Tô Yên vừa đi ra khỏi tòa nhà thì thấy Giang Cảnh Xuyên đậu xe ở một bên, cô bước nhanh tới, nào biết được vừa mở cửa xe, Giang Cảnh Xuyên đã nói với cô: "Tiểu Yên, bây giờ anh có hơi khát, em đi ra sau cốp xe lấy giúp anh chai nước."
"... À." Tô Yên đặt túi ở chỗ ghế phố rồi đi ra sau cốp xe.
Hơi dùng lực mở cốp lên, cô còn chưa kịp phản ứng thì thấy một bó hoa hồng to nằm ở bên trong, dùng tờ báo cũ bọc bên ngoài, Tô Yên kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Giang Cảnh Xuyên thấy Tô Yên nửa ngày không có phản ứng, anh vội vàng đi xuống xe, đi tới bên cạnh Tô Yên, một tay nắm lấy bờ vai cô, cười nói: "Anh vừa đi ngang qua tiệm hoa mới phát hiện cho tới bây giờ anh chưa từng tặng hoa cho em, hôm nay bổ sung cho em, cũng coi như chúc mừng em đã có được công việc đầu tiên."
Từ lúc chào đời tới nay, Giang Cảnh Xuyên chỉ từng tặng hoa cẩm chướng cho mẹ mình, còn lại vẫn để trợ lý đi mua, hôm nay đi ngang qua tiệm hoa, anh nhìn thấy một chàng trai đang ôm bó hoa ra, nụ cười trên mặt cũng không thể che dấu được, anh mới bỗng phát hiện, hình như cho tới bây giờ anh đều chưa từng tặng hoa cho Tô Yên, không hề nghĩ ngợi anh liền xuống xe đi mua một bó hoa hồng to, lại học như cảnh trong phim, giấu hoa hồng ở cốp xe, chỉ cần cô mở ra đã có thể nhìn thấy.
Tay Tô Yên ôm hoa hồng, cô ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, trong lòng dâng lên sự ngượng ngùng chưa từng có, cô buồn bực nói: "Cho tới bây giờ anh mới phát hiện anh chưa từng khiến em kinh hỉ sao."
Cô cũng từng thấy trên TV, nhân vật nam chính theo đuổi nhân vật nữ chính cuối cùng sẽ tặng hoa, cảnh như vậy cũng chỉ lướt qua trong đầu một lần, cô cũng không để trong lòng nhưng khi chính mình tận mắt thấy một bó hoa hồng xuất hiện ở trước mắt, Tô Yên tựa như là nhân vật nữ chính vậy, ngượng ngùng mà không biết.
Hai người đứng ở trước tòa nhà như vậy cũng không phải hay, Giang Cảnh Xuyên kéo Tô Yên lên xe, sau khi đóng kỹ cửa xe, lúc này anh mới giơ tay cầu xin tha thứ: "Anh chưa từng xem phim truyền hình, cũng chẳng xem phim điện ảnh, anh không biết theo đuổi một người cần phải tặng hoa, phải dẫn cô ấy đi xem phim, đúng rồi, còn đi du lịch, anh là tay mơ, cho anh thời gian được không?"
Hai mươi tám năm trong đời, ngoài thời kỳ trẻ con còn ngây ngô, anh đều ngựa không ngừng vó mà học tập làm việc, tình yêu ngắn ngủi đã từng thì anh cũng là người bị động nhận lấy nhưng không có quan hệ, cho dù đến hai mươi tám tuổi vẫn là tay mơ, anh cũng có thể chậm rãi học từ đầu, không phải sao?
Tô Yên nhướng mày nhìn về phía anh: "Anh đang theo đuổi em? Chắc chắn không, anh cũng chưa theo đuổi em thì em đã gả cho anh rồi."
"À, anh cảm giác được em đang oán giận." Giang Cảnh Xuyên nghiêng đầu nhìn Tô Yên, bó hoa hồng to cô đang ôm càng làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô thêm xinh xắn động lòng người, khó trách phụ nữ đều thích, thật sự rất đẹp, "Anh đúng là đang theo đuổi em, nếu không anh có thể dùng tiền mua hoa hồng dẫn em đi xem phim, không phải thực tế hơn sao?"
Nói anh và Tô Yên là vợ chồng còn không bằng nói là người yêu, anh chưa từng nghiêm túc yêu đương, bây giờ mới nếm thử tư vị tình yêu, tựa như một đứa trẻ lần đầu tiên ăn kẹo, làm sao cũng không chịu buông tay.
"Anh hối hận rồi." Giang Cảnh Xuyên đột nhiên rầu rĩ nói.
Tâm tình của anh chuyển biến quá nhanh, vừa mới bắt đầu còn thật cao hứng, lúc này lại không biết nghĩ đến cái gì, lông mày đều nhíu lại.
"Anh sao vậy?"
"Chúng ta vẫn không nên có bảo bảo sớm như vậy, đợi sau này có bảo bảo, chúng ta cũng không có thế giới hai người nữa, bây giờ suy nghĩ lại thì anh vẫn còn trẻ, còn có thể chờ mấy năm nữa." Giang Cảnh Xuyên nói đến phần sau thì dứt khoát mà lầm bầm lầu bầu, "Đúng, vẫn nên muộn mấy năm nữa, anh cũng chưa rất muốn làm ba."
Tô Yên cũng hết cách, hận không thể cầm lấy bó hoa hồng đánh lên đầu anh, cô thật vất vả quyết định chuẩn bị sinh đứa bé, hiện tại Giang Cảnh Xuyên lại còn nói muộn thêm mấy năm cũng không sao.
Làm sao có thể không phát điên.
"... Ồ." Cô quyết định coi thường thời khắc Giang Cảnh Xuyên đang tâm huyết dâng trào này.
Nói không chừng ngày mai anh lại hối hận.
"Đúng rồi, quên nói với em một chuyện, tuần sau anh phải đi London công tác, có lẽ sẽ ở bên kia chừng một tuần lễ, vốn anh muốn đưa em cùng đi nhưng bây giờ em cũng bận rộn." Trước kia Giang Cảnh Xuyên cũng thường xuyên đi công tác, khi đó anh cũng không có cảm giác gì, chẳng qua là chuyển sang nơi khác đi ngủ mà thôi, hiện tại rõ ràng chỉ một tuần mà anh cũng có hơi luyến tiếc, hận không thể đưa Tô Yên cùng đi.
"Đi công tác?" Tô Yên rất muốn đi ra ngoài cùng Giang Cảnh Xuyên nhưng nghĩ tới chuyện đã đồng ý với Chu Lộ, vẻ mặt có chút mất mát, "A, đúng rồi, anh không nói điều này thì em cũng suýt quên mất, anh biết lần này khách hàng của Chu Lộ là ai không? Anh chắc chắn không nghĩ tới đâu!"
"Ai, là người chúng ta quen biết sao?"
"Đúng, là Lục Dạng, lúc em thấy anh ta cũng rất kinh ngạc, anh nói xem thế giới sao lại nhỏ như vậy. Lần này anh ta giúp ông anh ta xử lý triển lãm gốm sứ kia đấy." Tô Yên cũng không phải là người tin vào sự trùng hợp, một lần là trùng hợp, hai lần ba lần vậy thì cô không thể không nghĩ nhiều.
Giang Cảnh Xuyên hơi kinh ngạc: "Khó trách cậu ta vừa gọi điện thoại nói nhìn thấy anh, trùng hợp như vậy?"
"Cảnh Xuyên, em không hiểu rõ công việc làm của các anh nhưng em đã nghe anh nói, tình cảnh hiện tại của Lục Dạng cũng không phải tốt như vậy, có đúng không?" Đây là lòng cảnh giác được bồi dưỡng trong hậu cung, giữa người và người nếu có liên quan đến lợi ích của nhau, vậy thì sự trùng lặp tương tự là điều đáng nghi ngờ.
Giang Cảnh Xuyên gật gật đầu, vẻ mặt anh cũng rất nghiêm túc, "Đúng vậy, ông Trần nhìn trúng năng lực của cậu ta, thật ra người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, bề ngoài Lục Dạng thì rạng rỡ tự tin, thực tế cũng bị người khác đề phòng, nói lời khó nghe thì ông Trần không chịu được thêm mấy năm nữa còn đỡ, nếu như ông mà sống lâu thêm mấy năm, cuộc sống của Lục Dạng cũng không có khởi sắc, đương nhiên, trong lòng Lục Dạng cũng biết, cậu ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp chân chính nắm Trần gia trong tay."
Đừng nói tới cháu ngoại hay không phải cháu ngoại, ở trong lòng một bộ phận thế hệ trước, chỉ cần không cùng họ với mình, vậy thì cũng là người ngoài, hiện tại ông Trần cũng hết cách mới có thể giao Trần gia cho Lục Dạng nhưng đây là lâu dài hay tạm thời, cũng không thể biết được.
Tô Yên cẩn thận nhìn Giang Cảnh Xuyên một chút, cô nói: "Anh xem, lần trước gặp phải Lục Giai Doanh thì cũng đã hai năm trước, lần đó thì cũng thấy rất trùng hợp, kết quả Lục Dạng lại là anh họ của Lục Giai Doanh, lần kia cũng còn có thể nói là trùng hợp, vậy lần này thì sao, thành phố A lớn như thế, hai lần liên tiếp cùng em đều là người có liên quan đến Lục Dạng, em cũng không cách nào xem đây là trùng hợp, Cảnh Xuyên, em ở công ty trên khía cạnh làm ăn không giúp gì được anh nhưng cũng không thể ngáng đường anh, nếu thật sự có vấn đề thì em sẽ nói với Chu Lộ, em không đi."
Không cần biết cô có tình cảm gì với Giang Cảnh Xuyên, cô và anh đều chung một con thuyền vợ chồng, mặc kệ lúc nào cô đều chung một chiến tuyến với anh.
Dù là trái với điều ước, dù là thất tín với Chu Lộ, cô đều không muốn mang đến phiền toái không cần thiết cho Giang Cảnh Xuyên.
Giang Cảnh Xuyên vẫn vô cùng mừng, Tô Yên có thể có ý thức như vậy, anh vươn tay xoa đầu cô, ôn hòa nói: "Không nghiêm trọng như em nghĩ vậy đâu, còn chưa đến mức ngáng đường anh, Lục Dạng thật sự có tâm tư trong mặt này thì cũng không kỳ quái, nếu anh là cậu ta, anh cũng sẽ làm như vậy, giữa hai tập đoàn tạo nên một mối quan hệ đều dựa vào lợi ích, người như Lục Dạng cũng không tệ, làm ăn cũng có cách riêng của mình, nếu như ngày nào đó thật sự hợp tác với cậu ta thì cũng không sao."
Anh hơi dừng, lần này trong giọng nói có chứa thêm phần trêu chọc, "Lại nói, em không tin anh như vậy sao? Yên tâm, trong lòng anh tự biết chừng mực."
Tô Yên vẫn suy nghĩ quá đơn giản về thương trường, cũng nghĩ quá đơn giản về Lục Dạng, ngày nào đó anh thật sự chung đường với Lục Dạng trở thành bạn cùng hợp tác, vậy điều kiện tiên quyết là Lục Dạng có thể mang đến lợi ích cho Giang thị.
"Hơn nữa, anh cảm thấy lần này thật sự vẫn trùng hợp và bất ngờ." Giang Cảnh Xuyên dứt khoát nói, Lục Dạng không phải người như vậy, ít nhất nếu như hắn thật sự muốn làm gì, vậy đương nhiên cũng sẽ không để lọt một giọt nước, còn chưa đến mức mà tạo ra sự trùng hợp rõ ràng như vậy.
Tô Yên bẹp miệng: "Em biết rồi, anh đang nói em suy nghĩ nhiều quá đấy."
Sau khi Giang Cảnh Xuyên phân tích, cô cảm thấy vẫn chưa thoát khỏi suy nghĩ ban đầu, lúc nào cũng luôn lấy bối cảnh trong hậu cung để nghĩ về người khác, nói cho cùng tầm mắt cô vẫn quá giới hạn.
"Không không không, nếu em cảm thấy chỗ nào không đúng có thể trực tiếp thảo luận với anh, trước kia còn không có ai nhắc nhở anh về điều này đâu, quả nhiên vẫn là vợ anh tri kỷ." Giang Cảnh Xuyên cảm thấy đây là thể nghiệm rất mới lạ.
Trước kia quan hệ ở công ty phức tạp, anh cũng chỉ tự buồn bực mà thầm ngẫm lại, bây giờ thêm một người thảo luận những việc này với anh, khỏi cần phải nói, trên tâm lý vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hai người đi tới nhà cũ Giang gia, giống như thường ngày, ông Giang dẫn bà Giang ra ngoài câu cá, đến bây giờ còn chưa về.
Giang Cảnh Xuyên vừa tới thì bị ba Giang gọi vào thư phòng, nói là muốn hỏi một chút công chuyện của công ty.
Mẹ Giang để dì đầu bếp bưng lên một bát tổ yến đường phèn, bà nói với Tô Yên: "Biết hôm nay các con muốn tới nên mẹ đã nhờ dì nấu cái này, hương vị cũng ngon, con thử xem."
Lúc Tô Yên mở miệng nhỏ uống tổ yến, mẹ Giang hỏi: "Trước đó mẹ có nghe Tiểu Xuyên nói, lần này các con về sớm là trong nhà xảy ra chuyện, hiện đã giải quyết xong chưa?"
"Dạ, không sao rồi ạ." Chuyện Tô Vân ly hôn đã chắc như đinh đóng cột, có lẽ là phải cãi vã trong một thời gian ngắn, chuyện trong thời gian này Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên cũng không có ý định tham dự.
Đụng phải cực phẩm, có thể rút lui thì rút lui, giống như Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên vậy, không thể rút lui cũng phải kiên trì đến cùng.
Nói tóm lại, Tô Yên quyết định, cho đến khi Tô Vân ly hôn, cô đều không muốn dính líu gì đến vụ việc này.
"Không sao thì tốt, mẹ cũng nghe Tiểu Xuyên nói qua một chút, trong chuyện này, nhà các con còn rất sáng suốt, bây giờ cách tốt nhất với chị họ con là ly hôn, có chỗ nào cần giúp đỡ thì con trực tiếp nói với Tiểu Xuyên, tuyệt đối đừng khách khí, dù sao đều là người một nhà, có thể giúp chúng ta chắc chắn sẽ giúp."
Tô Yên nghe mẹ Giang nói như đang diễn, cô đều sẽ nghĩ tới lời của Giang Cảnh Xuyên, mẹ Giang thích xem tiểu thuyết tình cảm, không thích xem hài kịch, chỉ thích xem phim ngược luyến tình thâm.
"Dạ, con cảm ơn mẹ." Tô Yên tranh thủ thời gian cúi đầu tiếp tục uống tổ yến.
Lúc Giang Cảnh Xuyên từ thư phòng ra, mẹ Giang vội vàng kéo anh vào phòng trò chuyện, khi xác định cửa đã đóng rồi, lúc này bà mới nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên đầu óc còn mơ hồ, thấp giọng nói: "Lần trước ở trong điện thoại không tiện nói, Tiểu Xuyên, đoạn thời gian trước con và Tiểu Yên đi du lịch đấy, có cô Vương kia tới, nói là tặng cherry cho mẹ nhưng lời nói thật khiến người khác thấy ghét, con nên cẩn thận một chút."
Giang Cảnh Xuyên hơi ngơ ngác, anh hoàn toàn không biết chuyện này.
"Tiểu Xuyên, con nhớ kỹ một điều, mặc kệ trước đó con và Tiểu Yên có làm loạn không vui gì thì con bé vẫn còn là vợ của con, mẹ biết con cũng không có ý gì với cô Vương kia nhưng sau này cũng phải nên chú ý một chút." Mẹ Giang không muốn dính vào chuyện của con trai và con dâu nhưng bà cảm thấy cần phải nhắc nhở con trai một tiếng, nếu như biết đối phương có ý với mình mà mình lại không thể với cô ta thì cần cách xa phải cách xa, đừng lấy lý do thân bất do kỷ, vậy cũng là nói nhảm.
Làm chồng, chỉ cần để cho vợ mình thoải mái là được rồi, người phụ nữ khác vui hay không, không cần mình quan tâm.
"Mẹ, con biết rồi." Giang Cảnh Xuyên cũng có chút tức giận, anh cảm thấy mình đã nói đủ cho Vương Tư Kỳ, sao cô ta vẫn còn như vậy?
Có phải muốn anh đăng báo nói rõ? Nhất định muốn làm loạn như vậy mới vui vẻ sao?
"Tiểu Xuyên, ở điểm này mẹ tin tưởng con, chỉ là con nên nhớ kỹ, phụ nữ mà, đừng thấy bình thường rất thông minh nhưng liên quan đến chuyện như vậy cũng sẽ rất không vui, con nhớ kỹ, chuyện này không nên để cho vợ con đi gánh vác giải quyết, đây không phải do vợ con gây phiền phức, nếu ngày nào đó con bé vì cô Vương kia mà cáu kỉnh không vui, con cũng đừng nói con bé cố tình gây sự, bởi vì là do con không xử lý tốt."
Giang Cảnh Xuyên nghe không ngừng gật đầu, "Con biết, mẹ, con cảm ơn mẹ."
Thấy con trai như vậy, cũng biết anh nghe lọt, mẹ Giang thở phào nhẹ nhõm, "Con và Tiểu Yên sống hạnh phúc qua ngày, mẹ cảm thấy đứa nhỏ này tâm địa không xấu, đức hạnh cũng không tệ, con phải thật tốt với con bé đấy."
Tô Yên ngồi ở trong phòng khách xem TV, lúc này ba Giang từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô, ông có hơi mất tự nhiên nói: "Tiểu Yên, ba nghe Tiểu Xuyên nói, chữ trong phòng làm việc của nó là con viết sao?"
Đây là lần đầu tiên ba chồng nói với cô nhiều như vậy, Tô Yên có chút thụ sủng nhược kinh.
Cô và ba chồng vốn không có nhiều chuyện để nói, đương nhiên cũng không có gì đáng nói, mỗi lần gặp mặt, ba chồng cũng chỉ gật đầu với mình, bình thường cũng sẽ không nói gì.
Đây chính là mối quan hệ phổ biến được khắc họa giữa ba chồng và con dâu.
"Dạ, là con ạ." Tô Yên vẫn nghe được sự hoài nghi trong giọng của ba Giang.
Có lẽ ông không tin chữ đó là cô viết, còn tưởng rằng con trai ông đang khoác lác.
Ba Giang nghe thấy cô trả lời, ông trầm mặc chốc lát, nói: "Chữ không tệ."
Tiếp đó lại không còn lời gì để nói, lúc đang lúng túng, Giang Cảnh Xuyên và mẹ Giang xuống lầu, bầu không khí cuối cùng cũng được hóa giải.
Mãi cho đến giờ cơm, bà Giang và ông Giang cũng chưa về, gọi điện thoại tới hỏi tài xế, tài xế nói hai ông bà đột nhiên hứng khởi, đang rất vui vẻ ở nông gia bên đây.
Không có hai ông bà ở đây, ba Giang và mẹ Giang cũng không phải là người nói nhiều, trên bàn cơm chỉ có Giang Tinh Tinh đang không ngừng nói chuyện.
Có thể là bởi vì lần trước cùng nhau đi dạo phố, quan hệ của Tô Yên và Giang Tinh Tinh cũng phát triển theo hướng bạn bè, sau khi ăn cơm tối, Giang Tinh Tinh kéo Tô Yên vào phòng thì thầm nói chuyện.
Giang Tinh Tinh nói đều xung quanh một người đàn ông, một nam thứ số 4 trong phim truyền hình.
Tô Yên nhìn thấy ảnh chụp của nghệ sĩ nam tuyến mười tám này, nhìn nhìn lại Giang Tinh Tinh, cô khó khăn hỏi: "Tinh Tinh, vì sao em thích anh ta?"
Dáng vẻ thì vô cùng bình thường, ít nhất cô không nhìn ra điểm hấp dẫn nào trên người đối phương.
Giang Tinh Tinh mở to hai mắt nhìn, "Chị không xem bộ phim truyền hình kia sao, anh ấy diễn nhân vật si tình kia rất đẹp trai, biết rõ ràng nữ phụ kia không thích anh nhưng anh vẫn tốt với cô ta như vậy, còn giúp cô ta làm chuyện xấu."
À, cô hiểu rồi, hóa ra là thích nhân vật kia, cũng không phải thích người này.
"Em thích là được." Tô Yên chưa từng nghĩ tới muốn đánh vỡ thực tế, cũng không muốn lên lớp Giang Tinh Tinh, đây đều là thứ cô ấy thích, làm người kiêng kỵ nhất là khinh thường người hoặc đồ vật mà người khác thích.
"Em đã nhờ người giúp em hỏi Wechat của anh ấy đấy, mấy ngày nay bọn em trò chuyện rất vui vẻ, anh ấy nói chờ đoàn phim đóng máy rồi sẽ trở lại mời em đi ăn cơm." Mặc kệ Giang Tinh Tinh bình thường có hiểu rõ thế nào thì vẫn tràn đầy trái tim thiếu nữ, lúc nói lời này, hai tai đều hơi ửng đỏ.
Tô Yên xem như đã phát hiện, hai anh em Giang gia này nhìn thì rất khôn khéo lý trí nhưng ở phương diện tình cảm thì đều là tay mơ.
Cô cũng không hỏi Giang Tinh Tinh rằng nghệ sĩ nam tuyến mười tám đó có biết cô ấy là Đại tiểu thư Giang gia không, bởi vì nó cũng vô nghĩa.
Là người trong hoàn cảnh như vậy, thật ra thì không có mấy người đơn giản, Giang Tinh Tinh cũng vậy, đừng thấy bây giờ cô ấy nói lời ngây thơ như vậy, thật ra thì trong lòng đều biết.
Rốt cuộc là người khác thật lòng hay giả ý, cô tin rằng Giang Tinh Tinh có thể phân biệt được, điểm này cũng không cần cô quan tâm.
Đang lúc ấy thì điện thoại của Giang Tinh Tinh reo lên, cô ấy cũng không tránh Tô Yên mà nhận nghe, toàn bộ hành trình đều nói tiếng Anh lưu loát.
Tô Yên ở một bên nghe không khỏi ngẩn người, cô đột nhiên nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên nói phải đi London công tác, cô biết anh đi nước ngoài, lại nghĩ đến lần trước ở trên hải đảo, Giang Cảnh Xuyên đều dùng tiếng anh giao tiếp với người khác.
Cô không biết người khác có cảm giác như vậy không, tóm lại là cô có.
Cho dù cô có yêu Giang Cảnh Xuyên hay không thì đối mặt với một người đàn ông như vậy, trong lòng cũng có suy nghĩ thắng bại, cô biết mình về mặt sự nghiệp thì không thể đuổi theo anh nhưng những chuyện có thể làm được, cô không muốn thua anh, hoặc là nói thua người khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...