy kéo Tô Yên chuẩn bị rời đi, dặn dò cô gái trong phòng làm việc thì đi tới cửa.
Nào biết cửa thang máy vừa mở ra, Lục Dạng đã từ bên trong đi ra, trong tay còn cầm đồ ăn, ba người gặp nhau đều ngẩn ra, vẫn là Lục Dạng chủ động mở miệng hỏi: "Bây giờ hai người muốn đi đâu vậy?"
Trong lòng Tô Yên đang suy nghĩ chuyện khác, cũng không để tâm mà trả lời, Chu Lộ nóng lòng nhanh miệng: "Chúng tôi đi bệnh viện có chút chuyện, đi trước nhé."
Bệnh viện? Lục Dạng nhìn Chu Lộ, lại nhìn sang Tô Yên, thấy thế nào đều chỉ là Tô Yên muốn đi gặp bác sĩ, hắn cũng đi theo vào thang máy, ân cần hỏi: "Là ai bị bệnh? Có nặng lắm không? Tôi lái xe đưa hai người đi?"
Chu Lộ: "Không có ai bị bệnh cả, chuyện của phụ nữ anh lại không biết, tôi có xe, không cần phiền anh đưa đi đâu."
Lúc này cửa thang máy mở ra, Lục Dạng cũng đi theo ra, lại không yên lòng hỏi: "Thật sự không có quan hệ sao?"
Lời này hắn nói với Tô Yên, Tô Yên đang suy nghĩ chuyện khác, đầu óc phản ứng vốn chậm nửa nhịp, lúc này ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Dạng, vội vàng lắc đầu, "Không sao không sao, Lục tiên sinh, không làm phiền anh."
Lục Dạng nóng lòng nhưng cũng biết vào lúc này không thể biểu hiện ra, cho đến khi Chu Lộ và Tô Yên lái xe rời đi, hắn còn đứng tại chỗ nhìn quanh.
Lúc Tô Yên thắt dây an toàn, trong lúc vô tình liếc về phía kính chiếu hậu, khi nhìn thấy Lục Dạng còn đứng tại chỗ, cô trố mắt.
Cô cũng không phải là một người ngu ngốc, một ít chuyện còn mơ hồ trước đó dần dần rõ ràng, trong đầu hiện lên một suy nghĩ ngoài dự đoán hợp tình hợp lý.
Cô nhớ Giang Cảnh Xuyên từng nói, công việc của Lục Dạng rất bận rộn, bởi vì mới vừa lên chức, công ty cũng đang vào lúc chỉnh đốn và cải cách, hắn bận rộn như vậy, vì sao ba ngày hai bữa đều tới đây, rõ rằng hắn mới là khách hàng, tại sao mỗi lần đều mang đồ ăn tới chứ?
Thật ra rất nhiều chuyện đều có dấu vết mà lần theo, cô thích ăn mouse xoài, có một ngày Lục Dạng mang đến, cô đã ăn nhiều hơn một miếng, tiếp đó chỉ cần hắn đến, hắn luôn sẽ mang theo mouse xoài.
Một đàn ông ân cần như vậy là có mục đích, ban đầu Tô Yên cho là hắn thích em gái trong phòng làm việc, bây giờ suy nghĩ lại căn bản không phải chuyện như vậy.
Lục Dạng cũng coi là thiên chi kiêu tử, hắn cũng không kém Giang Cảnh Xuyên là bao, có thể vừa rồi hắn quan tâm không phải là giả, Tô Yên nghĩ đến lúc nãy hắn vẫn còn đứng tại chỗ, chuyện cho tới bây giờ nếu như cô còn nghĩ rằng hắn vì muốn chung đường với Giang Cảnh Xuyên thì cô đã sống uổng nhiều năm rồi.
Tô Yên nghĩ đến Lục Dạng có thể có ý nghĩ không an phận với mình, trái tim càng nhảy mạnh hơn.
Không phải mừng rỡ, mà là sợ hãi.
Có thể trước khi kết hôn, có một ít người theo đuổi cảm giác cũng không tệ lắm, nhưng sau khi kết hôn, Tô Yên chỉ mong trừ Giang Cảnh Xuyên ra, không có đàn ông nào sẽ có tâm tư về mặt kia với cô.
Không vì cái gì khác, xử lý chuyện như này rất phí tâm thần, mấu chốt nhất là, cô đã kết hôn rồi, chuyện này nếu như không xử lý tốt, lại sẽ bị mang tiếng.
Trái tim Tô Yên từ từ trầm xuống, cô nên suy nghĩ thật kỹ làm sao mới có thể tỉnh táo giải quyết chuyện này.
Hôm nay mặc dù không phải hai ngày nghỉ nhưng bệnh viện vẫn có rất nhiều người, Chu Lộ có người quen ở bệnh viện, rất nhanh đã có số, "Có lẽ phải đợi thêm hai tiếng nữa sẽ đến chúng ta, chị nói cho em biết, may là có người quen, nếu không phải có người quen thì phải xếp hàng đến ngày mai đấy."
Tô Yên còn chưa từng tới bệnh viện, cô ngồi ở trên hành lang, nhìn người đến người đi, bàn tay của cô đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Không biết là bởi vì quá khẩn trương hay là bị bầu không khí ở bệnh viện ảnh hưởng đến.
Chu Lộ đi mua hai chai nước, cô ấy vô cùng thân thiết giúp cô mở nắp chai, cô ấy chần chờ hỏi: "Tiểu Yên, em không vui sao?"
Tô Yên chợt phục hồi tinh thần lại, nghe được Chu Lộ nói, không hề nghĩ ngợi đã lắc đầu: "Không phải, chỉ là... Trong lòng em thấy hốt hoảng."
"Hoảng cái gì? Em và Giang tổng kết hôn cũng hơn nửa năm rồi." Chu Lộ cảm thấy Tô Yên cũng không có đi làm, trong mặt công việc không có áp lực, nếu như mang thai thì là chuyện rất vui mừng, vì sao lại hoảng chứ.
Tô Yên không muốn nói quá nhiều cho Chu Lộ, chuyện cô và Giang Cảnh Xuyên tránh thai cũng chỉ có dì Vương biết, thật sự không cần phải nói cho những người khác, cô cười với Chu Lộ, cũng không lên tiếng,
"Thật ra thì suy nghĩ của chị rất kỳ quái, nếu như có thể thì chị không muốn kết hôn, chỉ muốn sinh con." Chu Lộ nắm chai nước suối, nhún vai cười với Tô Yên, "Chỉ là Lão Từ nhà chị thúc giục kịch liệt quá, chị lại chỉ muốn yêu đương, kết hôn thật là phiền phức, em nhìn xem, hiện tại chị và lão Từ đã sống hạnh phúc bao nhiêu, sau khi kết hôn phải cân nhắc quá nhiều chuyện, nhà này, tiền vay này, rất nhiều chuyện, em đừng nói với lão Từ, trước khi gặp anh ấy, chị từng nghĩ, ngày nào đó đến ngân hàng tinh trùng mua một con có chất lượng tốt, sinh ra một bảo bảo khỏe mạnh thông minh... "
Tô Yên biết Chu Lộ đang dời đi sự chú ý của mình, cũng giữ vững tinh thần trò chuyện với cô ấy, "Hôn nhân không đáng sợ như chị nghĩ đâu, em cảm thấy cũng không tệ lắm, hai người bao dung lẫn nhau, rất nhiều vấn đề chị cho là lớn thì cũng không tính là gì."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...