Nửa đêm Tô Yên ngã bệnh, Giang Cảnh Xuyên vội vàng gọi điện thoại gọi bác sĩ gia đình.
Thật ra cũng không có gì, bản thân Tô Yên không quen ở trên đảo, hơn nữa thời tiết quá nóng nên bị cảm sốt, bác sĩ nói uống chút thuốc nghỉ ngơi vài ngày là được rồi.
Sau khi tiễn bác sĩ gia đình đi, Giang Cảnh Xuyên ngồi ở mép giường, trên mặt còn có vẻ xấu hổ. Anh cảm thấy mình thật sự là quá thất trách, hồi tối cảm xúc Tô Yên có hơi suy sụp, anh còn cho rằng cô lo lắng chuyện Tô Vân, thậm chí lúc đi ngủ còn lôi kéo cô làm bậy một lần. Giang Cảnh Xuyên càng nghĩ càng thấy mình đúng thật là không phải người.
Lúc này Tô Yên cảm thấy cơ thể mình cực kỳ không thoải mái, cô làm cái gì cũng không có tinh thần. Nếu bình thường thấy Giang Cảnh Xuyên bày ra vẻ mặt như thế, cô nhất định sẽ an ủi anh, nói một chút lời dễ nghe nhưng lúc này cô thật sự quá khó chịu, hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện với Giang Cảnh Xuyên, cô chỉ có thể nhắm mắt lại, hy vọng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, như vậy sẽ không khó chịu nữa.
Giang Cảnh Xuyên rất muốn ở bên Tô Yên nhưng bất đắc dĩ anh vừa xuống máy bay trợ lý đã biết anh đã trở về, gọi mấy cuộc điện thoại hỏi anh có đến công ty không. Tuy rằng Giang Cảnh Xuyên đã hoàn thành công việc nhưng trong công ty cũng có nhiều hạng mục lớn bé cần anh phê duyệt, ra ngoài chơi mấy ngày làm tích tụ rất nhiều việc.
Mặc kệ thế nào, hôm nay anh cũng phải đến công ty xem xét một chút.
Bị Giang Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm lâu như vậy, trong lòng Tô Yên có chút không kiên nhẫn nhưng cô vẫn kiềm chế biểu cảm trên mặt, cô mở to mắt miễn cưỡng cười với Giang Cảnh Xuyên: “Chắc là công ty anh có việc, anh đi giải quyết đi, em không có vấn đề gì, anh cứ ở đây em còn ngủ không được đâu.”
Cô ước gì bây giờ Giang Cảnh Xuyên sẽ rời đi. Tô Yên không biết những người khác có giống cô hay không, tóm lại lúc cô sinh bệnh thì tâm trạng sẽ rất xấu, cô không muốn nhìn thấy người khác ra ra vào vào trước mặt cô một chút nào.
“Nhưng em ở nhà một mình anh không yên tâm.” Giang Cảnh Xuyên cúi người dùng môi cảm nhận nhiệt độ trên trán Tô Yên, chỉ sợ cô lại phát sốt.
Cảm giác được đôi môi khô ráo của Giang Cảnh Xuyên dán lên trán mình, Tô Yên rùng mình một cái, ngay sau đó cô liền cảm nhận được một luồng an tâm mà chính cô cũng không rõ.
Cô lúc này lười giơ tay đẩy anh ra, chỉ có thể miễn cưỡng trấn định tinh thần, cô cười nói: “Một mình đâu mà một mình, trong nhà chẳng phải có người làm với dì Vương sao?”
Giang Cảnh Xuyên nghĩ nghĩ, anh cảm thấy cũng đúng, không hề rối rắm hôn lên sườn mặt Tô Yên một cái: “Vậy anh đến công ty đây, hôm nay anh về sớm, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đấy nhé.”
“Vâng.” Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu, sau đó cô kéo chăn, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Giang Cảnh Xuyên cầm tây trang, rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ngủ. Xuống dưới lầu, dì Vương đang phân phó dì làm bếp nấu cháo, bà nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên đi xuống thì vội vàng bước tới hỏi: “Phu nhân không sao chứ?”
Trời nóng thế này cảm mạo còn khó chịu hơn mùa đông nhiều.
“Ừm, dì Vương, hôm nay trong nhà làm phiền dì rồi, nếu phu nhân có chuyện gì thì gọi điện thoại ngay cho tôi.” Giang Cảnh Xuyên vẫn rất yên tâm dì Vương, dù sao cũng là người ở nhà cũ bên kia.
Dì Vương gật đầu, nhớ tới cái gì đó, bà gọi Giang Cảnh Xuyên lại: “Tiên sinh, tôi bảo phòng bếp nấu canh, cậu mang đi đến trưa có thể uống một bát.”
Vẫn là lần đầu tiên Giang Cảnh Xuyên gặp phải chuyện này, anh cau mày: “Đây là?”
Dì Vương đưa bình giữ nhiệt cho Giang Cảnh Xuyên, sau đó kéo anh qua một bên, nhỏ giọng nói: “Trước đó phu nhân đã nói, chuẩn bị mang thai phải ít nhất nửa năm, tiên sinh, cậu không cần lo lắng mùi vị đâu, tôi đã dặn phòng bếp làm theo khẩu bị của cậu. Bảo đảm uống ngon.”
Chuẩn bị mang thai?
Giang Cảnh Xuyên trong nháy mắt liền mờ mịt, nhìn mặt dì Vương đầy tươi cười, anh cực kỳ gian nan hỏi: “Dì xác định đây là phu nhân phân phó sao?”
Dì Vương gật đầu, chuyện mang thai này không riêng gì phụ nữ, đàn ông cũng phải tham gia. Bà nghĩ, dù sao chuyện này cũng không thể quanh co vòng vèo với Giang Cảnh Xuyên được, không bằng nói cho anh luôn, như vậy trong lòng anh cũng sẽ có chuẩn bị. Hơn nữa, bà cảm thấy tuổi Giang Cảnh Xuyên cũng không nhỏ nữa, lúc trước Tô Yên cũng đã nói chuyện tránh thai là chủ ý của chính cô, có thể thấy được Giang Cảnh Xuyên vẫn rất tôn trọng cô, nói chuyện này cho Giang Cảnh Xuyên chỉ có tốt chứ không xấu.
Sau khi Giang Cảnh Xuyên ngỡ ngàng thì vẻ mặt đã giãn ra, khóe miệng từ từ cong lên. Nếu nói anh không muốn làm ba thì tuyệt đối là nói dối, chỉ là anh cảm thấy chuyện sinh con này vẫn là phải tôn trọng Tô Yên. Hiện tại khi anh cũng đã chuẩn bị làm tốt công tác tránh thai vài năm, dì Vương đột nhiên nói một chuyện như vậy làm tâm tình Giang Cảnh Xuyên ngay lập tức đã tốt lên.
Xem ra trong lòng Tô Yên vẫn có chuẩn bị. Quả thật là chuyện mang thai sinh con này không cần vội nhưng bây giờ chỉ cần biết Tô Yên có suy nghĩ đó cũng đã đủ để anh vui vẻ thật lâu.
Dì Vương vừa thấy phản ứng này của Giang Cảnh Xuyên thì biết mình đoán đúng rồi. Cũng phải thôi, hiện tại tình cảm tiên sinh phu nhân càng ngày càng tốt, tuổi của tiên sinh lại không nhỏ, sao có thể không chờ mong đứa trẻ chứ. Nghĩ đến đây, dì Vương tiếp tục nói: “Phu nhân tuổi còn trẻ nhưng trong lòng đều rõ ràng, là người có chủ kiến, hiện tại thấy tình cảm của tiên sinh và phu nhân tốt như vậy, tôi thật mừng cho hai người.”
Giang Cảnh Xuyên nhếch môi cười: “Dì Vương, những việc này làm phiền dì rồi.” Nhớ tới chuyện gì, Giang Cảnh Xuyên lại nhịn không được bổ sung: “Chẳng qua chuyện này tạm thời đừng nói cho nhà cũ bên kia, dì cũng biết ông và bà tuổi đã cao, khó tránh khỏi chờ mong chuyện này, đừng thêm áp lực cho cô ấy.”
Lúc này dì Vương cảm thấy vận khí của Tô Yên thật không phải tốt bình thường. Bà xem như nhìn Giang Cảnh Xuyên lớn lên, về mặt nhân phẩm và năng lực làm việc tuyệt đối không thành vấn đề, hiện tại còn săn sóc như vậy. Còn không phải sao, nếu nhà cũ bên kia biết bọn họ chuẩn bị mang thai thì có thể không chờ mong sao? Đến lúc đó cho dù là vô tâm, cũng gây cho Tô Yên một ít áp lực, dì Vương cười đến cực kỳ vui vẻ: “Vẫn là tiên sinh nghĩ chu đáo.”
Giang Cảnh Xuyên mang theo bình giữ nhiệt lên xe, anh đang nghĩ ngợi chuyện mang thai thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Thế mà lại là mẹ vợ gọi đến, chẳng lẽ bên kia lại xảy ra chuyện gì?
Anh nhận điện thoại, mới vừa gọi một tiếng mẹ, đầu bên kia hình như đè thấp giọng nói: “Cảnh Xuyên à, bây giờ con có tiện nghe điện thoại không?”
Giang Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tài xế đang lái xe, anh cười nói: “Mẹ cứ nói đi, bên con không vấn đề gì ạ.”
“Cũng không có chuyện gì, đêm qua mẹ và ba con thương lượng rồi, chuyện của Tiểu Vân hay là con đừng nhúng tay nữa.” Ba mẹ Tô chỉ có một đứa con gái, trong lòng đương nhiên là hướng về con gái con rể mình: “Đây cũng không phải chuyện gì tốt, quản được chu đáo thì không nói nhưng nếu như không xử lý tốt không khéo lại nhận phải oán trách, con thấy có đúng hay không?”
Ba mẹ Tô cũng đau lòng cháu gái, chỉ là cháu gái thì vẫn thua con gái và con rể. Hai vợ chồng nghĩ, đứa con rể này cũng không phải người bình thường, nếu cứ dây dưa nhiều vào chuyện này, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến anh.
Giang Cảnh Xuyên dở khóc dở cười. Lập trường của ba mẹ Tô tốt, chẳng qua ngày hôm qua anh đã đồng ý giới thiệu luật sư cho ông nội Tô, chuyện này không thể lách được nữa rồi. Anh nhẹ nhàng nói: “Mẹ, chuyện của chị họ cũng không khó giải quyết như mẹ nghĩ, hơn nữa hôm qua bác trai bác gái đã cố ý nói với con, chỉ cần giới thiệu một luật sư đáng tin cậy là được. Đều là người một nhà cả, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, con và Tiểu Yên có thể giúp thì đương nhiên sẽ giúp, nếu không chị họ sẽ càng đau khổ hơn, không phải sao.”
Nhìn chung Tô gia đều có chỉ số thông minh khá cao, cho dù không thể giúp Giang gia dệt hoa trên gấm nhưng ít ra cũng sẽ không thêm phiền phức, như thế đã là rất tốt rồi.
Đương nhiên đây cũng là người Tô gia suy sét cho tương lai lâu dài. Sau này Tô Yên sinh con cái, mặc kệ là nam hay nữ thì đều là người thừa kế Giang gia, cũng có một nửa dòng máu của Tô gia, như vậy sẽ không phải thân bình thường. Mặc kệ khi nào đều không thể liên lụy đến Giang gia, đó gần như là một quy tắc ngấm trong lòng mỗi người Tô gia.
Nếu Giang Cảnh Xuyên bởi vì chuyện của Tô gia mà bị người khác nghị luận, người chịu thiệt chẳng phải con gái nhà bọn họ hay sao?
Ở điểm này, người Tô gia có thể nói là đồng tâm hiệp lực hơn bao giờ hết.
Giang phu nhân là con gái nhà bọn họ, sau này người thừa kế Giang gia là cháu trai nhà bọn họ, chỉ cần hiểu rõ mối quan hệ ghê gớm này thì mỗi người họ đều không ngốc.
Mẹ Tô nghe Giang Cảnh Xuyên nói một hồi như thế thì liếc mắt nhìn nhau với ba Tô, hai người đều thấy được vui mừng từ trong mắt đối phương, cho dù chỉ là lời nói khách sáo thì cũng đã khiến họ hài lòng.
“Cảnh Xuyên con có tấm lòng này là tốt rồi, nếu có chỗ nào khó xử con nhất định phải nói ra, mẹ và ba con đều đứng về phía các con.” Mẹ Tô chuyển đề tài: “Tiểu Yên còn nhỏ tuổi, tính tình này cũng là bị ba mẹ chiều hư, nếu con bé làm chuyện gì không đúng thì nhờ con dạy bảo nó nhé.”
Thật đúng là không phải chuyện bình thường có thể nói, trong lòng Giang Cảnh Xuyên nghĩ như vậy: “Mẹ, Tiểu Yên rất tốt, cả nhà con đều rất thích cô ấy.”
Mẹ Tô nghe xong lời này trong lòng dễ chịu hơn không ít, không ngừng nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Vốn là Giang Cảnh Xuyên muốn nói cho mẹ Tô chuyện Tô Yên đổ bệnh nhưng lời nói ra đến miệng lại nuốt trở vào. Hiện tại người Tô gia đều đang đau đầu chuyện Tô Vân, địa vị Tô Yên ở Tô gia anh cũng biết, cô sinh bệnh thật đúng là không phải chuyện nhỏ, đến lúc đó ba mẹ Tô kiểu gì cũng muốn tới thăm, vẫn là không nên phiền toái như vậy.
Sau khi mẹ Tô hệt như mẹ ruột dặn dò Giang Cảnh Xuyên bình thường nhớ chú ý thân thể nhiều hơn, cuối cùng cũng cúp điện thoại.
Tâm trạng tốt của Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn kéo dài cho đến khi vào văn phòng thì đột nhiên tắt ngóm, bởi vì Vương Tư Kỳ đang chờ ở phòng dành cho khách, lần này anh không thể trốn được nữa rồi.
Nếu Vương Tư Kỳ không phải phần tử khả nghi sẽ phá hoại hôn nhân của anh, Giang Cảnh Xuyên vẫn rất vui lòng làm bạn bè bình thường với cô ta.
Chính xác mà nói, ngoại trừ bạn thân đặc biệt, Giang Cảnh Xuyên vẫn luôn duy trì nguyên tắc này khi kết giao với mọi người, chỉ cần không làm tổn hại đến cuộc sống của anh thì mọi chuyện đều dễ nói.
Hiển nhiên hiện tại Vương Tư Kỳ đã không trong danh sách bạn bè nữa. Giang Cảnh Xuyên không biết người khác thấy thế nào về hành động của anh nhưng dù sao anh cũng cảm thấy giao tình giữa mình và Vương Tư Kỳ vốn dĩ đã không sâu, hiện tại đối mặt với một phần tử khả nghi như vậy, nếu anh không tránh xa, ngồi chờ cô ta làm chuyện xấu, vậy thì đúng là quá ngu xuẩn rồi.
Anh có lòng giải quyết Thẩm Bồi Nhiên là bởi vì Thẩm Bồi Nhiên và Tô Yên thật sự từng có quá khứ, không xử lý không giải quyết thì sẽ không vượt qua được rào cản này.
Nhưng giữa anh và Vương Tư Kỳ có gì không? Không có gì hết!
Giang Cảnh Xuyên nghĩ mình cứ lạnh lùng như vậy, Vương Tư Kỳ trông cũng không ngốc, cô ta sẽ luôn hiểu rõ, về sau gặp mặt còn có thể chào hỏi một câu cũng không tồi. Lúc này cô ta lại xuất hiện ở văn phòng anh một lần nữa, Giang Cảnh Xuyên thật sự bất lực, hơn nữa còn có chút chán ghét.
Vương Tư Kỳ thấy Giang Cảnh Xuyên tới thì đứng dậy đi qua, cô ta cười khanh khách nói: “Anh về rồi sao? Lúc trước thấy anh khoe ân ái trên vòng bạn bè, hôm nay vừa lúc đi ngang qua đây, không ngờ trợ lý của anh nói hôm nay anh sẽ đến nên em tới thử vận may một chút.”
Cô ta nói chuyện bằng giọng điệu và biểu cảm tự nhiên như thế, Giang Cảnh Xuyên suýt nữa cho rằng chuyện hôm đó ở văn phòng đều là ảo giác của anh.
Duỗi tay không đánh người đang cười, Giang Cảnh Xuyên chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, cũng không nói chuyện.
Vương Tư Kỳ có hơi không chịu được, cô ta khẽ cắn đầu lưỡi một chút, nụ cười trên mặt càng tươi: “Anh có quà không thế?”
Giang Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm cô ta, lắc đầu: “Không có.”
Trước giờ anh không phải người cứ đi du lịch chỗ nào sẽ mua một đống đặc sản địa phương trở về chia cho bạn bè và thân thích.
Kể cả khi anh ra nước ngoài một chuyến, nhiều nhất cũng chỉ mua cho người nhà chút quà, Tùy Thịnh cũng chưa được nhận đãi ngộ này đâu.
Vương Tư Kỳ cũng biết anh sẽ không mang về, cô ta cũng không trông cậy vào chuyện đó, bèn cười tủm tỉm nói: “Không mang quà thì buổi trưa mời em ăn cơm nhé?”
Giang Cảnh Xuyên có chút bội phục Vương Tư Kỳ, vậy mà còn có thể coi như không có chuyện gì tiếp tục có ý đồ riêng làm bạn với anh. Đúng vậy, cô ta đúng là có ý đồ riêng, dù Giang Cảnh Xuyên có làm thế nào đi chăng nữa cũng không thể để cho quả bom nổ chậm này ở bên cạnh mình, anh trầm giọng nói: “Tư Kỳ, hiện tại tôi đã kết hôn, có lẽ không thể ăn cơm với cô được.”
Khóe miệng Vương Tư Kỳ run rẩy: “Không đến mức đó chứ? Anh kết hôn rồi không cần bạn bè nữa sao?”
“Không phải.” Một tay Giang Cảnh Xuyên đút ở túi quần, ý cười nhàn nhạt: “Tôi cho rằng sau khi kết hôn, người khác phái chia làm hai loại, một loại là có thể tiếp tục kết giao, một loại là cần phải duy trì khoảng cách.”
Vương Tư Kỳ không nghĩ tới Giang Cảnh Xuyên sẽ trực tiếp như vậy, cô ta thu lại ý cười, hỏi: “Vậy Em là loại nào?”
“Tư Kỳ, tôi có thể thẳng thắn với cô, tình cảm của tôi và vợ tôi rất tốt, cho dù trước kia cô ấy đã làm gì, đối với tôi đều đã qua. Nếu có người nào cố ý dùng quá khứ uy hiếp cô ấy hoặc là tôi, tôi đều sẽ tiếp đãi thật tốt.” Giang Cảnh Xuyên không rõ rốt cuộc Vương Tư Kỳ nghĩ gì nữa, nếu anh thích cô ta thì đã sớm ở bên nhau 800 năm rồi, chẳng lẽ cô ta muốn thổi phồng những chuyện kia của Tô Yên và Thẩm Bồi Nhiên ư?
Có hề hước không? Sở dĩ anh có thể hòa hảo với Tô Yên có nghĩa là anh hoàn toàn không để ý. Chẳng lẽ cô ta không biết, chuyện cô ta có thể tra được thì anh không thể sao?
Vài người phụ nữ luôn thích coi đàn ông là kẻ ngốc, điểm này Giang Cảnh Xuyên vô cùng chán ghét.
Vương Tư Kỳ nghĩ thầm, đã nói đến mức độ này, cô ta tự cho là lấy thân phận bạn bè cũng có chút dối trá nên không hề che giấu, cô ta có chút không cam lòng nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên: “Cho nên sao? Anh muốn nói em tốt nhất không nên mơ mộng hão huyền ư?”
“Không.” Giang Cảnh Xuyên cay nghiệt nói nói: “Không liên quan đến cô, cô làm cái gì cũng không liên quan đến tôi, chỉ có một điều, đó là đừng toan tính làm chuyện gì đụng vào điểm mấu chốt của tôi.”
“Vậy được thôi.” Vương Tư Kỳ cũng quyết định bất chấp tất cả, thái độ của Giang Cảnh Xuyên đã đủ rõ ràng, sau này anh không muốn làm bạn bè với cô ta nữa, có lẽ cũng không để ý đến cô ta. Đơn giản chỉ muốn làm mình thoải mái một chút, cô ta đứng dậy cầm lấy túi, cười với Giang Cảnh Xuyên: “Đúng lúc em muốn biết điểm mấu chốt của anh là gì.”
Khi cô ta chuẩn bị rời đi, Giang Cảnh Xuyên đột nhiên gọi lại: “Vương Tư Kỳ, cho dù không có Tô Yên thì cũng không phải là cô, cho nên cô đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, cũng đừng làm chuyện gì ngu xuẩn, bởi vì tôi thật sự không có kiên nhẫn đối với người phụ nữ khác đâu.”
Vương Tư Kỳ cười cười, cô ta cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
Anh không có kiên nhẫn, đương nhiên cô ta biết.
Chỉ là hiện tại cô ta cũng không thể kiên nhẫn làm một vai phụ nữa rồi.
Vương Tư Kỳ đi rồi, Giang Cảnh Xuyên liền bắt đầu vùi mình vào công việc, gần đến chiều, anh nhận được tin nhắn Wechat của Tô Yên.
Tô Yên: “Anh có làm việc chăm chỉ không đấy?”
Nói gì vậy? Chẳng lẽ thân là một tổng giám đốc lai có thể đục nước béo cò hay sao?
Giang Cảnh Xuyên: “Đương nhiên rồi.”
Hiện tại tốc độ trả lời tin nhắn của Tô Yên cực kỳ nhanh: “Nếu anh chăm chỉ làm việc thì sao lại có thời gian xem điện thoại trả lời tin nhắn của em vậy?”
Giang Cảnh Xuyên bật cười không thôi, có phải người bệnh đều như vậy không…… Ừm, đáng yêu?
Có lẽ cô chỉ muốn dời đi sự chú ý của mình cho nên tìm anh bắt lỗi?
Giang Cảnh Xuyên: “Anh chăm chỉ làm việc, cũng chăm chỉ nhớ em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...