Sau khi Giang Tinh Tinh lái xe đưa cô về nhà, cô ấy không trực tiếp về căn hộ của mình mà do dự lái xe về nhà cũ.
Lúc ba Giang và mẹ Giang cũng chuẩn bị nằm ngủ thì Giang Tinh Tinh trở về, cô ấy lôi kéo mẹ Giang tới phòng của mình để ba Giang ở lại đang bực bội không thôi.
Có lời gì mà không thể nói trước mặt ông sao?
Ông là người tàng hình à?
Con gái thật là càng ngày càng không ngoan.
"Sao hôm nay con có thời gian về vậy, ngày mai không có lớp sao?" Mẹ Giang ngồi ở trên ghế sô pha, bà thắc mắc hỏi.
Giang Tinh Tinh lại mở cửa nhìn thoáng qua, cô ấy xác định ba nhà mình không đứng ở góc tường nghe lén lúc này mới yên tâm quay đầu hỏi: "Mẹ, có phải Vương Tư Kỳ thích anh trai không vậy, trước đó con cũng nghe mẹ nói với anh."
"Con hỏi cái này làm gì?" Mẹ Giang nhíu mày, "Chuyện này con cũng không cần quan tâm đâu."
Trước khi Giang Cảnh Xuyên kết hôn, mẹ Giang cố ý lên lớp cho Giang Tinh Tinh, phải học được cách tôn trọng Tô Yên và càng không thể nhúng tay vào chuyện giữa anh trai và chị dâu.
Bây giờ trong phim truyền hình, nhân vật trong gia đình khiến người khác ghét nhất có xác suất cao là mẹ chồng và em chồng, lúc mẹ Giang xem phim truyền hình đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không làm mẹ chồng ác độc, cũng không cho con gái làm một cô em chồng khiến người khác ghét.
Giang Tinh Tinh nhớ tới lời mẹ Giang nói trước đó, cô ấy vội vàng giải thích: "Mẹ nghe con nói, con cũng không muốn quan tâm đến chuyện của anh đâu, hơn nữa, mẹ cảm thấy con có khả năng mà quan tâm tới anh ạ? Anh ấy vốn cũng lười để ý đến con... " Lại nhớ tới một vài hành vi của anh trai, Giang Tinh Tinh dường như bỗng chốc quên ý định mình trở về, "Đúng, chắc chắn anh ấy không phải anh ruột của con, mẹ, mẹ cũng không biết anh ấy... "
Thấy sắp thành đại hội cáo trạng, mẹ Giang vội vàng ra dấu tay, "Dừng lại, mẹ không muốn nghe những chuyện này, con nói ý chính đi."
Giang Tinh Tinh bĩu môi, "Con biết Vương Tư Kỳ thích anh, anh không thích Vương Tư Kỳ, nếu thích thì đã sớm ở bên nhau, ngày đó không phải mẹ kéo anh trai đi nói chuyện Vương Tư Kỳ sao, có phải chị ta làm chuyện gì không? Mẹ không muốn nói cho con cũng không sao, dù sao con phải nói cho mẹ một chuyện, tối hôm nay lúc con và chị dâu đi ăn cơm thì gặp chị ta trong nhà hàng, con thấy chị ta chắc chắn đang xem mắt."
Đang ở độ tuổi mộng tưởng về tình yêu, Giang Tinh Tinh cũng di truyền phần đặc biệt của mẹ mình, cô ấy rất thích xem tiểu thuyết, mỗi lần cô ấy đọc tiểu thuyết đều có chút bi phẫn, những vai nam chính trong sách kia đều có thuộc tính muội khống khiến cô ấy rất muốn phát điên, vì sao mỗi lần cô ấy đọc một cuốn tiểu thuyết, chỉ cần vai nam chính có em gái thì chắc chắn anh ta chính là muội khống?
*Muội khống: Cũng giống như bệnh chân khống, thủ khống, thanh khống..."Muội khống" chỉ những người có sự yêu thích đặc biệt gần như là điên cuồng, chấp niệm có phần biến thái vặn vẹo đối với muội muội của mình
Anh trai cô ấy cũng được thiết lập làm nhân vật nam chính, đẹp trai nhiều tiền còn là tổng tài, chỉ là không phải muội khống.
Không chỉ không phải muội khống mà bình thường nói chuyện với cô ấy đều muốn đơn giản bao nhiêu thì có đơn giản bấy nhiêu, hỏi han ân cần càng không cần nghĩ đến, đến một lời nhắn chúc tết ngắn gọn cô ấy cũng không nhận được!!
Cô ấy đăng lên vòng bạn bè, từ trước đến nay anh cũng không nhấn thích, có lúc cô ấy thậm chí đang hoài nghi có phải anh trai ẩn cô ấy trên vòng bạn bè rồi không?
Sau đó cô ấy đã hiểu ra, người bận rộn như anh có lẽ sẽ không lướt vòng bạn bè, kết quả, bắt đầu một khoảng thời gian trước, anh trai biến thân thành một người cuồng khoe vợ, mỗi ngày khoe ân ái, tốt, tốt lắm, vẫn cười, anh trai đăng lên vòng bạn bè đã chứng minh rằng anh cũng lướt vòng bạn bè, đúng chứ? Kết quả vẫn không có lượt thích nào, cô ấy bình luận thậm chí anh cũng không trả lời, có còn là người nữa không vậy?
Đương nhiên cho dù nội tâm đang điên cuồng mắng anh trai nhưng cô ấy cũng không dám biểu hiện những cảm xúc này trước mặt Giang Cảnh Xuyên thậm chí cũng không dám than phiền một tiếng.
Càng nghĩ càng ấm ức, Giang Tinh Tinh giận đến mức không muốn nói chuyện.
Mẹ Giang nghe vậy, bà trầm tư chốc lát, cười nói: "Đây là chuyện tốt, Vương phu nhân cuối cùng cũng không cần lo lắng nữa.”
"Cho nên con mới trở về cố ý nói cho mẹ một tiếng."
Mẹ Giang không nói chuyện, trong lòng lại có suy nghĩ của mình, có lẽ Vương Tư Kỳ không biết, chuyện xem mắt này chỉ cần cô ta gật đầu một lần thì sẽ không dừng lại được, chỉ lần cô ta gặp qua một lần, dù cô ta và người kia không vừa ý nhau, chuyện này cũng không thể dừng.
Cho dù có tiền hay không, chỉ cần các thân thích cảm thấy đã đến tuổi kết hôn, không nhiều thì ít sẽ bị thúc giục cưới, Vương Tư Kỳ cũng sẽ không ngoại lệ, huống chi Vương gia chỉ có một đứa con gái, hôn sự của cô ta ở Vương gia cũng xem như là chuyện quan trọng nhất.
Mẹ Giang quyết định, lần sau ở trong bữa tiệc gặp lại Vương phu nhân, bà nhất định cũng phải nói bóng nói gió hỏi một chút.
Hỏi gì đây, làm bảy cô tám bà chọc người ghét là thể nghiệm gì?
—— Ôi, Vương phu nhân, tôi nhớ con gái bà kém Tiểu Xuyên nhà tôi hai tuổi đúng không? Đã có đối tượng chưa vậy?
—— Còn chưa có sao, vậy không vội không vội, con gái bà ưu tú như vậy, vốn cũng không thiếu người theo đuổi.
Nói thật, mẹ Giang cũng không muốn làm người nói nhiều, chỉ là nếu Vương Tư Kỳ rảnh rỗi, cô ta sẽ nghĩ biện pháp quấy rầy con trai và con dâu của bà, bây giờ có thể làm sao chứ, chỉ có thể khiến Vương Tư Kỳ bận rộn thôi.
Mẹ Giang có thể nói là một người nhìn xa trông rộng, bà cảm thấy đúng lúc mượn danh nghĩa từ chuyện của Vương Tư Kỳ để dạy dỗ con gái, tam quan của con trai đã đạt tiêu chuẩn, con gái còn có chút nguy hiểm, nghĩ đến đây thì mẹ Giang lôi kéo Giang Tinh Tinh kiên nhẫn nói: "Tinh Tinh, chuyện của Vương Tư Kỳ có lẽ con cũng đoán được, con có suy nghĩ gì?"
Cô ấy có thể có ý kiến gì? Trước tới giờ Giang Tinh Tinh đều không che giấu gì trước mặt mẹ mình, cô ấy có chút khinh thường nói: "Đầu năm nay đúng là có người nghĩ đủ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ gia đình người khác, tranh làm tiểu tam. Con rất khó hiểu, trước đó Hoàng Vi Vũ có suy nghĩ kia con lại cảm thấy không có gì, dù sao muốn ra mặt muốn có địa vị, cái gì cũng làm ra được, Vương Tư Kỳ cũng không thiếu gì hết, vì sao lại nghĩ như vậy chứ?"
Mẹ Giang nghe xong thì nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng chậm rãi thu lại, "Tinh Tinh, mong con hãy hiểu vấn đề này một cách khách quan, mặc dù lấy danh nghĩa là thích can dự vào gia đình người khác cũng khiến người khinh thường nhưng không có nghĩa là lấy danh nghĩa vật chất không hề che giấu mục đích của mình mà can dự vào tình cảm của người khác thì sẽ cao cả hơn, hai người này đều cùng một tính chất, cho dù là Hoàng Vũ Vi hay là Vương Tư Kỳ, mặc kệ điểm xuất phát và mục đích của họ là gì, muốn nảy sinh tình cảm với người đã kết hôn thì là không có đạo đức."
Xã hội này cũng không biết thay đổi thành như vậy từ lúc nào, có phụ nữ nói thẳng mình vì tiền mới làm tiểu tam, có phụ nữ thì vô cùng đáng thương nói là vì yêu mới làm tiểu tam, đám khán giả lại cảm thấy thành thật đối mặt với dục vọng trong lòng mình mới là ngay thẳng, thật ra thì hai tính chất này đều giống nhau.
Cho dù bởi vì cái gì, cho dù có nói dối hay không thì đều không có đạo đức.
Giang Tinh Tinh không nói, cô ấy tiếp thu những lời này, vẫn còn đang tiêu hóa.
"Tinh Tinh, bây giờ con còn nhỏ, về sau con sẽ gặp phải rất nhiều chuyện rất nhiều người, cho dù người khác có nỗi khổ tâm gì, chỉ cần làm chuyện tổn thương đến người khác, vậy con không thể nhìn được nỗi khổ này một cách phiến diện, từ đó sinh ra đồng tình, con hiểu không? Đương nhiên đây không phải ý chính mẹ muốn nói." Mẹ Giang vươn tay ra xoa xoa đầu con gái, bà nhẹ nhàng nói: "Con có thể tùy hứng, có thể cố tình gây sự nhưng làm người nhất định phải có ranh giới cuối cùng, mẹ có thể làm rõ cho con, về sau con muốn yêu đương với phú nhị đại hay là một người nghèo hai bàn tay trắng, mẹ cũng sẽ không ngăn cản nhưng với tiền đề, đó chính là phải đảm bảo đối phương đang ở trạng thái độc thân."
"Con sẽ không làm chuyện như vậy, mẹ, chẳng lẽ mẹ cũng không tin con sao?" Giang Tinh Tinh có chút tức giận, cô ấy sao có thể làm ra chuyện mất hết mặt mũi như thế.
"Đây là nhắc nhở cũng là lời khuyên, cho dù con thích đối phương thế nào, nếu như đối phương có người yêu, vậy con phải kìm nén." Mẹ Giang hơi dừng rồi lại nói: "Mẹ là người từng trải, nhìn rõ mọi việc hơn con, những người đàn ông có người yêu mà lại đáp lại hy vọng của con, cũng đều không phải người tốt đẹp gì."
Giang Tinh Tinh cũng biết mẹ là vì tốt cho mình, cô ấy trầm mặc gật gật đầu.
"Con đừng trách anh con đối xử với con không tốt, con còn không hiểu rõ tính tình của anh con sao? Anh con chính là người như vậy."
"Không phải đâu, anh ấy đối với chị dâu như một người hoàn toàn khác!"
Mẹ Giang trừng cô ấy, "Con có chủ ý gây chuyện phải không? Con là ai, chị dâu con là ai, đó là người sẽ ở bên cạnh anh con cả đời, chắc chắn sẽ không giống nhau."
"Con biết ạ." Giang Tinh Tinh xì hơi, cô ấy cũng không bực bội như vậy, đạo lý này cô ấy vẫn hiểu, chẳng qua là thấy anh không hề có chút cưng chiều nào, cuối cùng vẫn có chút mất mát.
"Tinh Tinh, về sau con cũng sẽ gặp được người đối xử tốt con như anh trai con với chị dâu, mẹ không bắt buộc con phải vô cùng hiền lành nhưng làm người nhất định phải có nguyên tắc có ranh giới cuối cùng, hôm nay mẹ nói với con, con phải nhớ kỹ trong lòng."
Mẹ Giang có thể nói đã dùng hết tâm tư cho tam quan của trai gái nhà mình nhưng con trai con gái đều không đi lệch ra khỏi quỹ đạo đã khiến bà rất vui vẻ.
"Con đã biết."
Trở về phòng, ba Giang đang nằm ở trên giường xem điện thoại, ông thấy vợ tiến vào, thuận miệng hỏi: "Tinh Tinh sao vậy?"
"Không sao, một ít chuyện nhỏ thôi." Mẹ Giang tiếp tục ngồi trước bàn trang điểm bắt đầu dưỡng da.
Nghĩ tới chuyện hôm nay nói với con gái, mẹ Giang vừa đắp mặt nạ rồi quay đầu nói với chồng: "Em cảm thấy nuôi con thật không dễ dàng, khỏi phải nói, lúc con cái muốn ra ngoài làm quen bạn bè hoặc yêu đương trước khi kết hôn, ít nhất phải dạy dỗ con cái thật tốt, không thể đi gieo họa cho người khác."
"Em nói vậy là sao?"
"Ví dụ như giáo dục con trai em thành một người đàn ông tốt phải là chuyện em làm mà không phải để một người phụ nữ trẻ như nó dạy nó được, anh hiểu không?"
Ba Giang nhớ tới cái mình vừa đọc, phì cười, "Không phải ý của em là mình nuôi heo thì trước tiên cần phải dạy nó học cách không được đi loạn vào vườn rau người khác rồi mới thả nó ra ngoài chứ?"
"Đúng, ý như vậy đấy."
Trước khi mẹ Giang quen ba Giang thì bà đã gặp được tên tra nam như vậy, bà vẫn cảm thấy dạy một người đàn ông chung tình có tam quan phải cần ba mẹ mà không phải là bà, dựa vào cái gì phải là bà chứ, bà cũng không phải mà mẹ của tên tra nam kia.
*Tra nam: những tên con trai, đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cặn bã và thường xuyên lừa gạt, bỡn cợt tình cảm của chị em phụ nữ.
Bà không cầu con trai con gái mình là người tốt, chỉ cần không phải là người xấu là được.
Lần này Giang Cảnh Xuyên đi công tác chỉ dẫn theo trợ lý, liên quan tới điều này trợ lý cảm thấy mình vô cùng đau khổ, tại sao? Trước kia Giang Cảnh Xuyên đi công tác đều sẽ mang theo một thư ký để chỉnh lý tài liệu, bây giờ những chuyện này hắn đều tới làm, không cần nghĩ chắc chắn là vì Giang phu nhân mới như vậy,
Trước khi về nước một ngày, Giang Cảnh Xuyên đột nhiên thông báo cho hắn, anh nói muốn đi siêu thị mua đồ.
Trợ lý hoàn toàn ngơ ngác, không phải là muốn đi càn quét chứ.
Giang Cảnh Xuyên: "Cậu xem Wechat chút, tôi gửi cho cậu mấy hình ảnh, cậu đi mua giúp tôi."
Anh gửi cho trợ lý hình ảnh những thứ mà Giang Tinh Tinh nhờ anh mua về.
Trợ lý tiếp tục ngơ ngác: "Giang tổng, chúng ta tách ra hành động sao? Không cùng đi ạ?"
Hắn cũng không chán ghét việc đi siêu thị mua đồ, bởi vì bạn gái cũng ghi danh sách để hắn mua mua mua, chỉ là hắn cho rằng là sẽ đi cùng với Giang tổng.
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, anh khẽ ho khan: "Đừng quên chúng ta đang ở quốc gia nào."
... A, nước Anh*.
腐国 hủ quốc: Nước Anh là quốc gia có tỷ lệ đồng tính cao.
Trợ lý chợt hiểu, hai người đàn ông cùng đi dạo phố ở quốc gia này hoàn toàn khiến người ta không khỏi liên tưởng.
"Đây là đồ em gái tôi muốn, cậu giúp mua cho em ấy xong, trở lại tôi sẽ thanh toán cho cậu." Giang Cảnh Xuyên bổ sung một câu.
Trợ lý hỏi: "Vậy bây giờ ngài làm gì?”
Giang Cảnh Xuyên không hề cảm thấy gì, anh vô cùng nghiêm túc nói: "Mua đồ cho vợ tôi."
Tại sao không cùng mua cho em gái chứ?!
Có lẽ nhìn thấu nghi ngờ trong mắt trợ lý, Giang Cảnh Xuyên mỉm cười giải thích: "Mua đồ cho em ấy lãng phí thời gian."
Vào lúc này trợ lý thật sự rất muốn thắp một cái nến cho đại tiểu thư Giang gia, không làm gì mà lại bị anh trai ruột ghét bỏ như vậy.
Cứ như thế quân chia hai đường, đồ Tô Yên muốn Giang Cảnh Xuyên đưa về cũng không phải rất nhiều, có nước hoa, có đồ trang điểm, còn có mỹ phẩm dưỡng da, dường như với phụ nữ thì khi xuất ngoại cũng chỉ muốn mua những thứ này.
Giang Cảnh Xuyên dứt khoát trực tiếp gọi video với Tô Yên.
Gõ chữ hoặc gửi tin nhắn thoại đều quá chậm.
Tô Yên mới vừa tắm xong đang nằm trên giường học tiếng Anh, cô biết nếu mình cũng không biết một chữ tiếng Anh nào mà đi học thì sẽ bị người khác hoài nghi, cho dù nguyên thân vào lúc đi học không cần học tập cũng không có khả năng mấy từ đơn giản trong tiếng Anh cũng không biết chứ?
Cho nên cô quyết định ở trên mạng tự học một thời gian, chờ tới khi tới trình độ không còn trở ngại gì nữa rồi lại đi mời gia sư dạy.
Mấy ngày nay Giang Cảnh Xuyên không có ở đây, cô tìm giáo trình tiếng Anh ở trên mạng, đương nhiên sẽ không bằng có người dạy nhưng cô học cũng không cần quá cố sức, lúc đang yên lặng học bảng chữ cái tiếng Anh thì cô nhận được cuộc gọi video của Giang Cảnh Xuyên, cô vội vàng giấu kỹ sách, ngồi ở trên giường bắt đầu gọi video với anh.
"Anh đã cho trợ lý đi rồi." Vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên có chút mất tự nhiên, mấy ngày nay anh đều gọi điện thoại với cô hoặc là gửi tin nhắn qua Wechat, gọi video như bây giờ anh lại có hơi không quen.
Cũng may người đi qua đa số đều là người ngoại quốc, họ nghe không hiểu tiếng Trung, anh cũng bớt mất tự nhiên hơn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Yên gọi điện video với người khác, trong lòng cô có hơi thấy lạ lẫm nhưng cô không biểu hiện ra, cô còn ngốc nghếch vẫy vẫy tay với Giang Cảnh Xuyên: "Em thấy anh rồi."
Lúc anh ở bên cạnh cô, cô còn không cảm giác gì, thậm chí buổi tối bị chơi đùa đến mệt mỏi, trong lòng mơ hồ hy vọng có thể ngủ một mình, khi anh rời đi, cô cũng có hơi không quen, mấy ngày nay đều ôm gối anh mà ngủ.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, Giang Cảnh Xuyên cười lên: "Anh cũng thấy em, em mới vừa tắm xong à?"
"Ừm." Tô Yên gật đầu, "Anh thì sao, đang làm gì vậy?"
Giang Cảnh Xuyên cầm điện thoại di động cho cô nhìn cảnh siêu thị: "Anh đang mua đồ cho em, hôm nay mới có thời gian."
Tô Yên nhìn những người tóc vàng mắt xanh trong điện thoại, bây giờ nhìn vẫn cảm thấy lạ: "Vì sao em lại cảm giác anh gầy hơn?"
Anh đúng là gầy.
Giang Cảnh Xuyên sờ sờ gò má, cố ý thở dài một hơi: "Ở đây ăn không ngon, có một ít nhà hàng Trung nhưng mùi vị cũng không ngon lắm, trợ lý của anh mang theo mì gói còn có lao gan ma tới, anh lại còn thấy rất ngon."
老干妈Lao Gan Ma (mẹ đỡ đầu) là một nhãn hiệu quen thuộc ở Trung Quốc với bất kỳ ai hay lui tới nhà hàng hoặc siêu thị. Đây là một loại tương ớt được bắt đầu sản xuất tại Trung Quốc từ những năm 1990. Thương hiệu này nổi tiếng với bức chân dung nhỏ của người phụ nữ nằm trên các nhãn hàng.
Mì gói có thêm trứng gà còn có dăm bông, lại thêm chút lao gan ma, vậy mà Giang Cảnh Xuyên thấy vô cùng ngon, anh ấy thế mà thích bị ngược...............
Nghe thấy Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, Tô Yên bỗng hứng khởi, cô xuống giường đi dép rồi xuống lầu, đi tới phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra, để cho Giang Cảnh Xuyên nhìn: "Dì nấu ăn làm thịt bò kho, mùi vị rất ngon, buổi chiều hôm nay em ăn thịt bò kho lạnh, dì làm, ăn cực kỳ ngon, anh xem xem cho đỡ thèm."
Giang Cảnh Xuyên dở khóc dở cười: "Anh không làm gì có lỗi với em, tại sao em lại đối xử với anh như vậy?"
Đúng là thèm, dì nấu ăn cho dù là món cay Tứ Xuyên hay đồ ăn Quảng Đông đều biết làm, Giang Cảnh Xuyên đôi khi càng thích ăn ở nhà hơn, anh cũng không nguyện ý ra ngoài xã giao.
Tô Yên lấy kem từ trong tủ lạnh ra, Giang Cảnh Xuyên thấy sau đó anh cau mày nói: "Đêm hôm khuya khoắt ăn đồ lạnh gì chứ, những đồ này phải bớt ăn đi."
Gần như không có bao nhiêu người có thể ngăn cản được sự cám dỗ của kem huống chi là Tô Yên, ở thời đại trước kia cuộc sống của cô hiếm khi thấy băng, mùa hè uống được đồ uống ướp lạnh cũng đã xa xỉ, đến thời đại này, nơi này lại có kem lạnh ăn ngon như vậy, chắc chắn cô phải ăn nhiều.
Tô Yên cũng tạm thời đắc ý vênh váo, cô mở nắp kem ra, múc một thìa lớn, vừa ăn vừa chớp mắt với Giang Cảnh Xuyên: "Em muốn ăn."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...