Trông anh rất có tiền nha!!

Tùy Thịnh hiểu ý của Giang Cảnh Xuyên, thở dài nói: "Vậy được rồi, tôi cũng có thể hiểu cho cậu, Tô Yên không sao chứ?"
 
Nhắc tới Tô Yên, ánh mắt Giang Cảnh Xuyên dịu dàng xuống, "Tốt hơn nhiều, khóc đến mệt, tắm rửa đã đi ngủ rồi. Tùy Thịnh, thật ra thì tôi có hơi vui."
 
"Bệnh thần kinh à? Hôm nay vợ cậu bỏ nhà ra đi đấy!"
 
"Cậu không hiểu đâu." Ý cười trong mắt Giang Cảnh Xuyên cũng sắp tràn ra, "Hôm nay cô ấy nói cô ấy thật sự rất để ý đến tôi, có thể cậu không hiểu cảm giác này, dù sao tôi rất vui khi cô ấy có thể nói như vậy."
 
Tô Yên xinh đẹp hào phóng dịu dàng quan tâm, những điều này anh đều thích nhưng anh thích dáng vẻ cô để ý đến anh hơn.
 
Anh cảm thấy, cô rất thích anh, cũng rất quan tâm đến anh cho nên mới không tự tin như vậy, mới lo được lo mất như vậy.
 
Tùy Thịnh liếc mắt: "Cậu thật sự có bệnh, cúp đây, không nói nữa, tài liệu thì hai ngày sau đưa cho cậu."
 
Tùy Thịnh đã tỏ thái độ, Giang Cảnh Xuyên còn rất vui mừng, thật tâm thật ý nói một câu cảm ơn, ác tâm của Tùy Thịnh quyết định nhanh chóng cúp điện thoại.
 
Giang Cảnh Xuyên lần nữa trở lại phòng ngủ, Tô Yên ngủ vô cùng ngọt ngào, anh vừa nằm xuống, cô đã dựa vào trong ngực anh một cách tự nhiên, Giang Cảnh Xuyên không thể nhịn được, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
 
Trong biệt thự xảy ra chuyện lớn như vậy, nhà cũ Giang gia cũng biết, chuyện này không gạt được, ngày hôm sau Tô Yên mới vừa ngủ dậy rửa mặt chải đầu xong, dì Vương đã vội vội vàng vàng đi lên nói: "Phu nhân, ông bà tới rồi!"
 
Trong lòng Tô Yên cả kinh, ngoài mặt vẫn là dáng vẻ rất bình tĩnh, "Chuyện gì xảy ra vậy?"
 
"Bây giờ ông bà đang ở dưới lầu răn dạy tiên sinh, cô mau xuống đi, ông cũng cầm quải trượng đánh tiên sinh rồi!"
 
Tô Yên vội vàng đi theo dì Vương xuống lầu, quả nhiên những người khác của Giang gia đã đến, Giang Tinh Tinh liều mạng nháy mắt với cô, trong lòng Tô Yên rất hoảng, lại xem xét, Giang Cảnh Xuyên đàng hoàng đứng ở một bên, ông Giang nước bọt bay tứ tung: "Chuyện lớn như vậy hôm qua tại sao không nói! Nếu tiểu Yên xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ! Giang Cảnh Xuyên, trước đó ông nói với con, con cũng quên không để tâm có phải không?!"
 
Bà Giang thấy Tô Yên tới, vội vàng đứng dậy, lo lắng hỏi: "Tiểu Yên, con không có chuyện gì chứ?"
 
Sáng sớm hôm nay bọn họ mới nhận được tin, ăn sáng xong thì chạy tới.
 
Tô Yên chạy chậm qua, cô đỡ bà Giang, nhanh chóng liếc qua Giang Cảnh Xuyên, trong lòng rất có lỗi, lại khiến anh cõng nồi*, "Bà nội, con thì có chuyện gì chứ, không phải con đang tốt đấy sao?"
 
*背锅 背锅 (vác nồi) là 1 thành ngữ TQ có nghĩa bóng là “chịu lỗi”. Lúc đầu mọi người còn gọi MLXG là truyền nhân đời thứ năm của môn phái vác nồi

 
Ông Giang cẩn thận ngắm nghía Tô Yên, phát hiện tinh thần cô cũng không tệ lắm, lúc này sắc mặt mới tốt hơn nhiều, "Hôm nay nói rõ chuyện này, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Tiểu Yên, con nói đi, có phải Cảnh Xuyên khiến con bực bội không?"
 
"Không có không có, ông nội, không phải chuyện như vậy, không có quan hệ gì với Cảnh Xuyên ạ, là vấn đề của con ạ." Tô Yên cũng đoán được những người khác trong Giang gia đều biết, ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên, cô có thể tranh cãi vô lý có thể tùy hứng nhưng bây giờ ở trước người nhà anh, cô cũng không thể giống như hôm qua được.
 
Ba Giang mẹ Giang làm nền ở một bên, cũng không lên tiếng.
 
Bà Giang cũng nghe quản gia nói một chút, trầm mặt nói: "Ta nghe nói là bởi vì con gái nhà Vương gia đúng không?"
 
Khỏi cần nói, bà Giang mà nghiêm mặt, mười phần khí thế thì ngay cả ông Giang cũng không dám lên tiếng.
 
Tô Yên vội vàng lắc đầu, "Bà nội, không phải như vậy, con đang cáu kỉnh với Cảnh Xuyên thôi, cũng bởi vì một ít chuyện nhỏ, bây giờ đã xử lý xong, bà nội, bà muốn trách thì trách con đi, là vấn đề của con, thật sự không có quan hệ với Cảnh Xuyên."
 
Mẹ Giang nghe lời này thì nhìn Tô Yên một cái, trong mắt có ý cười.
 
Giang Cảnh Xuyên đã sớm ngờ tới sẽ có một màn như thế, nhìn Tô Yên nhận hết tất cả, anh cũng ngồi không yên, "Là con không xử lý hết những quan hệ này, ông nội bà nội, con cam đoan sẽ nhanh chóng chỉnh lý lại."
 
Cho dù ông nội bà nội có thích Tô Yên thích bao nhiêu, Giang Cảnh Xuyên cũng không hy vọng người nhà mình bởi vì chuyện này mà có ý kiến với Tô Yên.
 
Anh cõng nồi đã quá nhiều, thêm một cái cũng không sao.
 
Hơn nữa vốn là do anh không xử lý xong, Tô Yên khóc, tất cả những điều này đều là lỗi của anh.
 
Ông Giang dùng sức gõ quải trượng lên mặt đất, trợn mắt nhìn Giang Cảnh Xuyên, mắng: "Lúc đầu là chuyện của hai vợ chồng trẻ các con, chúng ta cũng không có ý định xen vào, chỉ là Tiểu Xuyên à, không nói những cái khác, con phải xử lý tốt những phụ nữ loạn thất bát tao bên ngoài này, nếu như lại làm ầm ĩ đến trước mặt chúng ta, ta sẽ đánh gãy chân con!"
 
Lời nói này...
 
Ngay cả khóe miệng Tô Yên cũng giật giật.
 
Vốn là không có chuyện gì, làm sao vào trong miệng ông Giang thì có ý khác nhỉ.
 
Không biết còn tưởng rằng Giang Cảnh Xuyên ở bên ngoài có biến đấy.

 
Lúc này may mắn là những người giúp việc khác đều đi ra, nếu không nghe được, còn không biết nghĩ như thế nào.
 
Cho dù như thế nào, vào lúc này cô đều phải bảo vệ chồng mình, trong đầu nhanh chóng nghĩ một lượt, Tô Yên lại cười khanh khách nói với ông Giang: "Ông nội, con biết ông đau lòng cho con nhưng chuyện này thật sự không phải là lỗi của Cảnh Xuyên, anh ấy đã làm rất tốt... " Cô hơi dừng, dường như xấu hổ vậy, "Là con ghen... "
 
Lời này vừa nói, mọi người đều ngẩn ra, Giang Cảnh Xuyên không nhịn được cười lên.
 
Anh cảm thấy vợ anh thật là đáng yêu (^o^)/~
 
Lời nói đều đã nói ra, cũng không thu về được, Tô Yên dứt khoát vò mẻ không sợ nứt, "Bạn gái trước kia của Cảnh Xuyên trở về, chỉ là con... Ôi, ông nội bà nội, dù sao thì chuyện là thế, ông bà đừng trách Cảnh Xuyên."
 
Nói tóm lại, cô phải ôm chuyện này vào người, những chuyện khác đều dễ nói, hiện tại người nhà anh đều tới là bởi vì coi trọng cô, chút tính khí của cô có thể đùa giỡn trước mặt Giang Cảnh Xuyên nhưng ở trước mặt người nhà anh, đầu tiên cô học cách cúi đầu.
 
Mẹ Giang vẫn không lên tiếng bỗng đứng dậy, bà nắm lấy tay Tô Yên, vui mừng nói: "Ba mẹ, chuyện này thật sự không thể hỏi nữa, nếu không Tiểu Yên sẽ thẹn quá thành giận mất."
 
Bà Giang và ông Giang hai mắt nhìn nhau, nhìn nhìn Tô Yên, lại nhìn sang Giang Cảnh Xuyên, ông Giang hắng giọng, "Không sao thì tốt, Tiểu Xuyên, đây là ông đang nhắc nhở con, cô gái nhà Vương gia đó con định xử lý như thế nào?"
 
"Ông nội, con sẽ xử lý tốt, ông yên tâm." Giang Cảnh Xuyên cũng rất bất đắc dĩ, hiện tại anh thật sự cảm thấy anh phải vạch rõ giới hạn với những người phụ nữ khác, còn phải luôn luôn duy trì tỉnh táo, nếu không không chỉ có tổn thương tình cảm vợ chồng, còn có thể dẫn đến mâu thuẫn gia đình.
 
Thật sự rất thua thiệt, trong lòng lại càng thêm chán ghét Vương Tư Kỳ.
 
Nhìn cũng không có chuyện gì nữa, ông Giang và bà Giang đã rời đi trước, mẹ Giang kéo Tô Yên vào trong phòng tiến hành cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu.
 
"Tiểu Yên, hiện tại ông nội bà nội đều không có ở đây, con có thể nói với mẹ." Mẹ Giang lại bổ sung một câu, "Giữa con và Tiểu Xuyên, mẹ là trung lập, cho nên con có thể yên tâm to gan nói."
 
Tô Yên thật sự rất bội phục mẹ Giang, cũng biết mẹ Giang nói thật, cô do dự một hồi, chậm rãi nói: "Mẹ, không biết mẹ có hay cảm giác như vậy không, biết rõ không phải đối phương sai, cũng biết đối phương đã làm rất tốt nhưng vẫn không nhịn được tức giận mà muốn giận chó đánh mèo. Hôm qua là như vậy đấy, lý trí nói cho con biết, tất cả đều không có quan hệ gì với Cảnh Xuyên nhưng con vẫn tức giận."
 
Mẹ Giang cười trấn an cô, "Cảm giác này à, đương nhiên mẹ cũng từng có, đừng nói trước kia, ngay lúc này mẹ vẫn luôn cảm giác vậy."
 
Tô Yên hứng thú, tò mò mở to hai mắt.

 
Mẹ Giang còn luôn cảm thấy vậy, ba chồng nhà mình còn muốn nâng bà lên làm nữ thần, bà còn cảm thấy như vậy sao?
 
"Có đôi khi tâm tình mẹ không tốt, nhìn thấy tinh thần ba Tiểu Xuyên tốt như vậy, mẹ đều sẽ không cao hứng, phụ nữ mà, ai có thể giải thích được chứ. So với đàn ông, tâm tư của phụ nữ sẽ tinh tế tỉ mỉ hơn rất nhiều, cũng nhạy cảm hơn nhiều, nhiều khi tự chúng ta bực mình, bọn họ không thể hiểu được, cảm thấy tại sao chúng ta lại tức giận, cần gì phải tức giận, không thể nói ai đúng ai sai, giới tính khác biệt mà, Tiểu Yên, mẹ tin con cũng biết, chuyện của con và Tiểu Xuyên mẹ sẽ không nhúng tay vào, mẹ tin con sẽ xử lý tốt." Mẹ Giang lại bổ sung một câu, "Con là một đứa trẻ thông minh, sẽ hiểu ý mẹ."
 
Tô Yên đương nhiên biết ý của mẹ Giang, bà đang nói cho cô biết, có lúc Giang Cảnh Xuyên có thể sẽ coi thường một ít chuyện, không phải là bởi vì khác, chỉ là bởi vì suy nghĩ nam nữ không giống nhau.
 
"Nếu như Cảnh Xuyên làm có chỗ không đúng, hoặc là nói có người nào đó vì Cảnh Xuyên mà khiến cho con khó chịu, con có thể trực tiếp nói cho nó, con trai mẹ thì mẹ hiểu, nó không phải một người không biết làm gì, chỉ cần con nói với nó, nó sẽ hiểu, cũng sẽ xử lý mọi việc xong xuôi, Tiểu Yên, tất cả vấn đề giữa vợ chồng, thật ra chỉ là vấn đề giao tiếp, con cảm thấy sao?"
 
Tô Yên dùng sức gật đầu, đúng vậy, giữa người với người, đại đa số vấn đề đều là vấn đề giao tiếp.
 
Nhìn dáng vẻ Tô Yên như đã hiểu được, mẹ Giang hài lòng cười, ban đầu bà không phải không hài lòng với người con dâu này nhưng cũng không có ý kiến gì, bây giờ bà lại rất thích, người có thể thông suốt, tự hiểu rõ vẫn quá ít, có con dâu như vậy ít nhất không cần lo lắng cho trật tự gia đình.
 
"Con hiểu ý của mẹ, thật ra giữa con và Cảnh Xuyên không có vấn đề gì, chỉ là không biết mẹ có hiểu không, con có đôi khi không phải không tin, chỉ là hy vọng anh ấy có thể khẩn trương vì con, mẹ đừng cười con, con cũng biết mình như vậy rất ngây thơ. " Tô Yên có chút ngượng ngùng cúi đầu cười.
 
Mẹ Giang vỗ mu bàn tay Tô Yên, mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau cười.
 
Sau khi mẹ Giang cũng đã đi, Giang Cảnh Xuyên ôm lấy Tô Yên thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Tam đường hội thẩm cuối cùng cũng kết thúc."
 
**Tam đường hội thẩm “三堂会审”: tức là ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án
 
Tô Yên tựa vào đầu vai anh, trong giọng nói đều là sự hối lỗi, "Cũng bởi vì em, nếu không ông bà nội cũng sẽ không mắng anh, đều là em không tốt."
 
"Là anh quá tự tin, luôn cho rằng mình có thể tránh phiền toái, vượt qua hiểu lầm, anh cho rằng mình không đi gặp Trình Ảnh thì sẽ không có chuyện gì lớn, đâu có ngờ được cho tới bây giờ phiền toái đều thừa dịp anh không chú ý mà xảy ra chứ." Giang Cảnh Xuyên vừa nói vừa lấy chìa khóa trong túi ra đặt lên lòng bàn tay Tô Yên, cười nói: "Đây là chìa khóa căn chung cư kia của anh, sau này nếu em không vui, không tìm được nơi nào muốn đi thì đi tới đó, tiết lộ một câu, một ít đồ trang trí trong căn hồ kia là anh đấu giá được đấy, nếu em cần thì đập nó mà phát tiết cũng được, nhà bà ngoại quá xa cũng quá nghiêng, đúng không?"
 
Tô Yên đẩy tay anh ra, trừng mắt nhìn anh, nói: "Anh có ý gì, em có hung dữ như vậy sao?"
 
Giang Cảnh Xuyên lại kéo cô lại, thấp giọng cười khẽ nói: "Đây là Anh ngừa vạn nhất, như vậy nếu em đạp mệt thì có thể ngủ một giấc, trong tủ lạnh có đồ uống, đúng rồi, trong căn hộ của anh còn có phiếu thức ăn ngoài, có thể gọi tới ăn."
 
"Này!" Rốt cuộc có ý gì chứ!
 
"Được rồi, không đùa giỡn với em nữa." Giang Cảnh Xuyên nhéo nhéo mặt cô, nghiêm túc nói: "Cầm lấy đi, anh cũng hy vọng không có ngày dùng đến nó."
 
Tô Yên sẽ không biết, hôm qua khi anh đứng ở cửa, nhìn thấy dáng vẻ cô ngồi trên bậc thang ôm đầu gối, quá cô độc, cũng quá bất lực , thật giống như trên đời này không có gì để cô dựa vào, khiến anh đau lòng không chỉ là nước mắt của cô, mà là tư thế của cô lúc đó.
 
Anh vẫn luôn biết, gả cho anh, áp lực của cô rất lớn, trong gia đình như vậy ai có thể thoải mái đâu, chẳng qua anh vẫn muốn hết sức chống đỡ một đất nước, để ở đó cô có thể vui vẻ nhất.
 

Cô sao lại không còn gì khác chứ. Giang Cảnh Xuyên nghĩ thầm, Tô Yên vĩnh viễn sẽ không biết, mỗi một vẻ mặt, mỗi một câu đều có ảnh hưởng to lớn với anh.
 
Giang Cảnh Xuyên ngồi trong nhà một hồi thì ra ngoài đến công ty.
 
Lúc này dì Vương mới có cơ hội nói chuyện với Tô Yên, bà đưa cho Tô Yên một cốc nước trái cây, hỏi dò: "Phu nhân, cô định làm như thế nào?"
 
Tô Yên rất vui vẻ yên tâm, ít nhất người bên cạnh cô đều không ngu ngốc như Vương Tư Kỳ, điều này khiến cô rất thoải mái, lời của dì Vương xem như hỏi đến điểm quan trọng, chuyện của Vương Tư Kỳ đương nhiên không thể tùy tiện đã lật sang trang mới, nếu lần sau cô ta lại tro tàn lại cháy, không phải hết sức khiến mình bị ghét sao?
 
Cô từng nói, người chủ động khiêu khích cô khiến cô không thoải mái thì cô phải trả lại gấp mười gấp trăm lần.
 
Cô quyết tâm muốn tính tổng nợ với Vương Tư Kỳ, cũng không thể cứ để người khác khoa tay múa chân được, đương nhiên chuyện này vẫn phải nhìn tới thái độ của Giang Cảnh Xuyên, trước mắt cần kiên nhẫn.
 
Tô Yên không hề cảm thấy suy nghĩ của mình quá đáng, cô rõ nhất kiểu người xấu tính như Vương Tư Kỳ, người như vậy trong hậu cung cô cũng thấy nhiều, vốn muốn tốt vụng bỏ qua cho đối phương, cho là người khác sẽ khiêm tốn một chút, kết quả đây, người khác chẳng những không cảm thấy cảm kích, lần tiếp theo sẽ còn nghiêm trọng hơn.
 
Đối với người như vậy, nếu vẫn còn mang theo lòng tốt thì thật quá ngu ngốc.
 
Cô cũng không có tâm tư cũng không có thời gian cảm hóa Vương Tư Kỳ.
 
Chẳng qua là cô không biết Giang Cảnh Xuyên đến tột cùng muốn làm gì, sẽ không phải lại một cuộc nói chuyện không đau không nhột với Vương Tư Kỳ chứ?
 
Tô Yên nhìn về phía dì Vương, lắc đầu, "Tôi còn chưa nghĩ ra, dù sao cũng không thể dễ dàng lật ngược câu chuyện như vậy được."
 
Dì Vương nghe cũng gật đầu liên tục, "Trong lòng cô hiểu rõ thì tốt."
 
Ở mặt này, dì Vương vẫn rất tin tưởng Tô Yên, cũng vì Vương tiểu thư đó quá ngu ngốc, đánh một ván bài tốt thành xấu, trách được ai chứ.
 
Chờ sau khi dì Vương rời khỏi phòng ngủ, Tô Yên một mình rảnh rỗi nhàm chán, cô chạy tới thư phòng Giang Cảnh Xuyên bắt đầu viết chữ, viết được mấy tờ, cô có một quyết định, quyết định chiều hôm nay đưa một ít đồ ăn cho Giang Cảnh Xuyên, nghĩ tới đây, cô trở lại phòng ngủ, đi vào phòng giữ quần áo chuẩn bị chọn lựa quần áo, lúc mở tủ quần áo ra, quỷ thần xui khiến kéo ra ngăn kéo, nhìn thấy băng vệ sinh bên trong, cô hơi sửng sốt.
 
Lúc vừa tới nơi này, cô tới kinh nguyệt, phản ứng đầu tiên chính là tìm băng vệ sinh.
 
Nhưng cô không biết nên nói với ai, khi đó cô sợ nói sai một chữ, chỉ có thể ngơ ngác ngồi ở trên giường, vẫn là dì Vương thấy trên giường có máu, nhìn cô vẫn đang ngẩn người, lúc này mới mang cho cô một bịch băng vệ sinh.
 
Cô ở trong phòng vệ sinh nghiên cứu thật lâu, rốt cuộc cũng học được cách dùng, khi đó cô còn đang xúc động, cái này thật sự rất thuận tiện.
 
Tay cầm một bịch băng vệ sinh, Tô Yên luôn cảm thấy có chỗ nào sai sai.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui