Trông anh rất có tiền nha!!

Cho tới bây giờ Tô Yên đều biết, vũ khí lợi hại nhất là tình cảm, đàn ông sợ nhất là nước mắt của phụ nữ, cô có tình cảm của Giang Cảnh Xuyên, lúc này lực sát thương của nước mắt lớn bao nhiêu có thể tưởng tượng được, Giang Cảnh Xuyên ôm cô vào trong ngực, vô cùng đau lòng, anh hôn lên mắt cô, lo lắng hỏi: "Ngoan, đừng khóc đừng khóc, là anh sai rồi là anh sai rồi."
 
Nằm ở trong ngực anh, Tô Yên vừa muốn khóc vừa muốn cười, anh sai ở đâu chứ, anh vốn không sai, chẳng qua nghe mấy câu như vậy, sự tủi thân cô đang diễn cũng trở nên chân thật.
 
Nước mắt cô chảy càng nhiều, cô nắm ống tay áo của anh, nghẹn ngào nói: "Em thật quá vô dụng, người khác tùy tiện nói gì đều có thể ảnh hưởng đến em... Thật xin lỗi, em cũng không muốn như vậy."
 
Giang Cảnh Xuyên vô cùng tự trách, anh cảm thấy đều do anh không xử lý xong những chuyện này mới có thể khiến cô khóc thành như vậy, trong miệng không ngừng lặp lại những lời an ủi kia.
 
Hơn mười phút sau, Tô Yên cũng bình tĩnh lại, hai người vẫn ngồi ở đây mới có chuyện, Giang Cảnh Xuyên dứt khoát dùng kiểu bế công chúa ôm cô lên, Tô Yên hét lên một tiếng kinh hãi, cô vội vàng ôm cổ anh, trợn tròn hai mắt thấp giọng kêu "Anh làm gì vậy! Mau thả em xuống!"
 
Giang Cảnh Xuyên ôm lấy cô đi tới cửa, nói thật nhỏ: "Em mệt rồi, anh ôm em lên xe."
 
Vóc người Tô Yên nhỏ nhắn xinh xắn, Giang Cảnh Xuyên ôm cô hoàn toàn không tốn sức, đi trên con đường lát đá, hai người cũng không nói gì, có một hai người đi đường nhìn thấy một màn này đều hiếu kỳ nhìn qua, Giang Cảnh Xuyên hồn nhiên không hay, đêm nay anh đã trải qua khủng hoảng sợ hãi chưa bao giờ có, còn có đau khổ, anh biết rất rõ ràng Tô Yên sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng trong đầu vẫn không tránh khỏi sẽ liên tưởng một ít chuyện, lúc sụp đổ nhất, anh thậm chí còn nghĩ, nếu như trong cuộc sống anh không còn có cô, vậy anh nên làm gì đây.
 
Ở bên cạnh Tô Yên rất hạnh phúc, cô rất tốt, đến mức anh cho rằng cuộc sống tiếp đó cũng sẽ giống như trước, không có quá nhiều chập trùng, cứ như vậy mà bình thản hạnh phúc, anh cho là sẽ như vậy nhưng có lẽ ông trời thấy cuộc sống của anh quá thuận lợi hạnh phúc, nhất định phải tạo thêm chút phiền toái, anh cho rằng không để ý tới là được nhưng anh không quan tâm khiến Tô Yên biết sẽ rất thương tâm.
 
Đặt Tô Yên ở trên ghế lái phụ, Giang Cảnh Xuyên từ phía sau cốp xe lấy bình nước đưa cho cô, sau đó mới lên xe, đường đi vốn rất yên tĩnh, trong xe cũng ngăn cách tiếng từ bên ngoài, Tô Yên mở miệng nhỏ uống nước, cô cúi thấp đầu cười khổ nói: "Xin lỗi, bởi vì em không biết nên đi nơi nào, dường như đi đâu cũng không được cho nên em mới đến nhà bà ngoại."
 
Tại sao cô muốn chọn đến nhà bà ngoại Giang Cảnh Xuyên, nơi này chứa hồi ức nhẹ nhàng của anh, là nơi mỗi lần anh không vui, phiền muộn đều sẽ tới, đối với anh mà nói rất có ý nghĩa.
 
Giang Cảnh Xuyên nắm chặt tay lái, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, "Tại sao phải không ngừng nói xin lỗi, tại sao phải nói xin lỗi."
 
Hốc mắt Tô Yên lại đỏ, mũi chua lên, cô nhìn Giang Cảnh Xuyên, làm ra dáng vẻ cố nén không để cho nước mắt rơi xuống, nhẹ giọng nói: "Em không phải là một người vợ tốt, rõ ràng nên tin tưởng anh, trên thực tế em cũng tin tưởng anh nhưng hành động của em lại không giống thế, Cảnh Xuyên, em biết rất rõ công việc của anh bình thường bận rộn như vậy, hôm qua còn nghĩ, con người em cái gì cũng không làm được, chỉ có thể cho anh sự tín nhiệm và cảm thông... Làm sao bây giờ, hiện tại dường như em đều không làm được."
 
Cô biết nên nói lời gì, thể hiện ra vẻ mặt thế nào để có hiệu quả cao nhất.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe lời này, nội tâm càng thêm áy náy, anh muốn vươn tay ra ôm cô lại bị cô tránh ra.
 
"Em làm cái gì cũng không tốt, cũng không thể làm gì cho anh, bây giờ còn dễ dàng bị ảnh hưởng bởi người khác, thật không đúng chút nào, em như vậy, thật sự có thể làm vợ anh sao? Em đang suy nghĩ vấn đề này." Tô Yên làm sao không biết Giang Cảnh Xuyên không làm gì sai, đó vốn không phải chuyện liên quan tới anh nhưng tình cảm chính là như thế, bởi vì anh, cô bị Vương Tư Kỳ lặp đi lặp lại khiêu khích nhiều lần như thế, cô có thể làm gì? Cô muốn cho anh biết, cô sở dĩ như vậy, tất cả là bởi vì quan tâm đến anh, đã từng nhẫn nhịn những kiểu khiêu khích của Vương Tư Kỳ cũng là bởi vì thích anh.
 
Trước đó Giang Tinh Tinh đăng bài chia sẻ tâm hồn và quà tặng cuộc sống* lên vòng bạn bè, ý chính là, yêu một người phải giữ lại ba phần, nếu mà dùng tất cả để yêu, dễ dàng mất đi bản thân.

 
*tâm linh canh gà: tâm linh kê thang [心灵鸡汤] =an ủi tề [安慰剂] = Ngôn ngữ nghệ thuật trị liệu[语言艺术治疗] ---->[ tâm linh cháo gà [心灵鸡汤] nghĩa là "Tràn đầy kiến thức, trí khôn cùng tình cảm lời nói" mềm mại, ấm áp, tràn đầy chính trực năng lượng ]
 
Tô Yên rất tán thành nhưng có câu tại sao không có ai nói, nếu như có ba phần tình cảm với một người mà nói thì nhất định phải cho đối phương cảm thấy được mười phần.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe lời này, hai mắt lóe lên vẻ tức giận, anh nhìn chằm chằm vào Tô Yên, "Em thật sự nghĩ như vậy sao? Ai nói em không còn gì khác, em dựa vào đâu mà có thể nghĩ như vậy."
 
Tại lúc nhận ra rõ tình cảm của mình, anh đã chuẩn bị quyết tâm trải qua một đời cùng cô, bởi vì đoạn tình cảm này với cô mà mỗi ngày đều vui vẻ như vậy, bây giờ cô lại vì bị một người ngoài làm dao động sự quyết tâm, Giang Cảnh Xuyên cũng có chút tổn thương.
 
Tô Yên cũng không thể không chế nữa, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn, "Không phải sao? Em cũng không thể làm gì cho anh, cho dù là Vương tiểu thư hay Trình tiểu thư gì đó, các cô ấy có thể giúp anh thật nhiều thật nhiều, em không thể... "
 
Giang Cảnh Xuyên phức tạp nhìn cô, anh thở dài một hơi rồi ôm cô vào trong ngực, vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ vai cô, "Vợ à, các cô ấy là các cô ấy, em là em, với anh mà nói, em chính là người tốt nhất trên thế giới này, sao em lại nói mình không còn gì khác, anh nhìn thấy đều là ưu điểm của em."
 
Anh không phải là người hay nói lời an ủi nhưng đây là chân tình của anh, cho dù người khác tốt thế nào thì cũng không phải là cô, cho dù thật sự cô không còn gì khác, vậy thì thế nào, anh vẫn thích cô.
 
Tô Yên oán hận cắn lên bả vai anh, một chút cũng không lưu tình, mặc dù Giang Cảnh Xuyên đau nhưng cũng đều chịu đựng.
 
"Anh không biết vừa rồi em sợ thế nào đâu!" Tô Yên lại đánh anh, mang theo giọng mũi nồng đậm, "Em sợ anh tìm thấy em, càng sợ anh không tìm em hơn, Giang Cảnh Xuyên, em ghét anh!"
 
Giang Cảnh Xuyên nghe cô nói như vậy, anh bất đắc dĩ cười nói: "Anh nào dám không tìm em, anh tìm cũng sắp phát điên rồi, vợ à, bây giờ em bình tĩnh lại chưa?"
 
"... Ừm." Giả bộ cũng nên có chừng mực, vừa rồi cô nói những lời đó đã đủ.
 
Đúng là phải bình tĩnh lại, bây giờ thì nhìn xem Giang Cảnh Xuyên có thái độ gì.
 
"Vậy thì tốt, đến lúc giải quyết vấn đề, trước hết em nói cho anh biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, anh muốn nghe em nói." Quản gia có tra được danh sách cuộc gọi, trong đó thì buổi chiều có Vương Tư Kỳ gọi tới, Giang Cảnh Xuyên có thể đoán được sơ lược là chuyện gì xảy ra nhưng vẫn muốn nghe xem Tô Yên nói như thế nào.
 
Tô Yên đã sớm nghĩ nên giải quyết chuyện này ra sao khi ở nhà bà ngoại, cô buông Giang Cảnh Xuyên ra, lần này không nhìn tới anh, cô cúi thấp đầu, trong giọng nói tràn đầy sự mất mát còn có buồn bã: "Hôm nay Vương tiểu thư gọi điện thoại tới, cô ta nói cho em, bạn gái mối tình đầu của anh trở lại, cô ta còn nói trước kia anh rất thích Trình tiểu thư đó, thiếu chút nữa còn đính hôn, còn nói Trình tiểu thư và anh mới là môn đăng hộ đối... "
 
Cô không thêm mắm thêm muối, Vương Tư Kỳ nói như vậy.
 

Tô Yên cảm thấy bây giờ đầu óc Vương Tư Kỳ thật sự là có vấn đề, trước kia Vương Tư Kỳ còn ảo tưởng có thể ở bên cạnh Giang Cảnh Xuyên, còn có thể thu liễm một chút, bây giờ có lẽ biết Giang Cảnh Xuyên không thể nào thích cô ta, cô ta cũng lười che giấu, chắc chắn suy nghĩ biện pháp khiến cho cô ấm ức nhưng Tô Yên không định cho cô ta cơ hội này.
 
Người như vậy đánh cũng đánh không được, mắng cũng không mắng được, cô thật sự muốn làm chút gì đó, chẳng lẽ giết cô ta? Bây giờ lại đang là xã hội pháp trị.
 
Cũng chỉ có để cho Giang Cảnh Xuyên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề này, cô tin anh sẽ xử lý tốt, ngay cả một người phụ nữ như vậy cũng không giải quyết xong, cô còn cần anh làm gì?
 
Loại chuyện này, chỉ có thể để cho đàn ông đi giải quyết, giữa phụ nữ với phụ nữ nếu như không tranh đến đầu rơi máu chảy, ai sẽ cam tâm.
 
Cô còn muốn cuộc sống sau này có thể yên bình một chút, tuyệt không cho Vương Tư Kỳ cơ hội tiếp tục khiến cô ấm ức.
 
Giang Cảnh Xuyên và Vương Tư Kỳ vốn chẳng qua là bạn bè vô cùng bình thường, sau khi biết tình cảm của cô ta thì một chút tình bạn bè không đáng kể kia cũng biến mất, chuyện lần trước anh không so đo với cô ta, lần này lại không giống vậy, anh thật ra cũng không phải người tốt gì, người khác cảm thấy anh tốt là bởi vì không có ai phá hư cuộc sống của anh, một khi đã có người có ý nghĩ thế này đồng thời còn có hành động, Giang Cảnh Xuyên cũng sẽ nhanh chóng trở mặt không nhận người.
 
"Anh có thể đính chính một chút, Trình Ảnh cũng không tính là bạn gái mối tình đầu của anh, đương nhiên nói như vậy giống như anh không chịu trách nhiệm nhưng ít ra trong lòng anh, cô ta không phải. Trình Ảnh đúng là trở về, ngày hôm qua anh kéo em về cũng là bởi vì Trình Ảnh ở đó, hôm nay cô ta cũng đi công ty tìm anh, anh không gặp cô ta, anh muốn nói cho em biết rằng, cho dù quá khứ của anh và cô ta thế nào, tất cả cũng không còn quan trọng nữa, trong đoạn tình cảm với cô ta, anh rất bị động, lúc đầu anh nợ cô ta nhưng lúc chia tay thì không có gì nữa, Tiểu Yên, có thể nói như vậy sẽ khiến anh rất cặn bã nhưng đây chính là lời thật lòng của anh, hai mươi tám năm trong đời, anh chỉ chân chính thích một người, đó chính là em."
 
Nếu như có thể, Giang Cảnh Xuyên không hề muốn nhắc tới Trình Ảnh, cho dù anh nói thế nào, anh đúng là đã từng mắc nợ cô ta, lúc đang yêu không thật sự tốt với cô ta, đây là một sự thiếu hụt nhưng lúc chia tay đã kết thúc, cho tới bây giờ anh chưa từng nói với người khác anh không thích Trình Ảnh, bởi vì đây là một sự vũ nhục với cô ta, cô ta cũng từng thật sự thích anh, cũng vì đoạn tình cảm kia mà từng cố gắng phấn đấu quên mình, anh không thể phủ nhận đoạn cảm tình này.
 
Chẳng qua là bây giờ nhìn thấy nước mắt của Tô Yên, anh chỉ có thể nói ra lời giấu trong lòng.
 
Có thể ở trước mặt Tô Yên, anh là một đàn ông tốt, là một người chồng tốt, nhưng ở trước mặt Trình Ảnh, anh đúng là không đạt tiêu chuẩn bạn trai, thậm chí còn gọi là tra nam trong cuộc đời cô ta.
 
Chẳng qua là anh đã từng thiếu nợ tình cảm của Trình Ảnh, tuyệt không thể nào lấy kiên nhẫn của Tô Yên mà đền bù.
 
Chuyện này rất không công bằng cho Tô Yên.
 
Cho nên anh không gặp Trình Ảnh cũng là bởi vì như vậy.
 
Tô Yên nghe Giang Cảnh Xuyên nói cũng không phân tích chút nào đã kết luận anh nói sự thật.
 
Giang Cảnh Xuyên không cần phải lừa cô, trên thực tế lời như vậy trong nháy mắt đã làm tan biến hơn nửa sự tức giận của cô, cô biết cảm giác được người khác yêu thích là gì, cô đã từng có, bây giờ cũng đang cảm nhận.

 
"Tiểu Yên, lời Vương Tư Kỳ nói em không cần để trong lòng, anh cam đoan với em, đây là lần cuối cùng." Giang Cảnh Xuyên kiên định lại lặp lại một câu, "Đây là lần cuối cùng."
 
Tô Yên cầm ngược tay Giang Cảnh Xuyên, miễn cưỡng cười: "Em dường như không có tư cách gì yêu cầu anh nhất định phải một lòng một ý với em, bởi vì em đã từng... Cũng không toàn tâm toàn ý, Cảnh Xuyên, mặc kệ anh có tin không, em vẫn còn muốn nói cho anh, em thật sự thích anh, cho nên em sợ mất đi anh, sợ em không tốt, sợ mình sẽ bị những người phụ nữ khác hạ thấp, càng sợ anh sẽ có một ngày hối hận vì đã cưới em."
 
Không, anh mãi mãi cũng không có cơ hội hối hận này.
 
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy cười cười, lại vuốt vuốt tóc của cô, "Chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại, chúng ta cũng hào phóng hơn một chút, được chứ? Anh sẽ không để ý Thẩm Bồi Nhiên, em cũng không cần để ý Trình Ảnh, có được không? Về phần em nói sợ anh sẽ hối hận, anh có thể nói cho em, anh sẽ không bao giờ."
 
Sở dĩ Tô Yên phóng đại chuyện Trình Ảnh cũng là muốn nhờ vào đó tiêu trừ sự ảnh hưởng mà Thẩm Bồi Nhiên lưu lại.
 
Giang Cảnh Xuyên có thể nói ra lời này rất hợp với tâm ý cô, cô cũng không còn khó chịu, dùng sức nhẹ gật đầu, "Được, em không đề cập nữa, anh không đề cập nữa, từ giờ trở đi, chỉ có em và anh, không có người nào khác."
 
"Được."
 
Giang Cảnh Xuyên nghĩ cuối cùng cũng đã dỗ được Tô Yên, trong lòng coi như thở phào nhẹ nhõm, Trình Ảnh sẽ không lại tới tìm anh, có thể cả đời cũng sẽ không gặp mặt nhau nữa, bây giờ mấu chốt là Vương Tư Kỳ, bản thân anh không có nhiều kiên nhẫn với phụ nữ khác, hôm nay Vương Tư Kỳ đã làm chuyện chạm đến ranh giới của anh.
 
"Xong đời!" Tô Yên che lấy mắt mình, giọng cô vì khóc mà mang theo giọng mũi, lúc này nói như vậy càng giống như đang làm nũng, "Mắt em sưng lên như hạch đào vậy, xấu quá xấu quá!"
 
Bây giờ mới phát hiện sao?
 
Thấy dáng vẻ cô như một bé gái đang xù lông vậy, Giang Cảnh Xuyên nhịn không được cười lên, dụ dỗ nói: "Không có, vẫn rất đẹp."
 
"Gạt người." Tô Yên từ trong túi lấy điện thoại ra, nhìn đôi mắt sưng đỏ của mình, cô như một quả bóng vì hơi vậy, ném điện thoại lên người Giang Cảnh Xuyên, "Em như vậy sao còn có thể gặp người khác chứ! Thật là xấu xí!"
 
Hôm nay lúc cô ra ngoài cố ý không vẽ mascara, chỉ sợ khóc rồi lại lem nhem. Đương nhiên, cô không mong Giang Cảnh Xuyên phát hiện mưu kế này.
 
Giang Cảnh Xuyên xoa xoa ngực, thật sự hết cách với cô, "Anh nói gì em đều nói anh lừa gạt em, vậy anh không nói nữa."
 
"Những người trong nhà đều biết chứ? Thật là mất mặt." Tô Yên buồn phiền dựa vào kính xe, vẻ mặt buồn thiu, "Sớm biết cũng không nên tùy hứng như vậy, đều không cân nhắc hậu quả."
 
"Không có việc gì, không ai sẽ cười em đâu." Giang Cảnh Xuyên nghiêm trang nói, "Tùy hứng là quyền lợi của Giang phu nhân."
 
"Thật sao?"
 

"Giang tiên sinh nói."
 
"Nếu em vẫn luôn tùy hứng thì sao?"
 
"Giang tiên sinh nói, không sao hết, tùy hứng anh cũng thích."
 
Khi trở về biệt thự, bởi vì Giang Cảnh Xuyên gọi điện thoại giao phó cho quản gia, lúc này trong biệt thự không có người nào khác, không bị một số người vây quanh quan tâm, Tô Yên thả lỏng rất nhiều, sau khi tắm xong thì lên giường ngủ, cô cảm thấy hôm nay rất mệt mỏi.
 
Sau khi cô ngủ, Giang Cảnh Xuyên đi tới thư phòng bấm gọi cho Tùy Thịnh, để anh ta giúp đỡ chỉnh sửa lại một ít tài liệu của Vương thị.
 
Tùy Thịnh vốn cũng sắp ngủ, nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, cứ thế bị dọa cho tỉnh lại, "Anh, anh trai à, cậu muốn làm gì?"
 
Giang Cảnh Xuyên đứng ở cửa sổ sát đất, ánh mắt thâm trầm: "Tùy Thịnh, cậu phải biết, trên thế giới này tất cả mọi người đều có điểm yếu*."
 
* xương sườn mềm 软肋
 
Điểm yếu của anh là Tô Yên, Vương Tư Kỳ cũng có điểm yếu, điểm yếu của cô ta là Vương thị.
 
Tùy Thịnh cũng không dám thở mạnh, hỏi dò: "Cậu muốn đối phó Vương gia sao? Không phải chứ."
 
"Phải." Giang Cảnh Xuyên lạnh lùng nói: "Sự thật chứng minh, tính kiên nhẫn của tôi cũng không khiến cho cô ta thu liễm lại mà lại khiến tệ hại hơn, Tùy Thịnh, tất cả việc lớn ban đầu đều là chuyện nhỏ."
 
Anh từng nghe bạn bè nói một chuyện như vậy, là chính thân bạn bè đó trải qua.
 
Khi còn bé cậu ta thích chơi với cái nắp gỗ trên bình nước sôi nhưng bên trong đều là nước sôi nóng hổi, rất dễ bị phỏng, khi đó, mẹ của người bạn đó nhẫn tâm, gọi cậu ta đến, trực tiếp cầm cái nắp gỗ của bình nước sôi đang nóng để lên tay cậu ta, người bạn đó nói, thật ra không còn nhớ rõ đau đớn thế nào nữa nhưng từ đó về sau, cậu ta không dám chơi cái nắp gỗ của bình nước sôi nữa.
 
Người chính là như vậy, không cảm nhận một ít mùi vị đau đớn thì sẽ không thể thu liễm.
 
Anh không phải thật sự muốn đối phó Vương gia nhưng anh nhất định phải để cho Vương Tư Kỳ biết, nếu như cô ta còn dám tiếp tục như vậy, cô ta sẽ nếm cảm giác đau đớn.
 
Đây không phải việc nhỏ, lần một lần hai, anh có thể dỗ được Tô Yên, nhiều lần, kiên nhẫn của Tô Yên của có hạn, nếu như ngày nào đó cô thật sự tức giận, hậu quả này ai tới gánh vác?
 
Anh không thể xem chuyện này là chuyện nhỏ được.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui