"Em nói em không có phàn nàn với anh, Cảnh Xuyên, mọi lúc em đều luôn nhớ kỹ thân phận của chồng em là gì, anh cho em một cuộc sống mà rất nhiều người tha thiết ước mơ, để cho em không cần mỗi ngày đều chen tàu điện ngầm đi làm, để cho em không cần vì cuộc sống bôn ba, trước đó em từng nghe có người nói, nếu như cảm thấy cuộc sống rất thoải mái thì chắc chắn người gánh chịu sẽ không dễ dàng, bây giờ, người giúp em gánh chịu những khó khăn này là anh, cũng nhờ có anh em mới có thể sống một cuộc sống mình muốn, Cảnh Xuyên, anh có thể cũng không biết anh ở trong lòng em rất lợi hại."
Tô Yên thực sự nói thật, nếu như trước kia vẫn không rõ bây giờ cô có được những gì, vậy hiện tại cũng nên hiểu, cô không cảm thấy tất cả đây đều là điều đương nhiên, muốn có được thì phải nỗ lực, Giang Cảnh Xuyên cho cô thứ cô muốn, vậy đương nhiên cô cũng phải đáp lại anh.
Cô có thể đáp lại anh bằng cách bầu bạn thấu hiểu cho anh.
Giang Cảnh Xuyên nghe cô nói vậy cũng có chút ngại ngùng, đối với một người đàn ông mà nói, cho dù có tiền hay không, có thể nghe được vợ nói một câu, em cảm thấy anh vô cùng lợi hại, chỉ một câu như vậy, cho dù ngày mai không muốn đi làm nữa, cũng phải bò dậy tiếp tục chiến đấu.
Buổi sáng ngày hôm sau Giang Cảnh Xuyên như được bơm máu gà vậy, tuyệt đối không nghĩ đến anh vừa tới công ty lại có một người khách không mời mà đến.
Thư ký nói cho anh, có vị Trình tiểu thư muốn gặp anh, bây giờ đang ở ngoài cửa.
Giang Cảnh Xuyên đang xem hồ sơ hạng mục, cũng không ngẩng đầu: "Cô đi nói với cô ta, tôi không ở công ty."
Linda nghe xong lời này thì biết có mờ ám nhưng lúc này cũng không dám lộ ra vẻ hiếu kỳ, đi ra phòng làm việc, lễ phép cười nói với Trình Ảnh: "Xin lỗi, hôm nay Giang tổng chúng tôi không ở công ty."
"Có đúng không." Tâm Trình Ảnh cũng lạnh đi, cô ta không nghĩ tới Giang Cảnh Xuyên vậy mà lại tuyệt tình như vậy.
Cô ta cho là bây giờ người cũng đã tới, tối thiểu anh cũng phải gặp mặt cô ta một lần, ngày hôm qua rời đi còn có thể thông cảm được, dù sao vợ anh cũng ở bên, hôm nay thì sao đây?
Không muốn nhìn thấy cô ta như vậy? Thậm chí ngay cả gặp một lần cũng không muốn.
Trong lòng Trình Ảnh rốt cuộc nghĩ như thế nào? Cô ta thật sự không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là muốn nhìn Giang Cảnh Xuyên chút thôi, một mặt như cô ta nói với Tùy Thịnh vậy, dù sao nhiều năm không gặp, cũng đã từng là bạn, thật vất vả trở về nước một chuyến, muốn gặp một lần cũng không quá phận, mặt khác là do quá tò mò, mặc dù đã không còn tình cảm ban đầu với Giang Cảnh Xuyên nhưng vẫn sẽ để ý, để ý rốt cuộc anh bị hạng người gì thu phục.
Giang Cảnh Xuyên là mối tình đầu của cô ta, là người đầu tiên cô ta yêu chân chính, đoạn tình cảm kia gần như cô ta bỏ ra tất cả, dù biết đối phương cũng không thương mình nhưng vẫn tin chắc chỉ cần ỷ lại bên cạnh anh, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ bị chính mình cảm động.
Sự thật chứng minh, có câu nói rất đúng, đối với đàn ông mà nói, nếu như ngay từ đầu không yêu bạn, như vậy về sau cũng không có khả năng yêu bạn.
Cô ta nhận thua cô ta đầu hàng, nhân lúc mình còn nửa cái mạng mà quả quyết đề xuất chia tay, thật ra lúc nói chia tay, trong lòng vẫn chờ mong anh có thể giữ cô ta lại, không nghĩ tới anh không nói gì.
Dù cho về sau gặp được chồng bây giờ, dù cho hiện tại hôn nhân rất hạnh phúc, có đôi khi đi ngang qua nơi từng theo Giang Cảnh Xuyên, cô ta vẫn sẽ thất thần.
Cô ta cho rằng Giang Cảnh Xuyên sẽ không yêu bất kỳ người nào, nếu không thì khiến cô ta làm sao có thể tiếp nhận?
Mà bây giờ anh thật sự yêu người khác, cô ta sao lại không hiếu kỳ chứ?
Đương nhiên cũng chỉ tò mò mà thôi, Trình Ảnh nhìn hướng phòng làm việc của tổng tài, cong môi cười tự giễu, trên đời này chuyện khó chịu nhất là không bằng ai đó, cô ta cho là Giang Cảnh Xuyên sẽ có một chút áy náy với cô ta, dù sao lúc trước anh không thật sự quý trọng cô ta, cô ta cho rằng ít nhất anh cũng muốn gặp lại cô ta một lần, đúng rồi, cô ta nên hiểu, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng thích cô ta, cho dù lúc chia tay từng có áy náy, đó cũng là thoáng qua rồi biến mất.
Bây giờ anh đã yêu người khác, chắc chắn có thể cách cô ta bao xa thì sẽ cách xa bấy nhiêu.
Sau khi Trình Ảnh rời đi, Giang Cảnh Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm, anh không biết nếu như đàn ông khác gặp phải tình huống tương tự, có phải sẽ như anh không, anh không muốn làm chuyện gì tổn thương tới Tô Yên, bởi vì cuộc sống không phải phim truyền hình, có một số hiểu lầm không thể ôm ấp để xóa bỏ, quan trọng hơn là anh rõ ràng có thể tránh hiểu lầm phát sinh, vì sao lại phải bận tâm đến mặt mũi mà cố ý tăng thêm hiểu lầm chứ?
Anh thừa nhận, anh đã từng làm sai nhưng chuyện cũng đã qua rồi.
Giang Cảnh Xuyên biết, trải qua chuyện ngày hôm nay, Trình Ảnh tuyệt đối sẽ không tìm lại anh, cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh, thật ra thì như vậy cũng rất tốt, giống như mấy năm trong quá khứ vậy, không thấy mặt không liên lạc cũng sẽ không có hiểu lầm được sinh ra, không phải rất tốt sao?
Lúc Vương Tư Kỳ nghe được tin tức Trình Ảnh trở về, trái tim lại bắt đầu rục rịch.
Bây giờ cô ta đã không còn trông mong vào việc Giang Cảnh Xuyên sẽ thích cô ta nữa, sau khi hiểu rõ được rất nhiều chuyện thì bắt đầu trở nên đơn giản, chẳng qua là trong lòng cô ta vẫn có cảm giác bi phẫn không thể phát tiết ra được, cô ta cảm thấy, cho dù cô ta không được Giang Cảnh Xuyên thích, cho dù Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long nhưng chỉ cần có cơ hội, cô ta vẫn muốn làm cho Tô Yên ấm ức.
Nếu nói cô ta có có thâm cừu đại hận gì với Tô Yên thì cũng khoa trương, nếu như Tô Yên không phải vợ của Giang Cảnh Xuyên, cô ta và cô cũng không thù không oán.
Ai kêu cô lại là vợ Giang Cảnh Xuyên chứ.
Thật ra thì Vương Tư Kỳ cũng không quá muốn làm bạn của Giang Cảnh Xuyên, trước đó nhịn nhiều năm như vậy là bởi vì trong lòng còn có ảo tưởng, bây giờ Giang Cảnh Xuyên đã phá vỡ ảo tưởng của cô ta, dù sao không làm người yêu được, làm bạn bè cũng không có nhiều khả năng, nếu nói như vậy, vậy thì vò đã mẻ không sợ nứt, chỉ cần có thể cho Tô Yên ấm ức thì cô ta sẽ vui vẻ.
Ngay cả bản thân cô ta cũng không phát hiện, thà nói cô ta nhớ mãi không quên Giang Cảnh Xuyên, còn không bằng nói cô ta đang ghen tỵ Tô Yên, không liên quan Giang Cảnh Xuyên, chẳng qua là từ tự tôn của một người phụ nữ.
Vương Tư Kỳ biết Giang Cảnh Xuyên có số điện thoại riêng thì gọi tới.
Tô Yên cũng bắt đầu chuẩn bị mang thai, nghiêm ngặt dựa theo yêu cầu của dì Vương, cô đang ăn một phần trái cây để cân bằng dinh dưỡng thì lúc này có một người giúp việc đi đến, "Phu nhân, có một tiểu thư gọi điện đến nói tìm cô có chuyện."
"Ai?" Tô Yên ngẩn ra, nếu như là Vạn Dập hoặc là Giang Tinh Tinh muốn tìm cô, họ có thể trực tiếp gọi vào điện thoại cô.
Người giúp việc lắc đầu, "Cô ấy chưa nói, chỉ nói là bạn cô."
Tô Yên đứng dậy đi tới phòng khách, vừa nhận điện thoại cô đã hối hận, bởi vì là Vương Tư Kỳ gọi tới.
"Tô tiểu thư, khoảng thời gian này cô có khỏe không?" Vương Tư Kỳ ngồi ở trên ghế sô pha, vai kẹp điện thoại, đang ung dung tô sơn móng tay.
Cũng xem như đã xé rách mặt ngoài với Vương Tư Kỳ, Tô Yên biết Giang Cảnh Xuyên cũng rất không thích cô ta, cho nên cũng lười ra vẻ, trực tiếp mở miệng: "Vương tiểu thư nếu cô không còn lời gì nữa thì tôi cúp đây."
Vương Tư Kỳ ghét nhất là Tô Yên dùng giọng điệu hờ hững đó nói chuyện với cô ta, cô là ai chứ? Chẳng qua bởi vì vận khí tốt gả cho Giang Cảnh Xuyên, lại còn dám nói chuyện với cô ta như vậy, nếu như Tô Yên không gả cho Giang Cảnh Xuyên, ngay cả nói chuyện với mình thì cô cũng không có tư cách!
"Tô tiểu thư, tôi đoán cô sẽ cảm thấy rất hứng thú với những lời tôi sắp nói." Vương Tư Kỳ bởi vì bỗng bực bội, sơn móng tay cũng bị lệch, cô ta tức giận trực tiếp ném lọ sơn móng tay ra ngoài, nhìn màu sơn đỏ dính trên tấm thảm sạch sẽ, tâm tình cuối cùng cũng bình phục lại.
Tô Yên không có chút hứng thú nào với cuộc trò chuyện của Vương Tư Kỳ, chẳng qua là trong lòng cũng không còn kiên nhẫn nữa.
"Không biết cô có biết Trình Ảnh không, hoặc là có nghe nói qua cái tên này không. Tôi cũng không thừa nước đục thả câu, chị ấy là bạn gái mối tình đầu của Giang Cảnh Xuyên, bây giờ chị ấy đã trở về, Tô tiểu thư, tôi nói chuyện này với cô không có ý gì khác, chẳng qua là trước kia Trình Ảnh và chúng tôi đều là bạn bè, nhắc tới cũng kỳ quái, lúc ấy chúng tôi cũng cho là bọn họ sẽ kết hôn đấy, dù sao hai người cũng xem như môn đăng hộ đối, ài, bây giờ nghĩ lại, thật sự rất đáng tiếc... "
"Trước kia từng nghe nói, Cảnh Xuyên rất thích Trình Ảnh, cô còn không biết sao, trước kia quan hệ của Giang gia và Trình gia rất tốt, nghe nói hai người thiếu chút nữa là đính hôn rồi."
Vương Tư Kỳ vẫn còn giả bộ công khai ám chỉ Trình Ảnh là ai, mặt Tô Yên không chút thay đổi mà nghe cô ta nói, đến cuối cùng thật sự không nhịn được, cô trực tiếp mở miệng ngắt lời: "Vương tiểu thư, cô nói xem, bị người mình thích chán ghét là cảm giác gì?"
Vương Tư Kỳ còn đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt muốn châm chọc xuất thân của Tô Yên thì giật mình, "Cô nói cái gì?"
Tô Yên lại cười lên, còn cười rất vui vẻ, cô hạ giọng gằn từng chữ: "Vương tiểu thư, rất nhanh cô sẽ cảm nhận được."
Sau khi nói xong cô cúp điện thoại, trở lại phòng ngủ, ngồi ở trên giường vẫn là không cách nào tỉnh táo lại, lời của Vương Tư Kỳ khiến cô đột nhiên có ý nghĩ, ngày hôm qua Giang Cảnh Xuyên và Tùy Thịnh nói chuyện vốn rất kỳ quái, lúc ấy cô còn có chút nghi ngờ, bây giờ tất cả cũng rõ ràng.
Ngày hôm qua Tùy Thịnh chắc là đang ở chung với cô Trình Ảnh đó nhỉ?
Khó trách anh lại kéo cô đi ngay.
Tô Yên biết mình không nên bởi vì chuyện này mà bực bội, cô biết rõ hơn ai khác, bây giờ người Giang Cảnh Xuyên thích là ai, cô cũng biết, Giang Cảnh Xuyên cũng không có tình cảm với bạn gái cũ, cô càng biết, ngày hôm qua cách làm của Giang Cảnh Xuyên vô cùng chính xác nhưng mà cô vẫn tức giận.
Nghĩ đến lời của Vương Tư Kỳ, cô đứng dậy trầm mặt ném bình hoa trên bàn xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Không biết sống chết!
Vương Tư Kỳ đã tiêu hết kiên nhẫn còn sót lại của cô, chuyện lần trước cô có thể không so đo nhưng mà hôm nay...
Đến cùng là bởi vì Vương Tư Kỳ mà giận chó đánh mèo Giang Cảnh Xuyên hay là bởi vì Giang Cảnh Xuyên mà giận chó đánh mèo Vương Tư Kỳ, cái này đã không quan trọng, thật ra trong xương của Tô Yên cũng là một người vô cùng nhỏ mọn, trước kia ở trong cung là vậy, cô sẽ không chủ động tranh giành với nhóm phi tần, cũng sẽ không tính toán những người đó nhưng nếu ai đánh chủ ý lên đầu cô, khiến cô không thoải mái thì cô phải cho đối phương cảm thụ tư vị này gấp mười gấp trăm lần.
Tô Yên ép buộc chính mình tỉnh táo lại, nghĩ đến mình tiếp theo phải làm gì mới có lợi nhất cho mình.
Cô không xác định lần này Trình Ảnh về muốn làm gì nhưng chỉ cần dính vào Giang Cảnh Xuyên, cô phải bóp chết toàn bộ từ trong trứng nước.
Cô đã chán ghét người như Vương Tư Kỳ rồi, trước đó không xử lý không đáp lại là bởi vì suy nghĩ đối phương chắc sẽ thu liễm lại nhưng bây giờ cô có thể cảm giác được, Vương Tư Kỳ đã không còn cố kỵ gì, hôm nay cô ta có thể gọi điện tới làm cô chán ghét, nói không chừng đây mới chỉ bắt đầu, Tô Yên tự nhận là mình còn không có hiền lành đến mức có thể dễ dàng tha thứ cho một cực phẩm nhảy nhót trong cuộc sống của mình.
Mà hai người kia cô đều không có khả năng đối đầu chính diện, chỉ có thể để Giang Cảnh Xuyên đi giải quyết.
Thái độ của Giang Cảnh Xuyên không quan trọng, quan trọng là cô muốn cho anh thấy thái độ của cô.
Cô sẽ không đi gây gổ với anh, cũng không cần phải làm, cô muốn anh biết, cho dù là Trình Ảnh hay Vương Tư Kỳ, hai người kia đều khiến cô khó chịu.
Cô cũng có thể như lần trước, ngoan ngoãn ở nhà chờ Giang Cảnh Xuyên trở về rồi thổi gió bên tai nhưng lần này cô không muốn làm như vậy.
Thật ra thì ngay cả bản thân Tô Yên cũng không phát hiện, cảm xúc bây giờ của cô, không phải là tức giận mà là ghen.
Dì Vương từ bên ngoài trở về, mua quả đào mật tươi mới, bà chuẩn bị lên lầu gọi Tô Yên xuống, kết quả mở cửa phòng ngủ ra, không chỉ không thấy Tô Yên, còn thấy một vùng hỗn độn trên đất, bà vội vàng xuống lầu tìm một vòng trong biệt thự, cũng không thấy Tô Yên, hỏi người giúp việc trong nhà cũng không ai biết Tô Yên đi nơi nào.
Khi Giang Cảnh Xuyên tan việc chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của dì Vương gọi tới.
Dì Vương hỏi dò: "Tiên sinh, phu nhân có đi cùng với ngài không?"
Giang Cảnh Xuyên nghi hoặc không thôi, "Không có, sao vậy?"
Hai giờ sau, không khí trong biệt thự Giang gia hạ thấp đủ để dọa người, ngay cả quản gia cũng không dám nói gì, Giang Cảnh Xuyên cầm điện thoại đi tới đi lui, sắc mặt đen đến dọa người.
Tất cả những nơi có thể tìm anh đều đã cho người tìm, họ đều nói không nhìn thấy Tô Yên.
Giang Cảnh Xuyên cố gắng khắc chế mình không suy nghĩ lung tung thế nhưng tâm tình càng ngày càng nóng nảy, cuối cùng trực tiếp một cước đạp cái ghế một bên, dọa cho những người giúp việc khác rụt cổ lại cũng không dám thở mạnh.
"Không ai nhìn thấy phu nhân đi ra ngoài sao?" Giang Cảnh Xuyên lạnh giọng hỏi.
Dưới bầu không khí như thế này, một người giúp việc đứng dậy, yếu ớt nói: "Tiên sinh, hôm nay có người gọi điện thoại tới, là tìm phu nhân. Gọi bằng máy bàn ạ."
Máy bàn?
Giang Cảnh Xuyên nhìn chằm chặp vào máy bàn ở trên bàn, anh nói với quản gia: "Đi thăm dò, tra ghi chép các cuộc gọi hôm nay."
Anh không biết cô có thể đi đâu, anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, càng không biết bây giờ cô có an toàn không, Giang Cảnh Xuyên sắp bị phán đoán của mình bức điên rồi, anh cầm lấy chìa khóa xe lại một lần đi ra ngoài tìm cô.
Cho tới bây giờ anh chưa từng khi nào chắc chắn như bây giờ, anh yêu cô.
Cũng chưa có khi nào thất kinh như bây giờ, anh đang sợ hãi.
Giang Cảnh Xuyên đi trên đường lát đá, hiện tại đã mười giờ rồi, nơi này cửa hàng đều đã đóng cửa, càng ngày càng gần nơi đó, trái tim Giang Cảnh Xuyên như bị một bàn tay siết chặt, trước đó cho tới bây giờ anh không nghĩ tới sẽ mất đi cô, dù cho lý trí một lần lại một lần nói cho anh, cô sẽ không xảy ra chuyện gì, cô mang theo điện thoại và ví tiền, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Nhưng trong lòng vẫn sợ, anh sợ mình mất đi cô.
Đứng ở cửa, trái tim Giang Cảnh Xuyên cũng đã nhảy đến cổ họng, anh thử thăm dò đẩy cửa ra.
Tô Yên đang ngồi ở trên bậc thang, ôm đầu gối, không biết đang suy nghĩ gì, nghe được tiếng cửa mở, cô ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người tới là Giang Cảnh Xuyên, nước mắt bỗng rơi xuống.
"Thật xin lỗi..." Cô tiếp tục cúi thấp đầu thấp giọng nói.
Giang Cảnh Xuyên nhìn bộ dạng này của cô, tất cả lo lắng toàn bộ hóa thành đau lòng, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng nhìn thấy cô khóc, không phải gào khóc, mà là im lặng chảy nước mắt, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
"Em chuẩn bị lập tức về nhà liền."
"Em không muốn để anh lo lắng."
"Cảnh Xuyên, em sai rồi." Tô Yên cắn chặt môi dưới, nước mắt lách tách rơi xuống, "Em nói dối, em muốn anh lo lắng, thật xin lỗi, lòng dạ em quá hẹp hòi, nhưng mà... Trong lòng em rất khó chịu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...